Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp - Chương 25: Xử Lý Hoàng Đế (25)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp


Chương 25: Xử Lý Hoàng Đế (25)


Lúc này Thân Giác đang ngâm mình trong một cái ao nhỏ, cậu nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này chính là Kỳ Chương Điện mà Mộ Dung Tu vẫn luôn tá túc khi còn là hoàng tử.

Mộ Dung Tu là vị hoàng tử thứ sáu, mẫu phi mất từ sớm. Từ nhỏ hắn đã không được sủng ái, sau ba tuổi thì được giao cho Tĩnh phi nuôi nấng. Mấy năm đầu, Tĩnh phi còn chăm sóc Mộ Dung Tu thật tốt, nhưng về sau khi Tĩnh phi sinh hạ Bát hoàng tử, ngày tháng Mộ Dung Tu phải trải qua dần kém đi. Không có mẫu phi ở trước mặt hoàng thượng nói đỡ, một hoảng tử nhỏ bé có thể được sủng ái bao nhiêu?

Huống chi tính cách của Mộ Dung Tu cũng không mấy hoạt bát vui vẻ, dễ dàng bị các hoàng huynh khác liên thủ lại bắt nạt, thậm chí Bát hoàng tử nhỏ hơn hắn nhiều tuổi cũng dám lên mặt lớn tiếng trách cứ hắn.

Sau khi Mộ Dung Tu mười tuổi mới dọn vào ở tại Kỳ Chương Điện, mà Thân Giác lúc đó nhỏ hơn Mộ Dung Tu bốn tuổi, mới bắt đầu năm tuổi đã đi theo bên người Mộ Dung Tu.

Thật ra Kỳ Chương Điện cũng không khác gì lãnh cung, các cung điện khác đều có hồ nước, mà Kỳ Chương Điện lại chỉ có một cái ao nhỏ, xung quanh ao còn không có tay vịn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống dưới.

Có lẽ là Thân Giác đánh giá chung quanh quá lâu, Mộ Dung Tu đứng bên mép ao dần dần mất kiên nhẫn, hắn ngồi xổm xuống, một tay giật lấy tóc dài sau gáy của cậu. Thân Giác đột nhiên bị hắn nắm tóc, đau đến trực tiếp ngẩng đầu.

Như thế, mặt cậu cách mặt Mộ Dung Tu càng gần.

Gương mặt của Mộ Dung Tu khi nhìn gần tựa hồ không tìm ra được chỗ nào xấu, tóc đen môi đỏ, da trắng như tuyết, mỹ mạo như hoa. Mộ Dung Tu thời niên thiếu đa số mặc xiêm y màu sắc tươi đẹp, tỷ như quần áo hiện tại mà hắn đang mặc, áo ngoài màu tím nhạt, càng làm bật lên màu da trắng đến mức có thể so với hoa tuyết liên của hắn, tựa như một gốc mẫu đơn được người tỉ mỉ chiếu cố.

Đáng tiếc Mộ Dung Tu hiện tại lại là môt đóa mẫu đơn toàn thân có gai. Mắt phượng dài của hắn khẽ híp lại, đôi môi đỏ tươi lúc đóng lúc mở.

“Đầu óc bị ngâm đến hỏng luôn rồi? Ngươi đang nhìn cái gì vậy? Ngay cả chủ tử của ngươi mà cũng không nhận ra?”

Thân Giác nhìn Mộ Dung Tu, đột nhiên nhớ tới lúc trước Xích Viêm lão tổ có nói —

“…… Có khả năng một số Kiếp chủ sẽ bởi vì con giết hắn mà tâm sinh oán hận, mạnh mẽ kéo con trải qua một lần luân hồi nữa với hắn……”

Nhưng cho dù có trải qua một lần luân hồi nữa, Mộ Dung Tu thời niên thiếu cũng không giống như vậy, trừ khi……

Hiện tại Mộ Dung Tu rõ ràng không giống như trước kia, trên người Mộ Dung Tu thời niên thiếu chưa bao giờ có lệ khí nồng đậm như vậy, còn Mộ Dung Tu trước mắt vô luận là ánh mắt hay khí chất toàn thân đều hoàn toàn không giống một thiếu niên.

Trong lòng Thân Giác âm thầm suy đoán, có lẽ Mộ Dung Tu trước mặt có ký ức của đời trước, hắn nhớ rõ chính mình đã giết hắn, cho nên hiện tại mới biến thành như vậy.

Rốt cuộc mấy đời trước, Mộ Dung Tu chưa từng đối xử ác liệt như vậy với cậu bao giờ. Hiện tại cậu đang đứng dưới ao nước, người mới vừa rồi ấn đầu cậu xuống chỉ có thể là Mộ Dung Tu đang đứng trên bờ. Mộ Dung Tu lúc nãy thiếu chút nữa đã giết chết cậu, cho nên Tố Hồi Kính mới có tác dụng, giúp cậu khôi phục ký ức.

“Vì sao ngươi không nói lời nào?” Mộ Dung Tu thấy Thân Giác chậm chạp không đáp, ánh mắt càng lạnh đi vài phần.

Thân Giác thấy thế, chỉ có thể suy yếu nói: “Điện hạ, nô tài rất lạnh.”

Mộ Dung Tu nhẹ nhàng xuy một tiếng, “Nhưng đồ của ta còn chưa tìm thấy, Thân Giác, đi xuống.”

Hắn nói xong thì buông lỏng tay ra, còn giống như ngại bẩn mà lau mạnh vào quần áo của mình.

Thân Giác không nghĩ tới mình sẽ trở lại cảnh của Mộ Dung Tu một lần nữa, càng không nghĩ tới Mộ Dung Tu còn có ký ức của đời trước. Cậu ngẫm lại lúc trước mình giết Mộ Dung Tu quyết tuyệt như vậy, nói thế thì một đời này Mộ Dung Tu chắc chắn hận độc cậu. Thân Giác nghĩ đến đây, đành trực tiếp lặn vào trong nước, mới vừa rồi cậu dừng một chút, kí ức của đời này cũng đứt quãng mà tràn vào đầu cậu.

Một đời này từ lúc Thân Giác bắt đầu đi theo Mộ Dung Tu thì hắn đã đối xử với cậu rất kém cỏi, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì giống như hôm nay vậy. Dù gì hiện tại Thân Giác cũng chỉ mới mười tuổi, nhưng đã phải lui tới quỷ môn quan vài lần, nếu không phải lần này thật sự thiếu chút nữa đã chết, sợ là Tố Hồi Kính cũng sẽ không có tác dụng.

Sáng nay, Mộ Dung Tu đột nhiên nói không nhìn thấy ngọc quyết tùy thân luôn mang bên người đâu nữa, sai cậu đi tìm. Nhưng mà cậu có lật toàn bộ Kỳ Chương Điện lên cũng không tìm được. Mộ Dung Tu rất tức giận, kêu cậu lặn xuống nước mà tìm, nói ngọc quyết kia có khả năng đã rơi xuống ao rồi.

Thân Giác mười tuổi tuy rằng có biết bơi một chút, nhưng trình độ không cao, đang lúc cậu ở dưới nước chuẩn bị ngoi lên để lấy hơi, Mộ Dung Tu lại đột nhiên ấn đầu của cậu xuống.

Chính vì thế mới có một màn Thân Giác có lại ký ức kia.

……

Thân Giác nhận lệnh mà lặn xuống dưới nước một lần nữa. Cậu một bên mở to hai mắt trong nước tìm ngọc quyết, một bên âm thầm tính toán đường đi nước bước sau này. Cậu lại phải phá cảnh của Mộ Dung Tu một lần nữa, nhưng chính là có ký ức rồi thì Mộ Dung Tu còn sẽ yêu cậu sao?

Ngay cả Thân Giác, hiện tại cũng không có tự tin đó, lừa một người một lần thì dễ, nhưng ngươi muốn lừa đối phương đến tận hai lần, còn là dùng cùng một loại thủ đoạn giống nhau, căn bản là không được, trừ khi đối phương là đồ ngốc hết thuốc chữa, nhưng Mộ Dung Tu rõ ràng không phải kẻ ngốc, thậm chí hiện tại Mộ Dung Tu nhìn qua còn có chút không dễ tiếp cận.

Có vết xe đổ suýt bị đối phương dìm cho chết đuối ở phía trước, lần này Thân Giác lúc ngoi lên để lấy hơi đều cố ý chạy tới giữa ao nước, bảo đảm Mộ Dung Tu chỉ có thể đứng ở bên bờ nhìn cậu, tuyệt không thể chạm tới cậu được.

Mộ Dung Tu đứng ở bên bờ phất phất quần áo, mặt lạnh nhìn người trong nước, chờ khi hắn phát hiện Thân Giác mỗi lần ngoi lên thở đều cách hắn rất xa, khóe môi hơi cứng lại, ánh mắt càng thêm lạnh băng. Thân Giác hiện tại chỉ có mười tuổi, mới vừa rồi còn suýt chút nữa chết đuối, chỉ mới lặn được có vài lần, cậu đã hoàn toàn thoát lực, chỉ có thể bám vào bờ ao mà thở hổn hển. Cậu quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tu đang đứng ở bờ bên kia, lộ ra biểu tình sợ hãi, “Điện hạ, nô tài thật sự không còn sức lực nữa, có thể để ngày mai lại tiếp tục tìm được không?”

“Như vậy sao được? Lỡ đâu bị những người khác nhặt đi mất thì phải làm sao?”

Mộ Dung Tu chậm rì rì nói.

Không đề cập tới việc cung nhân ở Kỳ Chương Điện vốn không nhiều lắm, nhưng ai sẽ rảnh rỗi tới mức đang yên đang lành lại lặn xuống dưới nước để nhặt một khối ngọc quyết có khả năng còn không tồn tại này đâu?

Thân Giác là thật sự không còn sức lực, cậu hiện tại quá nhỏ, tay gầy chân gầy, nếu lại lặn xuống nước một lần nữa, cậu thật sự sẽ chết đuối. Nhưng nhìn sắc mặt của Mộ Dung Tu, đối phương giống như không có ý định buông tha cho cậu, Thân Giác hơi mím môi dưới, xoay người chuẩn bị lần thứ hai lặn xuống nước, nhưng may là cậu mới vừa động, thanh âm Mộ Dung Tu đột nhiên vang lên, “Thôi, trời cũng đã tối, ta không còn tâm tình bồi ngươi chơi nữa.”

Mộ Dung Tu từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc quyết, hắn quơ quơ ngọc quyết trước mặt Thân Giác xong, xoay người đã trực tiếp ném vào trong ao.

“Chừng nào ngươi nhặt lên được thì mới được đi lên ăn cơm, còn nếu ngươi chưa nhặt lên được, vậy thì nhịn ăn đi.”

Mộ Dung Tu nói xong thì xoay người đi mất.

Thân Giác nhìn bóng dáng hắn, một lát sau mới từ trong nước bò ra. Vừa ra khỏi ao cậu đã ngay lập tức xụi lơ trên mặt đất, thậm chí còn không đứng lên được. Sắc trời bắt đầu tối, phụ cận cung điện thắp sáng đèn lồng, ánh nến màu vàng cam ấm áp như sưởi ấm bóng đêm.

Đêm cuối hè hơi lạnh lẽo, Thân Giác lẳng lặng nằm trên mặt đất một lúc lâu sau, mới run run rẩy rẩy từ trên mặt đất bò dậy, cậu vặn một nắm tóc ướt, lại vắt kiệt chỗ quần áo ướt đẫm mới quay trở về chỗ ở hiện tại của mình.

Hiện giờ Thân Giác không thể so với lúc trước. Lúc trước Mộ Dung Tu cho Thân Giác ở tẩm điện của chính mình, còn cho phép cậu được ngủ trên long sàng. Hiện tại Thân Giác lại phải ở chung một chỗ với các thái giám khác.

Mộ Dung Tu là Lục hoàng tử, hiện tại bên người có một vị đại thái giám và bốn tiểu thái giám, trong đó bao gồm Thân Giác, nhưng không có cung nữ. Bởi vì theo truyền thống của hoàng tộc Mộ Dung là chỉ khi nào hoàng tử đầy mười sáu tuổi mới được cho phép có cung nữ hầu hạ, miễn cho hỏng thân mình. Mà hiện tại Mộ Dung Tu mới mười bốn tuổi, cho nên Kỳ Chương Điện cũng không có cung nữ.

Trong năm vị thái giám này, Thân Giác là nhỏ tuổi nhất. Cũng bởi một đời này Mộ Dung Tu đối xử với cậu cực xấu, cho nên thái độ của những thái giám đó đối với Thân Giác cũng là chán ghét, công việc nào dơ nhất công việc nào mệt nhất đều tới tay Thân Giác, nhưng khi ăn cơm thì Thân Giác lại là người cuối cùng được ăn.

Lúc Thân Giác trở về phòng, phòng ngủ đều đen như mực, cũng không có người. Cậu lười đi đốt đèn, bèn dựa vào ánh trăng chiếu sáng bên ngoài mà di chuyển. Thân Giác đi đến mép giường của mình, từ dưới gầm giường rút ra một cái cái rương, lôi quần áo sạch sẽ bên trong ra. Trong lúc cậu đang định thay quần áo, cửa đột ngột bị đẩy ra, cùng với tiếng trò chuyện vui đùa của hai người.

“Cái tên ngốc Thân Giác lại bị điện hạ phạt nữa rồi.” Một người nói.

“Ai bảo hắn suốt ngày làm điện hạ phải nhăn mày, đáng đời lắm.” Một người khác nói.

“Ta đã nói……” Người nọ thình lình thấy Thân Giác đang đứng thay quần áo thì lập tức im bặt, y như một con gà thiến đột nhiên bị bóp chặt cổ, phát ra thanh âm chát chúa khó nghe, “Thân Giác, ngươi ở bên trong mà sao không lên tiếng? Ngươi muốn dọa chết người à!”

Người nọ mắng xong một lúc sau, hình như còn cảm thấy không đủ hả giận, bước nhanh tới, đánh vào đầu Thân Giác vài cái. Đầu óc Thân Giác vốn đang choáng váng tỉnh tỉnh mê mê, đã phải cố hết sức mới có thể đứng vững mà không bị ngã, lại bị người ta đánh vài cái thật mạnh vào đầu, rốt cuộc chịu đựng không nổi, thân thể loạng choạng “Rầm” một tiếng ngã trên mặt đất.

“Ngươi giả bộ cái gì mà giả bộ? Thân Giác, ngươi còn không mau đứng lên!” Người đánh Thân Giác bắt đầu hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống, lại tát cho Thân Giác mấy bạt tai. Nhưng Thân Giác vẫn không có phản ứng gì, người nọ mới phát hiện Thân Giác đã thật sự hôn mê.

“Hắn hôn mê?” Người đứng phía sau đó hỏi, có chút sợ hãi, “Buổi chiều hắn bị phạt lặn xuống nước rất nhiều lần, sẽ không chết chứ?”

Người đứng phía trước lập tức đưa hai ngón tay đặt dưới mũi Thân Giác, phát hiện còn có hơi thở, thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Không chết, chỉ là bị ngất đi thôi.” Tròng mắt gã xoay chuyển, nhìn người đang đứng phía sau, “Việc này đừng để cho điện hạ biết, nếu điện hạ biết hắn bị bệnh, chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.”

Người phía sau hơi hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.

Người đứng phía trước ghét bỏ nhìn quần áo ướt đẫm của Thân Giác nhưng vẫn ôm người từ trên mặt đất lên, đặt lên trên giường, gã cũng lười giúp Thân Giác thay quần áo, gã cảm thấy lấy chăn đắp cho đối phương là ổn rồi, đã là gã vô cùng thiện tâm.

Sau khi gã xử lý tốt mọi chuyện, ngay lập tức lôi kéo người đứng sau vội vàng rời đi.

……

Cảm giác chóng mặt của Thân Giác kéo dài đến tận nửa đêm hôm sau. Cậu cũng không phải tự mình tỉnh, mà là bị đá tỉnh.

Có người hung hăng đá cậu mấy cước rồi còn kéo chăn của cậu ra, “Thân Giác, ngươi định ngủ thêm mấy canh giờ nữa hả, công việc buổi đêm hôm qua đều là ta làm giúp ngươi, ngươi cũng nên dậy đi làm việc rồi.”

Thân Giác cố sức mở mắt ra, sau khi thấy rõ người đứng ở trước giường mình, cậu nhắm mắt, mới nói: “Đừng…… đánh nữa, ta dậy.”

Vừa mở miệng, Thân Giác mới phát hiện thanh âm của mình nghẹn ngào đến kỳ cục.

Đêm qua sau khi cậu ngất xỉu vẫn luôn mặc quần áo ướt, hiện tại quần áo đều dán sát vào người đến khó chịu. Cậu chỉ cảm thấy thân thể chính mình thì lạnh băng, nhưng đầu lại nóng như lò lửa, phảng phất một giây tiếp theo sẽ nổ tung.

Người kêu Thân Giác rời giường là Lý Phong, gã lớn hơn Thân Giác sáu tuổi, ngày thường thích nhất là lười biếng, cho nên luôn sai bảo Thân Giác làm công việc của gã, nếu Thân Giác không chịu sẽ đánh cậu một trận đòn nặng. Đêm qua người đánh Thân Giác cũng là gã.

Đêm qua sau khi gã thấy Thân Giác ngất xỉu, sợ sự tình sẽ bị lão thái giám biết, cho nên đêm qua lục tục chạy đi làm công việc của Thân Giác, sáng nay ngay lập tức kêu Thân Giác rời giường.

Thân Giác giơ tay xoa xoa đầu, dùng khuỷu tay chống vào ván giường bò dậy. Lý Phong thấy cậu ngồi dậy, ngay lập tức nằm trở về tiếp tục ngủ, hiện tại mới chỉ là giờ Dần một khắc*, sắc trời vẫn còn đen nhánh. Ngoại trừ Thân Giác, ba tiểu thái giám còn lại gần như phải ngủ đến khi trời sáng tỏ.

(*: 3h – 5h sáng)

Ngủ đến khi sắc trời sáng toang vẫn là do Lục hoàng tử Mộ Dung Tu thức dậy quá sớm, nếu gặp phải chủ tử nào ngủ đến trưa, bọn họ sợ là muốn ngủ tới khi mặt trời phơi mông.

Cho dù có Thân Giác làm việc cho, bọn họ còn đông ngại tây ngại, lúc Thân Giác chống cơ thể bệnh tật lên thay quần áo, bọn họ còn ngại ồn mắng cậu vài tiếng. Một chút cũng không cảm thấy Thân Giác là người nhỏ nhất thì nên nhường nhịn cậu vài phần.

Thân Giác thay quần áo xong, mang tất cả quần áo dơ của mọi người ra ngoài. Trước tiên cậu đem quần áo dơ của mình ngâm trong chậu, sau đó mới đem quần áo của các thái giám khác gộp chung lại giặt sạch sẽ, cuối cùng quay lại giặt quần áo của mình. Phơi xong, cậu đem quần áo của Mộ Dung Tu mới thay đêm qua để ở bể tắm đưa qua quán y cục. Vòng vèo một đường trở về đã phải lao đầu vào quét đình viện.

Một đống công việc đang chờ Thân Giác làm, mà hiện tại cậu người nhỏ lực yếu, lại còn đang sinh bệnh, tới tận khi bọn Lý Phong ngủ dậy, cậu vẫn còn chưa làm xong.

Lý Phong vào phòng bếp, thấy Thân Giác còn chưa đốt lửa lên, tức giận kéo Thân Giác ra mắng: “Ngươi là cái đồ vô dụng, bây giờ còn chưa nhóm lửa lên, đợi lát nữa điện hạ nổi giận thì sao, ngươi còn định chậm trễ đến bao giờ?”

Thân Giác bị Lý Phong đẩy một cái đã trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, lại một lần nữa cảm nhận được tư vị mắt đầy sao xẹt là như thế nào.

Cậu ngồi trên mặt đất một hồi lâu, thấy Lý Phong đã nhóm lửa, liền bò dậy đi ra ngoài.

Hiện tại những người này đều vội vàng hầu hạ sinh hoạt hằng ngày cho Mộ Dung Tu, trong chốc lát sẽ không chú ý đến cậu.

Mộ Dung Tu một đời này chán ghét cậu, cho nên chuyện sinh hoạt hàng ngày của hắn hết thảy đều không cho cậu đụng tay vào.

Đối với đám người Lý Phong, lúc Mộ Dung Tu rời giường là lúc bọn họ bận rộn nhất, nhưng đối với Thân Giác mà nói, lại là thời khắc nhàn nhã nhất. Cậu đi đến ao nước ngày hôm qua, liếc mắt nhìn qua mặt nước đục không thấy đáy một cái.

Mộ Dung Tu vứt khối ngọc quyết kia vẫn còn nằm ở dưới đáy ao nước, cậu không nhặt lên được thì sẽ không có cơm ăn.

Thân Giác sờ sờ cái bụng đã đói đến bẹp lép của mình, bây giờ cậu mà đi xuống nhặt ngọc quyết chính là đi tìm chết. Coi như là cậu muốn diễn khổ nhục kế thì cũng cần Mộ Dung Tu ở đây nhìn mới được. Thân Giác nghĩ nghĩ, quay đầu lại nhìn tẩm điện của Mộ Dung Tu phía xa xa.

Lúc này hẳn là Mộ Dung Tu vẫn chưa dậy.

Thân Giác thu hồi tầm mắt, bước chân dứt khoát đi ra ngoài. Cậu không cần phải ở chỗ này chịu chết, một đời này sợ là cậu có thật cẩn thận đối đãi Mộ Dung Tu như thế nào, Mộ Dung Tu cũng đều sẽ không tin tưởng cậu nữa. Một khi đã như vậy, Thân Giác cũng lười giả vờ đối tốt với Mộ Dung Tu, bây giờ cậu chỉ nghĩ tới chuyện được ăn cơm no.

Thân Giác đói muốn điên rồi, đặc biệt là bây giờ cậu vẫn còn nhỏ, căn bản là không nhịn đói được. Cậu muốn ăn, lập tức càng đi càng nhanh, chờ đến khi thấy Ngự Thiện Phòng mới dần dần chậm bước lại. Vừa khéo đang có một người từ Ngự Thiện Phòng đi ra, người nọ thình lình nhìn thấy Thân Giác thì trực tiếp bị dọa sợ, loạng choạng hít một ngụm khí lạnh. Chờ tới khi thấy rõ người trước mắt không phải quỷ mà là một củ cải nhỏ, còn là của cải nhỏ mà ông quen biết, khóe môi không khỏi kéo lên, “Sao ngươi lại tới đây?”

Một đời này Thân Giác không được ăn uống tử tế, thường xuyên bị đói bụng, thoạt nhìn căn bản không giống tiểu hài tử mười tuổi một chút nào.

Ở trong mắt người phía trước, Thân Giác chính là một củ cải nhỏ ngoài ý muốn mà thành tinh.

Chỉ thấy củ cải nhỏ thành tinh đột nhiên ngửa đầu khóc rống, “Lưu công công, nô tài đói.”

Giọng thật là khỏe, giọng này rống lên, dọa cho giữa mày Lưu công công vốn luôn tự giữ ổn trọng hung hăng nhảy dựng. Ông âm thầm mắng một tiếng, vội vàng tiến lên bưng kín miệng của củ cải nhỏ, “Tiểu tổ tông, ngươi đừng có gào nữa, nếu còn gào, lần sau không cho phép đến nơi này của ta.”

Thân Giác hoàn toàn không có vẻ mặt hổ thẹn, vươn móng vuốt nhỏ khô cằn bắt lấy ống tay áo của Lưu công công, “Buổi sáng nô tài mới chỉ được ăn một cái bánh bao, hiện tại bụng đã lép kẹp mất mùa.”

Lưu công công bị cậu nói chọc cười, dùng ngón tay ấn ấn giữa mày cậu, “Được rồi, ngươi cùng ta đi vào trước đã.”

……

Lưu công công tên đầy đủ là Lưu An Thuận, ở Ngự Thiện Phòng làm việc. Ông có tiếng là làm người hiền lành. Tại trong cung này, nhân vật lợi hại có rất nhiều, nhưng nếu tự bản thân đã lợi hại, còn có thể giúp mọi người làm việc tốt thì thập phần khó có được. Lưu An Thuận lại là một người như vậy. Tuổi tác của ông vừa qua khỏi 30 đã ngồi vững ở vị trí tổng quản thái giám ở Ngự Thiện Phòng, tiểu thái giám dưới trướng không ai là không phục ông, ngay cả đại thái giám bên người Hoàng Thượng cũng phải cho Lưu An Thuận vài phần mặt mũi.

Thân Giác quen biết Lưu An Thuận do một lần ngoài ý muốn. Một đời này cậu thường xuyên bị bắt nạt, thường xuyên bị đói bụng. Một ngày nọ khi cậu mới bảy tuổi, Thân Giác thật sự đói đến chịu không được nên lén chạy tới Ngự Thiện Phòng. Cậu muốn trộm chút thức ăn. Đám Lý Phong đề phòng cậu chặt chẽ vô cùng, ngay cả một cái màn thầu hỏng cũng không cho cậu tìm thấy.

Nhưng cậu còn chưa có trộm được gì thì đã bị tiểu thái giám ở Ngự Thiện Phòng phát hiện, ngay lập tức tóm lấy cậu hỏi cậu là người ở cung nào. Thân Giác nhất quyết không chịu nói, tiểu thái giám kia liền vươn tay đánh mạnh vào mông Thân Giác vài cái, đau đến mức Thân Giác oa oa khóc lớn, cũng vì thế mà kinh động đến Lưu An Thuận lại đây.

Lưu An Thuận là người tốt, không chỉ kêu tiểu thái giám buông Thân Giác ra, còn ôn thanh hỏi cậu có phải là bị lạc đường hay không.

Thân Giác sụt sịt mũi, đáng thương vô cùng nói: “Nô tài đói.”

Lưu An Thuận rũ mắt xuống thoáng nhìn, duỗi tay sờ soạng cái bụng của Thân Giác. Bụng của tiểu hài tử thường phình ra giống nhau, tiểu gia hỏa này thì ngược lại, lép kẹp như sắp dán vào lưng tới nơi. Rồi sau đó Thân Giác được cho hai cái màn thầu nóng hầm hập.

Cậu ngồi xổm trong góc ăn đến ngấu nghiến, Lưu An Thuận lặng lẽ đi đến bên người cậu, nhỏ giọng hỏi: “Còn ăn được nữa không? Phòng bếp nấu dư một cái đùi gà, bọn họ đều ăn không nổi, đành cho ngươi ăn.”

Ngự Thiện Phòng chỗ nào sẽ thừa lại một chiếc đùi gà, kỳ thật là Lưu An Thuận đem đùi gà của ông nhường cho Thân Giác.

Sau mấy năm, Thân Giác sẽ ngẫu nhiên tới đây vài lần, nhưng những lúc đó đều là nhân cơ hội Mộ Dung Tu đi vắng.

……

Lưu An Thuận nắm tay dẫn Thân Giác đi về phía căn nhà nhỏ phía sau Ngự Thiện Phòng, “Ngươi đến cũng thật khéo, đúng lúc ta đang định ăn sáng. Còn ngươi, lần này lại là làm sao nữa?”

Thân Giác nghĩ nghĩ một lát rồi mới nói: “Điện hạ ném ngọc quyết vào trong ao rồi sai nô tài đi nhặt. Nhưng mà nô tài nhặt không được, điện hạ nói không nhặt được thì không được ăn cơm, nô tài thật sự quá đói bụng.”

Lưu An Thuận nhíu nhíu mày, tuy rằng nói trong cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, nhưng cũng không phải là nơi ngược đãi trẻ nhỏ như vậy. Ông mới biết Thân Giác có ba năm, mà trong ba năm này, ông không thấy Thân Giác ở chỗ của Lục hoàng tử Mộ Dung Tu được ăn no một lần nào. Ông từng nghĩ tới chuyện lén chuyển người ra khỏi Kỳ Chương Điện, nhưng đại thái giám ở Kỳ Chương Điện lại xua xua tay, mơ hồ không rõ nói: “Việc này, ngài cũng đừng nên quản nhiều.”

Lưu An Thuận khó hiểu, “Vị chủ tử kia chán ghét đứa nhỏ này như vậy, không thấy nó không phải là càng tốt hơn sao?”

Vẻ mặt đại thái giám khó xử, không muốn nhiều lời, “Đừng nói việc này nữa, dù sao thế nào cũng không được.” Hắn dừng một chút, dường như thật sự thấy Thân Giác đáng thương, lại bồi thêm một câu, “Ngài có lén cho vị tiểu thái giám kia đồ ăn cũng thế, chớ nên để vị chủ tử kia biết được.”

Lưu An Thuận đành phải thôi, nhưng ở đáy lòng đối với vị Lục hoàng tử thích tra tấn người kia không có một chút ấn tượng tốt nào, tuổi còn trẻ đã biết giày vò người ta như vậy, sau này lớn lên không biết sẽ còn là cái dạng gì.

……

“Thôi, ngươi đến chỗ này của ta mà ăn.” Lưu An Thuận dẫn Thân Giác đến căn phòng nhỏ đằng sau Ngự Thiện Phòng, trên bàn chính đã đặt kín đồ ăn từ trước.

Thân Giác đã sớm nhìn chằm chằm vào cái bàn đây đồ ăn kia, ánh mắt không tự chủ được sáng lên. Hiện giờ cậu chỉ là một hài tử, tâm trí phảng phất cũng bị áp chế. Tuy rằng biết chính mình không nên dùng ánh mắt trắng ra như vậy nhìn thức ăn, nhưng cậu thật sự nhịn không được.

Cậu chịu đựng không ngay lập tức vươn tay đi lấy, đã là cực hạn rồi.

Lưu An Thuận nhẹ nhàng vỗ vai cậu một cái, “Đi ăn đi, ăn no lại cùng ta nói chuyện.”

“Cảm ơn Lưu công công.” Thân Giác nói cảm ơn xong, lập tức ngồi vào ghế. Cậu nhìn bàn đầy đồ ăn trước mắt, quyết định sẽ uống chút cháo lót bụng trước. Đã lâu lắm rồi cậu chưa được ăn cơm, nếu như vừa ăn đã ăn ngay đồ ăn mặn, sợ là dạ dày sẽ chịu không nổi.

Lưu An Thuận thấy Thân Giác uống cháo trước, trong mắt biểu lộ vài phần vui mừng, lại có vài phần đau lòng. Trước khi ông tiến cung, trong nhà còn có một đệ đệ nhỏ, tuổi tác cũng xấp xỉ Thân Giác, nhưng chuyện gì cũng chưa hiểu, căn bản không biết tự chăm sóc tốt cho bản thân. Không như Thân Giác tuổi còn nhỏ đã biết tự chiếu cố bản thân thật tốt, chịu nhiều khổ sở như vậy còn rất biết giữ mình, vô cùng thận trọng.

Mới vừa rồi Thân Giác nói Lục hoàng tử Mộ Dung Tu sai cậu đi nhặt ngọc quyết, nói nghe thì có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng sai một đứa nhỏ xuống nước như vậy là chuyện nguy hiểm cỡ nào. Kỳ thật số lần đứa nhỏ này tới tìm ông cũng không nhiều lắm, mỗi lần đều là thật sự đói đến không chịu nổi nữa thì mới tới đây.

Lưu An Thuận trầm tư một lát, đi đến bên cạnh Thân Giác, bàn tay to sờ sờ đầu nhỏ của cậu, “Thân Giác, nếu không ta nghĩ cách để ngươi tới đây làm việc, ngươi có đồng ý hay không?”

Thân Giác cắn cái muỗng quay đầu nhìn về phía Lưu An Thuận.

Lưu An Thuận trời sinh có khuôn mặt trắng trẻo mập mạp, trông giống như bột màn thầu lên men, nhìn qua rất dễ ở chung. Ông thấy Thân Giác nhìn ông, còn lộ ra một nụ cươi ôn nhu, “Yên tâm, tới nơi này làm việc, ta khẳng định sẽ cho ngươi ăn no.” Nói xong, ông lại ghét bỏ mà nhìn vóc dáng hiện tại của Thân Giác, “Hiện giờ ngươi cũng quá lùn rồi, vóc người cần phải cao ráo, nếu không về sau người ta lại chê ngươi xấu.”

Thân Giác chớp chớp mắt, cũng gật gật đầu.

Lưu An Thuận thấy thế lại sờ soạng đầu nhỏ của Thân Giác, “Được rồi, ngươi ở đây ăn xong trước đã, ta đi ra ngoài trước.”

……

Kỳ Chương Điện.

Thiếu niên mỹ mạo như ngọc đứng ở giữa điện, trước mặt hắn là một hàng thái giám đang quỳ, trong đó bao gồm cả đại thái giám của Kỳ Chương Điện, Lư Lực.

“Không phải nói là người ở trong cung hay sao? Người đâu?” Mộ Dung Tu tuy rằng thanh âm không cao, nhưng mấy tiểu thái giám phía dưới nghe xong cả người đều phát run, ban đầu bọn họ được phân đến Kỳ Chương Điện, vốn tưởng rằng vị Lục hoàng tử không được sủng ái này là chủ tử dễ bị bắt nạt. Nhưng không được mấy ngày, bọn họ đều đã nếm được mùi thủ đoạn của Mộ Dung Tu. Từ đó ở trước mặt Mộ Dung Tu dẫu cho có oan ức hay tức giận cỡ nào bọn họ cũng không dám phát tiết. Cũng may là ngày thường đều có Thân Giác là nơi trút giận.

Trán Lư Lực đẫm mồ hôi mặc dù tiết trời vẫn còn thanh mát, “Nô tài không biết.”

“Không biết?” Mộ Dung Tu âm cuối cao lên, hắn chuyển mắt nhìn mọi người đang quỳ trên mặt đất, đột nhiên đi tới bên người Lý Phong. Lý Phong dư quang thoáng nhìn thấy góc áo của Mộ Dung Tu, hô hấp cũng đều cứng lại. Gã sợ đến thở cũng không dám thở mạnh, bị Mộ Dung Tu đạp một cái đã thở hộc ra.

Một chân Mộ Dung Tu dẫm lên lưng Lý Phong, cũng không biết một thiếu niên mười bốn tuổi như hắn lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, đem Lý Phong so với hắn còn lớn hơn hai tuổi mạnh mẽ dẫm đến dán sát mặt đất, thậm chí xương cốt của gã cũng vô cùng đau đớn.

“Ngươi chắc là biết phải không? Người đâu?”

Khuôn mặt Lý Phong nhăn thành khổ qua, run rẩy nói: “Điện hạ, nô tài thật sự không biết.”

Mộ Dung Tu hơi kéo kéo khóe môi, chân nâng lên lại dẫm thật mạnh xuống, lần này là dẫm lên đầu của Lý Phong. Lý Phong kêu thảm thiết một tiếng, đang định xin tha, lại nghe được người phía trên nói: “Nếu hắn không trở về, ngươi đành thay hắn giúp bổn hoàng tử đi nhặt khối ngọc quyết dưới ao kia lên đi, nếu không nhặt lên, ngươi cũng đừng lên đây.”

Lý Phong chỉ có thể đáp ứng, chờ Mộ Dung Tu nhấc chân, lanh lẹ bò dậy cút đi.

Vài người dư lại thấy Lý Phong bị phạt đi nhặt ngọc quyết, lập tức cúi đầu càng thấp, hận không thể ngay lập tức biến mất ở trước mặt Mộ Dung Tu.

“Mấy người các ngươi đi tìm người cho bổn hoàng tử, tìm không thấy Thân Giác, các ngươi cũng không cần trở về nữa.” Mộ Dung Tu nói rành mạch từng câu từng chữ, trong ánh mắt là nồng đậm hung ác nham hiểm, giống như dã thú tùy thời đều có thể bò ra từ đáy mắt hắn.

Sau khi cung nhân đều lui ra ngoài, Mộ Dung Tu đột nhiên vuốt ve bụng của chính mình, tay hắn run lên nhè nhẹ. Hiện tại trên bụng hắn không hề có bất cứ một miệng vết thương nào, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy nơi đó ẩn ẩn đau đớn, giống như chủy thủ của kiếp trước vẫn còn lưu lại trong thân thể.

“Ta mệt mỏi, cho nên hãy ở chỗ này mà kết thúc đi.” Đó là lời mà Thân Giác đời trước đã nói trước khi giết hắn.

Một câu này tựa như khắc sâu vào trong tim hắn.

Có lẽ là ông trời cũng nhìn không vừa mắt, nên cho hắn trọng sinh. Chuyện của hắn và Thân Giác, chỉ hắn mới có quyền nói kết thúc.

Mộ Dung Tu chậm rãi nhắm mắt lại, đem dã thú trong mắt tạm thời phong ấn.

……

Thời điểm Lưu An Thuận tới gặp phải Lư Lực đang đi ra ngoài. Ông thấy Lư Lực vội vội vàng vàng, bước chân rối loạn, mà Lư Lực nhìn thấy ông, bỗng dưng ánh mắt sáng lên, bước nhanh đi tới, “Lưu tổng quản như thế nào lại rảnh rỗi tới nơi này của chúng ta vậy?”

Lưu An Thuận cười cười, “Ta còn muốn hỏi ngươi như thế nào lại vội vội vàng vàng như vậy.”

Lư Lực ai một tiếng, “Trong cung chúng ta có một tiểu thái giám đi lạc. Nhắc mới nhớ lần trước không phải Lưu tổng quản còn muốn điều hài tử đó tới chỗ ngài sao? Ngài còn nhớ rõ không?”

Quả nhiên là Thân Giác.

Lưu An Thuận do dự một lúc, vẫn là nói: “Thật không dám dấu diếm, hài tử kia buổi sáng có tới tìm ta, ta tới đây cũng là vì việc này. Không biết Lục hoàng tử có ở bên trong hay không?”

Lư Lực thấy ông như vậy, không khỏi kéo ông một chút, “Đừng nói là ngài vẫn còn muốn chuyển Thân Giác tới chỗ của ngài chứ?” Vẻ mặt hắn đau khổ vội lắc đầu, “Ngài không biết mới vừa rồi Lục hoàng tử nổi trận lôi đình, còn nói chúng ta nếu tìm không thấy Thân Giác thì không cần trở về nữa. Lúc này mà ngài còn đi gặp Lục hoàng tử không phải là tự tìm xúi quẩy hay sao? Ngài vẫn nên nhanh chóng giao Thân Giác cho ta đi.”

“Nhưng mà…..”

Lư Lực trực tiếp đánh gãy lời nói của Lưu An Thuận, “Đừng nhưng mà nữa, có phải hắn vẫn còn đang ở Ngự Thiện Phòng hay không? Ngài dẫn ta đi trước đi, bằng không ta thật sự không có cách nào hoàn thành phân phó của chủ tử. Ngài đau lòng Thân Giác, nhưng chuyện này không thể vội vàng được, trước tiên phải khiến Lục hoàng tử bớt giận mới tốt.”

Lưu An Thuận ngẫm lại, cảm thấy Lư Lực nói cũng có đạo lý. Dù sao ông cũng chỉ là một nô tài, mà Mộ Dung Tu kia tuy không được sủng ái, cũng là một chủ tử đúng nghĩa. Một nô tài như ông làm sao dám đi quản chuyện của chủ tử, việc này còn cần thêm thời gian.

Lưu An Thuận dẫn Lư Lực đi tới chỗ của Thân Giác. Kết quả bọn họ vừa mới đi vào đã nhìn thấy Thân Giác nằm úp mặt trên bàn, Lưu An Thuận hoảng sợ, vội vàng đi qua đi xem xét tình huống của Thân Giác, lập tức phát hiện cả người Thân Giác nóng đến phỏng tay.

“Phát sốt rồi.” Lưu An Thuận nhíu mày nói với Lư Lực.

Lư Lực nghe vậy, hai hàng lông mày nhăn tít lại, giống như có hai con sâu nằm ở trên mặt. Một lát sau, hắn mới nói: “Ta cõng hắn trở về trước xem Lục hoàng tử nói như thế nào. Hiện tại hắn sinh bệnh không nghi ngờ gì chính là tai họa. Nói không chừng Lục hoàng tử thấy hắn bị bệnh, ngược lại còn tức giận hơn.”

Hắn nói xong thì chuẩn bị cõng Thân Giác lên, Lưu An Thuận duỗi tay cản cản lại, lo lắng hỏi: “Đứa nhỏ này sẽ không chết chứ?”

“Ai da, Lưu đại tổng quản của ta, có thể sống hay không còn cần phải xem tạo hóa của hắn, ngài cũng ở trong cung bao lâu rồi, còn không hiểu đạo lý này sao? Vẫn nên chớ mềm lòng, càng trì hoãn, sợ rằng vị chủ tử kia lại càng nổi giận.” Lư Lực mạnh mẽ đẩy tay Lưu An Thuận ra, cõng Thân Giác đi ra ngoài.

Lưu An Thuận nhìn thân khể gầy nhỏ của Thân Giác, chỉ có thể thở dài.

Chính xác, trên đời này, ai có thể sống, ai không thể sống, đều phải xem bản lĩnh của mình. Chỉ là khi ông nhìn thấy Thân Giác, sẽ nghĩ đến đệ đệ nhỏ trong nhà, nhịn không được có vài phần thương tiếc.

……

Ở bên kia Lư Lực đã cõng người hồi Kỳ Chương Điện, cũng không dám buông, trực tiếp cõng tới trước mặt Mộ Dung Tu. Mộ Dung Tu đang ngồi ở thư phòng đọc sách, nhìn thấy Lư Lực cõng Thân Giác tiến vào, bàn tay đang cầm sách nhịn không được nắm thật chặt.

Lư Lực đặt Thân Giác nằm trên mặt đất trước, lại quỳ xuống đáp lời, “Điện hạ, nô tài tìm thấy Thân Giác ở Ngự Thiện Phòng, bây giờ hắn đang phát sốt, nóng đến ngất rồi.”

Mộ Dung Tu mở mắt, không thèm liếc mắt nhìn người đang nằm trên mặt đất, lãnh đạm hỏi: “Vì sao hắn lại ở Ngự Thiện Phòng?”

Lư Lực nói: “Hình như là Thân Giác đói lả, nên lén chạy tới Ngự Thiện Phòng tìm đồ ăn.”

Mộ Dung Tu nghe vậy, buông sách xuống. Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Thân Giác, thấy khuôn mặt nhỏ của cậu lộ ra mạt đỏ bừng không giống bình thường, khóe mắt hơi nhếch lên, lại ngay lập tức rũ xuống. Hắn duỗi tay trực tiếp sờ sờ bụng Thân Giác, phát hiện bụng nhỏ tròn vo, tức giận hừ lạnh một tiếng.

Tốt lắm, thế mà có người dám cho Thân Giác ăn.

Ánh mắt Mộ Dung Tu sắc bén lập tức nhìn về phía Lư Lực ở bên cạnh, “Là ngươi cho hắn đồ ăn? Hay là ai?”

Lư Lực thầm mắng một tiếng không xong, nhưng cũng không dám nói dối, chỉ có thể một năm một mười nói ra. Lúc Mộ Dung Tu nghe được là Ngự Thiện Phòng Lưu An Thuận cho Thân Giác ăn, sắc mặt rõ ràng kém đi.

Lư Lực cho rằng Mộ Dung Tu tức giận là do có người không để mệnh lệnh của hắn vào mắt. Nhưng khi nhìn kỹ dáng vẻ tức giận này của Mộ Dung Tu, lại có cảm giác giống như là sủng vật mà hắn tỉ mỉ nuôi dưỡng lại bị người ngoài uy thức ăn.

Mộ Dung Tu nhìn Thân Giác trên mặt đất, sắc mặt đổi tới đổi lui. Là hắn đã đánh giá thấp Thân Giác. Nhưng cẩn thận nhớ lại đời trước, Thân Giác không phải cũng dụ dỗ khiến hắn giao ra chân tình đó sao. Hiện giờ chỉ dỗ dành một thái giám ở Ngự Thiện Phòng thì tính là cái gì.

Mộ Dung Tu cắn răng, chỉ cảm thấy bụng lại ẩn ẩn đau đớn. Tay hắn nắm quyền, cuối cùng vẫn nhịn không được đấm một quyền trên mặt đất. Lư Lực khiếp sợ, thấy tay Mộ Dung Tu chảy máu, vội vàng quỳ gối tiến lên, trong miệng nhắc mãi, “Ai da, điện hạ, ngài có tức giận đến mấy cũng đừng lấy thân thể của mình ra hành hạ, Thân Giác cũng chỉ là một cái tiện mệnh, không đáng khiến ngài phải để ý như vậy……”

Hắn nói còn chưa nói xong, Mộ Dung Tu đã âm trầm nhìn hắn.

Lư Lực lét hít một hơi, hắn thật sự cảm thấy vị Lục hoàng tử này tính tình quá cổ quái, hơn nữa ánh mắt thật sự không giống ánh mắt mà một thiếu niên mười bốn tuổi có thể có được.

“Đi mời ngự y.” Mộ Dung Tu lãnh đạm nói.

Lư Lực ai một tiếng, vội vàng bò dậy đi ra ngoài, trong điện chỉ còn lại Mộ Dung Tu và Thân Giác đang bất tỉnh nhân sự. Mộ Dung Tu chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm Thân Giác, hắn nhìn hồi lâu, cuối cùng mới vươn tay ra, chỉ là còn chưa chạm tới mặt Thân Giác, hắn đã vô cùng nhanh chóng thu tay trở về.

……

Ngự y thay Mộ Dung Tu băng bó tay xong, đang định cáo lui thì bị Mộ Dung Tu gọi lại, “Lâm thái y, trong điện của ta có một nô tài hình như là bị bệnh, phiền toái ngài xem giúp cho.”

Hắn hơi dừng một chút, “Miễn cho chết ở trong cung ta, chiêu vận rủi.”

Ngự y nghe vậy thì gật đầu, quay đầu lại nói với Lư Lực: “Lư công công, không biết vị tiểu công công kia ở nơi nào? Có thể dẫn ta tới đó không?”

Lư Lực nở nụ cười, “Hắn nằm ở bên trong điện noãn các, để nô tài dẫn đại nhân qua.”

Ngự y nghe được người cần xem bệnh nằm ở noãn các, hơi sửng sốt một chút. Chờ tới khi nhìn thấy chăn gấm đắp trên người cậu đã thành vô cùng kinh ngạc. Ngự y vẫn thường hay xem bệnh cho người trong cung, có khi cũng thuận tiện xem bệnh cho một ít cung nhân. Nhưng những cung nhân đó cho dù là bệnh có nặng đến cỡ nào đi nữa cũng chỉ có thể nằm ở trong căn phòng chật chội ẩm ướt của chính mình.

Ngự y thấy chăn gấm trên người vị tiểu công công này thật giống với loại chăn gấm chỉ có chủ tử trong cung mới được dùng.

Lư Lực ở bên cạnh cười nói: “Lâm đại nhân, làm phiền ngài giúp đứa nhỏ này nhìn xem, chiều qua hắn mới rơi xuống nước.”

Lâm thái y gật đầu, xem bệnh xong liền chuẩn đơn thuốc, “Hắn thân thể hư hại, cho nên ta ngoại trừ cho thuốc hạ sốt, còn cho mấy vị thuốc bổ thân thể. Chỉ là tiền tiêu hàng tháng trên người hắn liệu có đủ mua từng này dược liệu hay không?”

Cung nhân xem bệnh và chủ tử xem bệnh không giống nhau, cung nhân xem bệnh bắt buộc phải bỏ tiền túi của chính mình để mua dược liệu.

Lư Lực nhìn dược liệu của phương thuốc, sau đó cầm phương thuốc thu lên, “Nếu thật sự không được, nô tài sẽ cố gắng gom góp, tóm lại cũng là mạng người.”

“Ngươi thật có lòng tốt.” Lâm thái y cười cười, quay người rời đi. Hắn học y đã nhiều năm, chỗ nào mà không nhìn ra nguyên nhân thật sự khiến Thân Giác bị bệnh. Làm gì có cái gọi là rơi vào trong nước sinh bệnh, đây rõ ràng là phải ở trong nước ngâm một hồi lâu mới ngâm ra bệnh nặng như vậy. Nhưng mà, không phải chuyện của hắn, hắn cũng quản không được. Trái phải đưa bừa một lý do thoái thác ra, giống như một số phi tần trong cung bị nương nương phạt quỳ, thời điểm xem bệnh cũng nói là chính mình không cẩn thận té ngã.

Chờ Lâm thái y rời đi, Lư Lực lại chạy tới trước mặt Mộ Dung Tu phục mệnh. Sau khi hắn nói rõ tình huống của Thân Giác, lại nhắc khéo tới Lý Phong, “Điện hạ, Lý Phong vẫn còn ở trong nước tìm ngọc quyết, trong cung này đã có một tiểu thái giám bị bệnh, ngài xem……”

“Đem nó đưa cho ta.” Mộ Dung Tu bất thình lình nói.

Lư Lực tròn mắt, “A?”

Mộ Dung Tu không kiên nhẫn mà nhíu mày, “Thái y xem bệnh cho Thân Giác, chắc hẳn phải có đơn thuốc đi, đem đơn thuốc giao cho ta.”

Lư Lực nga nga hai tiếng, vội vàng đem đơn thuốc dâng lên. Mộ Dung Tu lướt qua tên các loại dược liệu, có vài vị dược liệu cũng không rẻ, hắn mím môi, đem túi tiền trên eo của mình kéo xuống, ném cho Lư Lực cùng với đơn thuốc.

“Mặt này phải cần tiền, ngươi cầm lấy cái này đi mua thuốc. Còn về Lý Phong, nếu hắn không nhặt được, vậy ngươi đi nhặt thay hắn đi.” Mộ Dung Tu lạnh lùng nói.

Lư Lực nào dám nói tiếp, vội vàng cầm túi tiền và đơn thuốc đi ra ngoài.

Hai tiểu thái giám còn lại sợ chọc cho Mộ Dung Tu nội giận, không có Mộ Dung Tu triệu hoán, hôm nay bọn họ căn bản sẽ không dám xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Tu. Một mình Mộ Dung Tu ngồi ở trong điện một hồi, liền đứng dậy đi noãn các.

Hắn ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường, đột nhiên, Mộ Dung Tu nâng tay lên bóp chặt cổ Thân Giác.

******

Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì người chơi 【 Thân Giác 】 ở ván trước thủ đoạn quá mức thô bạo, ngoài ý muốn mở ra phó bản mới. Xin mời cầm lấy thanh tiểu chủy thủ xinh đẹp của ngài, tiếp tục công lược mục tiêu phiên bản hắc hóa.

Thân Giác:……

*******

Editor có lời muốn nói:

Các thiên thần nhỏ, một chap này có thấy đọc mãi không hết hay không, có thấy đọc hoài không xong hay không =)) clm nó dài tận 7856 chữ luôn ý =)))

Toi ngoi lên chỉ để nói lời trăn trối (kể khổ) mà thôii~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN