Trở Về Đời Thanh - Chương 22: Săn bắn (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Trở Về Đời Thanh


Chương 22: Săn bắn (6)


Khang Hi mỉm cười đáp lại sự tung hô của tất cả, khi ánh mắt chuyển về phía Thái Tử, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử thì đột nhiên biến lạnh như băng.

Ba vị hoàng tử rất sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống trước ngựa của Khang Hi: “Xin Hoàng A Mã thứ tội.” Vẻ giận dữ trên mặt Khang Hi không hề bớt đi, khiển trách: “Nếu cứ giống cái bộ dạng cẩu thả của các ngươi lúc nãy thì có thể thành đại sự sao? Sau này luyện võ tập văn, tất cả học lại từ đầu cho ta. Từ giờ phải kế thừa hào khí tiên vương, lấy thần uy hùng chấn sa trường làm mục tiêu, không học được thì đừng có tới gặp Trẫm!”

Tứ hoàng tử Dận Chân cũng quỳ ở một bên, trong lòng có chút không yên, hắn biết rõ, lần này mặc dù nổi tiếng, được khen tặng nhưng tiền đồ quả thực sẽ nổi sóng gió, đầu tiên hắn từ vẻ nghi hoặc của Khang Hi kia không đoán ra được điều gì cả, chỉ sợ từ nay về sau Khang Hi sẽ sinh lòng khúc mắc, ít nhất cũng sẽ cho rằng Dận Chân là kẻ thất phu lỗ mãng, không đáng được trọng dụng. Tiếp nữa, nếu đã đoạt được danh tiếng như thế, Thái tử và Đại hoàng tử nhất định sẽ có khúc mắc trong lòng, nều như bọn chúng từ giờ về sau lại âm thầm ám toán, ngáng chân cản đường thì… Dận Chân mặc dù chưa bao giờ phân tâm thì cũng khó có thể phòng bị được.

Trải qua chuyện chen ngang này, Khang Hi cũng mất hết hứng thú, liền suất lĩnh đoàn người trở lại doanh trại.

Sau khi quay trỏ lại doanh trại, Khang Hi lập tức mật truyền Nặc Mẫn tới yết kiến, trong lòng Nặc Mẫn cũng thầm cảm thán, hắn chỉ là một Tam Đẳng Hà (1), Hoàng Thượng chưa bao giờ triệu kiến một mình hắn, lần này chắc chắn là vì chuyện của Tứ hoàng tử lúc nãy, hắn phải nói thế nào mới tốt đây?

Đi vào ngự trướng, so vớ ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài thì bên trong khá tối, Nặc Mẫn dụi dụi mắt mấy cái mới nhìn được rõ ràng, thì ra Khang Hi đã đứng ngay phía trước hắn rồi.

Giật mình đánh thót, Nặc Mẫn vội vàng quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, nói: “Nô tài thật có mắt như mù, lại dám lỗ mãng ngay trước mặt chủ tử, nô tài đáng chết.”

Nặc Mẫn quỳ nên không nhìn được vẻ mặt của Khang Hi, chỉ nghe được Khang Hi thản nhiên nói: “Ngươi cũng là không nhìn rõ thôi, trẫm không trách tội ngươi, ngẩng đầu lên!”

Nặc Mẫn đến bấy giờ mới nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu lên, vẻ mặt của Khang Hi rất nghiêm túc, một đôi mắt sáng quắc như xem thấu lòng người trực tiếp nhìn thẳng vào Nặc Mẫn, chăm chú.

Khang Hi vẫn không tỏ vẻ gì khác, nói: “Ngươi là con trai trưởng của Đồ Hải, là Tam Đẳng Hà được tuyển vào năm trước phải không?”

Nặc Mẫn nghe thấy tên cha mình, đầu lại dập chạm đất mới trả lời: “Nô tài hồi bẩm chủ tử, nô tài là con trai trưởng, được Hoàng Thượng gia ân, cuối năm kia được tuyển vào làm Tam Đẳng Hà ạ!”

Khang Hi cười cười nói: “Hổ phụ sinh hổ tử!”

Nếu là lúc bình thường thì Nặc Mẫn hẳn là phải lập tức tạ ơn, nhưng hôm nay Khang Hi vừa mới săn được một đầu mãnh hổ, hơn nữa trong quá trình còn có chút vấn đề như thế, huống hồ, bản thân mình cũng có liên lụy bên trong, hắn thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

Khi hắn vẫn còn đang thất thần thì đã nghe Khang Hi nói: “Đồ Hải là lão thần phục vụ suốt ba đời Hoàng Đế, lại là cánh tay đắc lực của trẫm, trẫm xem hắn như huynh trưởng, mà Đồ Hải có công với xã tắc, như mây xanh, con hưởng công cha, trẫm hôm nay sẽ phong cho ngươi là Nhị Đẳng Hà (2), thưởng tước Tinh Kỳ Ni Cáp Phiên Tam Đẳng (3) (Tử Tước)

Nặc Mẫn thật sự không thể tin vào tai mình, đây quả là phần thưởng trời ban, hắn vội vàng dập đầu tạ ơn.

Khang Hi nói tiếp: “Trẫm hi vọng ngươi kế nghiệp cha mình, trở thành một viên trọng thần của Đại Thanh ta.”

Nặc Mẫn gật đầu đáp ứng

Nào có đoán được lời nói của Khang Hi lập tức xoay chuyển một cái, nói: “Trẫm tin tưởng ngươi, giống như tin tưởng A Mã của ngươi, trung thành, tận tâm với quân vương.

Lòng Nặc Mẫn run lên, nói: “Nô tài tuyệt đối không dám có nửa phần lừa gạt Hoàng Thượng.”

Khang Hi có vẻ rất hài lòng với câu trả lời như vậy, lại hỏi tiếp: “Trẫm muốn ngươi kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, từ đầu chí cuối không được phép giấu diễm nửa chữ!”

Nặc Mẫn “Vâng!” một tiếng, hồi tưởng lại kĩ càng rồi trả lời: “Trước đây mấy ngày, nô tài phụng mệnh theo Tứ hoàng tử đi tuyển chọn vũ khí và ngựa. Vừa nhìn tới cung tên, Tứ hoàng tử không hài lòng lắm, nói lực cánh tay của ngài có hạn có nên không có cách nào phát huy độ căng của cánh cung. Sau đó khi ngài nhìn thấy súng của nô tài thì kiên quyết muốn lấy xem thử một chút. Nô tài trả lời là bởi vì Tứ hoàng tử còn nhỏ quá, dựa theo quy định của nội vụ phủ thì vẫn chưa được sử dụng súng, nhưng vì Tứ hoàng tử nằng nặc yêu cầu, nô tài đành phải để ngài thử.”

Khang Hi: “Ừm!” một tiếng, ý bảo Nặc Mẫn kể tiếp.

Nặc Mẫn nói: “Tứ hoàng tử rất có thiên phú, dường như trời sinh đã biết sử dụng súng, còn nói cho nô tài biết nếu như dùng hai tay ngắm bắn thì súng bắn càng chuẩn, còn giải thích là vì ngài ấy đã từng nhìn thấy các thị vệ khi bắn súng cũng làm như vậy.” (Dận Chân không dám dùng mấy danh từ như súng giật hay gì đó, trước tiên là vì Nặc Mẫn có nghe thì chắc chắn cũng không hiểu, nói cũng chẳng để làm gì, còn nữa, vạn nhất để Khang Hi nghe được chắc chắn sẽ hoài nghi.)

Nặc Mẫn kể tiếp: “Tứ hoàng tử bắn một phát lên cọc gỗ, thử một chút lại bảo nô tài là lực của súng này quá lớn, tốt nhất là lúc ngắm bắn hãy hướng xuống phía dưới một chút. Nô tài nghe mà choáng váng, nô tài cho tới bây giờ toàn chỉ biết giơ súng lên và bắn, nào có nghĩ được đạo lý này?”

Khang Hi cười cười hỏi tiếp: “Vậy hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Nặc Mẫn trả lời: “Hôm qua nô tài cùng mấy cái thị vệ nói chuyện linh tinh, nói trước kia đã từng cùng chủ tử săn những gì, nào là gặp gấu, hổ, lợn rừng gì đó, Tứ hoàng tử ở bên cạnh nghe thấy thế mới hỏi vậy có phải rất nguy hiểm hay không, nô tài liền khoác lác một trận.” Nói đến đây, Nặc Mẫn tỏ vẻ xấu hổ, nói: “Nô tài nói, có các nô tài bảo vệ, khẳng định là không có việc gì đâu. Tứ hoàng tử liền cười nô tài, bảo là hôm nào cùng thi gan thử xem, nhưng lại dặn dò nô tài, nhất định phải chuẩn bị súng đạn cho tốt, nói an nguy của Hoàng Thượng là quan trọng nhất, lúc cấp bách cần phải ra tay thì tuyệt đối không được có nửa điểm sai lầm. Cho nên súng của nô tài đều đã được lắp đầy đạn rồi, là Tứ hoàng tử ở bên cạnh đốc thúc nô tài chuẩn bị cho thật tốt.”

Khang Hi như có điều suy nghĩ, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Nặc Mẫn nói: “Khi con súc sinh kia nhào đầu về trước, nô tài thực sự có chút choáng váng, nô tài chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy bao giờ. Chợt nghe Tứ hoàng tứ khẽ quát một tiếng: “Nặc Mẫn, bình tĩnh, đưa súng cho ta!” Nô tài vô ý thức liền đưa súng ra, sau đó liền thấy Tứ hoàng tử nổ súng!”

Khang Hi khẽ cười, nói: “Được rồi, ngươi lui xuống trước đi! Ý chỉ phong thưởng lát nữa trẫm sẽ sai Lý Đức Toàn mang đến cho ngươi!”

Nặc Mẫn lại khấu đầu một cái, xoay người ra khỏi ngự trướng. Có một việc hắn không dám nói với Khang Hi, sau khi Tứ hoàng tử trả lại súng cho mình còn đột nhiên thần thần bí bí nói một câu: “Nặc Mẫn, ta thấy thái dương của ngươi có màu đỏ, không biết chừng ngươi sắp được thưởng to rồi!” Lúc ấy hắn không biết câu này nghĩa là gì, đành phải cười ngây ngô phụ họa, giờ hắn lại không chắc, lời này của Tứ hoàng tử có liên hệ gì với chuyện hôm nay hay không?

Một mình Khang Hi không ngừng đi qua đi lại trong ngự trướng, ông không biết phải nhìn nhận như thế nào, chuyện này lộ ra nhiều điểm kì quặc, nếu như nói Tứ hoàng tử vô tình làm như vậy thì xét theo lẽ thường là quá mức gượng ép, quá nhiều trùng hợp, thế nhưng nếu nói hắn cố ý thì cũng chẳng thể được, dù sao đây cũng chỉ là một đứa trẻ hơn năm tuổi. Có lẽ chỉ có thể dựa theo giải thích của Cao Sĩ Kỳ, là trời cao mượn tay Tứ hoàng tử bảo vệ vị con trời này là hắn.

Như vậy, thông qua chuyện này có thể thấy được một điều, Tứ hoàng tử có tâm tư cẩn thận, biết phòng ngừa chu đáo, gặp đại sự mà bình tĩnh, gặp nạn mà không loạn, biết tùy cơ ứng biến, thật có kì tài khó gặp, khó khăn lắm mới có dịp cả Thái Tử lẫn hai ca ca khác bị rơi vào thế hạ phong, nếu như hắn là Thái tử của Đại Thanh… Khang Hi không dám nghĩ tiếp nữa.

———————

Chú thích:

(1) (2)Đẳng Hà: Là tên gọi theo tiếng Mãn của đội cấm vệ quân trong triều đình nhà Thanh, chia ra ba bậc, từ thấp tới cao là Tam Đẳng Hà, Nhị Đẳng Hà và Nhất Đẳng Hà.

(3): Tinh kỳ Ni cáp phiên là tước danh trong triều đình nhà Thanh, được đặt ra vào năm Thuận Trị thứ tư.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN