Chân Thành - Chương 5: 8888 tệ phí vất vả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Chân Thành


Chương 5: 8888 tệ phí vất vả


Editor: Peachy

Bị làm cho mất hết mặt mũi như vậy, sắc mặt Tống Duệ Nghiêu thay đổi trong chớp nhoáng, phủi tay áo bỏ đi.

“Còn không buông ra?” Sự dịu dàng cũng thế tan biến, Tống Ngạn Thành lạnh lùng nói.

Lê Chi đang lại gần khoác tay anh nghĩ thầm, rõ ràng là đang giúp nhà anh mà cứ làm như tôi chiếm tiện nghi không bằng, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa.

Tức không chịu được, trước khi buông tay cô còn hung hăng nhéo Tống Ngạn Thành một cái, sau đó mới lùi lại ba bước, giả vờ ngắm cảnh.

Tống Ngạn Thành bị đau mà không hiểu vì sao. Anh liếc nhìn cô, vẻ mặt bình thản không nói thêm gì nữa.

Hai người một trước một sau bước đi. Bước chân của anh rất lớn, Lê Chi phải vất vả lắm mới theo kịp. Rất nhanh đã tới cửa nhà, Tống Ngạn Thành dừng lại một chút đợi cô đuổi kịp rồi mới tiếp tục bước đi.

Đứng ở phòng khách cũng có thể nghe thấy tiếng thét gầm rú của ông cụ. Bây giờ đã là nửa đêm, cả ngôi nhà loạn như cào cào. Mãi tới khi Tống Ngạn Thành và Lê Chi xuất hiện, mọi người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng tìm được thuốc giải: “Lão gia! Người nhìn xem ai tới kìa?”

Tống Hưng Đông thở hổn hển, trừng mắt nhìn sang sau đó vui vẻ ngay tức khắc: “Hồng Dao, em tới thăm tôi đấy à.”

Lê Chi mỉm cười đúng mực, đáp: “Nếu ông không nghỉ ngơi thật tốt, sau này con sẽ không tới nữa.”

Những người có mặt trong gian phòng nếu không kinh ngạc thì cũng tức giận vì không có ai dám nói như vậy với Tống Đông Hưng.

Vừa định nổi giận thì đã thấy Tống Đông Hưng lập tức yên lặng, ngồi nghiêm chỉnh không còn ầm ĩ nữa.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hiệu quả tức thì.

Sau đó, trong phòng chỉ còn lại Tống Ngạn Thành và Lê Chi. Tống Hưng Đông bắt đầu độc thoại, tất cả đều là những câu chuyện xưa hồi ông còn là một thanh niên.

Đến khi kết thúc màn hồi tưởng ngọt đắng đan xen cũng đã 2 giờ sáng, ông lão cuối cùng cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Đêm cuối thu thời tiết se lạnh. Lúc rời khỏi ngôi nhà cổ, suýt chút nữa Lê Chi bị lạnh đến ngây người.

Tống Ngạn Thanh xem như vẫn còn chút lương tâm, không để cô tự bắt xe về. Đến đầu ngõ, Lê Chi cực kì tự giác, cũng không phải khách sáo nói mấy lời tạm biệt giả dối.

Tiểu khu đã xuống cấp nghiêm trọng, đèn cảm ứng ở hành lang lại bị hỏng, Vừa lên tầng hai, Lê Chi đã nhận được thông báo chuyển khoản…

8888 tệ.

Đây là phí vất vả đêm nay.

Chiếc Bentley đi về phía nam, Tống Ngạn Thành ngửa đầu nhắm mắt lại không nói gì nhưng Quý Tả biết anh không ngủ.

Những lời Tống Duệ Nghiêu nói đêm nay không dễ nghe, giọng điệu châm biếm, trào phúng nửa thật nửa giả đó không biết đã phải nghe bao nhiêu lần. Tống Ngạn Thành là người giỏi nhẫn nhịn, không thích tranh cãi công khai. Nhưng kể từ sau khi lão gia bị bệnh, ác ý Tống Duệ Nghiêu nhắm vào anh càng rõ ràng hơn.

Lí do rất đơn giản.

Tống Duệ Nghiêu đường đường chính chính là cháu đích tôn của nhà họ Tống, rất được lòng ông lão, từ bé đến lớn đều đi trên con đường của một “người thừa kế”. Cho dù nửa đường có xuất hiện thêm một “con rơi con vãi chốn hào môn” Tống Ngạn Thành được nhà họ Tống thừa nhận thì địa vụ của anh ta vẫn khó mà có thể lung lay.

Những tưởng sắp có được tập đoàn Bách Minh ai ngờ Tống Ngạn Hưng đột nhiên mắc bệnh Alzheimer kéo theo việc bầu hội đồng quản trị nhiệm kì mới bị trì hoãn.

Vốn dĩ Tống Duệ Nghiêu không coi ai ra gì, nhưng trong cuộc họp thường niên của đại hội đồng cổ đông tháng trước, anh ta và Tống Ngạn Thành nảy sinh bất đồng vì một hạng mục xây dựng cơ bản. Phó tổng Mạc, người nắm giữ quyền kinh doanh của tập đoàn đã bất ngờ lên tiếng ủng hộ Tống Ngạn Thành rất cương quyết. Lúc này Tống Duệ Nghiêu mới nhận ra, người vẫn được gắn cho cái mác “một đứa con riêng không có gì nổi bật” Tống Ngạn Thành đã bắt đầu không biết thân biết phận chẳng kiêng nể gì.

Tống Ngạn Thành năm nay 28 tuổi. Tuy vẫn còn trẻ nhưng anh có thể chịu được những cảm giác mà người bình thường không thể chịu được, tựa như bốn chữ chín chắn, lạnh lùng đã khắc sâu vào tận xương cốt. Hiện tại lão gia mắc phải căn bênh này cũng tương đương với việc hết thảy mọi chuyện đều quay trở về điểm xuất phát. Quý Tả biết, Tống Ngạn Thành nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

“Phía cô Lê thì thế nào ạ?” Quý Tả thăm dò hỏi.

Tống Ngạn Thành không nói chuyện mà chỉ gật đầu.

– —–

Ngày hôm sau Lê Chi có một buổi live stream đồ ăn vặt. Công việc này được công ty chỉ định, nếu không là người mới chuẩn bị ra mắt thì cũng là kiểu hàng tồn nửa nạc nửa mơ như Lê Chi. Buổi phát sóng lần này là để quảng cáo một hãng mì ăn liền. Mao Phi Du liên tục dặn dò: “Sáu giờ sẽ tới lượt cô. Không có yêu cầu gì cả, chỉ cần ăn là xong việc.”

Đêm hôm qua Lê Chi về nhà quá muộn, còn bị trúng gió nên trên đường tới địa điểm quay thì phát sốt.

Mao Phi Du liếc cô một cái, “Dặm thêm chút má hồng đi, mặt mũi cô thế này không thể nào nhìn nổi.”

Buổi live stream hôm nay có hai hai người mới được công ty đưa vào, ước chừng mới đôi mươi, gương mặt rất phù hợp với thị hiếu “thần tượng” hiện tại. Ngoài Lê Chi ra còn có Trâu Thấm – cũng là một nhân vật đã tám trăm năm vẫn không hồng nổi. Hai người gặp nhau thì cười xấu hổ một tiếng, sau đó không tương tác thêm gì nữa.

Còn 10 phút nữa, Lê Chi cởi áo khoác ngoài ra chờ.

Mao Phi Du nhỏ giọng căn dặn: “Mấy chương trình kiểu này có sức mang hàng [1] cực cao, lượng theo dõi trực tiếp luôn dao động ở khoảng 1 triệu người. Thế nên cô biểu hiện hăng hái một chút cho anh.”

[1] Sức mang hàng: sức mua của fan hâm mộ đối với sản phẩm mà người nổi tiếng họ thích làm người đại diện

Lê Chi đang mặc một chiếc váy ngắn không tay do nhãn hàng đưa cho, lạnh tới mức run lẩy bẩy còn nhiệt độ cơ thể lại tăng cao ngùn ngụt.

Người dẫn chương trình: “Giới thiệu cho mọi người một loại mì ăn liền cực kì ngon, ngon tới mức lúc tôi đi Tây Ban Nha công tác chỉ muốn ôm theo vài thùng.” Sau đó dẫn dắt, “Được rồi, mì đã được nấu xong, mời các cộng tác viên của chúng ta tới nếm thử hương vị nhé.”

Mấy người Lê Chi đã xuất hiện trước ống kính, ngồi trước một cái bàn nhỏ bắt đầu ăn mì.

Để tạo hiệu ứng món ăn ngon, ánh mắt của cô sáng bừng, cười tươi rói, ăn từng miếng lớn rồi vội vàng nuốt như đã bị bỏ đói ba ngày.

Nhãn hàng ngồi phía dưới sợ thế vẫn chưa đủ, không ngừng nhắc nhớ: “Há to miệng ra! Ăn nhiều vào!”

“Tốc độ quá chậm! Nhanh lên một chút!”

“Đừng dừng lại, tranh thủ thời gian ăn đi! Số ba ăn chùm tiêu đi!”

Lê Chi cảm thấy lục phủ ngũ tạng bùng cháy, mùi vị của chùm tiêu cay đặc biệt này quá hắc, mặt cô đã đỏ bừng. Năm phút ăn trải nghiệm mà cô đã trực tiếp ăn sạch năm ly mì.

Bình luận trong live stream nhảy lên màn hình:

“Ăn chậm thế, uống thêm cả nước dùng nữa không được à?”

“Quá nhàm, sản phẩm tiếp theo đi.”

“Ha ha ha ha ha, trông như đang xem mukbang [2] ấy, số hai xinh quá.”

“Số ba cứ ra vẻ là ăn ngon lắm, [buồn nôn] [buồn nôn]”

[2] Mukbang: Một chương trình nghe nhìn trực tuyến, trong đó nhân vật trong video sẽ ăn một lượng thức ăn lớn trong khi tương tác với người xem.

Người dẫn chương trình vỗ tay nhiệt tình hỏi: “Cô cảm thấy hương vị thế nào?”

Gương mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Lê Chi mỉm cười, vẫn chưa thỏa mãn trả lời: “Siêu ngon luôn! Tôi vẫn còn muốn ăn nữa, mọi người nên mua sản phẩm này nhé!”

Ống kính thay đổi, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Lê Chi vọt thẳng tới toilet, ghét mặt vào bồn rửa tay nôn khan nhưng không nôn ra được gì, trên trán và sau lưng đã xuất hiện từng tầng mồ hôi lạnh. Mao Phi Du đứng ở cửa ra vào: “Mau qua đây thay đổi trang phục, mười phút nữa bán nguyên liệu nấu lẩu.”

Lúc ra ngoài Lê Chi bước đi như bay, không chịu nổi nữa. Mao Phi Du biết cô muốn nói gì, trực tiếp dùng lời nói bóp chết suy nghĩ đó: “Đừng nói không lên hình, đừng nghĩ tới mà cũng đừng mơ tưởng. Hôm nay không làm thì ngay cả cơ hội sau này cũng không có đâu.”

Lê Chi hít một hơi thật sâu, gật đầu.

Nguyên liệu nấu lẩu này là loại cay đặc biệt, cô phải giả vờ rất thích ăn như hổ vồ. Vừa rồi vẫn còn ốm yếu vật vờ, ống kính vừa chĩa vào đã như được hồi sinh. Cô không ngừng nhét xách bò, khoai tây, rau xanh đã nhúng vào một nồi dầu mỡ đút vào miệng. Lê Chi đưa một ngón tay cái lên: “Ăn cực ngon! Siêu gây nghiện! Siêu okela!”

Mà ở phía xa xa, Mao Phi Du đang cúi đầu nhìn điện thoại, biểu cảm cực kì khó coi.

Người dẫn chương trình hôm nay đang hot, vừa có khả năng mang hàng cực mạnh, vừa có khả năng tạo chủ đề. Đoạn quảng cáo mì ăn liền vừa rồi đã lên hot search với tựa đề “chị gái nhỏ mì ăn liền.”

Tất cả đều đang khen ngợi “hàng tồn kho” ngàn năm không hồng của công ty Trâu Thấm:

“Ôi mẹ ơi, chị gái nhỏ xinh quá.”

“Vẫn còn nhớ bộ phim “Cuộc sống tươi đẹp” ba năm trước do cô ấy diễn, bảo sao nhìn quen mắt thế.”

“Kỹ thuật diễn tốt vậy mà lại lạc tới live stream vậy, chị gái thảm quá.”

“Đau lòng.”

“Đau lòng +1 +2 + 3 +4.”

Rất nhanh sau đó, weibo của Trâm Thấm từ 10 vạn đã tăng lên 30 vạn người theo dõi.

Còn Lê Chi vẫn còn sùm sụp diễn cảnh nồi lẩu này ăn rất ngon.

Bảy giờ hơn, ngoài trời đã đổi màu, ánh đèn neon sáng rực trở thành nhân vật chính.

Bãi đỗ xe bên ngoài tòa cao ốc vẫn chặt cứng. Ở vị trí gần cửa lớn nhất, một bên cửa sổ xe Bentley đen hạ xuống một nửa cho thoáng khí.

Tống Ngạn Thành đưa tay nhìn đồng hồ.

Quý Tả biết rõ đây là động tác quen thuộc mỗi khi mất kiên nhẫn của ông chủ nhà mình.

Anh ta nhờ người lấy được lịch trình của Lê Chi, theo lí thuyết bây giờ đã kết thúc rồi mới đúng. Trong cặp công văn có một hợp đồng mới được in ra. Vốn dĩ chuyện này không cần Tống Ngạn Thành phải ra mặt nhưng chiều nay anh ta thuận miệng nhắc đến, nghĩ rằng vừa đúng lúc tiện đường nên họ đi cùng nhau.

Quý Tả nói xin lỗi: “Tống tổng, hay là đưa anh về trước nhé? Hôm khác tôi sẽ…”

Còn chưa nói hết câu đã thấy Tống Ngạn Thành cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Haizz, không phải là em không muốn tiếp tục mà em bị sốt thật.” Lê Chi từ trong thang máy đuổi ra cửa chính, Mao Phi Du đi quá nhanh khiến cô thở không ra hơi, “Anh có thể đi chậm lại một chút không?”

Gương mặt Mao Phi Du cau có, vừa thối vừa cứng.

Lê Chi không thấy, đưa tay kéo tay anh ta: “Em lại chọc gì đến anh rồi?”

Mao Phi Du hít một hơi thật sâu, xoay người: “Ngày mai tôi đi bán xe, mua LV tặng quà cho cao tầng để sang năm cho tôi dẫn dắt người mới có tiềm lực hơn! Cmn tôi cũng đến ạ, bất kể là làm gì, cho cô tài nguyên gì cũng là người khác được hồng! Lê Chi, anh bảo thật cô đi thắp hương đi! Có khi là chuyện tâm linh đấy!”

Lê Chi bị gào vào mặt như thế cũng cáu kỉnh vặc lại, “Mao Phi Du anh bị điên à, trách em cái gì? Cả tối nay ăn mì hộp và lẩu cay chảy nước mắt, em không chịu được nữa.”

“Cô còn tốn công già mồm cái gì, tình trạng của cô bây giờ vẫn còn tư cách nói hai chữ đó à?” Hai tay Mao Phi Du khua mạnh trước ngực, khinh thường nói.

Toàn thân Lê Chi như lửa đốt, nhiệt độ chênh lệch giữa trong nhà và ngoài trời rất lớn, đứng ở đầu gió thế này càng giống như đổ thêm dầu vào lửa. Cô khó chịu không còn sức lực, dạ dày cay nóng như bị xé rách, lục phủ ngũ tạng cuộn trào.

Cô lùi về sau một bước, lấy nốt chút sức lực cuối cùng nói: “Vậy anh biến đi.”

Mao Phi Du lập tức bùng nổ, “Cô bảo anh biến đi á?”

“Đúng vậy, mau chóng đi bán xe mà mua LV đi.”

“Người phải biến đi là cô đấy!”

“Em không đi đâu cả, anh cút đi.”

“Cô cút đi!”

Khuôn mặt hai người đỏ phừng phừng, Mao Phi Du ỷ giọng mình to, nước bọt văng tung tóe về phía Lê Chi.

Lê Chi không đứng vững, bàn chân lạnh toát như không thuộc về mình nữa. Cô đứng đó châm chọc cười, “Mao Phi Du, với cái năng lực này của anh mà năm đó có thể dẫn dắt Lâm Chi Hạ thành công thì quả thực là chó ngáp phải ruồi mới có thể may mắn như thế.”

Vết sẹo cũ bị đâm chọt, mặt mũi Mao Phi Du trắng bệnh.

Anh ta nhìn Lê Chi, ngón tay chỉ về phía cô run bần bật, cuối cùng tức giận tới mức không nói được gì, vung tay quay người bước đi.

Gió đêm thổi vù vù, còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy “bịch” một tiếng sau lưng.

“Vãi nồi!” Mao Phi Du kêu lên đầy sợ hãi: “Cô đừng có ngất, anh không có tiền đưa cô đi bệnh viện đâu.”

Khác hẳn với sự luống cuồng ở đây, trong chiếc xe cách đó không xa vẫn tĩnh lặng như cũ.

Khoảng cách cũng khá gần, những gì nghe được cũng đã nghe hết.

Quý Tả vô thức đưa mắt nhìn Tống Ngạn Thành. Anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, không xuất hiện biểu cảm gì.

Mãi lâu sau Tống Ngạn Thành mới ra lệnh: “Lái xe đi.”

– —–

Tại bệnh viện Đông Cảng gần đó.

Lê Chi sốt 41 độ, còn bị viêm phổi, phải nằm lại bệnh viện truyền nước.

Mao Phi Du không nói lên lời, “Nhất định phải nằm viện à?”

Bác sĩ: “Không nằm viện cũng được, chút nữa kê thuốc tiêu viêm, ăn không ngon thì lại tới khám. Đến lúc đó bệnh tình thế nào không ai bảo đảm được.”

“…” Mao Phi Du bực bội đáp: “Vẫn cứ nên nằm viện thôi.”

Sau khi nộp viện phí, nhìn Lê Chi ngồi ở một góc hành lang mệt mỏi ngủ, anh ta giận không có chỗ phát tiết, “Kiếp trước tôi tạo nghiệp gì mà lại gặp phải một nghệ sĩ như cô không biết. Sớm biết thế này thì tốt nghiệp xong tôi đã tới nhà tang lễ làm việc.

Lê Chi còn đang mê man, mặt trắng bệch như tờ, bờ môi cũng bị tróc da.

Một cô gái đẹp như thế mà bây giờ tiều tụy không chịu nổi.

Mao Phi Du nhìn cô chằm chằm hai giấy. cười lạnh một tiếng, không mấy dịu dàng vươn tay kéo chăn bông lên bọc cô kín mít.

“Bác sĩ, có còn phòng bệnh trống không?” Một nữ bác sĩ đi ngang qua bị giữ lại.

Người ta cực kì thiếu kiên nhẫn đáp: “Hết giường bệnh rồi, chỉ còn hành lang thôi.”

Mao Phi Du: “Cô ấy sốt thế này mà hành lang ồn ào quá. Dù sao cũng nên nghỉ ngơi thật tốt đúng không?”

Còn chưa nghe hết câu, nữ bác sĩ đã bị y tá gọi đi.

Mao Phi Du thì thào, “Thái độ gì không biết.”

Vừa quay đầu lại đã thấy Lê Chi mở to mắt, khóe môi nở nụ cười.

“Cười cái rắm.” Mao Phi Du trừng mắt, “Tiền thì không được một xu, cả ngày chỉ giỏi gây phiền toái cho tôi.”

Vì sốt cao nên gương mặt Lê Chi đỏ bất thường, cô nhếch miệng khàn khàn nói: “Em xin lỗi anh Tiểu Mao.”

Mao Phi Du trầm mặc, khoát tay, tức giận bảo: “Mau mau xuất viện để còn tiếp tục kiếm tiền.”

Cho dù có ầm ĩ đến mấy thì hai người đều hiểu bọn họ đang là những con kiến bò trên cùng một sợi dây thừng.

Trong giới, nếu cô không “hồng” thì mọi lí lẽ biện luận đều trở thành cố tình gây sự. Tức giận, cằn nhằn trước mặt nhau có là gì, bước vào nơi phải đấu đá lẫn nhau để tiến lên này đâu có ai để ý đến chuyện đó.

Mao Phi Du khịa cô một chút, “Không danh tiếng không tiền bạc, đổ bệnh vẫn phải ngủ trên hành. Cô tự nhìn bản thân mình mà hành xử.”

Lê Chi le lưỡi, “Anh đừng có khắt khe với em như thế, biết đâu sau này em lại đại bạo.”

Mao Phi Du xùy một tiếng, “Trên đời này làm gì có nhiều điều vô lý thế được.

Chủ nhiệm khoa đột nhiên tiến tới nở một nụ cười ân cần: “Đây có phải là cô Lê không?”

Lê Chi còn chưa hiểu chuyện gì, “Vâng?”

“Đúng lúc có một phòng bệnh đơn còn trống, để tôi bảo y tá sắp xếp, đêm nay cô nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

Lê Chi: “…”

Mao Phi Du: “…”

Thì ra trên đời này có nhiều chuyện “biết đâu” như vậy.

Hết chương 5

Spoil:

Lê Chi ngẩng đầu nhìn anh, hờn dỗi: “Anh toàn trêu chọc em, chẳng biết lời nào của anh nào là thật lời nào là giả nữa.”

Đôi mày kiếm của Tống Ngạn Thành khẽ nhướn lên. Anh nhẹ giọng đáp: “Thôi nào, là lỗi của anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN