Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống - Chương 247: Ngươi hãy gọi ta là Tiên nhi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống


Chương 247: Ngươi hãy gọi ta là Tiên nhi!


“Là ngươi, Mục Lực!” Tiểu Y Tiên trông thấy người tới là ai, không tự chủ thốt lên.

Trên miệng nở nụ cười, Mục Lực đồng dạng nhìn lấy Tiểu Y Tiên, lúc này bên trong hang động chỉ còn có hai người bọn họ, cô nam quả nữ lại thêm hắn đối với nàng thèm nhỏ dãi đã lâu, không khó đoán được ra hắn tiếp tới đối với nàng làm những gì.

“Ha hả, Tiểu Y Tiên, là ta. Thế nào, ta vừa giúp nàng một đại ân, chẳng lẽ ngay một câu cảm ơn cũng không có ư?” Mục Lực vừa nói, bước chân đồng thời bước ra tiến về phía nàng.

Tiểu Y Tiên mặc dù tâm địa thiện lương, nhưng không có nghĩa nàng ngu ngốc, nếu như thật vậy thì trong sạch của nàng cũng không giữ gìn được tới tận bây giờ, bất quá, tình thế lúc này quả thật đối với nàng rất bất lợi.

Có điều, Tiểu Y Tiên cũng không phải là không có cách nào, bên trong nạp giới của nàng có một loại hỗn hợp độc dược do chính nàng tự tay phối trộn, độc tính rất mạnh, đủ để khiến Mục Lực trúng phải chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Bàn tay nàng một lần nữa để ra sau lưng, đang muốn từ bên trong giới chỉ lôi ra độc dược, thế nhưng đúng lúc này, Mục Lực tốc độ đột nhiên đề thăng biến thành một đạo tàn ảnh nhanh như chớp giật xuất hiện trước mặt nàng, tay hắn vươn ra khóa chặt bàn tay nàng đang che giấu phía sau lưng, đấu khí bùng lên khóa trụ một chút đấu khí nhỏ nhoi trong cơ thể của Tiểu Y Tiên, thấy vậy Tiểu Y Tiên hô lên kinh hãi:

“Ngươi!!!”

Âm hiểm cười, Mục Lực bắt chặt cánh tay của nàng đưa tới nói:

“Hắc, không ai nói cho nàng biết rằng cùng một phương thức không nên áp dụng đến hai lần sao? Hơn nữa ta cũng không phải tên Cam Mục ngu ngốc kia!”

“Ngươi, ngươi…ngươi làm sao biết được?” Tiểu Y Tiên trong lòng nói không sợ thì là nói xạo, giọng nói cũng có phần run rẩy.

“Hừ, tin tức bí mật như bảo tàng ta còn biết, như vậy thì làm sao có thể bỏ qua khả năng sử dụng độc của nàng được!” Mục Lực hừ nhẹ, sau đó lộ ra vẻ mặt chưởng khống tất cả trong lòng bàn tay mà nói.

“Không thể nào…làm sao ngươi biết được những điều này? Không phải ngươi theo dõi ta cho nên mới biết được vị trí của bảo tàng hay sao?” Tiểu Y Tiên nói tới đây đột nhiên ngừng lại, sau đó nàng như nghĩ tới điều gì, bật thốt lên:

“Là Vạn Dược Trai….!!!”

Mục Lực không nghĩ tới nàng nhanh như vậy liền đoán ra, bất quá nàng lúc này đã rơi vào trong tay hắn, cho nên hắn cũng không quá lo lắng, thản nhiên thừa nhận:

“Không sai, nói tới tên chủ quản của Vạn Dược Trai kia cũng rất thức thời!”

Nói đến như vậy rồi, Tiểu Y Tiên cũng không thể không biết được bản thân mình bị bán, có điều lúc này không lo được nhiều như vậy, Mục Lực mới là điều nàng cần lo lắng lúc này, nàng nói:

“Như vậy bảo tàng này ta từ bỏ, có thể thả ta được rồi chứ?”

Đột nhiên, Mục Lực phá lên cười:

“Ha ha ha, Tiểu Y Tiên ơi Tiểu Y Tiên, không thể không nói nàng quả thực rất ngây thơ…”

Thấy hắn như vậy, nàng tâm tình càng bồn chồn, vội vàng nói:

“Mục Lực, ta đã nói ta từ bỏ bảo tàng, toàn bộ quy cho ngươi, đồng thời ta cũng phát thệ không nói ra chuyện này, ngươi có thể yên tâm!”

Mục Lực ngừng cười, hắn không nói một lời, hắn sau đó tháo ra nạp giới trên tay Tiểu Y Tiên, cũng tịch thu luôn bình ngọc trong tay nàng.

Tiếp đó, hắn đẩy ngã nàng nằm lên bàn đá bên cạnh ba chiếc bảo hạp, dâm quang trong mắt không chút che giấu hiện ra để Tiểu Y Tiên kinh hoàng:

“Không…ngươi làm gì…mau thả ta ra!!!”

“Xoạt…roẹt roẹt…!!!!” Vươn tay giữ chặt hai tay của Tiểu Y Tiên đè xuống bàn đá, Mục Lực tay còn lại thô bạo xé rách y phục của nàng, đồng thời vận đấu khí tự chấn nát y phục của bản thân.

Lúc này Mục Lực trên thân đã không còn mảnh vãi mà Tiểu Y Tiên cũng chỉ còn lại cái yếm cùng nội khố màu trắng tinh che đậy vùng nhạy cảm.

Trước mắt là thân thể gần như lõa lổ của Tiểu Y Tiên, Mục Lực căn đoản côn ngay lập tức đã cứng rắn như sắt, mặc cho kích thước có phần khiêm tốn.

Trong mắt dâm quang càng lúc càng mãnh liệt, hơi thở của hắn cũng bắt đầu gấp gáp nặng nề như trâu đực, càng lúc càng cảm thấy thân thể nóng rực do bị lửa dục thiêu đốt, Mục Lực một lần nữa thô bạo kéo đứt cái yếm để Tiểu Y Tiên trong giọng không thể che giấu tuyệt vọng thất thanh mà hô:

“Không!!!”

Hai hàng nước mắt không tự chủ lăn dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, Tiểu Y Tiên lúc này tâm như tro tàn, nàng biết mình sau đó sẽ phải thất thân cho Mục Lực tên súc sinh cầm thú này.

Thoát khỏi trói buộc, hai đoàn nhục cầu ngay lập tức bung ra vươn lên ngạo nghễ, Mục Lực hai mắt trợn trừng, như muốn lồi lên, hoàn toàn không bỏ sót một chút nào mà nhìn lấy, Tiểu Y Tiên hai tòa thánh nữ phong tuy kích thước tuy không lớn lắm, thế nhưng hình dáng tuyệt đối là đẹp nhất trong số những nữ nhân mà hắn từng chơi qua, phía trên hai điểm đỏ hồng nho nhỏ hơi run rẩy càng để hắn thú huyết sôi trào, tiểu huynh đệ càng lúc càng cứng rắn như sắt. 

Mục Lực ma trảo vươn tới đang mặc sức xoa bóp hai tòa thánh nữ phong tuyệt vời ấy thì đột nhiên một đạo uy áp như bài sơn đảo hải, uy thế ngập trời xuất hiện tập trung trên người để hắn thân thể cứng đờ, sau đó từ đằng sau, một âm thanh lạnh lùng vọng tới:

“Tới đây là đủ rồi!”

Người vừa mới lên tiếng không phải ai khác mà chính là Lý Thiên Ngọc ẩn nấp ở một bên từ trước, thực ra ngay từ lúc Cam Mục hay Mục Lực xuất hiện, hắn hoàn toàn có năng lực ngay lập tức tiêu diệt bọn hắn, bất quá nếu chỉ như vậy thì Tiểu Y Tiên tối đa cũng chỉ cảm kích hắn một chút mà thôi, vì trên cơ bản theo như nguyên tác, nàng đối với bảo tàng mang tính hiếu kỳ là nhiều, chứ cũng không quá quan trọng, điển hình việc nàng đưa cho Tiêu Viêm phi hành đấu kỹ, linh thảo…

Hơn nữa chưa biết chừng nàng còn đối với hắn đề phòng hơn là cảm kích, cho nên Lý Thiên Ngọc mới bàng quang đứng nhìn nàng tự mình đối mặt với hai người Cam Mục và Mục Lực, chỉ đến khi nàng gặp nguy hiểm và sắp bị Mục Lực chiếm đoạt, hắn mới đúng lúc xuất hiện.

Quay lại với tình cảnh của Mục Lực lúc này, hắn dâm hỏa như bị một chậu nước đá tưới tắt ngóm, chỉ còn sót lại là vô tận sợ hãi, trên trán cũng như sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Mục Lực cố gắng xoay người hướng về phía uy áp nhìn tới, khi hắn thấy người tới là Lý Thiên Ngọc, hắn cố kìm nén run rẩy mà nói:

“Thì ra…thì ra là Lý tiền bối…nếu như tiền bối đã xuất hiện ở nơi này, vậy thì bảo tàng nơi này, đều do tiền bối định đoạt, mong tiền bối buông tha cho ta!”

Tiểu Y Tiên do uy áp của Lý Thiên Ngọc cũng không phải nhắm vào nàng triển khai, cho nên nàng cũng không cảm thấy thế nào, tự nhiên Mục Lực dừng lại hành động cho nên nàng cũng từ trong tuyệt vọng hồi thần, tự nhiên nàng cũng có nghe được lời nói của Lý Thiên Ngọc trước đó.

Biết người tới là Lý Thiên Ngọc, nàng trong lòng tự nhiên đối với hắn sản sinh cảm kích, dù sao có hắn xuất hiện đúng lúc, nàng mới tránh khỏi tình cảnh thất thân cho Mục Lực tên kia.

Bất quá, trên người y phục hoàn toàn không có, nạp giới thì bị Mục Lực cướp đi, nàng nhanh chóng bật dậy, hai tay vòng qua ôm lấy trước ngực che chắn.

Mục Lực bây giờ cũng không quản được Tiểu Y Tiên, hắn lúc này chỉ còn một suy nghĩ đó là bảo toàn mạng sống, mà khi hắn nói ra hai tay dâng tặng bảo tàng cho Lý Thiên Ngọc, nhưng thấy Lý Thiên Ngọc không tỏ chút nào thái độ là tha hay không tha cho hắn, Mục Lực trong lòng càng gấp, chợt hắn liếc thấy Tiểu Y Tiên kế bên, đột nhiên nảy ra một ý, vội vàng đối với Lý Thiên Ngọc nói:

“Tiền bối, nữ nhân này, ta cũng chưa có chạm qua, không bằng tùy tiền bối xử trí, nàng vóc dáng cùng khuôn mặt đều rất tuyệt vời!”

Nghe thấy Mục Lực nói vậy, Tiểu Y Tiên trong lòng vui mừng khi thoát nạn toàn bộ như bị một chậu nước lạnh dội tắt, nàng đột nhiên nghĩ tới Lý Thiên Ngọc liệu có thể nào buông tha cho nàng sao? Nàng tự biết thân thể mình trong mắt một người đàn ông có cỡ nào sức dụ hoặc, cho nên lúc này nàng lại một lần nữa nổi lên sự lo lắng. 

Lý Thiên Ngọc nghe Mục Lực nói xong, hắn đột nhiên cười to nói:

“Ha ha ha, không nghĩ tới Mục Lực ngươi cũng thật thông minh, biết bảo tàng không thể đánh động ta, liền nghĩ tới dâng lên Tiểu Y Tiên muốn ta tha cho ngươi một mạng, không thể không nói ta cũng thật rất động tâm đấy…”

Mục Lực nghe vậy mừng rỡ, Tiểu Y Tiên ngược lại tâm biến thành tro tàn, không nghĩ tới nàng vừa thoát khỏi bầy sói liền rơi vào miệng hổ.

Chỉ là, chưa đợi Mục Lực vui mừng quá lâu, Lý Thiên Ngọc nói:

“Có điều…”

Mục Lực trái tim thít chặt, Tiểu Y Tiên con ngươi mong chờ, Lý Thiên Ngọc thu hết biểu hiện của hai người vào mắt, hắn trong lòng cười lạnh, đối với Mục Lực tên kia làm sao hắn có thể buông tha, nếu Mục Lực tham chỉ là bảo tàng không thôi, Lý Thiên Ngọc ít nhiều còn có một chút xíu khả năng tha cho hắn một mạng, nhưng tên này tuyệt đối tham luyến sắc đẹp của Tiểu Y Tiên, đánh chủ ý với nàng hơn nữa còn đã nhìn thấy thân thể của Tiểu Y Tiên, làm sao Lý Thiên Ngọc có thể tha cho hắn chứ?

Cho nên hắn nói:

“Ta cũng không phải như ngươi đi làm mấy cái chuyện trộm gà bắt chó, khi dễ nữ tử…cho dù đối với Tiểu Y Tiên động tâm, nhưng ta cũng sẽ quang minh chính đại theo đuổi nàng mà không phải dùng sức mạnh đối với nàng, ta sẽ không như ngươi…cho nên ngươi…có thể đi chết được rồi!!!”

Lời này Lý Thiên Ngọc nói ra tuy cũng cảm thấy đỏ mặt, nhưng hắn quả thực không thích dùng cường, hắn vẫn thực thích người tình ta nguyện, tất nhiên nếu để Lý Mạc Sầu có mặt ở đây nghe thấy hắn nói bảo đảm nàng sẽ chỉ mặt mắng hắn máu chó đầy đầu…cái quỷ gì mà người tình ta nguyện? Lão nương còn không phải bị ngươi mạnh lên hay sao?

Đương nhiên Lý Mạc Sầu không có ở nơi này, ở đây chỉ có Tiểu Y Tiên và hắn mà thôi.

Quả nhiên, Tiểu Y Tiên nghe vậy, hai mắt sương vụ long lanh, chăm chú nhìn lấy thân ảnh của Lý Thiên Ngọc, nghe thấy lời hắn nói đối với mình động tâm, nàng hai má không tự chủ ánh lên một đám hồng vân, có chút ngượng ngùng lại cũng có phần cao hứng.

Sau đó, không để Mục Lực miệng thối thốt ra thêm bất kỳ lời nào nữa, Lý Thiên Ngọc tùy ý vung tay chẳng khác gì đuổi một con ruồi, thân thể Mục Lực vậy mà như bụi trần phiêu tán, đây chính là uy lực kinh khủng của Hủy diệt pháp tắc, ngay cả linh hồn cũng bị phân giải tiêu tán trong thiên địa.

Tiểu Y Tiên ngồi xổm trên mặt đất hai tay che lại bộ ngực sữa, dường như trong mắt nàng lúc này chỉ còn có thân ảnh to lớn hơn bất cứ thứ gì khác của hắn mà thôi.

Tiêu diệt Mục Lực, kiếm được chút xíu hối đoái điểm chẳng bõ dính răng, Lý Thiên Ngọc từ bên trong không gian lôi ra một tấm áo choàng khá dầy, đi tới bên cạnh Tiểu Y Tiên phủ lên người nàng, giúp nàng che đi thân thể bại lộ.

Còn về phần tại sao không mang nữ nhân y phục ra cho Tiểu Y Tiên mặc thì là do nguyên nhân bởi vì Lý Thiên Ngọc là một người đàn ông, làm sao sẽ mang y phục của phụ nữ bên người cơ chứ? Như vậy không dễ giải thích mà Tiểu Y Tiên cũng rất dễ hiểu lầm hắn có sở thích khác người, cho nên để bớt chuyện, hắn chỉ đành lôi ra áo choàng khoác cho nàng. 

Tiểu Y Tiên giật mình bừng tỉnh, ngượng ngùng không ngớt, đầu cúi thấp, giọng nhỏ như muỗi kêu nói:

“Cảm ơn ngươi, Lý đại ca!”

Khẽ lắc đầu, hắn nói:

“Không có gì…ngươi cũng thật bất cẩn, Y Tiên muội muội, nếu như không phải ta để ý thấy ngươi cùng Mục Lực biến mất, sẽ không đi tìm ngươi và may mắn cứu được ngươi lần này!”

Tiểu Y Tiên cũng biết bản thân nàng lần này quả thực quá chủ quan, may mà có Lý Thiên Ngọc kịp thời tới cứu, nàng mới không phải thất thân cho Mục Lực, cho nên đối với hắn, nàng rất cảm kích, hảo cảm tăng lên vùn vụt, bèn nói:

“Lý đại ca, sau này ngươi hãy gọi ta là Tiên nhi đi, mẫu thân ta ngày xưa đều gọi ta như vậy!” Dứt lời, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng không khỏi đỏ lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN