Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 13: Thành Chủ Ban Mũ Xanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 13: Thành Chủ Ban Mũ Xanh


Trần Thiên Thiên thành công, buông lỏng thần kinh, đem quả mơ trong miệng phun ra ngoài.

Thành chủ hận sắt không thành thép răn dạy nàng: “Coi chừng cái miệng con đấy, trước khi sinh không được để lộ ra.”

Tiểu Thiên nghe được Thành chủ nói liền lè lưỡi với bà, không nói gì nữa.

Sau một lát, Nguyệt Li phủ, đại sảnh…

Tang Kỳ phụng mệnh Thành chủ đến ban thưởng cho Hàn Thước, đứng ở vị trí cao nhất trong sảnh, đọc Thành chủ lệnh: “Theo chỉ thị của Thành chủ, Thiếu quân Huyền Hổ – Hàn Thước, từ khi thành hôn đến giờ, chăm chỉ nhu thuận, tính tình hiền lành, có công nối dõi, đặc biệt ban cho một miếng ngọc Như Ý, một cây quạt lông Khổng Tước, ba cuộn tơ lụa Bích Ba Uyên Ương, một hộp trà xanh thượng hạng, một cặp bình lưu ly,…”

Vừa nói, đám người hầu vừa dâng đồ lên trước mặt Hàn Thước.

Bạch Cập đứng cạnh Hàn Thước, ủy khuất nói: “Thiếu Quân, sao toàn là màu xanh lá thế?”

Không cần Bạch Cập nhiều lời, Hàn Thước cũng có thể thấy được!

Lúc này, sắc mặt hắn tối tăm đến cực điểm, như ngay sau đó lại như băng kết lại.

Thấy thế, Tiểu Thiên không nhịn nghiêng mắt liếc qua nhìn lén Hàn Thước, miệng đang cố nín cười.

Hàn Thước: “…”

Bạch Cập nhìn mặt Hàn Thước, bị dọa trắng bệch ra, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Thiếu Quân…”

Hàn Thước hít sâu, miễn cưỡng khắc chế lửa giận.

Tang Kỳ tiếp tục tuyên lệnh, “Một chiếc mũ vàng đính ngọc phỉ thúy!”

Người hầu lại dâng mũ, đặt ngay trước mắt Hàn Thước, dưới phỉ thúy cực kì quý giá là chiếc mũ xanh lè.

Hàn Thước chụp lấy cái bàn bên cạnh, ho sặc sụa.

Bạch Cập chạy nhanh lại gần, móc ra “Thuốc viên” nhét vào Hàn Thước trong miệng, giúp Hàn Thước thuận khí, nói: “Thiếu Quân, bình tĩnh!”

Hàn Thước ôm ngực, căm hận nhìn Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên khiêu khích ngẩng cao đầu, nhân tiện còn đưa tay xoa nhẹ bụng mình: “Ai nhô…”

Tang Kỳ tuyên lệnh xong, đi đến trước mặt Hàn Thước, nhìn Hàn Thước, nhẹ giọng giải thích: “Thiếu Quân có điều chưa biết, Hoa Viên thành có một phogn tục, nếu trưởng bối ban cho vãn bối mũ xanh, đó có nghía là đang khen ngời ngài tuân thủ phu đức, rộng lượng có tài.”

Hàn Thước nhìn thoáng qua Tiểu Thiên ngồi ở một bên, vẻ mặt chán ghét nói: “Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn Tam công chúa đã tặng ta mũ xanh đúng không?”

Tang Kỳ nhíu mày, hiển nhiên là không rõ Hàn Thước có ý tứ gì.

Tiểu Thiên lại là cười một tiếng vui vẻ, cố ý chọc giận hắn nói: “Thiếu Quân, ngươi nghĩ thoáng chút đi, tuy hài tử không phải của ngươi, nhưng thê tử là của ngươi mà!”

Tiếng nói vừa dứt, Hàn Thước lập tức trừng mắt nhìn Tiểu Thiên một cái.

Tang Kỳ nhìn ra này tranh chấp trong đó, vì thế cũng cười theo, chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu nhân nghe nói, Huyền Hổ có một phong tục, nói là nam tử cả đời có thể lấy tam thê tứ thiếp, thiếp thất này sinh con, thì chính thất cũng phải dốc lòng chăm sóc như con đẻ của mình. Đến Hoa Viên chúng ta, chỉ là nam đổi thành nữ thôi mà. Không biết Thiếu quân cảm thấy chỗ nào không thỏa đáng vậy?”

Hàn Thước bị những lời này lập tức đứng nổi, trong khoảng thời gian ngắn thế không biết nên nói cái gì.

Tiểu Thiên cắn hạt dưa, vắt chéo chân, chậm rì rì nói: “Tang Kì à, ngươi nói vậy huynh ấy cũng không hiểu đâu.”

Nói xong, Tiểu Thiên chuyển qua nhìn Hàn Thước, thở dài một hơi, nói: “Ta nói này, hài tử không mang họ ngươi, ngươi lo lắng cái gì chứ.”

Những lời này vừa ra, Hàn Thước còn không kịp phản ứng, Bạch Cập đã khiếp sợ nói: “Làm sao thế được? Con nối dõi ở Hoa Viên không theo họ của phụ thân?”

Nghe vậy, đám người hầu đều che miệng cười thầm.

Tiểu Thiên nhìn Hàn Thước và Bạch Cập như nhìn hai thằng ngốc, vừa đếm trên đầu ngón tay vừa nói: “Mới lạ không? Để ta tính cho các ngươi nghe nha. Cứ lấy ta và Thiếu quân nhà ngươi làm ví dụ. Hiện giờ căn nhà này là của ai?”

Bạch Cập nhíu mày khó hiểu, “Là của Tam công chúa.”

Tiểu Thiên tiếp tục nói: “Tiền chi tiêu hằng ngày là của ai?”

Bạch cập nói: “Là của Tam công chúa.”

Tiểu Thiên chỉ chỉ đám người hầu trong phòng, nói: “Kẻ hầu đầy trong phòng này là của ai?”

Bạch cập không rõ nguyên do, gật đầu: “Là của Tam công chúa.”

Nói tới đây, Tiểu Thiên lại lần nữa chỉ chỉ vào mình bụng, nhướng mày nói: “Nếu hài tử ra đời, thì từ bụng ai?”

Bạch Cập không nghĩ ngợi liền theo bản năng nói: “Vẫn là của Tam công chúa.”

Tiểu Thiên vỗ tay một cái, “Chẳng phải vậy là được rồi sao? Thiếu quân nhà ngươi sinh con cũng không giúp được thì đừng kén cá chọn canh nữa.”

Hàn Thước bên cạnh tức giận, bóp nát cái ly rượu.

Tiểu Thiên nhìn mà trong lòng sáng khoái.

Hàn Thước đại ma vương, ngươi cũng có hôm nay à?

Ha ha ha ha ha……

Tang Kỳ ở phía sau vẫy vẫy tay, một cái người hầu bưng một cái khay đến trước mặt Tiểu Thiên.

Tang Kỳ ôn nhu nói: “Tam công chúa, Thành chủ đặc biệt dặn tiểu nhân đưa cái này cho người, bảo rằng người thích ăn.”

Tiểu Thiên vẻ mặt chờ đợi, nhìn cái khay, vội vàng nói: “Mau mở ra, xem là cái gì ngon.”

Tử Duệ nghe xong Tiểu Thiên nói, liền lập tức mở giấy bao, là mứt mơ Tiểu Thiên ăn sáng nay.

Thấy thế, Trần Tiểu Thiên nheo mắt, kinh hãi nôn khan, che miệng chạy đi ra ngoài.

Một đám người mờ mịt, đều theo đi ra ngoài.

Toàn bộ trong đại sảnh cũng chỉ còn lại Hàn Thước cùng Bạch Cập.

Bạch cập tiến đến Hàn Thước bên người, nhỏ giọng nói: “Thiếu Quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Hàn Thước lộ ra một tia sát ý, thanh âm băng hàn nói: “Nàng ta một mực cho rằng ta hạ độc, nếu không thuận theo ý nàng há chẳng phải chịu oan tội này sao? Dặn dò người của chúng tan, hành động theo kế hoạch ban đầu. Đừng nói đến nghiệt chủng này, ngay cả thê tử kiểu đó ta cũng không muốn giữ!”

Tử Duệ vẫn luôn đi theo Tiểu Thiên trở về phòng ngủ, biết Tiểu Thiên đã khôi phục như lúc ban đầu, Tử Duệ mới cẩn thận dâng lên một quyển thực đơn, nói: “Công chúa, phòng bếp hỏi, hôm nay ăn món gì?”

Nghe vậy, Tiểu Thiên từ trên giường lăn đến, cầm thực đơn.

“Công chúa?”

“Nấu hết quyển!” Tiểu Thiên bàn tay vung lên, nói thẳng.

Tử Duệ lập tức ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Nấu hết quyển ư?”

Tiểu Thiên vỗ bàn nói: “Chén bát cũng phải loại tốt nhất đấy!”

Nghe Tiểu Thiên nói, Tử Duệ dừng một chút, sau đó lại nhìn bụng Tiểu Thiên, lúc này mới nói: “Vâng! Vậy thì đổi toàn bộ chén lưu ly nha?”

Hôm sau, trong đình viện Nguyệt Li phủ.

Đã tới giờ cơm trưa, trải qua truyền đồ ăn lúc sau, đám người hầu bưng khay đồ ăn phẩm, xếp hàng đi trước.

Hàn Thước đi theo hai người hầu phía sau tới, Bạch Cập từ một cái hướng khác xuất hiện, vội vàng đuổi kịp Hàn Thước.

Bạch cập tiến đến Hàn Thước bên người, nói nhỏ nói: “Thiếu Quân, đã sắp xếp ổn thỏa.”

Hàn Thước gật đầu, sau đó mở miệng dò hỏi người hầu, “Công chúa đã tới rồi sao?”

“Hồi Thiếu Quân, Tam công chúa đang chờ ngài.” Nói xong, người hầu liền cúi đầu, tiếp tục giải thích nói: “Hoa Viên Thành có quy củ, công chúa dùng bữa, người ở bên cạnh hầu hạ, cùng công chúa chia thức ăn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN