Chiều Em Đau Cả Trái Tim - Chương 48: Giao Thừa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Chiều Em Đau Cả Trái Tim


Chương 48: Giao Thừa


Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Lần thi cuối kì này, Thời Hạ lại tiến bộ thêm mấy bậc, lên thứ 15 toàn lớp.

Thời Hạ cũng là người từng thi đại học rồi, cũng biết được thành tích khoảng bao nhiêu là có thể đậu đại học, thành tích của cô bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng vào được đại học hạng hai mà thôi.

Thế nên việc bổ túc vào kì nghỉ đông, Thời Hạ không hề lơi là tí nào.

Mà Dương Tấn mỗi ngày đều tới siêu thị phụ đạo cho Thời Hạ.

Qua chuyện lần trước, mỗi lần Dương Tấn nhìn thấy Thẩm Nhất Thành liền dựng cả tóc gáy, trước đây Thẩm Nhất Thành chưa bao giờ xem Thời Hạ học bù thế nào cả, nhưng bây giờ Thẩm Nhất Thành ngày nào cũng cầm sách cầm vở ngồi bên cạnh xem Thời Hạ học bù.

Lúc nào cũng có một người có thể đánh anh ta bất cứ lúc nào.

Tim Dương Tấn cứ như bị mèo cào vậy.

Loại cảm giác này đúng mẹ nó quá đau trứng!

Dương Tấn giảng xong một câu, ho nhẹ, “Thẩm Nhất Thành, cậu có cách giải khác không? Hoặc là cách tính đơn giản hơn cũng được.”

Thẩm Nhất Thành nâng mắt, thật sự nhìn kĩ cách giải của Dương Tấn.

Tim Dương Tấn đập binh binh loạn xạ.

Thẩm Nhất Thành gật đầu, “Thầy giảng tốt rồi, cứ thế cố gắng thôi!”

Dương Tấn, “…”

Được người ta khen mà không có vui xíu nào luôn á.

Thời Hạ nhịn không được liếc mắt coi thường, Thẩm Nhất Thành, anh diễn tới mức thành tinh đấy à?!

Kỉ nghỉ đông trôi rất nhanh, chớp mắt đã tới 25 tháng chạp rồi.

Học bù xong, Thẩm Nhất Thành gọi Thời Hạ ra ngoài, hỏi cô, “Bây giờ em có khoảng 10 vạn không?”

Thời Hạ nháy mắt hiểu ra, “Có.”

Thời Hạ về nhà tìm quyển sổ tiết kiệm hôm trước Thời Gia Hoan gửi cho cô.

Lần trước Thời Gia Hoan đưa sổ cho Lâm Vận để mua đàn cho cô, sau này Lâm Vận cũng nhắc tới việc dẫn Thời Hạ đi mua, nhưng cô lấy đủ lí do để từ chối.

Sau khi Thời Gia Hoan về, Lâm Vận trả sổ lại cho ông.

Sổ trong nhà đặt ở đâu Thời Gia Hoan chưa kiêng dè Thời Hạ bao giờ, thế nên Thời Hạ rất dễ dàng lấy được sổ.

Trong đấy không chỉ có tiền Thời Gia Hoan cho cô mua đàn, mà còn cả tiền mấy năm nay Thời Gia Hoan thi thoảng gửi cho cô nữa, nên cũng có khoảng hơn 10 vạn trong sổ.

Thời Hạ với Thẩm Nhất Thành ra ngân hàng, đưa chứng minh thư cho họ.

Thời Hạ rút ra một bọc tiền đưa hết cho Thẩm Nhất Thành.

Thẩm Nhất Thành nhướng mày nhìn cô, “Em cứ yên tâm đưa anh thế à?”

Giọng điệu trêu chọc, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.

Thời Hạ “a” một cái, ” Thế anh cầm tiền trốn luôn đi.”

Thẩm Nhất Thành ôm lấy cổ cô, “Bé cưng nhà anh quan trọng hơn tiền nhiều.”

“Cút đi!” Thời Hạ bị chọc tức tới cười luôn.

Thẩm Nhất Thành mấy năm nay ăn tết đều phải chạy đi chạy lại hai bên, mặc dù Thẩm Nhất Thành không muốn về nhà họ Thẩm, nhưng tình cảm giành cho ông nội Thẩm lại vô cùng sâu đậm, năm nay đến phiên anh về nhà ông ngoại ăn tết, thế nên từ hôm 25 Thẩm Nhất Thành đã phải về nhà họ Thẩm rồi, đợi tới 30 mới quay lại Cẩm Thành.

Tối 28 tháng chạp, Thời Lạc Văn gói lớn gói nhỏ đi tới nhà họ Hạ.

Thời Hạ với Thẩm Nhất Thành đang nói chuyện điện thoại, thấy Thời Giao Hoan với Thời Lạc Văn cãi nhau ở ngoài.

Thời Gia Hoan ngày thường tốt tính vô cùng, Thời Hạ hiếm khi thấy ông giận kinh đến thế, “Cậu có gì không biết thì phải hỏi tôi chứ, không tìm được tôi thì thư kí trong công ty cũng được cơ mà? Sao chuyện mua nguyên vật liệu lại không gọi nói cho tôi biết?”

Thời Lạc Văn, “Anh nói chuyện gì cũng giao cho em làm hết cơ mà!”

Thời Gia Hoan thấy ông ta vẫn còn cãi cố, tức giận đi qua đi lại trong phòng, “Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, phải học nhiều vào, đừng có quyết định mù quáng, cậu có biết cậu vừa mua cái gì về không hả? Đấy là phế liệu gia công lại đấy, không hề có tí tác dụng nào cả! Cùng lắm tốn mấy vạn thôi, cậu lại dùng tận 40 vạn để mua, nhiều tiền như thế, sao cậu không động não tí hả?!”

“Em…cũng chỉ muốn chia sẻ với anh một chút thôi, ông ta báo giá thấp, lúc ấy em cũng xem qua rồi, không có vấn đề gì cả, vì muốn giảm giá…”

Thời Gia Hoan đập bàn, “Thiên hạ làm gì có bữa cơm nào miễn phí, báo giá thấp như thế, chẳng nhẽ cậu không nghi ngờ gì cả à?”

Thời Gia Hoan vẫn nói tiếp, nhưng Thời Hạ không hứng thú nghe thêm nữa.

Thẩm Nhất Thành bên kia nói, “Anh làm một cái sổ khác gửi 30 vạn vào cho em rồi, còn 10 vạn kia em gửi trả lại trong sổ tiết kiệm đi, đừng để bố em phát hiện ra.”

Thời Hạ đồng ý, nhân tiện hỏi, “Anh không hỏi lí do à?” Cái kiểu giết địch 1000 tự ta cũng tổn hại mất 800 thế này, quả thực là khó tượng tưởng nổi.

Tiền mua phế liệu là của Thời Gia Hoan, sau đấy người mua lại cũng là Thời Gia Hoan, kết quả đương nhiên là gây thiệt hại cho Thời Gia Hoan rồi.

Nhưng mà so với việc bị hại tới phá sản, chút tiền ấy tính là gì đâu.

Thẩm Nhất Thành, “Em chắc chắn có lí do của riêng em, nếu em muốn nói thì anh sẽ nghe, em không muốn nói anh cũng sẽ không hỏi.”

Sóng mắt Thời Hạ dập dờn, khóe miệng nhẹ cong, có thật thế không?

Thẩm Nhất Thành, có thật là vậy không?

Sau khi cô tìm anh trợ giúp, đưa ra đề án thế này, Thẩm Nhất Thành chẳng có chút kinh ngạc nào cả, cũng không hề phản đối.

Người bán là Bồng Dương tìm được, sau khi qua vài lần trung gian mới bán cho Thời Lạc Văn, mỗi lượt trung gian, mỗi đường đi nước bước đều có bàn tay sắp xếp của Thẩm Nhất Thành hết.

Kể cả cuộc nói chuyện của người bán và Thời Lạc Văn, Thẩm Nhất Thành cũng dặn dò từng câu một, có thể nói là cẩn thận vô cùng.

Mặc dù Thời Lạc Văn có tìm được người bán đi nữa cũng chẳng phát hiện ra gì cả, huống hồ, Thời Lạc Văn chẳng bao giờ có thể tìm ra.

Còn nữa, đây là một vụ làm ăn mấy chục vạn liền, Thẩm Nhất Thành đến mí mắt còn không thèm giật, đấy có thể là biểu hiện của một cậu chàng 18 tuổi được ư?

*

Chớp mắt đã tới đêm giao thừa, siêu thị của Lâm Vận chỉ bán buổi sáng, Thời Hạ qua siêu thị định giúp bà dọn dẹp một lát, lại găp được một người đàn ông ở đấy.

Người đàn ông kia rất cao, mặc tây trang nghiêm chỉnh, dáng vẻ không phải là vô cùng đẹp trai, nhưng cũng khá ưa nhìn.

Lâm Vận đang xếp đồ không cẩn thận bị thương tay, người đàn ông kia liền cầm tay bà lên xem, “Cẩn thận một chút chứ.”

Lâm Vận giãy ra tránh hai cái theo bản năng không được, phải nhỏ giọng nói, “Buông.”

Thời Hạ đã định nhấc chân bước vào siêu thị rồi, lại vội vàng xoay người đi ra, Lâm Vận lại nhìn thấy cô mất rồi, gọi cô lại, “Hạ Hạ…”

Thời Hạ không còn cách nào khác, đành phải cười xoay người, “Dì Lâm…”

Lâm Vận hơi xấu hổ, “Hạ Hạ à, con qua tìm Nhất Thành hả? Chắc là chuyến xe khách chiều nay đấy, về thẳng nhà ông ngoại luôn, dì dọn một lát cũng qua đấy luôn.”

Thời Hạ gật đầu, làm bộ như giờ mới biết, “Thế dì cứ bận đi ạ, con về trước đây…”

Thời Hạ nói xong liền chạy biến.

Đi thật ra cô mới ngoảnh đầu nhìn lại, hóa ra, từ đầu tới cuối, Lâm Vận với bố cô không hề có ý tiến thêm bước nào nữa.

Thời Hạ cười khổ, cúi đầu, “Thời Hạ, mày đúng là một con ngốc mà!”

Thời Hạ chìm trong loại cảm xúc đây cả nửa ngày trời mới hết.

Gần tới đêm, tiểu khu có chút yên ắng.

Cẩm Thành là một huyện nhỏ thôi, hầu như lễ tết mọi người trong tiểu khu đều về nhà ông bà ăn tết cả, người ở lại qua tết cũng chẳng mấy, người xe qua lại đông đúc ngày thường giờ chỉ lẻ tẻ vài bóng, mấy đứa nhóc thường ngày chạy qua chạy lại vui cười ầm ĩ hôm nay cũng không thấy đâu nữa.

Thời Hạ đi ra ban công nhìn theo bản năng, mấy nhà đối diện chỉ còn khoảng 5 6 nhà còn sáng đèn, còn lại là một khoảng đen sì.

Ngày mọi người đoàn viên, vậy mà lại nhiều hơn mấy phần cô tịch.

“Hạ Hạ, tiệc mừng xuân bắt đầu rồi kìa, mau qua xem đi.” Thời Gia Hoan ở ngoài gọi cô.

Thời Hạ đi ra ngoài, Thời Gia Hoan đang đứng đấy thắp hương cho mẹ Thời Hạ, Thời Hạ cũng bước qua chắp tay lạy ảnh mẹ.

Hai người ngồi trên sofa, nhìn chương trình có vẻ náo nhiệt trên TV, không nói gì cả.

Thời Gia Hoan mấy ngày nay vẫn sứt đầu mẻ trán với việc mua phải phế liệu của Thời Lạc Văn, nháy mắt vứt hết 40 vạn như thế, gặp ai thì cũng bốc hỏa mà thôi.

“Bố, bố có muốn tìm một người bầu bạn không?”

“Hử?” Thời Gia Hoan nhìn Thời Hạ, hơi kinh ngạc không ngờ con gái ông lại nói câu này.

Thời Hạ xem TV, “Bố, bố có thích dì Lâm Vận không?”

“Hạ Hạ, con đừng nghĩ linh tinh, bố với dì Lâm Vận…”

“Bố.” Thời Hạ ngắt lời ông, “Con không có ý gì khác cả, cũng không muốn thử lòng bố, mà con thực tâm nói, nếu bố thích dì Lâm Vận, con sẽ không ngại đâu.”

Thời Gia Hoan cười, đưa ngón tay búng trán cô, “Hạ Hạ lớn rồi, nhưng bố với dì Lâm Vận của con không có khả năng đâu, nếu có thì năm đấy đã chẳng chia tay rồi.”

Thời Hạ cúi đầu, khớp ngón tay lại với nhau, nhẹ nhàng nói, “Bố, con cũng lớn rồi, bố tìm người làm bạn đi, nhà chúng ta quạnh quẽ quá.”

Thời Gia Hoan sửng sốt hồi lâu không nói được gì.

Cẩm Thành đã bắt đầu chuẩn bị đón tết, gần 12h đêm, tiểu khu vang lên từng đợt tiếng pháo một, mà Thời Gia Hoan lúc đấy đã ngả ra sofa ngủ rồi.

Thời Hạ nhìn đồng hồ, 5 phút nữa mới tới 12h, cô cầm di động lên, canh giờ gửi tin nhắn đầu tiên chúc mừng năm mới cho Thẩm Nhất Thành.

Di động lại hiện lên cuộc gọi tới.

Trong điện thoại là tiếng thở hổn hà hổn hển của Thẩm Nhất Thành, “Thời Hạ, xuống lầu đi!”

Thời Hạ hoảng hốt, “…Thẩm Nhất Thành, có phải anh trêu em không thế?”

Người bên kia cười thành tiếng, không giải thích.

Thời Hạ không kìm chế được trái tim rạo rực của mình, mở cửa nhà lao xuống dưới.

Dưới ánh đèn đường, Thẩm Nhất Thành ngồi trên xe địa hình, chân dài bắt chéo, cúi đầu nghịch điện thoại.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân đã ngẩng đầu nhìn qua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN