Tình Đầu Dành Hết Cho Em (H +)
Chương 45: Gặp Ông Hạ Minh
Hạ Nhi chạy về phía cổng, cô mở cửa liền thấy Khương Tình đang đứng đó nhìn cô, thần sắc bình thản, thân hình cao gầy, trời lạnh lại chỉ mặc một cái áo khoác sơ mi đơn giản, may là bên trong vẫn còn mặc một lớp áo thun, Khương Tình nhìn cô, ánh mắt có chút lạ, Hạ Nhi cảm nhận được Khương Tình đang gặp chuyện gì đó, cô khẽ nhẹ giọng nói:
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Hạ Nhi là người trước giờ không quan tâm sắc mặt người khác, nhưng giờ phút này cô nhận ra, miễn là người trước mắt này, chỉ đơn giản một cái nhăn mày cũng khiến cô cảm thấy lo lắng. Bản thân cô đã để ý Khương Tình nhiều đến mức như vậy.
Khương Tình cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi vô cùng dịu dàng, vươn bàn tay về phía Hạ Nhi rồi ôn nhu nói:
“Hạ Nhi! Lại đây!”
Hạ Nhi ngoan ngoãn bước tới, cô không biết tại sao, nhưng giờ phút này cô rất muốn ôm lấy Khương Tình. Nghĩ là làm, cô liền chạy nhanh tới, trong lúc Khương Tình có chút hốt hoảng, đã lao vào ôm chặt lấy người Khương Tình.
“Em rất nhớ chị!” Hạ Nhi nhẹ giọng nói, thanh âm mềm mại không xương.
Khương Tình cười khẽ, cô cảm thấy bản thân cô giống như đang ôm cả thế giới vào lòng vậy, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc còn ướt của Hạ Nhi, Khương Tình liền dừng lại, cô ngay lập tức đẩy Hạ Nhi ra, Khương Tình tức giận hỏi:
“Tại sao không sấy tóc?” Ánh mắt Khương Tình nhìn xuống chiếc váy ngủ bồng bềnh như nàng công chúa, tuy váy rất dài nhưng hơi mỏng, mái tóc Hạ Nhi lại ướt xoã lên vai, khiến vùng lưng áo Hạ Nhi lúc này cũng bị ướt một mảnh.
Khương Tình vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình, khoác lên người Hạ Nhi, bàn tay thon dài nắm lấy bàn tay Hạ Nhi đưa lên môi khẽ hà hơi ấm vào đó, Khương Tình đau lòng nói:
“Trời lạnh như vậy, em ăn mặc như thế chạy xuống đây, tại sao không biết mặc cái gì ấm áp hơn hả?” Giọng Khương Tình đầy trách cứ nhưng lại mềm nhẹ như tơ, hai bàn tay liên tục nắm lấy tay Hạ Nhi mà xoa xoa nắn nắn.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình cười khúc khích, thấy áo thun bên trong của Khương Tình hơi ngắn tay, Hạ Nhi liền giật tay khỏi tay Khương Tình, vươn tay muốn cởi áo, Hạ Nhi tức giận nói:
“Chị chỉ biết trách mắng người khác, chị ra đường ăn mặc phong phanh như vậy. Muốn bị cảm chết sao?.”
“Hạ Nhi! Mặc vào đi! Chị không sao.” Khương Tình đưa tay giữ lấy Hạ Nhi, không cho phép Hạ Nhi cởi áo xuống.
Hạ Nhi liền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Khương Tình có chút cảm động, khẽ nói:
“Cảm ơn!”
Khương Tình cúi đầu cười, ôn nhu nói:
“Hành động thiết thực hơn đi!”
Hạ Nhi nghe vậy liền kiễng chân lên, hôn lên môi Khương Tình một cái.
Sau đó liền rời đi rất nhanh. Hạ Nhi cúi đầu đỏ mặt nói:
“Như vậy được không?”
“Không đủ!!!” Khương Tình vừa dứt lời liền ôm lấy eo Hạ Nhi kéo sát vào người mình, cúi đầu hôn xuống, bờ môi ấm áp của Khương Tình chạm vào môi Hạ Nhi khiến Hạ Nhi run rẩy, Hạ Nhi khẽ vươn tay ôm lấy cổ Khương Tình, cả hai cùng làm sâu sắc nụ hôn này, càng lúc càng sâu, càng lúc càng kịch liệt, đến khi Hạ Nhi muốn hết dưỡng khí trong phổi, Khương Tình mới buông ra.
Hạ Nhi vừa thở lấy hơi vừa đưa tay xoắn lấy lọn tóc ướt trước ngực Khương Tình, cười khe khẽ nói:
“Em đang sấy tóc thì đọc tin nhắn của chị, lập tức chạy xuống để gặp chị.”
Khương Tình nghe xong liền có chút tự trách, ánh mắt ôn nhu dịu dàng nói:
“Em vào nhà sấy tóc đi, nhớ thay cả bộ đồ này nữa. Chị sợ em sẽ bị cảm mất.”
Hạ Nhi khẽ nhíu mày, cô quay đầu nhìn về phía cổng nhà, ánh mắt hiện lên sự tính toán không rõ, cô nói:
“Hay chị lên phòng sấy tóc cho em đi.”
Khương Tình có chút sững sờ, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng bất an:
“Lên phòng em sao? Ah… có… có tiện không?”
Hạ Nhi che miệng cười khúc khích:
“Khương Tình, bình thường chị rất bình tĩnh tự tin mà, tại sao nghe em muốn mời chị vào nhà, lại làm ra cái biểu cảm như em bảo chị đi chết thế?”
Khương Tình liền vươn tay nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ của Hạ Nhi, lên tiếng trách mắng:
“Vào nhà em thì sẽ gặp phụ huynh rồi, chị cũng không phải thần tiên. Sao lại không biết lo lắng hay sợ hãi chứ?”
Hạ Nhi đưa tay vuốt chiếc mũi, ánh mắt hổ phách cong lên hiện ý cười, cô nói:
“Yên tâm đi! Thầy Hạ Minh Phát thì chị đã gặp rồi, còn lại chỉ có ông nội thôi.”
Khương Tình khẽ thở dài dịu giọng nói:
“Em nói nghe thật dễ dàng a..”
Hạ Nhi cười khẽ rồi vươn tay nắm lấy tay Khương Tình, không nói không rằng kéo Khương Tình đi về phía cổng.
Khương Tình sửng sốt, vội vàng hít sâu một hơi.
“Tiểu Thư!!” Hai vệ sĩ canh gác ở cổng thấy Hạ Nhi nắm tay một người kéo đi thì có chút hoảng hốt.
Từ trước đến giờ tiểu thư của bọn họ chưa từng dẫn bất kì ai tiến vào Hạ gia, ngay cả Lương Hạ cũng chưa từng được Hạ Nhi dẫn vào cửa. Giờ phút này nhìn Hạ Nhi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ cùng một mỹ nhân tuyệt sắc khí chất cao lãnh nắm tay nhau đi vào, ánh mắt liền hiện lên vẻ không thể tin.
Khương Tình nhìn thấy vẻ mặt của hai vệ sĩ liền cúi đầu cười, nói:
“Em xem kìa, họ sợ đến ngẩn người, hoá ra trông em và chị đáng sợ đến thế đó.”
Hạ Nhi liền bĩu môi, vừa đi vừa nói:
“Họ là thấy chị nên sợ hãi, vẻ ngoài của chị doạ người ta sợ chết khiếp đấy.”
Khương Tình cười khe khẽ, thanh âm ôn nhuận dễ nghe.
Hạ Nhi bước về phía cửa lớn, quản gia trông thấy Hạ Nhi liền ngay lập tức đi tới mở cửa, ánh mắt như có như không nhìn về phía Khương Tình.
Khương Tình khẽ cúi nhẹ đầu xem như chào hỏi. Quản gia ngay lập tức còn cúi đầu thấp hơn chào lại, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.
Khương Tình cong khoé miệng cười, nói nhỏ với Hạ Nhi:
“Bọn họ ai nấy đều rất sợ em! Tiểu bá vương.”
Hạ Nhi nghe vậy liền cười khúc khích, cô nói:
“Ở nhà em là tiểu công chúa, không phải là tiểu bá vương.”
Nói xong liền kéo Khương Tình bước nhanh vào sảnh.
Khương Tình vừa bước vào đã vô cùng bất ngờ với cách bài trí của căn biệt thự.
Biệt thự vô cùng xa hoa tráng lệ, bề ngoài nhìn rất mang tính cổ điển lại trang nhã, nhưng bên trong thì rực rõ chói mắt, nhìn là biết căn biệt thự này được trang trí theo phong cách như một toà lâu đài dành cho công chúa, toàn bộ nội thất đều là màu trắng, rèm cửa, từng chậu cây, những bức tranh nghệ thuật treo tường, bậc thang, bên góc phòng khách còn đặt một cây đàn dương cầm màu trắng rất lớn, tất cả mọi thứ đều như muốn nói rằng, nơi này có một cô công chúa nhỏ, được vô hạn sự cưng chiều và sủng ái.
Hạ Nhi nhìn thấy ánh mắt Khương Tình nhìn quanh khắp biệt thự liền khẽ cười nói:
“Là ông em trang trí cả đấy.”
“Ông rất yêu thương em” Khương Tình nhẹ giọng khẳng định.
Hạ Nhi khẽ cười, ánh mắt vô cùng ấm áp:
“Đúng vậy!”
Hạ Nhi kéo tay Khương Tình đi qua sảnh biệt thự, xung quanh thỉnh thoảng có vài người hầu và vệ sĩ chăm chú tò mò nhìn cô và Khương Tình, nhưng chỉ tò mò một chút rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Ở phòng khách, sau khi dùng bữa tối, ông Hạ cùng Hạ Minh Phát đang ngồi trên sô pha, tay ông Hạ Minh nhăm nhi một tách trà nóng, liền thấy Hạ Minh Phát nhìn về phía cửa, hai mắt mở to tưởng như muốn rớt ra ngoài.
“Khương…Khương Tình?” Giọng Hạ Minh Phát cực lớn.
Hạ Nhi nắm tay Khương Tình đi về phía hai người đang ngồi.
Khương Tình trấn tĩnh lễ phép cúi đầu chào:
“Con chào ông Hạ, con chào Thầy! Con là Khương Tình.” Nói xong liền ngưng một chút, sau đó bổ sung: “Là bạn…”
“Bạn gái con!” Hạ Nhi ngắt lời.
Khương Tình sửng sốt, đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi.
Hạ Minh Phát nghe xong phun ngay ngụm trà trong miệng lên mặt bàn, ho lấy ho để. Hạ Nhi khẽ liếc Hạ Minh Phát, ánh mắt mang cảnh cáo.
Ông Hạ Minh ánh mắt khẽ nhíu, trên tay tách trà có hơi nghiêng nghiêng, vội để tách trà lên bàn, vươn tay ra lấy hộp đựng kính, nhanh nhảu mở ra lấy kính, có chút vội vã mang vào.
Ông Hạ liền chăm chú quan sát Khương Tình, từ ánh mắt đến cử chỉ, càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn ánh mắt càng toả sáng. Tốt a.. cử chỉ tao nhã lễ độ, bề ngoài xinh đẹp nhã nhặn, khí chất tôn quý nội liễm, gặp người lớn lại còn là trưởng bối không hề lo lắng rối loạn, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén, là nhân tài trong nhân tài. Ông Hạ nhìn tới nhìn lui.
Khương Tình thấy ánh mắt đánh giá của ông Hạ liền có chút buồn cười, nhưng vẫn tỏ ra bình thản ngoan ngoãn chờ đợi.
Một lúc lâu Hạ Nhi đứng bên cạnh có chút nhịn không được định lên tiếng thì ông Hạ liền nhìn Khương Tình hỏi:
“Con nói con tên Khương Tình? Có phải nhà họ Khương mà ta đang nghĩ tới không?” giọng ông Hạ ôn tồn hỏi.
Khương Tình cười ôn nhuận đáp:
“Dạ đúng vậy! Là Khương gia.”
Ông Hạ Minh ánh mắt liền loé lên cái gì đó, cười cười nói:
“Khương Thời vẫn là gia chủ Khương Gia đúng không?”
Khương Tình có chút sửng sốt, ông Hạ hình như quen biết với ông nội cô, liền nhẹ giọng trả lời:
“Vâng! Ông nội con hiện tại vẫn là gia chủ.”
Hạ Nhi nghi hoặc liền nghiêng đầu hỏi ông Hạ Minh.
“Ông nội! Ông biết ông của Khương Tình sao?”
Ông Hạ Minh nhìn Hạ Nhi, liền cười có chút vui vẻ nói:
“Chuyện qua lâu rồi, vì con chưa từng hỏi đến chuyện trong gia tộc chúng ta, nên có điều không biết. Ngày xưa Khương Thời và ta là huynh đệ vào sinh ra tử. Rất thân thuộc, ở trên thương trường hiện giờ cũng xem như là hỗ trợ lẫn nhau. Khi còn trẻ lúc ở chiến trường, ta còn có ơn cứu Khương Thời một mạng. Con đấy! Nên tập quán xuyến Hạ gia đi là vừa.”
Hạ Nhi liền sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tình.
Khương Tình nghe vậy trong lòng cũng vô cùng bất ngờ, Hạ gia và Khương gia có quan hệ hỗ trợ thì cô biết, nhưng dù gì cô cũng chưa tiếp quản Khương Gia, cô chỉ biết phía sau Khương gia luôn có một cây đại thụ rất lớn, mỗi khi gặp khó khăn thì luôn được hoá giải rất dễ dàng. Cô nhiều lần hỏi ông nội thì chỉ nhận được câu nói “Khi con tiếp quản Khương Gia, ta sẽ cho con biết.” Dần dần cô cũng không hỏi đến nữa.
Ông Hạ liền tiếp tục nhìn Hạ Nhi nói:
“Lúc trước hai nhà còn muốn hứa hôn với nhau, nhưng ngặt nỗi mẹ con sinh ra con lại là con gái, nên mới bỏ ý định đó, nhưng xem ra bây giờ… là duyên phận thì không thể tránh a.”
Hạ Nhi trợn tròn mắt, Khương Tình quay đầu nhìn Hạ Nhi, ánh mắt mang theo vẻ ôn nhu dịu dàng như nước. Hoá ra, Hạ Nhi từ bé vốn dĩ đã được định là phải gả cho cô a.. Khương Tình cúi thấp đầu cười khẽ, nụ cười như gió xuân thổi, đẹp không sao tả xiết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!