Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 77: Trần Cẩm Lý
Ý thức được phương thức theo đuổi của mình trước lúc mất trí nhớ có lẽ rất không đúng lắm nên Khương Hành không dám nói thêm nữa, nhưng mà nếu hắn không có mất trí nhớ hắn cũng có thể vẫn theo đuổi theo phương thức này, đây, đây còn không phải trước tiên hiểu biết đối phương rồi mới theo đuổi sao, Tiểu Quân chắc chắn không hiểu thế nào là theo đuổi người.
Không đúng, ngay lúc đó Lý Quân cũng chỉ là diễn viên bình thường có hai ba cảnh quay ở phim trường, mình sao lại chú ý tới cậu ấy? Chẳng lẽ trước đây bọn họ có quen biết?
Trong ký ức buổi sáng Khương Hành nhớ ra đều là quá trình theo đuổi: “Chúng ta biết nhau lúc nào?”
Lý Quân: “Không phải anh nói nhớ ra sao?”
Khương Hành: “Anh cũng không chắc chắn, cứ cảm thấy ký ức anh nhớ ra không phải thời gian anh nhận thức em.”
Lý Quân: “Hả? Cho nên ý của anh là, lần gặp nhau ở quán ăn kia của chúng ta không phải lần đầu tiên sao?”
Nếu là như vậy, vậy bức tranh lúc trước của Khương Hành có thể giải thích.
Khương Hành thành thành thật thật gật đầu: “Chắc chắn không phải, em không biết?”
Lý Quân chống cằm nhìn hắn: “Xem ra Khương lão sư còn có rất nhiều việc giấu em.”
Khương Hành: “……” Mình cư nhiên sau khi mất trí nhớ làm bại lộ bản thân trước khi mất trí nhớ, nhưng hiện tại mình cái gì cũng không biết.
Lúc này Hà Uyển Tinh đi ra ngoài mua bữa sáng đã trở lại, cô nhìn thấy mì trong bát của Lý Quân cùng với cái bát sạch trơn của Khương Hành, hâm mộ mà nhìn về phía Khương Hành: “Khương lão sư, thật hâm mộ anh.”
Khương Hành âm thầm lo lắng bản thân trước khi mất trí nhớ rốt cuộc đã đào cho bản thân sau khi mất trí nhớ mấy cái hố.
Lý Quân cúi đầu tiếp tục ăn mì của mình, Khương Hành trả lời Hà Uyển Tinh: “Hâm mộ cái gì, sau này tự cô đi tìm cho mình một người yêu biết nấu cơm là được.”
Hà Uyển Tinh: Anh đây là biến tướng cường điệu và khoe ra anh có bạn trai đầu bếp sao?
Thật là quá tức giận, bữa sáng còn chưa ăn đã bị nhét một mồm to cơm chó, Khương lão sư không được chó mèo yêu thích là quá xứng đáng!
Ở hai ngày, các khách nhân đều lựa chọn buổi sáng ngồi xe của chương trình rời đi, một đám người đều thức dậy không muộn.
Bọn họ xuống dưới còn mang theo hành lý của mình, có người mang va li, có người chỉ khoác ba lô, tới đơn giản như thế nào thì về đơn giản như thế vậy.
Lý Quân cũng rất thích 2 cặp phu phu Đường Hải và Thái Tuấn, thật vất vả mới vừa quen thuộc được một chút, tình cảm vào tối qua còn chưa mãnh liệt đến như vậy, lúc này thế nhưng có chút không nỡ, anh rất ít khi có loại cảm xúc như thế này, đại khái là thật lòng cảm thấy những người này dễ ở chung.
Vệ Diên và Thái Tuấn ở chung cũng không tồi, chủ yếu là những món ăn Thái Tuấn thích Vệ Diên cũng thích.
Bữa sáng qua đi, đám khách nhân này phải đi rồi.
Cuối cùng hai nhà điêu khắc đem bức tượng đã được tân trang xong đưa cho <Có cái khách sạn>, bọn họ cùng nhau hoàn thành một tác phẩm, là tượng gỗ hình con vịt, bên trên viết bốn chữ to <Có cái khách sạn>, bọn họ tỏ vẻ con vịt này có thể trực tiếp đứng ở trước cửa, về sau vô luận là ai cũng đều biết khách sạn này không nuôi chó nuôi mèo mà chỉ nuôi vịt!
Người đề nghị điêu khắc vịt đầu tiên là Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên.
Kỳ thực, ngay từ đầu các cô chỉ nhìn thấy một đoạn gỗ, không nghĩ tới thành phẩm cuối cùng thế nhưng lại là một con vịt đáng yêu như vậy, ngày hôm qua lúc hỗ trợ còn chưa nhìn ra đâu.
Nhà điêu khắc gỗ nói: “Thời gian có hạn, chúng tôi chỉ có thể xử lý đến trình độ này, nếu thời gian dài hơn một chút, có thể càng thêm nhiều chi tiết.”
Khương Hành khen nói: “Đây đã sinh động như thật rồi, tôi thay Hạt Cát cảm ơn các anh.”
Hạt Cát được nhắc tới: “Cạc cạc.”
Không biết từ khi nào, Lý Quân đã ôm nó ra chào từ biệt với khách nhân, không thể không nói Lý Quân đúng là càng ngày càng phù hợp với hình tượng bà chủ khách sạn trong cảm nhận của Vương đạo diễn, anh so với bất cứ người nào đều biết cách chơi tư tưởng. Đáng tiếc, chí của Lý Quân không ở nơi này, nếu trước kia Lý Quân dụng tâm thêm một chút cũng không tới lượt đạo diễn chương trình này khai quật được vị khách mời toàn năng này.
Sau khi tiễn các vị khách nhân rời đi cũng đã là 10 giờ sáng, Khương Hành nhìn nhìn trời, cảm thán một câu: “Lại phải bắt đầu suy xét xem buổi trưa ăn gì.”
Lý Quân và Vệ Diên đồng thời quay đầu liếc hắn một cái.
Vệ Diên càng ngày càng không nhìn nổi Khương Hành: “Lại không cần cậu vào bếp, cảm khái cái gì?”
Khương Hành: “Tuy tay nghề bếp núc của tôi kém, nhưng tôi có một trái tim muốn làm đầu bếp.”
Lý Quân cười tủm tỉm nhìn hắn: “Vậy bữa trưa hôm nay để Khương lão sư phụ trách đi.”
Khương Hành: “……” Cái gì gọi là họa từ trong miệng mà ra? Chính là cái này!
Sau đó hắn nhìn thấy Lý Quân và Vệ Diên vừa nói vừa cười quay vào khách sạn, vừa rồi bọn họ đang cười nói hắn phải không.
Khương Hành đi theo sau bọn họ vào trong mơ hồ nghe thấy Vệ Diên đề nghị với Lý Quân: “Không bằng làm một cái “Kế hoặc huấn luyện trù nghệ của Khương Hành” nhỉ, quá thú vị.”
Lý Quân nghiêm túc gật gật đầu: “Bắt đầu từ những món đơn giản nhất như xào trứng gà, chiên trứng gà, trước luộc.”
Khương Hành làm bộ không nghe thấy, xoay người đi, hắn quyết định rời xa hai cái con người đáng sợ này.
Trù nghệ? Không học được, đời này cũng không thể học được.
Buổi sáng là thời gian dọn dẹp phòng cho khách, bốn gian phòng cho khách mỗi gian tốn 10 phút để xử lý, cũng chỉ mất 40 phút, hôm nay đến lượt Khương Hành và Hà Uyển Tinh quét dọn, hai người cần cù chăm chỉ mà đem phòng khách trong ngoài dọn rửa sạch sẽ.
Khăn trải giường và vỏ chăn thay ra đều trực tiếp đem đi giặt, chương trình có người chuyên môn phụ trách mặt này, bọn họ cũng không cần lo lắng, nếu mỗi chi tiết bình thường đều bắt bọn họ làm, thì thật sự đúng là tự mình mở khách sạn chứ không phải quay chương trình. Mục đích ban đầu của chương trình cũng không phải điều này, ngay từ đầu bọn họ muốn nghiêm túc kinh doanh khách sạn, khác với các loại chương trình “ý nghĩa nhân văn” giả dối khác, nhưng cuối cùng cũng không biết sao lại thành thế này, liền thành một chương trình yêu đương và thể hiện trù nghệ.
Aiz, bọn họ cũng không nghĩ tới……
Quan hệ của Lý Quân và Vệ Diên càng ngày càng tốt, Khương Hành và Hà Uyển Tinh sau khi dọn xong phòng khách, phát hiện hai người bọn họ không biết ở đâu lôi ra một đống hoa, đang ngồi trong phòng khách cắm hoa!
Ngày hôm qua Vệ Diên dạy Lý Quân làm sủi cảo như thế nào, hôm nay Lý Quân lại dạy Vệ Diên cắm hoa, bên cạnh là Lưu Dĩ Phàm và Lương Chỉ Duyên đang nghiêm túc lắng nghe giảng bài, Lý Quân trong mắt các cô đã sắp thành thần, trong đôi mắt tràn ngập sùng bái đối với anh.
Lý lão sư giảng bài mị lực vô hạn, ngay cả hoa là tới từ đâu, chắc chắn không phải cắt ở sân sau, đó là sáng sớm tổ tiết mục cố ý mua về dùng cho nhiệm vụ, chuyên môn bố trí nhiệm vụ riêng cho Lý Quân – dạy mọi người cắm hoa.
“Mọi người xem miệng bình hoa này rất nhỏ, nhưng kỳ thực nó có thể cất chưa rất nhiều hoa vượt xa với tưởng tưởng của mọi người, tôi đem cành và lá vừa xử lý nhất nhất cắm vào bên trong, mọi người có thể nhìn ra hiệu quả…..”
Kế tiếp, Lý Quân giống như là làm ảo thuật, hướng một cái bình hoa miệng nhỏ nhất nhất cắm hoa vào, rõ ràng là việc giống như không thể hoàn thành, kết quả vào trong tay anh cư nhiên lại thành!
Lương Chỉ Duyên là người đầu tiên cảm thán: “Đẹp, anh Quân lợi hại!”
Lưu Dĩ Phàm từ đầu tới đuôi không học được một chút da lông nào ngây ngốc: “Anh Quân thật lợi hại!”
Vệ Diên: “Tôi cảm thấy tôi không có thiên phú cắm hoa, tôi từ bỏ.”
Khương Hành tự hào mà nghĩ: Đây là bạn trai mình, quá giỏi!
Lý Quân cũng rất kiên nhẫn, ai hỏi cũng nguyện ý dạy một chút, một buổi sáng trôi qua, bọn họ đem bình hoa chương trình chuẩn bị toàn bộ cắm hết, Lý Quân còn dạy các cô cắm bình hoa nhỏ, tất cả bình hoa nhỏ trong phòng đều là mọi người cùng chung tay nỗ lực hoàn thành, Lưu Dĩ Phàm Hà Uyển Tinh ba người đem một đám bình hoa nhỏ đặt trong các phòng khách mà khách sạn sử dụng, bình hoa to đều là một mình Lý Quân hoàn thành, bày biện ở đại sảnh và nhà ăn.
Toàn bộ khách sạn lại lần nữa trở nên rực rỡ hẳn lên, nhìn một bình hoa màu sắc phối hợp thoải mái, tâm tình mọi người lại càng trở nên tốt hơn.
Khách sạn có sự tồn tại Bug của Lý Quân như vậy, quả thực vô địch, muốn đem nó biến thành cái gì liền thành cái đó, còn phải xem tâm trạng của người ta, đại đa số các tình huống, Lý Quân sẽ không cự tuyệt an bài của chương trình.
Suy xét cẩn thận tới cống hiến của Lý Quân đối với chương trình, khi Lý Quân đem bó hoa cắm xong, bao cát cũng mua xong đưa vào phòng tập thể hình.
Vì không biết nội dung nói chuyện của tổ quan sát phòng bếp, ngoại trừ Vệ Diên, những người khác đều không biết bao cát này chuẩn bị riêng cho Lý Quân, nhưng lúc này cũng không có gì rối rắm, rất nhiều người không luyện tán đả không luyện quyền anh cũng sẽ chơi bao cát một chút.
Buổi trưa không có gì xảy ra, sau khi tiễn đi một đợt khách nhân, bọn họ mới coi như có thể cẩn thận nghỉ trưa thật tốt, ngay sau đó lại chuẩn bị nghênh đón lượt khách nhân thứ ba của tuần này, dựa theo quy tắc thao tác tuần trước, tổ tiết mục hẳn là sẽ mời hai vị minh tinh, chỉ không biết là mời ai thôi.
Mọi người cũng lười đi đoán, vô luận là ai tới kỳ thực cũng là cùng nhau chơi, cùng nhau tiếp thu khảo nghiệm tình hữu nghị hoặc tình yêu của chương trình mà thôi.
Tối qua sau khi hạ xuống một trận mưa, ban này ngẫu nhiên cũng sẽ có mưa một hai lần, mỗi lần đều từ 10 đến 15 phút, sau đó liền ngừng lại.
Khi Lý Quân ngủ trưa, mở cửa sổ ra, duỗi tay thử xem bên ngoài có mưa hay không.
Lúc này Khương Hành ở phòng bên cạnh cũng lộ ra một cái đầu: “Thật trùng hợp.”
Lý Quân: Trùng hợp cái đầu anh, rõ ràng là anh gửi wechat nói em mở cửa sổ, chưa cho anh một cái ánh mắt khinh bỉ đã là không tồi rồi.
Nhưng Lý Quân đương nhiên sẽ không để ý chút việc nhỏ này, loại sương mù mênh mông ngày mưa này lại khiến anh nhớ tới một câu thơ.
Lý Quân chậm rãi ngâm:
“Không sơn tân vũ hậu,
Thiên khí vãn lai thu.
Minh nguyệt tùng gian chiếu,
Thanh tuyền thạch thượng lưu.
Trúc huyên quy hoán nữ,
Liên động há ngư chu.
Tuỳ ý xuân phương yết,
Vương tôn tự khả lưu.”
* Dịch nghĩa:
Mưa tạnh trời thanh núi hiện ra
Chiều buông thu đến bóng dương tà
Rừng thông trăng tỏ lung linh sáng
Ghềnh đá suối trong chảy lững lờ
Khóm trúc xôn xao lời gái giặt
Hồ sen lay động chiếc thuyền xa
Cỏ thơm vừa héo xuân tàn tạ
Công tử lân la đứng thẫn thờ.
Khương Hành lập tức biết ngay: “Là của Vương Duy.”
Lý Quân nói: “Đột nhiên cảm thấy cực kỳ phù hợp với ý cảnh trước mắt.”
Khương Hành: “Ừ.”
Lúc này Khương Hành chỉ cần không nói lời nào, không làm biểu tình gì thì sẽ chính là hình tượng cao – lãnh – khốc vốn có.
Hai người cùng nhau nhìn mưa phùn mênh mông, đứng ở trước cửa sổ trong chốc lát sau đó mới đóng cửa sổ đi ra ngoài, vì tổ tiết mục triệu tập bọn họ đi ra ngoài tiếp khách.
Hình tượng của mọi người vẫn như cũ không có vấn đề, mấy cô gái mỗi ngày đều trang điểm, các chàng trai ngẫu nhiên cũng sẽ bị các chuyên viên trang điểm tạo hình một chút, Lý Quân cũng vẫn ổn, chuyên viên trang điểm kiến nghị anh bôi chút kem dưỡng là được, không cần trang điểm, Khương Hành trên mặt lạnh lẽo cứng rắn, cũng không cần hóa trang làm gì, thường xuyên có mặt trong ống kính, cũng không vỡ hình tượng, muốn vỡ cũng là do người bố trí mà thôi.
Hai giờ chiều, khách nhân mới đúng giờ xuất hiện.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tuần này lại có khả năng là tới hai vị khách nhân minh tinh, bọn họ cho rằng chương trình sẽ dựa theo phương thức lúc trước mà hành sự, nhưng khi nhìn thấy xe của tổ tiết mục từng chiếc từng chiếc tiến vào, mới phát hiện, khách mời kỳ này hình như còn không ít!
Chiếc xe đầu tiên nhảy xuống một vị khách nam giới, khuôn mặt Lương Chỉ Duyên có chút lúng túng, bởi vì đây là đối tượng scandal gần đầy của cô.
Bước xuống chiếc xe thứ hai là một khách nam, Hà Uyển Tinh lộ ra nụ cười dịu dàng hiếm thấy, vị này chính là đối tượng lúc trước bị chụp ra hẹn hò, nhưng ảnh chụp bị công ty bọn họ xã giao đè ép xuống.
Từ chiếc xe thứ ba bước xuống một vị khách nam, Lưu Dĩ Phàm vẻ mặt ngây ngốc, vị này chính là nam chính vừa hợp tác với cô trong một bộ phim xong, hai người bị chụp ảnh hẹn hò vào lúc nửa đêm ở khách sạn, sau đó lại nói là hai người đối diễn.
Bước xuống chiếc xe thứ tư là một vị khách nam xa lạ, khóe miệng Vệ Diên run rẩy một chút.
Khương Hành hiếm khi chủ động chào hỏi với người ta: “Trần Cẩm Lý, sao lại là cậu thế?”
Vào buổi tối rút bao lì xì ngày đó, Khương Hành lặng lẽ nói với anh về Vệ Diên và vị Cẩm Lý này.
Thì ra hắn chính là vị xếp thứ hai kia!
Lý Quân đụng đụng Vệ Diên: “Anh có muốn sờ tay hắn một chút để hút một chút vận may hay không?”
Vệ Diên:…..” Cậu cho rằng tôi là Khương đại ngốc sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!