Tình Đầu Dành Hết Cho Em (H +)
Chương 36: Đấu Bóng Rổ
An Tranh đang ở dưới sân bóng, mái tóc đen được buộc cao lên vô cùng gọn gàng anh khí, bộ đồ thể thao màu đen làm nổi bật vóc dáng cao gầy, ánh mắt cô nhìn về phía Tiến Minh đang đập bóng liên tục xuống sân, rồi ném bóng thành hình đường parabol vào rổ, nhưng… trật lất.
Tiến Minh khẽ chép miệng, rồi lại muốn đi nhặt bóng về, nhưng bóng lăn đến chỗ Cao Vỹ Quang, hắn liền khẽ cúi người nhặt lấy, tay vươn lên ném một đường bóng vô cùng đẹp mắt, trái bóng ngay lập tức chui lọt vào vòng đai của rổ.
Vỹ Quang quay đầu nhìn Tiến Minh cười vui vẻ nói:
“Cậu nên luyện tập nhiều hơn đó.”
Tiến Minh liền bĩu môi, nói:
“Ném vào một quả thôi, cậu có cần đắc ý như vậy không?”
Vỹ Quang cười cười.
An Tranh thấy vậy bước nhanh tới, tay bắt lấy quả bóng, bước tới chỗ Cao Vỹ Quang và Tiến Minh khẽ hỏi:
“Tinh Thần đâu?”
“Cậu ấy đi gọi Khương Tình rồi.” Khanh Long vừa đi tới, tay đút vào túi nói.
Bối Lạc và Hương Vũ chầm chậm từ phía sau Khanh Long lên tiếng chào hỏi.
“Mấy cậu định tổ chức trận đấu bóng sao?” Hương Vũ nói giọng phấn khích.
Bối Lạc im lặng cười nhẹ.
Tiến Minh quay đầu nhìn Hương Vũ rồi cười cười:
“Chỉ là tự dưng nổi hứng muốn đấu một trận với An Tranh.”
Cao Vỹ Quang liền cười cợt trêu ghẹo Tiến Minh:
“Trình độ tiểu học của cậu mà muốn đấu với An Tranh sao?”
Tiến Minh tỏ vẻ tức giận, quay đầu liền nói:
“Các cậu…rồi tớ sẽ cho các cậu thấy.”
“Thấy gì đó?” giọng Tinh Thần cười cười bước tới.
Tiến Minh liền liếc Tinh Thần, giọng bực bội:
“Không gì.” rồi khẽ nghiêng đầu nhìn phía sau Tinh Thần nói: “Khương Tình đâu? Không phải cậu đi gọi Khương Tình sao?”
Tinh Thần liền cười, thanh âm có chút vui vẻ nói:
“Chắc giờ này cũng sắp tới đó, lúc nãy tớ đi gọi, cậu ấy đáp ứng tới rồi.”
An Tranh cười cười, đang định quay người ném bóng cho Tinh thần, liền thấy Lương Hạ và Hạ Nhi loay hoay đi tới hàng ghế khán giả ngồi xuống.
Ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô nhìn Hạ Nhi, giọng không xác định nói:
“Hạ Nhi?”
Tiến Minh và Tinh Thần liền ngước đầu lên nhìn.
Cao Vỹ Quang cũng hơi giật mình.
“Sao cô ấy lại tới đây?” giọng có chút khó hiểu, sau nói lại tựa như tự nói với mình “Không phải rất không thích tới nơi ồn ào sao?”.
Tinh Thần nghe vậy liền quay đầu về phía Vỹ Quang nói:
“Hạ Nhi ghét chỗ đông người?”
Vỹ Quang gật đầu vô ý thức nói:
“Đúng thế , cậu không để ý đến cô ấy nhiều như tớ, tất nhiên có điều không biết, khoảng thời gian rảnh của cô ấy chỉ là ngủ và vẽ thôi. Không có khái niệm sẽ tới nơi đông người như sân bóng rổ đâu.”
Nói xong khẽ liếc nhìn xung quanh khán phòng, tuy mới chỉ lác đác vài bóng người tới đây làm người xem, nhưng cũng được xem là rất đông rồi, còn đa số đều là nữ, họ hò hét huýt sáo, gây tiếng động ầm ĩ không nhỏ.
Tinh Thần khẽ cười nói:
“Chắc là lâu lâu cậu ấy muốn đổi không khí, lúc nãy tớ bắt gặp Lương Hạ ở khu hội trưởng. Lương Hạ nói sẽ dẫn Hạ Nhi tới.”
Cao Vỹ Quang liền khẽ cau mày, nói:
“Nếu Lương Hạ kéo cô ấy tới thì cũng chưa chắc cô ấy sẽ tới, lúc trước mỗi lần Lương Hạ muốn cùng Hạ Nhi tới căn tin. Tớ thấy Hạ Nhi còn tỏ vẻ rất phiền.”
Tiến Minh liền trợn tròn mắt nói:
“Hạ Nhi khó như vậy? Cô ấy có vấn đề gì sao?”
Cao Vỹ Quang liền tiếp lời, nói:
“Tớ có hỏi qua Lương Hạ. Lương Hạ chỉ nói, Hạ Nhi là…”
“Thấy phiền.” An Tranh tiếp lời. Sau đó cười ngọt ngào nhìn về phía Hạ Nhi, nói tiếp “Còn cảm thấy ồn ào nữa.”
Cao Vỹ Quang nhíu nhẹ mày, im lặng không đáp.
Tiến Minh liền hỏi An Tranh.
“Cậu nói cậu với Hạ Nhi quen biết từ nhỏ, nhưng dì An Nhã Hiên tại sao lại mang cậu đến làm bạn với Hạ Nhi thế?”
An Tranh cười cười nói:
“Mẹ Hạ Nhi là bạn của mẹ tớ, mẹ Hạ Nhi thường xuyên không ở nhà, ông nội cậu ấy lo lắng Hạ Nhi sẽ buồn. Thế nên tớ bị mẹ đem đến làm bạn với cậu ấy.”
“Tớ không tin được nha, An Tranh tam tiểu thư mà lại bị đem tới để giải buồn cho Hạ Nhi sao?” Tinh Thần cười cợt, giọng mang chút trêu ghẹo.
An Tranh nghe thế không những không giận, còn nói:
“Lúc đầu mẹ tớ nói muốn dẫn tớ đến làm bạn với Hạ Nhi, tớ cũng rất tức giận, từ nhỏ chỉ có người khác muốn làm bạn với tớ, lần đầu tiên trong đời lại bị mẹ ruột mình mang đến nhà một người lạ, còn ném tớ ở đó rồi bỏ đi. Tớ đã rất giận dữ.”
An Tranh nhìn Tinh Thần và mọi người vẫn chăm chú lắng nghe, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hạ Nhi đang yên tĩnh ngồi trên khán phòng, nói:
“Sau đó tớ phát hiện ra, Hạ Nhi rất khác với tớ, cậu ấy an tĩnh, an tĩnh đến có lúc tớ nghĩ cậu ấy không bình thường, tớ lúc đầu là không muốn lại gần cậu ấy, nhưng thật ra cậu ấy lại là người còn không muốn lại gần tớ hơn. Tớ với cậu ấy bên nhau gần ba năm, một lời cũng không nói với nhau, cậu tin không?” Nói xong liền cười nhìn Tinh Thần.
Tinh Thần tỏ vẻ không tin được, hỏi lại:
“Hai người ở bên nhau mà không nói với nhau một lời sao?”
Tiến Minh sẽ liếc mắt nhìn Hạ Nhi. Ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Cao Vỹ Quang im lặng nghe chăm chú.
An Tranh lại tiếp tục kể:
“Đúng vậy, không nói với nhau một lời, nhưng tớ vô cùng tò mò, nên đã để ý cậu ấy rất lâu, cậu ấy suốt ngày chỉ an an tĩnh tĩnh hoặc là ngồi yên ở sô pha, hai là nhốt mình trong phòng, không để ý mọi thứ xung quanh, làm mọi thứ đều chưa từng gọi tên tớ, một lần tớ còn giấu một món đồ của cậu ấy, muốn cậu ấy đi tìm, nhưng cậu ấy thà bỏ món đồ mình yêu thích, cũng không nhất định mở miệng nói một câu với tớ.” An Tranh nhớ tới liền cười ôn nhu.
Lúc đó An Tranh cảm thấy Hạ Nhi quá mức bình tĩnh, một cô bé lại không ra dáng là một cô bé, cô muốn chọc cho Hạ Nhi phải tức giận, nên tìm cách giấu đi con gấu nhỏ Hạ Nhi hay ôm. Hạ Nhi đã cuống cuồng lật tung căn biệt thự để tìm con gấu đó, chỉ là không hề hé miệng hỏi bất kì ai kể cả cô. Sau đó cô liền thấy Hạ Nhi rất an tĩnh đi về phòng, nhốt mình lại một buổi chiều, sáng hôm sau liền không đi tìm con gấu nữa.
An Tranh nhớ đến liền cúi đầu cười khe khẽ.
“Các cậu đứng đây im lặng như vậy khiến tớ hơi lo đấy.” Khương Tình giọng nói ôn hoà bước tới.
Mái tóc một nửa buộc lên cao, có vài sợi rơi xuống khuôn mặt tuyệt mỹ, Khương Tình mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, thân hình cao gầy, ưu nhã chậm rãi từng bước từng bước tiến về phía đám người.
Tinh Thần quay đầu thấy Khương Tình liền cười, nói:
“An Tranh đang kể về Hạ Nhi lúc nhỏ.”
Khương Tình nghe vậy liền nhướng mày, ánh mắt như có như không nhìn về phía khán phòng, thấy Hạ Nhi đang ngồi bên cạnh Lương Hạ, hai người đang thầm thì gì đó với nhau. Ánh mắt Khương Tình liền tối lại, nhớ đến cuốn thoại bản trong tủ ngăn kéo, thân thể liền có xúc động muốn đi lên kéo Hạ Nhi dạy dỗ một trận, nhưng cô liền khắc chế tâm tình, cười cười nói:
“À, là nhắc về Hạ Nhi sao? Tớ cũng muốn nghe.”
An Tranh nghe vậy liền ôn nhu nói:
“Cũng không có gì đâu, chuyện lúc nhỏ qua lâu rồi.”
Khương Tình liền dịu dàng ưu nhã gật gật đầu, ánh mắt mang theo ý cười không rõ nhìn An Tranh nói:
“Nếu chuyện đã qua lâu rồi, An Tranh cũng không nên nhắc lại làm gì.” nói xong liền cười còn ôn nhu hơn, nói tiếp: “Quá khứ đã qua thì cho nó qua đi, hiện tại mới là quan trọng.”
Câu nói ẩn ý không rõ làm mọi người xung quanh nghe thấy đều ngẩn ra.
An Tranh cười cười, thanh âm trầm thấp nói:
“Tuy là chuyện của quá khứ, nhưng nó cũng là những hồi ức và kỉ niệm rất đẹp đẽ. Có khi, hiện tại nhìn thấy trước mắt lại chưa phải là kết quả. Mọi thứ đều không nói trước được.”
Khương Tình nở nụ cười ôn nhuận như ngọc, khẽ xoay người lại nhìn về phía Hạ Nhi rồi nói:
“Đúng là mọi thứ không thể nói trước được, nhưng nếu đã biết trước kết quả vốn dĩ là không thể, tốt nhất nên buông tay, kẻo sau này hại người hại mình.”
An Tranh nhíu mày, ánh mắt vốn dĩ ôn hoà lại trở nên lạnh lùng u tĩnh.
Tinh Thần nhìn thấy không khí trong sân trở nên lạnh ngắt, liền bước tới cười cười giải hoà nói:
“À, giờ cũng đã đông đủ rồi, mình chia làm hai phe rồi bắt đầu đi nha.” nói xong liền quay về phía mọi người hỏi:”Chia thế nào đây?”
An Tranh liền nói:
“Khương Tình, đấu một trận không?”
Tinh Thần nghe thấy liền câm như hến.
Cao Vỹ Quang liếc mắt nhìn về An Tranh và Khương Tình.
Tiến Minh liềnthở dài.
Trong lòng thầm nghĩ.
Hai đại tôn phật này lại nữa rồi.
Khương Tình khẽ quay đầu, nhìn An Tranh rồi cười khẽ:
“Được thôi, cậu chọn người trong đội cậu đi.”
An Tranh khoé miệng liền nhếch lên nụ cười lạnh, cô quay sang Tinh Thần nói:
“Cậu muốn về bên nào?” Rồi nhìn về ba nam nhân còn lại nói “Các cậu cứ tuỳ tiện chọn.”
Tinh Thần ánh mắt hơi mơ hồ, xoay người đi về phía Khương Tình nói:
“Tớ về đội Khương Tỷ đi.”
Tiến Minh liền đi về phía An Tranh nói:
“Vậy tớ về phía An Tranh.”
Cao Vỹ Quang bước về phía An Tranh, Khanh Long đi về phía Khương Tình.
An Tranh và Khương Tình đối diện ôn hoà nhìn nhau, cả hai đều rất cao, đứng một chỗ với 4 nam nhân không hề có chút chênh lệch nào.
Hai đội ngay lập tức tạo một thế trận cân bằng 3 đấu 3.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!