Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 569: Truyền thừa
Có điều không ai có thể giúp đỡ Trâu Lượng, trên con đường này hắn chỉ có thể tự mình tìm kiếm.
Đợi chút, đột nhiên đầu óc Trâu Lượng trở nên linh hoạt, tới nay hắn vẫn không chú ý đến vấn đề lớn nhất, đó chính là chiến ca bắt nguồn từ Giáo đình. Hắn cũng đã thấy thuật tiên đoán lớn kinh người của Giáo hoàng, mà Lộ Dao chỉ học trong chốc lát sẽ nắm giữ được chiến ca quần thể, vì sao hắn không tìm Giáo hoàng tâm sự chứ?
Nếu như là trước kia thì việc này là một hành động rất mạo muội nhưng tình hình hiện nay đã khác. Loạn trong giặc ngoài, sức mạnh của hắn bây giờ là rất quan trọng, nhất là để có thể biểu hiện trong Thông thiên cảnh.
Vừa nghĩ đến điểm này Trâu Lượng như đã thông suốt, sau khi đánh xuyên qua một thực luyện đường Trâu Lượng lập tức cùng Shana rời Thông thiên cảnh.
“Chủ nhân, ngài nghĩ đến chuyện tốt gì hay sao mà vui vẻ như vậy?”
“Một vấn đề đã rất lâu không nghĩ được rõ ràng, đột nhiên bây giờ hiểu ra, anh phải về một chuyến.”
“Ờ, vậy ta đến Tà Chủ các một lát, nhân tiện có chút việc cần dặn dò, đồng thời cũng báo cáo tình hình”.
“Đi thôi”, Trâu Lượng vuốt mặt Shana, cô bé này đúng là đáng yêu.
Rời khỏi thực luyện đường hai người chia tay, trên đường đi về Trâu Lượng gặp hai người đã rất lâu không thấy, Bóng Ma và Đại Kim. Nhìn thấy hai người Trâu Lượng thật sự rất vui vẻ.
“Lão Ma, Đại Kim! Oa ha ha, Đại Kim, ngươi đã lên vàng sáng trung cấp rồi, chúc mừng chúc mừng”.
Trâu Lượng cười nói.
Đại Kim há miệng ra nhưng rồi lại bất đắc dĩ khép lại, còn Bóng Ma thì cười khổ, “Nhóc con, ngươi đúng là hoành tráng, Hồng y đại chủ tế, thành chủ thành thần tích Arthur Hebrew!”
“Ha ha, lão Ma, đây là ngươi trêu chọc ta sao?” Trâu Lượng không để ý, bởi vì hắn không cho rằng chuyện này bây giờ có vấn đề gì.
Tại đế quốc Hannibal lão Ma và Đại Kim cũng không phải là người bình thường.
“Dư Triết đâu? Chiến tranh đã kết thúc, hắn phải trở về rồi mới đúng chứ?” Trong Thông thiên cảnh Trâu Lượng rất giống một đứa trẻ, chuyện trong hiện thực rất phiền hà, hắn không muốn mang phiền muộn vào trong này.
“Lượng!” Bóng Ma nắm bả vai Trâu Lượng, “Nếu có một ngày chúng ta trở thành kẻ thù thì phải nhớ kỹ không được hạ thủ lưu tình. Ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình”.
Nói xong Bóng Ma và Đại Kim liền rời đi, Trâu Lượng không hề cảm thấy kỳ lạ, tim hắn thót lại một chút.
Chuyện hắn lo lắng sợ rằng sẽ phải xảy ra, hiển nhiên Giáo hoàng cũng nhận được tình báo rất chuẩn xác.
Kẻ thù của Mông Gia là ba yêu vương, chẳng lẽ nước đầu tiên phát động tiến công lại là Hannibal?
Hơn nữa còn diễn ra trước cả đại chiến thông thiên?
Nhìn bóng lưng hai người tâm tình Trâu Lượng cũng rất phức tạp, hắn lập tức rời khỏi Thông thiên cảnh. Chuyện này cần lập tức nói với Giáo hoàng, Bóng Ma tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, chắc chắn chiến tranh sắp sửa xảy ra rồi.
Khi Trâu Lượng nhìn thấy Giáo hoàng thì tinh thần Giáo hoàng lại phấn khởi ngoài ý muốn, nghe Trâu Lượng nói xong Giáo hoàng chỉ cười cười.
“Khả năng này rất lớn, đế quốc Hannibal đang tới tấp triệu tập binh lực”, Giáo hoàng tỏ ra rất bình tĩnh.
“Bệ hạ, chẳng lẽ Hannibal không sợ hai mặt thụ địch sao? Một khi triển khai chiến tranh với chúng ta mà Phong Chi Quốc hay đế quốc Saron tấn công thì họ làm thế nào?”
Trâu Lượng nói.
“Trên cả Đại lục Thần thú hiện nay thì quốc lực tổng hợp của Hannibal mạnh nhất, binh lực cũng mạnh nhất, đế quốc Saron không phải đối thủ. Phong Chi Quốc vừa đánh một trận chiến tranh tiêu hao với Man Hoang, khí thế đang yếu. Mấy năm nay đế quốc Hannibal Nam chinh Bắc chiến không hề thất bại, đế quốc Saron căn bản không dám khai chiến còn Phong Chi Quốc cũng không cần phải tấn công Hannibal làm gì. Chúng ta mới là kẻ thù chung của bọn họ, thậm chí có khả năng các nước này đã đạt thành thỏa thuận nào đó”.
Giáo hoàng nói.
Sức cám dỗ của việc xâu xé Mông Gia mạnh hơn nhiều so với việc bọn họ đánh tới đánh lui, nhất là trong tình huống Hannibal sẵn lòng khơi mào chiến tranh.
Quốc lực của Hannibal đã tới đỉnh cao nhưng địa vị lại không hề được nâng cao, Huyền Diệp bừng bừng dã tâm, chiến tranh chỉ là vấn đề thời gian. Mà từ tầm nhìn chiến lược thì việc hắn lựa chọn lúc này là cực kì chính xác, bởi vì Mông Gia còn chưa hoàn thành việc điều chỉnh.
Sợ rằng đây cũng là một nguyên nhân Giáo hoàng phải tăng tốc thu hồi quyền lực.
“Một khi chiến tranh nổ ra thì đây sẽ là một trận đại chiến, số lương thảo Jackman tích trữ lần này vừa đủ để làm quân bị, cũng giải quyết được một vấn đề lớn. Ngươi xử lý rất tốt”. Sau khi Trâu Lượng nói xong về việc xử lí vấn đề gia tộc Jackman Giáo hoàng lập tức biểu thị đồng ý.
“Bệ hạ, chiến ca của thần đã đến một chướng ngại, có biện pháp nào tiến thêm một bước không?”
Trâu Lượng hỏi, đây cũng là một mục đích quan trọng khi hắn đến chỗ Giáo hoàng.
“Ha ha, cũng đến lúc rồi, chuyện khác ngươi không cần quan tâm nữa. Bott!”
“Vâng, bệ hạ!”
“Dẫn nó đi thôi”, Benedict mười lăm cười cười.
“Arthur, đi theo ta!” Bott nói.
“Kỵ sĩ trưởng, chúng ta đi đâu đây?” Trâu Lượng theo Bott rẽ ngang rẽ dọc một hồi đến tận chỗ sâu trong cung đình.
Bott cười cười, “Arthur, trong lịch sử tổng cộng có 27 người đi vào đây, trong đó mười lăm vị đã trở thành Giáo hoàng, ngươi là người thứ 28”.
Tuy Trâu Lượng đã có chuẩn bị nhưng cũng chấn động một chút. Nếu như trước kia chỉ là chót lưỡi đầu môi thì bây giờ đã là sự thật rồi.
Trở thành Giáo hoàng?
Tựa hồ không còn là một ước mơ.
“Vậy còn mười ba người kia?”
Trâu Lượng hơi tò mò.
“Không đi ra”.
“Không đi ra?”
Bott gật đầu không nói gì, chỉ cần có thể đi ra thì chắc chắn sẽ trở thành Giáo hoàng, không ra được thì không ai biết, ít nhất là Bott không biết.
Trâu Lượng đột nhiên phát hiện còn có rất nhiều chuyện chưa dặn dò mọi người, nhưng hắn lại nghĩ nếu như không ra được thì có dặn dò gì cũng vô dụng. Hắn không cần, bởi vì bất kể thứ gì đang chờ đợi hắn thì hắn cũng nhất định sẽ đi ra!
Đây là một bước quan trọng nhất trên con đường trở thành Giáo hoàng của hắn, cũng là mấu chốt để nhận được sức mạnh. Chỉ có như vậy mới có thể phát huy được vai trò lớn nhất trong chiến đấu tương lai.
Trâu Lượng còn đang suy nghĩ miên man thì hai người đã đi tới phía trước một bức tường, Bott tỏ ra sùng kính vô cùng.
“Ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi, còn nữa, Giáo hoàng có một câu bảo ta nhắn lại với ngươi, Neberro đã đi vào rồi, đây là điều kiện duy nhất để hệ thống Quan cầm quyền phục tùng Giáo đình. Đời Giáo hoàng tiếp theo sẽ được lựa chọn giữa hai người các ngươi sau khi chiến tranh kết thúc”.
Bott nói.
Nghe vậy Trâu Lượng cũng không tỏ ra quá mức kinh ngạc, bởi vì Trâu thần côn luôn luôn không sợ thách thức. Với sự khôn khéo của mình Neberro hiển nhiên sẽ phải đòi hỏi một sự bảo đảm, mà đây chính là sự bảo đảm hắn muốn.
Neberro rất tự tin nên sẽ không sợ Trâu Lượng, mà hắn đương nhiên cũng không sợ Neberro.
Để xem ai mạnh hơn!
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Neberro tại Jerusamer Trâu Lượng vẫn chờ đợi một ngày như vậy, bây giờ hai người càng ngày càng gần, đến lúc từ nơi này đi ra thì sẽ thật sự đứng trên cùng một trình độ.
Bỗng nhiên Trâu Lượng cảm thấy hùng tâm vạn trượng.
“Bott, cảm ơn ông!”
Bott cười cười, “Ta hi vọng là ngươi”.
Trâu Lượng gật đầu tự tin, Bott xoay tròn một ngọn đèn tường cạnh chỗ ngoặt một cách có nhịp điệu, vách tường chậm rãi tách ra để lộ một cửa hang tối om.
Trâu Lượng nhìn thoáng qua Bott rồi bước về phía trước, bất kể phía trước là cái gì.
Sắc mặt lạnh lùng, Bott xoay đèn làm vách tường chậm rãi khép lại, nhìn bức tường đã khôi phục như lúc ban đầu Bott thở dài thật sâu.
Con đường truyền thừa của Giáo đình này là như thế nào, chính Bott cũng không biết, hắn cũng không muốn biết, bởi vì chỉ có người mang sứ mạng trên lưng mới có thể đi vào con đường này, người thường đi vào cũng chỉ có một con đường chết.
Đối với một tín đồ thành kính thì tò mò chính là tội lỗi.
Hễ là người của nội đình đều là tín đồ thành tín nhất, cũng là những người thật sự được thấy thần lực.
Arthur và Neberro đều có cơ hội, nhiều năm như vậy Bott cũng rất ít thấy ai có thiên phú như hai người tuổi trẻ này. Chỉ cần có được một người đã là quý lắm rồi, vậy mà Mông Gia một lúc có những hai người, rõ ràng điều này cũng mang đến hi vọng cho Giáo đình.
Vấn đề dòng dõi tồn tại là vì tầm nhìn không đủ, Giáo hoàng nhất định phải là tồn tại mạnh nhất trên thế giới này.
Trâu Lượng không hề quay đầu nhìn lại, hắn khác Bott, lòng hiếu kỳ của hắn vô cùng mạnh mẽ, nhất là đối với những gì liên quan tới thế giới này. Hắn đã biết những bí mật người thường không thể nào hiểu được, cũng chỉ có hắn mới có thể hiểu được. Hắn dám chắc bất kì ai trên Đại lục Thần thú cũng không thể có cảm tình đối với thế giới này như hắn.
Lối đi này…
Trâu Lượng nhẹ nhàng vuốt ve vách tường, những người từng đi qua con đường truyền thừa này đều cho rằng đây là kiệt tác của thần, bởi vì kim loại ở nơi này không thể bị phá vỡ, là chất liệu chưa từng thấy bao giờ. Sự thần kỳ này là điều người phàm không thể với tới được.
Mặc dù không phải Trâu Lượng đến từ tương lai nhưng với kiến thức của hắn ở thời đại kia hắn có thể lý giải đây là chất liệu kim loại đặc biệt nào đó. Đừng nói Đại lục Thần thú hiện nay mà kể cả thời đại kia của hắn cũng chưa thể với tới trình độ này. Trong lòng Trâu Lượng bây giờ chỉ có cảm khái chứ không có thần bí và kính sợ.
Lối đi rất dài, như đi qua cả một thời đại, đến lúc ánh sáng xuất hiện.
Bước ra một bước, xuất hiện trước mắt Trâu Lượng là trời sao vô biên vô hạn.
Trong biển sao có một hành tinh xanh thẳm, thân hình Trâu Lượng nhận được một sức hút, hắn bay tới gần tinh cầu này. Tinh cầu nóng bỏng dần dần nguội đi, tính mạng bắt đầu sinh ra. Từ những sinh vật đơn bào đến đám quái vật khủng long to lớn hùng bá một thời đại, sau đó một thiên thạch to lớn va đập vào tinh cầu, đất trời biến sắc, tinh cầu biến thành một hành tinh tan hoang. Lại qua một thời gian rất dài khói bụi màu trắng dần dần lắng xuống, những tính mạng mới thống trị tinh cầu này, đời đời truyền thừa xuống, trong đó có một loài đã trỗi dậy, dựa vào trí tuệ thống trị hành tinh này.
Có điều bọn họ quá mạnh mẽ, dục vọng của họ quá mãnh liệt, ngập tràn khói trắng bay lên từ các kiến trúc, tinh cầu này đang dần dần bị tiêu hao. Mọi người phát hiện điều này nhưng lại không có cách này thay đổi, bởi vì mỗi người đều cho rằng dù sao thảm họa cũng không xảy ra trong thời đại của mình. Nhưng ngày này cuối cùng vẫn dần tới gần, đất trời hỗn loạn, đủ loại thảm họa xảy ra liên tiếp. Loài sinh vật vẫn tự hào về trình độ khoa học kỹ thuật đó không thể ngăn cản sự hủy diệt đang đến gần. Tinh cầu này bắt đầu phát ra các loại năng lượng mang tính hủy diệt, nó đang tự chữa trị cho bản thân mình, nhưng đối với loài sinh vật kia thì loại tự hàn gắn này chính là một loại tai nạn không thể nào chống lại.
Những đại biểu kiệt xuất nhất của loài sinh vật này đã khởi động kế hoạch thuyền Noah, bọn họ cho rằng chỉ có thay đổi thân thể, đồng thời thành lập khu tị nạn mới có thể giúp chủng tộc tiếp diễn. Kế hoạch được tiến hành rất thuận lợi, không thể không nói trí tuệ của giống loài này đã lên đến một mức độ khó tin, nhưng đúng lúc sắp thành công thì lại có một nhóm các sinh vật này ham muốn giành được sức mạnh, sau đó chiến tranh loạn lạc xảy ra, đồng thời thảm họa cũng kéo đến… Đó là thời đại tối tăm nhất của giống loài này… Hủy diệt đã trở thành giai điệu chủ đạo trên hành tinh xanh… Tất cả đều dần biến mất.
Một nhóm những sinh vật ưu tú trong số các sinh vật thực hiện kế hoạch mang theo các tài liệu quan trọng nhất chạy thoát khỏi chiến loạn lập nên nơi này. Họ là hi vọng của loài sinh vật này, khi chiến tranh loạn lạc đã yên bọn họ sẽ thành lập một trật tự mới. Chỉ tiếc thời gian hỗn loạn quá dài, thời gian tinh cầu tự lành cũng quá dài, từng hi vọng lần lượt chết đi. Khi hi vọng cuối cùng sắp giã từ thế giới ông ta đã tạo ra một em bé, truyền thừa sức mạnh và truyền bá tri thức, tri thức cứu vớt thế giới cho em bé này. Trong thời gian hành tinh xanh rơi vào tàn sát hỗn loạn thì thứ có thể cứu vớt sinh vật này chỉ có tín ngưỡng.
Đứa bé chính là Giáo hoàng Benedict thứ nhất, truyền thuyết vĩnh viễn của Giáo đình, được coi là người thường gần với thần nhất.
Người thừa kế mỗi một đời Giáo hoàng đều có thể nhìn thấy những hình ảnh này nhưng có mấy người có thể hiểu rõ?
Trâu Lượng không cầm được nước mắt, nơi này mang quá nhiều thứ của loài sinh vật kia. Thời gian dần trôi, người thú hiện nay đã hoàn toàn là các sinh vật mới, thời đại kia đã trôi vào dĩ vãng quá lâu rồi.
Bọn họ được gọi là loài người, một loài sinh vật vĩ đại không thể phủ nhận.
%%%%%%%%%%
– Đã lâu lắm rồi không gặp các bạn trên chương trình Đồng hành cùng Trâu Lượng. Xin chào các bạn, chào anh Lượng.
– Chào anh! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
– Chương này có rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Anh nghĩ sao về những gì nhìn thấy trên con đường truyền thừa?
– Cảm động, nhân văn. Con người đang tàn phá thế giới này, và khi trái đất tự vệ thì nền văn minh của loài người sẽ phải chịu trả giá đau đớn. Nhìn cảnh này lại nhớ đến “Heal the world” và “Earth song” của MJ. Mọi người hãy hành động để bảo vệ trái đất.
– Vâng, đồng ý với anh, chúng ta phải có hành động thiết thực để bảo vệ thế giới ngay từ hôm nay. Xin hỏi anh về một vấn đề đáng chú ý khác trong chương này. Chiến tranh sắp xảy ra, vậy cuộc chiến thông thiên sẽ như thế nào?
– Cuộc chiến thông thiên là thủ đoạn của Giáo hoàng và Hổ Tà đại nhân để kéo dài thời gian chuẩn bị cho chiến tranh. Đáng tiếc có vẻ đối thủ của chúng ta cũng không hề ngu ngốc, bây giờ là thời cơ tốt nhất để tấn công Mông Gia, ba yêu vương đều đa thức tỉnh, còn Mông Gia chỉ vừa bắt đầu chỉnh hợp. Nếu để một thời gian nữa thì tình hình sẽ khác hắn. Có thể nói mau kế của chúng ta đã thất bại, và chiến tranh đang đến rất gần.
– Cảm ơn anh, chúc anh nhận được kết quả tốt nhất trong quá trình truyền thừa này.
– Vâng, chào anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!