Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ - Chương 76: Là theo đuổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ


Chương 76: Là theo đuổi


Khương Hành giả vờ say, Lý Quân cũng không thể vẫn luôn ở cùng hắn, nếu còn không ra tổ tiết mục sẽ bắt đầu hoài nghi Khương Hành là say thật hay say giả.

Trên thực tế, Khương Hành cũng có một chút men say, đã lâu không uống nhiều rượu như vậy, hiện tại uống nhiều một chút liền dễ bị say, giả say đúng là một biện pháp giải quyết tốt nhất, hơn nữa tổ tiết mục xem hắn như một người bị bệnh, cũng không mạnh mẽ giữ hắn lại kinh doanh.

Đỡ người tiến vào còn tặng kèm một cái hôn môi, Lý Quân cự tuyệt nụ hôn thứ hai của Khương Hành, sau đó lại lần nữa đeo mic lên đi ra ngoài, Khương Hành tuy lưu luyến không rời, nhưng vẫn thả cho người chạy đi, nghĩ tới bản thân cư nhiên là một tên biến thái cuồng theo dõi, là đã muốn đấm gối, tại sao lại như vậy chứ? Hắn sao có thể làm những việc như thế? Tiểu Quân không kéo hắn tới hẻm nhỏ chùm bao tải đánh một trận?

Không đúng, vì sao hắn lại cảm thấy Tiểu Quân sẽ đánh hắn, này không hợp lý, Tiểu Quân là một người rất dịu dàng, em ấy tuyệt đối không phải kẻ cuồng bạo lực.

Khương Hành lặng lẽ bò dậy tắm rửa rồi đi ngủ, trưa nay cũng không được nghỉ ngơi, hiện tại lại uống rượu vào, đầu liền nặng, có lẽ nghỉ ngơi một đêm sẽ qua.

Sau khi Lý Quân ra ngoài, Vệ Diên thuận miệng hỏi câu Khương Hành có phải say thật hay không, Lý Quân cười với y một cái, sau đó Vệ Diên liền đã hiểu.

Y đã nói mà, tửu lượng của Khương Hành sao có thể kém như vậy, thì ra là giả vờ.

Hiện tại là thời gian kinh doanh của nhóm khách mời, phòng bếp giao cho ba cô gái không xuống bếp xử lý, Ninh Húc và Trình Minh cũng đi vào hỗ trợ.

Lý Quân ngồi ở phòng khách pha trà tiếp đón các vị khách nhân còn lại.

Ở chung với đám người Lý Quân Vệ Diên một ngày, ấn tượng của Đường Hải và Thái Tuấn đối với bọn họ cũng khá tốt.

Đường Hải: “Ngày mai chúng tôi phải đi rồi, thật luyến tiếc cuộc sống ở nơi này, đi tới đây ngay cả tức giận hình như cũng không còn.” 

Thái Tuấn: “Tôi cũng có loại cảm giác này, ngày thường gặp người bệnh không nghe lời liền muốn nói hai câu, hiện tại phát hiện hình như cũng không cần như vậy.”

Vệ Diên: “Nơi này đúng là có thể khiến người thay đổi không ít.” Ít nhất y đến đây chưa được 5 ngày, liền xử lý sạch sẽ một việc đại sự có vẻ không sáng rọi gì, tương lại tựa hồ càng thêm tiền đồ như gấm.

Hai nhà điều khắc cũng không tham dự hoạt động cùng những người khác, đối với đề tài này không hiểu biết cho lắm, nghiêm túc uống trà, nỗ lực làm một phông nền an tĩnh.

Lý Quân phụ trách rót trà cho bọn họ, kỳ thực chính anh cũng có thay đổi, lúc vừa tới vô luận là đối với khách mời hay khách nhân, hoặc là đủ loại đề tài anh đều không có hứng thú gì, nhưng sau khi ở lâu, có lẽ bởi vì lại cùng Khương Hành yêu đương từ đầu, anh lại tràn đầy sức sống, nguyện ý nói nhiều vài câu, ngẫu nhiên còn sẽ chủ động dẫn đường đề tài.

Sau khi ba cô gái thu dọn phòng bếp xong, cũng tới đây ngồi một lát, khách mời tuần này đều là nam nhiều nữ ít, địa vị của các cô càng thêm nhỏ bé.

Khương Hành không ở đây, tổ tiết mục cũng không an bài chơi trò gì cả, hiện tại loại không khí uống trà nói chuyện phiếm này cũng không thích hợp cắm vào hoạt động trò chơi giải trí, hình ảnh không đúng lúc sẽ khiến chương trình quá làm ra vẻ, lại đột ngột.

So với lúc trước, Khương Hành giống như pho tượng ngồi ở giữa, Lý Quân và Vệ Diên càng có thể khiến cho các khách nhân trở nên sinh động hơn.

Nhưng đôi khi Khương Hành cũng có thể ra điều tiết không khí, là một ông chủ không thể thiếu của khách sạn.

Đường Hải nói cho bọn họ ngày mai liền phải rời, chương trình bọn họ qua một tuần nữa cũng sẽ kết thúc, tất cả mọi người đều là khách qua đường của nhau, không có ai vì ai mà ở lại.

Đề tài này vừa thương cảm lại vừa không thương cảm, mỗi người đều còn phải đối mặt với ngày mai không biết.

Mấy người đàn ông thành thục ngồi chung với nhau, chỉ là một cái đề tài bình bình thường thường bỗng trở nên thâm ảo, ngay cả Vương đạo diễn cũng thiếu chút nữa bị bọn họ mang nhập vào cái bầu không khí nhàn nhạt ưu sầu này.

Cũng may Hà Uyển Tinh cũng là người có thể tán gẫu, đề tài rất nhanh liền chuyển dời đến thành quả công việc của các cô hôm nay, kể về những việc ban ngày các cô làm, Lý Quân cũng không thích đề tài thương cảm, cũng chia sẻ với các cô chuyện hôm nay bọn họ trở thành quan sát viên phòng bếp.

Hiện tại Lương Chỉ Duyên cũng đám nói đùa với Lý Quân: “Anh Quân, anh không sợ Khương lão sư tức giận à, anh ấy đã thảm như vậy, còn bị anh chê cười.”

Lý Quân hỏi lại cô: “Em cảm thấy anh ấy dám sao?”

Lương Chỉ Duyên bị hỏi có chút ngốc theo bản năng lắc lắc đầu, hình như Khương lão sư không dám chọc Lý Quân tức giận, hắn quả thực quá kém,  lãnh khốc vô tình của một tuần trước giống như là việc xảy ra 100 năm trước!

Lý Quân lại tiếp tục cúi đầu làm việc của mình — pha trà.

Người không quá biết tán gẫu liền nhìn chằm chằm Lý Quân thể hiện kỹ năng pha trà thuần thục của anh, ngón tay anh rất đẹp, động tác pha trà lưu loát như nước chảy, nhìn cực kỳ thoải mái, trong đó có một camera còn chuyên môn tiến hành quay chụp tay anh.

Nếu đây là tuần đầu tiên, Vương đạo diễn cũng sẽ không hi sinh như vậy, nhưng hiện tại hắn hiểu rõ, Lý Quân đôi khi trong lúc lơ đãng sẽ cho người ta kinh hỉ, anh thành thạo đầy đủ 18 ban võ nghệ, chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra, không có thứ anh không làm được.

Trò chuyện, uống trà, ăn chút đặc sản bác gái Điền cho ngày hôm qua, một buổi tối liền đi qua.

Trước khi nghỉ ngơi, bên ngoài bắt đầu cuồng phòng gào thét, nước mưa như sóng triều xâm nhập khách sạn.

Sau khi tắm xong, Lý Quân cũng không lập tức đi ngủ, anh lại mở sổ tay, ghi lại điều gì đó không rõ.

Mưa rơi chưa tới nửa tiếng liền nhỏ dần, Lý Quân cũng ghép lại sổ tay của anh, tắt đèn đi nghỉ.

Khách mời nghỉ ngơi, cũng không đại biểu tất cả nhân viên công tác của chương trình cũng có thể lập tức nghỉ ngơi, ngay cả Vương đạo diễn còn đang nỗ lực gãi gãi cái đầu hói.

Hắn dùng ngòi bút gãi gãi đỉnh đầu, cùng hắn mở họp còn có mấy vị phó đạo diễn và biên đạo.

Vương đạo diễn: “Mọi người xem qua một lần lưu trình của hai ngày kế tiếp, không có vấn đề gì thì dựa theo phương án này đi.”

Mấy phó đạo diễn tỏ vẻ: “Không có vấn đề.”

Vương đạo diễn: “Rất tốt, đợi lát nữa tôi đi xem biên tập cắt nối một chút, nhìn xem kẹt ở chỗ nào có hiệu quả nhất.”

Lâm phó đạo diễn đã xem qua thành phẩm: “Vương đạo diễn, tôi cảm thấy không có vấn đề, Đường lão sư thật sự lợi hại.”

Vương đạo diễn trong lòng vừa lòng, nhưng làm lão đại hắn không thể biểu hiện quá mức lộ liễu.

Nghiêm phó đạo diễn lên tiếng nói: “Vương đạo diễn, có một việc cực kỳ quan trọng, ngài xem cuối tuần an bài vị khách nhân này như thế nào?” Hắn viết xuống một cái tên sáng lấp lấp lánh lánh lên tờ A4.

Vương đạo diễn cảm thán: Chương trình của mình đúng là càng ngày càng tụ tập nhiều danh nhân rồi, một người so với một người trâu bò!

Vương đạo diễn: “Trước liên hệ với trợ lý của Lý tiên sinh một chút, nhìn xem Lý tiên sinh có kiêng kị cái gì hay không, để trước tiên chuẩn bị tốt cho hắn, sau đó nhắc nhở khách mời một chút, đến lúc đó chiếu cố vị lão đại nhà tài trợ này của chúng ta thật tốt. Mọi người còn bổ sung gì thêm nữa không?”.

Nghiêm phó đạo diễn thường xuyên chơi mạt chược với Vương đạo diễn đột nhiên nói: “Bỗng nhiên phát hiện vị lão đại nhà tài trợ này cùng họ với Lý Quân.”

Vương đạo diễn cười ha ha: “Không phải cậu là muốn nói bọn họ có phải là họ hàng hay không đấy chứ?”

Nghiêm phó đạo diễn: “Không quá có khả năng.”

Vương đạo diễn: “Nếu bọn họ có quan hệ họ hàng tôi sẽ gọi Lý Quân là ba ba.”

Mọi người cũng không để ý tới vấn đề này, cười ha ha liền cho qua.

Mỗi một lần mở họp, trợ lý đạo diễn đều sẽ ghi âm lại làm bút ký, cô giống như thường ngày thu thập cất bút ghi âm đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Lý Quân tỉnh dậy, trời vẫn xám xịt một mảnh, anh thấy mình dậy sớm, không nghĩ tới bên ngoài trời còn đang sấm sét mưa rào, nước mưa nhỏ giọt tí tách dưới mái hiên.

Cửa sổ phòng bên cạnh rõ ràng còn đang đóng chặt, Khương Hành uống rượu vào nên dậy tương đối muộn.

Nhớ tới Hạt Cát vẫn luôn ngủ ở trong ổ nhỏ, Lý Quân quyết đoán rời giường, tìm ô đi tới sân sau.

Nhóc con đang lạnh run rúc vào trong góc, đầu chôn xuống, có chút đáng thương.

Lý Quân ôm nó ra đặt dưới mái hiên, sau đó cầm cả bát của nó theo, một lần nữa đổi lại nước sạch, lại quấy chút cám, bỏ thêm rau xanh cắt vụn.

Có cái ăn, Hạt Cát nhìn có tinh thần hơn nhiều, sau khi ăn xong đi theo anh vào phòng bếp.

Lý Quân nói với nó: “Mỗi ngày đều chạy vào bếp, không sợ ngày nào đó bị coi thành thịt vịt cho vào nồi nấu à.”

Hạt Cát vẫn đi theo bên cạnh anh, Lý Quân chỉ sợ không chú ý một cái dẫm chết nó, mỗi một bước di chuyển đều phải cẩn cẩn thận thận nhìn vị trí dẫm chân có vật nhỏ lông xù xù hay không.

Tối hôm qua ngủ sớm hôm nay thức dậy sớm, khi Khương Hành tiến vào liền nhìn thấy Hạt Cát đang mổ quần Lý Quân, hôm nay anh mặc một chiếc quần dài màu vàng nhạt thoải mái, kết hợp với một cái áo thun màu xám nhạt có chút hoa văn, một đôi giày thể thao không có quá nhiều chi tiết.

Khương Hành đi vào bếp xách lên Hạt Cát: “Sao nó lại vào phòng bếp.”

Lý Quân hiếm khi phun tào: “May mà anh dậy rồi, lâu hơn chút nữa thật sự nó sẽ bị em dẫm chết, còn mổ quần em, cũng không biết miệng của nó cứng hay là quần của em tốt.” Có thể thấy được, anh đối với Hạt Cát vẫn không tồi, bỏ vào tình cảm không bình thường, phun tào cũng nói nhiều một chút.

Hạt Cát bị Khương Hành ôm cũng không kêu, ngược lại dùng đôi mắt đen nhỏ của nó nhìn khắp bốn phía, tràn ngập lòng hiếu kỳ.

Khương Hành hỏi Lý Quân: “Hôm nay không phải em phụ trách bữa sáng mà?”

Lý Quân lắc đầu: “Không phải, đến lượt Uyển Tinh đi mua bữa sáng.”

Khương Hành: “Vậy em ở chỗ này làm gì.”

Lý Quân nói: “Ngày hôm qua ăn sớm, em đã đói bụng, muốn nấu cho mình chút mì trước, nhưng tủ lạnh chỉ có mì bào.”

Khương Hành: “Vậy cũng làm cho anh một phần.”

Lý Quân suy nghĩ: “Được, nhưng mì bào chỉ thích hợp làm thành mì nấu, nếu không đủ còn có sủi cảo tối qua chưa nấu.”

Tối hôm qua ăn không nhiều sủi cảo mấy, nhưng Khương Hành đối với sủi cảo hứng thú không lớn, mì nấu vừa vặn.

Khương Hành: “Mì là đủ rồi, anh mang Hạt Cát ra phòng khách chơi.”

Lý Quân nhắc nhở hắn: “Hay là anh mang cho nó chậu nước đi tới phòng khách đi, bên ngoài vẫn đang mưa, không biết khi nào mới dừng, em sợ Hạt Cát chạy ra ngoài sẽ bị cảm.”

Khương Hành: “Ừ, biết rồi.”

Dùng hình tượng lãnh khốc trả lời, nhưng hắn ngoan ngoãn đi tới sân sau đem bát cơm và chậu nước của Hạt Cát dọn về phòng, sau đó Hạt Cát liền cố mà cùng hắn ngồi trên sô pha xem Bản tin thời sự buổi sáng, chủ yếu là Khương Hành xem, Hạt Cát bị bắt nghe hắn phun tào.

Khi Vệ Diên đi ra liền thấy Khương Hành đang lẩm bẩm lầm bầm với một con vịt.

Vệ Diên: “Chó mèo không để ý tới cậu, đại khái chỉ có Hạt Cát có thể làm bạn với cậu.”

Hạt Cát lỗ tai đang vang lên ong ong: “Cạc cạc cạc!” Ta cũng không muốn!

Khương Hành ra vẻ cực kỳ hiểu nói: “Không nói chuyện với nó, rất là tịch mịch, chó mèo không có ai chơi cùng cũng sẽ buồn bực, chắc chắn vịt cũng thế, cậu xem hiện tại nó thật hoạt bát.”

Vệ Diên: “Cãi chày cãi cối.” Chưa từng nghe qua.

Hạt Cát: “….”

Khương Hành còn chưa xem xong thời sự, nhưng hắn đã ngửi được một trận hương vị thơm nồng của mì nấu hắn yêu tha thiết!

Chớp mắt một cái, Vệ Diên cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng Khương Hành biến mất ở cánh cửa nhà ăn.

Vệ Diên ở phía sau Khương Hành nói: “Có ăn liền chuồn nhanh như vậy, cậu bỏ lại con trai mình à?”

Khương Hành: Con trai gì chứ, không có chuyện đó!

Bất đắc dĩ Vệ Diên đành phải ôm Hạt Cát đi vào nhà ăn, phát hiện Lý Quân làm hai bát mì, không có bát thứ ba.

Vệ Diên hỏi Lý Quân: “Còn không?”

Lý Quân: “Còn mì, nhưng tôi chỉ làm hai bát, hay là tôi lại làm cho anh một bát?”

Vệ Diên: “Không cần, cậu nói cho tôi làm như nào là được.”

Lý Quân: “Được.” Vừa lúc mì có chút nóng, anh trước để nguội một chút.

Khương Hành đã hút hút mà ăn mì, còn vừa ăn vừa liếc nhìn Vệ Diên một cái, chỉ biết đoạt Lý Quân của hắn.

Bát mì này của Lý Quân làm không khó.

Đem mì luộc chín, sau đó lấy bát làm gia vị trộn mì, cho muối, gừng, hành, dấm, dầu hào, rượu gạo. Mì nấu chín để ráo nước rồi cho vào bát, lại đập nát tỏi, cắt ngồng tỏi non đặt lên trên, cũng cho thêm bột ớt, cuối cùng làm nóng dầu, thong thả tưới lên gia vị trộn mì, tạo ra mùi hương, đem gia vị và mì trộn đều với nhau là có thể ăn

Chờ Lý Quân dạy Vệ Diên làm mì xong, Khương Hành đã đem mì trong bát hắn ăn hết, đang nhìn chằm chằm mì trong bát của Lý Quân.

Lý Quân cười hỏi hắn: “Muốn ăn nữa à?”

Khương Hành rụt rè một giây sau đó gật gật đầu: “Ừ, hai miếng là được.”

Lý Quân gắp mì lên nói: “Không cho.”

Khương Hành: “……” Đứa nhỏ hư hỏng này!

Im lặng vài giây sau, Khương Hành nhỏ giọng nói với Lý Quân: “Buổi sáng tỉnh dậy, phát hiện trong đầu rất nhiều ký ức.”

Lý Quân ăn xong một ngụm mới hỏi hắn: “Là đoạn cuồng theo dõi kia à?”

Khương Hành mạnh mẽ giải thích: “Anh đó là theo đuổi chứ không phải hành vi cuồng theo dõi.”

Lý Quân im lặng nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Anh đem mỗi ngày theo dõi em thành theo đuổi.”

Khương Hành bị anh nhìn trong lòng nao nao: “…..” Anh, phương thức theo đuổi của anh có gì đó không đúng sao?

– ——-

Tiểu kịch trường

Lý Quân: Đại biến thái.

Khương Hành: Anh, anh không phải biến thái. [ lau nước mắt trên khóe mắt]

Lý Quân: Được rồi, anh không phải [bắt nạt hắn thú vị nhất]

– ——-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN