12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung
Chương 29
Hồ Thiên Bình chẳng rõ vì sao lại ở đây, mắt vẫn còn nhắm nghiền, gương mặt hiện rõ vài nét mệt mỏi, chân mày dù rõ ràng là đang ngủ nhưng lại khẽ chau lại. Trên người Hồ Thiên Bình vẫn còn mặc bộ đồng phục học sinh của Mộc Mộc, người cũng không có mùi nước hoa nhàn nhạt như mọi khi, cúc áo buông bỏ tới tận 2 cúc đầu, tay áo lộn xộn. Thật chẳng giống hình tượng thường ngày của Hồ Thiên Bình chút nào.
“Ma Kết cậu tỉnh rồi!?”
Cửa phòng nhẹ nhàng bật mở, Xà Phu từ đó đi vào, vội vàng tiến lại hỏi. Không kịp nói gì nhiều đã nhận lại tín hiệu gia lệnh khẽ tiếng của Mộc Viên Ma Kết.
Mộc Viên Ma Kết nhớ rằng cô là đang đi tới điểm hẹn của cô và Xà Phu, chỉ biết bản thân lúc đó rất buồn ngủ, không biết là lúc nào cũng đã hoàn toàn mất đi ý thức xung quanh mình.
“Cậu làm tôi lo chết đi được.”
Xà Phu lên tiếng trách móc.
“Lúc đó không phải tôi đi qua đó, cũng không biết rằng cậu ngất đi giữa đường như vậy.”
“Tôi đã ngất đi à?”
“Cậu còn hỏi! Rõ ràng bệnh nặng như vậy còn đồng ý đi với tôi làm gì, để ra nông nỗi này, bất tỉnh tới 2 ngày.”
Mộc Viên Ma Kết ngớ người, ánh mắt đảo đi quanh phòng tìm kiếm đồng hồ. Phòng bệnh đơn giản có treo đồng hồ nhỏ, kim giờ chỉ con số 5, bên ngoài cửa kính cửa sổ ngoài trời vẫn là một tím tối tăm. Cô như vậy mà ngủ lâu tới vậy?
“Hồ Thiên Bình…”
Mộc Viên Ma Kết đánh ánh mắt xuống Hồ Thiên Bình vẫn còn đang ngủ. Xà Phu hiểu ý cô muốn hỏi gì, nhanh nhảu đáp lại.
“Là tôi gọi đến đó!”
“Cậu gọi tới?”
“Phải. Tên đó quan tâm tới cậu như vậy, ngày thường còn làm cao không can thiệp. Mấy ngày cậu ta lên lớp xong lại đến đây ở chỗ này, tôi quản không được. Cậu biết không? Hắn rõ ràng là rất để tâm cậu.”
“Ừ, tôi biết mà…”
Mộc Viên Ma Kết cười, ánh mắt hài hòa nhìn xuống Hồ Thiên Bình. Hồ Thiên Bình vốn rất chỉnh chu, sẽ không tự nhiên mà dễ dàng bày ra bộ dạng thế này. Đặc biệt là cái cúc áo kia, tuyệt đối đến chết cũng sẽ không đem cởi ra.
Xà Phu quan sát Mộc Viên Ma Kết, thấy cô trầm tư như vậy, trong lòng lại mệt mỏi thở ra một tiếng. Cậu vẫn nên là lùi lại thôi.
***
Trương Kim Ngưu sáng sớm đã nhận được hiệu lệnh tập trung, vội vàng cùng thành viên trong câu lạc bộ tới nhà thể chất. Phần thi của cô tới 9 giờ sẽ bắt đầu, giờ sẽ bắt đầu công tác chuẩn bị cho hội thi. Mọi thứ trở nên cực kì náo nhiệt. Mỗi bộ môn thi sẽ được phân khu riêng, không hạng mục nào làm ảnh hưởng đến hạng mục nào. Mọi thứ được chuẩn bị rất chu toàn. Đúng 7 giờ, người xem Hội thi đã tới được rất nhiều, chẳng mấy chốc đã ngồi kín khu vực khán đài quanh sân thi đấu.
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Người quản lí chuyền tới cho Kim Ngưu một chai nước, hỏi.
Trương Kim Ngưu nhận lấy chai nước, tràn đầy năng lượng gật đầu. Sau một vài phần thi nữa sẽ tới phần thi chạy điền kinh của cô, bản thân cảm thấy rất phấn khích. Lần đầu tiên cô được tham gia thi đấu giải thi lớn như vậy, còn có rất nhiều người quan sát. Trong lúc chờ đợi, Trương Kim Ngư lại nhớ tới Tống Bạch Dương, không biết cậu giờ sao rồi. Cô cả sáng chưa hề gặp qua Tống Bạch Dương, do được phân khu thi nên càng không thể gặp mặt. Cũng chỉ có thể là lát thi đấu thật nhanh rồi chạy qua khu của cậu thôi.
Pằng!
Tiếng súng hiệu lệnh vang lên, Trương Kim Ngưu khởi điểm rất tốt, thành công tạo khoảng cách với đoàn người phía dưới, vươn lên đầu bảng danh sách. Bình ổn lại tốc độ, lại có người khác vượt lên phía trước, Trương Kim Ngưu không những không lo lắng mà còn tỏ ra càng thêm phấn khích, chân đạp xuống đất tốc ngày càng nhanh, chẳng mấy chốc đã tới cự ly 30m cuối, Trương Kim Ngưu mới dùng toàn bộ sức lao về phía trước.
Vành đai đỏ rơi xuống, Trương Kim Ngưu thành công đạt được vị trí đầu tiên về tới đích.
Khán đài rất ầm ĩ, Trương Kim Ngưu bên tai ù ù nhưng vẫn có thể nghe rõ được một phía khán đài đang hô to hai tiếng “Mộc Mộc”. Nhìn lên phía bảng điện tử lớn hiện thị kết quả, cái tên “Trương Kim Ngưu” được in đỏ nổi bật đứng ở hạng 1, nhìn vào không khỏi khiến cô thỏa mãn, nhất là con số chỉ thời gian. Trương Kim Ngưu rốt cuộc cũng phá được kỉ lục chay của người vô địch mọi năm rồi!
Trương Kim Ngưu nhận xong huy chương tuyên dương, lui về khu phòng nghỉ lấy ra điện thoại chụp lại cho rồi gửi cho Tống Bạch Dương, không quên nhắn lời khích lệ.
“Tớ đạt hạng nhất rồi! Cậu nhất định cũng không được thua!”
Gửi xong tin, Trương Kim Ngưu thay ra bộ đồ khác rồi vội vàng chạy qua khu vực thi đấu trong nhà. Hạng mục bơi lội của Tống Bạch Dương được diễn ra ở trong khu vực bể bơi trong nhà, cách sân vận động lớn không quá xa, hạng mục thi cũng được điều chỉnh kéo giãn thời gian xuống, cách hạng mục điền kinh của cô khi kết thúc còn tận những 15 phút.
Vì Trương Kim Ngưu là thí sinh tham gia thi, còn là học sinh của Mộc Mộc, xin xỏ nài nỉ một lúc cô cũng được quản lí cho phép đi vào khu vực nghỉ của câu lạc bộ bơi lội trường mình. Nhưng mà vừa vào tới nơi đã là một mảng ầm ỹ.
“Cậu có bị điên hay không hả!?”
Mao Bảo Bình lớn giọng quát lên, có thể thấy rõ sự tức giận trong giọng nói. Trương Kim Ngưu ngơ ngác, lần đầu tiên cô thấy Mao Bảo Bình tức giận như vậy.
“Tôi vẫn có thể thi đấu.”
Tống Bạch Dương nhẹ tênh đáp lại, giọng hơi khàn.
Trương Kim Ngưu lập tức để ý tới cậu. Tống Bạch Dương đã thay ra đồ bơi, chuẩn bị cho phần thi đấu, bản thân ngồi trên ghế dài, lưng dựa vào mặt tường lạnh.
“Bạch Dương!”
Trương Kim Ngưu sửng sốt kêu lên, vội lao tới, tay đưa lên sờ trán cậu.
Tống Bạch Dương đang sốt!
Bạch Dương né tránh tay Kim Ngưu, gạt cô ra rồi lấy hai viên thuốc hạ sốt uống vào song đi ra khỏi phòng nghỉ, hướng tới khu vực bể bơi. Vừa khớp chính là hiệu lệnh tập trung.
“Tống Bạch Dương mau đứng lại!”
Trương Kim Ngưu không cho phép cậu đi, vội vã đuổi theo, nhưng cô lại không thể bước qua khu vực bể bơi vì bị bảo vệ ngăn chặn. Tống Bạch Dương tuyệt đối không thể thi. Cả mặt cậu nóng bừng như vậy, nếu như, nếu như trong lúc thi đấu gặp phải chuyện gì thì sao?!
Tống Bạch Dương quay lưng, lại có thể thấy được khuôn mặt sốt sắng của Trương Kim Ngưu.
“Tôi nhất định sẽ thắng. Cậu…”
“Đồ điên! Giải đấu quan trọng đến thế sao!? Cậu còn nghĩ tới mình không thế!?”
Trương Kim Ngưu gào lên, không để cho Bạch Dương nói hết liền cắt ngang lời cậu.
***
Xà Phu lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, Mộc Viên Ma Kết cũng không quan tâm đến điều ấy. Cô vẫn trầm ngâm nhìn Hồ Thiên Bình đang chìm trong giấc ngủ. Trong ngủ như có mộng, chân mày cứ kéo giãn rồi lại co lại.
Mộc Viên Ma Kết không có ý đánh thức Hồ Thiên Bình tỉnh dậy, tay cũng không rút ra gây động đến cậu. Lại không kìm được chính bản thân mình hạ tay còn lại xuống chạm vào tóc cậu. Hồ Thiên Bình từ khi sinh ra đã có mái tóc trắng rất đẹp, không cần phải nhuộm tóc hay gì cả. Tóc cậu cũng rất mềm, chạm vào khiến cho xúc giác trên bàn tay cảm thấy rất thích. Hồ Thiên Bình mọi ngày rất chịu chải chuốt đầu tóc, Mao Bảo Bình luôn khen tóc của cậu. Nhưng giờ mái tóc ấy của cậu lại có chút rối.
“Ma Kết?”
Mộc Viên Ma Kết còn đang muốn gỡ ra những sợi tóc rối kia thì Hồ Thiên Bình bỗng nhiên cựa người tỉnh giấc, Ma Kết vội vàng rút tay mình lại.
“Cậu sao rồi? Cảm thấy thế nào? Có khó chịu chỗ nào không?”
Hồ Thiên Bình vừa mở mắt đã thấy Mộc Viên Ma Kết tỉnh dây, cậu thật sự rất mừng. Thấy cô không trả lời, lại tưởng cô cảm thấy không khỏe, vội vàng đứng lên muốn đi gọi bác sĩ.
“Không cần.”
Mộc Viên Ma Kết bắt được tay áo của Hồ Thiên Bình níu cậu lại.
Hồ Thiên Bình cũng không đi nữa, trở lại rót nước cho cô uống.
“Cậu ở đây bao lâu rồi?”
“Không quan trọng. Cậu mới là người lâu, tới lúc này mới dậy.”
“Nga? Là tôi tỉnh dậy trước cậu!”
Mộc Viên Ma Kết trêu đùa. Cô hiểu rõ ý cậu mà.
“Dù sao thì, cám ơn cậu đã quan tâm tôi. Giờ tôi ổn rồi, không cần cậu phải..”
“Mộc Viên Ma Kết!”
Hồ Thiên Bình gọi tên cô, cắt ngang lời đang nói dở.
“Là tôi muốn quan tâm cậu, kể cả cậu không sao tôi vẫn quan tâm cậu!”
Mộc Viên Ma Kết yên lặng nhìn cậu. Hồ Thiên Bình cũng nhìn cô, 4 mắt nhìn thẳng, không lung lay, không dao động.
“Mộc Viên Ma Kết, tôi thích cậu!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!