Xuyên Việt Chi Thần Húc
Chương 4
EDIT + BETA: Jeong
————————————-
Sau khi nói ra tên, thấy thần sắc cậu không có tia biến hóa hiển nhiên là chưa biết thân phận của mình, Sở Thịnh Thần trong lòng cũng nhẹ nhàng mừng rỡ.
Ôn Thần Húc vừa thả lỏng, đưa tay cầm chén trà trước mặt, hơi hơi nghiêng đầu đánh giá căn phòng.
Thấy cậu nhìn nhìn bình phong, nhìn lư hương trên bàn, rồi lại ngắm tranh chữ treo trên tường, rồi lại tiếp tục nhìn…… Sau đó tầm mắt lại dừng trên ấm trà, Sở Thịnh Thần mới nói:
– Thích ấm trà này?
– Hoa mai trên ấm trà được làm rất đẹp.
Ôn Thần Húc đem ấm trà màu trắng đưa về phía hắn chỉ chỉ hoa văn bên trên.
Sở Thịnh Thần nhìn thoáng qua nói:
– Ngươi thích vẽ tranh?
Ôn Thần Húc gật gật đầu, vươn tay dọc theo đồ án hoa mai được khắc trên ấm trà
– Thích!
– Vậy ngươi thích vẽ gì?
Sở Thịnh Thần nói.
Thích vẽ cái gì? Ôn Thần Húc nhìn xuống phía dưới, sau đó nói:
– Nhìn thấy cảnh sắc cùng đồ vật ta thích thì ta liền muốn vẽ chúng.
Hai người trò chuyện nội dung liên quan đến hội họa, không khí có vẻ không tồi.
Nghe hai người hàn thuyên hồi lâu, một người đàn ông trung niên có phần mập mạp ngẩng đầu nhìn chủ tử nhà mình tuy trên mặt không có biểu tình, nhưng hắn lại cảm giác được tâm tình của chủ tử không tệ.
Chờ đến khi bọn họ tạm ngừng nói chuyện, người đàn ông trung niên hướng hai người đi tới hai bước rồi nhẹ giọng nói:
– Canh giờ không còn sớm, chủ tử hiện tại có cần phải dùng bữa?
Nghe nhắc nhở, Sở Thịnh Thần mới phát hiện canh giờ đã không còn sớm, nâng tay đem chung trà uống hai hớp sau đó ý bảo sai người đi làm.
– Giữa trưa rồi!
Ôn Thần Húc tự nói một câu, mắt nhìn người đối diện có chút ngượng ngùng. Cậu bình thường cũng không nói nhiều như vậy, chỉ là sau khi đến nơi này liền không có ai để nói chuyện cùng, bởi vậy đối với người trước mặt có chút nói nhiều hơn thường ngày.
Thấy cậu hơi hơi rũ đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng, trong mắt Sở Thịnh Thần lướt qua ý cười.
Người đàn ông trung niên đi ra ngoài không lâu liền dẫn theo người bưng món ăn vào, mấy người bưng khay thay phiên nhau đặt món ăn lên, trên bàn thực mau trải đầy màu sắc cùng hương vị thơm ngon.
– Dùng bữa đi!
Thấy mắt cậu sáng lấp lánh nhìn đồ ăn trên bàn, Sở Thịnh Thần cười nói.
– Ngươi mời ta ăn cơm sao?
Ôn Thần Húc ngẩng đầu nói. Sở Thịnh Thần gật đầu.
Bởi vì lí do thân thể, số lần Ôn Thần Húc ăn cơm bên ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay, mà những lần đó lại không nhiều lắm, chỉ có vài lần cùng người trong nhà lúc chưa xuyên qua. Có thể nói lần này là lần đầu tiên có người mời cậu ăn cơm sau khi đến đây, tâm tình cậu thực tốt đồng thời nhớ tới ba ba và anh hai đã từng nói muốn kết giao bằng hữu phải hiểu được lễ thượng vãng lai. (3)
(3): Là một câu danh ngôn Trung Quốc, có nghĩa lễ coi trọng việc có qua có lại, có đi mà không lại thì không phải lễ
Vì thế cậu trước tiên nói “Cảm ơn” sau đó nói:
– Vậy ta cũng mời ngươi ăn cơm.
– Ngươi thật cao hứng?
– Ừm, ta thật cao hứng!
Ôn Thần Húc nắm chiếc đũa nói.
– Là vì ta mời ngươi ăn cơm?
Sở Thịnh Thần hỏi.
– Đúng vậy! Ngươi là người đầu tiên mời ta ăn cơm!
Thấy cậu chỉ vì như vậy liền vui vẻ, Sở Thịnh Thần không biết nói gì cho phải, đơn giản cầm lấy chiếc đũa gấp thêm miếng gà cho cậu nói:
– Nếu cao hứng thì ăn nhiều một chút.
Cắn miếng thịt gà, Ôn Thần Húc chú ý tới người đứng bên cạnh hắn, nói:
– Hắn chưa ăn cơm sao?
– Phúc An, trước ra ngoài dùng cơm đi
Phúc An có tâm lưu lại hầu hạ, nhưng chủ tử đã mở miệng như vậy hắn cũng chỉ có thể ra ngoài. Sau khi ra khỏi gian phòng, hắn trước dặn dò thị vệ canh cửa một hồi rồi mới rời đi.
– Sao lại không ăn cơm?
Thấy cậu ôm chén canh uống hai hớp, kẹp mấy đũa đồ ăn ăn, chén cơm bên cạnh lại không đụng tới, Sở Thịnh Thần nói.
– Nhiều như vậy ta ăn không hết.
Quét mắt nhìn chén cơm nhỏ, Ôn Thần Húc nói.
Chén cơm ở đây không lớn, liền nói lượng cơm như vậy một đứa nhỏ mười, mười một tuổi ăn cũng không thấy no.
– Còn chưa ăn sao ngươi biết được ngươi ăn không hết?
Sở Thịnh Thần đem cơm tới trước mặt cậu.
Cả nhà Ôn Thần Húc đều biết cậu có tật xấu rất kén ăn, tỷ như cơm, cháo trắng, bánh bao, nước sôi để nguội linh tinh cậu đều không thích.
Thấy hắn đem cơm đến trước mặt mình, Ôn Thần Húc theo thói quen liền nhẹ nhàng đẩy ra một chút rồi nói:
– Ta lát nữa lại ăn.
Nói xong liền buông đôi đũa, bưng chén canh từng muỗng, từng muỗng uống.
Đem nước canh trong chén uống chỉ còn thấy đáy, thấy hắn không để ý tới mình. Ôn Thần Húc liền cầm đũa gắp đồ ăn ăn.
Đem động tác của cậu đều thu vào mắt, Sở Thịnh Thần trong lòng bật cười, chờ cậu đem đồ ăn ăn xong lại đem cơm để trước mặt cậu.
Thấy không thể tránh khỏi, Ôn Thần Húc buông cổ hạ má, bĩu môi sau đó một chút không tình nguyện đem chén cơm lên ăn sạch sẽ, chờ đến khi cậu ăn xong liền đem số cơm còn lại đưa tới hắn
– Ta chỉ ăn được như này, còn lại cho ngươi, đừng lãng phí!
Nhìn nhìn chén cơm để trước mặt mình, Sở Thịnh Thần bật cười một chút, như thế nào lại có một người không thích ăn cơm như vậy?
Nhìn hắn bưng cơm lên, Ôn Thần Húc mới vừa thả lỏng liền thấy hắn đem chén cơm hướng tới chén mình, cậu nhanh tay chắn, một bên lớn giọng la:
– Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi!
Đem nửa chén cơm bỏ vào bát cậu, thấy khóe miệng cậu kéo xuống, Sở Thịnh Thần lúc này mới nói:
– Mau ăn đi!
Ngắn gọn ba chữ lại lộ ra một cổ uy nghiêm, Ôn Thần Húc muốn cò kè mặc cả cũng không dám, thông minh tự động bưng chén lên ăn.
– Khó ăn như vậy sao?
Đem số cơm còn lại bới vào bát mình, nhìn khuôn mặt cậu khổ sở, Sở Thịnh Thần lại nhớ tới bộ dáng cháu trai nhà mình khi ăn trứng gà giống như dáng vẻ của cậu bây giờ.
– Không khó ăn nhưng ta không thích ăn!
Ôn Thần Húc nói, lại một ngụm một ngụm chậm rãi ăn.
Chờ đến khi cậu rốt cuộc cũng đem chén cơm ăn xong, Ôn Thần Húc liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
– Ăn xong rồi?
Đã sớm ăn xong, Sở Thịnh Thần thấy cậu gật đầu, dời bước tới bàn trà ngồi xuống (4)
(4): Trong QT để là trà án biên, mình hỏi chị mình thì chị ấy bảo là bàn trà nhỏ, trong gian tửu lâu đều có 2 bàn, một bàn dùng để ăn cơm bàn còn lại dùng để uống trà, ngắm cảnh.
Bọn Phúc An ăn đến một nửa liền trở về, thấy hai người đã ăn xong, hắn nhanh mắt đẩy Ôn Thần Húc qua sau đó phân phó người tiến vào dọn dẹp bàn sạch sẽ.
Bưng chén trà súc miệng, Ôn Thần Húc nói:
– Ta có thể mở cửa sổ nhìn bên ngoài sao?
Thấy Sở Thịnh Thần đồng ý, Phúc An lại đẩy cậu đến bên cửa sổ sau đó đem cánh cửa gỗ mở ra.
– Cảm ơn!
Nghe cậu nói lời cảm tạ, Phúc An cười nói:
– Tiểu công tử đừng khách khí!
Ngồi bên cửa sổ đối diện là đường cái, Ôn Thần Húc dịch về phía trước một chút, cánh tay đặt lên cửa sổ lại gối cằm lên trên nhìn xuống phía dưới.
Có thể là vì đang là giờ ăn trưa nên người đi đường không nhiều lắm chỉ còn những quầy hàng bán rong bên đường, ngẫu nhiên hô to hai tiếng.
Mặc dù bên ngoài cũng không tính là náo nhiệt nhưng Ôn Thần Húc vẫn xem đến vui sướng.
– Đẹp như vậy sao?
Vốn dĩ cho rằng cậu muốn mở cửa sổ để hít thở không khí trong lành nhưng khi thấy cậu ghé lên cửa sổ xem đến nghiêm túc, Sở Thịnh Thần đi đến phía sau cậu nhìn ra ngoài nhưng không phát hiện thứ gì đáng để chú ý.
– Đẹp, ta nhìn liền muốn vẽ tranh.
– Bên kia có bút mực.
Sở Thịnh Thần mới vừa nói xong, Phúc An liền đem bàn nhỏ đi tới bên Ôn Thần Húc lại nhanh chóng cầm giấy đưa cho cậu.
Ôn Thần Húc khi vẽ tranh cũng không quá khắc khe phải chọn loại họa cụ nào, chỉ cần cậu muốn vẽ, cầm gậy gỗ vẽ trên cát cũng thực vui vẻ. Bởi vậy, nhìn giấy bút trước mặt, cậu ngẩng đầu đối với hai người nói cảm tạ, liền cầm bút vẽ lên.
Vẽ tranh vốn phải phí một chút công phu, bởi vậy khi hắn vẽ, Sở Thịnh Thần liền đem tầm mắt phóng ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn nơi xa nghĩ nghĩ sự tình.
– Ta vẽ xong rồi!
Buông bút, Ôn Thần Húc cầm giấy vẽ lên xem.
Nghe được cậu nói, Sở Thịnh Thần liền nhìn qua, trên giấy vẽ một khung cảnh khu phố góc nhìn hiển nhiên từ cửa sổ nhìn ra. Hai bên đường phố đều có cửa hàng san sát nhau, xa một chút là một số quán nhỏ, có những người bán hàng rong há mồm như đang hét rao, cũng có người trong quán hàng rong đang đưa tay đưa chân như đang kể chuyện, còn có người đang gặm bánh mì,….
Bất luận là phòng ốc hay người đều chỉ vẽ vài nét bút ít ỏi, nhưng nhìn thực sự sinh động.
Chưa tới nửa canh giờ liền có thể vẽ xong còn vẽ tốt như vậy. Sở Thịnh Thần thưởng thức một phen xong rồi khen cậu:
– Vẽ không tồi.
– Bức tranh này tặng cho ngươi!
Ôn Thần Húc bên này ăn cơm ngon còn có tâm tình vẽ tranh lại nói bên kia Ôn Thần Lễ tìm người sắp điên rồi.
Hắn mang Ôn Thần Húc ra ngoài ném trên phố cũng chỉ muốn đả kích cậu, muốn nhìn thấy bộ dáng sợ hãi cùng bất kham của cậu. Nghĩ tới thôi trong lòng đã vui sướng đến cực điểm!
Nhưng mà hắn chẳng thể nghĩ tới, chính mình bất quá đem người lên phố Tây dạo một vòng trở về liền không thấy Ôn Thần Húc.
Cậu là một người què ngồi trên xe lăn, di chuyển một chút đã tốn không ít sức Ôn Thần Lễ không tin cậu sẽ tự mình đẩy xe trở về, tìm một vòng không thấy người đâu Ôn Thần Lễ bắt đầu hoảng loạn.
Nhờ người hỏi thăm một phen mới biết Ôn Thần Húc từ sớm đã bị người ta đẩy đi, hắn liền nghĩ rằng có thể người trong phủ vừa vặn ra ngoài thấy cậu liền đưa cậu về phủ, nghĩ như vậy hắn liền yên tâm về phủ.
Chờ đến khi về nhà mới biết Ôn Thần Húc còn chưa trở về, Ôn Thần Lễ không muốn quan tâm. Nhưng nghĩ trong phủ ai ai cũng biết mình mang cậu ra ngoài, nếu cậu không có gì thì tốt rồi nhưng nếu cậu gặp bất trắc gì thì thật sự chẳng tốt cho hắn chút nào, vì thế hắn đành phải phân phó người đi tìm thằng què kia về.
Mắt thấy trời đã bắt đầu tối nhưng người vẫn chưa tìm được, trong lòng Ôn Thần Lễ đem cậu mắng vài tiếng, nghĩ nghĩ chính mình vẫn nên đi tìm đại ca.
Nghe hắn nói rằng hắn đem Ôn Thần Húc ra ngoài kết quả lại không tìm thấy người. Ôn Thần Dật bất đắc dĩ tới tột đỉnh.
– Không phải ta đã nói rằng đừng quan tâm tới hắn sao? Ngươi vì cái gì không nghe?
Ôn Thần Lễ cuối đầu, lại nhịn không được bĩu môi:
– Đệ chính là muốn chỉnh hắn, ai biết tên phế nhân kia vô dụng như vậy, tùy tiện để người lạ mang đi.
– Ngươi a….
Hiện tại dù có nói cái gì cũng đã chậm, nếu tìm không thấy người, đên lúc đó chuyện này truyền ra bên ngoài không biết sẽ nói này nói nọ với Ôn phủ như thế nào. Ôn Thần Dật cũng lười nói hắn, xoay người phân phó hạ nhân đi tìm Ôn Thần Húc.
– Cùng ta đi gặp nương.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, nếu thật tìm không thấy cậu thì nương cũng sẽ giúp bọn họ giải quyết một phen.
– Nương có mắng đệ hay không?
– Ngươi bị mắng cũng đáng đời ngươi.
Ôn Thần Dật nói xong liền trực tiếp ra khỏi phòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!