12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung
Chương 24
“Chị đã kí hợp đồng rồi?”
Trong lúc chờ đợi, Vũ Đại Song Tử cùng Vương Thiên Nhị Song Ngư nói chuyện với nhau.
‘Ừ.”
Vương Thiên Nhị Song Ngư gật đầu.
“Điều khoản trong hợp đồng rất tốt, không có gì không ổn.”
Vũ Đại Song Ngư không có ý định xen vào chuyện công việc của Vương Thiên Nhị Song Ngư. Nhưng dù gì phía công ty quản lí mà Song Ngư kí hợp đồng cũng là công ty quản lí của cậu, cậu miễn cưỡng cũng có thể coi như là tiền bối của cô trong khoản này. Có một số chuyện người ngoài nhìn vào không thể thấy rõ, chỉ có thể một khi gia nhập mới hiểu rõ.
“Từ giờ phút này chị làm gì cũng phải nghĩ tới hình tượng của bản thân mình. Một khi đã kí hợp đồng thì chị chính là hình ảnh đại diện cho chính công ty.”
Vương Thiên Nhị Song Ngư với lời nhắc nhở của Vũ Đại Song Tử chỉ gật đầu, tự khắc ghi nhớ. Đối với minh tinh thì hình tượng là thứ rất quan trọng. Dù cô mới đang thời gian mới ra mắt, chưa có gì đáng để quan tâm, nhưng đây cũng là thời điểm quan trọng nhất. Khi đã mang mác là thành viên công ty, dù là hành động nhỏ để lộ ra cũng có thể đem lại hệ quả. Vũ Đại Song Tử chính là người trải rõ nhất vấn đề này. Công ty hướng tới cho cậu hình ảnh thân thiện hòa đồng, người hâm mộ thích hình ảnh đó của cậu, cậu cứ như vậy tiến theo. Dù có thích hay không thì đây chính là tính chất công việc, không thể một sớm một chiều mà thay đổi.
“Đạo diễn tới rồi. Hai bạn diễn chuẩn bị.”
Người phụ trách phòng chụp thông báo với bọn họ một tiếng. Một lúc sau tất cả đều bắt tay vào công việc, việc ai người đó làm. Bộ ảnh quảng cáo lần này cho hãng thời trang mới nổi, đánh vào thị hiếu thời trang của giới trẻ hiện nay, thành ra diễn viên mới cần đến hai người trẻ tuổi thanh xuân phơi phới như Vũ Đại Song Tử và Vương Thiên Nhị Song Ngư. Nhất là khi bọn họ đứng cùng nhau sẽ khiến cho người ta có một cảm nhận vô cùng thuận mắt, còn đang hưởng một làn sóng dư luận rất tích cực.
***
Mao Bảo Bình xếp lại một lượt bàn ghế trong phòng học rồi mới trở về. Hôm nay Nhất Nhân Mã hẹn cậu đi ăn, hai người cũng lâu ngày không gặp rồi, ôn thi bận quá thành ra cũng chỉ có thể nhắn tin qua lại với cô, mãi mới có cơ hội gặp mặt. Nhưng mới đi được nửa đường tới quán ăn đã định, Nhất Nhân Mã lại nhắn tin bảo cậu đừng đến nữa. Nhất Nhân Mã đang phải làm đồ án, đây chính là bản đồ án cuối cùng của cô trước khi đi Ý, các vị giáo sư sẽ đặc biệt xem xét nên phải chuẩn bị thật tốt, cô phải ở lại nhà làm cho xong.
Cảm thấy hụt hẫng, mãi mới có cơ hội gặp mặt mà giờ lại hủy bỏ vào phút chót. Uổng công cậu đã nóng vội như vậy, trực nhật xong thật nhanh để có thể trở về. Suy nghĩ một lúc, Mao Bảo Bình vẫn quyết định đến nhà hàng đã định.
Nhất Nhân Mã cùng vài người bạn học tham gia chuyến du học Ý lần này bất ngờ bị giao cho một đồ án nhằm khảo sát trình độ bọn họ một lần cuối trước khi bọn họ có thể tới Ý thực hiện chuyến trao đổi sinh viên này. Do đó mà đồ án này không thể làm cẩu thả mà cần phải đặc biệt tốt. Nhưng Nhất Nhân Mã lại là tân sinh viên, mới bước chân vào môi trường đại học chưa được bao lâu, đây còn là đồ án đầu tiên mà cô phải làm, nhất thời cảm thấy khó khăn. Cô đã lên mạng tìm hiểu thông tin, còn có tham khảo cả ý kiến các giáo sư, nhưng vẫn chưa có định hướng gì đúng đắn cả. Cũng không còn cách nào khác , cô đành phải nhắn tin hỏi Mộc Sơn Xử Nữ. Vấn đề này hỏi anh là điều tốt nhất. Xử Nữ tốt nghiệp chưa lâu, còn là tốt nghiệp loại xuất sắc.
Vạch được xong ý cần biểu đạt, ngoài cửa bỗng có người bấm chuông, Nhất Nhân Mã tạm dừng lại công việc đi ra mở cửa. Ai có thể tìm cô lúc này nhỉ. Bao lâu sống ở đây, ngoại trừ Vũ Đại Song Tử, chưa có vị hàng xóm nào rảnh rỗi tìm tới chỗ cô.
“Bảo Bình?”
Đột nhiên Mao Bảo Bình ở trước cửa, khuôn mặt vẫn luôn tươi cười nhìn cô.
“Chị làm việc cũng đừng bỏ bữa.”
Mao Bảo Bình giơ lên túi đồ ăn, đồ còn nóng, tỏa hương rất thơm cũng khiến bụng Nhất Nhân Mã cảm thấy cồn cào. Đúng là cả ngày tập trung cho đồ án không hề dùng cơm.
Mao Bảo Bình vào trong nhà cùng với Nhất Nhân Mã, vừa vặn đã thấy được đống giấy tờ bừa bộn trên bàn. Cô rất sự rất bận. Lấy đồ ăn ra ngoài, Nhất Nhân Mã cảm thấy bất ngờ với mấy món mà Bảo Bình mang đến.
“Sao cậu biết mà mua mấy món này? Cậu vẫn tới tận đó?”
“Cái này thì…”
Mao Bảo Bình gãi gãi tai, mặt hơi ửng hồng.
“Mấy lần trước nhắn tin chị bảo muốn ăn mấy món này. Em nhớ tới nên đi mua.”
Nhất Nhân Mã vô thức nhoẻn miệng cười, cô rất thích thấy Mao Bảo Bình lúc ngượng ngùng xấu hổ như vậy. Nhân Mã cô luôn cảm thấy Mao Bảo Bình rất dễ thương, chính vì tính cách của cậu mà không hề cảm thấy cậu phiền vào những lúc cậu tỏ ra quan tâm cô như vậy. Dù sao thì Mao Bảo Bình cũng mất công sang tận thành phố bên cạnh để mua đồ, còn là món cô thích, nhất định phải nghiêm túc thưởng thức rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!