Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ
Chương 38
Editor: Thư
Ôn Uyển hỏi trợ lý nhỏ: “Cậu nói xem, có phải vừa nãy tôi đã nói sai cái gì rồi không?”
“Không có mà, sao vậy?”
Ôn Uyển lẩm bẩm: “Tại sao tôi lại cảm thấy ngày hôm nay thoạt nhìn bác sĩ có vẻ không vui cho lắm.”
Trợ lý nhỏ: “Haiz, cậu quan tâm ông ấy làm gì.”
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra được anh đã đắc tội bác sĩ ở điểm nào. Vừa nãy ông ấy có chữa tay đàng hoàng cho Tống Nhuệ không nhỉ? Có nhỉ?
Trợ lý nhỏ: “Đừng có lảng sang chuyện khác! Cậu còn chưa giải thích cho tôi đấy!”
Cả chặng đường vừa rồi trợ lý nhỏ đã tận mắt nhìn thấy anh và Tống Nhuệ cùng sóng vai đi đến cửa tiểu khu, kinh ngạc nhận ra nó bị lừa.
“Bây giờ thằng nhóc thối kia vẫn còn ở đây hả?!”
Nhưng nó còn nhớ rõ trước khi nó rời đi Ôn Uyển đã nói với nó như thế nào, cái gì mà “cũng là vì tốt cho Tống Nhuệ thôi”, gì mà “Tống Nhuệ không thể ở lại thêm nữa”.
… Có điều nếu miễn cưỡng nói lại thì hình như nó cũng không bất ngờ như trong tưởng tượng.
Nó còn có thể không biết rõ thực tập sinh nhà mình à, chẳng qua là mẹ hiền chiều hư con mà thôi.
Ôn Uyển yếu ớt đáp một tiếng “Ừ” rồi không ngụy biện được nữa.
Bây giờ anh đang ở trong nhà bếp. Hồi nãy trước khi ra ngoài Ôn Uyển đã đặt xong thời gian để nấu canh, hiện tại đang dùng một cái khăn ướt sạch sẽ lấy chén hầm* ra.
Hôm nay vừa trải qua chuyện như vậy, anh đã quyết định phải bồi bổ cho Tống Nhuệ thật tốt. Bắt đầu luôn từ bữa ăn nhẹ giữa đêm nay.
Trợ lý nhỏ hỏi anh: “Đã ở chung với nhau rồi, thế tiếp theo cậu định làm gì?” Nó còn nhớ rõ trước đây Ôn Uyển lo lắng mình sẽ làm hư Tống Nhuệ nhiều như thế nào.
Bây giờ Ôn Uyển vẫn chưa bớt lo, anh vẫn còn sợ mình làm hư Tống Nhuệ. Anh để chén trong tay xuống, trầm ngâm một hồi.
Trợ lý nhỏ chờ câu trả lời của anh: “Này?”
Ôn Uyển thử thăm dò: “… Tôi, tôi dùng tình yêu cảm hóa hắn?”
Trợ lý nhỏ: …
Trợ lý nhỏ: “Cậu nghe thử xem lời cậu nói là tiếng người sao?”
Ôn Uyển: …
Anh cũng biết như vậy là không được, Tống Nhuệ còn nhỏ tuổi, chẳng lẽ anh cũng nhỏ à?
Anh đã tự xem mình là người giám hộ của Tống Nhuệ lâu như thế rồi, từ sớm đã quen tự hỏi chính mình về cách bảo vệ đứa trẻ. Con người không thể hành động theo cảm tính cả đời.
Kích động thì dễ, có trách nhiệm và chịu trách nhiệm thì mới khó. Hiện tại Ôn Uyển đơn phương dồn hết những điều đó lên vai mình.
Anh nhìn Tống Nhuệ mà lo lắng như khi thấy trẻ con đang trầm mê vào trò chơi điện tử. Vừa không nhẫn tâm đối xử với hắn như vậy, lại không thể trơ mắt nhìn hắn đi lầm đường.
Đáng tiếc toàn bộ kiên cường duy nhất trong đời của anh đã bị dùng hết vào ngày anh đuổi Tống Nhuệ ra khỏi cửa đó.
Ôn Uyển thở dài, anh cũng cảm thấy bản thân càng ngày càng không thể từ chối Tống Nhuệ.
Anh vớt bớt váng dầu trên bề mặt chén canh chim bồ câu non hầm nấm, rắc ít muối và tiêu, cảm thấy mùi vị được rồi, ló đầu ra ngoài gọi Tống Nhuệ: “Tống Nhuệ, rửa tay xong chưa?”
Bên ngoài không thấy người đâu. Tống Nhuệ còn đang ở trong nhà vệ sinh, cũng không biết đang làm gì.
Ôn Uyển “Ôi” một tiếng, trong lòng thầm hối hận. Anh quên mất, bây giờ Tống Nhuệ chỉ có một cái tay để sử dụng.
Anh cầm một cái khăn lau tay, bước nhanh tới nhà vệ sinh. Vào cửa quả nhiên thấy bóng lưng Tống Nhuệ vẫn đang cúi đầu, mà bàn tay không có thiết bị cố định kia cũng chưa tạo ra được nhiều bọt.
Theo tiêu chuẩn rửa tay đồng bộ của nhà bọn họ, rửa bằng nước thôi là chưa đúng, phải dùng nước rửa tay.
“Để anh giúp.” Ôn Uyển do dự một chút, anh đi tới, xắn tay áo lên, kéo tay của Tống Nhuệ sang phía bên mình.
Không lâu trước đây, đôi tay này của Ôn Uyển đã từng dịu dàng sờ tóc hắn, vuốt ve mặt hắn, không ai có thể biết rõ chúng ôn nhu, mềm mại, ấm áp như thế nào hơn Tống Nhuệ… Còn dễ chịu nữa.
Anh dùng hai tay nắm lấy cái tay khô đang giơ lên của Tống Nhuệ, bắt đầu cẩn thận rửa sạch bằng nước rửa tay trơn trượt trên đó.
Cũng vì chính chủ nhân vô cùng dịu dàng, đôi tay kia quả thật như là hóa thân thứ hai của anh. Ôn Uyển cúi đầu, động tác nhanh nhẹn, ngón tay linh hoạt, nghiêm túc rửa tay giúp Tống Nhuệ.
Màu da của Tống Nhuệ sẫm màu hơn anh một chút, hai người, hai màu da khác nhau, giữa hai tay là lớp bọt màu trắng, hình ảnh này không biết tại sao lại khiến người ta cảm thấy có hơi… một loại quả đỏ*.
Ở đây raw là 赤衤果, tụi mình bí rồi, bạn nào hiểu thì giúp tụi mình ở đoạn này nhé
Tay Tống Nhuệ vẫn không nhúc nhích. Tay của hai người xoa xoa rửa rửa, do nhiệt độ cơ thể, bọt biển nhanh chóng trở nên nóng hơn.
Mà trong mắt Tống Nhuệ, đôi bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn mềm mại ấy cẩn thận quấn qua đầu ngón tay, kẽ tay, bàn tay của hắn từng chút một, lực đạo mềm nhẹ, động tác nghiêm túc, mỗi một tấc da đều được rửa sạch sẽ, tê dại.
Khi rửa đến kẽ ngón, năm ngón tay vừa thon lại mềm xen vào tay hắn, tách ra, rồi lại đan cài, giống như một tấm lưới nhỏ màu trắng bắt được hắn ngay tại chỗ.
Cũng không biết là do nước rửa tay quá trơn hay là da đôi tay trắng nõn kia quá nhẵn mịn, cứ sượt qua sượt lại làm cho lòng người nhộn nhạo, Tống Nhuệ đột nhiên bị chính nước miếng của mình làm sặc, bắt đầu không phát ra tiếng ho khan kịch liệt.
“Làm sao thế?” Ôn Uyển phát hiện tiếng động của hắn, dừng lại lo lắng hỏi.
Tống Nhuệ lắc đầu.
Ôn Uyển cầm tay hắn để dưới vòi nước. Không biết tại sao, khi anh đang rửa thì cảm giác được thân thể của người bên cạnh chợt cứng đờ. Ôn Uyển quay đầu nhìn thấy lỗ tai Tống Nhuệ đỏ lên, còn nhìn chằm chằm bàn tay được rửa sạch sẽ của mình mà ngẩn người, trong lòng nghĩ có thể là do trong phòng vệ sinh quá nóng.
Anh thân thiết nhắc nhở Tống Nhuệ: “Có thể ra ngoài uống canh rồi.”
Tống Nhuệ hơi dừng lại, sau đó đưa tay còn lại sang.
Ôn Uyển: “Tay này cũng cần rửa?”
Tống Nhuệ lại bước lên trước chìa tay ra, lỗ tai đỏ bừng.
Ôn Uyển do dự nói: “… Cũng, cũng không phải là không được.”
Vì thế cuối cùng lại lằng nhằng với nhau trong nhà vệ sinh một lúc lâu.
Trợ lý nhỏ đã sớm chạy ra ngoài ban công bi thương đốt điếu thuốc. Từ khi biết thằng nhóc thối kia vẫn còn ở nhà thì nó đã nhìn thấu được hồng trần.
(*) Khán phá hồng trần: khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền; hiểu ra đời chỉ là hư ảo; thấu rõ được bộ mặt của nhân thế, không còn mong muốn gì hơn (tỏ ý bất mãn)
Nó hẳn là nên ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe.
Sau đó Tống Nhuệ bị đuổi ra ngoài ăn canh vì Ôn Uyển muốn tắm, tối nay anh vẫn chưa kịp tắm rửa. Trợ lý nhỏ nhìn Tống Nhuệ ngồi ở trong phòng khách, hắn chỉ ngửi cái chén kia mà không ăn, thế là tò mò hỏi Ôn Uyển: “Cậu bỏ cái gì vào trong đó vậy?”
“Hả?” Ôn Uyển đi ra lấy quần áo, lên tiếng đáp: “Có cho thêm ít nhân sâm… thôi.” Ngày hôm nay Tống Nhuệ bị dọa sợ, tẩm bổ cho hắn một chút. Nửa câu sau Ôn Uyển không nói ra, đến bây giờ anh vẫn đang gạt trợ lý nhỏ những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Trơ lý nhỏ dặn Ôn Uyển: “Cậu tắm xong thì gọi tôi nhá.”
Ôn Uyển chuẩn bị đóng cửa phòng tắm: “Ừa ừa.”
Thường những lúc giống như khi anh vào phòng tắm, đương nhiên là trợ lý nhỏ không có quyền được nhìn, chỉ có thể chờ Ôn Uyển xong việc thì nó mới được thả ra.
Ngày hôm nay Ôn Uyển cũng bị kinh động không nhỏ.
Đứng ở dưới vòi hoa sen, ngửa đầu để cho nước nóng tạt vào người, anh thở phào nhẹ nhõm, dường như mỗi tế bào được ngâm trong nước ấm đều thích thú đến mức giãn ra một cách thoải mái.
Thả lỏng thì thả lỏng, nhưng khi Ôn Uyển vươn tay để lấy quần áo, tay anh sờ soạng vài lần trên mặt tường rỗng tuếch, lại không mò được cái gì cả.
Ôn Uyển: …
Tại sao anh lại không lấy quần áo vào? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Ôn Uyển khổ sở nhớ lại——
Anh đi ra ngoài lấy quần áo, tìm một cái quần lót sạch sẽ, tiếp đó trợ lý nhỏ đột nhiên chen vào hỏi về bát canh của Tống Nhuệ, lúc đó anh hơi hoảng hốt, muốn nhanh chóng đóng cửa để che giấu… Nên bây giờ cũng chỉ sót lại mỗi cái quần lót là có thể mặc.
Ôn Uyển liếc mắt nhìn máy giặt trong phòng tắm đang ra sức hoạt động, “ài” một tiếng, vừa bất lực vừa nản lòng.
Làm thế nào đây, quần áo đã cho vào giặt rồi, trước mắt, chỉ có thể nhờ Tống Nhuệ lấy giùm bộ đồ tới đây. Có điều khi Ôn Uyển tưởng tượng ra cảnh đó, anh cảm thấy như vậy không tốt lắm, sợ là lúc đó sẽ lúng túng hơn.
Ôn Uyển bị kẹt ở trong phòng tắm, mờ mịt nhìn xung quanh… Ấy?
Anh nhìn qua cái túi mà trước đó Tống Nhuệ đã mang trên lưng khi trèo cửa sổ vào.
Là anh treo ở chỗ này lúc chiều, vẫn chưa kịp cầm đi, quần áo bẩn trong đó đã lấy ra để giặt, còn lại vài món sạch sẽ.
… Từ từ, có lẽ anh có thể tìm được cách tốt hơn.
Ở ngoài kia, Tống Nhuệ đã uống xong bữa ăn khuya của hắn, đang thoải mái nằm trên ghế sô pha tiêu thực. Hắn bỗng nghe Ôn Uyển lớn tiếng gọi từ trong phòng tắm: “Tống Nhuệ —— ”
Ôn Uyển nói: “Một lát nữa em phải nhắm mắt lại, không được nhìn cái gì hết, đã nghe chưa?”
“Nhất định phải nhắm mắt lại!”
Ôn Uyển trong phòng tắm kêu xong, anh thấy không chênh lệch lắm, cẩn thận mở một cánh cửa từ bên trong, thấy Tống Nhuệ trong phòng khách quả nhiên đã nhắm mắt lại, hết sức nghe lời.
Thật ra thì phần lớn thời gian Tống Nhuệ ở trước mặt Ôn Uyển đều ngoan ngoãn nghe lời, không hổ là đứa nhỏ anh nuôi.
Ôn Uyển lập tức yên lòng. Cả người anh chỉ mặc một bộ quần áo ngắn tay của Tống Nhuệ, từ phòng tắm bước ra.
Không thể không nói, đôi chân của Ôn Uyển vừa trắng vừa thẳng, toàn thân trên dưới thật sự rất phù hợp chỉ mặc một bộ đồ ngắn tay số lớn nhất.
Quần áo vẫn hơi rộng với anh. Toàn bộ vạt áo buông ra đã dài đến tận bắp đùi và còn xuống dưới nữa, ống tay áo cũng dài đến khuỷu tay, dưới lớp quần áo thấp thoáng đường nét mảnh khảnh mê người của cơ thể, nhìn từ xa cũng đủ làm người ta huyết khí dâng trào.
Ôn Uyển mang dép lê, bước nhanh về phía phòng ngủ, một mặt còn không quên căng thẳng quay đầu lại xem Tống Nhuệ có lén mở mắt không.
Mới vừa tắm xong nên chân hơi trơn ướt, anh cũng không thật sự dám đi nhanh. Ôn Uyển mặc quần áo của Tống Nhuệ đi ngang qua trước mặt hắn, mãi đến khi an toàn vào được phòng ngủ rồi đóng cửa lại, anh mới yên tâm gọi: “Được rồi, em có thể mở mắt ra.”
Ôn Uyển nghĩ thầm, quả nhiên Tống Nhuệ không hề mở mắt suốt cả quá trình.
Cũng may là đứa nhỏ này hơi khờ, nên anh mới ăn may.
Trợ lý nhỏ đang hóng gió ở ban công yên lặng hít một hơi thuốc lá, trong nháy mắt đã thấy thằng nhó thối ngồi trong phòng khách lặng lẽ chảy xuống hai hàng máu mũi.
Nó tang thương phun ra một vòng khói vào không khí.
Nói sao đây nhỉ, tào đa vô khẩu. (*)
(*). 槽多无口: “có quá nhiều điều tôi muốn phàn nàn mà tôi chỉ đơn giản là không có đủ kiên nhẫn hoặc thời gian để chỉ ra từng điều một”.
Đáng thương cho đôi mắt này của nó, đã nhìn thấu quá nhiều điều.
Còn tâm tâm niệm niệm(*) bồi bổ cho người ta nữa chớ, bổ đi thôi. Không biết là ai đơn thuần hơn ai nữa.
(*) Tâm tâm niệm niệm: Luôn luôn nghĩ tới, nhớ tới, muốn làm một vật, việc gì đó.
Tống Nhuệ trong phòng khách sau khi chờ Ôn Uyển đóng cửa lại thì ngay lập tức bịt kín mũi, cái tay nửa tàn phế còn lại tìm khăn giấy khắp nơi. Khó khăn lắm mới ngăn cho máu mũi không chảy nữa, hắn cũng không quên ném tờ giấy có vết máu vào trong bồn cầu hủy thi diệt tích, miễn cho Ôn Uyển khi nhìn thấy thì lại lo lắng.
Tống Nhuệ ở bên ngoài loay hoay một hồi, nhưng Ôn Uyển vẫn chưa đi ra.
Hắn vào phòng ngủ tìm Ôn Uyển. Lúc này trên người Ôn Uyển đã đổi sang quần áo của anh, đang khom người dọn lại giường.
Anh thấy Tống Nhuệ vào, ngồi dậy, trong ngực ôm gối và chăn của mình, nói: “Vừa khéo em đã đến rồi. Tống Nhuệ, uống xong canh rồi hả?”
Anh nhìn Tống Nhuệ, ôm chăn trong ngực lên, nói: “Đêm nay em ngủ trong phòng nhé, anh sẽ ra ngoài ngủ.”
*Chén hầm:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!