Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 6: Đây là Giết Ngựa Cảnh Cáo Ta A
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 6: Đây là Giết Ngựa Cảnh Cáo Ta A


Trong dịch trạm, Bạch Cập đứng bên cửa sổ nhìn đội ngũ đưa dâu, mắt nhịn không được nheo lại, lập tức đóng lại cửa sổ, đi đến trước mặt Hàn Thước.

Hàn Thước đang tại chậm rãi uống trà, trên mặt không có một chút biểu tình.

Bạch Cập tiến lên, cung kính nói với Hàn Thước: “Thiếu quân! Đoàn rước dâu vẫn canh ngoài cửa từ tối qua. Nói là muốn bảo vệ chúng ta, thực chất là đang giám sát.”

Vừa dứt lời, còn không đợi Hàn Thước nói cái gì, dịch dài đã mở cửa đi đến.

Thấy thế, Bạch Cập lập tức vẻ mặt phòng bị, lặng lẽ nắm lấy chuôi kiếm.

Ai ngờ giây tiếp theo, dịch trường cung kính Hàn Thước trịnh trọng nói: “Hạ quan phụng mệnh của Thành chủ Huyền Hổ, đến đây kính cẩn chờ thiếu quân đã lâu.”

Bạch Cập thế lúc này mới thả lỏng, nói: “Thiếu quân, người của mình.”

Nhìn vẻ mặt không vui của Hàn Thước, dịch dài không khỏi mở miệng thử hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thiếu quân vừa vào thành, thì xảy ra biến cố?”

Nói chưa dứt lời, Hàn Thước cười lạnh.

Bạch Cập ảo não nói: “Ta… ta vốn làm theo ý thiếu quân, lập mưu để tiếp cận Nhị quận chúa Trần Sở Sở, suy cho cùng, nàng ta mới là người sáng giá nhất cho vị trí Thiếu thành chủ trong lòng bách tính và quan viên. Tiếp cận nàng ta thì mới có được Long Cốt để trị bệnh tim cho thiếu quân. Nhưng không ngờ người khiến cho ngựa hoảng sợ, lại là Tam công chúa Trần Thiên Thiên… Thiếu quân cứu nhầm người, nên bị ép hôn!”

Hàn Thước trầm giọng nói: “Xem ra có người không muốn ta có liên quan tới Trần Sở Sở. Có lẽ có người cố ý sắp đặt.”

Nghe Hàn Thước nói, Bạch Cập cẩn thận nghĩ, sau đó đột nhiên nói: “Lẽ nào là Thành chủ của Hoa Viên?”

Hàn Thước nhíu mày, chậm rãi lắc lắc đầu nói: “Mọi thứ vẫn chưa rõ ràng. Mượn cớ bệnh tim, ta có thể giảm sự cảnh giác của dân chúng thành Hoa Viên.”

Nghe vậy, dịch dài đừng một bên vội vàng nói: “Thiếu quân yên tâm, chỉ cần người hạ lệnh, thì các mật thám mai phục ở thành Hoa Viên sẽ bảo vệ người an toàn, không để cho Tam công chúa kia đắc ý đâu.”

Cùng lúc đó, người đến người đi trên đường dần dần xì xào, người xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều.

Trên đường, một cái người qua đường làm bộ lơ đãng liếc về phía dịch trạm cửa, tay ấn ở bên hông một thanh tiểu đao. Người qua đường trải qua một cái bánh bao quán, tiểu thương xốc lên mỗ một tầng vỉ hấp, bên trong một bả đao. Đối phố đồ tể nhìn dịch trạm cửa, hướng cửa sổ dịch dài gật đầu, trong tay dao mổ chặt xuống.

Nhất phái bình thản đi lại, nhưng lại mật thám của Huyền Hổ lại lặng lẽ vào vị trí.

Tất cả đang chờ lệnh hành sự…

Trong phòng khách dịch trạm, Hàn Thước tựa vào nhất phương nhuyễn tháp thượng, lấy tay đỡ môi khe khẽ ho khan hai tiếng.

Bạch Cập cùng dịch dài đều thân thiết, tiến lên hỏi: “Thiếu quân, người không sao chứ?”

Hàn Thước thản nhiên nói: “không sao, bệnh tim của ta không dễ tái phát như vậy đâu.”

Mà giờ này khắc này, bên ngoài ngã tư đường tiếng động lớn nháo thanh ẩn ẩn truyền tiến vào, phần lớn đều là đang nói về cuộc cưới gả của Tam công chúa Trần Thiên Thiên và Hàn Thước sẽ như thế nào, một tiếng than thở làm cho Bạch Cập lúc này liền đen mặt.

Bạch Cập nhịn không được hỏi: “Chúng ta nên làm sao giờ?”

Đến như bây giờ tình cảnh, Hàn Thước ngược lại là không lắm để ý, chính là tiếp tục đạm vừa nói nói: “Mượn nước đẩy thuyền, nếu Tam công chúa muốn thành hôn với ta như vậy thì cứ theo ý nàng ta đi.”

Nói xong, Hàn Thước dùng nước trà chậm rãi viết lên bàn chữ “Ba”, sau đó lại lau đi, trực tiếp đổi thành “Hai”.

Đôi mắt dài hẹp của Hàn Thước hơi hơi nheo lại, ánh mắt dần lộ ra sát ý, “Tối nay hạ độc giết chết Trần Thiên Thiên, bỏ cái gai này đi đã, sau đó cứ theo kế hoạch phò tá Trần Sở Sở lên ngôi, lợi dụng nàng ta để có được Long Cốt. Khi ta có được bảo vật của Hoa Viên thành, trị khỏi bệnh tim, lập tức đốt khói báo động trên Lưu Vọng đài. Để Huyền Hổ cho quân xuống phía nam, chiếm đánh Hoa Viên.”

Tiếng nói vừa dứt, Hàn Thước liền vẫy tay, đem chữ “Hai” kia lau đi.

Bạch Cập ánh mắt sáng ngời, vội vàng nói: “Thiếu quân anh minh!”

Nghe vậy, Hàn Thước trầm mặc một lát, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: “Giết hết bọn làm hỏng chuyện lần này đi!”

Bạch Cập nghe thấy vô cùng hoảng sợ, trực tiếp quỳ xuống đất, nói: “Thiếu quân, chúng ta ở trong lòng địch, nguy hiểm trùng trùng, xin thiếu quân suy nghĩ cho những kẻ phạm lỗi đó, nhất là thuộc hạ, một cơ hội lấy công chuộc tội đi!”

Hàn Thước trầm mặt, nhưng cũng là có chút bất đắc dĩ.

Một hồi lâu, trong lòng Bạch Cập đang vô cùng bất an, lại nghe ngữ khí thanh đạm của Hàn Thước: “Vậy tìm ra kẻ phá hỏng chuyện dọa ngựa lần này đi. Giết một kẻ làm gương!”

Bạch Cập vẻ mặt chấn động: “Thuộc hạ tuân mệnh!”

Nói xong, Bạch Cập nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi.

Hàn Thước nhìn bàn trà đã ngấm nước, vẻ mặt trầm ngâm, làm cho người ta nhìn không thấu hắn suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng ngựa hí, Hàn Thước chưa kịp phản ứng lại, con ngựa đó rống lên thê lương rồi ngã ầm xuống đất.

Hàn Thước biến sắc, rất nhanh ý thức được đã xảy ra cái gì, vẻ mặt kinh ngạc rồi lập tức phẫn nộ đứng dậy, định đi ra ngoài tìm Bạch Cập.

Nhưng vừa mới đứng dậy còn chưa đợi đi ra ngoài, Hàn Thước lại bất đắc dĩ ngồi xuống, chậm rãi than thở một tiếng.

Sau một lát, Bạch Cập một thân máu tươi trở về phục mệnh.

Bạch Cập sắc mặt kiên quyết nói: “Thiếu quân, đã xử lí xong kẻ chủ mưu.”

Hàn Thước sắc mặt âm trầm, cơ hồ muốn giọt ra nước luôn, hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi… Ai bảo ngươi đi giết con ngựa đó hả?!”

Bạch Cập lặng một chút, vẻ mặt vô tội nói: “A?”

Cùng lúc đó, tại Nguyệt Ly phủ, Trần Thiên Thiên đang ở trong phòng ngủ.

Nàng đã thay hỷ phục, nơm nớp lo sợ, sắc mặt bi thương, như là sắp lao tới pháp trường vậy.

“Công chúa, người rốt cuộc là bị sao thế?” Tử Duệ bất đắc dĩ nhìn Trần Tiểu Thiên nói.

Tiểu Thiên lạnh run, nói chuyện mà răng đã đánh cầm cập vào nhau: “Hắn ta giết chết con ngựa? Vậy là muốn giết ngựa để cảnh cáo ta đây mà, tiếp theo là đến lượt ta rồi… “

Nàng là biên kịch viết ra bộ này, có ai rõ ràng hơn nàng chứ.

Hàn Thước muốn giết nàng… Không, là giết Trần Thiên Thiên thật, quả thực là rõ ràng nhật nguyệt!

Chẳng lẽ nàng thật sự chết như thế sao?

Nhắc tới Hàn Thước, Tử Duệ coi thường hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại ôn ngôn khuyên giải, an ủi Trần Thiên Thiên, “Huyền Hổ, thành nhỏ biên thùy, vùng đất nhỏ bé, Thiếu thành chủ của họ cũng bị đưa qua đây làm con tin thì còn phách lối gì nhỉ? Hắn còn lắm bệnh, vừa nhìn là biết thứ bỏ đi rồi. Lại còn trút giận lên con ngựa nữa chứ, sau cùng thì hắn ta cũng bị người muốn làm gì thì làm thôi.”

Trần Thiên Thiên nhìn Tử Duệ giống xem ngốc tử.

“Biên thùy? Nhỏ bé? Phế nhân? Ta muốn làm gì thì làm? Ngươi muốn muốn sống mệnh lời nói, lời này khả trăm ngàn đừng ở Hàn Thước trước mặt nói. “

Muốn chết ngươi chính mình đi tìm chết tốt lắm.

Tử Duệ cũng không thèm để ý, cười làm nũng nói: “Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn sống thì đừng nói chuyện này trước mặt Hàn Thước.”

Như vậy khác gì tìm đường chết?

Tử Duệ cũng không để ý, cười làm nũng nói: “Đương nhiên là không! Nếu như thuộc hạ thực sự chọc giận Hàn thiếu quân, thì tam công chúa phải bảo vệ thuộc hạ đó.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN