Trở Về Đời Thanh
Chương 4: Tu hành
Dịch: ngongiotrang
Những ngày này Dận Chân nửa vui nửa buồn. Trước đó vài ngày, phó tổng quản thái giám tại kinh đô là Lý Đức Toàn đã đến tuyên chỉ, Khang Hy phong cho hắn tước vị Cố Sơn bối tử. Dận Chân phỏng đoán rằng, lịch sử có thể là do bản thân hắn xuyên việt qua, đã có sự thay đổi lớn. Từ thuở nhà Thanh dựng nước, các vị hoàng đế đối với việc phong tước vị hoàng tử rất thận trọng, thậm chí có hoàng tử cho đến lúc chết cũng không nằm trong danh sách được phong tước.
Trên thực tế, phải mãi đến lúc hai mươi tuổi Dận Chân mới được sắc phong tước vị bối lạc. Hơn nữa theo đó coi như là vị a ca này được phong tước tương đối cao đi. Tuy hiện tại chỉ là bối tử thôi, nhưng lại có khả năng đột phá về sau rất lớn, dù sao thì thời gian ở bên cạnh hoàng thượng là gần mười lăm năm.
Nhưng mà, việc tận lực bồi tiếp hoàng đế giờ lại trở thành việc phiền não rồi. Tại trong thượng dụ, Khang Hi đã nói: Tứ hoàng tử Dận Chân, mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng lại am hiểu tận tường các điều lệ của hoàng đế thế tổ, con người ngay thẳng chu toàn (bỉnh sự trì chính – kiểm soát chặt chẽ ngay thẳng đối với mọi việc), một lòng hướng phật, đặc biệt chỉ dụ tứ hoàng tử mang đại danh tự để tu hành, lấy ngũ căn làm tư duy chủ đạo…
Dận Chân nghe cứ như là rơi vào trong sương mù, tuy vậy nội dung chính trong đó hắn nghe thấy rất rõ ràng là hắn sắp bị phái đi làm hòa thượng rồi.
Quay trở lại căn phòng của mình, Dận Chân chỉ biết ngồi xuống mép giường tự buồn bực cho bản thân mình. Không biết cái tên Hoàng A ma tiện nghi kia suy nghĩ như thế nào nữa. Dù sao hắn hao tổn hết tâm trí cũng chỉ muốn lưu trong lòng Khang Hi một cái ấn tượng tốt thôi. Vốn dĩ theo dòng lịch sử, tại thời điểm Khang Hi lập Thái Tử, có thể ngoài hai gã đại ca ra còn có một lựa chọn khác nữa. Nhưng có phải là bản thân mình nóng vội quá không, khéo quá hóa vụng nên liền bị một cước đá văng khỏi cung? Hay là điều này cho thấy mình đã bị loại trừ khỏi danh sách lập Thái Tử? Nhưng nếu mình cần thận hơn, cố gắng tu hành hẳn là còn có đường cứu vãn lại phần nào, hoặc dụng ý chính của Khang Hi là muốn rèn luyện mình thêm một chút?
Trong thượng dụ còn nhắc tới việc Dận Chân giống với Hoàng tổ phụ, những lời này mang hàm nghĩa khá là sâu. Tuy Khang Hi đối với Thuận Trị – vị phụ thân của y không hiểu được bao nhiêu, nhưng xét về tổng thể ngoại trừ nguyên nhân vì Đổng Ngạc phi mà không còn lòng dạ nào với triều chính, cho dù buồn bực sầu não đến khi chết nhưng đó cũng chỉ là lời nhận xét kín đáo ra bên ngoài thôi. Đối với vị tổ phụ đầy khen chê này, y vẫn có chút sùng kính. Cho nên việc Dận Chân có nét giống Thuận Trị rốt cuộc là phúc hay họa, nhất thời cũng khó mà biết được. Dận Chân suy nghĩ một hồi thì rối loạn cả lên, đầu nhức nhối.
Đang lúc hắn đang ngơ ngác đơ người ra thì từ ngoài cửa đột nhiên xuất hiện thái giám thông báo: Đông quý phi đến.
Hắn cười khổ một tiếng rồi đứng dậy. Sau đó nhìn vào màn cửa được nâng lên, phó đô tổng quản thái giám Cao Quần tươi cười đưa vị Đông phi quyến rũ tiến vào phòng.
Cao Quần tươi cười như hoa, không ngừng thỉnh an: Nô tài thỉnh an Tứ a ca.
Dận Chân nhấc tay khẽ phẩy một cái:
-Cao An Đạt, ở đây chỉ có hai người hoàng ngạch nương và ta, nháo loạn mấy cái nghi thức xã giao đó làm gì.
Sau đó lại theo quy củ hành lễ:
-Nhi thần thỉnh an hoàng ngạch nương, hoàng ngạch nương có chuyện gì cứ việc cho gọi nhi thần qua là được, để cho hoàng ngạch nương đến tận phòng nhi thần thế này, nhi thần thật là hổ thẹn.
Đông phi chăm nom Dận Chân được vài năm nên đã quen với tính cách lắm điều của vị “Đại nhân” trưởng thành sớm này. Thị không để ý mà tiến tới gần hắn, đưa tay nâng hắn dậy. Sau đó, thị nhẹ nhàng đi tới kháng ngồi xuống rồi cười dịu nhìn Dận Chân như ý bảo hắn ngồi vào bên cạnh, sau đó không nói một lời nào. Dận Chân mang một bụng đầy nghi vấn. Hắn cũng không muốn hỏi rõ mà chỉ lẳng lặng đứng yên chờ, nét mặt cũng dần trở nên bình tĩnh thản nhiên.
Một lát sau, Đông phi cũng mở miệng bảo:
-Tứ a ca đã nhận được chỉ dụ của hoàng thượng rồi nhỉ?
Dận Chân đứng dậy đáp:
– Sáng nay nhi thần đã cung nghênh ý chỉ của Hoàng A ma rồi.
Đổng phi ruốt cuộc không nhịn được nữa nói:
-Tứ a ca hiện tại được phong là Cố Sơn bối tử, đây quả là một việc đại hỷ a.
Đông phi đang chờ thấy vẻ nhún nhẩy vui mừng của hắn, kỳ thật nàng cũng chẳng hề quan tâm vào việc Dận Chân có phản ứng gì. Đối với một tiểu hài tử mà nói, chưa chắc đã hiểu được vị trí Cố Sơn bối tử ra sao.
Nhưng Dận Chân thì không như vậy, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng rồi nói:
-Đây là ân điển mà Hoàng A ma và hoàng ngạch nương ban cho nhi thần, nhi thần hiện tại tuổi còn nhỏ, lại không lập được công trạng nào mà được phong thưởng cao quý như vầy, nhi thần thấy thật áy náy.
Những lời này đã làm lộ rõ vẻ ảo nảo từ nãy giờ của Dận Chân, Đông phi nghe xong một hồi cũng không nói tiếng nào. Cao Đàn cảm thấy bầu không khí có chút khác thường nên lặng lẽ lui ra ngoài.
Một hồi thật lâu sau, Đông phi mới chậm rãi lên tiếng:
– Hiện tại Tứ a ca đang đi học, ngay cả những lời nói ra so với lúc trước đã không còn giống. Hơn nữa, bốn tuổi đã được sắc phong bối tử, coi như là quá may mắn rồi. Ta lại muốn hỏi Tứ a ca một chút, những lời này của Tứ a ca đều học từ sư phụ hay sao?
Dận Chân nghe vậy chợt kinh hãi. Hắn sao lại quên bẵng đi thân phận của mình chứ? Sự thất vọng ảo não mà hắn lại nói lên như vậy, khó trách bị Đông phi nghi vấn. Dù sao, hắn đã lấy suy nghĩ của bản thân hòa nhập, trở thành một hồi sự trong lịch sử. Sau khi nghe chỉ dụ khiến bản thân khiếp sợ xong, nhất thời hắn không còn đủ bình tĩnh để điều chỉnh tâm tính. Ngay lập tức, hắn liền nhắc nhở bản thân, phải ngăn việc dục tốc bất đạt, hắn không muốn tái dẫn thêm “Hiểu lầm” nào nữa.
Dận Chân vôi vàng đi đến bên cạnh Đông phi. Hắn cười mỉm nói:
-Hoàng ngạch nương, người đoán một cái liền trúng luôn. Sư phụ nói, nếu như Hoàng A ma cho gọi nhi thần, nhi thần sẽ phải nghe theo Hoàng A ma như vậy.
Sau đó, hắn lén liếc mắt nhìn khuôn mặt của Đông phi. Sắc mặt của thị đã nhạt dần, lập tức trong nội tâm liền âm thầm thở phào một tiếng nhẹ nhỏm rồi nói tiếp:
-Hoàng ngạch nương, Hoàng A ma phong cho nhi thần tước vị Cố Sơn bối tử, nói về bối tử thì trước đây Am Đạt Môn có nói sơ qua cho nhi thần, nhưng Cố Sơn mang ý nghĩa gì? Có phải là muốn nhi thần lên núi không đây?
Đông phi đến lúc này cũng không muốn nghi ngờ gì thêm nữa, tỏ vẻ buồn cười nói:
-Cố Sơn bối tử chính là tước vị của hoàng tộc Mãn Châu chúng ta đó, Cố Sơn chính là hàm ý người Bát Kỳ(1). Đứa nhỏ ngốc này, mấy tên thái giám ngoài kia đều là bọn người chỉ biết nửa vời, rõ ràng lúc trước chỉ biết đứng trước mặt ngươi mà huyên thuyên mà thôi, về sau nếu còn nghe thấy bọn chúng nói hươu nói vượn thì đuổi ngay bọn chúng ra ngoài đi.
(1): là một chế độ tổ chức quân sự đặc trưng của người Mãn Châu và nhà Thanh (sau này), đặc trưng của Bát Kỳ là mỗi đơn vị được phân biệt bằng một lácờ khác nhau, tổng cộng có tám lá cờ cơ bản theo đó mọi người dân Mãn Châu đều thuộc một trong tám “Kỳ”, đứng đầu là một kỳ chủ và tư lệnh tối cao là Đại Hãn, đó vừa là các đơn vị dân sự vừa mang tính chất quân sự.
Sau đó thị cẩn thận dặn dò:
-Về sau khi sư phụ dạy ngươi, cũng phải xem hắn nói như thế nào đã, ngươi nếu như thực sự có thể nói như vậy trước mặt Hoàng A ma, Hoàng A ma của người nhất định biết rõ đây là do sư phụ dạy ngươi mà ra. Đây xem như là niềm vui không được trọn vẹn.
Dận Chân gật đầu, khom người nói:
-Nhi thần đã nhớ kỹ.
Lúc này, Đông phi tỏ vẻ thương cảm bảo:
-Hoàng A ma muốn ngươi mang đại danh tu hành, ngươi tuổi vẫn còn nhỏ thế đã phải rời ngạch nương rồi.
Nói đến đây, nước mắt không kiềm lại được bắt đầu rơi lã chã. Cho dù là giờ phút này Dận Chân có thấy khó chịu cũng chỉ có thể giả vờ khờ dại:
-Ngạch nương, nhi thần chưa bao giờ rời khỏi cung cả, nay nhi thần muốn đi xem một chút, chỉ là nhi thần không nỡ để ngạch nương ở lại một mình, ngạch nương đi cùng nhi thần ra ngoài được không?
Đông phi cười khổ:
-Đợi đến khi ngươi trưởng thành sẽ hiểu, cả đời này hoàng ngạch nương chỉ sợ sẽ phải sống cả quãng đời còn lại trong cung này thôi.
Trong lòng Dận Chân chợt chợt thở dài một tiếng, nhưng ngoài miệng lại nói:
-Việc này nhi thần sẽ đi cầu Hoàng A ma, để cho ngạch nương cùng đi với nhi thần.
Đông phi đưa tay ôm lấy Dận Chân nói:
-Ngươi có được tấm lòng này đã không uổng công ngạch nương thương yêu ngươi rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!