Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh - Chương 12: Nhã Phi (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh


Chương 12: Nhã Phi (2)


Cơ Huyền lại về giám bảo thất yên lặng chờ đợi

Một lúc sau, tiếng bước chân từ bên ngoài dồn dập truyền đến, hai đạo nhân ảnh, đẩy cửa mà vào.

– A a, vị này là chủ nhân của Tu khí tán? Hình như tiên sinh lần đầu đến Ô Thản thành?

Hương phong thổi đến, tiếng cười khẽ kiều nị, bỗng nhiên vang lên bên tai Cơ Huyền, làm tim hắn đập thoáng đập mạnh.

Trong lòng mắng một tiếng yêu tinh, Cơ Huyền ánh mắt khẽ chuyển hướng nữ nhân mặc váy màu đỏ bên cạnh.

Tiếp xúc ở cự li gần, Cơ Huyền lại phải đánh giá lại sự thành thục vũ mị của nữ nhân này, trên khuôn mặt, một đôi thủy ngâm ngâm mĩ mâu, tựa như không lúc nào không hấp dẫn nam nhân, ánh mắt không dấu vết nhìn qua đôi ngọc cảnh thon dài ưu nhã, cũng suýt nữa bị khe ngực hãm sâu kia hút vào, eo như thủy xà, lúc lay động, hấp dẫn vạn phần, làm cho người ta hận không thể đè lên trên đất mà phát tiết dục vọng.

Khuôn mặt hơi nóng lên may có mặt nạ che kín, Nhã Phi cũng không nhìn thấy.

Cơ Huyền không nói thừa.

– Đấu giá thành công? Đem tiền đưa cho ta, ta còn có việc!

Ngọc thủ của Nhã Phi che đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng cười, bộ ngực đầy đặn lộ ra những đường nét kinh tâm động phách, Nhã Phi cười khanh khách nói:

– Tiểu đệ đệ đợi một lúc, mốt số thủ tục, còn đang hoàn thành. Đâu cần nóng vội như vậy

– Ai là tiểu đệ đê của cô, cô mới là tiểu đệ đệ cả nhà cô là tiểu đệ đệ.

Tuy bất mãn với cách Nhã Phi đối xử với mình nhưng Cơ Huyền cũng không muốn nói lời không cần thiết. Nữ nhân này rất thông minh, nói thêm một lời là thêm phần nguy hiểm.

Nhìn tiểu huynh đệ ở trước mặt này Nhã Phi khẽ cau mày có chút ngoài ý muốn, không ngờ tuổi còn nhỏ nhưng định lực không tệ không bị dung mạo nàng ảnh hưởng.

Nàng hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thanh âm ôn nhu nhẹ giọng hỏi:

– Tiểu đệ đệ cho Nhã Phi tỷ biết tôn tính của lão tiên sinh?

Cơ Huyền vẫn lựa chọn êm lằng

Cơ Huyền nhìn cô gái yêu tinh trước mặt, Nhã Phi có thể trở thành thủ tịch chủ trì đấu giá của Đặc Mễ Nhĩ phách mại trường, tự nhiên sẽ không bình thường, đều nói hồng nhan họa thủy, người thèm muốn mỹ mạo của nàng trong Ô Thản thành không biết có bao nhiêu, nhưng đến bây giờ, vẫn chưa nghe nói có ai đạt được mục đích, tuy trong này không thiếu nguyên nhân là nàng có Đặc Mễ Nhĩ phách mại trường làm chỗ dựa, bất quá ai cũng không dám cho rằng, nữ nhân này là một cái bình hoa chỉ sở hữu mỹ mạo.

Ở cạnh một nữ nhân tinh minh như vậy, Cơ Huyền không dám lơ là cảnh giác nếu không sẽ lộ ra sơ hở.

Nhã Phi cũng không có lời nói nào hữu dụng, cuối cùng, nữ nhân này đành phải bỏ qua ý niệm trong đầu, cười khanh khách lấy ra thủy tinh tạp trên người, trên tạp có tộc huy của Đặc Mễ Nhĩ gia tộc.

– Hãy đưa nó cho sư phụ đệ nhé, Đặc Mễ Nhĩ gia tộc rất thành ý với kết giao mới tiên sinh của đệ.

Lúc này, một thị nữ từ ngoài đi vào, đem lục sắc tạp phiến cung kính đưa cho Nhã Phi.

– Tụ khí tán đấu giá được mười bốn vạn kim tệ, trừ đi hai phần trăm tiền thuế, còn lại, đều ở chỗ này.

Nhã Phi mỉm cười đem lục sắc tạp phiến đưa tới

Nhận lục sắc tạp phiến Cơ Huyền thầm nghĩ mới ba lọ tụ khí tán mà kiếm được từng này, mỗi ngày đem tới đây bán chắc chả mấy chốc mà giàu.

– Ách, phiền Nhã Phi tiểu thư đổi ra thành nhiều tạp phiến được không? Khoảng mấy chục cái tạp phiến là được rồi.

Cơ Huyền tính cầm lục sắc tạp phiến nhưng liền đừa lại cho Nhã Phi ngượng ngùng nói.

Nhã Phi nghe thấy yêu cầu kì lạ của Cơ Huyền thì có chút ngạc nhiên. Nhìn Cơ Huyền thầm nghĩ không phải muốn ăn quỵt tiền của vị dược sư đó chứ.

Nhìn ra hồ nghi của Nhã Phi, Cơ Huyền liền chém bậy chém bạ:

– Thực ra là vị dược sư mà ta hầu hạ thực không đáng tin, cứ mỗi lần đưa cho lão ta tạp phiến là chỉ trong một ngày lão tiêu hết sạch, đa số đều mua thứ vô bổ.

Cơ Huyền ra vẻ bấc đắc dĩ lắc đầu nói tiếp:

– Bây giờ cả nhà bị lão mua tới nghèo đến mức đi bán đan kiếm sống rồi nên Nhã Phi tiểu thư phải hiểu hoàn cảnh của ta.

– Haizz, nếu không có người giữ tiền chắc đi ăn xin ở đường mất. Vì thế tôi muốn chia nhỏ ra đưa lão tránh lão một lần tiêu sạch.

Nhã Phi nghe xong liền cười khanh khách, đôi gò bồng rung mạnh khiến mắt Cơ Huyền muốn lồi ra may mà có mặt nạ che đi vẻ thất thố của Cơ Huyền

– Được rồi, vậy tiểu đệ đệ chờ một chút.

Một khi tiền đã tới tay, Cơ Huyền cũng không nghĩ ở lâu thêm, nhìn Nhã Phi nói:

– Vậy ta xin cáo từ.

– A a, tỷ quên mất, lão tiên sinh nhà đệ sau này còn muốn đấu giá đan dược gì, nên chiếu cố Đặc Mễ Nhĩ đấu giá trường nha.

Nhã Phi thản nhiên cười nói.

– Yên tâm, cơ hội rất nhiều.

Cơ Huyền đứng dậy, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi căn phòng muốn mạng người này

Nhìn bóng dáng Cơ Huyền biến mất, nụ cười trên mặt Nhã Phi chậm rãi thu liễm, nhíu mày lại, đi đến cạnh bàn, khẽ dựa vào đó, đường cong lộ ra.

– Cốc Ni thúc thúc, đan dược đó của hắn thực tốt vậy.

– Ân, hơn nữa luyện dược thuật còn mạnh hơn ta, Tụ khí tán đó ta không thể luyện được.

Cốc Ni thở dài nói với Nhã Phi.

– Có dược phương đều không được?

Đôi mắt híp lại, đôi môi hồng nhuận hơi nhếch lên, làm như tùy ý nói.

Đoán được ý của Nhã Phi, Cốc Ni sắc mặt cả kinh, vội vàng nói:

– Đừng đánh chủ ý tới dược phương của một dược sư, có thể gây đại hoạ đó, hơn nữa còn là dược sư không biết cấp bậc. Cũng đừng đánh chủ ý lên dược đồng đó, dược đồng là cánh tay của dược sư người được truyền thụ trực tiếp, có tư cách thành dược sư. Nếu tiểu thư muốn ” trêu đùa ” cậu ta thì bỏ đi. Phải biết rằng, luyện dược sư căn bản là một cái độc phong oa, chỉ cần ngươi làm đau hắn bật người là có thể tìm được vô số bằng hữu, hơn nữa cũng có rất nhiều cường giả, phi thường vui lòng có một luyện dược sư thiếu họ một cái nhân tình.”

Nhìn Cốc Ni kinh hoảng, Nhã Phi bất đắc dĩ nhu nhu trán, cười khổ nói:

– Cốc Ni thúc thúc, ngươi nói gì vậy, ta đâu có chủ ý gì với hắn, ngươi cho rằng mấy năm lịch lãm này của Nhã Phi là phí công sao.

– Ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi thôi.

Nghe lời nói của Nhã Phi, Cốc Ni cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ vị tiểu thư này không biết chứ chết viết như nào sẽ làm ra việc ngu ngốc gì đó.

Liếm liếm môi, ngọc thủ của Nhã phi nâng tóc lên, nhìn về phía Cơ Huyền rời đi khẽ nói:

– Hắc hắc, tiểu sắc đản tưởng che mặt nạ là tránh được ánh mắt sao, nhưng cũng thật không tồi. Đủ định lực, tỷ tỷ đến mỹ nhân kế cũng dùng mà không đắc thủ. Lần sau gặp lại thì tỷ tỷ tiếp tục, ta không tin chỉ một tiểu đệ đệ mà ta không sử lý được.

Nhã Phi như tìm được món đồ chơi mới. Cơ Huyền không biết cậu đã rơi vào tầm ngắm của một con hồ ly.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN