Hi Du Hoa Tùng
Chương 942: Phong thái Vương giả
Bạch Khởi phẫn nộ quát một tiếng tuốt kiếm phi thân qua chắn trước mặt Thiên Tâm mà rằng: “Ngươi lui sang một bên, hắn là của ta.” Tuy rằng trước khi đi, Bạch Huyền Y có dặn dò không được lỗ mãng ra tay. Nhưng mà Lưu Phong giờ khinh thường quá đáng, làm lão trong cơn giận dữ cũng bất chấp chuyện như vậy.
Lưu Phong đối mặt với Bạch Khởi không sợ chút nào, lạnh lùng nói: “Xem ra hôm nay ta phải thu phục con chó trắng này—_!”
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn chết—!” Nói xong, lão như tia chớp bắn về phía Lưu Phong. Còn Lưu Phong đã rút Hạo Thiên Kiếm ra, cổ tay lắc nhẹ làm mấy đạo kiếm quang tử kim sắc (vàng tía) lập tức chém về phía Bạch Khởi.
Thân hình Bạch Khởi không hề ngừng lại, toàn bộ công kích của Lưu Phong lão không thèm để ý kệ cho chém trên thân thể. Nói cũng kỳ quái, mũi nhọn kiếm chuẩn bị chạm đến quần áo Bạch Khởi liền giống như bị vật gì đẩy lệch khỏi quỹ đạo nện lên tảng đá bên cạnh.
Sắc mặt Lưu Phong phát lạnh, công kích của Hạo Thiên Kiếm rõ ràng vô hiệu. Chuyện như vậy đối với hắn mà nói thật sự là khó có thể chấp nhận.
Hắn vội vàng bật người về phía sau nới rộng khoảng cách giữa hai người đồng thời tăng mạnh lực lượng. Hạo Thiên Kiếm lóe ra quang huy tử kim sắc chiếu sáng cảnh vật xung quanh. Sau đó một luồng sát khí lạnh thấu xương từ trong người Lưu Phong phát ra.
Bạch Khởi bị sát khí bao phủ cười nhạt nói: “Không tệ, sát ý của ngươi cũng có thể gọi là điêu luyện, nhưng để đối phó với ta thì còn kém xa.” Nói xong, khí tức quanh thân càng phát ra mãnh liệt đối địch với Lưu Phong.
Sau đó, lão vung Huyền Thiết Tiên Kiếm trong tay hướng Lưu Phong chém tới. Lưu Phong vội vàng giơ Hạo Thiên Kiếm ứng chiến.
“Ầm ầm—!”
Hai thanh kiếm tiên lần đầu tiên đụng nhau sinh ra một lực cường đại chấn động cả trời cao. Nhất là âm thanh vụ nổ, làm điếc tai mọi người.
Sắc mặt Lưu Phong thay đổi thốt lên: “Xem ra con chó này còn có vài phần bản lãnh.” Nói xong, Lưu Phong bấm kiếm quyết lập tức chém ra ngoài một đạo kiếm quang vòng cung mang theo âm thanh chói tai nhằm vào Bạch Khởi.
Bạch Khởi vội vàng lui về phía sau mấy trượng, đồng thời vung Huyền Thiết Tiên Kiếm trong tay nghênh tiếp. Kiếm tiên hai người công kích đụng nhau, phát ra hàng tràng âm thanh chói tai khiến cho chung quanh trời long đất lở, thiên địa đổi màu.
Rồi hiện trường hoàn toàn yên lặng.
Thân hình Lưu Phong hiện ra trên thủy đàm, tử kim Chân Long hộ thể quanh thân giống như chiến thần.
Sau đó thân hình Bạch Khởi xuất hiện cách bên phải Lưu Phong mấy trượng. Lão cười gằn: “Thật không nghĩ ngươi là mệnh Chân Long. Đáng tiếc, Hoàng đế nhân gian trong mắt chúng ta cũng chẳng là gì.” Nói xong thân hình khẽ động, một kiếm như chớp đâm thẳng vào mặt Lưu Phong. Đừng xem lão ăn nói coi thường, kỳ thực Lưu Phong có Chân Long hộ thể khiến lão thập phần kinh ngạc. Uy lực của Tử Hư Chân Long quyết thì lão biết. Nếu như bây giờ không giết Lưu Phong, tương lai đợi được hắn công pháp đại thành e là vấn đề rất lớn.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng chém ra một kiếm. Một đạo kiếm quang cường đại hút hết khí tức hỗn loạn của vạn vật lập tức tuôn ra đánh thẳng vào Bạch Khởi.
Bạch Khởi bấm chân xuống đất bật lên lăng không mà đứng. Lão hét lớn một tiếng né tránh công kích của Lưu Phong. Sau đó thân hình mạnh mẽ xoay tròn, hai tay nắm chặt Huyền Thiết Tiên Kiếm đâm thẳng đến Lưu Phong với tốc độ cực nhanh giống như sao băng. Đến Thiên Tâm đứng đó cũng cũng không cách nào thấy rõ.
Lưu Phong không chút lúng túng đánh ra một kiếm. Chỉ một thoáng tử kim sắc kiếm quang chói mắt đã phóng lên cao nghênh tiếp Bạch Khởi đang lăng không.
Bạch Khởi muốn liều mạng một kiếm để tiếp cận Lưu Phong nên công kích của lão và Lưu Phong trực tiếp đối kháng. Dưới đòn đánh của kiếm quang cường đại, lớp kình khí vô hình bao phủ quanh thân Bạch Khởi bắt đầu bị phá lớp phòng ngự.
Thế nhưng, lúc này đây lão rõ ràng không nghĩ kình khí phòng ngự của mình không ngăn nổi kiếm quang của Lưu Phong.
“Phanh—!” một tiếng, thân thể Bạch Khởi bị kiếm quang đánh trúng, như diều đứt dây rớt trên mặt đất.
Thiên Tâm kinh ngạc nhìn, lẩm bẩm nói: “Cái này. Điều này sao có thể?”
Lưu Phong chậm rãi thu kiếm, đảo mắt quét trên người Bạch Khởi mà rằng: “Đây là cái giá của ngươi khinh địch.”
Bạch Khởi miễn cưỡng đứng vững, lạnh giọng hỏi: “Vì sao trong cơ thể của ngươi có Thất Thải thần lực của Thu Sương tiên tử? Lẽ nào các ngươi đã.”
Sắc mặt Lưu Phong phát lạnh cắt ngang: “Không được nói bậy—!”
Bạch Khởi cả giận nói: “Hừ, đừng cao hứng quá sớm. Thân phận Thu Sương tiên tử không đơn giản, nàng tuyệt đối không thể. Quên đi, việc này cũng không phải ngươi có khả năng biết đến. Nói chung, ngươi sắp lâm vào đại họa”
“Chết đến nơi, ngươi còn dám cuồng ngôn.” Lưu Phong khinh thường cười cười.
Thiên Tâm thấy Bạch Khởi thân thể bất ổn, vội vàng cầm kiếm vọt tới, một tay đỡ lấy Bạch Khởi rồi nói: “Tôn giả, để ta ra tay diệt Lưu Phong.”
Chưởng giáo Huyền tâm Chánh tông cũng không biết đến từ lúc nào chậm rãi đi tới, lão đỡ Bạch Khởi xong nói với Thiên Tâm: “Cẩn thận một chút—_!”
Đồng thời, bốn vị tiên tử Phiêu Miểu Cốc cũng nhất nhất hiện thân.
Ngay khi Thiên Tâm chuẩn bị động thủ, đột nhiên Đạo Tể nhận được lời truyền âm của Bạch Huyền Y dặn lão không được để Thiên Tâm ra tay. Nghe đến đây lão vội tiến lên ngăn trước người Thiên Tâm: “Chớ vội động thủ đã—_!”
Sau đó lập tức quay đầu lại hỏi Lưu Phong: “Lưu Phong, ngươi và Thiên Tâm ân oán quá sâu, thế nhưng không thể ở chỗ này len lén quyết đấu. Chuyện của các ngươi nhất định phải đợi đến lúc lên lôi đài thi đấu.”
Lưu Phong nhìn lão một chút, trong mắt mơ hồ lộ ra một vẻ khinh thường rồi lạnh lùng nói: “Không sao cả, sớm muộn một ngày thì chung quy hắn cũng thất bại thôi.”
Thiên Tâm nghe vậy, cả giận nói: “Chớ mạnh miệng. Bây giờ ta sẽ giết ngươi, xem ngươi còn cuồng vọng thế nào” Nói xong liền muốn xuất chiêu.
“Dừng tay—_!” Đạo Tể Chưởng giáo biết rõ ý tứ của Bạch Huyền Y. Tu vi hiện nay của Thiên Tâm cũng không phải đối thủ của Lưu Phong. Cho nên lão quyết định không thể để Thiên Tâm tùy tiện xuất thủ, vạn nhất thất bại thì coi như hết.
“Chưởng giáo, lúc này đây ta không thể nghe lời người, ta nhất định sẽ giết hắn tại đây” Hai mắt Thiên Tâm đỏ đậm, trong lòng lửa giận đã bốc lên trời.
Đạo Tể Chưởng giáo giật mình lập tức tát Thiên Tâm một cái trách mắng: “Đồ vô liêm sỉ này, ngươi dám cãi lời lệnh sư phụ. Có phải ngươi cảm thấy mình rất giỏi, ngay cả Chưởng giáo đều không để vào mắt?”
Trong mắt Thiên Tâm tràn đầy phẫn nộ, với giọng hơi run rẩy hắn căm tức nói với Lưu Phong: “Lưu Phong hôm nay ta tạm để cho ngươi một con đường sống, ngày khác lôi đài đấu võ ta nhất định giết ngươi.”
Lưu Phong dừng mắt nhìn Thiên Tâm, khinh thường hừ một tiếng.
“Bốn vị tiên tử, các người đến đây đúng lúc. Đệ tử môn hạ của các ngươi đả thương sứ giả Tiên Linh môn, phải bị tội gì?” Đạo Tể Chưởng giáo tưởng dựa vào uy quyền để áp bức người khác.
Trương Mỹ Nhân hừ nói: “Tài không bằng người, Phong nhi nhà ta chẳng có tội gì.”
“Đạo Tể lão đầu, ngươi đừng ở đây dùng quyền thế ép người. Đừng quên tại Tu Chân Giới cường giả vi tôn. Phong nhi nhà ta nếu đả thương sứ giả, tựu chứng minh hắn bất lực. Đáng nhẽ ngươi nên về bảo Tiên Linh môn thay đổi sứ giả. Bằng không với tu vi của hắn như vậy làm sao có thể giám sát giải đấu, làm sao có thể để tu chân thiên hạ tin phục?” Thủy Mị Nhi một điểm đều không khách khí.
Lời nói vừa dứt, Đạo Tể Chưởng giáo liền trầm giọng nói: “Làm càn, các ngươi dám không kính trọng sứ giả.”
Sắc mặt Bạch Khởi phát lạnh nói: “Phiêu Miểu Cốc được đó. Ta sẽ nói lại với Tiên Linh Môn các ngươi rất ngạo mạn”
Lưu Phong một lời cũng không nói nhìn chằm chằm Bạch Khởi, chuẩn bị tùy thời hạ sát thủ. Người như vậy nên diệt trừ để tránh hậu hoạn là hơn.
Nghê Thường khẽ cắn môi, bước đi vài bước tới bên cạnh Lưu Phong nói với Đạo Tể Chưởng giáo: “Đạo Tể Chưởng giáo, ngươi nên ăn nói cẩn thận một chút, đừng làm cho mọi việc đi quá.”
Bạch Khởi phẫn nộ quát một tiếng: “Ngươi có ý tứ gì?”
Mắt thấy tình thế chuyển biến xấu, Tần Thủy Dao khẩn cấp tiến lên nói: “Các vị đều nên bớt giận, nghe ta nói vài câu.”
Nàng phi thân tiến lên nói rất nghiêm túc: “Các vị đại kiếp nạn Tu Chân Giới sắp tới. Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là nên ứng phó đại kiếp nạn chứ không phải vì ân oán tư thù ra tay ở chỗ này. Tuy rằng đệ tử sư môn của chúng ta đả thương sứ giả, thế nhưng sự tình xảy ra đều có nguyên nhân, là sứ giả động thủ trước. Hôm nay hắn thụ thương cũng là do tài không bằng người. Tu Chân Giới luôn luôn cường giả vi tôn. Cho nên ta không cho rằng Phong nhi có sai lầm. Ta xem chuyện này coi như chấm dứt đi.”
Lưu Phong âm thầm cười, Đại sư tôn hôm nay đứng ở đây cũng biết nói vài câu tiếng người a. Đợt chinh phục nữ nhân này coi như trong tầm tay.
Tần Thủy Dao ra vẻ hóa giải mâu thuẫn, trên thực tế tư thế cũng cứng rắn. Hiển nhiên Phiêu Miểu Cốc thế lực lớn, Đạo Tể Chưởng giáo tuy rằng trong lòng không vui, thế nhưng tình thế ép buộc nên lúc này lão cũng không nói thêm điều gì. Vạn nhất xung đột trở lại, Huyền Tâm Chánh tông nhất định phải thỉnh mấy vị lão tổ tông, bằng không căn bản là không phải đối thủ Phiêu Miểu Cốc. Bình ĩnh nào, bốn người tu chân Thiên Nhân hậu kỳ, hơn nữa thêm Lưu Phong thực khó lường nên họ trong Tu Chân Giới đã gần như vô địch.
Căn cứ theo lời Tần Thủy Dao nói sự việc được dàn xếp ổn thoả, Đạo Tể Chưởng giáo quay sang nói với Tần Thủy Dao: “Nếu Tần tiên tử nói như vậy, bản tôn cũng cho rằng chuyện này không nên làm lớn. Cho dù nói như thế nào, Tu Chân Giới cũng sẽ phải đối mặt với đại kiếp nạn chết người”
“Như vậy đi—!”
Đạo Tể Chưởng giáo vuốt râu: “Tuy rằng Tu Chân Giới cường giả vi tôn, thế nhưng thân phận sứ giả hiển hách là Thượng tôn Tiên Linh Môn. Để tránh Tiên Linh Môn để ý, ta kiến nghị Lưu Phong xin lỗi Tôn giả. Không biết ý mọi người ra sao?”
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Buồn cười, Đạo Tể Chưởng giáo, ngươi cảm thấy có khả năng này sao? Để ta xin lỗi? Dựa vào cái gì, tài không bằng người, thế nào lại để người thắng đi xin lỗi. Ngươi tu đến nỗi hồ đồ rồi à?”
Đối mặt với ngôn luận buồn cười đổi trắng thay đen của Đạo Tể Chưởng giáo, Lưu Phong khinh thường không cho lão chút mặt mũi nào.
Lần Tu chân Đại hội này Lưu Phong đã sớm xác định chủ ý nhất định phải mạnh mẽ thể hiện để tạo một hình tượng hoàn toàn mới trong Tu Chân Giới. Để cho mọi người biết Lưu Phong là người mạnh nhất.
Nghê Thường lạnh nhạt cười nói: “Đạo Tể Chưởng giáo, đừng tưởng rằng lần Tu chân Đại hội này Huyền Tâm Chính tông các ngươi chủ trì là có thể trở thành đệ nhất thiên hạ. Chuyện hôm nay Phong nhi nhà chúng ta không có sai, hắn sẽ không xin lỗi.”
Lời còn chưa dứt, Bạch Khởi rít lên quát: “Các ngươi vô liêm sỉ quá đáng, sớm muộn các ngươi sẽ hối hận. Ta nhất định đem hành vi của bọn ngươi đưa cho Tuần Thiên Sứ giả, xem bọn họ giáng tội các ngươi thế nào.”
Đạo Tể Chưởng giáo và đám người chung quanh nghe thế hơi biến sắc, có chút lo lắng.
Đạo Tể vội vàng khuyên giải an ủi nói: “Tôn giả bớt giận, bớt giận. Lão nhân gia không nên chấp nhặt bọn họ.” Lưu Phong bỗng nhiên cười ha hả, thu hút ánh mắt chú ý mọi người, hắn nói: “Bạch Khởi, nói ngươi là chó săn của Bạch Huyền Y quả không sai. Bản thân tài không bằng người, còn muốn ra oai. Ngươi như thế chỉ khiến người khác cười cợt, cũng không xứng đáng đôn đốc Tu chân Đại hội. Không muốn chết thì cút cho ta.”
Lời ấy vừa ra, Bạch Khởi không kìm được giận dữ cả giận nói: “Ngươi nói cái gì, nghĩ lá gan của mình quá lớn sao?”
Lưu Phong lạnh lùng nói: “Quay về nói cho Bạch Huyền Y, ta sớm muộn sẽ tìm hắn đòi lại món nợ máu.”
Hai mắt Bạch Khởi cơ hồ phun ra lửa, giận dữ hét: “Hỗn láo, ngươi muốn tìm cái chết.”
Đạo Tể Chưởng giáo cả giận nói: “Ngươi là một tên đầy tớ nhỏ nhoi, đến Tuần Thiên Sứ giả ngươi cũng dám chọc vào, ngươi không phải mang tai họa cho Tu Chân Giới chúng ta sao?”
Lưu Phong cười nhạt nói: “Tuần Thiên Sứ giả chó má gì, một tên tiểu nhân đê tiện mà thôi. Nếu hắn thật sự làm Đại thiên Tuần tra, thì ông trời cũng chính là Vương bát đản. Lão Thiên không có mắt.”
Thiên Tâm liếc mắt rồi nói: “Tốt, Lưu Phong, ngươi thật sự xứng đáng là đối thủ của ta. Chửi rất hay, lão Thiên đích xác là một tên Vương bát đản. Đã sinh ra ta, sao còn để ngươi xuất hiện?”
Bạch Khởi tiến về phía trước một bước lạnh lùng nói: “Hỗn xược, Thiên Tâm, ngươi cũng điên rồi phải không?”
Thiên Tâm quay mặt về phía Bạch Khởi, cũng tiến về phía trước một bước nói: “Tôn giả, ta không điên. Chẳng qua ta nói thật lòng, ông trời quả thực không có mắt”
“Phản rồi, phản rồi, các ngươi đều phản.” Bạch Khởi lãnh đạm nói: “Tu Chân Giới các ngươi đều cùng một giuộc. Nhất định ta phải báo tình huống ở đây cho Tuần Thiên Sứ giả, các ngươi cứ chờ bị nghiêm phạt đi.”
Lời này vừa nói ra, đám tu chân có mặt nhất thời lần thứ hai hoảng sợ.
Lưu Phong nhìn mọi người chung quanh một vòng, cười khẩy nói: “Các vị, các vị cảm thấy còn nghiêm phạt gì có thể hơn được thiên kiếp đây?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!