Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi
Chương 35
Hà Lộ Từ đi thẳng vào dãy phòng học, học sinh trên đường đều không tự chủ được dạt qua hai bên nhường đường cho anh, không vì gì cả, chỉ là vì sắc mặt lúc này của Hà Lộ Từ thật sự quá đáng sợ mà thôi.
Tất cả mọi chuyện đã khác hoàn toàn với kiếp trước rồi. Thái độ của anh cả với Hà Nguyệt Tâm thay đổi rồi không nói, hoàn cảnh trong nhà của Hà Nguyệt Tâm cũng khác hoàn toàn so với kiếp trước nữa. Lúc trước anh còn đoán là chắc chỉ là vì kiếp trước anh không quan tâm đến chuyện của Hà Nguyệt Tâm nên mới có nhiều chuyện mà anh không biết tới như thế này.
Nhưng kiếp trước Hà Nguyệt Dao không hề bị đuổi ra khỏi nhà, cũng không có đổi tên, càng không có bị lộ chuyện bôi xấu Hà Nguyệt Tâm trên mạng và chuyện bạo lực mạng ba mẹ nuôi của Hà Nguyệt Tâm bao giờ cả.
Trùng sinh có lẽ không phải là đặc quyền riêng của anh, nhưng tất cả những thứ này không phải thứ quan trong nhất, chuyện quan trọng trước mắt bây giờ của anh chỉ có một mà thôi, đó là đối xử tốt với em gái, không để cho em gái chịu bất kỳ thương tổn nào cả.
Hà Nguyệt Dao không những tổn thương Hà Nguyệt Tâm, mà còn làm ra chuyện dẫn dụ bạo lực mạng ba mẹ nuôi của Hà Nguyệt Tâm nữa chứ. Hà Nguyệt Tâm hiếu thảo với cha mẹ nuôi, tổn thương cha mẹ nuôi thì chẳng khác nào tổn thương bản thân Hà Nguyệt Tâm cả.
Với tính cách ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình của Hà Nguyệt Dao mà nói, thì anh hoàn toàn có lý do tin tưởng Hà Nguyệt Dao chắc chắn sẽ làm ra những chuyện ác độc này.
Bước vào dãy nhà, đang chuẩn bị lên lầu thì bên hông vang lên giọng nói có chút run rẩy: “Anh tư.”
Hà Lộ Từ quay đầu qua nhìn thì thấy Lý Yến đang im lặng đứng trên hành lang, mặt đeo khẩu trang, có chút lưỡng lự nhìn anh, không dám bước lên trước.
Hà Lộ Từ nhếch môi cười, anh đang tìm nó thì nó đã tự mình mò lên tới cửa rồi.
Lý Yến thấy biểu cảm trên mặt Hà Lộ Từ, nhịn xuống xúc động muốn lùi về sau của mình lại. Tính khí của anh tư trước giờ đều không tốt, nhưng lại luôn nhẫn nại hơn rất nhiều khi đối mặt với cô, tuy rằng bình thường cô cũng rất sợ anh, nhưng ỷ vào sự nhẫn nại đó của anh mà cô cũng dám làm nũng với anh.
Hôm qua cô nhận được tin nhắn của Hà Lộ Từ, ngữ điệu không chút khách sáo nào đã thôi, còn nhìn ra chút ghét bỏ từ trong câu chữ nữa. Trãi qua sự thay đổi thái độ của anh cả và anh tư, cô đều quy hết vào do cô làm chuyện xấu bị bại lộ nên mấy anh trai mới ghét bỏ cô.
Nhưng cho dù mấy anh trai có ghét cô thì đã sao chứ, cô vẫn sẽ đến tìm bọn họ, cô thật sự không muốn sống trong nhà họ Lý tí nào cả.
Lý Yến không đợi Hà Lộ Từ gây khó dễ liền tháo khẩu trang ra, vết thương mấy hôm trước đánh nhau với Vương Mộng Giai vẫn còn hằn trên mặt, cô bị Vương Mộng Giai tát mấy bạt tai, nửa bên mặt đều sưng vù lên. Lúc trước sợ bạn học sẽ cười vào mặt cô nên cô không có đến trường, nhưng hôm qua sau khi biết Hà Lộ Từ trở về rồi thì hôm nay cô liền vội vàng đến trường ngay.
Hà Lộ Từ nhướng mày nhìn thương tích trên mặt Lý Yến, người ác thì có kẻ ác khác trừng trị mà, Lý Yến đây là bị ai đánh rồi à?
Lý Yến nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, càng nghĩ càng uất ức: “Anh tư, em thừa nhận là em sai rồi, là em đố kỵ Hà Nguyệt Tâm, em sợ sau khi nó quay về rồi em sẽ mất hết tất cả mọi thứ bây giờ em có, cho nên em mới gieo rắc tin đồn xấu của Hà Nguyệt Tâm lên mạng, nhưng đó cũng chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, em không nghĩ tới sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Lần bạo lực mạng đó, em chỉ là thấy fan của Hà Nguyệt Tâm không thuận mắt mà thôi, em không biết fan đó là ba mẹ nuôi của nó. Em hoàn toàn không biết bạo lực mạng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, nếu như em biết thì em sẽ không làm như vậy đâu!”
Hồi nãy có nghe 2 bạn nữ sinh hồi nãy nói sơ qua, Hà Lộ Từ chỉ biết là Lý Yến tổn thương Hà Nguyệt Tâm, nhưng quá trình cụ thể ra sao thì anh không quá rõ.
Bây giờ Lý Yến vừa khóc lóc vừa kể rõ ngọn ngành mọi việc luôn rồi, tuy rằng nó khóc rất đáng thương, nhưng trọng điểm mà Hà Lộ Từ quan tâm chỉ nằm trong nội dung mà Lý Yến nói mà thôi.
Lý Yến thấy Hà Lộ Từ không nói gì, nhưng vẻ bạo lực trên mặt đã chuyển biến thành trầm tư rồi thì cô trực tiếp nói tiếp: “Hôm đó sau khi mọi chuyện đã xảy ra rồi mấy ngày liền em đều ngủ không ngon giấc cả, nhưng em lại sợ người khác phát hiện là em làm. Em muốn xin lỗi Hà Nguyệt Tâm, nhưng anh cả và anh hai đều đã không tin em rồi. Em đích thực là ích kỷ và xấc láo, nhưng em biết mình sai rồi, anh cả và anh hai đã đuổi em ra khỏi nhà rồi. Người nhà mới của em cũng không ai hoan nghênh em……”
Lý Yến hoàn toàn không muốn nhớ đến những gì mà mình đã thấy sau khi trở về nhà với Lý Đại Kiện nữa, căn phòng vừa âm u lại nhỏ hẹp, cả căn nhà 4 người ở còn không bự bằng phòng vệ sinh của cô nữa.
Mẹ ruột của cô, Chu Lệ 朱丽, ôm cô khóc suốt 2 tiếng đồng hồ không buông tay, nhưng trong lòng cô lại không có chút cảm động nào cả, chỉ cảm thấy lúng túng vô cùng. Trong phòng hoàn toàn không có chỗ đặt chân xuống, nhìn như đâu đâu cũng là vi khuẩn vậy.
Cả đêm cô đều không ngủ được, cơm canh càng không thể nào so được với nhà họ Hà cả. Lý Đại Kiện cứ dò hỏi cô rốt cuộc có bao nhiêu tiền suốt, cô thấy chán ghét vô cùng chỉ có thể trả lời qua loa cho xong chuyện mà thôi.
Cô tự nói với mình là phải nhẫn nại, đợi anh tư anh ba về là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng tối qua khi phát hiện ví tiền và thẻ ngân hàng của mình bị người khác động qua thì cô không còn cách nào nhẫn nại được nữa.
Còn muốn đấu với Hà Nguyệt Tâm ư? Cô không muốn nữa, cô chỉ muốn trốn khỏi nhà họ Lý mà thôi, cô tự sống một mình thôi cũng được.
Cô vừa quan sát biểu cảm trên mặt Hà Lộ Từ vừa nói: “Em không dám hoang tưởng rằng mình có thể quay trở về nhà họ Hà nữa rồi, tất cả mọi thứ của Hà Nguyệt Tâm chỉ thuộc về một mình nó mà thôi, em sẽ không giành với nó nữa. Chỉ là em muốn rời khỏi nhà họ Lý, nhưng trên người em lại không có tiền, anh tư……trước đây anh thương em nhất mà, linh kiện anh dùng để tân trang lại xe tùy tiện một cái thôi cũng đã trị giá 6 con số rồi, anh có thể giúp em……”
Hà Lộ Từ bây giờ mới hiểu rõ mục đích của Lý Yến. Nó tưởng anh ngu à? Nếu như không phải những chuyện xảy ra kiếp trước thì có thể anh sẽ tin là Lý Yến không phải cố tình muốn hại Hà Nguyệt Tâm.
Nhưng sau khi phá sản nó bỏ tụi anh mà đi, hại anh phải vì trả nợ mà mất một cái chân, bây giờ lại ở đây yêu cầu anh phải giúp nó ư?
Nhớ lại những chuyện đau khổ lúc trước, máu bạo lực trong người Hà Lộ Từ lại sôi trào lên rồi, anh từng bước bước lại gần Lý Yến, nhẹ giọng nói: “Mày biết cảm giác què giò là như thế nào không?”
“Cái gì?” Lý Yến kinh ngạc sợ hãi lùi về sau. Cô biết là tính tình anh tư nóng nảy, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ chọc điên anh tư rồi, nhưng biểu cảm trên mặt anh tư bây giờ không chỉ tức giận mà thôi, trong đó còn mang chút hận thù khắc cốt ghi tâm nữa.
Hà Lộ Từ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Tao có thể hứa với mày, cho mày tiền.”
Lý Yến mở lớn mắt ra, trong lòng dấy lên một tia hy vọng: “Thật sao?”
Anh tư cho tiền cô rồi, thì cô có thể rời khỏi nhà họ Lý rồi!
Nhìn sự thay đổi biểu cảm trên mặt Lý Yến, Hà Lộ Từ cười châm chọc ra tiếng: “Nhưng điều kiện là, mày cũng phải thử cảm giác què chân, như thế nào?”
Sự hy vọng trong lòng bị đột nhiên dập tắt, cô có chút hối hận rồi, cô nhịn không được lùi về sau nữa, giọng nói cứ như muốn khóc thành tiếng rồi vậy: “Anh tư, anh đừng dọa em……”
Hà Lộ Từ đứng thẳng người dậy, dẹp giọng điệu lạnh như băng đi, chậm rãi nói: “Mày chỉ cần nói là mày đồng ý hay không thôi.”
Què chân thì làm sao cô có thể đồng ý được cơ chứ! Què mất một chân thì không phải chính là phế nhân rồi sao!
Thấy Lý Yến hoảng sợ cắn chặt môi không trả lời thì Hà Lộ Từ cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần mày tổn thương Hà Nguyệt Tâm rồi thì bất kể mày là cố ý hay vô ý, tao cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho mày cả.”
Cố ý hại người hay vô ý tổn thương người khác ở trong mắt anh thì chả có khác biệt gì cả, Lý Yến muốn dùng khổ nhục kế thì nó đã dùng sai người rồi.
Ai dám tổn thương em gái anh, thì anh sẽ trả thù đến cùng.
Hà Lộ Từ bước lại gần cô, tay sờ nhẹ lên phía bên mặt sưng đỏ của cô, khiến cho mặt cô đau nhói: “Hơn nữa tao kiến nghị mày sau này tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt Hà Nguyệt Tâm nữa, và cũng đừng xuất hiện trước mặt tao nữa. Tuy rằng trước giờ tao chưa đánh con gái bao giờ cả, nhưng bị ép đến đường cùng rồi thì mọi chuyện đều không đoán trước được cả.”
Câu nói cuối cùng thật sự lạnh đến thấu xương.
Nhưng ba người đều là học sinh chung trường hết, cô và Hà Nguyệt Tâm còn là bạn học cùng lớp nữa, làm sao có thể không xuất hiện trước mặt Hà Nguyệt Tâm được chứ?
Hà Lộ Từ đây là muốn cô tự chuyển trường sao?
Cô chỉ là muốn xin anh tư cho cô tiền tiêu vặt mà thôi, tại sao cuối cùng lại đến nước cô phải chuyển trường chứ.
Lý Yến nhìn vào mắt Hà Lộ Từ, nhịn không được rùn mình một cái, anh tư tuyệt đối không phải chỉ nói suông mà thôi, anh ấy là làm thật đấy.
Lúc Hà Lộ Từ xuất hiện trước cửa sau lớp Hà Nguyệt Tâm liền dẫn đến một trân xôn xao.
Nhưng sau khi bị ánh mắt Hà Lộ Từ nhìn tới thì lại không tự giác được mà ngậm miệng lại.
Phương Viên ngồi bên cạnh Hà Nguyệt Tâm, ngẩng đầu nhìn Hà Lộ Từ một cái, sau đó lại vội vàng cúi đầu xuống ngay, ôi mẹ ơi, Đại ma vương Hà Lộ Từ đến tìm Hà Nguyệt Tâm rồi.
Hôm qua sau khi cô báo tin cho Hà Thúy Chi xong liền thấy Hà Lộ Từ ra mặt hòa giải rồi, thấy hai đám người đến cuối cùng cũng không có xung đột gì với nhau cả thì cô mới yên tâm mà về nhà.
Nhưng thân là bạn của Hà Nguyệt Tâm thì cô vẫn cảm thấy rất lo lắng!
Hà Nguyệt Tâm chơi chung với Triệu Nghệ thì cũng thôi đi, còn có một người anh đáng sợ như vậy nữa, nhìn từ xa một cái thôi là cô đã nhịn không được co người lại rồi.
Thấy Hà Lộ Từ ngày càng đến gần thì đầu cô lại càng cúi thấp xuống hơn, làm bạn chung bàn với Hà Nguyệt Tâm thật sự là quá đáng sợ rồi!
Hà Nguyệt Tâm thấy Hà Lộ Từ đến thì có chút khó hiểu. Tối qua anh tư đi thẳng lên lầu không thèm quay đầu lại, nhìn thì hình như rất là tức giận. Tính khí anh tư trước giờ đều rất cáu kỉnh, điều khiến anh tức giận cũng khiến người khác khó mà nắm bắt được, cho nên cô cũng không để chuyện đó vào trong lòng, cô còn đang nghĩ sẽ tìm thời điểm nào đó dỗ anh tư cái là được.
Thế nhưng ai biết được Hà Lộ Từ lại tranh thủ giờ ra chơi để đến lớp cô chứ.
Hà Lộ Từ thấy Hà Nguyệt Tâm nhìn mình thì anh liền quên sạch hết những gì định nói luôn.
Anh có chút giận hờn nhìn đám học sinh đang lén lút nhìn về phía này, thấy mọi người nhìn ra chỗ khác hết rồi thì mới có chút không được tự nhiên nói: “Hôm qua khi anh lên lầu em có gọi em nhưng anh không thèm trả lời. Anh không phải là cố ý đâu, em đừng giận mà.”
Phương Viên: “?”
Đại ma vương trong truyền thuyết thế nhưng lại không nổi giận, cũng không kiếm chuyện, giờ thế nhưng lại dùng giọng nói dịu dàng như vậy để nói chuyện với Hà Nguyệt Tâm ư, là cô nghe lầm rồi sao??
Hay là Hà Lộ Từ vốn là người moe như vậy nhỉ?
Nhưng trước đây rõ ràng Hà Lộ Từ là người cáu kỉnh có thể đánh người bất cứ lúc nào mà.
Những học sinh dựng lỗ tai nghe lén cũng kinh hãi đầy mình.
Đây rốt cuộc là tình huống gì đây! Hôm nay Hà Lộ Từ quên uống thuốc à?
Trước đây không phải có người không cẩn thận dẫm lên giày của Hà Lộ Từ sau đó nếu không phải có người khác căn ngăn thì người đó đã bị Hà Lộ Từ đánh bầm dập à.
Bây giờ nói chuyện nhỏ nhẹ với Hà Nguyệt Tâm như vậy cũng thôi đi, thế nhưng còn xin lỗi nữa chứ?
Hơn nữa xin lỗi chỉ vì Hà Nguyệt Tâm gọi anh mà anh không trả lời thôi sao?
Vẻ mặt mọi người trong lớp đều hiện lên vẻ hoảng sợ.
Hà Nguyệt Tâm cũng chấm hỏi đầy đầu, cô hoàn toàn không cảm thấy chuyện nhỏ như hạt cát này mà Hà Lộ Từ phải đích thân đến xin lỗi cô chút nào cả.
Nhưng anh tư đã đến xin lỗi rồi, tâm ý cũng cô nhận rồi, cô nở nụ cười tươi nói: “Em không có tức giận.”
“Thật không?” Hà Lộ Từ hỏi xác nhận lại lần nữa.
“Ừm.”
Nhận được đáp án khẳng định, Hà Lộ Từ thở phào nhẹ nhỏm. Em gái không tức giận là được rồi. Nếu như em gái tức giận mà không thèm để ý đến anh nữa thì anh sợ sẽ hận không được mà tự chém chết mình quá.
Anh âm thầm thề trong lòng là nhất định phải kiềm chế tính khí của mình mới được, sau này sẽ không để xảy ra những chuyện như vậy nữa.
Tiếng chuông lên lớp đột nhiên vang lên, đám học sinh dựng tai lắng nghe cũng ồ ạt trở về chỗ ngồi.
Hà Lộ Từ nhíu mày, anh chỉ vừa mới đến thôi mà, thời gian ra chơi cũng quá ngắn rồi đi. Đều tại hồi nãy Lý Yến làm lỡ thời gian của anh cả.
Không học chung lớp với em gái thật là bất tiện mà.
Anh có chút phiền não mà vò tóc mình, nắm bắt chút thời gian còn lại nói: “Lát hồi cùng ăn trưa chung với anh nha?”
Hà Nguyệt Tâm thấy bạn học trong lớp đều không tự giác được nhìn về phía này thì vội nói: “Anh cả có dặn Lý Nham mỗi ngày đưa cơm đến cho em rồi. Anh tư, anh mau về lớp đi, lên lớp rồi đấy.”
Nếu như giáo viên vào lớp mà thấy Hà Lộ Từ chưa đi thì khẳng định lại phải chậm trễ giờ học nữa đây, vì chuyện riêng của mình mà chậm trễ thời gian học hành quý báu, thì không đáng lắm.
Hà Lộ Từ thấy Hà Nguyệt Tâm hối thì có chút không tình nguyện mà đi ra khỏi lớp.
Trên đường không có học sinh nào cả, yên tĩnh vô cùng, anh không vội không vàng đi về lớp, hoàn toàn không để tâm tới việc chuông vào lớp đã vang rất lâu rồi.
Anh vừa đi vừa nghĩ.
Nếu muốn gần gũi với em gái hơn thì nhất định phải gia tăng thời gian bên nhau mới được. Thời gian cùng ăn trưa bắt buộc phải có.
Nhưng anh cả đã kêu Lý Nham đưa cơm đến cho em gái rồi.
Nhớ lại thái độ gần gũi của Hà Nguyệt Tâm với anh cả thì anh có chút buồn tủi. Anh vừa mới trùng sinh về liền muốn đối tốt với em gái hơn liền, nhưng ai biết được lại bị anh cả giành trước chứ.
Thật là không cam tâm mà.
Anh cảm nhận được cảm giác nguy cơ rồi, thời gian ăn trưa này không thể lãng phí được.
Trước đây vào giờ ăn trưa, anh không phải trốn học cả buổi chiều không trở về, cơm trưa giải quyết bên ngoài, thì cũng cùng ăn chung với đám Tôn Càn ở mấy tiệm gần trường thôi.
Anh suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra bắt đầu đánh chữ.
Trong phòng họp rộng lớn, Hà Thúy Chi ngồi trên ghế chủ vị, bên dưới còn có hơn 10 nhân viên ngồi đó, lúc này trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ được, màn hình máy chiếu lớn đang trình chiếu gì đó.
Điện thoại trên bàn đột nhiên run lên, giọng Hà Thúy Chi ngừng lại, cúi đầu nhìn tên hiển thị trên màn hình, là Lý Nham.
Anh có dặn qua Lý Nham rằng nếu có chuyện gì liên quan đến Hà Nguyệt Tâm thì nhất định phải thông báo cho anh ngay.
Anh làm động tác tạm ngừng với nhân viên đang họp, cầm điện thoại lên nghe: “Sao vậy?”
Lý Nham cung kính nói: “Hà Tổng, Hà Lộ Từ gọi điện cho tôi nói là lúc tôi đưa cơm đến cho tiểu thư Hà Nguyệt Tâm thì cũng đưa thêm một phần cho cậu ấy nữa.”
Sau khi Hà Thúy Chi nghe rõ Lý Nham nói gì rồi thì nhướng mày lên, đứa em trai này của anh đây là ba ngày không bị đánh liền lên nóc nhà phá ngói rồi à?
Anh tuyển đầu bếp riêng cho Hà Nguyệt Tâm, tất cả món ăn đều dựa theo sở thích của Hà Nguyệt Tâm hết.
Anh muốn nhận được sự tha thứ của em gái, muốn em gái không lạnh nhạt với anh nữa, gần đây khó khăn lắm mới có chút hiệu quả thì bây giờ Hà Lộ Từ lại chọt thẳng một chân vào như vậy ư.
Đưa cơm cho em gái là để thể hiện sự yêu thương của anh cả với em gái, đưa cơm cho em gái và em trai là cái quỷ gì vậy?
Tính chất sự việc đã thay đổi rồi, biến thành anh cả cưng chiều em trai em gái, không còn là sự cưng chiều của anh với một mình em gái nữa rồi.
Hơn nữa muốn anh đưa cơm cho Hà Lộ Từ ư, thằng nhóc đó xứng sao?
Anh hừ lạnh một tiếng.
Đám người bên dưới quay đầu nhìn nhau, Hà Tổng bị sao vậy? Đầu dây bên kia rốt cuộc đã nói gì mà khiến cho vẻ mặt Hà Thúy Chi thành như vậy rồi?
Hà Thúy Chi vừa tức giận thì áp suất trong phòng họp liền hạ thấp theo luôn, cả đám người trong phòng đều không dám thở mạnh, sợ sẽ đâm đầu vào họng súng.
Hà Thúy Chi hừ một tiếng cũng khiến cho Lý Nham đầu dây bên kia sợ toát mồ hôi. Quả nhiên là như ông dự đoán mà, chỉ cần là chuyện liên quan tới Hà Nguyệt Tâm, bất kệ là chuyện lớn nhỏ gì, hỏi qua Hà Thúy Chi thì khẳng định là không sai mà.
Đợi giây lát sau, Hà Thúy Chi mới lạnh lùng nói: “Không cần đưa cơm cho nó, dù sao thì nó cũng sẽ không bị đói chết đâu.”
Lý Nham: “……”
Trước khi ông gọi điện thoại cũng có nghĩ tới, dù gì thì đều là em trai em gái của mình cả, đưa cho một người cũng là đưa, đưa cho hai người cũng là đưa, chả có khác biệt nào cả.
Nhưng ai biết được phản ứng của Hà Thúy Chi lại lớn vậy chứ.
Đứa em trai này thật sự là ruột thịt sao?
Ông nhịn không được thương cảm thay cho Hà Lộ Từ.
Chuông kết thúc buổi học buổi sáng vừa vang lên thì Hà Nguyệt Tâm liền đi ra cửa hông trường theo thường lệ để lấy hộp cơm giữ nhiệt, rồi mới quay trở về lớp.
Vừa vào lớp thì liền thấy Hà Lộ Từ đã ở trong lớp đợi cô rồi.
Hà Lộ Từ ngồi tại chỗ ngồi của Phương Viên, trong lớp cũng có mấy bạn học mang cơm từ nhà lên, có mấy bạn thấy Hà Lộ Từ vào lớp thì liền lặng lẽ ôm hộp cơm của mình ra khỏi lớp học.
Hà Nguyệt Tâm có chút khó hiểu: “Anh tư, anh không đi ăn cơm sao?”
Hà Lộ Từ đưa hộp cơm nhựa trắng trong tay mình lên cho cô xem: “Nè, cơm của anh đây, anh ăn chung với em.”
Anh kêu Lý Nham đem thêm một phần cơm đến cho anh, nhưng Lý Nham lại từ chối nói là ở nhà chỉ đủ nguyên liệu làm một phần cơm thôi, và ông cũng không đợi Hà Lộ Từ hỏi gì thêm liền vội vàng cúp máy luôn.
Lý do này đổi thành ai cũng không tin được cả, nhưng bất kể anh có gọi nát điện thoại cho Lý Nham thì Lý Nham đều dứt khoát không bắt máy lên hết.
Anh chỉ có thể từ bỏ cách làm này thôi, kêu đám Tôn Càn ra ngoài ăn tiện thể mang về cho anh thì quá tốn thời gian, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy vẫn là đến căn tin mua nhanh nhất.
Bình thường anh đã quen ăn sơn hào hải vị rồi, đây vẫn là lần đầu tiên anh bước chân vào trong căn tin của Thập Nhất Trung để mua cơm đấy, với khẩu vị của anh thì khẳng định sẽ ăn không quen cơm canh trong đây rồi.
Nhưng mà chỉ cần được ăn chung với em gái thì ăn cơm căn tin đã là gì chứ.
Giờ nghỉ trưa ở trường là 1 tiếng 20 phút. Hai người ăn trưa xong mất hết tầm nửa tiếng.
Những học sinh lần lượt về lớp thấy ông thần Hà Lộ Từ ngồi trấn trong lớp thì tiếng nói chuyện của mọi người đều nhịn không giảm tới mức thấp nhất.
Hà Lộ Từ mượn thời cơ kết bạn Wechat với Hà Nguyệt Tâm luôn, anh cả và anh hai đều có Wechat của cô rồi, nên Hà Nguyệt Tâm không nghĩ gì nhiều mà kết bạn với Hà Lộ Từ ngay luôn.
Hà Lộ Từ tay ôm điện thoại, có chút thỏa mãn. Hôm qua cái con Triệu Nghệ kia không phải là đắc ý trước mặt anh sao, bây giờ không phải anh cũng có Wechat của Hà Nguyệt Tâm rồi đó sao.
Ăn xong cơm, Hà Nguyệt Tâm liền mở tập sách ra bắt đầu giải đề như thường lệ.
Thấy em gái học tập nghiêm túc như vậy thì Hà Lộ Từ có chút ngạc nhiên, kiếp trước thành tích học tập của Hà Nguyệt Tâm bình thường thôi, không ngờ em gái lại học hành nghiệm túc đến vậy?
Nhưng cho dù học hành nghiêm túc ra sao thì cuối cùng thành tích cũng chỉ ở mức bình thường mà thôi……Hình như có hơi thảm thì phải……
Ánh mắt anh nhịn không được tràn đầy sự đau lòng.
Hà Nguyệt Tâm cảm nhận được ánh mắt của Hà Lộ Từ, cuối cùng nhịn không được rồi: “Anh tư, hay là anh về lớp của anh trước đi? Em muốn bắt đầu giải đề rồi.”
Hà Lộ Từ muốn ở trong này, nhưng ở trong này suốt thì có thể sẽ ảnh hưởng đến Hà Nguyệt Tâm.
Hà Nguyệt Tâm thấy Hà Lộ Từ có chút không muốn thì có chút mền lòng. Kiếp trước trong 4 anh trai thì chỉ có mình anh tư là chưa bước chân vào xã hội thì đã bị hiện thực quật ngã rồi. Phá sản rồi thì thôi còn không vào được trường đại học tốt nữa. Anh vì trả nợ mà bôn ba khắp nơi tìm việc, nhưng lại bởi vì chưa học xong cấp 3 thì bị từ chối khắp nơi, sau này là vì què một chân mà buông xuôi rất lâu. Sau khi đứng dậy được rồi thì mới đi học một kỹ năng nào đó, để mình có thể có cái vốn để an thân lập nghiệp.
Nếu như anh tư học hành đàng hoàng, chịu đựng áp lực phá sản đừng thôi học, thì sau này tìm việc có thể là sẽ ít chịu khổ hơn.
“Anh tư.” Hà Nguyệt Tâm nghiêm túc nói, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Mắt Hà Lộ Từ sáng lên, Hà Nguyệt Tâm khó có khi nghiêm túc nói chuyện với anh như vậy, anh vội ngồi xuống, nhìn Hà Nguyệt Tâm không chớp mắt.
Hà Nguyệt Tâm khuyên nhủ thật lòng: “Anh tư, em biết anh chưa từng coi trọng việc học bao giờ cả, anh không những cúp học, thậm chí khai giảng cả tuần hơn rồi mới đến trường, như vậy là không đúng rồi.”
Lời nói tuy rằng có chút trực tiếp, nhưng cô bắt buộc phải nói. Nếu không thì anh tư sẽ mãi mãi không bao giờ coi trọng việc học hành.
Phương Viên ăn cơm xong cũng quay trở về lớp học, từ xa thấy Hà Lộ Từ ngồi trên chỗ mình thì giật cả mình.
Đại ma vương tại sao lại âm hồn bất tán như vậy chứ, sao lại đi Hà Nguyệt Tâm nữa rồi, còn ngồi trên chỗ của cô nữa chứ!
Cô do dự đi lại gần, đột nhiên phát hiện, Hà Lộ Từ truoc72 giờ luôn cáu kỉnh giờ đây biểu cảm trên mặt thế nhưng lại có chút……ủy khuất?
Hà Nguyệt Tâm thấy Hà Lộ Từ không phản bác thì nói tiếp: “Sống thì gian nan khổ cực, chết thì an lành. Tất cả mọi sự hưởng lạc bây giờ đều sẽ tạo thành hậu quả không thể nào cứu rỗi trong tương lai. Bây giờ tuy rằng anh không thiếu gì cả, nhưng mà tiền không phải là vạn năng, không thể nào mua được kiến thức cả.”
Cô không hy vọng kiếp này anh tư sẽ thảm như kiếp trước nữa! Tốt xấu gì thì học tập cũng là một con đường tốt.
“Kiến thức chính là sức mạnh, học tập là chân lý bất biến từ xưa đến nay. Chỉ cần học hành thật tốt thì tương lai mới có tiền đồ tốt, mới có thể được người khác kính trọng, mới có thể làm những việc mà mình muốn. Nếu như thành tích vẫn luôn đội sổ thì có ai sẽ coi trọng anh được chứ.”
Nghe những lời này của Hà Nguyệt Tâm, tâm tình của Hà Lộ Từ khó tránh khỏi có chút buồn tủi, em gái nói không sai chút nào cả, kiếp trước em gái cũng dùng những lời này để động viên anh thoát khỏi vực thẩm, bất luận ngôn từ có kịch liệt thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng có thể lý giải được hành vi này của em gái là muốn tốt cho anh.
Điều anh cảm khái là, nếu như đã trùng sinh về rồi thì bất kể là thời gian nào, em gái vẫn sẽ vì tiền đồ của anh mà dốc hết tâm sức cả.
Phương Viên nghe lời nói của Hà Nguyệt Tâm thì cũng kinh ngạc vô cùng, đây là tẩy não hay là tránh mắng vậy.
Hơn nữa Hà Lộ Từ thế nhưng cũng không phản bác nữa? Anh chỉ cúi đầu xuống, nhìn từ ngoài thì cứ như đang ngoan ngoãn nghe mắng vậy.
Ôi mẹ ơi, đây là lần thứ hai trong ngày cô nhận phải đả kích rồi đấy.
Đây cũng là vì Hà Nguyệt Tâm là em gái của Hà Lộ Từ nên mới được vậy thôi, nếu đổi thành người khác thử xem, giờ này chắc là sớm bị đánh bầm dập rồi.
Hà Nguyệt Tâm cũng gan dạ quá đi, râu hổ mà cũng dám đi nhổ nữa.
Cô kinh hồn khiếp đảm mà nghe lỏm.
Cuối cùng chỉ thấy Hà Lộ Từ ngước đầu lên, nhỏ giọng hỏi Hà Nguyệt Tâm: “Vậy em sẽ coi thương anh không?”
Hà Nguyệt Tâm bị chặn họng, cô không có coi thường Hà Lộ Từ, nhưng lời đã nói nước này rồi, nếu như phủ định thì không phải là nói như không nói sao.
Cô chỉ có thể cứng đầu nói tiếp: “Không, nên nói là em sẽ thích những người học hành đàng hoàng hơn mà thôi.”
Vẻ mặt vốn đang ủy khuất của Hà Lộ Từ đột nhiên bừng sáng lên.
Tiếng chuông lên lớp vang lên, Tôn Càn ngủ trưa xong vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng tính ngủ tiếp, dù sao thì lên lớp hay không đối với bọn họ cũng chả khác gì nhau cả.
Bọn họ từ trước tới giờ chưa từng coi trọng chuyện học hành bao giờ cả, dù sao thì nhà cũng có tiền, sau khi tốt nghiệp cũng chả lo không có chỗ để đi.
Đầu đột nhiên bị tập bài tập đập vào, cậu bừng tỉnh ngồi thẳng người lên, cơn buồn ngủ toàn bộ chạy mất dép rồi, đang chuẩn bị mắng người thì đụng phải gương mặt âm u của Hà Lộ Từ.
Không chỉ cậu mà cả đám anh em chơi chung bọn họ đều vẻ mặt đau khổ, hiển nhiên là đều bị Hà Lộ Từ dùng vở đập đầu qua hết rồi.
Hà Lộ Từ tỏ ý bọn họ nhìn về phía trước, giáo viên trên bục đã bắt đầu giảng bài rồi: “Lên lớp rồi, nghe giảng đàng hoàng đi.”
Tôn Càn nhất thời mặt như gặp quỷ vậy, Hà Lộ Từ nói phải nghe giảng đàng hoàng ư? Bọn họ có nghe lộn hay không vậy?
Hà Lộ Từ mới chỉ mất tích một buổi trưa thôi mà sao cứ như thay đổi thành con người khác vậy, chẳng lẽ bị người khác mượn xác hoàn hồn rồi à?
Nhưng cũng không đúng lắm, anh vẫn có thể ra tay nặng với bọn họ như vậy thì rõ ràng là bản thân Hà Lộ Từ không sai vào đâu cả.
Tôn Càn đột nhiên bị đập tỉnh, mặt nhăn nhùm lại thành một chứ: “Không phải, mày nghe giảng thì nghe giảng đi, liên quan gì tới bọn tao chứ.”
Hà Lộ Từ lạnh lùng nói: “Bọn mày, cũng nghiêm túc ghi chép bài vở cho tao.”
Anh vốn cũng muốn nghe giảng đàng hoàng một mình rồi, nhưng lúc sau phát hiện việc ghi chép với anh mà nói thì có chút khó khăn. Nhất thời cũng không biết bắt đầu từ đâu, cắn bút suy nghĩ một thôi một hồi, mới mò ra được đại khái.
Xuống bút viết được mấy dòng, thấy chữ viết như gà bới của mình, mỗi nét đều như có cá tính riêng của nó vậy, thiếu chút nữa là bay thẳng lên trời.
Ghi chép như vậy mà đưa cho em gái xem thì em gái chắc chắn sẽ xem không hiểu rồi, chứ đừng nói là khen anh nữa.
Em gái nói thích người học hành đàng hoàng hơn, nghĩ theo ý khác thì có nghĩa là chỉ cần anh học hành đàng hoàng thì em gái sẽ thích anh rồi.
Trọng điểm là, làm như thế nào để em gái biết anh có học hành đàng hoàng đây?
Chỉ có thể dựa vào vở ghi chép mà thôi.
Dưới sự uy hiếp dụ hoặc của Hà Lộ Từ cả đám người đều bắt đầu ghi ghi chép chép bài giảng trên lớp lại.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, Hà Lộ Từ thu tất cả tập ghi chép lại, anh bày hết ra trên bàn, chọn ra một cuốn chữ viết thuận mắt nhất, nội dung hoàn chỉnh nhất.
Cuốn này là của Tôn Càn, Tôn Càn không có ưu điểm gì khác, chỉ có chữ viết là được nhất.
Hà Lộ Từ nhìn Tôn Càn với ánh mắt tán thưởng, nhìn đến nổi Tôn Càn da gà da vịt nổi lên hết.
Cậu thực sự không hiểu được những hành vi của Hà Lộ Từ, nhịn không được hỏi: “Mày tính làm gì vậy?”
Hà Lộ Từ lôi điện thoại ra, chụp lại trang ghi chép đó mấy tấm liền, cuối cùng chọn ra một tấm hình rõ nét nhất, mở ra dạnh bạ Wechat tìm tên của Hà Nguyệt Tâm rồi gửi qua cho cô.
“Em ấy nói là thích người học hành đàng hoàng.”
Tôn Càn cảm thấy khó hiểu vô cùng. Em ấy là ai? Là Hà Nguyệt Tâm sao?
Hà Nguyệt Tâm nói thích người học hành đàng hoàng, cho nên Hà Lộ Từ muốn học hành đàng hoàng ư?
Cả đám kinh ngạc, bọn họ có đoán là mình sẽ nhanh có chị dâu thôi, nhưng ai dè nó là thật à.
Hơn nữa Hà Lộ Từ đều đã vì người ta mà chịu học hành đàng hoàng rồi, còn đặc biệt chụp hình vở ghi chép lại gửi cho người ta xem để được biểu dương nữa chứ.
“Cho nên?”
“Cho nên phải cho em ấy thấy được tao là người học hành đàng hoàng.” Hà Lộ Từ nở nụ cười trên môi.
Tôn Càn nước mắt chảy đầy mặt, không phải, trọng điểm là cuốn tập mà mày chụp là của tao, mài có còn là người không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!