Dám Chạy Xem! - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Dám Chạy Xem!


Chương 5


Vu Nhiễm đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói, “Tớ không có!”

cô lung lay đi hai vòng ở ghế lô, đột nhiên ngã trên ghế sô pha, nằm nghiêng, đem mặt vùi vào khuỷu tay mình.

“Tớ…Tớ thật sự… không có say…”

“Niệm Sơ, tớ thật phiền.” Vu Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn cô nói.

Kỷ Niệm Sơ vẻ mặt không hiểu quay đầu nhìn cô, “?”

“Cậu nói thử xem… bác sĩ Hoắc…” Vu nhiễm mới vừa phun ra mấy chữ, đột nhiên rũ đầu xuống, cực kỳ uể oải, rầu rĩ nói, “anh ta có phải không thích tớ như thế này không?”

“Con mẹ nó đã ba năm rồi, như thế nào anh ấy còn chưa chạm vào tớ?” cô nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chẳng lẽ anh ta… không được?”

Vu Nhiễm nói xong, cũng không đợi Kỷ Niệm Sơ trả lời, nghiêng đầu, hô hấp dần bình tĩnh lại, giống như đã ngủ rồi.

“…”

Kỷ Niệm Sơ dở khóc dở cười, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm vào một dãy số, bên đầu dây tít tít vài cái mới có người bắt máy.

“Alo.” Giọng người đàn ông trong trẻo từ đầu dây bên kia truyền tới.

“Bác sĩ Hoắc, là tôi, Kỷ Niệm Sơ, bây giờ anh tới đón Vu Nhiễm được không?” cô nhìn Vu Nhiễm đang tự ôm chính mình trên sô pha, bỗng nhiên trong lòng có chút nặng nề.

Hoắc Chính Phàm rất nhanh đã tới, mặt mày tuy lạnh lùng, nhưng trên mặt có thể thấy được vẻ nôn nóng, hình như từ bệnh viện chạy tới.

hắn ăn mặc toàn người tỏa ra khí chất bất đồng với những người ở trong quán bar, thậm chí có thể nói là một trời một vực.

không có nhiều phụ kiện đi kèm, Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản màu nhat, một cái quần đơn giản màu xám đậm ống đứng, nổi bật lên thân hình thanh mảnh đĩnh đạc, ngay cả áo sơ mi đều không có một vết nhăn, thoạt nhìn là ở bệnh viện mới vừa cởi áo blouse trắng là lập tức tới đây liền.

Hoắc Chính Phàm vừa vào cửa, nhìn thấy bộ dáng của Vu Nhiễm, trong ánh mắt hiện lên một tia phẫn nộ.

Kỷ Niệm Sơ nhìn hắn ôm Vu Nhiễm đi tới cửa, đang muốn rời đi, Hoắc Chính Phàm đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái, “cô Kỷ, cô….”

“Tôi ở đây uống một chút nữa, không cần lo lắng cho tôi.” Kỷ Niệm Sơ xua tay, nhàn nhạt nói.

Vẻ mặt của Hoắc Chính Phàm có chút lãnh đạm, không nói gì nữa, liếc mắt nhìn người trong ngực mình một cái, đẩy cửa ra xoay người rời đi.

Đem người ở trong lòng ngực bỏ vào trong xe, Hoắc Chính Phàm nghĩ nghĩ, lấy di động ra nhắn tin.

Người nhận tin nhắn là, Bùi Lương Thành.

một ly lại một ly, bình rượu trên bàn rất nhanh liền thấy đáy.

Kỷ Niệm Sơ mở to đôi mắt chó chút mê ly, vẻ mặt ửng đỏ, hơi nóng.

Hoắc Chính Phàm không thích Vu Nhiễm?

cô cũng không biết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vừa nãy của anh ta, tới nhanh như vậy.

Hẳn là vẫn thích đi…

Bất tri bất giác cô liền uống hết rượu trên bàn, có lẽ là do áp lực mấy ngày nay quá lớn.

Kỷ Niệm Sơ đem mặt nóng của mình dán lên trên mặt bàn lạnh lẽo, lúc này mới cảm nhận được sự lạnh lẽo, nhfin chằm chằm ly rượu trước mắt tới phát ngốc.

‘Lạch cạch’, cửa đột nhiên bị đẩy ra, cô đột nhiên không kịp phòng bị nhìn lên, lọt vào mắt là đôi mắt thâm thúy của người đàn ông.

Luật sư Bùi?

Vu Nhiễm giới thiệu nơi này quả nhiên đều là rượu ngon, cô tưởng ngàn ly không say ai dè cô đã có chút say rồi.

Bằng không, như thế nào liền đối với một người đàn ông chỉ gặp mặt có hai lần, cô uống say liền ảo tưởng ai cũng là hắn?

Bùi Lương Thành nhíu mày, nhìn bộ dánh của cô bây giờ, trong mắt như có cơn bão nhỏ đang lớn dần.

Thậm chí không quan tâm đến phong độ vốn có, anh đi đến trước mặt cô, nâng cô dậy, khuôn mặt tuấn lãng căng chặt, “Sao lại thế này, uống nhiều như vậy?”

Kỷ Niệm Sơ nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn anh, còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Thực ra có hơi trực tiếp, hai người chưa quen biết với nhau tới mức như vậy.

“Niệm… cô Kỷ, cô…” Thiếu chút nữa buột miệng nói ra từ ‘Niệm Sơ’, anh cố nén xuống. Bùi Lương Thành chưa nói xong, Kỷ niệm Sơ gục đầu xuống dưới.

“Niệm Sơ!”

Bùi Lương Thành cơ hồ đang rống lên, ánh mắt âm trầm, đem cô ôm vào trong ngực.

anh duỗi tay sờ cái trán cô, thật nóng!

Bùi Lương Thành cảm thấy tay mình run run, móc điện thoại ra gọi.

Đến lúc về đến nhà, đứng ở tầng 19 ngay cửa thang máy, nhìn hai cánh cửa trước mắt, anh do dự, đi tới cửa phòng của Kỷ Niệm Sơ, lấy chìa khóa điện tử dự phòng ra, mở cửa ra.

cô dựa vào anh, mở hé đôi mắt, nhìn xung quanh đồ dùng trong nhà bốn phía quen thuộc, lẩm bẩm nói, “Về nhà…”

“Luật sư Bùi.” cô kêu nhẹ một tiếng, không chú ý lắng nghe thì sẽ không nghe thấy được.

Bùi Lương Thành ôm cô, rũ mi mắt, lòng bàn tay ma sát mặt cô, thấp giọng nói. “Tôi đây.”

Là cô.

thật sự là cô, người làm hắn điên cuồng trong suốt bốn năm, giờ phút này đang ở bên cạnh hắn.

anh đã ngụy trang thành một con người khác trong suốt mấy ngày vừa qua, chịu đựng và biểu hiện giả tạo trước mặt cô, nháy mắt đã tan rã kể từ giờ phút này.

anh bừng tỉnh, anh cảm thấy rằng, một ngàn ngày đêm chịu khổ, dày vò đều tan thành mây khói.

Thân mình không kiềm chế được run rẩy, anh cúi đầu, gắt gao ôm cô, đem mặt vùi vào cổ cô.

Kỷ Niệm Sơ nằm mơ, thấy trong mơ có người đuổi theo cô phía sau.

cô sợ hãi muốn chạy trốn, điên cuồng chạy về phía trước. cô chạy thật lâu thật lâu, người đó vẫn luôn chạy ở phía sau cô.

Đột nhiên mở to mắt, đầu đau nứt.

Cổ họng khô khốc, nóng rát, cô híp mắt nhìn lên trần nhà phát ngốc, lúc này mới ngồi dậy.

Tối hôm qua…

Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

cô nhớ rõ là, Vu Nhiễm kêu cô đi uống rượu, Vu Nhiễm uống quá nhiều, cô gọi Hoắc Chính Phàm tới đón cô ấy.

Sau đó, cô uống cũng không ít, sau đó…?

Vậy mà ít?

Loáng thoáng cô cảm thấy bên cạnh có người, là ai?

Đại não ngừng ba giây, Kỷ Niệm Sơ vội vàng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Thở dài nhẹ nhõm, ai mà quan tâm hắn ta là ai, không có việc gì là tốt rồi.

nói không chừng, cũng có khả năng là mình bị ảo tưởng.

cô nghiêng đầu tì cằm lên cánh tay, nghĩ ngợi, vậy… hôm qua làm sao cô về được tới nhà?

Là gặp người quen nên người ta tiện đường chở về… Hay là, cô tự mình tự lực cánh sinh mà trở về?

không có một chút ấn tượng nào.

đi chân trần từ trên giường xuống. đi vào không khách, lấy cho mình một ly nước, một hơi uống sạch, ngồi lại trên ghế sô pha.

Tiếng di động vang lên, Kỷ Niệm Sơ liếc mắt một cái, nhấn nút nghe.

“Niệm Sơ, cậu tỉnh rồi? Cậu có sao không?” Vu Nhiễm ở đầu dây bên kia đang ở trước gương trang điểm, di động đặt ở một bên, bật loa ngoài.

Tối hôm qua cô cũng không biết tại sao lại như thế này, vào lúc tỉnh lại, cô cũng không biết tại sao mình đã ở nhà.

Cũng không biết tiểu yêu tinh Niệm Sơ có làm sao không, tuy rằng cô luôn có chừng mực, nhưng cô vẫn không yên tâm.

Kỷ Niệm Sơ trợn trắng mắt nói, “Tớ ở đâu? Cậu quan tâm tớ đang ở đâu? Mà cậu, hôm qua ở cùng với bác sĩ Hoắc như thế nào?”

Vu Nhiễm đang cầm bút chì kẻ mắt, thở dài nói, “Đừng nói nữa, bác sĩ Hoắc nhà tớ rất vội, hôm nay đi theo một người vừa là bác sĩ vừa là giảng viên trong trường đại học tới khám bệnh tại nhà, hiện tại tớ đang muốn tới bệnh viện tìm anh ấy.”

“Như thế nào? Bác sĩ Hoắc nhà cậu tối hôm qua vẫn không ngủ cùng với cậu?”

“…”

“Cậu cái…” Vu Nhiễm nghe vậy chuẩn bị mắng người, nhưng nói đến một nửa, đột nhiên đầu óc xoay chuyển. Nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, khẩn trương nói, “Đúng, lão tử tối hôm qua uống say, vẫn chưa nói cái gì đúng không?”

“nói rồi.”

“nói gì?” Vu Nhiễm không tự giác ngồi thẳng dậy, chờ bên kia trả lời, nhưng bên kia vẫn chưa truyền ra giọng nói nào.

Cái này làm cho cô nóng nảy, “Rốt cuộc tớ đã nói gì rồi?”

“Cậu nói, cậu quen bác sĩ Hoắc ba năm, anh ta chưa từng chạm vào cậu, còn hỏi anh ta có phải ‘không được’ hay không?” Kỷ Niệm Sơ lười biếng trầm thấp nói từ đầu dây bên kia truyền đến, nói xong còn ngáp một cái.

“???”

Vu Nhiễm ở bên này im lắng, một lúc sau cô hét lên một tiếng, cúp máy.

Kỷ Niệm Sơ nhìn điện thoại mới vừa bị cúp, lắc đầu cười khẽ một tiếng, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Vu Nhiễm có rất nhiều biệt danh ở trong giới giải trí, nào là nữ thần cao lãnh, tam kim ảnh hậu, kỹ thuật diễn xuất sắc, nữ diễn viên có thực lực.

Vu Nhiễm khiêm tốn lại không khoe khoang, cũng không nhận lăng xê, xuất đạo tới nay không có tai tiếng, cũng không bị dính scandal cùng với nam minh tinh nào. Cùng với bạn trai là bác sĩ Hoắc nằm ngoài giới giải trí, cứ như là được trời ghép thành một đôi.

Nhưng ai mà biết được, Vu Nhiễm và Hoắc Chính Phàm vì một tờ khế ước nên mới có quan hệ với nhau tới tận bây giờ, chính là quan hệ bao nuôi tạm thời giữa kim chủ và người được bao nuôi.

Vu Nhiễm giúp Hoắc Chính Phàm trả hết nợ và trả tiền thuốc men cho mẹ hắn. Vào lúc Hoắc Chính Phàm hai bàn tay trắng, giúp đỡ hắn học xong đại học.

Vì như vậy, Hoắc Chính Phàm từ lúc 19 tuổi đã cùng cô ấy ở bên nhau, tới tận bây giờ đã ba năm, năm nay đúng lúc hắn tốt nghiệp trường đại học y.

hắn tốt nghiệp đại học y xong liền trực tiếp vào được bệnh viện tốt nhất cả nước, bệnh viện Nam Cẩm, hơn nữa rất được người khác coi trong.

Vu Nhiễm không thể không thích hắn, nhưng tính tình Hoắc Chính Phàm trong ba năm này không nóng không lạnh.

rõ ràng nhỏ hơn Vu Nhiễm một tuổi, bất quá chỉ là một thiếu niên mới vừa tốt nghiệp.

Nhưng mỗi lần cô (Kỷ Niệm Sơ) thấy Hoắc Chính Phàm, đều cho cô cảm giác, người đàn ông này quá lạnh lùng, lòng dạ quá sâu.

cô thật sự không hiểu được người đàn ông này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN