Tam Công Chúa Trong Lời Đồn
Chương 4: Xuyên Không
Tiểu Thiên vẫn đang bực bội trong lòng, không cho Giám đốc Trương kịp nói gì “Trương tổng… không phải tôi không phối hợp mà là không có cách nào để giao tiếp với anh ta. Tôi vừa mở miệng, anh ta liền bay lên cao. Tôi hét khản cả họng nhưng anh ta không nghe lời tôi nói. Tôi thấy anh ta có bệnh rồi!”
Cô phun ra một tràng dài câu nói rồi tắt máy, Giám đốc Trương nhiều lần định lên tiếng nhưng không được.
Tiểu thiên vừa nói vừa muốn thở hổn hển, máy đột nhiên vang lên tiếng thông báo.
Tiểu Thiên nhíu mày, cô hơi mơ hồ chưa hiểu, chạy nhanh tới máy tính, nhấn mạnh phím F5.
Túi tiền online liền hiện lên số tiền nhuận bút vừa gửi tới.
Tiểu Thiên kinh ngạc, cổ đang cứng ngắc bỗng cong lên.
Đây…
Không quá một giây sau, Tiểu Thiên liền đổi thái độ một trăm tám mươi độ, vội vàng đi tới chỗ cái điện thoại vừa bị ném kia, nhấn phím gọi lại, ôn tồn, nhỏ nhẹ nói: “A lô, Trương tổng à, Lúc nãy tôi đã nghĩ kĩ rồi. Đúng là tôi quá bồng bột, tôi không nên để cảm xúc xen vào công việc. Anh yên tâm đi. Chuyện mà diễn viên phản ánh, chắc chắn tôi sẽ sửa lại, không để phải lùi ngày khai máy đâu.”
Thấy Trương tổng không nói cái gì nữa, Tiểu Thiên ngắt điện thoại, lấy ngón tay đầu đếm số tiền trên màn hình máy tính, cười tươi.
Đại khái mười giây sau, mặt Tiểu Thiên còn ngưng lại oán giận biểu tình dần dần chuyển biến thành một mặt tươi cười, cô ở tại chỗ lôi kéo gân cốt, thì thào nói: “Chỉ là tình yêu thôi mà! Không phải chỉ là bình đẳng thôi sao? Cho anh biết thế nào là một biên kịch xuất sắc, làm việc chuyên nghiệp.”
Tiểu Thiên bắt đầu quyết tâm, ngồi trước màn hình, nháy mắt chuyển trạng thái làm việc, bên trái xếp mấy gói dinh dưỡng cùng thuốc thang, bên phải xếp đồ ăn vặt cùng mì ăn liền.
Trần Tiểu Thiên miệng ngậm một đồ ăn, trình trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ngồi vào trước máy tính.
Chuẩn bị sắp xếp xong, Tiểu Thiên như đang chuẩn bị chiến tranh thi đại học, quyết tâm cùng sừng sững dứt khoát mở ra word tài liệu, tiếng gõ bàn phím không ngừng vang lên.
Thời gian chậm rãi đi qua, Tiểu Thiên đã muốn viết này, đánh chữ lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
Cô cười rộ lên, “Huyền Hổ thành, nam nhân làm chủ, Hoa Viên thành, nữ nhân làm chủ, hai bên từng đánh chiếm thành của nhau… Hai thành giao chiến chẳng phải là…”
Nói tới đây, Tiểu Thiên ý thức được không thích hợp, lập tức dừng, quơ quơ đầu nói: “Không thể như vậy, không thể viết như vậy…”
Vừa nói, Tiểu Thiên đem xóa sạchnhững gì vừa viết, nâng cao tinh thần, day day thái dương.
Sáng ngày hôm sau, Tiểu Thiên lại word, cảm động khóc.
Mắt Tiểu Thiên hơi đỏ lên, cực kỳ thâm tình nói: “Hàn Thước, ta chưa từng nghi ngờ huynh. nhưng huynh lại nhẫn tâm đến thế…”
Nói xong, Tiểu Thiên dùng khăn tay lau nước mắt, cầm con rối ở bên cạnh bàn, cường thế bá đạo, cự tuyệt nói: “Sở Sở, lưu lại, khi ta trở thành Thành chủ, muội có thể làm Thành chủ phu nhân của ta.”
Trần Tiểu Thiên nói xong xuôi, đứng tại chỗ cảm động, cuối cùng… coi thường “Phi”!
Tra nam!
ánh sáng dần dần yếu ớt, lại tới ban đêm, Tiểu Thiên ngáp không ngừng, uống một hơi cạn sạch cốc cà phê.
Tiểu Thiên tặc lưỡi trong cay đắng, hừ nhẹ một tiếng, đắc ý dào dạt nói: “Ai bảo không yêu đương thì không viết được phim tình cảm? Tức cười!”
Vừa dứt lời, Tiểu Thiên liền hắt xì một cái, sau đó như gặp đại địch, quấn tròn chăn.
Tiểu Thiên quán tròn mình như sâu róm, than thở: “Đừng cảm nhé trời ạ. Kịch bản còn chưa viết xong nữa…”
Đêm đã khuya, bên cạnh ánh đèn chỉ còn lại có Tiểu Thiên, cô độc khêu đèn đánh đêm, dần dần lâm vào nửa nhập thần trạng thái, cơ hồ đã không cảm giác thời gian trôi qua.
Ngày đêm luân phiên, Trần Tiểu Thiên càng ngày càng uể oải, híp một đôi che kín máu đỏ tơ ánh mắt, nhưng lại như trước, rất kiên trì đánh chữ.
Tiểu Thiên ghé vào trước máy tính, than thở: “Nhị quận chúa Trần Sở Sở của Hoa Viên thành, trải qua bao trắc trở, cuối cùng lên ngôi thành chủ. Trong đại lễ kế nhiệm của Trần Sở Sở, mây ngũ sắc bừng sáng, nhật nguyệt cùng xuất hiện, thiên môn rộng mở, trói lọi khắp trời.”
Viết xong câu đó sau, Tiểu Thiên đánh một chữ “Hoàn”, ngón tay ngừng lại ở bàn phím.
Tiếp theo, cô lại sửa “Nhật nguyệt cùng hiện, Thiên môn đại mở” cảnh tượng huy hùng, sáng ngập khắp trời.
Sau một lát, Tiểu Thiên nhảy xuống ghế máy tính, cả người ngã xuống đất.
Mãn hình máy tính lóe ra đại kết cục sau một chữ “Hoàn”.
***
Đêm khuya, Hoa Viên thành, xa hoa truỵ lạc, vô cùng náo nhiệt, trong Ti Giáo phường, Trần Thiên Thiên ngủ trên một chiếc giường nhỏ phủ tơ lụa hoa lệ.
Sau một lúc lâu, nàng từ từ mở mắt, rồi lại nhắm mắt, ngồi dậy, duỗi lưng, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Viết xong bản thảo sẽ được ngủ ngon lành…”
Lời còn chưa nói xong, nàng liền phát giác dường như không đúng chỗ nào cứng, vì thế mở mắt.
Nhưng bỗng nhiên phát hiện mình đang ở một gian phòng cổ, duỗi hai tay rồi chậm rãi rụt trở về, đôi mắt trừng lên.
Nàng cẩn thận xuống dưới giường, mờ mịt nhìn chung quanh.
Nàng một bên đánh giá gian phòng bố trí, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Nàng đây là ở nơi này?
Thoạt nhìn hình như là gian phòng ở cổ đại…
Rất nhanh, Tiểu Thiên liền nghĩ ra một cái mật đoán lớn, vì thế không khỏi hít thở bình tĩnh lại.
Giờ này khắc này, trước mắt nàng đều hiện lên một con số, trong phòng, hết thảy này nọ đều có thẻ giá, cũng cùng với tiền vàng rơi xuống kêu ken két.
Trên bàn, dê nướng nguyên con thượng hạng, yết giá 15300 tệ.
Dưới đất, bình rượu sứ men ngọc xanh Ngọc Ảnh Băng Thanh đang bị vứt lăn lóc, yết giá 8000 tệ.
Trên tường, trấn phương danh họa đường thảo trúc u đồ đã bị hắt đầy mực, yết giá bồi thường 12000 tệ.
Tiểu Thiên sợ hãi rụt rè đến tới cửa, đẩy cửa phòng, lại bị cảnh tượng phía trước dọa đến.
Ngoài cửa phòng là thập phần trung phòng, trên đất ngổng ngang bừa bộn, một đống nam tử tuyệt sắc thân sa áo mỏng nằm đó, mỗi người đều ôm cầm tranh sáo cổ đợi nhạc khí, tiên diễm hoa quả cùng bầu rượu phân tán ở, một mảnh đống hỗn độn.
Tiểu Thiên nhỏ giọng đếm số trên đất nam nhân: Một, hai, ba, tứ, năm, sáu, bảy… Tiền vàng điên cuồng rơi xuống thanh âm.
Một trận tuyệt vọng tuôn trong lòng, Tiểu Thiên khép lại cửa phòng, đờ đẫn lui về phòng ngủ trong.
Nhìn đến tình cảnh này, Tiểu Thiên quả thực hận không thể giáng cho mình một cái tát.
Trần Tiểu Thiên! Mày làm lố thế? Mới kiếm được ít tiền đã dám đến quán bar ăn chơi rồi sao?
Nhìn xem của mình đang hoá trang, ngươi còn chơi trò Cosplay nữa chứ…
Tiểu Thiên không biết theo ai, đầy đất loạn đi, xoay người bồi hồi, vạt áo quét đến trên bàn một cái chén rượu thủy tinh.
Ở trong mắt Tiểu Thiên lại hiện lên, thủy tinh chén rượu bên cạnh, yết giá 1500 tệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!