Chiều Em Đau Cả Trái Tim - Chương 19: Tớ, thích, cậu, cách, xa, tớ, một, chút!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Chiều Em Đau Cả Trái Tim


Chương 19: Tớ, thích, cậu, cách, xa, tớ, một, chút!


Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Kỷ nghỉ lễ Quốc khánh đã qua ngày thứ 2, vốn đã hẹn gia sư học bù rồi, nhưng vì Thời Hạ bị ốm nên đành hoãn lại, mãi đến ngày thứ 3 của kỳ nghỉ mới bắt đầu học.

Hời cái sau một cơn sốt, Thời Hạ cảm thấy những kí ức xa vời của cô hình như đã quay trở lại rồi, các kiến thức thời trung học cũng theo cơn bệnh đó mà tới.

Mấy cái công thức đã quên từ lâu, bài khóa cần học thuộc cũng trở nên rõ ràng trong đầu cô.

Bây giờ giáo viên giảng bài cô cũng hiểu được tám chín phần mười, so với tình trạng nghe như vịt nghe sấm mấy ngày trước quả thực tốt hơn rất nhiều lần.

Thời Hạ lấy violon đã nhiều năm không tập ra kéo thử, vậy mà giống như ngày hôm qua cô vẫn còn luyện ấy, vô cùng thuần thục.

Thời Hạ khá hưng phấn chạy đi gảy thử đàn tranh với họa thử vài nét trên tranh, quả nhiên, vô cùng có cảm hứng.

Này là trong bệnh được phúc đấy à?

Trong kỳ nghỉ, Thời Gia Hoan có về nhà một lần, cho Thời Hạ rất nhiều đồ linh tinh, nhưng ở được một đêm đã phải đi rồi.

Tuy rằng đi về khá vội vàng, nhưng Thời Gia Hoan bảo công việc tiến hành khá thuận lợi, nhanh thôi là có thể về rồi.

Hai ngày nay vẫn là Thẩm Nhất Thành đưa cô đi tiêm, sau khi tiêm xong, Thẩm Nhất Thành lại bắt đầu biến mất không thấy bóng dáng đâu, mãi đến tối mới về.

Thời Hạ mỗi ngày đều chìm trong bể khổ học hành, còn Thẩm Nhất Thành cả ngày chẳng thấy mặt bở, chơi tới điên cuồng sung sướng luôn.

Thời Hạ càng nghĩ càng thấy ghen tị, trộm lấy bài tập tiếng Anh của Thẩm Nhất Thành ra, làm bài thay cậu.

Đúng lúc đang múa bút thành văn, có người gõ gõ mặt bàn, Thời Hạ ngẩng đầu, “Chú muốn mua gì ạ?”

Lâm Vận với Thẩm Nhất Thành về nhà ngoại, dì giúp việc của siêu thị đang xếp hàng ở kho, Thời Hạ đành hỗ trợ trông cửa.

“Thẩm Nhất Thành có đây không?” Người vừa đến là một người đàn ông hơn 30 tuổi, người mặc vest thẳng thớm, giống tầng lớp trí thức ở khu trung tâm tài chính vậy.

Thời Hạ, “Cậu ấy không có ở đây.”

“Cháu có biết khi nào cậu ấy về không?”

“Cháu không rõ nữa, nếu chú tìm cậu ấy thì có thể gọi điện hỏi thử.”

Người đàn ông nhìn quanh siêu thị một lần sau đó xoay người đi ra ngoài, cúi người nói chuyện với người ngồi trên ghế sau của chiếc Audi màu đen mấy câu.

Từ góc nhìn của Thời Hạ có thể thấy người đàn ông qua tấm kính hở ra một nửa của xe, nhưng dáng vẻ ra sao thì nhìn không rõ lắm.

Xe không đi, dường như là đang đợi.

Ngày tháng 10 trời vẫn sáng rất lâu, xe đứng đấy đợi hơn hai tiếng, mãi cho đến khi sắc trời đã đen kịt.

Thẩm Nhất Thành bước từ taxi ra, liếc thấy Audi đứng bên đường.

Cửa sau xe mở ra, một người đàn ông đeo kính bước xuống, một thân tây trang xám đậm, đầu tóc gọn gàng, trông rất nho nhã.

Thẩm Nhất Thành hơi cau mày, dừng chân nhìn ông ta, không nói gì.

Thẩm Nam Bình bước tới, dừng lại trước mặt Thẩm Nhất Thành.

Tuy ông ta không thấp lắm, nhưng đứng trước mặt Thẩm Nhất Thành 1m86 thì vẫn lùn hơn nhiều, phải ngửa đầu lên mới đối mặt được với Thẩm Nhất Thành.

Thẩm Nam Bình đánh giá Thẩm Nhất Thành một hồi, mở miệng nói, “Gầy đi rồi.”

Thẩm Nhất Thành mặt không biểu cảm, “Có chuyện gì thì nói nhanh, đừng vòng vo tốn thời gian.”

Thẩm Nam Thành dường như đã quen với thái độ của Thẩm Nhất Thành từ lâu, “Nghe nói hai ngày trước con đến bệnh viện của Lão Dương làm loạn.”

Câu của Thẩm Nam Bình không phải câu nghi vấn mà là trần thuật, có thể thấy được ông ta đã biết hết rồi.

“Làm loạn?” Thẩm Nhất Thành cười lạnh, “Này phải xem định nghĩa “làm loạn” của ông là gì đã, đối với ông thế là “làm loạn” rồi, còn với tôi mà nói, tôi mà đã “làm loạn” thì việc không chỉ dừng ở đấy đâu.”

Thẩm Nam Bình nhíu mày, “Cái tính này của con bao giờ mới sửa được thế?”

Thẩm Nhất Thành phiền chán, “Thế ông còn có việc gì không? Không thì tôi đi đây.”

Thẩm Nhất Thành định đi, Thẩm Nam Bình lại nói, “Con yêu sớm à?” Đưa bạn nữ đến bệnh viện làm loạn, cũng không phải cách làm việc của Thẩm Nhất Thành ngày thường lắm, trừ khi bạn nữ kia vô cùng quan trọng đối với cậu.

Thẩm Nhất Thành dừng bước, híp híp mắt nhìn ông ta, “Chắc ông không dở hơi tới mức đi xa thế đến đây để hỏi tôi câu này đấy chứ?”

“Bố chỉ quan tâm con thôi, một năm nữa là con thi đại học rồi, bố hy vọng con sẽ dành toàn bộ sức lực cho việc đó, đừng để bị phân tâm.”

“Mấy câu này giữ lại cho đứa con “hời” của ông đi, đừng đến dạy bảo tôi làm gì.”

Sắc mặt Thẩm Nam Bình xấu hẳn đi, phải ngưng một hồi để bình tâm nguôi tức, “Nhất Thành, bố chỉ đến để quan tâm con thôi, con không cần có nhiều địch ý đến thế.”

Thẩm Nhất Thành thản nhiên liếc ông ta, hỏi lại, “Tôi có địch ý thì sao nào?”

Thẩm Nam Bình thở dài, giọng nói mềm đi, “Bố không phản đối việc con làm, nhưng hiện tại con vẫn đang còn nhỏ, nhiều chuyện con không hiểu hết, đợi khi con thi đại học xong con sẽ nhận ra thế giới bên ngoài tuyệt vời hơn cái chỗ này nhiều.”

“Thế giới bên ngoài tuyệt hơn nơi này nhiều?” Thẩm Nhất Thành ngắt lời ông ta, cười lạnh, “Điều này không cần thi xong đại học tôi cũng biết, lấy tấm gương tốt là ông bố này đây, thế giới bên ngoài quả là tuyệt hơn nhiều nhiều.”

Thẩm Nam Bình bị Thẩm Nhất Thành mỉa mai đến mức nghẹn họng luôn.

Trên mặt Thẩm Nhất Thành viết rõ mấy chữ t kiên nhẫn” rồi, cất bước rời đi.

Thẩm Nam Bình vẫn chưa chịu từ bỏ cuộc chơi, lại nói sau lưng cậu, “Nhất Thành, con cũng là người trưởng thành….”

“Không cần ông nhắc tôi cũng biết tôi là người trưởng thành rồi, mới có thể bình tĩnh nói chuyện với ông, lòng không suy suyển gì, chứ nếu tôi mà chưa trưởng thành, ông nghĩ ông còn đứng đây mà nói với tôi được cơ à?”

Đối với đứa con này, trước giờ Thẩm Nam Bình đều phải bó tay cả, quan trường lươn lẹo cả đời, nhưng lúc đối mặt với con mình, một câu cũng nghẹn không nói nen lời.

“Con không sợ bố làm gì con bé kia à, nghe bảo bố con bé đấy có dự án liên quan tới chính phủ?”

Thẩm Nhất Thành khựng người, quay đầu nhìn về phía Thẩm Nam Bình, ý lạnh trong mắt tựa như dao sắc phóng về phía ông ta.

Thẩm Nam Bình không khỏi rùng mình trong lòng, ánh mắt của Thẩm Nhất Thành y hệt như ánh mắt cậu nhìn ông ta vào ngày ông ta ly hôn.

“Thẩm Nam Bình, ông có thể thử.” Thẩm Nhất Thành thong thả nhả chữ, nhưng ngữ khí lại lạnh như băng vậy.

“Hay là con theo bố về thành phố A đi, bố tìm cho con một trường tư thật tốt, với thành tích của con, trường học trên cả nước tùy con chọn.” Có yêu sớm hay không Thẩm Nam Bình cũng chẳng quan tâm lắm, mấy đứa nhóc 17 18 tuổi, yêu đương cũng là chuyện thường tình, muốn đưa Thẩm Nhất Thành về thành phố A mới là mục đích chính của ông ta.

Thẩm Nhất Thành cụp mắt, biểu cảm không đổi, giây tiếp theo, cậu rút điện thoại ra gọi điện.

Thẩm Nam Bình thấy có gì sai sai, “Con gọi cho ai?”

Thẩm Nhất Thành giọng điệu bình bình, “Gọi cho ông nôi, thông báo cho ông nội một câu ngày mai tôi đi đồn công an đổi họ.”

Thẩm Nam Bình giật điện thoại trong tay cậu, vội vàng trách cứ, “Con định làm ông nội con tức chết à?”

Thẩm Nhất Thành nhướng mày, “Thẩm Nam Bình ông đừng có ép tôi, cũng đừng áp chế tôi làm gì, để đôi phó ông tôi còn nhiều biện pháp lắm!”

Thẩm Nam Bình chán hẳn, Thẩm Nhất Thành từ bé đến giờ đã không chịu nghe quản giáo rồi, cậu lại còn là bảo bối trong lòng ông già nữa, Thẩm gia chỉ có mình thằng cháu đích tôn này thôi, cho dù cậu muốn hái sao trên trời, ông già trong nhà cũng sẽ nghĩ cách hái cho cậu.

Cũng bởi vì chuyện ly hôn với Lâm Vận, Thẩm Nhất Thành chọn ở với mẹ, đã hơn một năm ông già không nói chuyện với ông ta rồi, mãi tới gần đây mối quan hệ giữa hai bố con họ mới dịu đi một chút.

Thẩm Nhất Thành nói đúng, để đối phó ông ta, có quá nhiều cách.

Đứa con này của ông tàn nhẫn giống hệt với người cha xông pha chiến trận của ông ta vậy, người làm cha như ông ta cũng chẳng quyết đoàn bằng cậu đâu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ông già lại yêu thương Thẩm Nhất Thành đến như thế.

*

Thời Hạ ngồi trong siêu thị có thể nhìn thấy Thẩm Nhất Thành đang nói chuyện với người kia, nhưng lại chẳng thể nghe được nói gì.

Đến lúc Thẩm Nhất Thành đi vào, mặt vẫn vô cảm như thường, nhưng cái cảm giác dọa người kia của cậu quá rõ ràng, khiến người ta không thể làm ngơ nổi.

Thời Hạ còn chưa kịp nói gì, siêu thị lại có người tới, “Anh Thành, hai hôm nay anh đi đâu đấy? Tìm anh chơi bóng cũng không thấy người đâu.”

Thịnh Thác Lý mồ hôi dầm dề, dùng đồng phục bóng rổ lau mồ hôi, “Hình như em vừa thấy bố anh hay sao ấy.”

Thẩm Nhất Thành không trả lời, bước vào gian trong rót một cốc nước uống sạch.

Thịnh Thác Lý tựa cửa lí ríu, “Bố anh làm quan to thế còn dành thời gian về thăm anh, coi như là cũng có tâm với anh rồi.”

Thẩm Nhất Thành lườm một cái, Thịnh Thác Lý làm động tác kéo khóa miệng mình.

Thịnh Thác Lý xoay người, bỗng nhìn thấy Thời Hạ đang ngồi sau quầy thu ngân, giật bắn mình, “Thời Hạ, sao cậu lại ở đây?”

Thời Hạ, “…”

Một người sống sờ sờ như cô đây mà không có cảm giác tồn tại đến mức đấy cơ à?

Thịnh Thác Lý nhìn Thẩm Nhất Thành, lại nghía nghía Thời Hạ, cảm giác hình như cậu ta đoán đúng rồi.

Hai người này chắc chắn có gian tình!

Thịnh Thác Lý thấy vẻ mặt không mấy nhiệt tình của cậu cũng không ép gì nữa, tiện tay cầm quả táo kháo kháo đi ra, “Anh không đi thì em đi đây.”

Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ thấy Thẩm Nhất Thành không vui, muốn nói gì đấy lại chẳng biết nên nói gì.

Thế mà Thẩm Nhất Thành lại mở lời trước, “Cậu không tò mò à?”

Người bình thường kiểu gì chẳng có lòng hiếu kỳ với mấy chuyện này!

Thời Hạ suy ngẫm một hồi, nghiêng đầu nhìn câu, “Thế tớ nói “tớ tò mò” hay “không tò mò” thì cậu sẽ vui hơn?”

Thẩm Nhất Thành, “…”

Thời Hạ, cậu là đồ thiểu năng trí tuệ đấy à?

“Thật ra cuộc sống này là thế mà, toàn là drama máu chó không à, nhưng chỉ có hoàn cảnh khó khăn mới làm nên nhân tài thôi.” Cô cũng không mấy hiểu về gia đình Thẩm Nhất Thành, nhưng cũng từng nghe vài câu buôn dưa lê bán dưa chuột của hàng xóm.

Bố của Thẩm Nhất Thành làm cho cơ quan hành chính huyện, sau đó được điều đi, chức không nhỏ.

Còn về vấn đề giữa ông ta và Lâm Vận, ông ta là một tên rác rưởi cặn bã đúng chuẩn, đứng núi này trông núi nọ.

Thời Hạ rút hai cậy kẹo trong túi quần ra, đưa cho Thẩm Nhất Thành một cây, “Có người nói nếu lòng cảm thấy đau khổ, thì ăn ngọt là được, không buồn được nữa đâu.”

Thẩm Nhất Thành nhìn chằm chằm que kẹo cô đưa, biểu cảm vô cùng khó hiểu phức tạp.

Thời Hạ đợi mãi vẫn không thấy cậu cầm lấy kẹo, thế nên bóc vỏ kẹo, nhón chân, đút thẳng vào miệng cậu luôn.

Thẩm Nhất Thành ngậm kẹo, hai người đối mắt nhìn nhau khoảng tầm nửa phút, Thời Hạ cuối cùng không nhịn nổi nữa mở miệng, “Thẩm Nhất Thành, vừa nãy có phải cậu có cảm giác có một nồi canh gà siêu toa khổng lồ dội thẳng lên đầu cậu không?”

Thẩm Nhất Thành, “…”

Không khí có chút xấu hổ.

Thời Hạ sờ sờ chóp mũi, quay đầu nhìn ra ngoài siêu thị.

Bây giờ vừa lúc qua giờ cơm tối, bên ngoài có rất nhiều trẻ con đang chạy nhảy.

Bọn nhóc thời đấy đang thịnh chơi trượt ván, mấy đứa nhóc trong tiểu khu hầu như đứa nào cũng có một cái ván trượt.

Mấy tên nhóc đấy cũng lợi hại ra phết, một đám nghịch khá thạo, trượt thẳng, trượt ngược lại này, ngồi trượt này, lên dốc xuống dốc các thứ…

Thời Hạ tỏ vẻ hâm mộ.

Vừa lúc bà Vương dưới lâu dẫn cháu gái qua chơi, Thời Hạ không kìm được, “Lệ Lệ, cho chị chơi xíu được không?”

Thật ra hồi cô đi học rất thích chơi ván trượt, nhưng tiếc là không có tí tế bào vận động nào, thế nên không được như nguyện.

Thẩm Nhất Thành trông cô có vẻ tự tin lắm, nghĩ chắc cô biết chơi, cũng không thèm quản cô nữa, tựa người vào cửa nhìn qua.

Ván trượt bốn bánh, phải đứng lên trước rồi chỉnh chân eo các thứ cho cân bằng.

Thời Hạ bám tay Lệ Lệ đứng lên mãi không được, Lệ Lệ nắm lấy tay cô, “Chị phải xoay lại, đúng rồi, thử động chân đi, sau đó cho ván trượt chạy về trước một chút, thế mới cân bằng được.”

“….Nhưng chị không cần lắc lắc xoay xoay như nhảy Disco thế đâu…”

Thời Hạ, “…”

Thời Hạ dần dần nắm vững được các thao tác, “Lệ Lê, em thả tay để chị tự thử xem.”

“Thế chị nhớ cẩn thận chút nha.”

Lệ Lệ buông tay, không đợi Thời Hạ phản ứng kịp, ván trượt dưới chân đã cong cong quẹo quẹo trượt vù vù.

“Á…”

Đến lúc Thẩm Nhất Thành thấy có gì đấy không ổn, bước chân chạy ra mới với được tay thì đã nghe người nọ “bùm” một phát, ngã như chó gặm bùn trước chân cậu.

Tay của Thẩm Nhất Thành vẫn còn duỗi ra trên không trung…..

Không khí lặng ngắt đến đáng sợ.

Thời Hạ quỳ rạp trên đất, ảo não nhắm chặt mắt lại.

Má cái thứ thù oán quái quỷ gì vậy!!!

Thời Hạ đứng từ dưới đất dậy, Thẩm Nhất Thành khoanh tay lại, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, thấy không có vấn đề gì mới không nhịn được nữa cười lên.

“Thời Hạ, cậu thành công rồi đấy.”

Thời Hạ nhíu mày, “Gì cơ?”

Thẩm Nhất Thành, “Làm tôi vui vẻ thành công rồi.”

Thời Hạ, “…”

Thời Hạ trả lại ván trượt cho Lệ Lệ, phủi phủi đất trên người xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Nhất Thành.

“Thẩm Nhất Thành, cậu có biết tớ thích nhất điểm gì ở cậu không?”

…..

Đáy mắt Thời Hạ ánh lên tia sáng, đến lúc nhìn qua cậu lại như dòng suối trong lành nhiễm sương mù vậy.

Trái tim của Thẩm Nhất Thành nhảy lên đập bịch bịch từng hồi, ngón tay đặt bên người bất giác nắm chặt thành quyền.

Thời Hạ nhìn cậu, đôi môi hồng hào nhẹ nhàng mấp máy, gằn từng chữ một, “Tớ, thích, cậu, cách, xa, tớ, một, chút!”

…..

Mãi đến khi Thời Hạ đã đi xa rồi, Thẩm Nhất Thành vẫn đang đứng đực tại chỗ.

Năm phút sau.

“** mé…”

Thẩm Nhất Thành nhịn không được chửi thề một câu.

Hình như cậu vừa bị giỡn mặt rồi!

*

Kỳ nghỉ Quốc khánh chớp mắt đã kết thúc, thứ 4 là phải đi học lại rồi.

Thời Hạ vừa bước vào lớp đã thấy đại biểu các môn đang thu bài tập về nhà.

Thu xong thì giáo viên chưa chắc đã xem, nhưng chắc chắn là phải nộp.

Chỗ ngồi của Thẩm Nhất Thành vẫn như cũ chẳng có bóng người, Thịnh Thác Lý với Lý Hoàn đang úp mặt trên bàn chép bài tập.

Thời Hạ gặp Mạc Mạt ở cửa, Mạc Mạt tựa như không thấy cô, không nói câu nào.

“Á ai làm bài tập Anh chưa, cho tớ mượn tham khảo tí đi.”

Thịnh Thác Lý gào một câu, không ai đáp lại cậu ta,

Thời Hạ cảm thấy sự ngượng ngùng của cậu, vì thế nói, “Tớ làm rồi, cậu có muốn chép không?”

Thịnh Thác Lý tranh thủ nhìn cô một cái, “Bà cô ạ, cậu đừng chơi tớ nữa!”

Thời Hạ, “…”

Cô đang bị kì thị đấy à?

Tiết thứ 2 là tiết Tiếng Anh, trước tiên là phát bài kiểm tra tháng vừa rồi.

Thời Hạ làm được 103 điểm, cũng không gọi là tốt nhưng Thời Hạ vẫn hơi hơi vừa lòng.

Bên cạnh bài thi được phát ra còn có cả bài tập về nhà mới thu hồi sáng, giáo viên tiếng Anh vậy mà lại nhân lúc tiết tự học sáng kiểm tra hết bài tập rồi.

Cả lớp chỉ có mình Thẩm Nhất Thành không nộp bài tập.

Cũng bình thường cả, dù sao cậu cơ bản không viết cũng không nộp bài, lấy đâu ra để mà trả.

Sau khi chuông vang lên, giáo viên tiếng Anh bước vào, sắc mặt không ổn lắm.

Cầm đề trong tay đập đập lên bàn, “Thẩm Nhất Thành, cậu định lừa tôi hay là lừa chính bản thân cậu thế hả?”

Thẩm Nhất Thành mặt ngây cả ra, nhíu mày đứng dậy, “Gì thế ạ?”

“Cậu xem bài tập cậu làm đây này.” Giáo viên Tiếng Anh đập đập tờ đề trên bàn hai phát, trút hết bức xúc ra ngoài.

Thẩm Nhất Thành nhìn bài thi 149 điểm vừa được phát xong, cậu có làm thêm bài nào nữa đâu?

Thẩm Nhất Thành bước lên bục giảng nhận bài chỗ giáo viên, đây là đề bài tập về nhà hôm nghỉ, ngoại trừ bài luận với bài nghe ra, đề này được 48 điểm.

Trên đấy còn viết tên cậu, quả là nét chữ cậu.

Ừ…

Bắt chước giống phết đấy.

Thẩm Nhất Thành liếc liếc một cái, lúc liếc qua chỗ nào là thấy ánh mắt tràn đầy nghi ngờ thêm chút hưng phấn ở đấy.

Mấy ánh mắt đấy thiếu điều viết hẳn ra, “Lại có chuyện hay để hóng rồi.”

Giáo viên tiếng Anh trước giờ nổi tiếng hiền hòa, hiếm khi thấy giận ghê như vậy, người bị giận lại còn là thanh niên học giỏi Thẩm Nhất Thành.

Thời Hạ lấy vở che mặt, cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống.

Thẩm Nhất Thành thu hồi tầm mắt, nhìn qua chỗ giáo viên tiếng Anh, “Cô ơi phải phạt đứng đúng không ạ?”

Giáo viên tiếng Anh chẳng qua muốn mượn cớ thức tỉnh Thẩm Nhất Thành một chút, đừng vì mình học tốt mà sao nhãng học hành, ai mà ngờ được cậu lại thuận nước mà nổi lên.

Cô giáo tức hết cả ngực, chỉ ra cửa, “Ra ngoài hành lang mà đứng, đừng để tôi thấy mặt cậu nữa, cứ nhìn là bực hết mình.”

Thẩm Nhất Thành ra hành lang đứng phạt, mấy giáo viên đi qua đều chào hỏi cậu vài câu, “Thẩm Nhất Thành lại bị phạt đứng đấy à?”

Đúng lúc giáo viên thể dục đi qua, ôm lấy bả vai Thẩm Nhất Thành, “Đi chơi bóng đi?”

Thẩm Nhất Thành hất hất cằm về phía phòng học: “Tiết của giáo viên Tiếng Anh đấy, em sợ em đi theo thầy thì tối nay nhà thầy có biến căng luôn.”

Giáo viên thể dục hơi chột dạ, nhưng thấy ánh mắt đương nhiên của Thẩm Nhất Thành, cắn răng, “Đây không sợ! Đi!”

Thẩm Nhất Thành thuận thế đi cùng với giáo viên Thể dục luôn.

Thời Hạ hai ngày nay vô cùng ngoan ngoãn, cố gắng không nói với Thẩm Nhất Thành câu nào.

Dù sao cô cũng chột dạ mà!

Cũng may Thẩm Nhất Thành có vẻ như quên mất việc này rồi, không truy cứu nữa, Thời Hạ cũng dần quên đi.

Nhưng cô quên mất, tên Thẩm Nhất Thành này thù dai vô cùng.!

*

Tự học tối của cấp 3 dài 3 tiết, trường Thời Hạ bắt kịp cải cách giáo dục giảm bớt áp lực cho học sinh, thế nên trường điều chỉnh một chút, học sinh ngoại trú học xong hai tiết là được về rồi.

Nhưng cũng chỉ là nói cho có mà thôi.

Ai mà dám đi thì phải dám tán gẫu với ánh mắt sắc như dao lam cộng của chủ nhiệm lớp.

Anh ta không dùng ngôn ngữ để công kích bạn mà dùng ánh mắt để giết chết bạn.

Thời Hạ thấy Thẩm Nhất Thành đáng ra là nên về từ lâu rồi, thế mà qua một thời gian dài như thế cậu vẫn chưa về sớm bao giờ, ngoan ngoãn học hết 3 tiết tự học tối với mọi người.

Thời Hạ nhận ra, Thẩm Nhất Thành đi học nghịch điện thoại với ngủ là chuyện bình thường, nhưng đến tiết tự học tối không hề giả tí nào, thời gian tự học tối Thẩm Nhất Thành sử dụng cực tốt.

Chỉ là đề cậu làm Thời Hạ nhìn không hiểu mà thôi.

Đến tối thứ 6, Thẩm Nhất Thành có gì đó không ổn, mới tiết tự học tối thứ 2 đã đi rồi, trước khi đi còn dặn Thời Hạ lát về cùng với Thịnh Thác Lý.

Mấy ngày này Thời Hạ với Mạc Mạt trở mặt, Thời Hạ toàn cùng về với Thẩm Nhất Thành và Thịnh Thác Lý.

Thẩm Nhất Thành vừa đi không được vài phút, Lý Hoàn đã túm lấy tay Thời Hạ, “Đi, dẫn cậu đi xem trò hay.”

Thời Hạ bị cô lôi ra ngoài, vừa đi vừa càu nhàu, “Xem trò hay gì cơ chứ?”

Lý Hoàn không trả lời cô, chỉ nói, “Cứ đi rồi cậu sẽ biết.”

Lý Hoàn là học sinh nội trú, không có thẻ ra ngoài nhưng lại bám theo mấy học sinh ngoại trú đang về mà chuồn ra.

Lý Hoàn dẫn Thời Hạ tới một công trường bỏ hoang gần trường.

Trong công trường có nhiều bãi đất trống, Lý Hoàn đưa Thời Hạ lên một cái dốc nhỏ, từ chỗ này nhìn qua có thể thấy rõ được mấy người đang đứng trong con ngõ nhỏ sau tường.

Dưới bóng đèn đường mờ ảo, hiện ra bóng ba bốn người.

Cái người với đôi chân dài đang tựa lên tường kia hiện ra dưới ánh đèn đường, chói mắt vô cùng.

Trên thân nguyên bộ đồng phục màu xanh pha trắng, dáng người cao cao gầy gầy, tóc đen sạch sẽ gọn gàng cùng với sườn mặt trắng nõn.

Quả là dáng vẻ của học sinh ngoan tiêu chuẩn.

Có điều miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt có chút ngoan độc của cậu đều nói lên được cậu chẳng hề ngoan hiền như vẻ bề ngoài của cậu đâu.

Đứng bên cạnh cậu còn có một cậu nhóc khá cao nữa, trông còn đô hơn cả Thẩm Nhất Thành, từ góc nhìn của Thời Hạ không nhìn rõ được mặt của cậu ấy, nhưng có thể thấy được vài sợi tóc đỏ trên đình đầu.

Thời Hạ đã từng nhìn thấy một lần ở cổng trường hôm nọ, cậu ấy tới đón Lý Hoàn tan học.

“Đấy có phải bạn trai cậu không?” Thời Hạ nhỏ giọng hỏi Lý Hoàn.

Lý Hoàn có chút ngạc nhiên, “Sao cậu lại biết?”

Thời Hạ chưa kịp nói gì, người phía dưới đã mở miệng, “Sao, có nói không? Rốt cuộc có phải mày làm hay không?”

Thời Hạ nhìn qua chỗ bạn trai của Lý Hoàn, mới thấy bên dưới vẫn còn một người nữa, là hoa khôi trường Hứa Văn Văn.

Sao lại là người này?

“Cậu đừng đổ oan cho tôi, tôi chưa làm gì cả.” Hứa Văn Văn nhìn về phía người đang dựa vào tường cụp mắt không nói gì, “Thẩm Nhất Thành, cậu nói gì đi!”

Người đang ngậm điếu thuốc chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh mắt lãnh đạm không rõ rang, “Nói gì?”

Thuốc lá cậu ngậm chưa châm, chỉ ngậm đấy thôi, lúc nói chuyện, thân cây thuốc theo miệng mà rung rung vài cái.

Cái nhướng mắt này làm cho tim Thời Hạ đập bịch một cái, chết, cơn mê trai lại lên rồi.

Trai trẻ mơn mởn có khác, đẹp trái quá!

“Thẩm Nhất Thành, tớ thích cậu nhiều năm như thế, cậu không đáp lại thì thôi, lại còn vu oan cho tớ, tớ trong lòng cậu một xu cũng không bằng như thế à?” Hứa Văn Văn nhìn Thẩm Nhất Thành, mắt rưng rưng.

Hứa Văn Văn rất xinh, nói qua nói lại lại thêm vài phân yếu đuối trong giọng nói, khiến ai nhìn thấy bộ dáng “lê hoa đái vũ” cũng phải mềm lòng theo.

Thẩm Nhất Thành cụp mắt, “Cô thích tôi thì có liên quan gì tới tôi không?”

….

“Ngầu!” Bạn trai Lý Hoàn khen ngợi một câu, cầm bật lửa vứt sang, trêu ghẹo, “Nào Anh Thành, em nhỏ châm thuốc cho anh nè.”

Thẩm Nhất Thành hơi nghiêng đầu, né bật lửa trong tay cậu ấy, liếc mắt lườm, “Ngại quá, tôi là học sinh ngoan, không hút thuốc bao giờ.”

“Má…Thẩm Nhất Thành, sao da mặt cậu dày thể hả?”

Thẩm Nhất Thành, “Ngại quá, trời sinh đấy, cậu hâm mộ cũng không được đâu.”

“** mé mé mé mé….”

Chửi thề mấy câu liên tục, bạn trai Lý Hoàn trút được hết phỉ nhổ trong lòng ra, đi đến trước mặt Hứa Văn Văn, đạp một phát vào thùng rác, “Vu oan cho mày à? Không nhận chứ gì? Nếu vậy phải để cho mày nếm thử cái gọi là 10 đại khổ hình thời Mãn Thanh* rồi.”

* Mãn Thanh Thập đại khốc hình bao gồm các thể loại như lột da, ngũ mã phanh thây, chém ngang eo, vv. Chi tiết mọi người ta GG nha.

“Ha hahahaha.” Cậu chàng đứng cạnh Hứa Văn Văn không kìm được cười ha hả.

“Nào, đưa dụng cụ hành hình lên đi.”

Cậu chàng tóc vàng đứng cạnh Thẩm Nhất Thành nghe thấy thế, cởi balo của mình ra móc một cái hộp che vải đen đưa cho bạn trai Lý Hoàn vừa đạp thùng rác xong.

Hứa Văn Văn cũng không biết đấy là cái gì, lùi về sau theo bản năng, người bên cạnh lại túm tay cô ta lôi lại, luốn lùi cũng không lùi được.

“Có muốn biết trong này là gì không? Haha…” Nói xong, người nọ xốc miếng vải ra.

Thời Hạ không kìm được bưng kín miệng lại, thân mình co rụt theo bản năng, cả người mềm nhũn.

Trong cái hộp thủy tinh là bảy tám con rắn đang bò trườn thè lưỡi.

Sắc mặt Hứa Văn Văn tái nhợt đi, “Các cậu định làm gì?”

“Nếu các cậu mà làm bậy, tôi sẽ báo với giáo viên đấy.”

“Tôi còn báo cảnh sát…”

Hứa Văn Văn vừa nói vừa lùi về sau, lại bị người ta cản đường.

“Không phải cậu lợi hại lắm à? Sao, dám làm không dám nhận, dám bỏ rắn vào cặp người ta mà tự mình gặp lại sợ hãi thế?” Cậu trai tóc vàng cầm tay của Hứa Văn Văn nhét thẳng vào trong hộp rắn.

Hứa Văn Văn nhìn thấy mấy con rắn đang thè lưỡi, sợ tới mức ngã bệch xuống đất, giãy dụa kịch liệt, giọng nói run rẩy kèm theo tiếng khóc nức nở, “Đừng, đừng, tôi xin các cậu, đừng làm thế, tôi sợ, các cậu đừng….”

“Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành..”

Thẩm Nhất Thành vứt điếu thuốc đang ngậm vào thùng rác, đứng thẳng người dậy đi tới trước mặt Hứa Văn Văn, ngồi xổm xuống, đối diện với khuôn mặt khóc tới “lê hoa đái vũ” đấy, “Săm của Thời Hạ có phải cô rạch không? Chuyện rắn trong cặp cô ấy cũng là cô tìm người làm chứ gì?”

Hứa Văn Văn run rẩy không ngừng không nói gì.

“Nói thật, chuyện này coi như kết thúc.”

“Thật sao?” Hứa Văn Văn vừa nhìn thấy mấy cái đấy đã khiếp người, không ngừng cuộn mình về sau.

“Ừ.” Thẩm Nhất Thành gật đầu.

Hứa Văn Văn do dự vài giây, cuối cùng gật đầu, “Là tôi, cũng bởi vì cậu…”

“Tôi không muốn biết lý do.” Thẩm Nhất Thành lạnh lùng ngắt lời cô ta.

Người bò trên bờ tường bỗng nhiên tim đập thật mạnh, không biết trong đầu nghĩ gì mà bỗng dưng nóng hết cả người.

“Chẹp, trước đây tớ không biết vì sao mà nhiều nữ sinh khăng khăng một mực thích Thẩm Nhất Thành như thế, giờ xem ra cũng hiểu được rồi, đẹp trai nghịch thiên nghịch địa luôn!” Lý Hoàn không khỏi cảm thán.

Thời Hạ túm tay áo cô ấy, nhỏ giọng, “Cậu phải nhớ rõ, cậu có bạn trai rồi đấy nhá!”

Lý Hoàn cong môi nhìn cô, “Cậu phải cảm tạ việc hôm nay tớ đem cậu tới đây đấy, thật ra Thẩm Nhất Thành không muốn để cậu biết đâu.”

“Bây giờ tôi có thể đi được chưa?” Hứa Văn Văn trốn tránh ánh mắt nhìn chằm chằm vào thùng rác, chống tường cố gắng đứng dậy.

Thẩm Nhất Thành đột nhiên duỗi tay tóm lấy tay cô ta.

Bàn tay mang theo cảm giác mát mát lạnh lạnh, ngón tay thon dài sạch sẽ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhất Thành đụng vào Hứa Văn Văn, nhưng lại trở thành bóng ma lớn nhất đời của Hứa Văn Văn.

Tay cô bị cậu dí vào hòm rắn, Hứa Văn Văn nghe thấy Thẩm Nhất Thành nói bên tai, “Con người tôi thù dai lại thích bao che người của mình, tốt nhất đừng tái phạm trong lòng bàn tay tôi!”

Hứa Văn Văn như bị tắt tiếng, cuối cùng đi ra khỏi đó như nào cũng không nhớ nữa.

Ngõ nhỏ an tĩnh trở lại, bạn trai Lý Hoàn cầm cái hộp thủy tinh lắc lắc một cái, “Đây là thành quả bọn mình tốn công tốn sức lắm mới mua về được, mới dùng được một lần đã vứt thì lãng phí quá, hay đem nấu canh rắn đi?”

Thẩm Nhất Thành, “Rắn là động vật có lợi, phóng sinh đi.”

“Phóng sinh?” Bạn trai Lý Hoàn trợn mắt, “Cậu định phóng chỗ nào đấy? Văn phòng chủ nhiệm lớp hay cửa nhà hiệu trưởng?”

“Cửa cục cảnh sát.” Thẩm Nhất Thành vỗ vai bạn trai Lý Hoàn, “Đấy là việc một công dân tư cách nên làm!”

“Đậu mé….”

Thẩm Nhất Thành lấy khăn lau lau tay, lúc đi tới dưới tường đột nhiên ngẩng đầu.

Thời Hạ không kịp trốn, bốn mắt nhìn nhau với cậu.

Thẩm Nhất Thành mặt không đổi sắc, “Còn định trốn bao lâu nữa thế?”

Thời Hạ ngại ngùng sờ sờ chóp mũi, đứng dậy từ mõm đất trèo lên tường, Thẩm Nhất Thành duỗi tay ra đỡ theo bản năng.

Lại thấy Thời Hạ chống tường nhảy xuống mất rồi.

Thấy Thời Hạ tay chân nhanh nhẹn nhảy tường, Lý Hoàn cười toác miệng.

Cô ấy vốn nghĩ Thời Hạ ngồi trên tường nước mắt lưng tròng mảnh mai hét, “Tớ không dám nhảy!” cơ đấy.

Không ngờ bản lĩnh cũng không tồi.

Thẩm Nhất Thành hơi híp híp đôi mắt, quả thực là ngoài dự kiến của cậu.

Thẩm Nhất Thành, “Sao cậu lại ở đây?”

Thời Hạ chớp chớp mắt, sao cô lại ở đây nhỉ?

À, vì Lý Hoàn nói, “Thời Hạ, một chàng trai muốn làm gì đấy vì cậu, tớ nghĩ hẳn là cậu sẽ rất muốn biết.”

– —-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN