Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ
Chương 40
Editor: Thư
Đây là lần đầu tiên Tống Nhuệ hôn môi, kỹ thuật hôn không khỏi ngây ngô. Qua hai lần cũng chỉ biết mấy động tác gặm, liếm, mút, mà tất cả chỉ làm ở bên ngoài, lại chưa được bao lâu đã tách ra.
Tiếp xúc thân mật vượt quá giới hạn này khiến cho Ôn Uyển đang nằm dưới người hắn tam quan vỡ nát, đầu óc trống rỗng.
Anh trợn mắt há mồm.
Cùng lúc đó, bờ môi anh bị chà xát thành màu đỏ tươi, giống như trái cây đã chín muồi được thấm ướt, trông càng thêm đẹp mắt và quyến rũ.
Tống Nhuệ và anh đối mặt với nhau trong chốc lát. Hắn liếm liếm môi, lại cúi người muốn hôn Ôn Uyển.
Lúc này rốt cuộc Ôn Uyển đã có phản ứng, anh “a” một tiếng, đột nhiên giãy giụa ở dưới thân Tống Nhuệ.
Nhưng miệng lại hé ra, đối phương vốn đang bừa bãi tàn sát môi lưỡi, trong nháy mắt mở ra một vùng đất mới kỳ diệu và hấp dẫn.
Mềm hơn, nóng hơn, mà vẫn ướt át…
Tuy thằng nhỏ ngốc nhưng sức lực lại lớn nên trong phút chốc Ôn Uyển không thể tránh được.
Cơ thể Tống Nhuệ cứng đờ, da đầu Ôn Uyển tê rần, anh cảm giác được nguy hiểm nhanh hơn hắn, dùng hết sức lực cuối cùng còn sót lại đưa một bàn tay sờ soạng tới đầu Tống Nhuệ, rồi đẩy mạnh một cái.
Mặt của Tống Nhuệ bị đẩy mạnh đến mức nghiêng sang một bên.
Đã bị đẩy ra nhưng khi Tống Nhuệ nhìn Ôn Uyển, trong mắt vẫn mang theo một loại hiếu kì nào đó không ổn lắm, đôi mắt đen như mực dường như sâu hơn.
“Đủ rồi!” Ôn Uyển vội vã quát bảo hắn dừng lại. Chẳng qua giọng anh hơi chột dạ, không nghe ra một chút uy nghiêm nào.
Tống Nhuệ giống như một chú chó lớn vâng lời, rốt cuộc nghe được mệnh lệnh của anh, ngoan ngoãn mà mạnh mẽ ghé vào người Ôn Uyển, tạm thời không làm ra hành động gì khác.
Ôn Uyển lại bắt đầu không khống chế được mà hoảng hốt. Lý trí của anh đã biến mất. Đầu óc bị chuyện vừa rồi nhúng ướt, những tiếp xúc thân mật nóng ẩm như thủy triều hoàn toàn chiếm cứ tâm trí.
Cảm giác dinh dính dường như vẫn còn lưu lại trên môi của anh, là sự thật, không phải nằm mơ. Dính quá … Không đúng, trọng điểm là, anh và đứa em trai do chính anh nuôi hôn nhau.
Ôn Uyển vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc đó. Tim đập như đánh trống, mặt đỏ như sốt cao kéo dài, lúc này dường như đầu anh cũng có thể bốc khói xì xì.
Đột nhiên anh phản ứng lại, lúc này bản thân anh hẳn là phải nổi giận mới đúng, vì vậy anh hít sâu một hơi để tỉnh táo lại, lấy hết can đảm ngồi dậy định phản kháng —— chỉ nghe “phịch” một tiếng, anh mới chỉ hơi nhổm người dậy, một giây sau lại bị Tống Nhuệ mạnh mẽ ấn xuống giường thêm lần nữa.
Ở ngay phía trên, đôi mắt đơn thuần lại mang theo chút nghi ngờ của Tống Nhuệ nhìn anh chằm chằm.
Con ngươi đen láy, thuần khiết, chân thành, nhìn đến nỗi người đang đỏ bừng mặt bên dưới trở nên xấu hổ hơn.
Nghiệp chướng nặng nề.
Ôn Uyển khó khăn thở hổn hển, trong lòng lướt qua bốn chữ viết hoa in đậm.
Cái đầu vì sốt cao liên tục mà trở nên không minh mẫn vẫn cố gắng tự hỏi vào lần giãy giụa cuối cùng.
Làm thế nào đây, làm thế nào đây làm thế nào đây…
Nhưng Tống Nhuệ nằm trên sẽ không chờ anh. Tay Ôn Uyển vẫn đang đề phòng che mặt hắn, phòng ngừa hành vi phạm tội của hắn lại tiến thêm một bước. Tống Nhuệ chờ đến mất kiên nhẫn, mạnh mẽ hất tay anh ra.
Hắn mới được bao nhiêu tuổi chứ. Hay thật, đúng là tinh lực tràn đầy bất chấp tuổi tác. Khi nãy còn nếm được chút ngon ngọt, sau đó lại là thời khắc thật nhiều núi lửa phun trào, xảy ra rồi thì không thể cứu vãn nữa.
Tống Nhuệ liếm liếm đôi môi khô khốc.
Lại một lần nữa cả người Ôn Uyển hoá đá trong nháy mắt.
Thật là quá đáng a a a!!
Đôi mắt thâm thúy của hắn chăm chú nhìn Ôn Uyển một lượt từ trên xuống dưới. Như thể đang xem xét một món quà mà không biết nên bắt đầu mở gói từ đâu.
Hắn cúi đầu. Chôn đầu ở trong hõm cổ đang bị đặt dưới móng vuốt của Ôn Uyển, chôn ở trong đó rồi chậm rãi hít thở, nơi quan trọng chậm rãi cọ xát người anh, im lặng mà mạnh mẽ đòi anh sờ sờ mình.
Từng lỗ chân lông trên người đều đang toả ra hơi thở dục cầu bất mãn. Nhưng vì không nghe thấy một câu đồng ý đơn giản nên trước hết phải tạm nén lại, không làm ra hành động gì khác.
Ôn Uyển nằm yên không phản ứng như một cái thi thể.
Tuy cũng là hành động cầu xoa, nhưng sao hắn lại lớn được như vậy hả! Không không, Ôn Uyển vô cùng khó khăn tự hỏi, trước đây Tống Nhuệ cũng lớn như vậy à? Hả?
Thật sao?!
Bây giờ trước mắt vẫn có thể kiểm soát được, nhưng trong tương lai nếu như hắn biết được nhiều chuyện hơn thì có khả năng sẽ không giữ được nữa.
Nghĩ đến đây, hô hấp của Ôn Uyển lại trở nên khó khăn.
Anh không thể chấp nhận được chỉ trong một đêm mà cậu em trai câm lại trưởng thành đến mức có thể làm ra chuyện khiến anh sụp đổ như vậy.
Hoặc có thể là anh đã biết điều đó từ trước rồi, nhưng vì bộ lọc nồng nàn tình mẹ nên vẫn luôn không muốn thừa nhận mà thôi.
Người đang đè lên anh sớm đã trở thành một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần, dòng tinh lực trong cơ thể của hắn sung mãn tràn trề. Năm ấy hắn kiêu ngạo như một con sói đầu đàn mới lên, mạnh mẽ, gan dạ, dã tâm bừng bừng, không sợ cái gì, trong đôi mắt đen kịt luôn cháy bùng lên một đám lửa màu đen lay động.
Chỉ khi nhìn thấy người này mới bằng lòng thuận theo, cúi thấp đầu xuống để anh duỗi tay xoa đầu.
“Không đúng!!”
Đã nói là dùng tình yêu để cảm hóa hắn mà? Bây giờ Ôn Uyển anh lại sắp bị người ta đồng hóa! Ôn Uyển sợ đến mức giật mình, cánh tay ngoan cường còn sót lại cũng trở nên kích động, ra sức vung vẩy muốn đẩy Tống Nhuệ ra. Tống Nhuệ ngẩng đầu lên, đương nhiên là muốn đè cái tay kia xuống.
“Bốp” một tiếng, Ôn Uyển hình như tát phải thứ gì đó, một cái bạt tai vang dội.
Ôi, là mặt của Tống Nhuệ.
Vì một cái tát này mà bầu không khí dần dần cứng lại. Mặt mũi Ôn Uyển trắng bệch, có chút luống cuống nhìn chỗ bị đánh trên mặt Tống Nhuệ.
Thật ra thì cũng không tính là đánh thật, bởi cái tát ấy cũng không nặng, nhưng do âm thanh vang lên chát chúa nên nghe ra có vẻ ác vô cùng.
Thấy Tống Nhuệ dừng lại nhìn anh chằm chằm, Ôn Uyển hít sâu một hơi, cố gắng tổ chức lại ngôn ngữ: “Tống Nhuệ, cái đó, em nghe anh nói, ý của anh là, khi nãy như vậy là không đúng, những chuyện đó đều là những việc người lớn mới được làm, nói chung bây giờ không được…”
Tống Nhuệ không biết đang nghĩ gì, thời gian nhìn anh chằm chằm hơi dài. Lâu đến nỗi Ôn Uyển càng ngày càng chột dạ, nghi ngờ rằng cái tát kia của mình có đánh mạnh quá hay không.
Có lẽ là quá đáng thật. Trước giờ anh chưa từng đánh Tống Nhuệ như vậy.
Nhưng lần này rốt cuộc vẫn có chỗ nào đó khác trước đây.
Ôn Uyển không hiểu cảm xúc bên trong đôi mắt đen ấy. Một lúc sau, mới cẩn thận gọi hắn: “Tống Nhuệ?”
Tống Nhuệ ở trên anh im lặng chống người lên, ngồi dậy.
Gông cùm xiềng xích ở trên dưới toàn thân Ôn Uyển lập tức buông lỏng, anh đã lấy lại được tự do nhưng vẫn không biết là có chuyện gì xảy ra, trong lòng không sao nói rõ được.
Tống Nhuệ trước mặt đột nhiên dễ nói chuyện đến mức làm anh cảm thấy xa lạ. Sau khi yên lặng lui khỏi người Ôn Uyển, hắn xuống giường, tự mình nhặt chăn bông và gối trên đất lên.
Ôn Uyển muốn nói gì đó, há miệng, âm thanh lại kẹt trong cổ họng.
Trước khi đóng cửa Tống Nhuệ nhìn Ôn Uyển trên giường một lần cuối, rồi hắn cứ như vậy mà đi ra.
Hàm ý hết sức rõ ràng.
Đêm nay Tống Nhuệ ra ngoài ngủ.
Một mình Ôn Uyển ngồi yên một lúc lâu trên giường, hồi nãy nhiệt độ trong phòng quá cao, bây giờ lại quá yên tĩnh khiến anh không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Anh sẽ không cảm thấy rằng mấy câu nói ban nãy của mình đã phát huy tác dụng.
Đó là hậu quả của cái tát vừa rồi.
Hai mắt của Ôn Uyển trống rỗng, đột nhiên nản lòng, ngồi ngơ ngẩn một mình. Không biết là vì biểu hiện bị quyến rũ không chịu được của mình hay là hối hận vì đã tát Tống Nhuệ. Trong phòng chỉ còn có mỗi anh. Anh ngồi yên một lúc lâu, bỗng nhiên bắt được một chuỗi âm thanh hu hu hu kì lạ.
Lẽ ra không nên nói âm thanh của người ta là kì lạ, chẳng qua đó là do âm sắc của máy móc vô cơ nên nghe vào có cảm giác cực kỳ chói tai.
“Trợ lý nhỏ!”
Ôn Uyển khiếp sợ vô cùng: “Cậu đến đây từ khi nào?!”
Nhưng bây giờ trợ lý nhỏ không rảnh để quan tâm tới anh, bản thân nó đang đắm chìm trong bi thương không thể thoát ra: “Hu hu hu tôi không xong rồi, tôi bị ô uế rồi, đôi mắt này của tôi không còn sạch sẽ nữa…”
Ôn Uyển: …
Đây chẳng phải là những thứ cần xem thì đã xem hết rồi à.
Trợ lý nhỏ cũng nhận ra mình đã bại lộ. Một người một trợ lý không nói gì với nhau, cả hai đều yên lặng.
Thình lình xảy ra tình huống bị bắt phải nói thật ra, bầu không khí dần trở nên ngại ngùng.
Ôn Uyển lẽ ra nên giải thích nhưng bây giờ trong lòng anh đang rối như tơ vò, cũng không giải thích được gì. Chỉ có thể lúng túng đánh vỡ sự yên tĩnh: “Ừm, thật ra thì, chuyện không phải như cậu thấy đâu.”
Anh khô khan giải thích xong, mắt thấy bầu không khí lại trở nên xấu hổ, trợ lý nhỏ xua xua tay rồi nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà.”
Nhớ năm xưa nó cũng là một trợ lý nhỏ làm việc nghiêm túc và chuyên nghiệp để giúp đỡ con người, vì sao lại lưu lạc đến tình cảnh như ngày hôm nay, còn không phải là do ngày ngày bị hai người kia giày vò đến nỗi không còn cách gì khác à.
Ai nói nó chưa từng đấu tranh lại? Ban đầu trợ lý nhỏ cũng ĐM nhiều lắm, nhưng sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, nó bất tri bất giác trở nên hiền lành.
Trợ lý nhỏ: Sau từng lần thất vọng chúng ta đều nên giữ sự bình tĩnh. [Tay nâng hoa sen. Jpg](*)
Cũng không khó để đoán trước được kết quả như vậy. Từ lâu về trước, cái lần nó phải rời đi thì trong lòng đã tự làm xong công tác tư tưởng, cũng sẵn sàng tiếp nhận trừng phạt của cấp trên.
Vì vậy khi bất ngờ biết được có một tên chịu tội thay, từ tận đáy lòng nó cảm thấy sung sướng vô cùng.
Ôn Uyển sợ trợ lý nhỏ mắng Tống Nhuệ, anh cố gắng để bổ cứu chút chút, nghĩ cách làm tròn cảnh, khô khan tiếp lời: “Thằng nhóc đã lớn rồi.”
Trợ lý nhỏ cực kỳ thờ ơ: “Hắn vẫn luôn như vậy.”
Ôn Uyển tiếp tục giãy dụa: “À thì, sức lực của thằng nhóc cũng lớn thật ha.”
Trợ lý nhỏ: “.”
Trong giọng nói của trợ lý nhỏ mang đầy nỗi nghi ngờ nặng nề: “Cậu đang nói cái gì thế?”
Cho dù chuyên ngành của họ nổi tiếng là có bộ lọc dày ba mét, nhưng dù có trầm mê với cuộc sống giúp chồng dạy con sau khi kết hôn đến đâu thì trước tiên phải học cách yêu đương mới được chứ.
Trợ lý nhỏ xin thề nó tuyệt đối không có ý muốn tác hợp cho họ đâu, nó đặt câu hỏi hoàn toàn là phát ra tự đáy lòng chân thành: “Lẽ nào đến tận bây giờ mà cậu vẫn không hiểu rõ quan hệ giữa mình và Tống Nhuệ à?”
Ôn Uyển cứng họng: “Không phải, tôi…”
Anh ấp úng, trợ lý nhỏ đột nhiên hiểu ra ngay: “Ố, tra nam?”
Ôn Uyển lập tức phủ nhận: “Tôi không phải!”
Trợ lý nhỏ như có điều suy nghĩ: “Cậu cuống lên.”
Ôn Uyển đỏ bừng mặt, nói lớn tiếng hơn: “Tôi không có!”
Trợ lý nhỏ: …
Chỉ trợ giúp cho người đàn ông tốt.
Một người một trợ lý lần thứ hai ăn ý mà yên lặng thêm hồi lâu. Tuy được gọi là trợ lý nhỏ, nhưng thật sự thì nó cũng không muốn làm đá kê chân cho tình yêu đâu, phiền lòng lắm.
Nó trúng tà của hai người kia rồi. Trợ lý nhỏ nói với Ôn Uyển: “Tóm lại tự cậu suy nghĩ cho thật kỹ đi. Xuống đi, 886.”
Ôn Uyển hốt hoảng: “886.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!