Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 7: Làm Thế Nào Để Xuyên Về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 7: Làm Thế Nào Để Xuyên Về


Nghe vậy, Trần Thiên Thiên vẻ mặt sợ hãi.

Bảo vệ cái con khỉ! Thân ta còn lo chưa xong, làm sao lo được cho ngươi?

Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì.

Ôi chao? Hay là theo tình tiết, động phòng rồi uống rượu độc của Hàn Thước, lãnh cơm hộp. Thế có phải ta sẽ chết ở đây, trở lại thế giới thật?

Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Thiên liền ngồi thẳng, sắc mặt cũng trở nên thần thanh khí sảng đến.

Tử Duệ cũng không có chú ý tới biến đổi của Tiểu Thiên, ở đằng kia nói đâu đâu: “Công chúa, để thuộc hạ kể cho người nghe toàn bộ quy trình của ngày đại hôn hôm nay. Người nghe kĩ nha. Người vốn không thích mấy thứ rườm rà, nhưng lần này thì khác. Từ đại hôn của thành chủ tới giờ thành Hoa Viên chúng ta đã ba mươi mấy năm chưa tổ chức hôn lễ rồi. Lần này lại là liên hôn với Huyền Hổ, quy mô càng long trọng hơn nữa. Những thứ khác không nói, chỉ riêng xe hoa diễu phố thôi cũng đủ sáu mươi tư nghi thức…”

Tiểu Thiên càng nghe càng đau đầu, quay sang cắt ngang Tử Duệ.

“Ngừng!”

Tử Duệ nháy mắt ngập lại miệng, thăm dò nhìn Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên từ trên xuống dưới đánh giá Tử Duệ, theo sau hỏi: “Ngươi là Tử Duệ đúng không?”

Sững sờ nhìn Trần Thiên Thiên trong chốc lát, Tử Duệ không rõ cho nên gật gật đầu.

Trần Tiểu Thiên nói: “Lúc đầu vì cho đủ chữ, nên ta đã thêm rất nhiều lời thoại cho ngươi. Nhưng chắc không phải ngươi lải nhải thế này suốt chứ?”

Tử Duệ khó hiểu nhìn về phía Trần Thiên Thiên: “Công chúa ý gì?”

Tiểu Thiên nói: “Ta nói cho ngươi biết, từ bây giờ trở đi, ngươi chỉ được nói mỗi câu… mười chữ.”

Tử Duệ như gặp sấm sét giữa trời quang, đôi mắt trừng lớn, “Công chúa…”

Thiên hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp bẻ ngang lời hắn nói, tùy ý nói: “Quy trình thế nào? Mười chữ thôi.”

Bởi vì mỗi câu chỉ có thể nói mười chữ, Tử Duệ cả người đều ủ rũ ủ rũ, vừa đếm chữ vừa nói: “Xe hoa diễu phố, cùng với Nhị quận chúa.”

Diễu phố?

Tiểu Thiên nháy mắt, có dự cảm không lành, vì thế vội vàng lắc đầu, nói: “Xe hoa diễu phố thì bỏ đi, không cần nữa!”

Ai biết được ma đầu Hàn Thước kia có tặng nàng một màn vạn tiễn xuyên tâm không?

Muốn nàng không dựa theo nguyên bản tình tiết mà chết, vạn nhất xảy ra sai lầm, nàng thật sự khong biết làm sao bây giờ?

Vẫn là động phòng rồi chết quan trọng hơn!

Tử Duệ đếm đầu ngón tay nói: “Bỏ đi?… Trước nay chưa có tiền lệ đâu.”

Tiểu Thiên cười hắc hắc, cả mặt âm hiểm nói: “Ta nói cho ngươi biết, bây giờ quan trọng nhất là thành thân với Hàn Thước. Ngoài việc uống rượu giao bôi ra thì tất cả những chuyện khác đều có thể bỏ qua.”

Tử Duệ run lên, kinh sợ nhìn Tiểu Thiên nói: “Vậy… làm sao ăn nói với Thành chủ và Nhị quận chúa?”

Tiểu Thiên nâng tay chậm rãi vuốt cằm, suy tư về nói: “Dễ nói mà, ngươi cứ nói lòng ta nóng như lửa đốt, muốn động phòng với Hàn Thước ngay.”

Trần Thiên Thiên nguyên bản chính là một người hoang dâm vô độ, như vậy lý do cũng không lạ gì với cái tật xấu này.

Nói xong, Tiểu Thiên nhấc chân liền hướng ngoài cửa đi, Tử Duệ vội vàng đuổi kịp.

Tinh tử phủ, chủ viện bên trong.

Trần Sở Sở thân mặc hoa phục đứng cạnh sáu phiến bình phong hoa văn phức tạp, bọn thị nữ ở một bên sửa sang lại y phục trên người nàng ta, ngoài bình phong, một thị vệ đang hồi báo thông tin cho Trần Sở Sở.

Nghe được Trần Thiên Thiên lại ra yêu cầu vô lí, trần Sở Sở nhíu mày, không hờn giận nói: “Cái gì? Bỏ xe hoa diễu phố?”

Tử Trúc liền bước lên phía trước, nói: “Hồi bẩm Nhị quận chúa,… Đây là tin từ dịch trạm đưa tới, Hàn thiếu quân với Tam công chúa nóng lòng muốn động phòng.”

Nói tới đây, Tử Trúc liền nhịn không được che miệng nở nụ cười, theo sau mới tiếp tục nói: “Dân chúng bàn là, Tam công chúa háo sắc, nóng lòng…”

Nghe vậy, trần Sở Sở trầm mặt, nghiêm khắc thấp giọng khiển trách: “Tử trúc, Thiên Thiên là muội muội của ta, ngươi sao có thể ăn nói lung tung.”

Tử trúc thấy Trần Sở Sở vẫn bảo vệ Trần Thiên Thiên, trong ánh mắt có chút bất mãn, nhưng là trước mặt vẫn cung kính nói: “Tiểu nhân biết lỗi.”

Trần Sở Sở thật dài thở một hơi, ngữ khí không rõ nói: “Nếu Hàn Thước là người tốt vậy thì không còn gì bằng. Mong là Thiên Thiên thành hôn rồi thì sẽ an phận một chút.”

Nói xong, trần Sở Sở không biết nhớ tới cái gì, lại mỉm cười lắc lắc đầu.

“Thiên Thiên cái gì cũng tốt, chỉ là có chút ngang ngược thôi.”

Trong phòng khách Dịch trạm, Hàn Thước đã mặc xong hỷ phục, nhưng vẻ mặt lại thập phần tối tăm, một thân đỏ đậm hỷ phục đều không làm hắn tươi hơn.

Nếu có người thấy biểu tình của hắn, tất nhiên sẽ tưởng hắn không phải kết hôn, mà là vội về chịu tang.

Sau một lát, Bạch Cập lặng yên không một tiếng động vào phòng, khép lại cửa phòng, từ trong áo lấy ra một bình sứ bằng ngọc đưa cho Hàn Thước.

Hàn Thước đưa ngón tay hơi hơi vuốt ve bình sứ lạnh lẽo, mi mắt hơi hơi nâng lên nhìn về phía Bạch Cập.

Bạch Cập thấp giọng nói: “Thiếu quân, độc này là Đoạn Hồn Tán, bỏ vào nước không màu không vị, người uống phải sẽ chết trong lúc ngủ. Giết người vô hình. Người yên tâm, dù điều tra thế nào cũng không thể điều tra ra người.”

Nghe vậy, Hàn Thước gật gật đầu, đem bình sứ đo giấu trong tay áo.

Thấy Hàn Thước cất Đoạn Hồn Tán, Bạch Cập nghĩ thế nào lại đem một thanh dao găm cho Hàn Thước.

Bạch Cập đè thấp thanh âm nói: “Còn chuyện này nữa, thuộc hạ nghe nói, điểm tốt nhất của Tam công chúa chính là rất giỏi võ công. Người mang theo cái này, đề phòng lỡ như… Có còn hơn không, sự trong sạch của Thiếu quân là quan trọng nhất!”

Vừa mới dứt lời, Bạch Cập đã bị Hàn Thước lạnh lùng nhìn một cái.

“Ta thấy ngươi tới đây liền hồ đồ rồi!” Hàn Thước sắc mặt khó coi, châm chọc nói: “Nếu đêm nay ta và nàng ta làm ra chuyện gì, ngươi thấy là ai có lợi hơn?”

Nghe Hàn Thước nói, Bạch Cập mới nhớ tới Huyền Hổ thành bọn họ là nam nhân làm chủ, trong khoảng thời gian ngắn trên mặt cũng hơi xấu hổ, vì thế thu hồi dao găm nói: “Là thuộc hạ lo nghĩ nhiều rồi.”

Hàn Thước hừ lạnh một tiếng, cầm một chén trà, tùy tay ném ra phía sau.

Trong nháy mắt, bình hoa cách mấy thước phía sau đột nhiên vỡ vụn, còn chiếc bình bên cạnh lại hoàn toàn không sao.

Hàn Thước lạnh nhạt đến cực điểm mở miệng nói: “Trần Thiên Thiên tính tình ngang ngược, to gan ngạo mạn, nhưng Thành chủ của Hoa Viên lại cưng chiều nàng ta. Đêm nay, nàng ta chết là đáng tội!”

Nghe vậy, Bạch Cập vội vàng cúi đầu, vô cùng cung kính nói: “Thiếu quân anh minh.”

Phía sau, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Bạch Cập cùng Hàn Thước nhìn nhau liếc mắt một cái, xoay người đi mở ra cửa, theo sau, một vị nữ quan liền đi đến.

Hoa Viên thành nhiều thế hệ đều là nữ nhân làm chủ, nơi này quan viên tự nhiên cũng đều là nữ tử, vị nữ quan này thoạt nhìn đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng so với nữu tử Huyền Hổ thành, lại anh hùng khí khái đĩnh đạc hơn.

Hàn Thước chuyển nhuệ khí trên mặt, ốm yếu ho hai tiếng.

Nữ quan khom mình hành lễ với Hàn Thước, nói: “Bẩm Thiếu quân, Tam công chúa vừa dặn, miễn việc xe hoa diễu phố.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN