Lưu Manh Phố Đêm
CHƯƠNG 12: MẶT DÀY
“Lợn ơi! Đi về thôi!”
Đúng lúc đó có một giọng nói đột ngột xen vào, thành công thu hút sự chú ý của Cố Thương và Lâm Đại Minh.
Trước mặt hai người là Phạm Anh Kiệt vừa mới bước lên sân thượng, hắn từ cửa tiến về phía Cố Thương giơ tay vẫy vẫy, khuôn mặt hắn rạng rỡ nụ cười, dịu dàng như nước.
“Kiệt?” Cố Thương ngạc nhiên khi trông thấy Phạm Anh Kiệt, hắn càng tiến tới gần cô càng căng thẳng. Như thể cô đã làm gì có lỗi với bạn trai của mình vậy?! Cô bước chân đi nhanh tới bên cạnh, chẳng hay biết kẻ đứng phía sau tâm tình đang đi xuống, lạnh lẽo khảm bóng dáng cô vào đôi mắt đen như ngọc của mình.
Cô vội lấy lại cảm xúc, ngước nhìn Phạm Anh Kiệt dò hỏi: “Mọi người về hết rồi sao?”
Cố Thương âm thầm nhìn xuống màn hình điện thoại, cô nhíu mày khó hiểu. Mới gần 9 giờ 30 thôi mà, có sớm quá không?
“Mọi người hơn 10 giờ mới về, anh xin đưa em về trước!” Phạm Anh Kiệt thản nhiên đáp vẻ mặt vui cười, đặt tay lên đầu Cố Thương ánh mắt thâm tình nhìn cô. Chợt hắn nhận ra trên sân thượng này vốn dĩ không chỉ có hắn và Cố Thương, ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Cái thái độ ngạo mạn ngang tàn này khiến hắn có chút quen quen, mãi về sau mới nhận ra đó là ai. Phạm Anh Kiệt nở nụ cười xã giao: “Thật trùng hợp, ra là cậu Minh!”
“Anh còn nhận ra tôi?” Lâm Đại Minh cười khẩy một tiếng, liếc qua con mồi của mình đang đứng bên gã đàn ông khác, hắn chầm chậm tiến tới gần.
“Tất nhiên, cậu là bạn của Thương mà!” Phạm Anh Kiệt ngoài mặt bình tĩnh đối đáp, trong tâm có chút bất an. Hắn vòng tay ra sau vai Cố Thương, kéo cô ép sát vào người mình. Hắn cố tình làm lơ cái lườm đầy khó chịu từ cô. Đối diện với áp lực vô hình từ khí chất của Lâm Đại Minh, hắn hỏi cho có lệ: “Cậu tới đây để giải trí hay gì?”
“Cùng mấy thằng bạn tới khuây khỏa chút thôi!” Lâm Đại Minh nhàn nhạt đáp, câu trả lời và bộ vest trên người hắn thật chẳng ăn khớp gì cả, mà hắn cũng chẳng quan tâm cho lắm. Trước hành động hắn coi là sự thách thức của Phạm Anh Kiệt, hắn nén sự phẫn nộ muốn giết người xuống bụng. Trên môi vẫn là nụ cười nửa miệng, khinh thường cả thế giới.
“Chúng tôi hôm nay lấy lương nên tới đây liên hoan!” Tuy Lâm Đại Minh không có ý dò hỏi, Phạm Anh Kiệt vẫn thoải mái nói. Thái độ hòa nhã như đối với một thằng bạn, dù cho kẻ kia trước sau đều tỏ vẻ coi thường hắn. Hắn rõ ràng chẳng có làm gì quá đáng với tên nhóc kia mà? “Chúng tôi định đi ăn, cậu có đi cùng không?”
Câu hỏi của Phạm Anh Kiệt khiến sắc mặt Cố Thương trở nên khó coi, cô chợt nghĩ chắc chắn tên khốn đó sẽ không đi đâu, chẳng phải hắn còn đám bạn gì đó đang hát ở đây sao?
Khác với ý nghĩ của Cố Thương, Lâm Đại Minh không hề có ý từ chối gật đầu nhận lời: “Cũng được!” Hắn nhếch môi cười thách thức đáp lại cái lườm đầy tức giận của Cố Thương.
Muốn chạy, đâu có dễ!
“Con lợn của anh đói chưa!” Phạm Anh Kiệt dắt tay Cố Thương đi trước, khi bước xuống được vài bậc cầu thang, hắn quay sang hỏi. Tay siết lấy bàn tay người con gái bên cạnh, mặc cô bực bội giùng giằng muốn thoát.
“Im đi!” Cố Thương cau có trừng mắt cảnh cáo Phạm Anh Kiệt, trước thái độ nhe nhởn đáng ghét đó của hắn cô đấm vào người hắn mấy cái. Hắn nhăn mặt giả vờ kêu đau la oai oái xin cô tha mạng, lúc ấy cô mới chịu dừng lại giận dỗi hất mặt đi hướng khác.”Hứ!”
“Chốc muốn ăn gì hở lợn!” Phạm Anh Kiệt không hề để ý tới sắc thái của ‘cái bóng đèn’ lò dò theo sau xấu hay tốt, tùy ý choàng vai bá cổ Cố Thương kẹp cô áp mặt vào lồng ngực.
“Anh là lợn ý!” Cố Thương gồng mình tìm cách thoát, tiếng gắt bị lồng ngực Phạm Anh Kiệt biến âm thành ra ngược lại giống như đang nhõng nhẽo hơn. Phạm Anh Kiệt không khách khí bật cười sảng khoái.
“Hai chúng ta là lợn!”
“Đéo!”
“Không được đéo!” Phạm Anh Kiệt mắng yêu, trộm đặt lên tóc Cố Thương nụ hôn phớt qua.
“Buông!” Cố Thương càng thêm tức tối cô giận dữ lớn tiếng, vì là đang trên cầu thang còn bị Phạm Anh Kiệt ép chặt vào người hắn, cô còn thuộc dạng hậu đậu thành ra bước hụt chân suýt ngã.
May mắn thay, phản ứng Phạm Anh Kiệt nhanh nhẹn giữ cô lại kịp thời. Một lần nữa vô tình lại như cố ý kéo cô ngã vào lòng mình. Hắn lên tiếng trách yêu: “Chú ý vào, ngã bây giờ!” Dù mọi tội lỗi đều từ hắn mà ra.
“Tại anh ý!” Cố Thương huých cùi trỏ vào hông Phạm Anh Kiệt gắt lên. Cô sắp bị hắn chọc cho tức chết rồi!
“Ừ! Ừ! Là lỗi của anh, xin lỗi vợ yêu!” Phạm Anh Kiệt biết rõ mình chêu chọc cô quá đà, nhiều lần làm cô giận không thèm để tâm tới hắn. Nhưng hắn vẫn chứng nào tật đấy, tiếp tục bỡn cợt cô mọi lúc mọi nơi tới khi cô hét lên mới dừng lại.
Hắn muốn cô chú ý tới hắn nhiều hơn, kể cả khiến cô ghét hắn, hắn cũng cam lòng!
“Dở hơi! Ai thèm làm vợ anh!”
“Anh thèm!”
“Cút đi!” Cố Thương bực bội xách vạt váy đi nhanh xuống dưới.
Phạm Anh Kiệt lắc đầu cười khổ ngóng theo, bộ dạng cô tức giận lại có một sức hút lạ thường. Như con mèo nhỏ xù bộ lông mềm mại, hai tai cụp về phía sau phát ra những tiếng khè cảnh cáo vậy. Rất đáng yêu!
Lâm Đại Minh một tay cho vào túi quần, lững thững theo sau. Hiển nhiên những gì diễn ra trước mặt, hắn đều nhìn thấy không xót một tình tiết nào. Hắn đâu phải chưa nhìn thấy một cặp nam nữ đùa giỡn tình tứ, nhưng khi thấy Phạm Anh Kiệt chọc ghẹo Cố Thương trong lòng hắn nhen nhói một cỗ tức giận lạ lùng. Lúc đó, hắn chỉ muốn đạp gã kia lăn xuống cầu thang và một mình chiếm hữu con mồi đó.
Hắn là người có tính sở hữu cao, con mồi hắn săn được đương nhiên hắn sao có thể để kẻ khác dòm ngó!
Cố Thương là con mồi của hắn, hắn độc chiếm cô chẳng có gì là lạ cả!
***
Ba người đi xuống trước sân của Victoria, Cố Thương ngoan ngoãn đứng một góc chờ Phạm Anh Kiệt dắt xe. Có lẽ do quá rảnh rỗi nên cô tự kiếm việc cho mình làm, bằng cách ngẩn ngơ nhìn một bàn chân mình đang đung đưa. Chợt tiếng xe gắn máy từ đâu tiến đến gần và dừng lại ngay trước mặt Cố Thương, tuy cô cảm thấy có điều gì đó sai sai nhưng cô cứ tưởng là Phạm Anh Kiệt bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Người dừng xe trước mặt cô chẳng phải Phạm Anh Kiệt, mà là… là… là cái gã khốn nạn mà cô chẳng buồn nhớ tên.
Lâm Đại Minh thân mặc Âu phục, nhưng hắn tùy ý phá cách nên khiến hắn chẳng có gì là chững chạc hay lịch lãm cả, tuy nhiên đổi lại cái khí chất ngông cuồng này của hắn đặc biệt quyến rũ. Hắn ngồi trên con moto BMW S1000RR màu đen bạc, chân dài miên man chống xuống đất giữ xe. Âu phục và moto thật là một sự kết hợp mất thẩm mỹ, ấy vậy các cô gái trẻ vô tình đi ngang đều trầm trồ tỏ vẻ hâm mộ lắm.
“Anh này thật phong độ!”
“Đẹp trai quá!”
“Ước gì được làm quen anh ấy!”
“Con moto ngầu chất ngất, gã này cũng thật đẹp trai!”
“…”
Trái ngược lại với các cô gái đó, Cố Thương luống cuống lùi lại cách xa hắn hai mét. Cô chán ghét liếc qua Lâm Đại Minh rồi rảo rác tìm Phạm Anh Kiệt. Khi trông thấy Phạm Anh Kiệt ngồi trên con Dream cũ tiến tới, cô nhanh chân bước tới gần chỗ hắn. Như thường lệ, hắn giúp cô đội mũ bảo hiểm và đội luôn cả cho chính mình.
Lâm Đại Minh quét mắt ngọc đen theo bóng dáng Cố Thương, hắn bực bội hừ lạnh. Nhưng, rất nhanh trên khuôn mặt hắn là sự kiêu ngạo vốn có và cả sự khinh thường…
Sau khi Cố Thương ngồi yên vị ở phía sau, Phạm Anh Kiệt phóng con Dream cũ đến ngang hàng xe Lâm Đại Minh. Trước sự hào nhoáng của con moto BMW S1000RR, Phạm Anh Kiệt như thêm áp lực âm thầm nhìn con xe “cà tàng” của mình, hắn thấy thật nhục nhã!
Đàn ông là những kẻ vô cùng kiêu ngạo, đứng trước người thành đạt như Lâm Đại Minh đối với Phạm Anh Kiệt là một đả kích rất lớn. Hắn tuy rằng không biết con moto này giá trị bao nhiêu, nhưng hắn biết nó chính là lời khẳng định giá trị tiền tài Lâm Đại Minh như thế nào.
Dùng hắn so sánh với Lâm Đại Minh? Căn bản hắn không có tư cách!
Phạm Anh Kiệt sẽ cảm thấy tự hào về bản thân nếu như hắn biết được số tiền Lâm Đại Minh kiếm tiền là do đâu!
Cố Thương quay mặt về hướng khác, lén lút biểu hiện sự coi thường.
Lâm Đại Minh lại khác. Hắn không quan tâm việc tiền của hắn so với Phạm Anh Kiệt sạch hay bẩn, hắn chỉ quan tâm số tiền của hắn và Phạm Anh Kiệt có bao nhiêu. Nhếch môi cười nhạt, trong đáy mắt ngọc đen lóe ra tia khinh miệt, hắn rời tầm nhìn về phía trước nổ máy chuẩn bị phóng đi.
“Đi thôi!” Phạm Anh Kiệt cố nặn ra nụ cười hòa nhã, nói. Lâm Đại Minh không nói gì, vít ga đi trước trong khi chẳng thèm đội mũ bảo hiểm. Trước khi Phạm Anh Kiệt phóng đi không quên ngoái lại dặn dò người ngồi phía sau: “Ôm chắc vào không ngã!”
Cố Thương không muốn đôi co, túm hờ hai bên hông áo Phạm Anh Kiệt. Vì hiện giờ cô đang mặc váy mà hắn cũng không mang áo khoác, tuy rằng thời tiết mùa hạ nhưng trời sinh Cố Thương sợ lạnh, ngồi trên xe gió hai bên quật vào mạnh mẽ khiến cô thấy lành lạnh, cuối cùng chịu không nổi bèn chọn hướng tránh mặt Lâm Đại Minh rồi gục lên lưng Phạm Anh Kiệt, ôm chặt. Nén tiếng thở dài, Cố Thương mệt mỏi khép mi lại.
Phạm Anh Kiệt thoáng bất ngờ khi Cố Thương chủ động ôm hắn, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ và sự hạnh phúc vô tận. Thả tay khỏi tay lái, chạm lên đôi tay cô đang đặt trước bụng mình, nhẹ nhàng lên tiếng: “Lạnh lắm không?”
Cố Thương lắc đầu đáp: “Hơi lạnh chút!”
Phạm Anh Kiệt cười hối lỗi: “Xin lỗi bé nhé, anh quên không mang áo!”
“Không sao!”
Lâm Đại Minh đi ngay phía sau, vừa tầm thu hết những hành động thân mật của đôi trai gái trên con Dream cũ rích phía trước. Hắn bỗng thấy hắn thật buồn cười, tự nguyện làm kỳ đà trước hai người bọn họ. Lâm Đại Minh lạnh lùng phóng vượt xe của Phạm Anh Kiệt, nhưng khi xe hắn ngang hàng với Phạm Anh Kiệt lại không tự chủ mà liếc nhìn bóng dáng Cố Thương đang quay mặt vào trong, mềm mại tay ôm mặt gối vào người Phạm Anh Kiệt một cái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!