Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi
Chương 9
Hà Nguyệt Dao dường như nhìn thấy cứu tinh, cảm thấy uất ức vô cùng, khoang mắt cũng chan chứa đầy nước mắt.
Đang chuẩn bị đánh chữ thì tin nhắn của Hà Tinh Hoài lại tới nữa.
Hà Tinh Hoài chê đánh chữ phiền phức nên phát tin nhắn thoại qua luôn.
Hà Nguyệt Dao mở ra nghe thì giọng nói của Hà Tinh Hoài truyền đến.
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng âm nhạc và tạp âm rất nặng.
Hà Tinh Hoài: Tìm ba mẹ ruột là chuyện tốt mà, em không muốn tìm sao?
Anh là ca sĩ, âm sắc tuyệt vời. Giọng nói có từ tình, âm cuối còn có chút âm hơi (气声). Fans thường hay nói anh là sát thủ giọng nói, cho dù không nghe anh ca hát, thì nói chuyện thôi cũng đã là một loại hưởng thụ rồi.
Mỗi lần thấy fans khen Hà Tinh Hoài thì Hà Nguyệt Dao đều hận không thể khoe khoang tứ xứ rằng đó là anh của mình.
Nhưng giờ phút này cô không có tâm tư thưởng thức, cô nghe thấy câu nói này của Hà Tinh Hoài, bàn tay đang đánh chữ của cô khựng lại.
Anh hai căn bản là không hiểu rõ tình huống của cô!
Hà Thúy Chi tìm ba mẹ ruột cho cô là muốn cô rời khỏi nhà họ Hà.
Dao: [Khóc lớn] [Khóc lớn] [Khóc lớn] Không phải, anh cả nói rồi, tìm được ba mẹ em rồi thì em sẽ phải theo bọn họ về nhà. Nhưng với em mà nói thì họ chỉ là người lạ mà thôi, ai biết được rằng năm xưa có phải là bọn họ đã cố ý vứt bỏ em không.
Dao: Anh hai, các anh mới là người thân của em, em không muốn rời xa các anh.
Hà Tinh Hoài dựa lưng vào kiếng trong phòng tập luyện, giọt mồ hôi thuận theo xương lông mày nhiễu xuống, anh vừa mới diễn tập hết tất cả vũ đạo của cả concert một lần, bây giờ đang mệt bở hơi tai.
Người quản lý vừa mới trả điện thoại lại cho anh, anh cũng vừa mới nhìn thấy tin nhắn.
Lúc cầm điện thoại hơi thở còn có chút không đều, lúc nhìn thấy tin nhắn lông mày hơi nhướng lên một chút.
Anh không thân thiết với anh cả. Thời điểm cảm tình của bốn anh em bọn họ tốt nhất là lúc còn nhỏ, nhưng từ lúc ba mẹ qua đời, Hà Thúy Chi thừa kế công ty, thì lúc nào cũng bận rộn cả, ngoài việc thân với Hà Nguyệt Dao ra thì mỗi người bọn họ đều bận rộn với sự nghiệp của mình, thời gian chạm mặt cũng càng ngày càng ít.
Hai người bọn họ thật ra giao lưu cũng không nhiều lắm.
Hà Thúy Chi trước giờ vẫn luôn rất cưng chiều Hà Nguyệt Dao mà, anh cả sẽ nói những lời này ư? Hà Nguyệt Dao nếu mà rời khỏi nhà họ Hà, còn có thể sống tốt được như bây giờ sao?
Ngữ khí Hà Tinh Hoài có chút không để tâm, rõ ràng là không tin: Không đâu, Hà Thúy Chi lại không có điên.
Anh nghĩ nghĩ, với tính cách của Hà Nguyệt Dao, chuyện này nếu anh mặc kệ, thì em ấy nhất định sẽ khóc hoài không ngừng.
Hà Tinh Hoài: Anh đi hỏi thử, em đừng khóc nữa.
Hà Nguyệt Dao nhìn tin nhắn mà Hà Tinh Hoài gửi qua vài giây.
Giây lát sau cô lau khô nước mắt, có đủ sức lực rồi.
Cũng còn may là anh hai không có đột nhiên như biến thành người khác như anh cả.
Anh hai vẫn còn bình thường, nếu như ba người anh còn lại đều phản đối thì anh cả có muốn đi chăng nữa thì cũng không có thể mặc kệ ý kiến của ba người anh còn lại mà đuổi cô ra khỏi nhà họ Hà.
Cô đợi anh hai về chống lưng cho cô.
**
Hà Nguyệt Tâm vừa về đến nhà, từ xa đã nhìn thấy Lý Nham đứng trước cửa, thấy cô về tới liền vội bung dù đón cô vào nhà.
Lý Nham vẻ mặt cung kính: “Quần áo Hà Tổng chuẩn bị cho Tiểu thư đã được gửi tới rồi, nhà tạo mẫu đang đợi Tiểu thư trên lầu đấy. Mời Tiểu thư lên lầu.”
Hà Nguyệt Tâm thấy khó hiểu, đang yên đang lành, anh cả mua quần áo cho cô làm gì?
Lý Nham cúi người nói với Hà Nguyệt Tâm: “Olivia đang đợi Tiểu thư trên lầu.”
Olivia là nhà tạo mẫu mà nhà họ Hà trả lương cao mời về.
Hà Nguyệt Tâm được Lý Nham dẫn lên lầu, trong phòng Olivia đang chỉ huy mấy người làm nữ phân loại quần áo treo lên giá.
Quần áo, túi xách, giày dép treo đầy hết trong tủ đồ của cô. Không bao lâu liền được sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy.
Tủ đồ trong phòng Hà Nguyệt Tâm rất lớn, nhưng quần áo của cô lại rất ít, cơ hồ chỉ chiếm một phần nhỏ trong tủ thôi. Nhưng mới qua không bao lâu thôi mà cả tủ đồ đã được nhét đầy ấp cả rồi.
Olivia mặc cả set đồ đen tinh tế trên người, tóc được bới gọn gàng ưu nhã, móng tay cũng sáng lấp lánh, thấy Hà Nguyệt Tâm đến rồi liền kéo cô lại.
“Chị làm việc ở nhà họ Hà lâu như vậy rồi, vẫn lần đầu tiên đưa đồ đến cho em đấy.”
Olivia vốn thẳng tính, nhưng cũng không có ác ý gì, cô yêu thời trang, căn cơ của Hà Nguyệt Tâm rất tốt, gương mặt đẹp, vóc dáng cũng thon gầy, cơ hồ như giá quần áo, thử quần áo cho Hà Nguyệt Tâm cô càng thử càng vui.
Olivia cầm quần áo lên ướm thử trên người Hà Nguyệt Tâm: “Nhiệm vụ của chị là phối đồ cho em, đến lúc em muốn mặc thì trực tiếp lấy ra từ trong tủ là được.”
Hà Nguyệt Tâm không nghĩ tới mới vừa về tới nhà liền gặp trường hợp như vậy, vẫn chưa hoàn hồn thì liền bị Olivia kéo vào phòng thử đồ. Thấy Olivia muốn đích thân thay đồ giùm cô, cô liền vội nói: “Để em tự thay là được!”
Olivia che miệng cười: “Sợ gì chứ, đều là phụ nữ cả mà.” Lời tuy nói vậy, nhưng cô vẫn đi ra ngoài.
Đợi Hà Nguyệt Tâm thay đồ xong đứng trước gương, trong mắt Olivia xẹt qua tia hài lòng, lại nhét thêm một bộ cho cô nữa.
Hà Nguyệt Tâm nghĩ tới gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Những bộ đồ này, mắc không vậy?”
Trước đây Olivia có đưa quần áo đến cho Hà Nguyệt Dao, mỗi bộ động một cái là mười mấy nghìn, cô từ nhỏ được nuôi lớn bên người bố mẹ nuôi, biết rằng kiếm tiền rất khó, mỗi một bộ quần áo như vậy, bố mẹ nuôi phải làm việc từ sáng đến tối mấy năm trời mới có thể kiếm đủ được.
Olivia nhớ lời dặn dò của Lý Nham, cô có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nói: “Không mắc, Hà Tổng biết em không quen mặc đồ hàng hiệu, cho nên mấy bộ này đều là đồ tồn kho giảm giá hết cả.”
Nghe vậy người làm ở bên cạnh ngước đầu lên nhìn cô một cái, trong mắt có chút nghi ngờ, đây đều là đồ tồn kho giảm giá ư? Rõ ràng còn cao cấp hơn mấy hãng đưa đến cho Hà Nguyệt Dao rất nhiều mà?
Là cô nhìn sai rồi sao?
Nghe được đáp án, Hà Nguyệt Tâm yên tâm hơn, không mắc, với lại Hà Nguyệt Dao mỗi tháng đều có nên cô cũng không thấy áp lực gì nữa.
Olivia không có nói thật ra mỗi bộ quần áo trong đây đều mắc hơn rất nhiều so với những bộ đồ đưa đến cho Hà Nguyệt Dao. Cái nào cũng đều là đồ đặt riêng cả, hơn nữa còn là những kiểu không tìm ra được cái thứ hai trên khắp thế giới, hoàn toàn không có khả năng đụng hàng. Giá của mỗi bộ đều mắc đến ma chê quỷ hờn.
Hà Nguyệt Tâm dù sao cũng là con gái, cũng không vượt qua được sức hấp dẫn của đồ đẹp, cô và Olivia, một người thử quần áo, một người lựa quần áo, rất nhanh đều lâm vào trạng thái không quan tâm đến thế giới bên ngoài.
“Thay bộ đó đi. Màu sắc thanh nhã hơn.”
Giọng nói của Hà Thúy Chi đột nhiên vang lên, Hà Nguyệt Tâm quay đầu lại thì thấy anh cả không biết đã vào trong phòng từ lúc nào, giờ đang ngồi trên sofa, nhìn là biết đã nhìn bọn họ từ nãy đến giờ rồi.
Hà Nguyệt Tâm có chút xấu hổ, cô thế nhưng lại thể hiện bộ mặt cô gái nhỏ như vậy trước mặt anh cả.
Olivia đem bộ đầm vàng nhạt mà Hà Thúy Chi nói đến cho Hà Nguyệt Tâm.
Đầm liền vàng nhạt kết hợp với màu da của Hà Nguyệt Tâm khiến cho da của cô như mới được ngâm qua sữa tươi vậy, càng khiến cho sự linh động tươi mới của thiếu nữ trong cô hiện rõ ra.
Hà Thúy Chi nhếch mép cười.
Mắt mày Hà Nguyệt Tâm có chút giống anh, gắn trên ngũ quan của anh thì nhìn có chút dữ dằn, nhưng phối hợp với ngũ quan của Hà Nguyệt Tâm thì lại rất nhu hòa. Trên mặt cô mang theo chút ngây thơ hồn nhiên của tuổi thiếu nữ, nhìn đến quần áo mà mình thích thì hai mắt đều sáng rực lên.
Chọn quần áo cho em gái mình, nhìn cô thử từng bộ lên người, có chút giống……cái game thay đồ đó tên gì ấy nhỉ, ngôi sao thời trang (奇迹暖暖) ư?
Anh có chút lý giải tâm thái của những người chơi game đó rồi.
Cũng như anh, chọn quần áo cho Hà Nguyệt Tâm, trang điểm cho cô thật đẹp đẽ lộng lẫy, nhìn như thế nào cũng thấy thích cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!