Lưu Manh Phố Đêm
CHƯƠNG 10: KARAOKE VICTORIA
Trên cao, bầu trời không một ánh sao, mây mù phủ kín khắp nơi khiến không gian thêm u ám. Phía dưới đối lập hoàn toàn, thành phố sầm uất phủ kín bởi ánh đèn điện muôn màu. Một đêm đầy thỏa mãn của con sói săn hung ác và cũng đầy tuyệt vọng của con mồi nhỏ đáng thương.
Tại sân thượng của một quán karaoke có tên Victoria, hơi thở mạnh mẽ nóng bỏng từ một gã thanh niên phát ra mang theo tư vị dục vọng mãnh liệt. Bàn tay hắn gom gọn đôi tay con mồi giơ lên cao, tay còn lại ôm lấy một bên đùi thon gọn vắt ngang eo. Con mồi biết rõ sức mình yếu nên chẳng buồn phản kháng, bất lực giương mắt đầy căm phẫn, coi khinh nhìn thẳng đôi con ngươi đang nổi gân đỏ vì… giận…
***
Sau khi lĩnh lương xong, mọi người trong tổ đã đưa ra quyết định góp tiền vào để đi karaoke hát cho vui. Cố Thương tất nhiên cũng chẳng ngoại lệ, dù trước đó Phạm Anh Kiệt có ý định thay cô góp, cô đã nhanh chóng từ chối. Đời này, cô ghét nhất là mang nợ người khác đặc biệt liên quan tới vấn đề tiền bạc.
Hôm nay không phải tăng ca bộ phận chỗ làm của cô được về lúc sáu giờ chiều. Mọi người đã quyết định sau khi trở về nhà tắm giặt thay quần áo rồi tập hợp tại quán karaoke Victoria trước tám giờ tối. Như thường lệ, Phạm Anh Kiệt tới khu trọ đón Cố Thương trên con xe máy Dream cũ quen thuộc. Vì là đi karaoke cho nên cách ăn mặc cũng khác thường ngày.
Phạm Anh Kiệt mặc áo phông trắng họa tiết bằng các chữ tiếng Anh bị chém hình chữ X kết hợp với quần jean mài rách gối cùng đôi giày thể thao Fila trắng. Tuy hắn năm nay cũng đã 28 tuổi nhưng phong cách thời trang lại vô cùng thời thượng và luôn theo kịp thời đại.
Hắn ngỡ ngàng nhìn người vừa bước ra từ cánh cửa cổng xóm trọ, môi vô thức nở nụ cười ngọt ngào. Cố Thương trong mắt hắn hiện tại thật sự rất xinh đẹp, phong cách hôm nay cũng khác hẳn với mọi khi.
Tối nay, Cố Thương mặc váy ren trắng vạt dài quá đầu gối, cổ khoét chữ V nữ tính. Tuy vòng một có chút khiêm tốn nhưng trông cô thật đáng yêu khi mặc nó. Mái tóc cô hôm trước đã được làm xoăn sóng nhẹ nhàng buông xõa ngang vai, khuôn mặt điểm tô thêm chút son phấn cùng hương nước hoa sữa phảng phất. Vì cô không thích đi giày cao gót nên đã thay thế bằng đôi dép lê nâng đế đen, dù vậy cũng chẳng làm mất đi sự thẩm mỹ của mình.
“Người yêu anh nay xinh thế nhỉ.” Phạm Anh Kiệt cười vui vẻ buông lời chêu chọc Cố Thương khiến cô nhăn mặt khó chịu. Hắn làm như không thấy vẫy vẫy tay gọi cô lại gần, lấy mũ bảo hiểm treo bên xe ý định giúp cô đội: “Em đẹp quá sẽ khiến anh lo lắng đấy!”
“Tào lao!” Cố Thương khó chịu ra mặt cướp mũ bảo hiểm trên tay Phạm Anh Kiệt định đội lên liền bị hắn nắm bắp vai kéo ngã vào lòng. Vài người đi ngang không khỏi ngoái đầu lại nhìn. Cô mắng: “Anh bị khùng à? Buông ra!”
Phạm Anh Kiệt biết Cố Thương không thoải mái liền miễn cưỡng buông tay. Hắn biết chứ, với tính cách của cô chắc chắn thà ở nhà hoặc bắt xe taxi tới quán karaoke còn hơn là đi cùng hắn. Lấy mũ bảo hiểm từ tay Cố Thương cẩn thận đội lên đầu tránh không làm tóc cô bị rối.
“Anh xin lỗi, đừng giận nhé.” Miệng nói xin lỗi nhưng thái độ lại nhởn nhơ không nghiêm túc. Cố Thương không muốn tranh luận nhiều nhanh chóng leo lên sau xe.
Phạm Anh Kiệt kiềm nén ý định muốn trêu chọc Cố Thương lại, dậm chân rồ ga chuẩn bị phóng đi. Thấy người phía sau chẳng có ý định hợp tác, hắn nhăn mày tỏ vẻ không vui. Phạm Anh Kiệt đi được một đoạn lập tức phanh gấp khiến ai đó hoảng hốt vội vòng tay ôm chặt lấy eo hắn. Cuối cùng không nhịn nổi liền phì cười thành tiếng. Phạm Anh Kiệt như được thỏa mãn vẽ cong khóe môi, ung dung cầm lái phóng đi.
Cố Thương biết mình bị chơi xỏ, khó chịu ra mặt tính thu tay lại. Phạm Anh Kiệt như đoán được ý định của cô liền nhanh chóng giữ chặt tay cô. Lên giọng mắng yêu: “Con lợn này, ôm vào không ngã!”
Cố Thương thấy đang trên đường đi nên chẳng muốn tranh cãi, miễn cưỡng nghe theo Phạm Anh Kiệt. Hắn thấy vậy cười vang mấy tiếng, vui vẻ nói tiếp: “Anh sẽ đau lòng đó!”
Hình như Cố Thương nghe thấy tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực, khóe môi vô thức vẽ lên một đường cong rồi nhanh chóng dập tắt. Chuyện này đối với cô chỉ là chút rung động với người nào đó đối xử tốt với cô mà thôi, không chỉ Phạm Anh Kiệt mà bất kể ai cũng như vậy. Cố Thương chắc chắn một điều rằng sau khi trở về sự tồn tại của hắn đối với cô sẽ hoàn toàn cho vào lãng quên.
Như cái cách cô quên đi con dã thú hôm nào…
***
[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau… Thuê bao…]
[Thuê bao quý khách vừa gọi…]
[Thuê bao…]
Lâm Đại Minh đứng dựa lưng bên ngoài cửa phòng hát VIP6, tay cầm điện thoại gọi cho cái tên ‘Con Mồi’ đáp lại hắn chỉ có tiếng nói của tổng đài. Mày kiếm nhíu lại, rõ ràng tâm trạng là đang không vui. Thầm nghĩ con mồi này đổi số rồi hay sao?
Hôm nay, hắn chẳng còn mặc phong cách bụi bặm thường ngày thay vào đó là bộ Âu đen lịch lãm. Có điều hắn mặc phong phanh chẳng thèm cài khuy, bên trong là chiếc áo sơ mi đỏ, đôi ống tay trong dài hơn đôi ống tay ngoài. Quân lưu manh mặc gì cũng đều là lưu manh!
Tiếng nhạc bên trong phòng đang cố len lỏi qua tấm cửa kính dày đặc, khe khẽ văng vẳng phát ra ngoài. Lâm Đại Minh cho điện thoại vào túi quần quay lưng nắm lấy chốt cửa định đẩy vào. Bỗng từ phía sau phát ra tiếng bước chân dồn dập của một đoàn người và tiếng nói chỉ dẫn của nhân viên.
“Cho chúng tôi phòng nào to to một chút, chúng tôi có…” Chị tổ trưởng kiêm trưởng đoàn đang nói đột nhiên dừng lại quay người nhìn xung quanh với vẻ mặt dò hỏi: “Có bao nhiêu ý nhỉ?”
“Để em đếm cho! Một… hai… ba…” Phạm Anh Kiệt nhanh nhảu chen vào, hắn chỉ tay vào từng người đếm một hồi: “Thêm em và Thương nữa là 15 người.”
“Vậy anh chị vào phòng này, không gian vừa đủ cho 15 người đấy ạ!” Nhân viên dẫn đầu đoàn người đi tới phòng VIP9 cách VIP6 khoảng năm mét.
Lâm Đại Minh lạnh lùng khóa bóng dáng trong bộ váy ren trắng tinh trước mặt đang cùng gã nào đấy trông có vẻ rất thân thiết. Nhìn gã đó có chút quen quen.
Hắn khẽ gằn giọng, âm thanh lạnh lẽo. Toàn thân tỏa ra sát khí ngùn ngụt: “Con mồi của ông cũng dám ngó.”
Cánh cửa vừa đẩy vào, tiếng nhạc sập sình hòa cùng tiếng hát của nhân viên tiếp khách nào đấy. Âm thanh trong trẻo dễ nghe, ừm cũng không tệ. Lâm Đại Minh hơi nhíu mắt khi bị thứ ánh sáng muôn màu hất lên, rất nhanh đã thích nghi được. Đôi chân dài sải bước đi tới vị trí ghế sofa chính giữa ngồi xuống như một bậc đế vương cao ngạo. Mắt đen như ngọc lạnh lẽo lướt lên bàn nơi có bánh kẹo, hoa quả, rượu bia, cùng mấy bình ‘thủy tinh cắm vài cái ống kỳ lạ’. Thêm vài thân hình trần như nhộng đang bị gã phía sau thao với tư thế có úp có ngửa, tiếng rên rỉ như muốn át đi tiếng nhạc. Không khí trong phòng hát nháy mắt trở nên bí bức.
Hắn cảm thấy nhạt nhẽo lướt mắt nhìn Hắc Cẩu, Bạch Cẩu đang hết mình hòa vào cuộc chơi, uống rượu nhiệt tình, còn lấy micro từ nhân viên thoải mái chọn bài vui vẻ hát ca. Lại nhìn qua vài gã có trung niên, có thanh niên ăn mặc Âu phục chỉnh tề giờ sộc sệch vì cuộc vui thoát lạc.
Tối nay, hắn tới đây để bàn chút công chuyện lại chẳng ngờ gặp được con mồi ở đây. Hắn vô thức đón ly rượu từ tay một nhân viên tiếp khách kề lên môi nhấp một ngụm, tâm trí đang ở một phương trời khác mặc kệ hai con đàn bà đang dựa vào người, tay vuốt ve lồng ngực rắn rỏi của hắn.
“Anh có muốn lên thiên đường không?” Miệng lưỡi ngọt ngào từ con đàn bà bên cạnh, Lâm Đại Minh không những không từ chối áp sát mặt cô ta buông lời cợt nhả.
“Mời người đẹp dẫn đường.” Dứt lời hắn cùng người đẹp vui đùa môi lưỡi, khá hài lòng bởi sự chuyên nghiệp của cô ta. Tay kia ép sát cô ta vào lồng ngực, lần mò bầu ngực sữa xoa nắn…
***
Tại phòng VIP9.
Từ lúc vào tới giờ Cố Thương chỉ có ngồi ăn bánh kẹo, hoa quả và nhìn các anh chị đồng nghiệp thi nhau hát hò. Cô là một người không thích đám đông nhưng vì muốn gắn bó với mọi người nên mới miễn cưỡng tham gia. Hơn nữa cô không giỏi trong việc hát hò và thể hiện trước đám đông.
Điều điển hình của một người thiếu tự tin.
“Thương, hát một bài đi!” Chị Mai Hương vừa hát xong lập tức quay sang đưa micro cho Cố Thương, theo phản xạ cô đưa tay đón lấy: “Hát bài gì để chị bật cho?”
“Em…” Cố Thương lúng túng quay sang Phạm Anh Kiệt ngồi bên cạnh cầu cứu. Hắn cũng rất tinh ý mà nhìn ra, lấy micro từ tay cô vỗ đầu micro vài cái nở nụ cười tươi rói.
“Vợ em không biết hát đâu, em hát thay cho!” Phạm Anh Kiệt luôn tranh thủ cơ hội đánh giấu chủ quyền, vô tư khoác vai Cố Thương kéo cô ngã vào lòng. Người xung quanh cứ nghĩ hắn đùa giỡn, nhưng chỉ hắn và Cố Thương biết rõ lực siết tay hắn chặt như thế nào. Thân hình ấm nóng nhỏ bé này, hắn chỉ muốn giữ thật chặt.
Giữ cho riêng mình!
“Alo! Alo! Một… hai… ba… bốn…” Phạm Anh Kiệt kề micro dưới môi nói: “Sau đây anh xin hát bài ‘Yêu Em Rất Nhiều’ dành tặng em Thương!”
Một anh đồng nghiệp ngồi cạnh bảng điều khiển nhanh chóng tìm bài theo yêu cầu của Phạm Anh Kiệt, nhạc dạo ballad tình ca nhẹ nhàng vang lên. Như tiếng trái tim của một gã trai trẻ gặp được một cô gái nguyện dùng cả đời để chở che.
Cố Thương đen mặt huých cùi chỏ vào eo Phạm Anh Kiệt trong tiếng gieo hò của toàn thể trong phòng. Hắn cười sung sướng, siết chặt vòng tay hơn, ép cô vào lòng. Hận không thể sáp nhập làm một.
Trong lúc chờ nhạc dạo, Phạm Anh Kiệt choãi người về phía trước lấy lon coca lạnh đưa cho Cố Thương, hắn thấy cô muốn với cốc liền quay qua chị đồng nghiệp bên cạnh nói nhỏ: “Chị lấy giúp em một cốc đá!”
“Mày sai chị lấy cho vợ mày à.” Chị đồng nghiệp cười gian xảo buông lời chọc ghẹo, tay với cốc gắp mấy viên đá lạnh bỏ vào sau đó đưa cho Phạm Anh Kiệt.
“Ngồi giữa bóng đêm anh chưa thể ngủ được…” Phạm Anh Kiệt vừa hát được một câu lập tức miệng rời khỏi micro, cầm cốc đưa cho Cố Thương. Các đồng nghiệp trong phòng thấy nhiều cũng quen, đành bất lực lắc đầu.
“Rồi! Vừa lòng mày chưa? Hát đi nè!” Một chị đồng nghiệp tuy là người đã có gia đình nhưng trước màn tình tứ của hai người nào đó không khỏi nổi da gà. Ghen tị ra mặt, gắt nhẹ.
Phạm Anh Kiệt nhe răng cười trừ, miễn cưỡng rời tay khỏi người Cố Thương nhanh chóng trở lại bài hát khi được anh đồng nghiệp vừa phát lại. Hắn cất tiếng hát trầm thấp, đầy tình cảm, ấm áp vô cùng. Mọi người vỗ tay rầm rộ tán thưởng không ngừng, các chị đồng nghiệp suýt xoa khen ngợi không ngớt. Vậy là tổ của họ vừa có trai đẹp lại còn hát hay nữa, hời ghê!
Nếu hắn không một mực chú ý tới Cố Thương thì đã trở thành tâm điểm cho các em gái trong xưởng từ lâu rồi!
“Ngồi giữa bóng đêm anh chưa thể ngủ được
Vì nỗi nhớ em vu vơ bất thường
Cảm giác đắm saу cứ thế đong đầу trong nơi trái tim
Là thứ bấу lâu naу anh đã kiếm tìm.
Những câu chuуện thật dài mỗi tối
Những phút giâу ngập ngừng bối rối
Tiếng em cười và lời em nói
Khiến anh giờ đang như quên mất lối.
Những khi chạm nhìn vào đôi mắt
Anh chỉ muốn ôm em thật chặt
Để anh nói em nghe, nói em nghe lòng anh,
…”
Cố Thương nhấp môi uống cốc coca lạnh, âm thầm gật gù tán thưởng Phạm Anh Kiệt. Trái tim trong lồng ngực vì chất giọng ấm áp của hắn mà đập nhanh hơn một nhịp, cô cảm thấy có lỗi với hắn. Hắn quá đỗi tốt và cô lại chẳng hề xứng để nhận được sự tốt đẹp từ hắn.
Hàng mi dài đen bóng rũ xuống, đôi mắt Cố Thương cũng vì thế mà thêm u sầu…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!