Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi
Chương 5
“Cái này……Con không thể nhận.”
Quản gia có chút đau đầu, lập tức nghĩ tới lời mà Thiếu gia dặn mình trước khi ra ngoài, vọi vàng khuyên: “Nguyệt Tâm Tiểu thư, cô không cần phải để tâm. Cái này mọi người trong nhà họ Hà đều có cả, Nguyệt Dao Tiểu thư……cũng có, quyền sử dụng ở trong tay của Tiểu thư.”
Trên thực tế thì mấy người anh trai kia có hay không ông không biết, nhưng Hà Nguyệt Dao là chắc chắn không có. Tuy rằng ông không biết tại sao Thiếu gia lại dặn ông phải nói như vậy, nhưng Thiếu gia cũng nói nếu không nói như vậy, Hà Nguyệt Tâm sẽ không chịu nhận.
Hà Nguyệt Tâm có chút nghi hoặc: “Hà Nguyệt Dao cũng có ư?”
Quản gia làm ra vẻ mặt đáng tin gật đầu: “Đúng vậy.”
Hà Nguyệt Tâm rơi vào trầm tư, kiếp trước anh cả không có đưa thẻ đen gì cho cô cả, nhưng mà cho dù có đưa rồi, cô cũng sẽ không dùng tới. Nhưng nếu Hà Nguyệt Dao cũng có rồi, thì có lẽ nó cũng là thứ cùng đẳng cấp với tiền tiêu vặt thôi.
Quản gia thấy cô nhận rồi liền yên tâm, cung kính nói: “Lát nữa tôi vẫn sẽ ở đây đợi Tiểu thư rồi chở Tiểu thư về nhà.”
Hà Nguyệt Tâm vội nói: “Không cần không, Bác có việc bận thì Bác cứ làm đi. Đợi lát con tự bắt xe bus về là được rồi.”
Quản gia nói: “Nhưng mà……”
Bất kể Quản gia có nói thế nào thì Hà Nguyệt Tâm vẫn kiên trì như vậy. Cuối cùng Quản gia cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lái xe đi về.
***
Nửa tiếng sau, Hà Nguyệt Tâm chui vào trong một tiệm sách nhìn có chút cũ nát, sách trên những giá sách đều không có được bọc nilon tinh tế lại, nhìn vào còn có chút rách nát, hiển nhiên là có rất nhiều người đã từng lật qua.
Không sai, đây là một tiệm sách cũ.
Cô không có keo kiệt đến mức độ này, giá cả của tài liệu học tập cô có thể chấp nhận được, lý do chọn tiệm sách này là……
Cô tiện tay lật một quyển sách toán học kỳ đầu lớp 11 ra, ở những phần để trống của trang sách có một số ghi chú lộn xộn, phần bài tập đằng sau mỗi bài học cũng đều được viết đầy những cách giải khác nhau, còn khoanh tròn lại những phần trọng tâm, thậm chí bên trên còn ký hiệu là trọng điểm thi học kỳ nữa.
Có một số học sinh gia cảnh không tốt sẽ đem bán những tài liệu học tập này đi, thậm chí có một số cuốn còn bị bán đi mấy lần nữa, trên sách cũng sẽ có nhiều bút tích khác nhau.
Đây tương đương là có được tinh hoa học tập của nhiều người khác nhau.
Hà Nguyệt Tâm tỉ mỉ chọn ra vài cuốn, lúc này trong tiệm sách chỉ có một người khách là cô, hiển nhiên có chút khác biệt.
Bên ngoài có hai nữ sinh Trung học cấp 3 đi ngang qua vô tình nhìn vào trong tiệm sách một cái lập tức ngừng bước lại.
“Bà xem, Hà Nguyệt Tâm kìa!”
“Nó cũng quá bần hàn rồi đi, thế nhưng lại đi mua sách cũ.”
Hai người một người tên Lý Vân (李芸) một người tên Vương Mộng Giai(王梦佳), đều là học sinh của Thập Nhất Trung.
Lý Vân nhịn không được nói: “Trời ơi, quần áo trên người nó không phải cũng là đồ cũ đó chứ. Vừa nghĩ tới phải làm bạn học với loại người như vậy tôi đều muốn chuyển trường rồi.”
“Mau chụp hình lại, đăng lên diễn đàn trường.”
Hai người lập tức dậy tinh thần, Lý Vân lấy điện thoại ra.
Mấy phút sau, diễn đàn trường lại ra một bài đăng khác, nội dung là một tấm hình.
Trong hình Hà Nguyệt Tâm nghiêng người đứng giữa giá sách trong tiệm sách hơi tối, lộ ra góc nghiêng khuôn mặt tinh tế, cô hơi cúi đầu xuống, chăm chú lật sách trong tay, một lọn tóc rơi ra khỏi tai, đường quai hàm và đường viền cổ nối nhau thành một đường cong tuyệt đẹp. Góc khuất của tấm hình lộ ra biển hiệu của tiệm sách, trước cửa còn có stander tuyên truyền sách cũ giảm giá.
Lập tức liền có người trả lời ngay.
Lầu 1: Hà Nguyệt Tâm của tháng này tuy rằng sẽ trễ nhưng đã đến. Tôi muốn xem xem vị Thiên kin Hào môn này sẽ đột phá giới hạn bần cùng như thế nào đây.
Lầu 2: Đến sách cũng phải mua đồ cũ, nó túng thiếu tới vậy à……
Lầu 3: Mắc cười quá đi, đây chính là điển hình của việc chim sẻ bay lên cành cao cũng không thể thành phượng hoàng sao? Có một số người chính là tốt số. Cái đức không đủ cân địa vị.
Lầu 4: Người như Hà Nguyệt Dao mới là Thiên kim Hào môn thật sự. Hà Nguyệt Tâm cùng lắm chỉ là mệnh nha đầu.
Lầu 5: Lầu trên +1
Lầu 6: Không phải, sách giảm giá có khi tôi cũng đi mua mà. Đột nhiên cảm thấy Thiên kim Hào môn như vậy mà đi mua sách cũ……có chút……đáng yêu?
Lầu 7: Lầu trên đi khám mắt đi. Nó đây là người nghèo không sửa được cái mạng nghèo nàn thì có.
Lầu 8: Lạc đề xíu, khuôn mặt này, dáng người này, tôi yêu rồi.
Lầu 9: Nếu tôi mà ở trong cái chỗ rách nát như thế này thì chỉ có thể chụp ra một con vô gia cư đang lụm đồng nát thôi. Nhưng Hà Nguyệt Tâm thì lại có thể chụp thành tiên nữ, ngưỡng mộ rồi……
Lầu 10: Lầu trên +1, có chút muốn cong.
Lầu 11: Tỷ tỷ em có thể!
Những trả lời đằng sau đã triệt để lạc đề, toàn là thảo luận nhan sắc của Hà Nguyệt Tâm, hơn nữa còn toàn là khen.
Mắt thấy ngày càng lạc đề, Lý Vân vẫn chưa nhìn thấy nội dung cười nhạo Hà Nguyệt Tâm như trong tưởng tượng, không khỏi mắng: “Mấy người có bệnh à? Mặt là điểm chính sao? Điểm chính chẳng phải nên là nó thế nhưng đi mua sách cũ à?”
Vương Mộng Giai nhìn hình trong bài đăng, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tấm hình này Hà Nguyệt Tâm với tiệm sách cũ rách nát hoàn toàn không hợp nhau tí nào, ngược lại còn làm cho hoàn cảnh dơ bẩn xung quang tăng thêm chút mỹ cảm nữa chứ.
Lý Vân có chút điên não, vốn là đăng bài để thu hút sự đồng tình của mọi người, muốn thấy mọi người cười nhạo Hà Nguyệt Tâm, ai biết được trong đây lại lòi ra một đám yêu ma quỷ quái bị Hà Nguyệt Tâm hút hồn chứ? Đầu óc mấy người này có phải bị hư hết rồi không?
Lúc này Hà Nguyệt Tâm đã chọn xong sách và thanh toán xong đang đi ra khỏi tiệm sách, Lý Vân hai người sợ bị phát hiện lập tức trốn ngay.
Hà Nguyệt Tâm lại đi dạo đường sách một hồi nữa, hoàn toàn không phát hiện đằng sau mình có hai cái đuôi.
Lý Vân lại chụp sau lưng Hà Nguyệt Tâm chụp thêm mấy tấm, đăng lên diễn đàn.
Lập tức lại có trả lời mới.
Lầu 127: Nghi ngờ chủ thớt là fan đóng giả anti, thế nhưng lại sửa ảnh cho nữa chứ.
Lầu 128: Nghi ngờ như lầu trên +1, fan giả anti không bàn cãi.
Lầu 129: Kỹ thuật sửa ảnh của chủ thớt khá đấy nhỉ, nhìn cặp chân vừa thon vừa thẳng, da còn rất nõn nà nữa chứ, không chú ý nhìn còn tưởng là mặc vớ da, nhìn kỹ mới phát hiện là màu da thật, sát thủ bóng lưng giám định hoàn tất.
……
Lầu 132: Xin ảnh gốc! Tôi muốn lấy làm hình nền điện thoại.
Lầu 133: Tôi cũng muốn! Tỷ tỷ đẹp quá đi mất!
Lầu 134: Chủ thớt thì ra là fan giả anti, report không tiễn, tự mình chủ động xóa đi. [Mặt cười.jpg]
Tiếp đó bất luận cô giải thích như thế nào, cũng không có ai tin, qua thêm một hồi, bởi vì bị quá nhiều người report mà bị xóa mất.
Lý Vân khóc không ra nước mắt: “Tôi thề, tôi thật không có sửa……”
Đều là ảnh gốc mà!
***
Hà Nguyệt Tâm đối với những việc này đều không hay biết gì cả, mấy ngày mới trùng sinh về này cô đều luôn trầm mê học tập, nên không hề biết cô đã trở thành trung tâm dư luận trên diễn đàn trường.
Cô mua đủ tài liệu học tập, lại mua thêm một số dụng cụ học tập liền chuẩn bị về nhà, giờ đang đi bộ về hướng trạm xe bus.
Đi đến nửa đường thì đột nhiên mưa lớn, cô lóng nga lóng ngóng bung dù ra, ai biết được mưa càng ngày càng lớn, thế nhưng lại có khuynh hướng chuyển thành giông bão, có không ít hạt mưa còn rơi vào trong bịch nilon, làm cho tài liệu cô mua đều ướt cả rồi.
Cô vôi ôm đống tài liệu dạt vào trong hiên trước cửa hàng để tránh mưa.
Đợi một lát, điện thoại trong túi đột nhiên run lên, màn hình hiển thị tên của Hà Thúy Chi.
Hà Nguyệt Tâm chớp chớp mắt, không biết tại sao Hà Thúy Chi lại gọi đến, cô chậm chạp bắt máy: “……Anh?”
Giọng nói trầm thấp của Hà Thúy Chi truyền đến từ đầu dây bên kia: “Vẫn chưa mua xong sao?”
Từ trong giọng nói cũng có thể tưởng tượng ra được là anh đang nhăn mày.
“Mua xong rồi.” Hà Nguyệt Tâm trả lời.
“Vậy sao còn chưa về nữa?”
Hà Nguyệt Tâm đè nén một tia quái lạ trong lòng xuống.
“Đột nhiên……trời mua.” Hà Nguyệt Tâm nhìn màn mưa. “Em đợi mưa nhỏ xíu rồi mới về.”
“Lý Nham đâu?” Hà Thúy Chi đi đến bên cửa, kéo rèm cửa ra, nhìn màn mưa bên ngoài, hạt mưa lớn rơi xuống mặt đất, lại văng tung tóe lên, trên mặt đất thậm chí đã có chút ngập nước rồi.
Coi cảnh này là biết mưa sẽ rơi lâu đây.
Lý Nham (李岩) là vị Quản gia hồi nãy chở Hà Nguyệt Tâm ra ngoài.
Hà Nguyệt Tâm nói: “Em để bác về trước rồi. Em tự về bằng xe bus là được.”
Hà Thúy Chi đang định cúp máy, gọi điện thoại cho Lý Nham, để cho ông đến đón Hà Nguyệt Tâm thì mới nhớ ra anh vừa phái Lý Nham đến công ty rồi. Lý Nham nhất thời cũng không tới kịp được.
Trong nhà chỉ có một quản gia là Lý Nham, mấy người em trai đều biết lái xe, cũng không cần tài xế khác nữa. Việc mắc kẹt ngoài đường do trời mưa như vậy như Hà Nguyệt Tâm như vậy trước đây anh chưa bao giờ nghĩ tới. Trong nhà ai cũng có xe, bãi giữ xe đều đầy xe cả, nhưng Hà Nguyệt Tâm không có.
Hơn nữa trước đây anh thế nhưng chưa bao giờ nghĩ tới điểm này.
Anh gập notebook trên bàn lại, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài cửa.
“Anh đến đón em, em phát định vị qua cho anh đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!