Black dog (Hắc khuyển)
Chương 58 Phong ấn thứ hai
Khi đã vượt qua con suối miệng cậu ho sặc sụa, tên mặt nạ đi được một đoạn thì khó chịu vứt kẻ trên vai xuống mặt đất. Kuroyama nằm gục tiếp tục ho, bỗng cậu thấy có một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo sơ mi đỏ và váy bó đen đi tới chỗ mình. Cổ họng ngay lập tức hét lên cảnh báo cô ta đừng đến gần rất nguy hiểm, hãy mau chạy đi. Nhưng ả lại cười rộ lên, cười vui vẻ đến nỗi để lộ ra cặp hàm nham nhở nhọn hoắc của mình.
– Vui thật đấy, thằng nhóc đó nói ta nên chạy đi kìa. Làm như các ngươi đủ sức làm điều đó vậy.
– Rona, người đừng có khinh thường người khác quá đáng. – Tên điểu yêu đáp trả lại.
Người phụ nữ chẳng để tâm đến hắn, đi tới chỗ Kuroyama trực tiếp ngồi lên cơ thể của cậu. Tên mặt nạ không thích điều đó nhưng cũng không phản đối. Một bàn tay mát lạnh bỗng luồn vào bên trong quần cậu, khuôn mặt Kuroyama nóng bừng lên, đỏ ửng như một quả cà chua. Rona cuối đầu xuống phả một làn hơi nóng lên tai cậu.
– Là trai tân sao? Nếu che mặt đi thì miễn cưỡng một đêm cũng được đấy.
Tên mặt nạ không còn nhẫn nại nữa trực tiếp nói ra.
– Sao ngươi lại ở đây?
– Ta đang đi đến ngọn núi phía tây thì tình cờ cảm nhận được ngươi nên ghé qua chào hỏi bạn bè một chút.
– Chào hỏi xong rồi thì biến đi.
– Cái tính cọc cằn ấy vẫn không bao giờ đổi. Thằng nhóc này là gì đây?
– Nó là con của Kako.
Ả ta vô cùng ngạc nhiên, rồi cười nham hiểm, giọng nói càng trở nên phấn khích hơn trước:
– Doma, chia đôi đi. Ngươi nửa trên ta nửa dưới.
– Nhảm nhí, ta dùng nó là để bẫy Kako, ta cấm người có ý đồ với nó.
– Kako chết lâu rồi ngươi còn tìm ả. – Rona tỏ vẻ khinh thường đáp lại.
– Ả đủ mạnh để cắn đứt một nửa khuôn mặt của ta thì không thể dễ chết như vậy được. Chắc chắn ả vẫn còn sống, ta phải bắt ả trả lại gấp trăm ngàn lần.
– Chậc. – Rona tặc lưỡi. – Trả thù á? Theo ta thấy thì ngươi thích ả nhiều đến nỗi không muốn tin ả đã chết thì có. Doma ngươi tưởng ta bị mù chắc.
Tên mặt nạ tức khắc nhảy bổ vào Rona nhưng ả tránh được. Hắn đã hoàn toàn tức giận, Rona cũng không chịu ngừng lại, tiếp tục nói những câu châm biếm đối phương:
– Ngươi thích ả mà không chịu nhìn mình xem vừa xấu xí vừa thô kệch, vì thế nên ả mới bỏ ngươi mà chết mê chết mệt tên âm dương sư kia.
– Câm miệng cho ta! – Doma dùng hết hét lên, cực kì đáng sợ.
– Nói mới nhớ, tên âm dương sư kia cũng khá là anh tuấn, thế sao đứa con kia lại xấu xí như vậy nhỉ?Chẳng lẽ con ả lại thông dâm với một kẻ khác nữa sao?
– Người câm miệng! Câm miệng! Còn nói thêm một câu nào nữa ta sẽ giết ngươi!
– Ha ha ha, ta nói trúng tim đen của người rồi chứ gì?
Rona cười lớn rồi nhanh chóng chạy đi, trước lúc biến mất còn nói thêm một câu:
– Là bạn lâu năm nên ta khuyên ngươi, nếu ngươi muốn thằng bé đó sống thì đừng có đi về phía tây lúc này, nếu không thì ngay cả một khúc xương của nó cũng chẳng còn đâu.
Doma không đuổi theo, nếu hắn cứ giữ nguyên thái độ hung hãn và đe doạ thì sẽ chẳng có ai nghi ngờ những lời nói lúc nãy của Rona nhưng hắn lại chỉ ngồi im. Nửa khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ dù không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được hắn đang thẫn thờ. Bỗng Doma đứng dậy, đá thẳng vào bụng Kuroyama làm cậu bay lên không trung văng vào thân cây phía sau.
– Đại ca! – Con điểu yêu lên tiếng gọi.
– Chuyện gì? – Giọng hắn khàn khàn.
– Chúng ta đi tiếp không?
– Tiếp tục đi.
Móng vuốt của con điểu yêu ôm trọn cơ thể Kuroyama bay lên cao. Càng đi, bọn họ càng bắt gặp được nhiều yêu quái, mà những con ở phía sau lại mạnh hơn con ở phía trước. Khi thấy có ba kẻ lạ mặt đi tới gia nhập với mình, những con yêu quái kia không tỏ ra ngạc nhiên hay tò mò mà lại có vẻ cảnh giác như những con chó sói.
Kuroyama thì ngược lại, cậu không hiểu tại sao nơi đây lại tập trung nhiều yêu quái đến vậy. Ánh sáng mặt trời chiếu qua tán cây hắt lên người bọn chúng, cậu liếc qua cũng phải đến hơn một trăm con. Cậu nghe thấy tiếng rù rì của gió thổi, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy có hơn cả ngàn con đang bay trên bầu trời. Số lượng này thực sự là quá lớn. Kuroyama bỗng khiếp sợ nếu như bọn chúng đồng loạt tấn công vào thành phố thì con người chắc chắn sẽ không thể chống đỡ nổi.
Một con yêu quái to lớn hơn năm mét khuôn mặt bị buộc lại trong cái bao vải thô đột nhiên hét lên.
– Nhanh lên, nếu còn lề mề thì sẽ không kịp nữa.
Những con yêu quái kia cũng thay nhau đáp lời rồi nhanh chóng di chuyển. Dù vậy những tiếng xì xầm nói chuyện vẫn không ngừng vang lên. Khi đến nơi đã là giữa trưa, bọn họ lại lần nữa gia nhập với một nhóm yêu quái đang chờ sẵn. Số lượng giờ đã lên tới hàng vạn con. Nhớ tới lời nói của người phụ nữ tên Rona rằng cậu sẽ bị ăn thịt đến một khúc xương đến chẳng còn, Kuroyama đổ mồ hôi lạnh, chân tay mềm nhũn sợ hãi. Chính lúc đó đám đông đồng loạt hô lên.
– Ngài Toshi!
– Ngài Toshi!
Đó là một người đàn ông còn rất trẻ, tuy mắt phải đã bị huỷ với một vết sẹo dài, nhưng áp lực toả ra từ hắn lại hơn hẳn bất kỳ kẻ nào đang hiện diện nơi đây. Vì chưa bao giờ chứng kiến Doma đánh toàn lực nên Kuroyama không biết là hai kẻ này, bên nào mới thực sự mạnh hơn. Tuy nhiên chỉ cần để ý một chút cậu liền biết rõ đáp án. Toshi đứng ở trên đỉnh của một ngọn núi nói lớn.
– Con người vẫn luôn cho rằng mình là sự tồn tại cao quý hơn chúng ta. Tại sao một đám yêu ớt đó lại dám có suy nghĩ như thế? Chẳng phải là bởi vì chúng ta đã nhường nhịn chúng trong suốt thời gian qua sao? Nếu như chỉ có con người và yêu quái đấu với nhau chắc chắn bọn chúng chỉ xứng làm thức ăn cho chúng ta mà thôi. Nhưng trong chúng ta lại có những kẻ phản bội. Đó chính là gia tộc Inuyama và Nekomura.
Bên dưới ngọn núi cùng đồng thanh đáp lại, âm thanh ấy vang dội cả một góc trời.
– Kẻ phải bội! Kẻ phản bội!
– Chính bọn chúng đã cùng với con người hợp sức với nhau giở trò dơ bẩn để phong ấn ngài đại yêu quái vĩ đại Cửu Anh của chúng ta. Đã hàng năm rồi, ngài Cửu Anh bị giam cầm trong bóng tối lạnh lẽo, ngài ấy thật đáng thương. Còn chúng ta bị lũ con người ngày đêm chà đạp. Giờ đây đến lượt chúng ta sẽ phản công lại, chúng ta sẽ cùng nhau phá vỡ một trong thập đại phong ấn của ngài ấy. Làm cho thời đại huy hoàng của yêu quái quay trở lại.
Cùng với tiếng reo hò ầm ĩ tất cả cùng di chuyển đến ngọn núi tiếp theo. Giống như một cơn sóng lũ càng quét trên mặt đất, mọi cây cối bị đổ rạp, mặt đất rung lên theo từng bước chân, còn bầu trời bị phủ kín che lấp trở nên xám xịt. “Màn đêm” phủ lên một khoảng rộng lớn. Bọn họ đi tới dưới chân một ngọn trúc sơn, ngọn núi ấy ngoài mặt trông rất bình thường nhưng không một kẻ nào có thể đi vào bên trong nó. Giống như có một bức tường vô hình cực kì kiên cố đang bao quanh. Dù vậy bọn yêu quái cũng không bỏ cuộc. Chúng theo hiệu lệnh của người đàn ông kia đồng loạt lao mình vào. Cảnh tượng ấy hãi hùng như cơn ác mộng. Kế hoạch của bọn họ chính thức bắt đầu.
Những con yêu quái đang bay trên bầu trời theo từng đợt đâm mạnh cơ thể mình vào bức tường, từng đợt từng đợt cho đến chết, máu của dính lên vòng tròn kết giới tạo thành một quả cầu máu khổng lồ giữa không trung. Xác chúng rơi xuống lột bộp trên mặt đất đáng sợ. Ở bên dưới, những con yêu quái còn lại vẫn không ngừng vồ lên bức tường, núi xác chồng chất đè lên nhau. Kuroyama kinh hãi, nước mắt cậu không ngừng chảy ra. Mặc kệ đang bị vác ngược trên vai Doma, cậu gào thét lên những âm thanh tuyệt vọng:
– DỪNG LẠI ĐI! CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ VẬY? ĐỪNG TỰ SÁT NỮA! DỪNG LẠI ĐI! TẠI SAO? TẠI SAO PHẢI TỰ MÌNH ĐI TÌM CÁI CHẾT NHƯ THẾ?
Lần đầu tiên Kuroyama dồn hết tất cả sức lực hét lớn như vậy, cổ họng cậu khô khốc, đau rát, nhưng so với những tiếng bước chân, những tiếng la hét kia thì chẳng là gì. Không một ai đáp lời cậu. Âm thanh của cậu quá mức nhỏ bé. Doma cũng sững sờ, hắn cũng không hiểu những con yêu quái kia tại sao lại làm vậy.
Trên đỉnh của ngọn núi, một người con gái mặc bộ đồ vu nữ trắng đỏ đang nhắm mắt quỳ ở chính giữa sân của ngôi đền. Trước mặt cô là một cây cung đỏ rực, được đặt ở trên một chiếc bàn gỗ nhỏ. Cách đó không xa con mèo trắng vẫn hết sức điềm tĩnh đưa mắt lên nhìn màn chắn bằng máu trên không trung, thái độ ấy điều đó trái ngược hẳn với lũ yêu quái nhát gan, đang run rảy ở sau lưng nó.
Miya khẽ mở mắt ra, những điều cô cảm nhận được đều đúng, sau bao nhiêu năm chúng vẫn không từ bỏ. Con ngươi cô co lại nhìn lũ yêu quái đang lao mình vào kết giới. Bàn tay nhỏ nhắn cầm lên chiếc cung đứng dậy, sứ mệnh được giao của cả cuộc đời cô là bảo vệ nơi này. Tay trái giương cung lên, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kéo căng sợi dây, nhưng lại không hề có mũi tên.
– Bà, mẹ, dì và tất cả mọi người, xin hãy tiếp thêm sức mạnh cho con.
Chính lúc ấy những luồn ánh sáng trắng nhẹ nhàng tụ lại thành hình. Miya bắn nó lên cao, trên đường đi luồng ánh sáng đó tách ra tạo thêm hàng chục quang tiễn. Chúng xuyên qua kết giới đâm thẳng vào cơ thể của những kẻ đang muốn xâm nhập.
– Đừng do dự, kết giới sắp mở ra rồi! – Toshi hét lên khi thấy bọn yêu quái đang sợ hãi bởi những mũi tên.
Đúng theo như lời của Toshi nói, trên kết giới, bức tường vô hình vô cùng kiên cố kia suốt hàng ngàn năm nay cuối cũng đã xuất hiện vết nức.
– Tên kia hắn điên thật rồi. Hắn đang tế sống sinh mạng của bọn yêu quái để mở ra kết giới sao?
Doma ở bên dưới thốt lên. Hắn thừa nhận mình độc ác, hắn thừa nhận mình chẳng tốt lành gì nhưng so với tên kia hắn vẫn còn kém xa.
– Đại ca, chúng ta chạy thoát ra khỏi đây đi.
– Đi thôi.
Ngay khi quay người lại định bỏ đi thì nhóm của Doma bị một con rắn đá chặn lại. Con vật kia là một con mãng xà to lớn lại trông vô cùng độc ác, cái miệng nó liên tục phì phò thở ra lửa. Những cái sừng đá to lớn từ trên đỉnh đầu kéo dài tới cuống đuôi, có cảm giác nó chỉ cần nghiêng người thôi cũng đủ để cho nó ngã nhào. Con rắn đưa mắt mình xuống Kuroyama;
– Để tên nhóc trên vai người lại, rồi muốn đi đâu thì đi.
Doma không quan tâm đến nó, trực tiếp dùng nắm đấm đám ngược từ dưới cằm con yêu quái bốc ngửa mặt lên trời. Đối phương cũng chẳng phải là kẻ dễ xơi, nó tức giận cắn xuống đáp trả, Doma kịp thời thoát được nhưng con điểu yêu bên cạnh lại không, trở thành kẻ xấu số nhanh chóng bị nuốt chửng khi còn chưa kịp kêu lên.
– Sao mày dám!
Doma hét lên dồn toàn lực xoáy quyền lên thân hình to lớn dài ngoằng kia. Con rắn quay lại quật chiếc đuôi đầy đá của mình. Doma bị hất tung lên trời, Kuroyama đang ở trên vai theo đó cũng bị văng đi khá xa. Lực văng làm cho đầu cậu bị choáng voáng nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Cậu không hề chần chừ đứng dậy chạy một mạch chỉ mang theo một mục đích là phải thoát khỏi nơi này. Kuroyama thấy con rắn kia đang đuổi theo mình ở phía sau, cậu càng không để tâm đến điều gì nữa, chỉ có chạy và chạy. Những vết thương trên cơ thể bị nức toác, máu chảy đầm đìa, cả người cậu lại bắt đầu đầy máu.
– Mày nghĩ mình đang gây sự với ai hả?
Doma hét lên chộp lấy đuôi con rắn đá giữ nó lại quăng mạnh nó xuống mặt đất. Con rắn đả thương hắn một lần, hắn lại nhổ đi sừng đá trên người nó một cái. Cả hai không ai nhường ai. Qua một lúc, trên người Doma đều là những vết nanh cắn không chút tiếc thương, đối thủ của hắn thì khá hơn một chút nhưng một bên mắt đã bị móc đi.
– Đáng lẽ khi mày có thằng nhóc đó thì mày nên ăn nó ngay lập tức chứ không phải là mang tới đây. – Con rắn gầm lên.
– Mày cũng biết tới nó sao?
– Tại sao lại không biết, chính tao là kẻ đã nuốt trọn cơ thể mẹ của nó cơ mà.
Quay trở lại trận chiến ở dưới chân núi, xác chết đã cao ngất chồng lên cao hơn mười mét, Toshi vẫn đang tiếp tục công kích vào vết nứt trên kết giới. Đột nhiên có một con yêu quái tới báo với hắn:
– Ngài Toshi có hai tên ở đâu bỗng xuất hiện đang giết người của chúng ta. Hai kẻ đó đều rất mạnh. Cầu xin ngài mau đến giúp.
Toshi nghe thấy vậy liền cực kì tức giận, ngay lập tức đi tới chỗ của hai kẻ được nhắc tới. Hắn nhìn thấy một kẻ đang đeo mặt nạ mặc bộ đồ trắng nhuộm máu, cầm trên tay thanh odaichi đang chẻ dọc một cơ thể quỷ sừng, kẻ còn lại thì mặc đồ đen dùng katana đang trèo lên lưng một con quái hầu mà cắt cổ nó. Động tác của chúng nhanh nhẹn, dứt khoát và vô cùng lão luyện. Lại là bọn mèo với lũ chó, chúng lúc nào cũng chúi mũi vô việc tốt của hắn. Toshi cầm trên tay thanh đao đỏ cong to lớn của mình nhảy lên lao đến chỗ của Aoi và Inao.
Ảnh hưởng của cuộc chiến đã không kiêng gì nữa mà lan tới tận thành phố của con người đang sinh sống gần đó. Akihiko chở Izumi trên chiếc xe hơi cũ kĩ, cứ mỗi một kilomet lại đóng một cái cọc gỗ phép xuống đất tạo nên một rào chắn bảo vệ đơn giản nhất để tiết kiệm thời gian. Những rung chấn bởi cuộc chiến đi qua nó thì chỉ còn là những dao động nhẹ, nên con người cũng chỉ nghĩ là động đất bình thường.
Izumi lúc đầu tạo rào chắn yêu thì chỉ là làm theo lời anh trai mình, cô còn cho rằng anh rảnh rỗi quá đáng. Những cái cọc bày trận này đối với các yêu quái yếu thì còn có thể miễn cưỡng, còn yêu quái mạnh một chút thì sẽ liền vỡ vụn ngay. Vì thế cô thật sự không ngờ rằng chỉ một lúc sau nó liền có tác dụng. Izumi không ngừng run rẩy khi cảm nhận được những luồng khí ớn lạnh khổng lồ đang không ngừng toả ra kia từ ngọn núi phía xa. Cô quay sang nhìn Akihiko, anh vẫn còn rất bình thản, gương mặt không hề có một chút bất ngờ nào cứ như đã biết trước tất cả mọi thứ.
Sau khi đã chạy xung quanh thành phố, Akihiko không ở lại bên trong mà dẫn Izumi hướng về chỗ ngọn núi.
– Anh, chúng ta ở lại đi ở đó nguy hiểm lắm.
– Có anh ở đây rồi, còn có Kamaitachi nữa, em yên tâm không sao đâu.
Ba con chồn đang ngồi ở băng ghế xe sau nghe thấy vậy liền ưỡn ngực ra làm dáng.
– Có chuyện gì cho ba đứa đó làm thế mạng cũng câu được ít nhiều thời gian. – Akihiko bồi thêm.
– Anh! Dừng lại đi! Đừng đi nữa! Quay lại thành phố rồi báo với hiệp hội! Hai chúng ta không giải quyết được việc này đâu!
Izumi sợ hãi không ngừng toát mồ hôi lạnh, áp lực khủng khiếp đang toả ra ở phía trước khiến ngực cô như bị đè nén, hô hấp cũng trở nên khó khắn hơn. Tiếng gào thét, mùi máu tanh cũng chướng khí độc càng lúc càng rõ ràng, cứ đi tiếp thì chẳng khác gì đi vào chỗ chết. Ngược lại, ở bên cạnh Akihiko vẫn bình thản ngồi lái xe, thật may là anh chưa điên rồ tới mức chạy trực tiếp tới chỗ trận chiến, chỉ một lúc sau đã dừng lại. Dù vậy khoảng cách của hai người thật sự vẫn là không hề an toàn, bất kì một con yêu quái nào từ trận chiến kia cũng có thể chạy đến ngay lập tức.
Akihiko bước xuống tạo nên một kết giới hình cầu bán kính khoảng năm mét bảo vệ chiếc xe và mình. Anh cười nhẹ khi thấy cô em gái đang nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn. Con bé như muốn nói rằng tại sao lại dẫn mình đến chỗ nguy hiểm này.
– Izumi, nếu có con yêu quái nào đi qua mà em vừa ý thì nói anh, anh sẽ bắt nó trở thành thức thần cho em.
– Em không cần. Chúng ta quay lại thành phố nhanh lên.
Izumi vội vã kéo tay của Akihiko vào lại bên trong xe nhưng anh từ chối:
– Izumi em đừng ngang ngược nữa, nếu không có thức thần thì em không thể nào lên tam tinh được. Em không phải là Arata.
– Anh chở em đến đây là vì vậy ư?
– Ừm. Ở đây đang có rất nhiều yêu quái tập trung lại…
Akihiko còn chưa kịp nói hết câu Izumi đã hét lên:
– Em không cần lên tam tinh! Em không cần cái cấp bậc đó mà anh trai mình lao vào nguy hiểm! Anh cũng biết lí do tại sao em không muốn có thức thần mà!
Người con trai trước mặt cũng to giọng đáp lại.
– Izumi em đừng trẻ con nữa! Chuyện đó đã qua ba năm rồi, hãy để nó lại trong quá khứ đi! Đừng sống mãi với những kí ức đó nữa!
– Vậy anh nói đi, làm sao em có thể quên được cái chết của cha với ông cơ chứ? – Giọng Izumi nghẹn lên, rồi cô cười ngặt nghẽo. – Mà cũng đúng thôi, mới chỉ có ba năm mà anh đã quên đi chị Tomoyo rồi thích một cô gái khác rồi thây! Thậm chí chỉ vì số liên lạc của chị ta còn không ngại bỏ em gái mình đang bị thương đẩy cho anh Arata rồi một mình đi vào rừng tìm kiếm điện thoại! Người trẻ con không phải là em, người không biết trân trọng quá khứ, người đã trở nên xa lạ mới là anh. Người anh trai Akihiko ba năm trước của em đâu rồi, anh trả lại người anh trai đó cho em đi. Còn Akihiko đang đứng trước mặt em, em không cần!
Akihiko kích động không làm chủ được mình, đến khi anh bình tĩnh lại thì một bên má của Izumi đã bị sưng đỏ lên, chiếc tai nghe đang đeo trên tai cũng bị lệch đi.
– Anh… anh xin lỗi. Anh không cố ý.
Izumi gạt tay Akihiko ra, một mình leo lên trên xe, cô nhắm chặt đôi mắt ngấn nước của mình, không để cho mình khóc. Akihiko biết rằng mình đã làm sai, anh siết chặt lại bàn tay vừa đánh em gái mình, thu lại kết giới rồi chở Izumi quay lại thành phố. Khi áp lực của yêu khí mỏng dần Izumi mới mở mắt ra. Khi đến nơi cô không chần chừ mở cửa bước xuống xe, Akihiko nhanh chóng đuổi theo.
– Anh buông ra, em sẽ tự bắt tàu điện về nhà.
– Izumi, anh xin lỗi, anh không cố ý đánh em. Anh hứa sẽ không bắt em làm những chuyện em không muốn nữa.
Izumi cũng dịu đi:
– Từ nay về sau, anh đừng vì em mà làm những chuyện nguy hiểm như thế này nữa. Em sợ lắm, ba năm trước ông với cha mất rồi, em không cần anh giúp em trở nên mạnh hơn mà tự đẩy mình vào nguy hiểm. Chuyện của em thì hãy để cho tự mình em gải quyết.
– Được. Anh không lo nữa.
Khi còn đang nói thì đã có ba chiếc xe hơi mười sáu chỗ chạy đến gần hai người họ, chiếc xe màu trắng dẫn đầu nhanh chóng dừng lại, hai chiếc phía sau cũng dừng theo, cả ba giống như đang muốn bao quanh bọn họ lại.
– Akihiko, sao cậu lại ở đây? – Một giọng nói bất ngờ cất lên.
– Arata?
– Anh Arata, sao anh cũng ở đây? – Izumi cũng lên tiếng hỏi.
Làm sao Arata lại ở đây? Cậu ta đã phát hiện ra được điều gì rồi? Từ Ide thì chắc chắn không thể biết được chuyện gì đang diễn ra ở Fukuchiyama. Nhưng tại sao cậu ta lại đến đây còn dẫn theo người?
– Một học sinh của trường Fumizuki bị bắt cóc, bọn anh đang…
Đột nhiên một tiếng nổ ầm ĩ vang lên cắt ngang lời Arata, cả mặt đất theo đó bị lắc lư dữ dội, rung chấn này kéo dài tới tận một phút. Đến khi ổn định lại thì tất cả mọi người trên xe đều xuống hết, rốt cuộc là học sinh nào bị bắt cóc mà đích thân trưởng gia tộc Sugimoto cùng với hội trưởng hội học sinh đều phải tới đây. Còn thêm cả Miura cùng với người trong gia tộc của cậu ta. Nhưng điều cô ngạc nhiên nhất là có một gia đình ba mẹ con trên người mình mẩy thương tích cũng bước xuống.
– Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? – Tộc trưởng Sugimoto thốt lên.
Khi còn đang thắc mắc thì lại một đợt dư chấn nữa lại xuất hiện, Izumi biết chắc chắn là rào chắn bảo vệ thành phố mà mình và anh trai tạo ra lúc này đã bị vỡ rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!