Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 73: Cậu bỏ tay ra
Vương đạo diễn cũng không ngại đối thoại giữa Lý Quân và Khương Hành là dài hay là ngắn, hiện tại thì hay rồi, không cần hắn hỗ trợ cho hấp thụ ánh sáng, Khương Hành liền tự mình đem rõ ràng chi tiết bày ra, lại nhấn mạnh thêm một lần, Khương Hành và Lý Quân đều là phúc tinh của chương trình bọn họ.
Lúc trước hắn nói với Trình Minh và Ninh Húc dưa muối là mang từ nhà tới, sau đó Lý Quân gọi một cuộc cho hắn, hắn lại nói với Lý Quân dưa muối anh làm ăn rất ngon, đây không phải chứng tỏ, hai người bọn họ công khai quen biết trước khi tham gia chương trình sao? Lại nghĩ sâu thêm một chút, Khương Hành cũng không nghèo tới mức cần người ở chung, hai người bọn họ ở cùng nhau là có ý gì? Không phải càng có thể chứng minh quan hệ của Lý Quân và Khương Hành gần đến mức không thể gần hơn sao? Mạnh mẽ cho là quan hệ thân thích, chính là loại quan hệ đầu tiên bị bọn họ loại trừ ra.
Tóm lại, mắt người xem vẫn luôn sáng như sao, Vương đạo diễn cũng không cần làm gì, hắn chỉ cần theo nội dung đối thoại sẵn có phát sóng ra là được, bản thân cũng rất chờ mong tới ngày chương trình phát sóng kia, tối chủ nhật tuần sau là có thể phát sóng, cực kỳ chờ mong!
Không cần tới khán giả, ba vị khách mời tại hiện trường đã nhìn ra rõ ràng rành mạch, một đám đầu óc còn tốt đến vô cùng, càng không thiếu ánh mắt trinh thám phát hiện ra.
Vệ Diên an ủi vỗ vỗ bả vai Lý Quân: “Cậu vất vả rồi.”
Lý Quân biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi chờ bao cát Vương đạo diễn chuẩn bị, Vệ lão sư cũng luyện một chút chứ?”
Vệ Diên trêu đùa đề nghị: “Cậu không tìm Khương Hành luyện à?”
Lý Quân đột nhiên nói thẳng ra: “Tôi sợ đánh anh ấy tới mức càng ngốc hơn.”
Đường Hải và Thái Tuấn nhịn xuống muốn thoải mái cười to, xem ra Khương lão sư và Lý Quân quả thật có một chân, không nghĩ tới Khương Hành lại là Khương Hành như này, người yêu của hắn cũng rất thông minh.
Vệ Diên cũng không nghĩ tới chẳng qua mới đi qua bốn ngày, Lý Quân liền hướng về phía y chứng minh, làm thế nào nhanh chóng đem đối tượng yêu thầm vứt ra khỏi đầu, cũng từ đây không bao giờ muốn nhìn lại đoạn chuyện cũ ngu xuẩn này nữa, nếu là y, kết giao với người bạn trai như Khương Hành, trong vòng 1 tuần sẽ chia tay!
May mà Khương Hành tự biết lấy mình từ chối y theo đuổi, cảm ơn ân đức mà Khương Hành đã từ chối, khiến con đường tình cảm của y thiếu đi một bước ngoặt lớn, đồng thời cũng cảm tạ Lý Quân đã tiếp nhận mặt hàng Khương Hành này, thật lòng rất cảm tạ phu phu các ngươi.
Khi Vệ Diên đang cảm tạ trời đất, cảm tạ Lý Quân, cảm tạ Khương Hành, thì cũng càng kiên định suy nghĩ làm bạn bè với Lý Quân hơn, chủ yếu là y còn rất thích khí chất trên người và cách đối nhân xử thế của Lý Quân.
Sự kiện thể hiện trù nghệ của ba vị người nhà ở khách sạn kết thúc, Vương đạo diễn cho Lý Quân Vệ Diên bốn người về khách sạn.
Ngồi không một buổi sáng thêm một buổi trưa, đám người Lý Quân trên đường về vẫy vẫy tay cùng chân, ngồi lâu thất sự rất mỏi.
Đường Hải còn hỏi Thái Tuấn về một sự cố xảy ra gần đây khi chữa bệnh ở bệnh viện, Thái Tuấn cố vấn cho Đường Hải loại sự tình này giải quyết như thế nào, một người là bác sĩ, một người là luật sư, tán gẫu đúng là không có gì chướng ngại.
Lý Quân nói chuyện với Vệ Diên về việc anh đi học tán đả, chưa tới vài phút, bốn người liền trở lại khách sạn.
Mới vừa ăn xong cơm trưa với dưa muối không bao lâu, ba người thấy người nhà bọn họ trở về, ba đôi mắt liền nhìn chằm chằm về phía bọn họ, muốn sáng bao nhiêu thì sáng bấy nhiêu, nếu có cái đuôi, có lẽ hiện tại thật sự sẽ vẫy đến hăng hái, nếu ba con cùng vẫy thì đúng là rất đáng yêu.
Mười phút trước Khương Hành vừa mới bị Lý Quân cúp điện thoại, hiện tại Lý Quân đột nhiên đã trở lại, có chút bất ngờ, đầu óc hắn bắt đầu trở nên linh hoạt.
“Mấy người từ đâu về thế?” Vừa rồi hắn cũng không nghe thấy tiếng xe dừng ở cửa.
Thành viên tổ quan sát đều quan sát xong rồi, cũng không cần giấu giếm việc mà buổi sáng bốn người họ làm làm gì nữa.
Vệ Diên là người đầu tiên lộ ra nụ cười: “Ha ha ha, chúng tôi ở ngay bên cạnh nhìn ba các cậu nấu cơm, Khương Hành cậu làm tôi buồn cười muốn chết.”
Khương Hành: “Tính cách thiết lập của cậu là lạnh lùng, đừng cười thành như vậy.” Ồn muốn chết, hắn nhíu mày: “Cái gì mà các cậu ở ngay bên cạnh, không phải nói ở bên ngoài…ăn cơm hộp sao?”
Lý Quân nói cho hắn: “Khương lão sư, đó là chương trình an bài, nhưng bọn họ không an bài thì bọn em cũng không nhìn thấy bộ dạng nỗ lực nấu cơm của các anh, nhìn đến mức em đều muốn nếm thử một chút hương vị dưa muối chan canh.” Nhưng trong mắt anh không có nửa điểm chờ mong, nhàn nhạt nhìn Khương Hành, Khương Hành hốt hoảng trong lòng, nghĩ Lý Quân vừa rồi cúp điện thoại có phải do tổ tiết mục an bài hay không.
Ninh Húc: “Cái gì? Mấy người ở bên cạnh vây xem chúng tôi nấu cơm!?”
Trình Minh: “Cho nên chúng tôi làm cái gì mấy người đều biết?”
Đường Hải nói với bọn họ: “Cho dù hiện tại không biết, sau khi chương trình phát sóng cũng sẽ biết.”
Ninh Húc che mặt lại: “Mẹ ơi, không phải mấy người vừa nhìn vừa phỉ nhổ chúng tôi đấy chứ? Giống như comment vậy.”
Thái Tuấn: “Không sao, ha ha ha, chúng tôi cười rất vui vẻ.”
Nội tâm Khương Hành có chút hỏng mất, hắn hướng về phía Lý Quân tìm câu trả lời, mong anh có thể cho một tin tức không giống thế: “Thật sao?”
Lý Quân nhẫn tâm trả lời hắn: “Đúng, Khương lão sư sau này nên đăng ký một lớp học nấu ăn đi, nếu ngày nào đó chỉ có một mình ở nhà một tháng, không có cơm hộp, cũng không có dưa muối, anh sẽ đói đến hôn mê.”
Khương Hành: “……” Có thảm như vậy sao? Còn có, trước kia em cũng không như vậy, sao mới đi ra ngoài một chuyến đã muốn anh tự sinh tự diệt rồi.
Các khách mời đều có thời gian nghỉ ngơi, lúc này vừa trở về liền giải tán tại chỗ, nhưng mấy người đàn ông ngồi chung một chỗ, tán gẫu cũng rất nhiều chuyện, Khương Hành cũng là lần đầu biết được công việc của Thái Tuấn và Đường Hải, khiến người cảm thấy kính sợ.
Vệ Diên cũng muốn về phòng nghỉ ngơi, nhưng tán gẫu với mọi người thật sự rất vui vẻ, cũng liền kiềm chế buồn ngủ, cặp đôi Đường Hải không hay nói mấy, nhưng đôi khi Ninh Húc sẽ thêm vài câu thú vị vào, cũng cứng rắn đem Vệ Diên ở lại phòng khách nói chuyện phiếm cùng bọn họ.
Mắt thấy thời gian nghỉ trưa sắp qua, mọi người mới trở về nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Khương Hành Lý Quân Vệ Diên ba người đều ở tầng một, đám người Đường Hải ở tầng ba.
Buổi trưa mỗi ngày đều là thời gian Khương Hành và Lý Quân ở chung một chỗ, nhưng hôm nay lại có chút bất ngờ, Vệ Diên đi cùng bọn họ về phòng, đang nói chuyện với Lý Quân về một món ăn tương đối phức tạp làm thế nào để càng ngon hơn, càng mỹ vị hơn.
Khương Hành không có sức chống cự đối với mỹ thực, lúc này không có gì sánh bằng Tiểu Quân của hắn, nhưng đối tượng hắn muốn yêu đương lại bị đối tượng thầm mến hắn lúc trước lôi kéo nói chuyện không dứt.
Khương Hành hừ nhẹ nhắc nhở bọn họ nên dừng câu chuyện, nhưng Vệ Diên giống như không nghe thấy, Lý Quân cũng giống như không nghe thấy.
Chờ bọn họ nói chuyện xong, Vệ Diên về phòng, Khương Hành đều sắp không chờ đợi được nữa.
Hắn tựa ở cạnh cửa đầy mặt ủy khuất: “Tiểu Quân.”
Lý Quân giống như vừa mới phát hiện ra hắn: “Anh sao còn chưa đi vào nghỉ ngơi?”
Khương Hành: “Có chuyện muốn nói với em.”
Lý Quân khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày nhìn hắn: “Nói với em dưa muối ăn rất ngon?”
Khương Hành: “…… Đương nhiên không phải.”
Lý Quân: “Một khi đã như vậy, vậy có lẽ cũng không phải lời gì dễ nghe.” Lý Quân đẩy cửa mà vào, đem Khương Hành ngăn ở ngoài cửa.
Muốn nghe một lần thổ lộ sao mà khó đến vậy chứ? Quả nhiên sau khi mất trí nhớ lại càng ngốc hơn.
Khương Hành: “?” Nói câu dưa muối ăn rất ngon có sai sao? Hắn lại làm gì chọc giận Lý Quân rồi.
Hắn đương nhiên không biết Lý Quân cho rằng lời quan trọng hắn muốn nói trong điện thoại sẽ là lời thổ lộ, kết quả Khương Hành tới một câu hoàn toàn khác nhau như trời với đất với câu trong tưởng tượng của anh, chờ mong thất bại, Lý Quân đương nhiên cũng biết có lẽ Khương Hành nghĩ không ra điều khiến mình tức giận, nhưng vẫn muốn tức giận, bỏ mặc Khương Hành chính là một việc giải quyết tức giận tốt nhất.
Dù sao cũng là một tên ngốc, có lẽ sẽ nói một câu tương tự như “Anh sau này sẽ luôn nói cho em” gì đó.
Lý Quân cũng không phải muốn hắn mỗi ngày đều thổ lộ với mình, chỉ hi vọng trong cảnh tượng bất ngờ kia, thời gian kia cho anh một câu thổ lộ mà thôi.
Nằm ở trên giường, Lý Quân đấm đấm lên gối đầu, điên cuồng muốn đánh tên ngốc Khương Hành này, nhưng mình vẫn phải nhịn xuống, dù sao hiện tại hắn không chỉ ngốc mà còn mất trí nhớ!
Khương Hành ở phòng bên cạnh ôm gối đầu lăn qua lăn lại trên giường, rốt cuộc Lý Quan tức giận gì nhỉ?
Mình rốt cuộc nói sai cái gì?
Mình làm sai cái gì?
Hôm nay Vệ Diên vẫn luôn ở cạnh cậu ấy, hay là mình đi hỏi một chút?
Nhưng trước kia Vệ Diên từng thích mình, cậu ta chắc chắn sẽ không nói sự thật cho mình.
Sống 30 năm, Khương Hành hiểu ra một đạo lý: Chuyện yêu đương tốt đẹp vậy mỗi ngày trải qua sẽ như một năm mới, chuyện yêu đương không tốt chính là từ thiên đường ngã xuống địa ngục, giống như một ngày trước còn đang ăn thịnh yến, ngày hôm sau lại phải ăn màn thầu dưa muối.
Nhưng màn thầu ăn kèm dưa muối cũng ngon….
Cái này không phải trọng điểm!
Rốt cuộc Lý Quân đang tức giận cái gì?
Rối rắm đến hơn nửa buổi trưa, thời gian nghỉ ngơi đều lãng phí, Khương Hành nghĩ đến đau cả đầu cũng vẫn không nghĩ ra được.
Cũng không biết ba cô gái bị tổ tiết mục sai đi đâu, Khương Hành trước tiên bò dậy sớm cũng không thấy các cô về.
Sau thời gian nghỉ trưa thanh nhàn yên tĩnh, Khương Hành nghỉ ngơi không đủ, đối với ánh mặt trời chói chang bên ngoài mệt mỏi rã rời, ngáp dài một hơi.
Hai cặp đôi phu phu đi xuống, Lý Quân theo sau đi ra, Vệ Diên đi ra cuối cùng, y bảo trì tính cách yêu cái đẹp, thay đổi kiểu tóc, lại thay đổi thân quần áo, nếu đổi thành một bộ âu phục liền có thể trực tiếp tham gia tiệc tối, ở chỗ này, giá trị sắc đẹp của y cao nhất, tuyệt đối không thể chê.
Lý Quân đánh giá y từ trên xuống dưới, cười nói: “Không tồi nha, cái áo sơmi này của anh lúc trước tôi có nhìn thấy qua, nhưng lại không mua.”
Vệ Diên: “Vì sao không mua? Lúc ấy tôi thử xong liền trực tiếp mua, cậu mặc cũng thích hợp.”
Khương Hành mới vừa ngáp xong một cái lập tức tỉnh táo, hai người từ khi nào quan hệ tốt tới mức có thể tán gẫu cả việc mua quần áo!
Hắn hoàn toàn không thèm để ý mặc cái nhãn hiệu gì, có thể mặc là được, khá là qua loa đại khái.
Lý Quân: “Tôi mặc không ra loại phong cách như anh được.” Anh vẫn khá là hiểu biết về bản thân.
Bọn họ đang nói tới là cái áo sơmi màu tím đậm Vệ Diên đang mặc trên người, Lý Quân luôn luôn đi theo phong cách ngắn gọn đơn giản, anh không khống chế được màu tím đậm, dĩ nhiên liền cảm thấy Vệ Diên mặc rất hợp, nhưng lại không thích hợp với mình.
Vệ Diên: “Sau này chúng ta có thể cùng đi mua, tôi chọn cho cậu.”
Lý Quân: “Được.”
Khương Hành: “……” Tình hữu nghị của hai người có phải tiến triển quá nhanh rồi không, loại sự tình cùng nhau đi dạo phố này đã được tôi đồng ý chưa?
Tiểu Quân, em mau nhìn anh xem, anh cũng có thể cùng em đi dạo phố mua quần áo.
Lý Quân cảm thấy gân xanh trên trán Khương Hành sắp nổ tung, liền biết nên kết thúc đề tài này, anh và Vệ Diên đương nhiên không phải loại tình cảm yêu đương, mà là bạn bè thưởng thức, tục xưng là tình hữu nghị.
Tổ tiết mục lại xem đến là vui vẻ, sau khi đề tài tán gẫu của Lý Quân và Vệ Diên kết thúc, Vương đạo diễn mới nhảy ra nói cho bọn họ một chút về lưu trình buổi chiều, không có an bài khác, hiếm khi có hai cặp đôi phu phu tới, còn không có xảy ra phản ứng hóa học kỳ kỳ quái quái gì, cũng đáng để chúc mừng một phen.
Vương đạo diễn tuyên bố: “Công việc buổi chiều là làm sủi cảo, tôi nghĩ mọi người hẳn là không xa lạ gì.”
Lý Quân chủ động bày tỏ: “Vương đạo diễn, tôi nói trước một tiếng, tôi chưa gói sủi cảo bao giờ, cái này tôi thật không biết làm.”
Vương đạo diễn???
Đúng rồi, hắn thiếu chút nữa quên mất, Lý Quân là người phía Nam, có lẽ không có thói quen ăn sủi cảo vào ngày Tết, rất nhiều địa phương ở phía Nam đều không có thói quen làm sủi cảo.
Vệ Diên nói: “Tôi biết làm sủi cảo, quê tôi vào ngày Tết đều ăn sủi cảo, tôi dạy cậu, rất đơn giản.”
Lý Quân gật đầu: “Được, trước kia tôi có học bà ngoại làm mì vằn thắn, có lẽ cũng có chỗ giống với sủi cảo.”
Đường Hải và Thái Tuấn đều không có vấn đề, bọn họ đều biết làm sủi cảo, tuy Lý Quân không biết, nhưng mọi người đều tin tưởng năng lực học tập của anh, còn ba người khác kia, vừa nhìn chính là có dạy cũng không biết làm, chỉ biết thêm phiền, cứ cho bọn họ mấy cái vỏ sủi cảo để bọn họ tự mình chơi đi.
Vệ Diên bắt đầu giảng giải cho Lý Quân các bước làm sủi cảo.
Lý Quân nghiêm túc ghi nhớ.
Khương Hành: Sao hai người lại cùng một chỗ như vậy, tôi mới là bạn trai chính quy!
Đang định tức giận, Lý Quân vừa nghe Vệ Diên hướng xong dẫn quay đầu lại nói với Khương Hành: “Khương lão sư, nhiệm vụ băm nhân liền giao cho anh.”
Khương Hành: “Được.”
Vệ Diên chế nhạo Khương Hành một câu: “Không được cũng phải được, cậu không thể có ăn mà không có làm.”
Khương Hành: “Sao tôi có thể có ăn mà không có làm?” Hắn nhìn về phía Lý Quân, sau đó Lý Quân còn khẳng định mà gật gật đầu theo.
Vệ Diên đặt một tay lên trên đầu vai Lý Quân: “Đi, chúng ta cùng đi làm vỏ.”
Khương Hành: “…… “Cậu bỏ tay ra, đó là bạn trai của tôi, không phải của cậu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!