[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại - Chương 70: Gặp lại huroi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại


Chương 70: Gặp lại huroi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

‘Cửa sổ trạng thái’

<figcaption>Grid chap 70</figcaption>

Sau 3 ngày vật vã, tôi đã lên cấp nhanh chóng bằng việc tiêu diệt Orc Sương Giá. Lúc tôi mới đặt chân tới ngôi làng này thì cấp độ của tôi chỉ mới ở 45 và giờ thì tôi đang ở cấp 83.

“3 ngày…. Lên cấp 83 chỉ trong 3 ngày….”

Cái thời mà tôi còn là một Chiến binh, tôi dành cả năm trời để đạt cấp 80. Nguyên do là vì thiếu tài năng lẫn khả năng tài chính, nhưng tôi lại đi đổ cho hệ thống. Tuy nhiên, giờ đây tôi đã có thể bắt kịp với cấp độ ngày xưa chỉ trong 3 ngày. Có vẻ khó tin nhưng đó là sự thật.

“Trong quá khứ, có lẽ mình chưa ‘thực sự’ chơi game… Hay là vì bây giờ mình toàn sở hữu những thứ gian lận…?” Tôi kết luận rằng bản thân vẫn chưa thực sự tìm hiểu kỹ về game lúc trước.

“Nếu nghĩ kĩ thì, có người có lên tận cấp 100 chỉ trong 1 tháng nhờ mua một món trang bị tốt. Nên việc mình lên 38 cấp trong 3 ngày cũng chẳng phải gì to tát.”

Tôi mở rương vật phẩm trong khi nhận ra lần nữa rằng Tiền là số một. Giờ đây kho vật phẩm của tôi được lấp đầy bởi 40 bộ da Orc Sương Giá, 60 viên đá quí cổ, Rìu một tay, cung và 3 mảnh Vảy sylphid ,

“Mình kiếm thêm được 580 vàng… Nguồn thu nhập không quá tệ.”

Tôi huýt sáo với tâm trạng vui sướng, rồi đột nhiên lạnh cả sống lưng.

“Chờ đã, mình chỉ kiếm được có 3 mảnh Vảy sylphid ?”

Tôi đã bị việc lên cấp che mắt khiến tôi quên mất trong 1 khoảnh khắc, vì lí do gì mà tôi lại đi săn Orc? Tôi đang thu thập 20 Vảy sylphid ! Nhưng tôi chỉ kiếm được 3 mảnh sau 3 ngày săn quái?

“Cái quái gì thế này? Sao chỉ có 3 mảnh? Mình đã săn tận 80 con Orc cơ mà!”

Điều đó có nghĩa rằng xác xuất Vảy sylphid xuất hiện khi săn quái là cực kì thấp! Huroi bước tới chỗ tôi khi tôi muộn màng nhận ra sự thật phũ phàng ấy.

“Grid, xin chào.”

Huroi đã quan sát tôi một thời gian. Tôi cũng biết điều đó nên cũng không bất ngờ trước sự xuất hiện của anh ta.

“Ah, anh tới rồi đấy à.”

“Ặc? Grid! Ngài bị đập vào đầu sao? Ngài có sao không?”

“Anh đang nói gì thế?”

“Không không không, không phải thế này lạ lắm sao? Bình thường thì ngài sẽ nguyền rủa và bảo tôi biến đi cho khuất mắt ngài!”

“Oh, đúng thật. Vậy anh muốn tôi chửi thề mỗi lần gặp anh à?”

Huroi ngay lập tức lắc đầu phủ định,

“Không, tôi không bao giờ muốn thế. Cứ như thế này thì tốt hơn, tôi mừng vì ngài đã công nhận tôi.”

Huroi gãi đầu và cười tươi. Trước kia, đối với tôi thì Huroi không khác gì một tên điên, nên tôi cũng không muốn dính dáng gì tới anh ta. Nhưng bây giờ đã khác, nhờ việc cứu Huroi mà tôi mới có danh hiệu [Sứ giả Công lý ], và nhờ nó mà tôi đã trở nên mạnh hơn và việc săn Orc cũng dễ dàng hơn.

Tôi quyết định ngừng phớt lờ Huroi và bắt đầu một cuộc nói chuyện với anh ta.

“Huroi này, tôi hiểu lí do mà anh nghĩ rằng tôi là một vị cứu tinh. Dù gì thì tôi cũng là người cứu anh khỏi ngục tối mà. Nhưng tại sao anh lại muốn phục vụ tôi?”

Mắt Huroi tròn xoe khi tôi bày tỏ ý định trò chuyện, rồi anh ta giải thích với một nét mặt bừng sáng.

“Đâu chỉ đơn giản là mắc kẹt trong ngục tù, tôi lúc đó đang làm một nhiệm vụ không được phép đăng xuất trong 50 giờ theo thời gian thực. Tôi như bị mắc kẹt với việc cách ly hơn 200 giờ trong game. Khoảng thời gian đó đối với tôi không khác nào địa ngục… Nhưng Grid là người đã cứu tôi khỏi chốn địa phủ trần gian đó.”

“Hả? Cái gì? Không không, cái nhiệm vụ vô lí gì thế? Không được đăng xuất và dành hơn 50 tiếng theo thời gian thật và bị giam giữ một mình? Cái nhiệm vụ như thế mà có thể tồn tại được à?”

Nhìn tôi có vẻ không tin vào những gì Huroi vừa kể, anh ta giải thích,

“Vì đó là một nhiệm vụ để nhận nghề thứ hai nên khó là phải thôi.”

“Cái gì?”

Tôi có nghe nhầm không nhể? Tôi đâu có nghe lộn đâu? Tôi nghi ngờ những gì tai mình vừa nghe nên lặng thầm áp sát Huroi và hỏi,

“Nhiệm vụ hạng S? Và phần thưởng là nghề thứ hai? Đúng thật chứ?”

Huroi nhìn tôi với ánh mắt kiên định và trả lời, “Đúng là thế.”

Tôi nắm lấy vai Huroi với đôi tay không ngừng run. Hít một hơi thật sâu, tôi hỏi tiếp,

“Có lẽ nào… người đầu tiên sở hữu nghề thứ hai là anh?”

Huroi cười giả lả, “Đúng thế. Hahahah! Ngài ngạc nhiên chứ? Tôi luôn bất ngờ mỗi khi thấy tin về mình trên ti vi. Hahaha! Vận may cả đời có một này là nhờ ngài Grid cả!”

“ … Anh nên phục vụ tôi từ này về sau đi.”

Kwack!

Tôi dồn lực vào đôi bàn tay đang nắm lấy vai Huroi. Tôi đã đầu tư đa phần điểm chỉ số có được trong 3 ngày qua vào điểm sức mạnh. Vì thế nên Huroi không thể chịu nổi sức mạnh đã được tăng cường của tôi và run rẩy vì đau đớn.

“G-Grid…?”

“Ugh! Kuooh!”

Tôi không thể nói được vì cơn giận sôi sục của tôi. Sự ghen tị của tôi đã tăng lên. Người đầu tiên có được nghề thứ hai là Huroi! Ngoài ra, tôi là người đã giúp anh ta có được nghề thứ hai!

“Đây là … Tôi không biết rằng tôi đã rất may mắn khi đã mang đến cho anh vận may hoàn hảo!” Tôi nắm lấy cổ Huroi và hét lên. “Cậu, Cậu là người phục vụ tôi suốt đời! Tôi sẽ là chủ nhân của cậu từ ngày này trở đi! Cậu là người hầu của tôi! Tên khốn may mắn chết tiệt này!

“Ă-ặccccc! Đã rõ. Không phải tôi đã thề rồi sao? Nên mong ngài bỏ tay khỏi vai tôi…. Tôi- tôi không thở được….!”

Vào ngay cái lúc tôi đang khó ở….

Kuuuong! Kuuong!

Tiếng bước chân như sấm rền đang áp sát từ rìa làng. Huroi và tôi trở nên cảnh giác khi cảm nhận cả mặt đất đang rung chuyển, rồi chúng tôi phát hiện một con Orc cao hơn 4m.

“Cái gì thế….?”

Con orc kia to tựa như loài Ogre khổng lồ! Huroi nhận định trong kinh ngạc.

Đó hẳn là tù trưởng Orc Sương Giá! Nó là Boss cấp 140, và hẳn nó đã tới đây sau khi nghe tiếng đồng loại than khóc vì bị ngài tận diệt.”

“…”

Chắc chắn là thế, bởi cái tên [ Tù Trưởng tộc Orc Sương Giá ] đang lơ lửng trên đầu con quái vật. Tên của nó sáng tựa màu vàng ánh kim, và thêm 11 con orc Sương giá xuất hiện đằng sau con Tù trưởng.

Tôi ra lệnh cho Huroi, “Câu giờ cho tôi trốn khỏi đây!”

Huroi có nghĩa vụ phải hi sinh cho tôi. Tôi đã lên kế hoạch bỏ rơi anh ta và đào thoát một mình… Vậy thì tại sao… mà Huroi lại đi theo tôi thay vì ở lại????

“@!($#@*$&*@!^$! Anh làm cái quái gì thế? Không phải anh đã thề rằng tôi là chủ nhân của anh sao? Thế thì tại sao anh lại không nghe lệnh tôi?”

Huroi đuổi theo tôi và giải thích.

“Không cần đâu! Nếu hợp sức lại thì chúng ta có thể hạ nó!”

“Hả?”

Thấy tôi ngần ngại, Huroi giải thích.

“Nghề thứ hai mà tôi nhận được là [ Cộng Sự của Sứ giả Công Lý ]! Khi tôi ở cùng [ Sứ giả Công lý ], mọi chỉ số của tôi sẽ tăng thêm 20%. Tôi hiện đang ở cấp 138 và ngài cũng đã áp đảo những kị sĩ lúc trước nên nếu chúng ta chung sức thì việc hạ con Boss cấp 140 là hoàn toàn có thể!”

Huroi tràn đầy tự tin khiến tôi chợt nhớ lại hình ảnh mà anh ta chặn đường kiếm của tên kị sĩ bằng cả thân mình.

‘Đúng rồi nhể. Tên khốn này cũng cực kì mạnh. Và mình cũng đã mạnh hơn trước nhiều!’

Ngay từ đầu mà nói, Boss ngoài bãi săn yếu hơn nhiều so với Boss Hầm ngục. Chỉ có những con siêu mạnh như Kẻ Bảo Vệ Rừng nhưng bọn chúng thường là những trường hợp hiếm hoi.

‘Mà chưa kể, những người chơi trong bảng xếp hạng chung thường xử lí mấy con này một mình thôi đấy?’

Nếu một người sở hữu Nghề Huyền Thoại và một sở hữu Nghề thứ hai hợp lực, thì cuộc săn boss cấp 140 với hai người là hoàn toàn có thể chứ?

‘Được rồi.’

Tôi quyết định không chạy trốn nữa, nắm chặt lấy con dao găm và cảnh báo Huroi,

“Này! Anh đã nói rằng anh đến đây đơn thuần là để giúp tôi thôi đúng chứ? Vậy thì tất cả vật phẩm từ con Boss này đều là của tôi hết!”

“Ngài đang nói gì thế…?”

“Hả? Không phải anh đã thề sẽ phục vụ tôi sao? Và anh đang định cuỗm lấy vật phẩm của chủ nhân đấy à?”

“Không, chỉ việc có thể chiến đấu cùng ngài thôi đã khiến tôi mừng rồi. Nghề thứ hai của tôi chỉ có thể tỏa sáng khi ở cùng ngài.”

“Tốt, bắt đầu thôi nào!”

Tôi thiết lập việc chia vật phẩm chỉ có đội trưởng nhận được và mời Huroi vào tổ đội.

Vì ở cùng một tổ đội nên chúng tôi có thể xác nhận cấp độ của người kia, nhưng nghề thì không. Huroi sốc khi thấy cấp độ của tôi.

“G-Grid? Điều này có thật không? Ngài chỉ mới cấp 83?”

“Thì sao nào? Anh có phàn nàn gì à?”

“Không, tôi chỉ đang tự hỏi, làm cách nào mà một người chơi cấp 83 có thể áp đảo kị sĩ và tiêu diệt Orc Sương giá. Ah! Có lẽ ngài sở hữu một Nghề ẩn? Một trong những Nghề Sử Thi mà chỉ 3 người trên thế giới này sở hữu…!”

Nghề Sử Thi á? Tôi đâu có thấp kém thế. Tôi có Nghề Huyền Thoại cơ. Nhưng tôi cảm thấy chẳng cần thiết để nói ra.

“Ờ thì, kiểu vậy đấy. Này, không phải tốt hơn nên diệt bọn nhãi nhép kia trước khi tập trung vào con boss à?”

“Huh? À, phải rồi. Đúng vậy?”

“Được rồi, tôi sẽ lo liệu bọn quái kia trong khi anh thu hút sự chú ý của con boss đi.”

“T-tôi? Ah, đúng thế! Đã hiểu! Đương nhiên là tôi sẽ làm chuyện đó!”

Huroi di chuyển tới hướng con tù trưởng và hét lớn,

“Này, con ml! Đối thủ của mày là tao! Cái thứ[email protected][email protected]#!$!$!”

“….”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người chửi thề còn tệ hơn cả tôi!

Gràooooo-!

Con Tù trưởng bừng bừng lửa giận trước những ngôn từ đả kích kia và chuyển mục tiêu sang Huroi. Tôi đối mặt với 11 con Orc còn lại trong khi con Tù trưởng đuổi theo Huroi và ngay lập tức kích hoạt năng lực của bản thân

“ 『 Thợ rèn Giận dữ 』! 『 Công lý Tối Thượng 』!”

Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN