Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành - Chương 21-8: Hồi 3. Tầng Thứ Ba: Mê Lộ (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành


Chương 21-8: Hồi 3. Tầng Thứ Ba: Mê Lộ (2)


“Nghe thấy rồi!”

“Ta đã nghe được đáp án từ chính hắn thủ thỉ bên tai.”

“Tim Vô Tâm náo loạn lớn như vậy. Chứng tỏ… trong lòng hắn có ta.”

Quả Quả ở trong vòng tay Vô Tâm, khóe môi nhẹ cong lên một chút. Cả người thả lỏng, lân lân vui sướng. Rốt cuộc nàng cũng có đáp án cho khúc mắc trong tâm.

“Hòa thượng còn không mau buông tay???”

Đúng vậy Vô Tâm dầu gì hắn vẫn là tiểu hòa thượng. Có nhiều chuyện nên giữ ở trong lòng sẽ tốt hơn. Chuyện hắn thích nàng, mình nàng biết là được, không cần thiết phải nói ra. Bởi vì Vô Tâm hắn có lựa chọn cho riêng hắn. Nàng không muốn ép hắn. Nếu đã không muốn ép hắn làm điều hắn không thích vậy thì nàng sẽ ủng hộ quyết định của hắn. Vì thấy hắn vui, nàng cũng sẽ rất vui. Nếu hắn muốn quay về Hàn Thủy tự, nàng sẽ không ngăn cản hắn, ngược lại sẽ hộ tống hắn chu toàn về đến tận nơi. Còn nếu hắn không muốn quay về đó thì đương nhiên nàng sẽ giơ hai tay hai chân kịch liệt ủng hộ lựa chọn “sáng suốt” của hắn.

Quả Quả nhẹ nhàng chậm rãi nhích ra khỏi vòng tay của Vô Tâm, trong khi hắn vẫn bần thần chưa kịp hoàn hồn. Nàng xoay người lại, vui vẻ quay về hàng lá chính giữa, tình tang tính tang bước về phía trước. Bỏ mặc Vô Tâm, Tiêu Sắt, một người đang ngẩn ngơ đứng đó, giữ nguyên vòng tay khi nàng rời đi. Một người vẫn còn chưa hạ hỏa được.

“Các người mau đến đây xem!”

Quả Quả đi đến phía trước chưa đầy mười bước đã không còn đường để đi. Những chiếc lá xanh trải dài trên mặt nước mênh mông giờ đã bị một Thái cực Bát quái đồ chắn lại. Quả Quả nghiêng đầu nhìn một chút, rồi lớn tiếng gọi.

Vô Tâm chợt bừng tỉnh, ánh mắt liền lấy lại hào quang tinh anh, nhạy bén vốn có, ngước lên nhìn theo bóng lưng Quả Quả. Hắn hít một hơi thật sâu để điều hòa trạng thái như thường lệ. Mạnh chân bước đến gần nàng. Hắn biết có lẽ nàng đã nghe thấy rồi. Nhưng hắn thật không ngờ nàng lại không truy hỏi hắn mà chỉ lặng lẽ rời đi. Chuyện này có chút kỳ lạ.

Tiêu Sắt bên kia hỏa khí cũng tản ra theo từng bước chân đi tới. Hắn giận vì một tên hòa thượng lại không biết giữ thanh quy gặp thêm một nha đầu coi thường tất cả chuẩn mực phép tắc, đạp đổ cả luân thường đạo lý. Dám ở trước mắt hắn định làm ra mấy loại chuyện bại hoại vô sỉ. Hắn thật không thể chấp nhận được nên nổi giận đùng đùng cũng đúng thôi. Ai trông thấy cũng sẽ dễ dàng nổi giận. Nhưng không ai lại nổi trận lôi đình như hắn.

“Dùng lá làm thành Thái cực Bát quái đồ sao?” Tiêu Sắt tay long vào áo, ngó mắt xuống, liền ngỡ ngàng.

Thái cực Bát quái đồ trước mặt ba người bọn họ được đan kết lại bằng những chiếc lá xanh đỏ nổi trên mặt nước. Chính giữa là vòng tròn Thái cực được hợp bởi hai phần cong bằng nhau, đồng dạng và mang hai màu xanh đỏ đối xứng nhau. Trong phần xanh có một lá đỏ và trong phần lá đỏ có một lá xanh. Tượng trưng cho âm dương hài hòa. Xung quanh Thái cực được tám cung quái bao lấy.

“Thái cực sinh Lưỡng nghi, Lưỡng nghi sinh Tứ tượng, Tứ tượng sinh Bát quái. Nhưng Bát quái này có chút kỳ quái.” Vô Tâm sờ sờ cằm biểu lộ.

“Bát quái được sinh ra từ Tứ tượng, mà Tứ tượng lại do Lưỡng nghi sinh ra. Để biểu diễn Lưỡng nghi người ta thường dùng vạch (hào) liền tượng trưng cho Nghi dương, vạch đứt cho Nghi âm. Bổ sung một vạch nữa vào mỗi nghi sẽ thành Tứ tượng: Thái Dương, Thiếu Dương, Thiếu Âm, Thái Âm. Lại thêm một hào vào Tứ tượng sẽ là Bát quái.”

Quả Quả một tay ôm trước ngực, một tay chỉ thiên, vừa nghiêng đầu lắc thành vòng tròn như những nho sĩ đọc sách thánh hiền vừa huyên thuyên lập luận. Đến lúc nàng đang định nói vào trọng điểm thì Tiêu Sắt đã nhanh chóng lên tiếng trước.

“Còn bát quái này lại là những hào với một vạch là ba chiếc lá ghép liền lại với nhau không hề có hào đứt nào cả, chỉ có hai màu lá xanh đỏ khác biệt.”

“Tiêu Sắt! Ngươi kiếm chuyện với ta còn chưa đủ giờ lại cướp luôn thoại của ta???”

Quả Quả bị Tiêu Sắt chặn họng, lại thêm lúc nãy hắn phá hoại “cơ hội tốt” của nàng, nàng đương nhiên một lần phải tính đủ với hắn. Quả Quả tức khí lộ ra mười phần trong giọng nói. Nàng thật muốn đem hắn nhấn xuống nước, cho Quỷ Dạ Ngư cắn xé hắn ra thành trăm mảnh, nàng mới hả dạ.

Nhắc tới Quỷ Dạ Ngư mới nhớ, những con thủy quái này không biết làm sao, khi ồn ạt đuổi theo ba người bọn họ đến đây liền khiếp sợ mà một mạch bỏ chạy mất dạng không tìm một tâm hơi nào nữa. Quỷ Dạ Ngư đã hung hãn như vậy, thứ gì lại có thể khiến chúng khiếp đảm cơ chứ??? Có lẽ cũng không phải thứ tầm thường rồi. Nhưng đuổi được Quỷ Dạ Ngư đi cũng xem như nhẹ được một mối. Khi chúng bỏ đi cũng là lúc mặt nước lắng đọng bằng phẳng như mặt đất, có thể tự do đi lại, không giới hạn.

“Là tại cô dông dài không chịu nói vào vấn đề chính.” Tiêu Sắt nhận ra sự biến đổi vẫn rất bình nhiên nói ra sự thật.

Lại càng khiến Quả Quả tức điên. “Ngươi??? Quá đáng! Quá đáng! Ta trù dập ngươi, cho ngươi ế suốt đời.”

Nhưng ngôn từ từ miệng nàng thoát ra lại nhẹ nhàng êm ái hơn nhiều. Quả Quả cố nặn ra nụ cười, đáp trả lại hắn một đòn, “Tiêu Sắt à, ngươi cứ khư khư cái tính như vậy sẽ không có cô nương nào dám thích ngươi đâu.”

“Chỉ cần cô không thích ta thì tốt quá rồi.” Tiêu Sắt liếc xéo, đại ý khinh bỉ đầy mặt.

“Có quỷ mới thèm thích ngươi.” Quả Quả ửng dưng lè lưỡi chọc gan Tiêu Sắt, rồi quay sang ngồi xuống bên cạnh Vô Tâm, không thèm đếm xỉa gì đến Tiêu Sắt nữa.

Tiêu Sắt trông thấy, lập tức tâm can nóng lên hừng hực. Thái độ của Quả Quả là gì đây??? Điệu bộ này như muốn nói với hắn rằng, “Ta đã có Vô Tâm bên cạnh, ai thèm để mắt đến ngươi???”

Trong khi Tiêu Sắt và Quả Quả khẩu chiến kịch liệt, Vô Tâm đã lặng lẽ ngồi xuống nghiền ngẫm Bái quái đồ kia thật cẩn thận để tìm ra quy luật vận hành của nó.

“Ngươi nhìn ra huyền cơ gì rồi, Vô Tâm?” Quả Quả ngồi xổm xuống, hai tay ôm ngang đầu gối, nhìn sang Vô Tâm, nhỏ nhẹ hỏi.

“Có thể lá đỏ là dương, lá xanh là âm.” Vô Tâm cũng quay lại nhìn Quả Quả, khoảng cách giữa hai người lại cực kỳ gần nhau, Vô Tâm vội quay mặt đi.

Tiêu Sắt vẫn đứng ôm tay trước ngực, ra vẻ cao thâm. “Bát quái có hai loại: Tiên Thiên Bát Quái và Hậu Thiên Bát Quái…”

Nhưng hắn chưa kịp tỏ vẻ cao thâm khó lường đến đâu đã bị Quả Quả tức thì cắt ngang. “Nếu đỏ là dương, xanh là âm thì ngươi thật không nhìn ra loại nào chứ gì.”

“Cô???” Tiêu Sắt nổi đóa, hắn biết Quả Quả nhân cơ hội này đánh trả hắn vừa mới cướp thoại của nàng nên giờ nàng mới cướp lại lời hắn.

“Nhưng ngươi nhìn cho kỹ, nếu đỏ là âm, xanh là dương thì cũng không thuộc hai loại đó.” Quả Quả trỏ tay xuống Bát quái đồ, quay mặt ngước mắt lên nhìn Tiêu Sắt nói tiếp.

“Cô cũng nhìn ra???” Vô Tâm và Tiêu Sắt ngạc nhiên nhìn Quả Quả cảm thán. Nữ nhân cũng thông hiểu Kinh Dịch – Thiên Cổ Kỳ Thư đúng là hiếm thấy.

“Đương nhiên. Những thứ quái dị ta sẽ không bỏ qua.” Quả Quả bình thản đáp, mắt nhìn bát quái đồ hiện ra một tia hào hứng, giọng diệu vẫn có chút cao ngạo. “Các người đừng quên ta hành y cứu người ah, nên mấy cái Âm Dương Ngũ Hành, đều nằm gọn trong tay ta. Lái sang Kinh Dịch bói toán thiên mệnh một chút cũng không có vấn đề gì to tát.”

“Thái cực không phải có lúc cũng là hai màu đỏ đen sao? Đỏ là dương, đen là âm. Chúng ta có thể áp dụng theo cái này thử. Đỏ là dương, xanh là âm.” Vô Tâm cười nhếch môi, khí thế toát ra mấy phần tự tin.

Quả Quả một tay chỉ xuống Thái cực Bát quái đồ, nhẹ nhàng cất giọng đoán định. “Rất có thể chúng ta phải thay đổi hình dạng và vị trí các quẻ trong bát quái.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Vô Tâm lần này vì sợ đụng mặt Quả Quả nên cũng không dám quay mặt sang.

“Nhưng phải xếp theo Tiên Thiên Bát Quái hay Hậu Thiên Bát Quái?” Tiêu Sắt mắt chăm chú nhìn xuống, hắn vẫn không thể chắc chắn được.

“Cái này…” Vô Tâm nghe xong cũng phải ngập ngừng khó quyết.

“Chúng ta trước mắt hãy đưa bát quái về đúng hình dạng tám quẻ của chúng đi.” Quả Quả đưa ra ý kiến thiết thực hơn.

“Được.” Vô Tâm gật đầu tán đồng.

“Hào liền là dương, dương lại là màu đỏ. Màu xanh tượng trưng cho âm, âm được biểu diễn bằng hào đứt. Vậy lấy ra một lá xanh ở giữa là được.”

Quả Quả vừa lẩm bẩm vừa ngồi nhích tới gần một chút, đưa tay với cầm lấy một chiếc lá xanh chính giữa ba chiếc lá liền nhau, tạo ra khoảng cách giữa chúng, cùng lúc tạo thành một hào dứt ở cung quẻ gần nhất. Thoạt nhìn, đây chính là quẻ Đoài với một hào đứt ở trên cùng và hai vạch liền là ba chiếc màu đỏ xếp liền với nhau ở phía dưới.

Vô Tâm cũng đưa tay nhặt lên hai chiếc lá xanh ở cung đối diện hắn. “Là quẻ Chấn.” Quẻ Chấn được tạo thành từ hai vạch dứt màu xanh và một vạch liền màu đỏ.

“Ta ngược lại với ngươi. Quẻ Cấn.” Tiêu Sắt cũng đã ngồi xuống tham gia trò chơi nhặt lá đầy ngộ nghĩnh này. Hắn nắm trong tay hai chiếc lá xanh, quẻ Cấn mà hắn tạo ra là ba chiếc đỏ lá liền nhau thành một hào nằm phía trên hai hàng lá đỏ cách nhau một khoảng nhỏ do hai chiếc lá xanh nối lại ở chính giữa đã bị Tiêu Sắt dời đi.

Vô Tâm đứng lên, bỏ qua một cung, bước đến một cung tiếp theo nhường cung gần hơn cho Quả Quả đi tới. Tiêu Sắt cũng phải bỏ qua một cung vì cung đó là quẻ Càn, ba hàng lá đỏ liền nhau không cần phải xê dịch.

“Cung quái Ly.” Quả Quả nhặt ra một chiếc lá xanh ở hàng lá xanh chính giữa hai hàng đỏ liền tạo ra quẻ Ly.

“Tốn.” Tiêu Sắt đứng lên trở lại, mắt không rời khỏi hai vạch lá đỏ liền nhau và một hào đứt hai lá đỏ ở phía dưới cùng.

“Cuối cùng là Khảm.” Vô Tâm hai tay kéo hai chiếc lá xanh ở chính giữa hàng trên và hàng dưới ra xa, còn hàng lá đỏ liền nhau ở giữa thì giữ nguyên, hình thành nên quẻ Khảm.

Cung ở giữa Vô Tâm và Tiêu Sắt là quẻ Khôn, với ba hàng lá xanh liền nhau, không cần sửa đổi.

Ba người nhìn nhau. Tiêu Sắt lên tiếng hội ý, “Hai người nói xem nên xếp theo Tiên Thiên hay Hậu Thiên đây?”

“Là Hậu Thiên đi.” Vô Tâm và Quả Quả đồng thanh đồng thoại.

“Không ngờ hai người lại tâm linh tương thông như vậy???” Tiêu Sắt liếc mắt mỉa mai.

Vô Tâm và Quả Quả thẹn thùng, lặng yên không nói.

“Sao lại là Hậu Thiên?” Tiêu Sắt hiếu kỳ lại hỏi tiếp.

“Trực giác nói ta biết đây sẽ là Hậu Thiên Bát quái đồ.” Vô Tâm tự thị biểu lộ.

“Ta thích đoán bừa.” Quả Quả hớn hở cười tít mắt nghịch ngợm phát biểu không khỏi khiến người ta ngã ngửa.

“Vị trí các cung quẻ trong hai loại Tiên, Hậu khác nhau. Nếu chúng ta chọn sai sẽ lập tức đi vào cửa tử.” Tiêu Sắt thận trọng nhắc nhỡ.

“Đi vào cửa tử thì ít nhất cũng có đường để đi. Còn nếu không đưa ra lựa chọn thì chúng ta vĩnh viễn cũng không có đường để đi. Bởi vì đây là ngõ cụt rồi. Hoặc sống hoặc chết sao lại không dám thử tìm đường sống từ trong lối chết???” Quả Quả ngồi phịch mông xuống, hai chân xếp tròn, hai tay đặt trên cổ chân, nhìn thẳng về Tiêu Sắt, hiên ngang nói lý.

“Ai bảo ta không dám??? Ta là đang muốn các người cẩn trọng cân nhắc hơn một chút.” Tiêu Sắt nghe không lọt tai mấy lời Quả Quả vừa nói, như thể nàng đang chê hắn nhát gan sợ chết??? Hắn hậm hực trong lòng, liền động khẩu xuất ngôn. “Hỏi lại lần nữa là Tiên Thiên hay Hậu Thiên?”

“Vẫn là Hậu Thiên.” Vô Tâm và Quả Quả lần nữa đồng thanh đồng ngữ.

“Nếu hai người đã phu thê đồng tâm như vậy thì ta có nói gì cũng vô ích.” Tiêu Sắt bất mãn ghen tức, miễn cưỡng đáp lại, nhưng hắn cũng không quên nhạo báng hai người họ một chút cho hả dạ.

“Thiện tai, thiện tai, là hắn nói bậy, không phải đệ tử. Ngài có trách phạt thì cứ việc trách mình hắn đi.” Vô Tâm lập tức tay lập chưởng, vẻ mặt vô tội ngửa mặt lên trời kêu oan.

“Tiêu Sắt đầu ngươi có bệnh à?” Quả Quả xấu hổ quá hóa giận, nàng tức tối đấm tay xuống đùi, mắng nhiếc Tiêu Sắt. “Cái gì mà phu thê đồng tâm. Ngươi không thấy hắn là tiểu hòa thượng sao?”

“Oh, ta còn tưởng cô đã quên mất chuyện này từ lâu rồi chứ.” Tiêu Sắt quay sang tỏ vẻ bất ngờ, nói móc Quả Quả.

“Không nói với tên “bệnh thần kinh” như ngươi.” Quả Quả phất tay quay mặt đi không thèm bận tâm, gằn giọng cho vơi đi nỗi giận.

“Thâm Tỉnh Băng???” Tiêu Sắt nghe đến bệnh thần kinh liền nhíu mày gắt giọng.

“Là đầu ngươi có vấn đề, thật là…” Quả Quả cũng gắt lại vào mặt hắn.

Tiêu Sắt và Quả Quả kình nhau như nước với lửa sắp xảy ra một trận ác chiến. Vô Tâm vội lên tiếng can thiệp. “Đừng cãi cọ nữa, quay lại chuyện chính đi.” Tiêu Sắt và Quả Quả liền tức thì thu lại nộ khí, hất mặt về hai hướng khác nhau.

“Hậu Thiên Bát quái, cung đầu tiên là Khảm. Vậy phải đổi quẻ Khảm sang thế chỗ quẻ Ly.”

Vô Tâm đưa hai tay về phía trước, úp lên hai quẻ và hoán đổi vị trí của chúng cho nhau. Quẻ Khảm về đúng vị trí cung đầu tiên của mình nằm yên ở đó.

“Không có động tĩnh gì. Chúng ta đoán đúng rồi…” Quả Quả mừng rỡ vỗ vỗ tay bốp bốp. Sau đó hướng mắt đến Tiêu Sắt khích lệ, “Tiếp tục. Tiếp tục đi.”

“Cung thứ hai Khôn, phải đổi qua Tốn.” Tiêu Sắt bên kia liền chuyển hai quẻ sang hai bên.

Quả Quả vừa đi sang vừa nói, “Chấn đổi sang Đoài.” Quẻ Chấn được nàng đưa về đúng cung thứ ba của mình.

“Cấn về Tốn.” Tiêu Sắt đứng lên di chuyển quẻ Cấn về cung thứ tám trên trận đồ.

“Đoài sang Tốn.” Quả Quả cũng phải đứng lên đi lại hai cung này mới có thể chuyển đổi vị trí của hai cung nhưng Vô Tâm đột nhiên lên tiếng, “Ta đổi với cô.”

“Được thôi.” Quả Quả cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý ngay. Nàng bước đến chỗ hắn vừa mang quẻ Ly đi vừa thông cáo. “Càn Ly hoán đổi.” Cùng lúc hai quẻ đều về đúng cung của mình. Với quẻ Ly ở cung thứ chín, quẻ càng ở cung thứ sáu.

“Đoài hồi Tốn, Tốn quy Đoài.” Vô Tâm di chuyển hai cung về vị trí chính xác. Cung thứ bảy Đoài, cung thứ tư Tốn.

Ba người cùng nhau nhìn xuống Hậu Thiên Bát quái được trở về đúng hình dạng của mình. Hình thành Ly nam, Khảm bắc, Chấn đông, Đoài tây, Cấn đông bắc, Khôn tây nam, Càn tây bắc, Tốn đông nam.

Họ còn chưa kịp vui vẻ cười ăn mừng thành quả vừa hoàn thành. Bỗng trên trời đột nhiên nổi sấm. Bên dưới cùng lúc Hậu Thiên bát quái phát quang cường đại, khiến ba người họ bị nguồn năng lượng lớn gây áp lực và chói mắt, theo phản xạ vội quay người đi, che mắt né tránh. Hậu Thiên bát quái từ lá cây liền biến thành hình hài Hậu Thiên bát quái hoàn chỉnh to lớn với hai màu đỏ xanh và phát quang càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

Vô Tâm bỗng dưng bị hào quang Hậu Thiên bát quái hút vào. Tiêu Sắt và Quả Quả thì bị đánh văng ra xa. Vô Tâm bị hào quang của Hậu Thiên bát quái kéo vào đứng ở chính giữa Thái cực đồ, sợi dây vô hình trói buộc Vô Tâm không tài nào nhúc nhích được. Vô Tâm tức khắc phát giác nguy hiểm ẩn náu liền hướng về Quả Quả và Tiêu Sắt đang ngã lăn lốc trên mặt nước, thất thanh gấp rút kinh hô.

“Tiêu Sắt, mau kéo cô ta chạy khỏi đây.”

– ——————

Nguồn: Internet.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN