Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh


Chương 5


Nhuế Ngạn lại đẩy Trác Lương đi sang bên đường, thuận tiện nhìn thoáng qua xe lăn của anh, chiếc xe lăn này vừa trông đã biết rất đắt đỏ, mặc dù bây giờ xe lăn không đắt cũng chạy bằng điện, nhưng nhìn bộ dáng của Trác Lương, chắc hẳn anh sẽ không dùng.

Do không học được hay trong lòng không thể chấp nhận đây?

Trong lòng Nhuế Ngạn khó chịu.

Xe Bân Tử tới rất nhanh, một chiếc Jetta che biển số.

Tài xế thấy chân Trác Lương không tiện, vì thế xuống xe định hỗ trợ, Trác Lương rũ mắt lạnh nhạt nói một câu: “Không cần đâu.”

Tài xế sửng sốt, chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Trác Lương đã chống một tay ra sau ghế, một tay chống lên lưng ghế, hai tay dùng sức, nhấc người ngồi vào ghế sau.

Tài xế tán thưởng: “Cánh tay anh khoẻ…”

“Bác tài…” Nhuế Ngạn cắt ngang lời anh ta, đóng cửa xe lại, “Phiền anh cất vào giúp tôi với.” Nhuế Ngạn chỉ vào xe lăn.

Tài xế vội vàng đi tới giúp Nhuế Ngạn cất xe lăn vào trong cốp.

Xe đi chưa được bao lâu, Bân Tử lại gọi tới.

“Anh lớn, anh đi đâu thế, để em bảo Đại Tề đón anh.”

“Không cần đâu, các cậu đừng xen vào, tìm một nơi không có camera rồi cho chúng tôi xuống là được.”

“Anh lớn……”

“Việc sau đó cậu xử lý giúp tôi nhé, cứ như vậy đi, cảm ơn, Bân Tử.” Bân Tử sẽ không hỏi đã xảy ra việc gì, chỉ biết giúp anh giải quyết tốt hậu quả, đây là sự ăn ý hình thành được từ từng ấy năm bộ đội tới nay.

Trác Lương trả điện thoại cho Nhuế Ngạn, thuận miệng hỏi: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

“Dạ?” Nhuế Ngạn bị anh hỏi chợt sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, khẽ nói, “Chú Tiểu Trác, chú về Khương Yển với cháu được không ạ?”

“Hỏi chú á?” Trác Lương liếc cô một cái, “Cháu hỏi thế có nghĩa là chú có quyền được lựa chọn đúng không?”

Nhuế Ngạn nhìn anh, chột dạ sờ tai, cầm điện thoại gọi cho Ngải Tiểu Á.

“Tiểu Á à, tối nay tớ có việc gấp phải về Khương Yển, thời gian này không có xe buýt, cậu xem có thể tìm giúp tớ một chiếc xe để đi nhờ về được không?” Ngải Tiểu Á thường xuyên ra ngoài, trong máy lưu rất nhiều số điện thoại của tài xế.

Đi nhờ xe theo lời Nhuế Ngạn nói là xe chở khách đường dài tới Vân Ninh chứ không phải đi xe trống.

Loại này xe có thể là xe taxi cũng có thể là xe đen, nhưng giá cả rẻ hơn xe taxi gọi bên ngoài rất nhiều, nếu may mắn, có đôi khi cũng chỉ bằng giá của xe buýt.

Nếu gọi xe bên ngoài, có lẽ giá phải bằng mười đến hai mươi cái xe buýt.

Hơn nữa lộ trình xa như vậy, cũng chưa chắc có xe taxi bằng lòng đi.

Ngải Tiểu Á không hỏi Nhuế Ngạn tại sao lại sốt ruột trở về như thế, mười phút sau đã nhắn tin tức của tài xế đến.

Nhuế Ngạn và Trác Lương xuống xe trên một con đường hẻo lánh, Nhuế Ngạn liên hệ với tài xế, tài xế tới rất nhanh.

Hai người đã rời khỏi nhà Trác Lương gần một giờ, có lẽ dì Vương đã phát hiện anh biết mất, chắc hẳn nơi đó đang loạn cả lên.

Nhuế Ngạn nhìn thoáng qua Trác Lương, anh ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn đèn đường phía xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Cháu tùy ý tìm một tài xế như vậy có được không ạ?” Vừa rồi anh còn nhờ người xử lý camera quay được cô trong khu đô thị, không để người của nhà họ Trác tìm được anh, hiện tại tùy tiện lên một chiếc xe, liệu có vấn đề gì không.

“Không sao đâu, không có vấn đề gì đâu.” Anh chỉ không muốn để người nhà nhìn thấy ai là người dẫn anh đi, nếu đã đi ra, những việc còn lại đơn giản hơn rất nhiều.

Nhuế Ngạn thấy anh nói chắc chắn như vậy, trong lòng cũng tin anh, tinh thần trở nên thả lỏng hơn.

Ngải Tiểu Á tìm được một chiếc xe taxi muốn chạy về Khương Yển vào tối nay, sau khi tài xế tới, kiểm tra đối chiếu với Nhuế Ngạn, xác định Nhuế Ngạn là người gọi xe bèn xuống dưới hỗ trợ.

Nhuế Ngạn âm thầm lắc đầu với tài xế, anh ta khựng lại, Trác Lương đã ngồi vào trong xe như trước đó.

Tài xế thuần thục bỏ xe lăn vào cốp xe.

“Bác tài, anh chờ tôi hai phút, tôi sẽ quay lại ngay.” Nhuế Ngạn nói với tài xế một tiếng, xoay người chạy vào một hiệu thuốc 24 giờ bên đường.

Rất nhanh, Nhuế Ngạn đã xách một cái cái túi nhỏ đi ra, ngồi vào trong xe.

Xe bắt đầu khởi hành, chạy lên đường cao tốc.

Nhuế Ngạn lấy thuốc sát trùng và bông y tế ra khỏi túi, sau đó duỗi tay, khi sắp chạm vào cổ tay của Trác Lương, cô gọi một tiếng: “Chú Tiểu Trác.”

Từ khi lên xe Trác Lương luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng gọi, anh quay đầu lại, nhìn thứ cô cầm trong tay, biết ngay cô muốn làm gì.

“Không cần đâu, không phải chuyện gì lớn, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”

Nhuế Ngạn không nói gì, một tay cầm đồ, một tay đặt bên cổ tay anh, không hề nhúc nhích.

Vừa rồi Trác Lương đã chứng kiến được sự cố chấp của cô, bất đắc dĩ vươn tay ra.

Nhuế Ngạn bật đèn ghế sau, đặt tay anh lên đùi.

Lại nhìn thấy vết thương này, Nhuế Ngạn vẫn cảm thấy sợ, miệng vết thương còn sâu hơn cô dự đoán, có lẽ khi con dao rơi xuống đã bị trật, không cắt vào động mạch nhưng vẫn chảy rất nhiều máu.

Nhuế Ngạn nhìn liếc qua chiếc quần đen của Trác Lương.

Cổ tay của anh luôn đặt trên đùi, chiếc quần kia chỉ sợ đã bị thấm đẫm máu.

Nếu tối nay cô không đi, không đúng lúc nhìn thấy cảnh vừa rồi, có phải con dao kia sẽ cắt vào cổ tay, sau đó…

Nghĩ đến khung cảnh đầy máu tươi đó, Nhuế Ngạn run lập cập.

Cô lấy bông y tế thấm thuốc sát trùng tiêu độc rồi lau cho anh, sau đó dùng băng gạc quấn vài vòng vào cổ tay anh, bấy giờ Nhuế Ngạn mới thả tay anh xuống.

Lúc thu tay về lại không nhịn được chạm vào chân anh một cái.

“Hửm?” Trác Lương liếc nhìn cô.

Nhuế Ngạn cảm nhận được đầu ngón tay ướt đẫm, miễn cưỡng cười cười, dời tầm mắt.

Trác Lương cúi đầu nhìn thoáng qua bao băng gạc trắng quấn quanh cổ tay, hơi hoảng hốt.

Nếu vừa rồi Nhuế Ngạn không đi, có phải con dao kia sẽ thật sự cắt xuống không?

Xe chạy như bay trên đường cao tốc, khó thể nhìn rõ phong cảnh hai bên, chỉ có bóng đêm bị bỏ lại phía sau, cùng với ánh sáng thấp thoáng của khu dân cư phía xa.

Cũng không biết xe đi được bao lâu, Nhuế Ngạn lặng lẽ liếc anh, Trác Lương tựa đầu vào lưng ghế, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nhúc nhích.

Sau khi trải qua chuyện rối loạn ban nãy, lúc này Nhuế Ngạn mới có cơ hội nhìn người trước mắt.

Anh gầy hơn nhiều so với năm cô gặp anh ở trong quân ngũ, khi đó anh không mập, lại cường tráng, cả người tràn ngập sức mạnh, mà lúc này, lại khiến Nhuế Ngạn cảm thấy thon gầy.

Người đàn ông đứng trên sân huấn luyện hấp dẫn mọi ánh mắt và vỗ tay của binh lính, anh đứng ở nơi đó, ngược ánh mặt trời, trong mắt ánh vẻ khinh thường, trên mặt tràn ngập kiêu ngạo, không để ai vào mắt…

Khí phách đàn ông, đúng vậy, đó là khí phách đàn ông.

Lúc đó hơn hai mươi tuổi, mặt mũi nom rất đẹp, người tràn đầy khí phách đàn ông, khi cô gọi anh là chú, rõ ràng rất khó chịu, lại cố gắng chịu đựng không phản bác, trước nay Nhuế Ngạn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày anh lại đi đến bước tự sát.

Đương nhiên, Nhuế Ngạn cũng chẳng ngờ rằng anh và cô sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, người mà xưa nay cô đều phải ngửa đầu nhìn, hiện tại cô lại phải cúi đầu, thậm chí ngồi xổm xuống mới nói được với anh.

Loại cảm xúc tuyệt vọng này rất dễ phá hủy một người.

Khoé mắt Nhuế Ngạn đỏ ửng, cố gắng chịu đựng lắm mới không để nước mắt rơi xuống.

“Cô gái, sao tối muộn thế này rồi hai người còn về Khương Yển, sáng sớm mai ngồi xe buýt cũng được mà.” Buổi đêm buồn tẻ làm tài xế cảm thấy nhàm chán, bèn bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Ngày mai tôi còn phải về trường đi học, ngồi xe buýt sẽ không kịp hai tiết đầu.” Nhuế Ngạn lặng lẽ dụi dụi mắt, thuận miệng nói dối.

Nói xong cô mới nhớ ra ngày mai là cuối tuần, không phải đi học.

“Ồ, cô là sinh viên hả, đại học?” Có lẽ tài xế cũng hồ đồ, không nhận ra có chỗ nào không đúng.

“Đúng vậy, tôi lên năm ba rồi.”

“Cô học chuyên ngành gì thế?”

“Phát thanh viên.” Nhuế Ngạn vừa nói vừa mở ba lô lấy áo khoác ra phủ lên chân Trác Lương.

“Ồ, phát thanh viên à, thế thì là người dẫn chương trình rồi, có phải sau này sẽ đến làm MC cho đài truyền hình không?” Tài xế rất hưng phấn, “Biết đâu sau này cô lại trở thành người nổi tiếng giống như những ngôi sao nghệ sĩ đó.”

“Bác tài cứ nói đùa.” Nhuế Ngạn cười cười.

Tài xế kia rất thích nói chuyện, Nhuế Ngạn câu được câu không đáp lời, Trác Lương không có động tĩnh gì, Nhuế Ngạn cũng chẳng thể nhìn ra anh đã ngủ hay chưa.

Hôm nay Nhuế Ngạn đã bôn ba cả ngày, tinh thần lại luôn căng thẳng cao độ, hiện tại ngồi trong xe, thân xe hơi xóc nảy mang đến tác dụng thôi miên, mí mắt không khỏi khép lại.

Tài xế thấy Nhuế Ngạn không có hứng thú nói chuyện bèn mở nhạc lên.

Âm nhạc vừa phát ra, Nhuế Ngạn bất đắc dĩ.

“Bác tài, tối muôn lái xe vốn đã vừa buồn ngủ lại mệt, bây giờ bật nhạc Phật, anh không sợ ngủ mất à?”

“Không sợ.” Tài xế vui vẻ, “Tôi tin Phật, nhất là lúc lái xe vào buổi tối, nghe loại nhạc này, trong lòng cũng kiên định.”

Nhuế Ngạn nghe anh ta nói mà dựng tóc gáy, nhưng loại nhạc này quá dễ thôi miên, Nhuế Ngạn dần nhắm mắt lại trong tiếng “Nam mô uống la đát kia đa la đêm gia nam mô a lị gia bà Lư yết đế thước bát la gia bồ đề tát đà bà gia”.

Dù rằng Nhuế Ngạn rất mệt, nhưng ngủ lại rất nhẹ, vừa nhắm mắt lại đã bắt đầu nằm mơ, trong mơ tất cả đều là cổ tay và máu, còn có khuôn mặt tái nhợt của Trác Lương.

Nhuế Ngạn định đi lên đè xuống miệng vết thương của anh, nhưng làm thế nào cũng không được, trơ mắt nhìn anh càng ngày càng xa, Nhuế Ngạn muốn gọi anh, giọng nói lại như bị thứ gì đó ngăn chặn, làm thế nào cũng không phát ra tiếng.

Đầu Nhuế Ngạn ướt đẫm mồ hôi, giật mình bừng tỉnh, ngồi dậy, chiếc áo trên người cô theo động tác ngồi dậy mà trượt xuống.

“Cháu mơ thấy ác mộng à?” Trác Lương hỏi cô.

Nhuế Ngạn vẫn còn đắm chìm vào cảnh trong mơ, cứng đờ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của Trác Lương.

Trong bóng đêm.

Một đôi mắt vô cùng bình tĩnh.

Bình thản không gợn sóng, không buồn không vui.

Không hề giống với ánh mắt sáng ngời thậm chí mang theo sự cuồng vọng trong trí nhớ của cô.

Anh ngồi đó, như ngồi trong một thế giới khác, mơ hồ mà xa cách khiến người khác duỗi tay cũng với không tới.

Nhuế Ngạn nhặt áo lên, không chỉ có áo khoác của cô, còn có áo khoác của anh.

Nhuế Ngạn đưa áo của anh cho anh, giọng khản đặc: “Chú mặc vào đi ạ, đầu thu rồi, buổi tối rất lạnh.”

Trác Lương không nói gì, nhận lấy áo khoác mặc vào.

Nhuế Ngạn nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng.

“Bác tài, còn bao lâu nữa thì tới nơi ạ?”

“Chậm nhất chưa đến nửa giờ nữa là xuống cao tốc rồi, hai người đi đâu, tôi đưa hai người đến cửa nhà.”

“Khu đô thị Lục Dương ạ.” Nhuế Ngạn nói tên khu đô thị.

Nhuế Ngạn không ngủ tiếp, lấy một chai nước khoáng trong túi ra đưa cho Trác Lương: “Chú Tiểu Trác, chú uống nước đi.”

“Cảm ơn cháu.” Trác Lương nhận lấy, song lại không uống, chỉ cầm trong tay.

“Bây giờ chúng ta tới nhà cháu ạ, cũng không thể nói là nhà cháu được, căn hộ ở khu đô thị Lục Dương trước đây là của cậu nhỏ, nhưng sau đó cậu lại cho cháu, khi nào nghỉ cháu sẽ ở nơi đó, chú tạm ở…” Nhuế Ngạn dừng lại một chút, “Chúng ta tạm sống ở đây một thời gian được không ạ?”

“Được chứ.” Trác Lương gật đầu, “Cảm ơn cháu, Nhuế Ngạn.”

“Chú Tiểu Trác đừng khách khí.”

*****

Khi xe taxi tới khu đô thị Lục Dương đã là hai giờ sáng, Nhuế Ngạn trả tiền, đẩy Trác Lương vào trong khu đô thị.

Căn hộ có một tầng, một hơn một trăm mét vuông, hai phòng chính hai phòng ngủ, còn có một cái sân nhỏ.

Năm đó, Lục Liễm định mua để bản thân ở, căn hộ đã được trang hoàng tươm tất, mọi thiết bị gia dụng đồ điện đều rất đầy đủ, nhưng sau đó lại nhập ngũ, không ở nữa.

Mấy năm nay, tuy Nhuế Ngạn ở tại trường, nhưng ngày nghỉ, ngày lễ tết đều đến đây sống, trong 1 học kỳ, thỉnh thoảng cũng sẽ về ở hai ngày.

Mặc dù không sống ở đây, nhưng phí điện nước phí gas phí internet, Nhuế Ngạn vẫn trả đầy đủ, cậu nhỏ bảo cô hãy coi ngôi nhà này như nhà của mình, nếu thế thì trong nhà sao có thể không điện không nước chứ?

Đây là nơi duy nhất thuộc về cô, cũng là nơi duy nhất cô có thể đặt chân.

Nhuế Ngạn đẩy Trác Lương vào, bật hết tất cả đèn trong phòng lên, nhìn thấy ngôi nhà được đèn chiếu sáng, Nhuế Ngạn mới thấy yên tâm.

“Chúng ta ở đây có được không ạ?” Nhuế Ngạn không nhịn được hỏi lại Trác Lương một lần nữa.

Trác Lương cũng trả lời cô: “Làm phiền cháu rồi, Nhuế Ngạn.”

“Không phiền đâu ạ.” Nhuế Ngạn cười với anh, đẩy anh vào phòng ngủ chính, “Chú ở phòng này nhé.”

Trác Lương không từ chối ý tốt của cô, vừa rồi anh đã nhìn thoáng qua căn phòng này, phòng ngủ chính có vệ sinh riêng, quả thật rất phù hợp với anh.

Trác Lương đi vội vàng, không mang theo gì cả, không chỉ quần áo, ngay cả điện thoại ví tiền cũng không mang, chỉ cầm theo cái gậy kia.

Một thứ không muốn mang đi lại không thể không mang.

Nhuế Ngạn tìm được một cái áo thun màu trắng và quần đùi trong tủ: “Đây là quần áo của cậu nhỏ, tuy đã cất năm sáu năm, nhưng vẫn còn mặc được, chú Tiểu Trác tạm chấp nhận một đêm đi ạ, ngày mai cháu sẽ mua đồ mới giúp chú.”

Nhuế Ngạn nhìn vào WC, lại nhìn Trác Lương, suy nghĩ một lát, khẽ mỉm cười: “Vậy chú Tiểu Trác tự tắm rửa nhé, cháu đi đun nước đây.”

Thật ra Nhuế Ngạn rất muốn hỏi rằng anh có cần cô hỗ trợ hay không, nhưng lời này tới bên miệng lại chẳng thể nói nên lời, chỉ sợ anh có ngã vỡ đầu chảy máu cũng không muốn người khác tới hỗ trợ.

Nhuế Ngạn vào phòng bếp đun nước, nghĩ đến buổi tối chàng trai kia trước khi rời đi có nói “Anh hai vẫn chưa ăn tối”, cô mở ra tủ lạnh nhìn.

Nghỉ hè cô có ở lại đây mấy ngày, sau khi khai giảng thì không về nữa, tủ lạnh chẳng còn thứ gì, nhưng cũng may còn hai gói mì ăn liền.

Nhuế Ngạn đun nước trong nồi, thật sự không yên lòng, đi đến trước cửa phòng ngủ nghe ngóng động tĩnh bên trong.

WC có tiếng nước, không có tiếng ngã.

Nhuế Ngạn dựa vào tường, cô không thể tưởng tượng được mấy tháng nay anh đã sinh hoạt như thế nào, vừa nghĩ tới lại cảm thấy khó thở.

Nhuế Ngạn cứ dựa vào như thế, nhìn đèn tường, không biết do mệt hay buồn ngủ, cả người hơi lâng lâng.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, Trác Lương đẩy bánh xe lăn tới.

Nhuế Ngạn nhìn vào đèn trong thời gian dài, vừa quay đầu, chợt cảm thấy nhòe mắt, chớp chớp một lát mới bắt đầu nhìn kĩ.

Trác Lương đã thay áo thun và quần đùi, trên tóc còn dính bọt nước, cánh tay và đùi lộ bên ngoài cũng hơi ướt.

Thời gian tiếng nước chảy trong WC vang lên khá ngắn, không đủ để tắm rửa, có lẽ chỉ lau người.

Nếu anh cần tắm thì phải làm sao đây?

Nếu muốn đi WC thì phải làm gì bây giờ?

Nhuế Ngạn nghĩ vậy, cảm giác khó thở vừa rồi càng nghiêm trọng hơn.

“Thật ra chân chú không hẳn là hoàn toàn không có cảm giác, tuy vô lực, nhưng đùi phải vẫn tốt hơn trái, nếu chống gậy, một số việc… Vẫn có thể tự làm được, cho nên cháu đừng quá lo lắng.” Dường như Trác Lương đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, bình thản mở miệng.

Thật vậy ư? Vì vậy nên phải mang theo gậy sao?

Nhưng trông anh có vẻ rất ghét cái gậy kia mà.

Nhuế Ngạn không biết trả lời như thế nào, đứng thẳng người: “Chú Tiểu Trác, trong nhà chỉ có mì gói, cháu nấu cho chú nhé.” Trực giác của cô cho biết anh không hề thích thảo luận với người khác về chân của mình.

“Được, cảm ơn cháu.” Trác Lương đã không ăn cơm gần một ngày rồi, không định từ chối.

Nhuế Ngạn đi vào bếp, nước trong nồi đã sắp cạn, nếu cô vào muộn hai phút, có lẽ sẽ cháy nồi mất.

Nhuế Ngạn đổ thêm nước, sau đó ra ngoài hỏi: “Chú Tiểu Trác ơi, chú thích mì cứng hay mềm? Nước canh nhiều hay ít ạ?”

“Nấu mì ăn liền cũng phải chú ý nhiều như vậy hả?” Trác Lương quay bánh xe lăn đi tới trước cửa phòng bếp nhìn cô.

“Đương nhiên ạ, mì cứng thì sẽ dai hơn, nước canh ít thì hương vị sẽ đậm đà hơn ạ” Nhuế Ngạn xé gói mì thả mì vào trong nồi.

“Vậy cháu thích ăn loại nào?”

“Cháu thích ăn dai sợi, nước dùng đậm đà hơn.”

“Cho chú giống cháu đi.” Đây là lần đầu tiên Trác Lương biết nấu mì gói cũng có thể đa dạng như thế, ở bộ đội khi ăn mì gói đều trực tiếp úp bằng nước sôi, úp vài phút rồi ăn luôn, anh thật sự chưa từng nghiên cứu nên nấu cứng mềm hay dùng nhiều ít nước canh.

“Nếu có thêm trứng gà với rau dưa thì càng tốt, hương vị sẽ càng thơm ngon, chú Tiểu Trác, trứng gà chú thích ăn chín hẳn hay để lòng đào ạ?”

“…Có trứng gà hả?” Trác Lương ngập ngừng vài giây mới hỏi.

“… Không có ạ.” Nhuế Ngạn nhếch miệng, cười gượng một tiếng, vừa rắc gia vị vào, vừa nói, “Chúng ta tưởng tượng một chút cũng được mà.” Cô phát hiện hóa ra Trác Lương rất độc miệng, mỗi lần nói chuyện đều khiến người khác cứng họng.

Cảm xúc đè nén nặng nề của Trác Lương vì nụ cười của cô mà giảm bớt, đã hơn nửa năm qua, anh chưa từng cảm thấy thèm ăn, nhưng vào giây phút này, anh lại đột nhiên chờ mong vào bát mì gói còn chưa ra khỏi nồi kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN