Sổ Điểm Danh Vạn Giới
Chương 12: Y San, kéo đường này lên một chút thì sao?
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Trí nhớ ba năm bị thiếu cũng không đánh gục được Hứa Kỳ Tịch… còn giúp khả năng tiếp nhận sự vật của hắn tăng mạnh.
Cộng thêm quả tim to có khả năng chịu tải lớn của hắn lúc này, đối mặt với nhiều thiết lập, hắn đều có thể thản nhiên chấp nhận và tiếp thu với tốc độ nhanh nhất.
Chẳng hạn như bây giờ…
Quý cô Họa Mi nói cuối tuần cô tên Tề Y San, Hứa Kỳ Tịch cũng thản nhiên tiếp nhận thiết lập này, đồng thời trong lòng còn lặng lẽ ấn like một cái!
Nói trắng ra thì hắn cảm thấy lúc quý cô Họa Mi nghiêm trang cosplay ‘Tề Y San’ này thật sự rất đáng yêu.
Nếu như đổi thành một tên đực rựa giả nai muốn chơi trò cosplay vào cuối tuần thì có thể sẽ rất thú vị, nhưng việc tiếp nhận sẽ không thuận lợi như vậy.
Đứng ở góc độ của Hứa Kỳ Tịch, vợ yêu muốn chơi cosplay, chuyện đáng yêu như vậy, vì sao hắn lại không phối hợp chứ? Dù sao cũng là chuyện giúp tăng thêm hứng thú cho cuộc sống, tội gì không làm.
“Anh hiểu đại khái rồi.” Hứa Kỳ Tịch gật đầu nói: “Mỗi khi đến cuối tuần, Họa Mi… Y San em chính là nhà nghiên cứu, nhà khoa học hàng đầu thế giới. Sau đó, chuyện em muốn làm chính là nghiên cứu ‘sức mạnh kỳ tích’ siêu tự nhiên, dùng nó để giải quyết thứ nào đó mà những đòn tấn công vật lý bình thường trên thế giới chúng takhông giải quyết được.”
Ngay cả đặt tên cho năng lực siêu tự nhiên cũng dùng ‘sức mạnh kỳ tích’, yêu gì đâu luôn á.
“Không phải thế giới chúng ta.” Tề Y San giải thích: “Nói đúng ra là thế giới mà em đang sống.”
“Thế giới ngoài hành tinh à?” Hứa Kỳ Tịch khựng lại một chút rồi vui vẻ tiếp nhận, vốn dĩ hắn cũng cảm thấy hứng thú với phương diện này.
Đối diện, toàn bộ quá trình Tề Y San đều chú ý tới những biến hóa rất nhỏ trên mặt Kỳ Tịch.
Nhìn từ nét mặt, dường như Hứa Kỳ Tịch rất dễ dàng tiếp nhận phần tự giới thiệu của cô, không hề phản bác gì cả.
Nhưng cô ẩn ẩn cảm nhận được cách Hứa Kỳ Tịch tiếp nhận thân phận thật sự của cô hơi có vấn đề.
“Kỳ Tịch, em đang nghiêm túc giới thiệu bản thân. Hơn nữa, cuối tuần em cũng sẽ nghiêm túc nghiên cứu, sáng tạo ra một… thiết bị có thể kích hoạt năng lực siêu phàm.” Tề Y San từ từ nói.
“Ừm.” Hứa Kỳ Tịch gật đầu, đáp: “Mặc dù anh không có nghiên cứu gì về phương diện này, nhưng anh sẽ cố gắng giúp đỡ em.”
Đồng thời, hắn không khỏi nghĩ tới bản thiết kế trong máy vi tính và đống linh kiện trong phòng chứa đồ ở tầng một.
Có liên quan gì không nhỉ?
“Ồ ha ha ~ câu trả lời của anh luôn làm em hài lòng.” Tề Y San nhịn không được mà đưa tay sờ đầu Hứa Kỳ Tịch.
Mặc kệ Hứa Kỳ Tịch nghĩ gì, nhưng điều cô thật sự muốn nghe chính là câu nói ‘sẽ cố gắng giúp đỡ em” này của đối phương.
Tuy tâm nguyện sáng tạo ra thiết bị có thể kích hoạt ‘sức mạnh kỳ tích’ là chấp niệm và tâm nguyện của cô, nhưng thật đó cũng là điều mà Hứa Kỳ Tịch mong muốn.
Thế nên, dù trong quá trình này Hứa Kỳ Tịch không giúp được gì cho mình, nhưng cô mong hai người sẽ cùng chế ra thiết bị có thể sáng tạo kỳ tích này.
“Không hổ là anh.” Hứa Kỳ Tịch men theo mạch suy nghĩ này, nói: “Vậy nếu muốn chế tạo thiết bị kích hoạt ‘sức mạnh kỳ tích’, đầu tiên ta phải làm gì?”
Lúc nói chuyện, hắn thoải mái híp mắt lại. Cách sờ đầu của quý cô Họa Mi – Tề Y San thật sự rất cao siêu, khiến da đầu người ta sảng khoái vô cùng.
“Đầu tiên chắc chắn là bản thiết kế, thật ra trong đầu em đã có khung sườn ban đầu của một bản thiết kế từ trước rồi. Em cần vẽ nó ra trước đã… Ở thế giới của em, tài nguyên vô cùng khan hiếm. Dù em có bản thiết kế đi chăng nữa thì cũng không đủ tài liệu để tiêu pha thí nghiệm. Nhưng ở nơi này, tất cả điều kiện đều được đáp ứng đầy đủ.” Lúc Tề Y San nói đến đây thì trên mặt đầy vẻ hạnh phúc.
“Vẽ bản thiết kế phải dùng máy vi tính à?” Hứa Kỳ Tịch hỏi.
“Trước tiên cứ vẽ tay phần khung sườn đi… Em rất tự tin với khả năng hội họa của bản thân. Em còn từng nghĩ sẽ trở thành một họa sĩ đấy.” Tề Y San trả lời.
“Đúng là rất xuất sắc.” Hứa Kỳ Tịch gật đầu, hôm qua quý cô Họa Mi giúp hắn hoàn thành bản thảo truyện tranh chẳng khác gì một cỗ máy vẽ vô tình vậy.
Hiệu suất đó, một trăm thằng như mình lên cũng không bì được.
“Có điều trước khi vẽ khung sườn bản thiết kế, anh đi mua bữa sáng cho em trước nhé. Muốn ăn gì nào?” Hứa Kỳ Tịch đứng lên hỏi.
Quý cô Y San của cuối tuần không biết nấu nướng.
Tề Y San đáp ngay: “Cái gì cũng được ạ.”
“Câu trả lời cái gì cũng được này là khó nhất đấy.” Hứa Kỳ Tịch cười nói.
Nghe như cái gì cũng được, nhưng khi thực hành thì lại khiến người khác rầu hói trán…
Cũng may, tiệm bán đồ ăn sáng ở chỗ này không nhiều món lắm.
Hắn có thể chọn mấy món mình thích từ trong đó.
…
…
Nửa giờ sau.
Hứa Kỳ Tịch cầm bữa sáng trở về.
Ba năm, xung quanh đây đã thay đổi rất nhiều, khiến người ta không nhịn được mà muốn dạo thêm chút nữa.
“Chờ khi Họa Mi rảnh rỗi thì lại cùng cô ấy tản bộ một vòng quanh đây. Trước đó còn nói muốn mua thú cưng mới…” Hứa Kỳ Tịch thầm tính toán.
Về đến nhà, lên lầu, đẩy cửa phòng ra thì thấy Tề Y San đang ngồi trên một chiếc ghế, trong tay ôm một bàn vẽ lớn, dùng bút nhanh chóng phác họa trên đó
Bàn vẽ là dụng cụ vẽ truyện tranh của Hứa Kỳ Tịch trước kia.
Quần yếm jeans hai dây, áo phông in hình đơn giản, còn có chân nhỏ với ngón chân hơi cong lên. So với bộ đồ công sở nữ tính hôm qua, hắn cảm thấy phong cách hôm nay của cô vợ đáng yêu hơn nhiều.
“Bữa sáng có rồi đây, anh mua đến mấy loại luôn. Có cơm nắm, bánh bao, sủi cảo hấp…” Hứa Kỳ Tịch đặt bữa sáng lên chiếc bàn bên cạnh vợ mình.
“Dạ” Tề Y San cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp một tiếng. Bộ dạng tập trung của cô làm Hứa Kỳ Tịch cảm thấy mình chỉ cần đưa thức ăn qua là cô sẽ ngoan ngoãn há miệng.
“Vẽ được bao nhiêu rồi?” Hứa Kỳ Tịch vừa mở hộp đồ ăn sáng ra vừa liếc nhìn bàn vẽ trong tay Tề Y San.
Nhanh thật!
Chỉ khoảng 40 phút mà Tề Y San đã vẽ ra rất nhiều đường nét phức tạp trên bàn vẽ, đã có hình dáng khái quát của một ‘thiết bị’.
Hơi giống khoang ngủ đông sinh vật trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng, chính là cái thứ trông giống quan tài ấy.
Nhưng nhìn xa hơn vào trong còn có thể thấy hình dáng của một ‘cánh cửa’.
Có điều, với người ngoài nghề như Hứa Kỳ Tịch mà nói, những đường nét này vô cùng phức tạp, thậm chí có cảm giác khá lộn xộn. Nhìn nhiều sẽ khiến người ta hoài nghi sự nhỏ bé của bản thân.
Biết càng nhiều sẽ càng cảm thấy bản thân nhỏ bé.
Sau khi nhìn một lát, Hứa Kỳ Tịch cảm thấy hơi đau mắt.
Lại qua một lát…
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
“Y San, kéo đường này lên một chút thì sao? Chính là nét này, kéo lên một chút đi.” Hứa Kỳ Tịch đưa tay chỉ vào một đường trong bản thiết kế trên bàn vẽ của Tề Y San, ngón tay ra dấu hất lên một chút.
“Hửm?” Tề Y San ngẩn ra, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Kỳ Tịch.
Sau đó lại cúi đầu nhìn xuống bàn vẽ của mình.
Im lặng một lúc.
“Đúng thật này, kéo lên một chút sẽ tốt hơn…” Sau khi gật đầu, Tề Y San lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hứa Kỳ Tịch.
Đây là đôi mắt biết nói.
Nó đang hỏi Hứa Kỳ Tịch: Tại sao anh biết đường này của bản thiết kế cần phải thay đổi như thế?
“Anh thấy nó hơi quen… nên chỉ ra theo bản năng thôi, về phần tại sao lại thấy quen ấy à…” Hứa Kỳ Tịch suy nghĩ chốc lát rồi hỏi dò: “Máy đột phá sọ não?”
“Thuật đọc tâm?” Tề Y San đẩy kính mắt.
“Anh không có khả năng khiến người ta ao ước đó đâu.” Hứa Kỳ Tịch lại nói: “Máy đột phá sọ não – Kiến Thần Hiệu?”
Tề Y San nghe vậy thì buông bàn vẽ xuống.
Người thông minh như cô đã đoán được kết quả thông qua nét mặt của Hứa Kỳ Tịch: “Anh từng nhìn thấy bản thiết kế này rồi phải không?”
Đồng thời, rốt cuộc cô cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp của bản thân.
Cô thiếu mất ký ức liên quan đến “bản thiết kế”.
So với ba năm bị thiếu của Hứa Kỳ Tịch, triệu chứng của cô đỡ hơn một chút, nhưng quả thật vẫn bị ảnh hưởng.
Chẳng lẽ, tuần trước chúng ta đã gây ra chuyện gì rôi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!