Trò Chơi Của Gã Hề
Chương 19: Đãi ngộ đặc biệt trước khi hành quyết
Dịch: Laoshu
***
Trong một phòng làm việc nào đó, dù tối như mực mà cũng không bật đèn. Có một người ngồi trước một chiếc màn hình cực lớn, trên đó đang trình chiếu mười mấy cửa sổ con.
Nội dung được trình chiếu chính là những hình ảnh được camera ghi lại lúc xảy ra sự cố đột xuất tại “khu nghiên cứu sinh vật dị thường số 15” vào mấy tiếng đồng hồ trước. Hơn thế, trong mỗi cửa sổ con đều có hình ảnh của Trần Tiếu.
Chính diện, mặt nghiêng, lúc đi, khi cười điên cuồng, thời điểm lột quần áo của cảnh vệ,… Gần như bao quát từng góc độ toàn thân của hắn.
Có một người đang ngồi dựa trên một chiếc ghế sô pha rộng rãi, mười đầu ngón tay đan vào nhau, tạo thành một hình tam giác, tựa dưới sống mũi. Đây là tư thế mà người này rất hay làm khi đang suy tư.
Kẻ đó đang nghĩ đến một vấn đề, mà vấn đề này đã suy đi nghĩ lại rất nhiều lần. Giờ đây, vấn đề này lại phơi bày ngay trước mắt rồi.
Người bí ẩn này nhìn vào hình ảnh khuôn mặt cười ngoác miệng kia của Trần Tiếu, tự nhủ thầm: “Lại xuất hiện rồi ư?”
Khá lâu sau, kẻ này vẫn còn đang tiếp tục suy nghĩ, cứ như từ lâu đã không còn vấn đề nào có thể khiến bản thân suy nghĩ trong thời gian dài như thế.
Trừ khuôn mặt cười khiến người ta ghê tởm trước mặt.
Bỗng nhiên, người này vươn tay với lấy chiếc điện thoại kiểu cổ bên cạnh ghế sô pha. Ánh sáng nhạt phát ra từ màn hình soi rọi vào bàn tay trắng bóc, tinh tế đến mức đáng kinh ngạc.
Bóng đen đang ngồi trong phòng tối này không hề quay số mà trực tiếp áp ống nghe lên bên tai, vậy mà trong điện thoại lại đang vang lên những tiếng “tút tút” đợi kết nối.
Điện thoại được kết nối rất nhanh. Âm thanh đầu bên kia tỏ ra vô cùng kinh hoàng, song vẫn cố gắng duy trì sự cung kính và lễ phép khi nói: “Xin… Xin chào! Đây là khu nghiên cứu sinh vật dị thường số 15! Xin hỏi, tôi có thể giúp ngài chuyện…”
“Tôi tìm Mr. Trâu”- Người này dùng ngữ khí đạm nhạt đánh gãy lời của nhân viên trực tổng đài.
Âm thanh có hơi lạnh nhạt, nhưng có thể nghe ra được là một người phụ nữ.
……………………..
Trần Tiếu cảm thấy rất choáng váng, giống như người vừa tỉnh rượu. Có vô số suy nghĩ lạ kỳ đang dần dần sụt giảm đi.
Hắn nhớ được những sự kiện mà mình trải qua mới vừa rồi, bao gồm việc cái đầu bị ông cụ ăn ký ức ngậm vào, bao gồm việc vui vẻ nhảy nhót trong khu hành lang, lại bao gồm cả dáng vẻ lúc Mr. Trâu nói cho hắn nghe về thế giới chân thực này. Hắn biết rõ, những điều này đã từng xảy ra trong thực tế. Thế nhưng, vẫn cảm thấy thật không chân thực, giống như bản thân vừa tỉnh mộng vậy.
“Chuyện gì thế này?”- Hắn bắt đầu suy nghĩ theo thói quen. Tư duy cũng không còn là một mớ hỗn độn giống như lúc nãy nữa.
Thế nhưng, chẳng nhớ ra được bất cứ cái gì. Dường như tư duy của hắn vừa chạm được vào mấy thứ ấy thì sẽ tự động bị nhiễu loạn đi.
Rất nhanh sau đó, Trần Tiếu chẳng thể hiểu được mà đành từ bỏ vấn đề hồi ức.
Vào lúc này, Mr. Trâu, kẻ đang ngồi đối diện hắn, cũng phát hiện ra hình như hắn có chút thay đổi. Tuy rằng ánh mắt kia vẫn hỗn loạn như cũ, nhưng càng nhiều hơn chính là suy nghĩ quá mẫn tiệp, đến mức khiến người khác không thể theo kịp biến hoá. Nó đã không còn là sự điên cuồng khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Mr. Trâu nhăn mày, vừa định hỏi một câu: “Mày sao thế?”. Nhưng lão ta nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ ấy. Bởi vì lão cảm thấy mình đã nói quá đủ với thằng nhóc thối tha này rồi. Hơn nữa, sáng ngày mai, hắn sẽ bị xử quyết. Mệnh lệnh này đã được truyền đạt xong trước khi Mr. Trâu bước vào phòng thẩm vấn.
“Vậy là tao đã kể xong câu chuyện mà mày muốn nghe rồi đấy.”- Mr. Trâu nói: “Không ngại nói cho mày biết là, ngày mai, mày sẽ bị hành quyết đó nha!”
Mr. Trâu nói xong câu trên, bèn cảm thấy rất sung sướng, bởi vậy còn nói thêm một câu: “Tối nay hãy hưởng thụ những giờ phút cuối cùng của cuộc đời đi!”
Chính vào lúc ông ta nói những lời này, Trần Tiếu đang nhanh chóng nắm bắt những thông tin từ xung quanh.
“Ngoài cửa có hai cảnh vệ, có thể đoạt được chìa khoá, nhưng mà căn phòng thẩm vấn này rõ ràng có camera. Tuy rằng mình có thể nhân lúc đầu camera không quay vào đây, bẻ gẫy khớp ngón cái để giựt thoát còng tay, có điều… Nếu đã là ngày mai xử quyết, vậy có thể xem xét tình hình trước. Nếu đoán không nhầm, lát nữa mình sẽ bị dẫn vào trong căn phòng giam một người, vậy thì sẽ có thể phỏng đoán trước được cấu trúc nơi đây”. Nghĩ đến đây, hắn liếc về phía ô thông gió trên đỉnh đầu, rồi ngửi thử không khí xung quanh: “Nơi này chắc nằm dưới lòng đất, song không sâu mấy. Bởi vậy, có ba biện pháp đào thoát khỏi đây.
Một là, lặn! Dựa vào khả năng lặn của mình để trốn ra. Trong cả quá trình, mình sẽ phải đối mặt với thiết bị giám sát, nhân viên tuần tra đêm và bắt buộc phải nghĩ cách vượt qua đủ loại chốt trạm, vậy thì độ khó sẽ rất lớn.
Hai là, bắt con tin! Nhưng thế thì sẽ biến cả quá trình đào thoát từ đơn giản thành thô bạo. Nhưng mà, xét trên mức độ coi rẻ sinh mạng của bọn người ở đây, tính chất nguy hiểm chẳng thua kém gì tự sát cả. Không chừng tên nào đó hạ lệnh một cái, là mình và cái gã con tin cùng nhau ngỏm luôn.
Ba là, cải trang. Tuy rằng đây là biện pháp tốt nhất, nhưng mình vẫn chưa nắm rõ tình hình nơi đây cho lắm! Bất luận là trang phục hay tuyến đường đào tẩu đều cần rất nhiều thông tin liên quan mới có thể trót lọt được. Nếu không, chỉ cần trong cả dây chuyền mà có một điểm sơ sót thì sẽ trực tiếp xong đời.
Bởi thế, còn phải cần có tình báo nha! Có điều, còn may là ngày mai mới hành quyết, chắc vẫn còn cơ hội!”
Trần Tiếu chẳng hề sợ hãi mà nghĩ vậy. Hắn gần như chỉ cần tốn một giây là có thể quan sát và suy nghĩ xong những điểm trên, lại sử dụng phương thức giả định để lập ra vài kế hoạch bỏ trốn dự phòng.
Vào giờ phút này, thậm chí hắn còn nảy sinh ra xúc cảm mong ngóng, kỳ vọng đối với những việc mà mình sẽ tạo ra ngay dưới mí mắt của mấy thằng cha đầy đủ súng thật đạn thật này.
Một giây suy nghĩ này của hắn đã bị Mr. Trâu nhạy cảm nắm bắt được. Tuy nhiên, Mr. Trâu lại tưởng rằng Trần Tiếu đang sợ hãi vì bản thân sẽ bị xử quyết.
Cho dù là bệnh thần kinh thì cũng sẽ sợ hãi trước cái chết mà thôi. Dù sao thì ai cũng chỉ có một cái mạng. Vì vậy, hiện giờ Mr. Trâu rất hài lòng. Lão ta có hơi muốn châm biếm thằng nhóc thối tha này vài câu.
Bỗng nhiên, lão nhíu nhíu mày, rút ra một chiếc di động từ trong túi áo.
Trần Tiếu quan sát được, chiếc di động này thuần một màu đen, là loại cục gạch đời cũ nhất, màn hình rất nhỏ và có phím bấm. Bên trên không có bất kỳ thương hiệu nào, được bỏ trong lớp túi áo trong. Những điểm này nói rõ rằng, chiếc di động này căn bản chẳng cần dùng đến là mấy, những vẫn bắt buộc luôn mang theo bên người.
Mr. Trâu nhìn màn hình di động, tỏ ra có chút khó tin, không hiểu tại sao di động lại có thể đổ chuông vào lúc này. Có điều, khó tin thì khó tin, nhưng lão vẫn phải lập tức bắt máy.
Chiếc điện thoại này rõ ràng là hàng đặc chế. Bởi thế Trần Tiếu hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh nào thoát ra ngoài. Song, hắn có thể nhìn ra được biểu tình của Mr. Trâu.
“Xin chào!”- Mr. Trâu nói.
“_______ tôn kính, lại còn sợ sệt!”- Trần Tiếu nghĩ thầm trong lòng.
“Vâng!”- Mr. Trâu trả lời câu hỏi nào đó, còn bất giác cúi thấp đầu, giống như đang cúi rạp người.
“_______ nhân vật cấp trên trong tổ chức, quyền hành vô cùng lớn!”
“Đúng…. Có hắn đây!”- Mr. Trâu ngẩn ra một chút, rồi nhìn về phía Trần Tiếu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“_______ Hả? Có liên quan đến mình ư?”
Lúc này, không biết Mr. Trâu nghe thấy cái gì, ánh mắt lão ta nhìn Trần Tiếu không chỉ đơn giản là nghi hoặc nữa, mà trực tiếp biến thành hoang mang luôn rồi!
“Đệch cụ, chuyện gì vậy?”- Ánh mắt vừa rồi của Mr. Trâu đã doạ Trần Tiếu hết hồn.
“…….. Vâng!”- Mr. Trâu nói, trong ngữ khí còn mang cảm giác thất kinh, ngỡ ngàng.
“Rốt cuộc làm sao vậy?”- Trần Tiếu cũng mông lung theo.
Sau đó, hắn thấy Mr. Trâu thảy lại chiếc di động vào trong túi áo ban nãy, nhìn chằm chằm nền nhà. Cái tư thế này duy trì hết khoảng hai giây, rồi lão ta ngẩng đầu lên, ngơ ngác ngó Trần Tiếu, cứ như đang suy tư về một vấn đề nào đó mà bản thân căn bản không thể hiểu nổi.
Nhất thời, Trần Tiếu cũng không biết phải làm gì, cảm thấy kể cả lúc nãy đầu bên kia điện thoại có nói rằng, hắn là con ruột của lão, lão cũng chưa chắc có thể lộ ra biểu tình như vậy nha.
Do đó, Trần Tiếu dè dặt cẩn thận ngóc cái đầu về hướng Mr. Trâu, nhỏ giọng hết sức có thể mà dò hỏi một câu: “Sao rồi?”
Mr. Trâu chớp chớp mắt, lại im lặng một lúc, giống như đang chờ tỉnh giấc sau cơn mơ…. Lại chờ thêm năm phút nữa, ông ta nuốt nước bọt, rồi lúc này mới mở miệng nói: “Tối nay tắm rửa sạch sẽ….. Ngày mai sẽ có người dẫn mày đến báo danh tại Tổ ngoại cần!”
Nói xong, lão liền đứng dậy, lật đật đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Giữa chừng, lão ta còn không chắc chắn mà lúc lắc cái ót vài cái!
“……………………”- Trần Tiếu nghe được câu trả lời này, cũng chẳng hiểu ra sao cả. Trong đầu hắn bắn ra vô số suy đoán, song đáp án duy nhất có thể giải thích cho câu nói vừa rồi của Mr. Trâu chính là…. hắn nghe nhầm rồi! Bởi thế, mãi cho đến khi Mr. Trâu rời khỏi phòng thẩm vấn, Trần Tiếu mới thoát ra khỏi trạng thái đơ máy từ ý nghĩ siêu tốc của mình.
“Này này! Cái quỷ gì chứ! Chẳng phải nói là xử bắn sao!”- Hắn lớn giọng hét.
…………………
…………………
…………………
Hai mươi phút sau, Trần Tiếu đứng trước cánh cửa một căn phòng, mặt đầy vẻ… nhức nhối (không thể dịch là nhức trứng aaaaa).
Hắn quay đầu lại, ngó chừng gã cảnh vệ đầu đội mũ giáp đằng sau mình, hỏi: “Vị đại ca này, tôi nói chứ… đây là đãi ngộ đặc biệt trước khi hành quyết đó hả?”
Gã cảnh vệ lập tức trả lời: “Báo cáo trưởng quan! Đây là phòng nghỉ tạm chuyên dụng của nhân viên Tổ ngoại cần. Tất cả thiết bị đều đã được khử trùng, làm mới, ngài có thể yên tâm sử dụng!”
Khoé mắt Trần Tiếu co rút, có chút không thích ứng nổi loại thay đổi vai vế này. Hai mươi phút trước đây, bản thân hắn còn bị còng tay lại, cân nhắc phải làm sao tẩu thoát. Đến giờ thì gã cảnh vệ này lại bắt đầu gọi mình là trưởng quan rồi, đây là đang tấu hài à!
“Vị đại ca này, cho hỏi Tổ ngoại cần mà anh nói là làm cái gì thế?”- Trần Tiếu lại hỏi.
Gã cảnh vệ lập tức trả lời: “Báo cáo trưởng quan! Tổ ngoại cần là đơn vị tác chiến tuyến đầu của “Hội ký thác trật tự”. Chủ yếu phụ trách thu nhận hoặc diệt trừ những hiện tượng siêu nhiên, thậm chí phải xử lý một vài sự kiện đột xuất!”
Trần Tiếu gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Nói cũng lưu loát thật nhỉ! Chắc đã từng học thuộc hướng dẫn sử dụng rồi ha!”
“Thế tại sao bỗng nhiên tao lại bị liệt vào tổ ngoại cần luôn rồi?”
“Báo cáo trưởng quan! Không biết ạ!”
Trần Tiếu lại gật gật đầu: “Thật là lợi hại! Ngay cả nói câu không biết cũng vang dội mạnh mẽ đến thế. Đúng là có trải qua huấn luyện có khác!”
“Vậy thì hình thức của tổ ngoại cần này là như thế nào thế? Là một tiểu đội hay là cá nhân? Nhiệm vụ nhận từ trên truyền xuống hay là tự mình đề xuất? Có bộ phận độc lập không? Có thể từ chối chấp hành nhiệm vụ không?…… ba la ba la….”
Trần Tiếu hỏi một hơi cả chục câu hỏi, sau đó do dự một lát, rõ ràng là vẫn còn rất nhiều câu hỏi nữa, để dành lát lại hỏi tiếp.
Lần này, gã cảnh vệ kia hơi hoảng. Gã cảm thấy Trần Tiếu thực sự có thể đứng tại đây mà liên tục hỏi mười vạn câu hỏi vì sao mất. Bởi vậy, gã do dự một giây.
“Báo cáo trưởng quan, trong phòng nghỉ có bố trí các thông tin chuyên dụng của Tổ ngoại cần. Ngài có thể nghiên cứu tất cả tư liệu mà ngài cần biết ở trên đó, còn có thể lật tìm ra tất cả các nhiệm vụ trong phạm vi Tổ đang chấp hành!”
“Ồ…..”- Trần Tiếu gãi gãi cằm, bày ra vẻ mặt thì ra là thế!
Tên cảnh vệ kia vừa thấy có cơ hội, liền vội vàng nói: “Trưởng quan, ngài nghỉ ngơi sớm đi! Sáng sớm mai tôi sẽ đến đón ngài đi báo danh!”
Nói xong, gã đứng nghiêm, hai chân chập vào, giơ tay phải vỗ vào ngực trái.
Trần Tiếu hiểu ra, đây chắc là tư thế kính chào của nơi này.
Quả nhiên, gã cảnh vệ chào xong, lập tức xoay người vội “vèo vèo” nghiêm bước, rất nhanh đã mất tích tại ngã rẽ của đoạn hành lang, chỉ sợ bị Trần Tiếu gọi giật lại.
Mà lúc này, Trần Tiếu cũng nhún nhún vai, bước vào căn phòng nghỉ tạm đầy hào hoa ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!