12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung


Chương 8


Mộc Kỳ Sư Tử làm xong bài tập buổi tối thì lấy máy tính xách tay ra sử dụng. Chị gái cô cùng anh trai – Mộc Viên Ma Kết và Mộc Sơn Xử Nữ có rất nhiều việc vào thời điểm này. Người thì phải thu xếp giáo án, quản lí các lịch họp, người thì phải lo toan một loạt cách để giải quyết những phiền phức xảy đến xung quanh mình. Cũng không rõ ai là người thường xuyên đem tặng hoa cho Ma Kết như vậy, tới nỗi hôm nay còn cho cô để cắm trong phòng. Kì thực thì hoa cũng rất đẹp mà? Nói chung thì, chốt lại tối nay cũng chả có ai chơi với cô.

“Ting!”

Tiếng chuông báo tin nhắn kêu lên, sau đó hiện ra phần hội thoại của cô và Hồ Thiên Bình. Cô từ khi nào lại nảy sinh quan hệ với Hội trưởng Hội học sinh, Hồ Thiên Bình nhỉ? Chắc là qua chị gái cô đi. Hồ Thiên Bình này, rõ ràng là có ý với chị gái cô, ngay cả tin nhắn đầu tiên giữa hai nguời cũng là hỏi xem gần đây có ai đang để ý Ma Kết hay không? Hỏi cái này là đang muốn tìm xem kẻ nào tặng hoa cho chị gái cô mấy ngày nay à? Mà, căn bản cô cũng đâu có biết!

“Sư Tử! Em phải nghe chị kể chuyện!”
Trả lời xong tin nhắn, Vương Thiên Nhị Song Ngư cũng rất khéo về đến, vừa khép cửa lại đã giở giọng mè nheo.

“Vâng.” Mộc Kỳ Sư Tử rất rảnh rỗi, nhanh chóng đặt chiếc máy tính qua một bên rồi ngồi vắt chân ở trên ghế hướng về phía Song Ngư chờ đợi.

Vương Thiên Nhị Song Ngư cởi áo khoác ra, xong ngồi xuống giường, hai tay ôm lấy gối.

“Hôm nay chị đã được chụp ảnh cho tạp chí đó, không những vậy lại là chụp cùng Song Tử!!!” Vừa mở đầu, Song Ngư đã bắt đầu kể lại với một giọng điệu hào hứng, nghĩ lại cái lúc cùng Song Tử chụp ảnh, thật là vui quá đi!

Sư Tử gật gật đầu, nghe Song Ngư tường thuật lại chi tiết, thi thoảng lại cười ngẩn ngơ, ở một phía cảm thấy có gì đó không đúng. Cô biết Song Tử là người mẫu tạp chí, cũng biết Song Ngư rất hâm mộ cậu ấy, nhưng mà, thế này cứ cảm thấy kì lạ.

“Nhưng mà, chị thật không thích cách cậu ấy cười xã giao như vậy. Nhất là với chị.” Song Ngư giọng điệu cứ như vậy đi xuống, âm điệu trở nên buồn thảm một cách bất thường.

Hử?

“Chị không hiểu nữa. Chị biết là Song Tử không phải kẻ luôn có thể giữ thái độ thân thiện như vậy. Nên, khi Song Tử cư xử như vậy với chị, bất giác cảm thấy thậy tệ.”
Vương Thiên Nhị Song Ngư vùi đầu vào chiếc gối ôm mềm mại, giọng nói theo đó nhỏ dần.

“Này.” Sư Tử ở một bên nghe chuyện, suy ngẫm một hồi thì thẳng thắn lên tiếng hỏi “Chị thích Song Tử đấy à?”

“Ừ.”
Vương Thiên Nhị Song Ngư vô thức đáp lại khiến Sư Tử trợn tròn mắt. Cái gì! Cô vừa nghe cái gì cơ!?

“K… Khoan đã… Ý chị là… Là hâm mộ! Chỉ là hâm mộ thôi!”
Song Ngư khi đã ý thức mình vừa thốt ra điều gì, mặt đỏ lựng, vội vàng khua tay. Tình cảm ấy của cô, tuyệt đối chỉ là sự yêu thích ngưỡng mộ thôi!

Vũ Đại Song Tử vừa về tới phòng đã bị một quả bóng rổ bất ngờ lao tới đập thẳng vào người cậu. A, từ khi chuyển vào Kí túc, việc này đã không còn quá xa lạ với cậu rồi. Thủ phạm đương nhiên không ai khác chính là Thạch Hải Thiên Yết.

“Khi nào thì anh mới chịu chú ý đến người khác vậy?” Vũ Đại Song Tử kêu lên một tiếng trách móc, xong đem ba lô của mình vứt lên bàn học.

“Song Tử, vừa hay! Đem quả bóng đó tới phòng bên cạnh cho Sư Tử đi!” Hồ Thiên Bình đang gõ máy tính lia lịa, vừa thấy Song Tử trở về đã lên tiếng nhờ vả.

“Đó là bóng của tôi!” Thạch Hải Thiên Yết ở một bên cắt ngang lời Thiên Bình, nhưng rất nhanh đã nhận được lời giải thích thỏa đáng của cậu.

“Khi trước tôi có mượn cậu rồi. Chỉ một ngày thôi sẽ trả cậu.”

Vũ Đại Song Tử vừa mới trở về mệt mỏi, không hề muốn đi đâu nữa cả. Nhưng nghĩ lại, cậu vẫn bước ra khỏi phòng. Dù gì thì cũng chỉ cách nhau 1 bức tường. Cậu cũng có nên qua đó xin lỗi Vương Thiên Nhị Song Ngư một tiếng không? Cũng đã dọa cô một phen rồi? Lắc đầu với suy nghĩ đó của mình. Không phải chính Song Ngư là người đã muốn cậu sống thật sao?

Gõ cửa, cánh cửa phòng rất nhanh mở ra, lộ ra đầu tiên chính là mái tóc xanh vẫn còn ẩm ướt, là Mộc Kỳ Sư Tử!

“Hi. Có chuyện gì mà lại qua phòng tôi tối muộn thế?”

Mộc Kỳ Sư Tử nhìn thấy Song Tử, vẫn không mảy may chú ý tới quả bóng rổ trên tay cậu, một tay vẫn cầm khăn vò tóc mình. Vương Thiên Nhị Song Ngư vừa trở về kêu than với cô về Song Tử, giờ cậu lại trực tiếp xuất hiện trước mắt cô, thật không biết nên dùng ánh mắt gì để nhìn cậu ta.

“Của cậu.” Song Tử đem trái bóng đang ôm bên hông đưa tới trước mắt Sư Tử, lập tức làm cô hiểu ra nguyên do, nói mấy chữ cám ơn với cậu. Song, cô lại chăm chú nhìn cậu một lúc khiến cậu khó hiểu, mặt cậu có dính cái gì à?

Chẳng nói gì, Mộc Kỳ Sư Tử quay gót đi vào phòng, theo đó đem quả bóng cất đi rồi lại trở ra, tay còn cầm thêm một hộp giấy nhỏ.

“Mắt cậu có quầng thâm kìa, minh tinh thì phải biết chăm sóc vẻ bề ngoài chứ. “

Vũ Đại Song Tử nhận lấy chiếc hộp giấy, đó là hộp mặt nạ cho mắt dạng giấy, bên trong cũng không còn nhiều. Nghe Sư Tử nói mới thực sự để ý tới mắt mình, thật sự có quầng thâm. Nhìn xuống Sư Tử đang bày ra một mặt ngán ngẩm lắc đầu, không hiểu sao chính cậu lại xuất hiện một cảm giác kì lạ.

***

Mộc Viên Ma Kết ngáp ngủ một cái, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính trước mặt. Hồ Thiên Bình bỗng nhiên biến đâu mất, hại cô phải thay cậu giải quyết số tài liệu được gửi tới phòng Hội học sinh. Từ sáng tới giữa trưa, cô đã phải xin cúp học nửa buổi, thế mà tài liệu còn chưa giải quyết xong nữa. Đúng là mệt thật.

Tiếng chuông reo kết thúc giờ học vừa vang lên, Mao Bảo Bình lập tức lao vào Văn phòng Hội học sinh, lục tung tất cả mọi thứ lên. Ma Kết nhíu mày, tên này đang tìm gì mà lại vội như thế?

“Cậu tìm gì thế?”

“Tôi… Tôi đang tìm tập tài liệu, bên ngoài còn ghi là tiếng Ý chuyên ngành…”
Mao Bảo Bình giọng điệu vội vàng, lại vô tình nói ra một số chuyện ngoài ý muốn thì gấp gáp sửa lại. “Nói chung là một tập tài liệu dày bìa vàng.”

Mộc Viên Ma Kết nhíu mày, Mao Bảo Bình thế nào lại đi quan tâm tới mấy thứ như tiếng Ý chứ? Không lẽ có ý định đi Ý sao? Đi Ý… Khoan, hình như cô hiểu ra gì đó rồi! Bỏ qua chuyện đó, Ma Kết nhắn tin cho Song Ngư để hỏi thăm giúp Bảo Bình, cứ để cậu ta lục tung nơi này lên cũng không được. Quả nhiên là nhận được hồi âm.

“Song Ngư bảo nó ở trong ngăn kéo đầu của tủ tài liệu.”

Mao Bảo Bình lập tức chuyển hướng tới tủ tài liệu ngay cạnh Ma Kết, mở ra tìm. Chỉ vài giây đã lấy ra được một bao tài liệu màu vàng, gương mặt điển trai liền phấn chấn lên hẳn. Cậu chỉ nói hai tiếng cảm ơn qua loa rồi chạy nhanh khỏi phòng.

Mộc Viên Ma Kết khẽ lắc đầu, thật đúng là. Mao Bảo Bình này lúc nào cũng ngốc nghếch vì tình. Vội đến mức để lại cho cô một căn phòng với mớ lộn xộn do cậu ta gây ra rồi. Đang tính đứng dậy thu dọn lại, điện thoại cô bỗng nhiên báo đến có tin nhắn, lại chính là từ Hồ Thiên Bình.

***

Mộc Kỳ Sư Tử sửa soạn lại đầu tóc đồ đạc, sau đó rời khỏi phòng kí túc xá, lúc đi không quên đem theo quả bóng rổ mà mình mượn được. Vừa hay khi cửa phòng vừa khép lại, nam sinh phòng bên cạnh cũng lặp lại hành động giống như Sư Tử. Mà người này lại khiến cho cô cực kì ngạc nhiên.

“Ô?”

Mộc Kỳ Sư Tử không thể kìm chế mà kêu lên một tiếng, thu hút ánh nhìn của nam sinh kia.

“Như vậy mà lại có thể ở cạnh phòng nhau?”

Đã chót gây chú ý, Mộc Kỳ Sư Tử cũng không ngại mà tự nhiên giao tiếp với nam sinh không chút quen biết trước mặt cậu. Nam sinh kia như cũng đã nhận ra Mộc Kỳ Sư Tử, nhưng cũng chỉ liếc qua cô rồi đi qua. Mộc Kỳ Sư Tử đối với thái độ này của nam sinh thì rất không hài lòng, thậm chí muốn giữ người ta lại nói phải trái một câu. Nhưng nghĩ lại thì cô và nam sinh không quen không biết, làm như vậy chẳng quá bất lịch sự đi?
Bỏ qua chuyện đó, Mộc Kỳ Sư Tử theo kế hoạch đã định, rảo bước đi. Nhưng đi được một đoạn, cô mới ngộ ra một điều. Phòng bên cạnh Sư Tử chỉ có đàn anh Hồ Thiên Bình, bạn học Vũ Đại Song Tử và… đàn anh Thạch Hải Thiên Yết? Vậy nam sinh kia chính là Thạch Hải Thiên Yết?
Mộc Kỳ Sư Tử giờ chính là cảm thấy thật rối, còn có chút cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Vậy kẻ lần trước cô đụng phải khi đi tham quan trường là đàn anh nổi tiếng “du côn” Thạch Hải Thiên Yết đấy à? Ngộ ra điều này, Mộc Kỳ Sư Tử chợt nhận ra từ nãy tới giờ mình và nam sinh mang tên Thạch Hải Thiên Yết kia vẫn đang đi song song với nhau.
Giật thót một cái, Mộc Kỳ Sư Tử thầm nghĩ có phải cô làm sai cái gì hay không? Là cô đang bị Thạch Hải Thiên Yết bám theo để xử lí hay chỉ là tình cờ chung đường thôi? Aaa, sao lại lo lắng vậy cơ chứ? Vốn định đi tới phòng thể chất của trường mà vì thế Sư Tử cô lại phải bất đắc dĩ “bẻ lái” sang căng tin của trường. Nơi công cộng có camera như thế này sẽ không bị đi theo nữa nhỉ?

Giả vờ mua chai nước, Mộc Kỳ Sư Tử trở ra quả nhiên không thấy Thạch Hải Thiên Yết đâu, quả nhiên là có hiệu quả mà! Thế là cô lại tiếp tục quay trở về với kế hoạch ban đầu đi tới phòng thể chất một cách nhanh chóng nhất. Hôm nay là ngày tập đầu tiên của câu lạc bộ bóng rổ sau khi nghỉ một thời gian, Sư Tử lại là thành viên mới duy nhất của năm nay nên cô cũng không muốn tới trễ.

“Chào… a!”

Nhưng mà, không như kì vọng của Mộc Kỳ Sư Tử, bước vào sẽ được sự chào đón của mọi người, ngược lại, khi vừa bước vào phòng thể chất rộng lớn, một quả bóng rổ đã rất nhanh đập thẳng vào mặt cô, lực đạo cũng không hề nhẹ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN