Người Anh Nhìn Là Em
Quyển 3 - Chương 39: Rất thích anh (canh hai)
Trên Weibo của 《 Du thành 》 chính thức công bố dàn diễn viên chính, nam chính là Thẩm Ương, mà nữ chính là người năm trước vinh dự lấy được vị trí ảnh hậu Chủ Chỉ Yểu, năm nay cô chưa được hai mươi bảy tuổi, mấy năm trước đã thành lập được phòng làm việc cho riêng mình. Tóm lại là một trong nữ diễn viên hot nhất.
Vài ngày sau, 《 Du thành 》 bắt đầu quay, Thẩm Ương chính thức phải tiến vào đoàn phim, vào ngày anh đi Duy Thành, buổi sáng hôm đấy Khương Trân không có cảnh quay thế là cô tự mình tiễn anh ra sân bay, cô trang bị đầy đủ, cả người được che chắn kín mít.
Sau khi 《 Du thành 》 chính thức đi vào quỹ đạo, hai người lại bắt đầu trở về con đường yêu xa, bởi vì cường độ quay của 《 Du thành 》 vô cùng cao mà ngay lúc đó những cảnh quay ở trường Nhất Trung của mấy người Khương Trân cũng quay xong, tiếp theo đoàn phim sẽ bắt đầu quay ở Học viện luật Tấn Thành, mà cường độ quay chụp ở Học viện luật cao hơn ở trường Nhất Trung rất nhiều bởi vậy mỗi ngày hai người chỉ có thể trò chuyện qua video với nhau nhiều nhất là nửa giờ mà thôi.
Bắt đầu từ đầu tháng tám, 《 Trường sinh duyên 》 bắt đầu là các hình thức tuyên truyền, bởi vì 《 Trường sinh duyên 》 được định ngày chiếu vào cuối tháng tám, đầu tiên là tuyên truyền trên weibo chính thức của phim, trên weibo tung ra một đoạn trailer dài chiếu trước một đoạn ngọt ngào của hai người trong phim, làm scandal của hai nam nữ chính Thẩm Ương và Khương Trân lại lần nữa bị đào lên.
Sau khi weibo chính thức bắt đầu tuyên truyền thì những diễn viên chính của bộ phim cũng bắt đầu tuyên truyền, trong nhất thời nhiệt độ của 《 Trường sinh duyên 》 lần nữa cao lên, ở một tuần trước khi 《 Trường sinh duyên 》 được chiếu thì 《 Trường sinh duyên 》 tổ chức một buổi họp báo tuyên truyền.
Buổi họp báo này được tổ chức vào chín giờ tối, bởi vậy vào lúc bảy giờ tối Tống Đàm cho đoàn phim kết máy về nghỉ ngơi, ông thì cùng phó đạo diễn mang theo Khương Trân và Bạch Dụ Chi đi tham gia buổi họ báo tuyên truyền. Bởi vì hai người đi chung với đạo diễn nên hai người họ cũng là người đầu tiên đến hiện trường.
Chử Thấm Hi là người thứ hai đến, thật ra từ sau buổi tiệc đóng máy của 《 Trường sinh duyên 》 hai người rất ít khi liên lạc với nhau, bởi vì mỗi riêng đều bận công việc của riêng mình, nhưng lúc gặp lại cũng không có nhạt nhẽo như trong tưởng tượng. Là vì Chử Thấm Hi vừa gặp cô liền cho Khương Trân một cái ôm nồng nhiệt.
“A Trân, lâu rồi không gặp em, chị nhớ em muốn chết.”
Khương Trân cười nhàn nhạt, bây giờ cô đã hoàn toàn quen thuộc sự nhiệt tình của Chử Thấm Hi, “Em cũng rất nhớ chị.”
“Thật ra trước đó chị định hẹn em ra ăn một bữa cơm, nhưng lại quá bận rộn, bận đến mức chân không chạm đất, nhưng sau này rảnh rỗi hơn một chút chúng ta lại hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.”
“Được ạ.” Khương Trân gật đầu.
Trong mắt Chử Thấm Hi hiện tại chỉ có Khương Trân, ngay cả Bạch Dụ Chi ngồi bên cạnh đều bị cô làm lơ, nếu không phải là người đại diện đẩy nhẹ cô một cái thì thật đúng là cô không nhìn đến đấy.
“Bạch lão sư, lâu rồi không gặp.”
Bạch Dụ Chi cười cười với cô, “Đúng là lâu rồi không gặp.”
“Bạch lão sư, bây giờ em thật ghen tị với hai người.”
“Sao lại nói thế?”
“Anh xem một chút, bây giờ hai người hợp tác với nhau, từ diễn viên đến nhân viên công tác đều là người quen.”
Bạch Dụ Chi, “Vậy làm đạo diễn sắp xếp cho em một vai?”
Chử Thấm Hi vội vàng lắc đầu, “Cái kia vẫn là thôi đi, để cho em một chút không gian riêng đi, ài đúng rồi, Thẩm lão sư còn chưa đến sao?”
“Có thể sẽ đến trễ một lát, bây giờ anh ấy đang ở trên đường.”
“Như vậy sao…” Chử Thấm Hi chợt phản ứng lại, “Sao em lại hiểu rõ vậy?”
Khương Trân nhìn cô ấy, trong lòng “lộp bộp”, cô giải thích nói: “Thẩm lão sư gần đây không phải đang quay phim ở Du Thanh hay sao? Anh ấy từ Du Thanh bay đến đây khẳng định sẽ đến trễ, như vậy bây giờ không phải còn đang trên đường sao?”
Chử Thấm Hi gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Trước khi bắt đầu buổi họp báo mười phút thì Thẩm Ương mới đến hiện trường. Anh mặt một bộ vest màu xanh mực, dáng người thẳng tắp, vô cùng đẹp trai, hai người liếc nhau một cái liền dời mắt đi, chỉ vẹn vẹn một giây mà thôi nhưng bên trong lại bao hàm rất nhiều cảm xúc không thể bộc lộ ra ngoài.
Sau khi chào hỏi đơn giản, qua mấy phút sau chính thức bắt đầu buổi tuyên truyền, buổi tuyên truyền này kéo dài hai tiếng rưỡi mới kết thúc, vì lúc sau ai cũng có công việc nên khi kết thúc buổi tuyên truyền mọi người liền tự mình rời đi.
Nhân viên công tác đều ở trong hội trường nên hai người ngay cả cơ hội nói chuyện đều không có, Khương Trân nhận được tin nhắn wechat của Thẩm Ương.
Thẩm lão sư: Ở ga-ra xe chờ anh.
Khương Trân trả lời anh rồi cùng Trần Bội Bội xuống tầng hầm trước.
Khi Thẩm Ương chuẩn bị rời đi thì Bạch Dụ Chi không biết từ nơi nào xuất hiện, hỏi anh: “Tí nữa có quay lại Duy Thành không? Nếu không gấp thì chúng ta đi uống vài chén?”
Thẩm Ương tất nhiên là từ chối anh ta, “Lần này thôi đi, để lần sau.”
“Thời gian dài như không gặp, cậu cũng quá không có nghĩa khí đi?”
“Bạch ca, cái này không thể trách Thẩm ca được, chủ yếu là gần đây quay phim quá cực, khó có được một ngày đạo diễn cho anh ấy về sớm, còn cho phép anh ấy không cần trở về tự nhiên là muốn nghỉ ngơi cho tốt một chút, anh nhìn quầng thâm mắt này của anh ấy xem.” Nghiêm Lộc bện cạnh giải thích giúp anh.
Quầng thâm dưới mí mắt Thẩm Ương quả thực là rất nặng, Bạch Dụ Chi thấy vậy cũng không làm khó anh, “Vậy được rồi, lần sau cậu về nhất định phải cùng tối uống một chén đấy.”
“Nhất định, vậy Lão Bạch, chúng tôi đi trước.”
“Đi đi.”
Hai người trực tiếp đi xuống tầng hầm, lúc hai người đi xuống, Thẩm Ương phát giác được có camera theo dõi bọn họ, sự nhạy cảm này là những năm này từng chút từng chút mà rèn luyện được, “Có phóng viên.”
“Ở đâu ạ?”
Nghiêm Lộc vừa định nhìn xung quanh liền bị Thẩm Ương ngăn lại, “Đừng nhìn lung tung, vào xe trước rồi nói.”
Mấy phút sau, hai chiếc xe một trước một sau chạy ra khỏi tầng hầm, một chiếc rẽ trái một chiếc rẽ phải rời đi, một chiếc là xe bảo mẫu của Thẩm Ương, một chiếc là xe bảo mẫu của Khương Trân, mà sau khi hai chiếc xe rời đi thì cũng có mấy chiếc xe theo phía sau.
Người trong mấy chiếc theo đuôi kia căn bản sẽ không nghỉ tới sau khi bọn họ rời đi thì có một chiếc Maybach đen từ trong tầng hầm chạy ra, cuối cùng hòa vào dòng xe đông đúc trên đường.
“Thẩm lão sư, anh thật lợi hại.”
Thẩm Ương nhìn cô, “Lợi hại cái gì?”
“Sao anh biết được bên ngoài có phóng viên vậy ạ?”
“Nếu chút quan sát ấy đều không có thì không khỏi uổng công lăn lộn mấy năm nay rồi hay sao?”
Khương Trân cười cười, “Thì ra anh đã sớm có chuẩn bị.”
Sau khi mấy người Thẩm Ương xuống sân bay thì đã có nhân viên lái xe bảo mẫu đến chờ ở cửa phi trường, mà sau khi lên xe bảo mẫu thì anh đã giao chìa khóa xe riêng của mình cho Nghiêm Lộc, để cậu lái xe anh đến tầng hầm đậu ở đấy.
“Ùng ục…” Bụng Khương Trân thình lình kêu.
Thẩm Ương nhìn cô, “Đóng bụng rồi?”
Hôm nay cô đều không có ăn cơm trưa và cơm tối, bởi vì buổi tối là buổi họp báo tuyên truyền.
“Em muốn ăn gì?”
Khương Trân nghĩ nghĩ rồi nói: “Không cần ăn đâu ạ, bây giờ đã trễ thế rồi nếu như bị phóng viên chụp sẽ không hay lắm đâu.”
“Vì sợ bị chụp mà nhịn đói sao?”
“Thật ra cũng không phải rất đói…” Khương Trân đang nói thì đột nhiên Thẩm Ương quẹo vào khúc cua phía trước, cô đổi thành hỏi: “Đi đâu vậy ạ?”
“Đi một chỗ có thể ăn cơm, mà không bị chụp được.”
Nửa tiếng sau, xe tiến vào trong một tiểu khu.
“Đây là đâu vậy ạ?”
“Một lát nữa em sẽ biết.”
Sau khi xuống xe, Khương Trân đi theo Thẩm Ương vào bên trong, thẳng đến khi vào thang mát, cô mới phản ứng được.
“Chúng ta không phải là đến nhà anh chứ?”
Thẩm Ương dùng tay còn lại gõ nhẹ trán cô, “Còn không tính là quá ngốc.”
Đây là lần đâu tiên Khương Trân đến chung cư của Thẩm Ương, rộng khoảng một trăm mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, phong cách vô cùng đơn giản nhưng lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ và gọn gàng.
“Nghĩ gì thế em?”
“Cảm thấy không giống với tưởng tượng của em lắm.”
“Cái gì không giống?”
“Em nghĩ những minh tinh lớn như các anh hẳn là sẽ ở trong chung cư vô cùng lớn chứ.”
“Em thích chung cư lớn?”
Khương Trân lắc đầu, “Không thích ạ, quá mênh mông, em thích nhỏ một chút, tốt nhất là từng ngóc ngách em đều có thể thấy ạ.”
Căn nhà như vậy càng làm cho cô có cảm giác an toàn.
“Nhà như em nói chỉ thích hợp một người ở, sau này hai người hoặc là ba người ở sẽ không thích hợp.”
“Hai người? Ba người?” Trong nhất thời Khương Trân không phản ứng kịp.
Thẩm Ương đột nhiên đến gần cô, “Anh nói hai người tỉ như nói chúng ta, ba người tỉ như nói…”
“Đừng nói nữa.” Anh còn chưa nói hết đã bị Khương Trân che miệng lại, “Em đói.”
Trong mắt Thẩm Ương mang theo ý cười, anh nắm chặt tay cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, “Ăn mì sợi được không?”
“Được ạ.”
Thẩm Ương buông tay cô ra đi vào phòng bếp, Khương Trân cũng đi theo, lâu lắm rồi anh trở về chung cư nên trong tủ lạnh chỉ dự trữ trứng gà, thức ăn hộp và mì sợi, những thứ không thể để lâu thì trước khi anh đi đều giải quyết hết.
Anh làm mì trứng đơn giản cho cô, bên trên còn có cá hộp.
“Hôm nay làm món tương đối đơn giản, chời lần sau anh rảnh, anh làm món ngon hơn cho em.”
Khương Trân vừa ăn mì vừa hỏi: “Anh biết nấu cơm ạ?”
“Nấu cơm không phải việc gì khó, sao lại không biết chứ?”
Khương Trân vẫn cảm thấy những người vừa ra đời đã ngậm thìa vàng đều sẽ không biết nấu cơm, cũng không phải là không nấu, mà căn bản là sẽ không đi học, về phần cô, thì cũng là sau này học hỏi mày mò từng chút một mới học được.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Ương thu dọn bát đũa, Khương Trân không chịu ngồi yên, ở phía sau anh, “Có muốn em rửa chung với anh hay không?”
Thẩm Ương đầu cũng không quay lại, “Cũng chỉ là cái cái bát mà thôi, không cần hai người phải rửa.”
Khương Trân ngẩng đầu nhìn gò má anh, anh cúi đầu rửa bát, dáng vẻ ôn hòa không nói lên lời, phảng phất chỉ cần dựa vào anh thì cho dù trong lòng biến động cỡ nào thì cũng bình thản, đó là cảm giác không nói nên lời, nhưng cho đến bây giờ, cô chỉ có thể cảm nhận được cảm giác này trên người anh.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi vòng tay ôm eo anh, tựa mặt trên lưng anh, thì thào nói: “Thẩm lão sư, em thật sự rất thích anh.”
Khương Trân vừa dứt lời thì Thẩm Ương cũng vừa rửa xong cái bát cuối cùng.
Đột nhiên, một trận choáng váng, Khương Trân còn chưa kịp phản ứng đã bị người nào đó ôm eo đặt trên bồn rửa bát, anh chen vào đứng giữa hai chân cô, anh nắm chặt gáy cô, đôi mắt thâm thúy không hề chớp mắt nhìn cô.
“Em có biết là hôm nay lúc anh nhìn thấy em, anh nhẫn có bao nhiêu vất vả hay không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!