Chân Thành
Chương 7: Sống chung
Editor: Peachy
Sau khi thấy phản ứng của Tống Ngạn Thành, Lê Chi đã được khai sáng – Không cần, thực sự không cần.
Nhưng biểu cảm của Tống Ngạn Thành, đến cả tư thế ngồi cũng không hề thay đổi, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn Lê Chi. Lê Chi suy nghĩ một hồi, cho rằng anh đang cảm thấy hứng thú, vậy là lại tốt bụng giải thích: “Bộ phim này nói về một thiếu nữ nhỏ hồn nhiên ngây thơ được gả cho Hoàng đế. Nhưng Hoàng đế là một tên cặn bã, xung quanh ông ta cũng là một đám phi tần cặn bã nữa…”
Lê Chi tóm tắt kịch bản phim tận hai phút mới ngừng.
Tống Ngạn Thành liếc mắt sang chỗ khác, một tay vòng trước ngực, dùng ngón trỏ ấn một lực vừa phải vào thái dương.
Xe thả người ở ngã tư rồi tiến về phía công ty.
Tập đoàn Bách Minh tọa lạc ở trung tâm thành phố, xung quanh là hai tòa cao ốc liền kề chen chúc nhau như rừng cây. Tầng cao nhất là khu vực văn phòng hành chính. Cả một tầng diện tích rộng lớn được thiết kế lại, phòng làm việc của các quản lý cấp cao và thành viên hội đồng quản trị được sắp xếp từ trong ra ngoài. Phòng trong cùng chính là nơi làm việc của chủ tịch Tống Hưng Đông. Từ khi ông đổ bệnh đến nay, ngoại trừ việc có nhân viên tới dọn dẹp hàng ngày thì suốt nửa năm qua cánh cửa đó vẫn luôn đóng chặt.
Sản nghiệp của tập đoàn rất lớn, ghế phó tổng giám đốc cũng có tới mười mấy người. Tống Ngạn Thành chính là một trong số đó, chịu trách nhiệm quản lý cung cấp vật tư cho các công ty con. Những người tinh tường đều có thể nhìn ra, chức vụ này có cũng được mà không có cũng chẳng ảnh hưởng gì, đây chính là sự qua quýt của Tống Đông Hưng dành cho anh. Không cần phải đoán già đoán non, nhị thiếu gia nhà họ Tống không được sủng ái là điều mà ai cũng biết.
Phòng làm việc của anh ở trong góc, Quý Tả đã chờ ở đó từ lâu. Nhưng anh ta còn chưa kịp báo cáo công việc, Tống Ngạn Thành đã nới lỏng cúc cổ áo mở lời trước: “Thêm một điều khoản trong hợp đồng đi, bảo cô ta ít nói chuyện lại.”
Quý Tả ngẩn người một lúc mới phản ứng được anh đang nói đến Lê Chi.
Huyệt thái dương của Tống Ngạn Thành vẫn còn giật giật, đầu óc vẫn quay mòng mòng với nào là “Hi quý phi”, “Thường tại và Đáp ứng” rồi còn cả “Hoàng hậu sát hại Hoàng hậu”, thực sự ám ảnh.
“Tối thứ sáu tuần này là sinh nhật của lão gia, cậu thông báo để cô ta chuẩn bị kỹ càng.”
Quý Tả đã rõ.
Tống Ngạn Thành ngồi xuống trước bàn làm việc, hai người bắt đầu bàn bạc chuyện công việc. Nửa tiếng sai, Quý Tả khép lại văn kiện, muốn nói nhưng lại thôi. Tống Ngạn Thành vẫn đang ký tài liệu, còn chưa ngẩng đầu, “Còn chuyện gì không?”
Quý Tả nói: “Minh Hi đã trở về rồi ạ.”
Xung quanh Tống Ngạn Thành tĩnh lặng, “Ừm, tối thứ sáu con bé cũng sẽ đến.”
Quý Tả lo lắng, “Với tính cách của Minh Hi, tôi e là cô ấy…”
Tống Ngạn Thành đã ký xong một xấp văn kiện, biểu cảm bình tĩnh, không nhiều lời.
Bữa tiệc sinh nhật tối thứ sáu sẽ được tổ chức vào lúc 6h tối. Đúng 5h chiều, tài xế đã tới đón Lê Chi đồng thời đưa cho cô một hộp quà, cung kính nói: “Tống tổng có dặn hôm nay cô sẽ mặc bộ độ này.”
Chiếc áo măng tô màu hoa mơ không có họa tiết nào dư thừa lại bất ngờ rất vừa người. Lê Chi cho rằng Tống Ngạn Thành kén cá chọn canh nhưng lúc sau mới phát hiện ra anh cũng mặc một chiếc áo khoác cùng màu.
Đã diễn thì phải diễn cho tới, đây chính là áo khoác đôi.
Phong cách này rất Tống Ngạn Thành.
Tống Ngạn Thành bước xuống xe, đứng yên tại chỗ một giây. Lê Chi cực kì biết ý đi tới, bước một tay trong tay, bước hai tựa vào vai anh, bước ba mỉm cười ngọt ngào. Cả quá trình rất tự nhiên, không cần phải nhắc nhở. Vừa bước vào cửa, toàn bộ người trong Tống gia đều đưa mắt nhìn bọn họ. Tống Ngạn Thành rất biết chọn thời điểm giơ tay lên, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Lê Chi, cúi đầu dịu dàng: “Em vừa ăn vụng bánh quy à?”
Lê Chi: “…”
Nhập vai quá nhanh, cô còn chưa kịp hoàn hồn đã bị ánh mắt đen như đá của anh chiếu tướng.
Sau đó mọi người khách sáo chào hỏi lẫn nhau. Tống Ngạn Thành quay đầu, không nhanh không chậm lần lượt thăm hỏi, nào là bác hai, chú ba, dì tư,… Trông những người đó tỏ ra ôn hòa là thế nhưng một chút quan tâm nhiệt tình chân thật cũng không có. Trọng tâm vây quanh của bọn họ là Tống Duệ Nghiêu đang an nhàn ngồi trên ghế sô pha đằng kia, thái độ xum xuê nịnh nọt ấy chẳng khác gì Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Trong phòng biết bao nhiêu người là thế nhưng chỉ có dì Minh đưa cho họ một chén trà nóng, nhẹ giọng: “Bên ngoài lạnh lắm, giữ lấy ủ ấm đi.”
Tống Ngạn Thành gật đầu, trầm giọng nói cảm ơn.
Sau vài lần tiếp xúc, Lê Chi càng nhận thức được cuộc sống chốn hào môn không hề dễ chịu. Cô âm thầm đánh giá Tống Ngạn Thành, người đàn ông này không kiêu ngạo cũng không tự ti, có lẽ tập mãi cũng thành quen. Lê Chi ung dung quay đầu, tình cờ chạm mắt với một ánh mắt nào đó trong phòng khách.
Giác quan thứ 6 của phụ nữ rất nhạy cảm, nhất là khi đối phương còn là một cô gái xinh đẹp và thời thượng. Minh Hi cắt tóc ngắn, màu tóc hồng khói càng làm nổi bật ngũ quan kiều diễm. Từ lúc bước vào cửa, cô ta vẫn nhìn Lê Chi chòng chọc không chút kiêng nể, cũng không mấy thân thiện.
Lê Chi nghĩ thầm, tôi đâu có nợ nần gì cô. Khát khao chiến đấu không hiểu từ đâu trỗi dậy làm cô cực kì không khách khí trừng lại.
Những hành động nhỏ này đã lọt hết vào mắt Tống Ngạn Thành, anh không nói gì chỉ “thân mật” vỗ vỗ vào mu bàn tay của Lê Chi, “Đi ăn trái cây đi.”
Lê Chi đi tới sảnh phụ, đi tới giữa đường thì ngoảnh mặt lại nhìn. Quả nhiên người phụ nữ kia đang đứng bên Tống Ngạn Thành cười nói. Cô kết luận, quan hệ của hai người này chắc chắn không hề đơn giản.
Phía bên này, Minh Hi nâng cằm nhìn Tống Ngạn Thành, “Anh có bạn gái khi nào vậy?”
Tống Ngạn Thành bình tĩnh đáp: “Không liên quan gì đến em cả.”
Minh Hi bị lời nói của anh đâm một nhát, cố kìm lại biểu cảm, hạ giọng: “Chỉ là chơi đùa thôi đúng không?”
Tống Ngạn Thành không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”
Minh Hi ngẩn người, người mà anh đưa theo tới những chỗ như thế này sao có thể là chơi đùa được. Cô ta nắm chặt bàn tay, khiêu khích: “Anh cho rằng anh làm như vậy thì người trong nhà sẽ nhìn anh bằng cả hai con mắt à?”
Tống Ngạn Thành cười, “Thử xem sao.”
Anh cất bước, lúc đi ngang qua, Minh Hi vô thức muốn nắm lấy tay anh, như thể đang đau khổ cầu xin: “Ngạn Thành.”
Tống Ngạn Thành nghiêng người, tránh khỏi sự đụng chạm của cô ta: “Gọi anh hai.”
Lê Chi ở đằng này cực kì chuyên tâm ăn trái cây. Thấy cô đứng một mình, mấy người họ hàng có dụng ý lập tức vây quanh:
“Con và Ngạn Thành quen nhau bao lâu rồi?”
“Được một thời gian rồi ạ.”
“Hai đứa quen nhau thế nào vậy?”
“Liên quan đến công việc ạ.”
“Con đang làm gì?”
“Làm chút việc vặt ở công ty thôi ạ.”
Lê Chi cười hì hì cản hết những câu thăm dò ngoài sáng trong tối lại. Thật ra những đáp án tiêu chuẩn này đều được viết rõ ràng trên hợp đồng, phía Tống Ngạn Thành thì không cần thiết còn Lê Chi chỉ cần theo kịch bản là được.
Không moi móc được gì, các bác các dì gượng cười hai tiếng rồi rời đi.
Lê Chi chăm chú ăn quả anh đào đắt xắt ra miếng, lúc đang đầy miệng nhai thì bị Tống Ngạn Thành đứng cách đó không xa nhìn thấy. Hai má Lê Chi phồng lên, một quả còn chưa kịp nuốt xuống, một quả khác đang cắn bên môi. Chất lỏng màu đỏ thẫm thấm vào bờ môi, thoạt nhìn có đến hai phần ngây thơ ba phần ngốc nghếch.
Tống Ngạn Thành hừ nhẹ đầy khinh thường, đây có đúng là một nữ minh tinh không thế?
Nhìn ngớ ngẩn thế kia, định quay quảng cáo đồ ăn à.
Không lâu sau Tống Hưng Đông cũng xuất hiện. Ông ngồi trên xe lăn, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ rất hợp thời tiết, nhìn tổng thể rất có tinh thần, duy chỉ có ánh mắt thất thần vô định, không có trọng tâm. Một đám người nồng nhiệt chào đón, hỏi han ân cần, hết lời chúc mừng sinh nhật vui vẻ.
Tống Hưng Đông đổ bệnh nên mơ hồ, về cơ bản cũng không biết hôm nay là sinh nhật mình. Ông không đáp lại, chỉ nhìn trong đám người tìm kiếm bốn xung quanh. Cuối cùng đến khi nhìn thấy Lê Chi, ánh mắt ông sáng lấp lánh, “Cháu ngoan, cháu ngoan.”
Lê Chi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, vẫy vẫy tay cười với ông, “Con chào ông nội.”
Tống Hưng Đông cười theo, nhếch môi đầy vui vẻ, đưa tay ra hiệu cô tới gần.
Thấy vậy, Lê Chi mỉm cười đặt anh đào xuống, vòng qua bên ông cụ. Mà ở đằng này, Tống Ngạn Thành theo cô tới gần là chuyện đương nhiên. Lê Chi tự nhiên khoác tay anh, cùng anh sóng bước tới trước mặt Tống Hưng Đông.
Lê Chi, Tống Ngạn Thành: “Chúc ông nội sinh nhật vui vẻ ạ.”
Tống Hưng Đông cực kỳ cao hứng, nắm tay hai người họ cười tít mắt.
Tống Ngạn Thành ngồi xổm xuống, bộ dáng cực kì hiếu thuận.
Tống Hưng Đông nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Công việc dạo này thế nào rồi?”
Chỉ bằng một câu nói mà trong nháy mắt khiến tất cả những người xung quanh tim vọt đến tận cổ họng.
Vị trí chủ tịch nhiệm kì mới của tập đoàn vì bệnh tình của ông mà không thể tiến hành kiện toàn được vốn đã ván đóng thuyền cho Tống Duệ Nghiêu nhưng đến giờ phút này cũng không có gì chắc chắn. Vào thời điểm nhạy cảm này còn đề cập tới một chủ đề nhạy cảm như vậy chẳng khác nào gõ trống vào tim.
Tống Ngạn Thành trở thành tiêu điểm của mọi sự đề phòng, căm hận, khinh thường và cả sự chờ đợi lặng thinh. Nhưng biểu cảm của anh rất bình thường, đáp: “Mọi chuyện đều thuận lợi cả.”
Tống Hưng Đông không ngừng gật đầu, “Ồ” một tiếng, giọng điệu chậm rãi lê thê: “Làm việc chăm chỉ vào nhé.”
Tống Ngạn Thành nhẹ nhàng nắm lấy tay của ông cụ, “Được ạ.”
Tống Hưng Đông nhìn anh, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê quay trở lại trạng thái bệnh tật. Một lúc sau Tống Ngạn Thành định đứng dậy…
“Con nhất định phải đối xử tốt với cô ấy đấy nhé.” Tống Hưng Đông bất chợt lên tiếng.
Lông mày Tống Ngạn Thành cau lại, trong chớp mắt đã hiểu từ “cô ấy” này là chỉ ai.
Tống Hưng Đông ngẫm nghĩ, ai cũng biết ông mơ mơ màng màng nhưng ngữ khí trầm bổng du dương, rất khí thế. Ánh mắt mọi người lại hướng về Lê Chi, gần như cùng lúc đó, Tống Ngạn Thành nắm chặt tay cô, toàn bộ lòng bàn tay được anh bao bọc, cảm giác ấm áp xuất hiện lan dài theo tĩnh mạch tới từng đường gân mạch máu khiến cô khẽ run lên.
Rồi cô nghe thấy Tống Ngạn Thành trả lời: “Ông yên tâm đi ạ.”
Tống Hưng Đông nhìn anh chằm chằm, “Không được uống nước lạnh, không được đổ bệnh, không…” Ông dặn dò vài câu, sau đó hơi tắc chữ, ánh mắt ngước nhìn lên ra chiều tốn sức suy nghĩ.
Tống Ngạn Thành cũng không giục, kiên nhẫn chờ ông nói nốt.
Tống Hưng Đông đột nhiên bật cười, gương mặt hiền hậu bảo: “Sống chung với nhau để chăm sóc con bé.”
Lê Chi: “…”
Vị đại gia này, nếu đã có bệnh thì bớt nói một chút được không.
Tống Ngạn Thành trầm ngâm không nói gì, những người khác tuy bên ngoài thì tươi cười nhưng thực chất lại đang dựa vào nét mặt và lời nói của anh tìm kiếm sơ hở. Một lúc sau, anh gật đầu với ông cụ: “Vâng ạ, con nghe ông hết.”
Lê Chi chợt nhận ra, trong câu chuyện phiếm nhảy vọt vừa rồi, Tống Ngạn Thành đã để lộ cho tất cả mọi người một tin tức: Bọn họ đang ở cùng nhau.
Trong lòng Lê Chi dâng lên một dự cảm bất thường, rồi dần dần biến thành một sự hối hận.
Sau bữa tiệc sinh nhật, khách mời từ từ vãn dần, đến 8h bọn họ cũng rời đi. Đêm nay là đợt nhiệt giảm sâu lần thứ hai trong mùa đông, gió lạnh cắt da cắt thịt, thông báo Hải Thị chính thức bước vào thời kì tam cửu thiên [1]. Từ tòa nhà đến xe chỉ cách một đoạn đường nhỏ nhưng đầu vai Lê Chi vẫn bị sương làm cho ướt nhẹp.
[1] Tam cửu thiên: Đề cập đến khoảng thời gian lạnh nhất trong năm. Phương pháp tính cụ thể bắt đầu từ ngày đông chí, cứ mỗi chín ngày sẽ được tính là một “cửu”, đến chín ngày thứ ba sẽ là tam cửu thiên, là thời điểm lạnh nhất.
Hơi ấm trong xe ập đến khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
Chiếc Bentley vượt qua cầu Minh, đi qua Tân Thủy Đại Đạo vào nội thành. Đèn đường đột ngột sáng bao trùm lấy màn sương rét buốt. Quầng sáng ngưng tụ như những bông tuyết ngưng đọng trong không khí. Tống Ngạn Thành ngồi bên cạnh cô, suốt quãng đường không hề nói lời nào, cứ thế mặc kệ thời gian chậm rãi trôi.
Lê Chi thấp thỏm, suy nghĩ cả chặng đường.
Tới đèn xanh đèn đỏ, Tống Ngạn Thành cuối cùng cũng mở miệng: “Thu dọn đi rồi chuyển qua đây.”
Sự kìm nén trong lòng Lê Chi vụt cháy thành than, biến thành một ngọn lửa lớn. Cô nói chắc như đinh đóng cột: “Không được.”
“Chúng ta đã ký hợp đồng.”
“Trong hợp đồng không có điều khoản phải sống chung!”
“Nhưng theo điều khoản hợp đồng, vào những thời điểm mà tôi yêu cầu cô nhất định phải phối hợp với tôi vô điều kiện.”
Lê Chi mắng thầm đúng là đồ điên.
Tống Ngạn Thành nói nhẹ như bâng: “Đơn phương làm trái với hợp đồng, cô cứ chờ tới lúc nhận được văn bản của luật sư đi.”
Dựa vào tâm địa của độc dược trần gian, chắc chắn anh sẽ khiến cô phải bồi thường một khoản khổng lồ. Lê Chi im lặng, vừa mắng chửi vừa hối hận. Cô hít sâu một hơi, giải thích: “Lịch trình của tôi kín mít rồi!”
Tống Ngạn Thành nhìn thẳng vào người cô, hơi cao giọng: “Kín mít?”
Lê Chi cây ngay không sợ chết đứng nhìn lại anh.
“Để tôi nhắc lại cho cô, một năm rồi cô không quay một bộ phim truyền hình nào, đại ngôn không, show giải trí không, quảng cáo cũng không nốt. Tác phẩm gần đây nhất của cô là một bộ phim cổ trang từ hai năm trước, xuất hiện ngay từ tập 1 nhưng bị “giết” sau năm phút. Ừ, lịch trình kín thật.”
Lê Chi á khẩu không trả lời được, vừa giận vừa thấy chột dạ.
Kiên nhẫn trong Tống Ngạn Thành đã cạn kiệt, không phải thương lượng mà là thông báo: “Bắt đầu từ ngày mai chuyển đến ở cùng tôi.”
Hết chương 7
Spoil:
“Anh đổi người khác đi.”
“Được thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!