Tiêu Phòng Ký
Chương 38: Cùng quân tiễn biệt
“Hãy để cánh tay ta làm bức tường thành của nàng
Nếu ta có ngã xuống, xin hẹn gặp nhau chốn thiên đường
Bởi vì ta biết, nàng cũng đang ngắm nhìn vầng trăng này
Đợi ta quay về, hóa thành bức tường che chở nàng.
Đợi ta quay về, nhẹ nhàng dâng lên…
… cõi thiên đường ta đã dẹp yên vì nàng.”
(Trích “Vì nàng bình định thiên hạ”, OST “Phong trung kỳ duyên)
…..
Lúc đó, Lý Phù Tô nắm lấy tay nàng, ánh mắt đong đầy nhu tình, dịu giọng nói:
“Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly.”
Vệ Trường Lạc lập tức rụt tay lại, nghiêm giọng nói:
“Xin điện hạ tự trọng. Tiểu nữ sắp trở thành đệ muội của ngài, điện hạ nói ra lời này, có từng nghĩ tới Duệ ca ca là hoàng đệ của mình không?”
Lý Phù Tô đối diện với thái độ lạnh nhạt của nàng, vẫn hết sức bình thản hòa nhã, tựa gió nhẹ mây nhạt. Chàng đưa tay muốn chạm vào tóc nàng, lại bị nàng tránh đi. Chàng vẫn không giận, lại lần nữa vươn tay, phủi đi chiếc lá khô vương trên tóc nàng, động tác vô cùng dịu dàng cẩn trọng.
Xong xuôi, chàng mới nhìn vào ánh lửa bập bùng cháy trước mặt, cười nói:
“Tam hoàng đệ thật sự yêu thương trân trọng nàng ư? Lúc doanh trướng bị tập kích, hắn đang ở đâu? Lúc Kiều Kiều bị thích khách ám hại, hắn đang làm gì? Bây giờ nàng ở đây chờ đợi hắn đến cứu, khi nào hắn mới tới?”
Vệ Trường Lạc thoáng ngẩn ra, rồi lại lập tức đánh tan nghi ngờ trong đầu mình. Nàng ngồi co chân ôm gối trong góc động, cúi đầu nhìn con cá đang sắp chín trong bếp lửa, thì thầm nói:
“Duệ ca ca không hề quên lãng ta. Chỉ là chàng… chàng còn rất nhiều việc quan trọng phải làm. Chỉ vậy mà thôi…”
Lời này, chẳng biết để đáp lại Thái tử hay tự an ủi chính mình.
Vệ Trường Lạc biết rõ, Duệ ca ca không phải chỉ của riêng mình nàng. Chàng còn gánh vác nhiều trọng trách quan trọng hơn trách nhiệm với nàng, còn phải bảo vệ nhiều người quan trọng hơn nàng. Nàng tự nhủ chính mình, nhất định không được so đo, không được ích kỷ, không được nông cạn.
Thế nhưng, trong lòng thật sự có thể chẳng để tâm hay sao?
Chính nàng cũng không hiểu rõ.
….
Đến chiều, rốt cuộc cũng có người đưa viện quân tìm đến.
Vệ Trường Lạc khấp khởi ngước nhìn, ngỡ rằng sẽ trông thấy bóng hình quen thuộc.
Kết quả, không phải Duệ ca ca.
Người đến chính là một tướng quân trung niên, dáng người cao lớn, mặt mày nghiêm nghị. Ông ta quỳ xuống trước mặt Lý Phù Tô, kính cẩn nói:
“Hạ thần đã đến muộn, xin điện hạ trách phạt.”
Lý Phù Tô khoát tay, cười bảo:
“Vương tướng quân chớ đa lễ, hãy chuẩn bị ngựa xe hộ tống Quận chúa về hành cung.”
….
Giữa hai hàng quân lính hộ tống, chiếc xe ngựa lăn bánh lạo xạo trong trời chiều bảng lảng, trực chỉ hướng hành cung Trường An.
Vệ Trường Lạc ngồi trên xe ngựa, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một bầu trời vàng vọt trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Những tia nắng cuối ngày vẫn ngoan cường thắp lên ánh sáng đẹp đẽ nhất của mình. Vẻ đẹp của hoàng hôn thật diễm lệ bi tráng.
Nhưng cũng cận kề đêm tối.
….
Đến đêm, xe ngựa vào tới cổng thành Trường An. Lúc này, muôn nhà lên đèn, cả tòa thành lung linh đèn đuốc, nhưng vẫn lan tỏa phảng phất một bầu không khí nặng nề.
Xe ngựa đi vào cổng hành cung, Vệ Trường Lạc vừa bước xuống, đã thấy Lý Phù Duệ đứng trên thềm cao chờ sẵn.
Hắn trông thấy nàng, vội vàng sải bước đến gần, dang tay ôm chầm lấy nàng, hỏi:
“Có bị thương ở đâu không?”
Nàng lắc đầu, khẽ đáp:
“Kiều Kiều không sao, chỉ có chút mệt, muốn đi nghỉ.”
Nói đoạn, nàng bèn tránh đi vòng tay của hắn, lặng lẽ lui vào trong.
Lý Phù Tô cũng vừa xuống xe, đưa mắt nhìn Tam hoàng đệ của mình, cười nói:
“Kiều Kiều cũng vất vả chăm sóc vi huynh cả ngày rồi, để nàng nghỉ ngơi đi.”
Bấy giờ, Lý Phù Duệ mới quay lại nhìn Thái tử, đôi mắt phượng quyền uy của hắn như xuyên thấu tâm can kẻ trước mặt, nếu là người bình thường, ắt đã hoảng loạn. Đằng này, Lý Phù Tô vẫn hết sức thong dong.
Một lúc sau, Lý Phù Duệ mới chắp tay, nói:
“Đa tạ Đại hoàng huynh đã cứu mạng thê tử của đệ.”
Lý Phù Tô khẽ cười, đáp:
“Kiều Kiều cùng vi huynh lớn lên bên nhau, che chở nàng cũng là việc nên làm.”
Bấy giờ, tuy chàng nói nghe nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều là khiêu khích hoàng đệ của mình.
Tam hoàng tử thoáng nhíu mày, giọng lạnh đi ba phần, bảo:
“Dù rằng thuở thơ ấu từng thân thiết đến đâu, nhưng bây giờ Kiều Kiều đã sắp xuất giá, Đại hoàng huynh không nên gọi thẳng khuê danh của nàng, tránh cho kẻ khác dị nghị.”
Lý Phù Tô nghe vậy, cũng không lấy gì làm giận, vẫn ôn hòa nói:
“Quả là vi huynh suy nghĩ chưa chu toàn, mong Tam hoàng đệ lượng thứ cho.”
…..
Vệ Trường Lạc về đến hành cung, lập tức vùi mình trong khuê phòng, chẳng hề hay biết cuộc nói chuyện đầy mùi thuốc súng của Thái tử cùng Duệ ca ca, lại càng không biết bên ngoài đang xầm xì gì về mình.
Ngày Hoàng đế bị tập kích, Kiến Ninh quận chúa đang ở trong trướng của Thái tử điện hạ. Thân là thê tử sắp cưới của Tam hoàng tử, nàng đến gặp Thái tử làm gì? Tại sao Thái tử lại liều mình cứu nàng? Hai người cô nam quả nữ đã ở đâu, làm gì trong suốt đêm qua?
Quả là những nghi vấn khiến lòng người khó tránh khỏi nghĩ ngợi linh tinh.
Trong tức khắc, khắp hành cung bắt đầu âm thầm lan truyền những tin đồn chấn động. Có người nói, Quận chúa cùng Thái tử vốn đã có tư tình từ sớm, tự định chung thân, chỉ vì hôn ước lúc nhỏ mới phải gả cho Tam điện hạ. Lại có kẻ đồn rằng, hôm xảy ra sự biến, Quận chúa đã ước định cùng Thái tử bỏ trốn, thích khách ám hại ngã xuống sườn núi chỉ là cái cớ để hai người cao chạy xa bay.
Muôn kiểu lời đồn dần lan ra khắp thành Trường An, cuối cùng đến tai Lý Phù Duệ. Hắn đại nộ, sai người truy tìm kẻ tung tin, nhưng lại chẳng tra ra manh mối. Tin tức nhanh chóng lan đi bốn phương tám hướng, cho dù hắn đã lệnh cho thuộc hạ đi dập tắt, lúc này gần như cả nửa thành Trường An đều biết tư tình giữa Quận chúa và Thái tử.
….
Đêm đến, Vệ Trường Lạc vẫn nằm bẹp trên giường, không nói không rằng, cũng không muốn gặp ai.
Đang lúc nàng thẫn thờ đưa mắt ngắm nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, quay đầu lại nhìn, chính là Lý Phù Duệ.
Lý Phù Duệ mang cho nàng một đĩa mì, ngồi xuống mép giường, nói:
“Đây là món mì nổi tiếng của Trường An, Kiều Kiều ăn thử đi.”
Vệ Trường Lạc lắc đầu, bảo:
“Ta không muốn ăn.”
Hắn cúi xuống, bỗng áp sát vào mặt nàng, hỏi:
“Kiều Kiều giận ta?”
“Kiều Kiều không dám.” Nàng nói vậy, nhưng lại quay mặt đi, tránh nụ hôn của hắn.
Lý Phù Duệ vốn không quen giải thích, lúc này cũng chỉ nói ngắn gọn:
“Phụ hoàng bị thương, ta không thể rời khỏi để đi tìm nàng.”
Hắn cũng có phái thuộc hạ tìm nàng khắp nơi, nhưng vẫn bị người của Thái tử tìm thấy trước. Những điều này, hắn không nói. Bởi vì, hắn luôn cho rằng, quan trọng nhất là kết quả, chứ không phải lý do.
Vệ Trường Lạc vùi mặt vào gối, thì thầm:
“Ta hiểu, chàng không cần phải giải thích.”
Nàng đương nhiên hiểu, hắn không thể chỉ xoay quanh nàng. Hắn là đại tướng quân, còn có phụ hoàng và mẫu hậu, còn có muôn dân. Tất cả họ đều quan trọng hơn nàng.
Nhưng mà, nàng cũng chỉ là một tiểu nữ tử ích kỷ mà thôi. Cho dù nàng hiểu, vẫn không thể nào thản nhiên mỉm cười nói với hắn: “Ta không trách chàng.”
Nàng không làm được điều đó.
Lý Phù Duệ ôm nàng dậy, để cho nàng tựa đầu vào lòng mình, đưa tay nhè nhẹ vuốt tóc nàng, nói:
“Kiều Kiều không nên thân cận với Đại hoàng huynh.”
Vệ Trường Lạc ngước mắt nhìn hắn, chỉ nói:
“Thái tử đã cứu mạng ta.”
Lý Phù Duệ nhíu mày, nghĩ rằng nàng còn chưa hiểu sự tình, bèn kiên nhẫn giảng giải:
“Đại hoàng huynh cứu nàng chưa chắc đã đơn thuần là ý tốt. Kiều Kiều nên biết, nếu bây giờ phụ hoàng có mệnh hệ gì mà chưa kịp để lại di chiếu, thì Thái tử nghiễm nhiên sẽ trở thành tân đế. Thái tử cứu nàng, cả hai cùng mất tích, Kiều Kiều sẽ là nhân chứng hữu dụng nhất để chứng minh huynh ấy cũng là kẻ bị hại, huynh ấy hoàn toàn vô tội, tự nhiên giúp Thái tử tránh khỏi hiềm nghi. Chưa kể đến…”
Nói đến đây, hắn dừng lại, nhìn vào mắt nàng, mới tiếp lời:
“Chưa kể đến, Thái tử còn có thể để nàng nợ huynh ấy một ân tình, nhân cơ hội lung lay lòng của Kiều Kiều. Kiều Kiều có biết rằng, lúc này trong thành đang lan truyền tin đồn về nàng và Thái tử như thế nào không?”
Vệ Trường run run níu chặt tay áo của hắn, nói:
“Kiều Kiều với Thái tử không hề có chuyện gì mờ ám…”
Hắn xoa đầu nàng, dịu giọng bảo:
“Duệ ca ca đương nhiên tin Kiều Kiều. Nhưng những người khác thì khó nói chắc.”
Nàng vòng tay ôm eo lấy hắn, khẽ nói:
“Mặc kệ họ nghĩ gì, Kiều Kiều chỉ cần chàng tin ta mà thôi.”
Lý Phù Duệ ghì chặt nàng vào lòng, cùng nàng tận hưởng khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi này.
Một lúc sau, hắn mới trầm mặc cất tiếng, nói:
“Kiều Kiều, ta sắp xuất chinh rồi. Trường thành phía Tây Bắc bỗng sụp đổ một đoạn, Thổ Phồn xua quân tiến công Ngọc Môn quan. Bây giờ phụ hoàng lại trọng thương, ta phải dẫn binh dẹp loạn, nhanh thì vài bữa nửa tháng, lâu thì vài ba năm. Kiều Kiều… có thể đợi Duệ ca ca không?”
Vệ Trường Lạc không tin vào tai mình, sững sờ nhìn hắn, hỏi lại:
“Xuất chinh? Còn một tháng nữa là đến ngày chúng ta thành thân, chàng muốn xuất chinh ngay lúc này ư?”
Lý Phù Duệ khẽ thở dài, nhẹ nắm tay nàng, bảo:
“Không có nước, sao còn nhà? Đợi thiên hạ thái bình, chúng ta mới có thể an ổn bên nhau dài lâu.”
Vệ Trường Lạc bật cười, đưa tay quệt nước mắt, lẩm bẩm:
“Lại là là câu nói này… Nam nhân các người chỉ lo nghĩ cho thiên hạ, cho sơn hà xã tắc, nữ nhân chúng ta lại vô cùng nhỏ bé, sao so được với bách tính muôn dân…”
Nàng nhớ tới, năm đó phụ thân trường kỳ chinh chiến ở biên cương, mẫu thân ngày ngày tựa cửa ngóng đợi, trượng phu vẫn bặt tin nhạn. Có một lần, loạn quân bắt được mẫu thân và đệ đệ mới sinh của nàng. Bọn chúng dùng mẫu thân và đệ đệ uy hiếp phụ thân, ép ông mở cổng thành đầu hàng.
Lúc đó, trong tâm trí non nớt của nàng chỉ còn nhớ một hình ảnh duy nhất, chính là khi phụ thân giương cung, nhắm thẳng vào mẫu thân và đệ đệ, sau đó…
Sau đó, nàng chỉ thấy mẫu thân ngã quỵ xuống, đệ đệ im bặt tiếng khóc. Cuối cùng, máu chảy tràn ra nền đất lạnh, khắp nơi chỉ là một màu đỏ rợn người.
Đáng hận thay, đến tận thời khắc cuối cùng, mẫu thân vẫn nắm lấy tay phụ thân, mỉm cười nói rằng:
“Thiếp… hiểu chàng… Thiếp không trách chàng…”
Nàng tự nghĩ, mình không thể nào thấu hiểu đại nghĩa như bà.
Hôm đó, trời đổ mưa lớn. Phụ thân giết sạch loạn quân, rồi quỳ bên xác mẫu thân suốt một ngày một đêm.
Cô mẫu đến, hỏi:
“Tại sao đại ca phải làm như vậy? Đó là thê tử và con trai của huynh, họ là người nhà chí thân của huynh.”
Phụ thân chỉ đáp:
“Không có nước, sao còn nhà?”
Phụ thân quả là một nam nhân tận trung báo quốc, khiến người ta kính phục vô cùng.
Sau ngày ấy, cô mẫu đưa nàng vào cung, chỉ sợ nàng không thoát nổi ám ảnh từ cái chết của mẫu thân và đệ đệ.
Cũng may, Vệ Trường Lạc vốn không thông minh cho lắm. Người ngốc cũng có phúc của người ngốc, đó chính là không cần suy nghĩ nhiều, cũng mau quên đi nỗi đau. Cho đến khi Lý Phù Duệ dạy nàng bắn cung, nàng vừa giương cung lên, ký ức năm đó lại hiện về, trước mắt bỗng hiện lên hình bóng của mẫu thân ôm đệ đệ trong tay.
Cuối cùng, nàng từ bỏ học bắn cung.
Lý Phù Duệ thấy sắc mặt nàng tái nhợt chẳng chút sinh khí, vội ôm chặt lấy nàng, nói:
“Ta một lòng muốn bảo vệ thiên hạ muôn dân, chỉ bởi trong thiên hạ muôn dân đó cũng có nàng, có phụ hoàng, mẫu hậu. Ta nam chinh bắc chiến, liều mạng chém giết, cũng chỉ để Kiều Kiều được an hưởng thái bình thịnh thế.”
Vệ Trường Lạc nhẹ đẩy hắn ra, vùi mặt vào gối, thì thầm:
“Ta thấy mệt rồi.”
Lý Phù Duệ cũng không ép nàng, chỉ cúi xuống, đặt lên trán nàng một nụ hôn, khẽ nói:
“Kiều Kiều ngủ đi. Khi nàng thức dậy, thiên hạ sẽ thái bình.”
Sau đó, hắn lẳng lặng rời đi.
Nhưng hắn đã lừa nàng.
Ngày hôm sau, khi Vệ Trường Lạc thức dậy, chỉ nghe tin Tam hoàng tử đã lên đường xuất chinh.
Nàng cuống cuồng chạy ra tường thành, chỉ thấy đại quân hừng hực khí thế rời khỏi cổng thành Trường An.
Nàng bật khóc, nghẹn ngào gọi:
“Duệ ca ca!”
Rõ ràng là xa đến vậy, dường như hắn cũng nghe thấy tiếng nàng gọi.
Bấy giờ, Lý Phù Duệ khoác hoàng kim giáp sáng lòa, tay cầm trường thương sắc bén, uy vũ ngồi trên lưng tuấn mã Đạp Tuyết. Hắn ngước mắt nhìn nàng, mấp máy môi nói gì đó.
Tuy rằng nghe không rõ, nhưng nàng biết, Duệ ca ca đã nói: “Kiều Kiều, chờ ta… quay về cưới nàng.”
Nàng đứng trên tường thành cao, lặng lẽ dõi theo bóng đại quân khuất dần nơi cuối đường cát bay mù mịt. Cho tới khi bóng người đã mất dạng, nàng vẫn còn chăm chăm nhìn theo, nhìn mãi, nhìn đến lúc mắt nàng cay xè, nước mắt ướt nhòe.
…..
@Tác giả: Nói một chút về “Vì nàng bình định thiên hạ” và Lý Phù Duệ. Hồi xem phim, thú thật là mình vẫn theo team Cửu gia, không thích Hoắc Khứ Bệnh (sau phim đổi tên thành Vệ Vô Kỵ) lắm. Bởi vì gu của mình là các anh bệnh mỹ nam văn nhã dịu dàng, chứ không ưng các anh võ tướng quân nhân.:v Thế nhưng nghe bài hát này xong bỗng dưng bị ấn tượng mạnh. Lời bài hát khiến mình cảm nhận được tình yêu của một võ tướng hào hùng, bi tráng và đẹp đẽ thế nào:
“Ta chẳng oán trách chém giết triền miên
Chỉ vì một ngày được trở về nhà
Cùng nàng ngắm mảnh trời chiều yên bình.”
“Hãy để cánh tay ta làm bức tường thành của nàng
Nếu ta có ngã xuống, xin hẹn gặp nhau chốn thiên đường
Bởi vì ta biết, nàng cũng đang ngắm nhìn vầng trăng này
Đợi ta quay về, hóa thành bức tường che chở nàng.
Đợi ta quay về, nhẹ nhàng dâng lên…
… cõi thiên đường ta đã dẹp yên vì nàng.”
(Câu “尝一片和你安居的晚霞” (dịch thô ra thì đại ý là thưởng thức một ráng mây chiều có nàng cùng an cư) thật sự rất hay mà mình không đủ trình dịch sát ý ra tiếng Việt được, bạn nào biết tiếng Trung chắc sẽ cảm nhận được cái hay của nó dễ hơn. Đại khái là khi dẹp yên thiên hạ rồi, ta sẽ quay về cùng nàng sống yên ổn bên nhau. Ta chém giết chiến đấu cũng chỉ vì khoảng trời yên bình đó, cũng là vì nàng.)
Thật sự trước giờ mình không hứng thú mấy với các anh tướng quân hay quân nhân, còn từng nói rằng không bao giờ lấy chồng làm trong quân đội, dù ba mình là quân nhân. =))) Mình cứ nghĩ hồi nhỏ quanh năm đã không thấy mặt ba rồi, chẳng lẽ sau này lấy chồng lại quanh năm không thấy mặt chồng thì khổ quá.:< Hơn nữa, khi yêu và cưới quân nhân, bạn phải chấp nhận rằng trong lòng người đó, bạn và con cái không thể là ưu tiên trước nhất, bởi vì họ phải đặt đất nước và nhân dân lên hàng đầu. Mình cũng chỉ là một người ích kỷ thôi nên mình không muốn chia sẻ người yêu như vậy tí nào. Tất nhiên, mình cũng thừa nhận rằng tình yêu của một quân nhân vẫn rất đẹp theo một cách rất khác.
Chính vì vậy, khi viết về một võ tướng như Duệ, mình chú trọng nhất chính là khắc họa cái tình yêu bi tráng ấy. Tại sao Duệ luôn chỉ dạy cho Kiều Kiều cách tự bảo vệ mình khi không có hắn bên cạnh? Đó là vì hắn biết mình không thể luôn ở cạnh nàng. Hắn cũng biết, mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào giữa trận mạc. Cho nên, hắn muốn Kiều Kiều có thể mạnh mẽ sống sót, cho dù không còn mình. Có phải Duệ chỉ yêu nước yêu dân mà không yêu Kiều Kiều mấy? Không, thật ra Duệ yêu thiên hạ muôn dân, bởi trong thiên hạ muôn dân có nàng. Duệ chinh chiến vì muôn dân, cũng là vì nàng. Cho dù nàng có thể giận hắn, oán hắn, thì hắn vẫn liều mạng chém giết để cho nàng được ở đế đô an hưởng thái bình. Ngay cả trước khi Kiều có tình cảm với Duệ, thì hắn vẫn luôn dùng cách này để yêu nàng, bảo vệ nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!