Gen Di Truyền - Chương 22: Nát cũng không cho người khác nói
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Gen Di Truyền


Chương 22: Nát cũng không cho người khác nói


Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền

Đồng chí, anh thật sự là Đại Thống Soái Cesar nhìn cao cao tại thượng kia hay sao? Hân Hân cảm thấy trong đầu có âm thanh gì đó tan vỡ.

Ngài đây là muốn náo loạn loại nào, có biết là làm cho người ta hoang mang hay không, có thấy làm cho người ta động lòng hay không? Thậm chí còn có loại thấy đàn ông nghiêm túc trở nên trẻ con đáng yêu, sẽ khiến người khác động lòng biết không?

Tóm lại là trong lúc nhất thời Hân Hân tâm loạn thành một đoàn, ánh mắt nhìn Đại Thống Soái Cesar cũng không giống như trước,

Mà Calvin và Raymond cũng quá mức khiếp sợ nên hoàn toàn không có chú ý tới người máy cũng có vẻ mặt, Đại Thống Soái của bọn họ lại hôn môi với phụ nữ, hơn nữa còn biểu thị quyền sở hữu công khai rất trẻ con, chẳng qua khóe miệng Raymond đặc biệt cong lên, tại sao mình lại thấy Đại Thống Soái chẳng qua là muốn tuyên cáo rằng đôi môi kia là của anh ta? Chẳng lẽ trình độ của bọn họ tiến tới chỉ là hôn thôi sao ? Hoặc nói thân là người máy ăn uống cô căn bản không có cái linh kiện kia nên bọn họ không làm được.

Phút!

Chàng trai đối với cái này phản ứng quá nhanh, ở thời điểm người khác không có nghĩ tới thì đã cảm thấy Đại Thống Soái thật sự rất bi thương, cho nên bật cười.

Cesar nhíu mày, anh muốn người máy này thì kỳ quái như vậy sao?

Mà Raymond đặc biệt cười ba tiếng xong, Calvin đã hiểu được nên cũng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt trở nên cực kỳ không tự nhiên. Hân Hân là người thứ ba kịp phản ứng, mặt cô đỏ lên nhéo vạt áo của mình nói: “Thưa ngài, số 78 hẳn nên huấn luyện rồi.” ở lại vạn nhất lát nữa Đại Thống Soái bị cười tới nổi cáu rồi muốn kiểm hàng thì làm sao bây giờ ? Cô còn muốn giữ lấy trong sạch đấy.

Đi xuống leo lên robot, lúc này cô mới nhớ tới robot còn có chức năng có thể nghe xa, cô thật sự tò mò ba đàn ông này sẽ nói những gì, liền mở ra nghe.

Âm thanh có chút nhỏ, cô vừa ấn robot đứng dậy vừa từ từ đi về phía trước, từ từ nghe.

Ơ, bọn họ đang nói chuyện về – người máy nữ.

Tỉ mỉ hơn là, một chút linh kiện cần có của người máy bạn đời.

Raymond qua cơn kinh ngạc liền phụ hồi tinh thần lại, vuốt mặt nói: “Đại Thống Soái, ngài có muốn đem cô ta trở về để xử lý một lần nữa hay không? Dùng miệng quả thật không phải là quá tốt . . . . . A. . . . . .” Kêu thảm thiết một tiếng, vị này dường như lại bị đánh bay đi.

“Chuyện của cô ấy cậu không cần nói, Calvin. . . . . . Tôi đã để cho cô ấy ngủ ở trên giường rồi, hẳn sẽ không vì cô ấy là người máy ăn uống bình thường mà xảy ra chuyện chương trình tự hủy chứ?” Lại nhớ đến chuyện người máy vượt quyền sẽ bị chương trình trừng phạt hoặc đưa trở lại nhà máy.

Ngủ ở trên giường rồi?

Robot của Hân Hân đã ngã xuống đất rồi, may là cô đã học xong làm thế nào đứng lên sau khi té lăn quay.

Vừa mới đứng lên thì đã nghe Calvin nói: “Chắc có lẽ là không, nhưng nếu như ngày muốn tiến thêm một bước để phát sinh quan hệ cùng với cô ấy thì trước tiên nên hỏi cô ấy một chút, là trong chương trình có chức năng này hay không, nếu không thì sẽ rất lúng túng.”

Hân Hân lại ngã, mặt cô đỏ rực, trong lòng cũng rất rối rắm. Ý của Calvin chính là để Đại Thống Soái nói lên yêu cầu với cô hay sao ? Có điều cũng cho cô một lý do cự tuyệt như vậy thì rất tốt, nhưng nếu Đại Thống Soái hỏi cô thì đồng ý hay từ chối dường như là một vấn đề.

Aizz, nói như thế nào thì cũng là một cô gái trưởng thành rồi, đối mặt với một đàn ông như Cesar, có ý nghĩ như vậy cũng rất bình thường đúng không?

“Lúng túng? Cô ấy sẽ có vấn đề gì hay sao?” Cesar nhíu mày hỏi.

Hân Hân vốn đang xấu hổ, nhưng nghe thấy câu sau liền bình tĩnh nhìn Đại Thống SoáiCesar một cái. Vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt, cả người vô cùng trầm tĩnh, trầm tĩnh tới mức làm cho lòng người rất dễ dàng sinh ra lòng tín nhiệm đối với anh, khuôn mặt của anh rất hoàn mỹ, tỷ lệ dáng người lại càng xuất chúng mạnh mẽ.

Bỏ qua những thứ điều kiện bên ngoài này, anh còn là Đại Thống Soái cao cao tại thượng, là một nhân vật mà chỉ một chân giậm mạnh thì cả tinh cầu Gila cũng rung động, vậy mà lại quan tâm tới cơ năng của một người máy nho nhỏ như cô, hoặc là anh ấy thật sự quan tâm mình hay sao?

Có một chút cảm động, ở nơi này lại có một người quan tâm tới mình thì làm sao lại không động lòng đây ?

Cô kinh ngạc không cử động nữa, ở trong màn hình toàn bộ đều là hình bóng của Đại Thống Soái.

Đột nhiên nghe được tiếng Raymond nói: “Cô ấy nhất định sẽ không có vấn đề, ngài nhìn xem người máy có lười biếng quang minh chính đại như vậy hay không ? Chương trình đã rối loạn nát tới như vậy rồi, tin tưởng là cái khó khăn gì cũng không đánh ngã cô ấy được . . . . . A. . . . . .” Vị này lại bị đá bay rồi, lần này là vì cái gì?

Hân Hân bên này nghe thấy, không ngờ Đại Thống Soái lại nói: “Có nát nữa cũng không cần cậu nói.”

Cảm giác thật là bá đạo, Hân Hân lại bị anh hấp dẫn quên mất làm sao để thao tác robot.

Cho tới khi nghe thấy anh nói: “Calvin, chương trình của cô ấy bị loạn như vậy thì còn có thể kiên trì trong bao lâu ?”

“Tôi cũng không biết khi nào thì cô ấy hỏng mất, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hạn hẳn là không có vấn đề gì.” Calvin nói.

“Tốt lắm, các cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn ở lại.” Cesar cảm giác, cảm thấy nếu như chương trình của cô ấy hỏng mất thì số 78 này sẽ không tồn tại, cũng chẳng khác gì loài người chết đi đúng không?

Anh không hi vọng cô biến mất, nghĩ tới nếu quả thật chương trình của cô bị hư hỏng thì mình có thể sẽ. . . . . .

Tiếp tục đi tới đích, mang theo cô cùng nhau huấn luyện.

Toàn bộ hành trình của Hân Hân vô cùng vui vẻ, nhưng còn may là cô giữ ba phần tâm tư ở trên thao tác robot, dù sao cũng có chút thành tích, ít nhất có thể chạy có thể nhảy, ngã xuống cũng tự mình đứng dậy.

Chuyện này đối với cô mà nói chính là một bước tiến bộ rất dài, Đại Thống Soái Cesar cũng không có bắt buộc cô.

Hai ngày sau trong phủ của Đại Thống Soái, nửa tầng phía dưới hầm ngầm dâng cao lên, thì ra nơi này còn cất giấu một con chiến hạm, thật sự làm cho người ta vô cùng kinh ngạc,

Mà Hân Hân cho tới khi ngồi vào trên phi thuyền mới biết được, bọn họ muốn dẫn mình đi tới hành tinh Côn Trùng,là tinh cầu mà mọi người đều e ngại kia.

Cô tận lực duy trì vẻ mặt không thay đổi của mình, đứng ở phía sau Đại Thống Soái Cesar đang dùng cơm, chút xíu thì tâm hồn bể tan tành, đối với anh cô vốn còn chút lòng ái mộ nhưng bây giờ lại bị đánh nát một lần nữa rồi.

Anh không có chuyện gì thì mang người máy đi hành tinh Côn Trùng làm cái gì, cô chán ghét sâu, vô cùng chán ghét,

Không riêng gì cô chán mà hai ngươi đàn ông trung niên đứng trước mặt Đại Thống Soái Cesar cùng với Klee Liya đều vô cùng bất mãn,

Hai người đàn ông trung niên kia có một người tên là Seat Liya,  bề ngoài của anh ta không tệ, có một đầu tóc vàng vô cùng xinh đẹp, người này chau đầu lông mày nói: “Đại Thống Soái, các tinh cầu Gila vừa mới hòa bình, không nên vào thời điểm này đi tranh giành hành tinh côn trùng, như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới quân lực, quốc hội cũng đã nhất trí không đồng ý với quyết định của ngài, xin mời trở về.” đến hôm nay bọn họ mới nhìn thấy Đại Thống Soái, trước kia cũng không phải là không muốn mà là hoàn toàn không liên lạc được.

Cho nên bọn họ chỉ có thể ở thời điểm chiến hạm lên đường xong mới lên tới khoan chiến thần tìm hỏi, cũng may là lần này không có đem họ nhốt ở bên ngoài vũ trụ mà không cho người đi vào,

Có thể nói cho Đại Thống Soái cứng rắn đã cười rồi, nhưng anh cũng không có nói chuyện mà tiếp tục ăn uống.

Thấy vậy Seat Liya còn muốn nói thì Klee Liya ở bên cạnh liền chen miệng vào nói: “Xin ngài hãy chờ một chút đi, thời điểm ngài ấy ăn đều không bao giờ nói chuyện.”

Seat Liya lập tức giận đến đỏ mặt tía tai, anh là quý tộc tất nhiên biết một chút hành động của quý tộc, nhưng thân phận anh như thế mà đứng nói chuyện ở chỗ này cùng với anh ta, lại không được nhìn tới, anh không tức giận mới là lạ.

Nhưng đại thống thoái Cesar cùng với cha của anh đều giống nhau, làm việc tương đối có nguyên tắc, nói không nói chuyện thì sẽ không nói chuyện, mặc kệ người khác muốn đánh họ, nhưng đã mấy trăm năm rồi người muốn đánh bọn họ căn bản đều bị bọn họ giết chết, thân là nghị viên, mặc dù anh có quyền lợi nhưng lại không có năng lực này.

Đó là một năng lực có thể làm chủ thế giới, cậu không có năng lực nên cái gì cũng sẽ không có, tất nhiên trong đó còn bao gồm cả quyền lợi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN