Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 2: Ép Hôn Trên Đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 2: Ép Hôn Trên Đường


Sắc mặt Hàn Thước có chút âm tình bất định, dừng một chút sau lại mở miệng nói: “Dám hỏi cô nương là…?”

Lúc này thiếu nữ đã xoay người lên ngựa, trên cao nhìn xuống Hàn Thước, ngữ khí có chút ngả ngớn, “Tam công chúa thành Hoa Viên, Trần Thiên Thiên.”

Hàn Thước nháy mắt khiếp sợ: “Tam…, Tam công chúa? “

Trần Thiên Thiên nhìn Hàn Thước trên mặt không biểu tình, dường như rất là vừa lòng hắn phản ứng như vậy, vì thế nàng nở nụ cười một tiếng, gật gật đầu.

Hàn Thước nhíu mày, vẻ mặt đang không ngừng biến hóa.

Thế nhưng là Trần Thiên Thiên!

Làm sao có thể là Trần Thiên Thiên?!

Rốt cuộc là làm sao ra sai lầm…

Điện quang hỏa thạch trong đó, Hàn Thước đột nhiên nghĩ đến phá giải phương pháp.

Ngay sau đó, sắc mặt Hàn Thước đột nhiên tái nhợt, hai chân mềm nhũn, ôm ngực chậm rãi ngã trên mặt đất, thị vệ Bạch Cập phía sau hắn vội vàng khoa trương vọt lên.

“Thiếu quân ơi! Có phải người lại phát bệnh không?” Bạch cập đuổi bước lên phía trước, đem một viên thuốc nhét vào miệng Hàn Thước, còn vội vàng hô: “Người nhìn ta một cái đi thiếu quân! Thiếu quân không sao chứ? Người tỉnh lại a…”

Đợi đến viên thuốc ăn vào ước chừng nửa khắc sau, Hàn Thước từ từ chuyển tỉnh.

Trần Thiên Thiên đứng tại chỗ ngạc nhiên nhìn màn kịch phía trước, đôi mi thanh tú ngước lên.

Nàng tiến lại từng bước, mở miệng hỏi: “Ngươi sao thế?”

Hàn Thước miễn cưỡng vịn tay Bạch Cập đứng lên, thở dài một hơi, ra vẻ hối tiếc nói: “Công chúa có điều không biết, từ nhỏ ta đã mắc bệnh, thỉnh thoảng sẽ phát tác, đại phu quả quyết rằng khi ta hai mươi tuổi sẽ phải rời khỏi dương gian… “

Nói tới đây, Hàn Thước liền ngừng lại, một đôi giống như điểm tinh bình thường một dạng đôi mắt cũng ảm đạm rồi xuống dưới, như là đựng đau xót bình thường.

Thấy thế, Bạch Cập đang đỡ hắn cũng tiến lên cầu tình, nói với Trần Thiên Thiên: “E là thiếu quân không có phúc nhận tấm lòng của công chúa đâu, khẩn xin Tam công chúa thu hồi mệnh lệnh… Việc liên quan tới liên hôn của hai thành, gây ra án mạng thì không tốt đâu…”

Tiếng nói vừa dứt, Hàn Thước ôm ngực, phối hợp ho hai tiếng.

Trần Thiên Thiên mày nháy mắt nhíu lại, có chút khó xử nói: “Bệnh sắp chết tới nơi rồi à? Nếu đã như thế…” Nói đến một nửa, chuyện đột nhiên xoay chuyển, “Còn không nhân lúc người vẫn sống, nhanh chóng đưa vào phủ ta!”

“…” Bạch cập chấn kinh rồi, sửng sốt hồi lâu sau mới nói nói: “Tam công chúa, có câu rất hay, dưa chín ép sẽ không ngọt…”

Trần Thiên Thiên không thèm để ý, khoát tay áo, nói: “Ngọt hay không cắn một phát biết ngay, cần gì ngươi nói.” nói xong, nhìn về phía Hàn Thước, “Các ngươi đến dịch trạm chuẩn bị, ngày mai đón dâu. Gặp phải ta là tại ngươi xui!”

Nói xong xuôi, Trần Thiên Thiên liền quay đầu thúc ngựa đi, Tử Duệ cùng đội thị vệ vội vàng đuổi theo.

Trần Thiên Thiên cưỡi tuấn mã chạy như bay, kiêu ngạo không thay đổi, không chỉ có quấy nhiễu chung quanh tiểu thương, còn suýt nữa đụng vào lão nhân hòa đứa nhỏ, không hề thương hại mà đi nhanh hơn, sau lưng vô số tiếng mắng.

Mọi người rời đi, chung quanh nhân dân chỉ trỏ.

Dân phụ giáp: “Đúng là ép hôn, hứa hôn với Tam công chúa, hỗn thế Ma vương của chúng ta à, ngài ấy bị Thành chủ chiều quá sinh hư rồi…”

Dân phụ ất: “Ai nói không phải, hơn nữa này rõ ràng chính là cướp hôn a!”

Dân phụ bính: “Chậc chậc, thảm lắm… Sức khỏe tên Thiếu Chủ này đã kém rồi, rơi vào tay Tam công chúa, không biết sống được mấy ngày…”

Nửa canh giờ sau, dịch quán bên trong, Bạch Cập đang nói với Hàn Thước về tình huống vừa rồi.

Bạch Cập thật cẩn thận đứng tại Hàn Thước bên cạnh, rũ đầu thấp giọng nói: “Thiếu quân, kế hoạch thay đổi… Nghe đồn là Trần Thiên Thiên rất ngang ngược, hoang đường vô lý, coi thường vương pháp, không có bao nhiêu chữ nghĩa thì thôi, còn mắc bệnh công chúa, bé buộc bá tính toàn thành gọi nàng ta là “công chúa” nữa.”

Hàn Thước nghe vậy, lúc này chính là cười lạnh một tiếng, “Tam công chúa? Một tòa thành không chứa nỗi nàng ta sao?”

Hắn lúc này đây là có chuẩn bị mà đến, Hoa Viên thành “Tam công chúa” này rốt cuộc đức hạnh thế nào, hắn sao lại không hiểu biết?

Nhưng là chính là vì như vậy, cho nên Hàn Thước mới tức giận.

Bị một người ngu xuẩn kia làm hỏng kế hoạch đã định sẵn của hắn, quả thực không thua gì ở hắn, trên mặt hung hăng.

Bạch Cập bị hàn khí trên người Hàn Thước dọa sợ tới mức cả người phát run, nhưng nhìn Hàn Thước không hờn giận, Bạch Cập vẫn là miễn cưỡng nói: “Nhưng rõ ràng thuộc hạ đã an bài, ngựa sẽ đâm vào đoàn xe của Nhị quận chúa Trần Sở Sở mà… Sao lại biến thành Trần Thiên Thiên được? Phải làm sao bây giờ? Thiếu quân…”

“Chuyện đã tới nước này, nói lại còn có thể làm gì?” Hàn Thước trực tiếp chặn lời hắn nói.

“Thiếu quân, vậy bây giờ…”

Hàn Thước cỗ giữ bình tĩnh, nâng tay đè lên thái dương đang đau nhức kia, ngữ khí lạnh lùng nói: “Tuỳ cơ ứng biến. “

***

Một thời không khác, ở nội thành phồn hoa, một gian độc thân nhà trọ nội.

Một thiếu nữ tóc tai bù xù, miệng ngậm một túi đồ ăn vặt, ngồi đối diện màn hình máy tính, ngây ngô cười.

Thiếu nữ ấy tên là Trần Tiểu Thiên, là biên kịch trẻ tuổi, lúc này cô đang dốc hết tâm huyết sáng tác bộ kịch bản chủ đề nữ quyền, tay không ngừng đánh bàn phím, trên mặt cô dần dần lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

Trần Tiểu Thiên nhìn máy tính màn hình, lẩm bẩm: “Anh hùng cứu mỹ nhân, ôm sai người, nam chính bị nữ phụ cướp ép hôn, mình đúng là biên kịch thiên tài, viết ra loại này tình tiết… “

Trên màn hình chính biểu hiện word đặc tả 《 Mãnh Hổ Ngửi Tường Vi 》 tập thứ ba của kịch bản, Trần Tiểu Thiên ngừng lại, lại nhìn chằm chằm vài giây, sau đó lại thuận tay sửa lại mấy chữ.

Sửa xong xuôi, Trần Tiểu Thiên đem túi đồ ăn vặt kia ném vào trong thùng rác, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Trần Tiểu Thiên đột nhiên nhớ tới cái gì, trực tiếp cắt phương diện máy tính, mở ví tiền online ra, cẩn thận nhấn F5, mán hình mới mở ra, túi tiền online ngạch trống.

Nhưng bất luận mở đi mở lại thế nào, màn hình trước mắt cũng không có thay đổi.

Nửa phút sau, Trần Tiểu Thiên cuối cùng cũng buông tha, ngửa mặt lên trời hò hét, “A… Sao còn chưa gửi tiền bản thảo cho mình…”

Làm tiểu biên kịch, dựa vào bút kiếm cơm, ví tiền của cô thực sự là không yêu thương nổi a!

Điện thoại phía sau cô đổ chuông, điện thoại hiện lên chữ “Giám đốc Trương” .

Trần Tiểu Thiên chạy nhanh tiếp lấy điện thoại, cổ họng ngọt ngào, “Trương tổng! Chào ngài…”

“Tiểu Thiên à…” Còn không đợi Trần Tiểu Thiên nói lời ra, Trương Tổng liền mở miệng nói: “Chuyện kịch bản ấy… chúng tôi chưa thể quyết định được.”

Bây giờ Trần Tiểu Thiên quan tâm nhất chính là tiền, định đem tiền nhuận bút ra nói chuyện, “Tôi hiểu, tôi chỉ muốn hỏi là…”

Trương tổng cũng không cho Tiểu Thiên cơ hội nói, thở dài một hơi, tiếp tục nói với cô: “Nam chính của chúng tôi… bên phía anh Hàn, đang có chút vấn đề, có lẽ cần cô sang bàn bạc một chút. Chỉ cần anh ấy OK, thì chúng tôi sẽ khai máy.”

Trần Tiểu Thiên: “Được, vậy tôi muốn hỏi chuyện… thù lao…”

Điện thoại truyền đến mấy tiếng “tút, tút”, Tiểu Thiên mở to hai mắt nhìn, lúc này mới phát hiện đối phương đã ngắt máy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN