Vứt Đi Nương Nương
Chương 37
Bọn họ hung hăng kéo đến rồi lại lục tục kéo nhau ra về, rốt cuộc Mục Tiểu Văn không hiểu vốn là có dụng ý gì. Nàng chỉ biết rằng, không ai muốn để nàng có được một cuộc sống bình yên cả.
Hình phạt thể xác ư? Đơn giản nhưng lại cực lực sát thương a. Lan phi thật là muốn dồn nàng đến chỗ chết mà. Nàng xuyên qua đến nơi này, dường như rơi trúng phải ổ nữ nhân tâm ngoan rồi.
-Dực nhi, đem mấy thứ này đi bán đổi lấy bạc. – Mục Tiểu Văn đem số châu báu lấy từ phủ tể tướng lúc trước đưa cho Dực nhi. Hẳn là những thứ có giá trị có thể đổi lấy tiền sẽ tiện lợi hơn. Không thể ngồi đó mà dựa vào bất kỳ ai, cũng không thể khoan dung như người ta, nàng cũng phải tự thân vận động lo toan chút sự tình vậy.
Mướn người đến giúp nàng giặt quần áo thì cũng phải nhét vào tay quản sự vài nén bạc để bà ngậm miệng làm ngơ cho. Mặt khác, có bạc thì nàng dễ dàng đi tìm đường về nhà hơn. Có tiền cũng khỏe được vài phần; trừ việc mang mấy thứ đi bán lấy tiền thì Mục Tiểu Văn còn muốn thông qua đó thuận tiện hỏi thăm chút tin tức
Vả lại Lan phi hẳn còn hậm hực về chuyện đêm trước, Mục Tiểu Văn đã nhanh tay biếu quản sự chút bạc để nhờ bà hỗ trợ quan sát. Nàng cũng phải cố gắng trở về trước khi trời tối, tránh để Lan phi quất tra.
Quyết định xong, Mục Tiểu Văn không có nhìn tới vẻ mặt hoảng sợ của Dực nhi mà bắt đầu cải nam trang tiện bề vận động bên ngoài.
Giang hồ nơi này sơ với thế kỷ 21 hình như hão hỗn một ít. Người ta nhìn Mục Tiểu Văn là một công tử, quần áo quang tiên, lời ăn tiếng nói lại bất phàm nên rất nhanh liền có người mướn nàng. Xem ra nơi nào rồi cũng giống nhau, chỉ là lời lẽ có chuyên nghiệp hay không thôi.
Mục Tiểu Văn thay xong y phục tiểu nhị, quay sang nhìn Dực nhi cũng mặc giống mình, nén không được một trận hưng phấn mới lạ. Lần đầu tiên đi làm thuê, mà còn là ở thời cổ đại nữa. Mặc dù chỉ là đứng trông nom quán nhưng Mục Tiểu Văn toàn thân trên dưới tràn ngập một cảm giác trách nhiệm cùng cảm giác độc lập. Trái lại, Dực nhi thực bất an, nhìn thấy Mục Tiểu Văn mặc loại trang phục này chỉ làm cho nàng cảm thấy trong lòng chua xót mà thôi.
-Tiểu nhị!
-Tới! – người mới tới dĩ nhiên là phải bắt tay vào làm việc ngay, Mục Tiểu Văn cũng không ngoại lệ.
Bây giờ nàng nhàn rỗi, khách nhân lại nhiều, trong điếm người làm không đủ, Mục Tiểu Văn nhanh chóng nhập vai, khuôn mặt tươi cười trong suốt mà đem khay thức ăn ra cho khách.
Lại nói, gian tửu lâu hoa lệ này rất khác biệt, khách nhân đều là quần áo quang tiên, dường như trong kinh thành này đều thuộc hạng có danh có tiếng. Mục Tiểu Văn hỏi nhỏ Dực nhi thì biết được tiền lương tại nơi này thường rất cao. Mà khách nhân có cấp tiền boa thì tiểu nhị hoàn toàn có thể tự nhận lấy cho riêng mình. Biết được như thế, cái này sẽ giúp rất nhiều cho việc chạy trốn của nàng.
-Văn tiểu, đem bầu rượu này cấp công tử phía nhã gian đi. – Mục Tiểu Văn vui vẻ nhận lời sai bảo, khi đóng giả vào đây nàng lấy tên là Văn tiểu.
-Được! – Mục Tiểu Văn tiếp nhận rượu rồi đi lên trên nhã gian trên lầu
Dưới lầu vốn là đại sảnh nhưng bàn ghế được bố trí theo một phong cách riêng, cho dù tụ cùng một chỗ thì cũng làm cho người ta cảm giác được này hoàn toàn phù hợp với quý khí của thân phận công tử. Nhã gian trên lầu bày trí xa hoa, Mục Tiểu Văn không biết rốt cuộc là người cao quý đến từ nơi nào nhưng chỉ cần ngó qua người ra vào nhã gian kia thì có thể đoán được giá tiền bày biện nhất định làm cho người ta líu lưỡi.
Một người lẳng lặng ngồi trong nhã gian, khí tức êm ái như miên (miên = tơ tằm), tay cẩm một quyển sách đương cúi đầu đọc. Mục Tiểu Văn chỉ liếc mắt nhìn qua hàng lông mi thật dài của hắn rồi liền buông bầu rượu xuống, lên tiếng:
-Công tử, mời dùng thong thả. – nói xong nàng liền muốn lui ra ngoài.
Thoáng thấy trên bìa cuốn sách có ghi bốn chữ “Binh pháp Tôn Tử”, Mục Tiểu Văn không khỏi di một tiếng.
Người nọ nhẹ ngẩng đầu lên, cùng Mục Tiểu Văn bốn mắt chạm nhau. Mục Tiểu Văn lúc này mới nhìn rõ chân diện mục của hắn, mắt hoa đào, con ngươi thâm thúy, mặt mày tươi tắn sáng sủa, hơn nữa khóe miệng còn khẽ nhếch lên, cả người tản ra một cỗ dày khí tức.
Mục Tiểu Văn đã thấy qua nhiều mỹ nam, trong số đó có một mỹ nam cực kỳ không có hảo cảm, bởi vậy có nhìn thấy thêm một người nữa cũng không có bị mặt đỏ trống ngực đập dồn dập nữa. Chỉ là, trong lòng nhanh chóng nghĩ tới một từ hình dung cho người trước mặt đây: Yêu nghiệt! Một từ yêu nghiệt không có tính biếm nghĩa, ngược lại là có ý khen ngợi dung mạo này.. Nhất thời Mục Tiểu Văn không nghĩ ra được từ gì hay hơn đúng hơn nên đành phải thôi suy nghĩ.
-Tiểu nhị ca mới tới này có gì muốn nói sao? – yêu nghiệt mỉm cười êm ái, mắt hoa đào nhìn chăm chú vào Mục Tiểu Văn, nhẹ nhàng mở miệng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!