Thương Hải - Chương 4: Hắc Thiên Thư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Thương Hải


Chương 4: Hắc Thiên Thư


Đám Oa nhân dỡ hàng xuống thuyền, xe chở hàng tiến về phía đông. Lục Tiệm nhịn không được nói: “Ninh tiên sinh, có đi cùng với bọn họ không?”.

Ninh Bất Không nói: “Nhật Bản bây giờ đang loạn thế. Phép của loạn thế là: theo kẻ mạnh thì sống, theo kẻ yếu thì chết. Hai mắt ta đã loà, ngươi lại không bản lãnh gì, nếu như muốn sống, cần phải tìm được một chư hầu mạnh nhất Nhật Bản, làm chỗ dựa”.

Lục Tiệm hồi hộp nói: “Chư hầu mạnh nhất Ninh tiên sinh đã tìm thấy chưa?”.

Ninh Bất Không cười cười: “Có lẽ”.

Lục Tiệm trong lòng kinh ngạc, theo đội xe tiến phát. Dọc đường rất nhiều tự viện, pháp tự thiên trọng, bảo tướng thâm nghiêm, Phạn âm thấp thoáng chập chờn, chắc hẳn bởi vì gian khổ loạn thế, thế nhân đều chìm đắm trong Phật pháp để cầu sự giải thoát nội tâm. Còn như nhà dân ở Oa quốc, đều xây bằng gỗ tạo, hiên thấp cửa cỏ, người và gia súc tạp cư, so ra với chùa miếu thì thật là sơ sài.

Chốc lát đã ra khỏi thành, đồng xa núi xanh, mây nhạt tụ vào tản ra, giống như trên má lúm đồng tiền của một mỹ nhân trắng tuyết yêu kiều bôi lên một lớp thuốc vẽ lông mày đen. Suối nước dọc ngang, trong suốt, nhiều đá, Đường kiều vắt ngang trên mặt nước, ngoằn ngoèo không có lan can, như cầu vồng phụt lên. Oa nhân canh tác trong ruộng, người nào người nấy đều lùn bé đen xạm, quần áo không che đậy cơ thể, giữa khoảnh ruộng bên đường, nơi nào cũng có thể nhìn thấy tàn mâu đoạn tiễn.

Đoàn người ra khỏi Tây quốc, lấy đường qua Kinh Đô hướng về phía đông, trên đường trạm kiểm soát mọc như rừng, phạt thuế rất nhiều, đạo tặc nổi như ong, may mà Ninh Bất Không với tuyệt học của Hoả bộ âm thầm hộ trì mới được có kinh mà không hiểm. Cứ vậy sáng đi tối nghỉ, xe ngựa gấp gáp, ngày tháng tuy rằng gian nan, nhưng Lục Tiệm vừa học chữ vừa luyện công vẫn chưa gác lại, học chữ may nhờ Ninh Bất Không giám sát đốc thúc, còn như luyện công, phàm mỗi khi Lục Tiệm sao nhãng một ngày, liền cảm thấy trống rỗng, càng khao khát phần khoái cảm kỳ diệu khi tu luyện đó. Luyện xong Khổng Tước thất mạch, lại luyện Huyền Vũ thất mạch, khi đến quốc giới của Vĩ Trương, y đã luyện đến Tử Vi mạch của Tam Viên Đế Mạch, dị cảm ở hai tay theo sự tu luyện đó càng phát ra rõ ràng: vỗ về sờ vào trâu ngựa, liền biết máu của trâu ngựa nhanh chậm, mệt mỏi hay không; đụng chạm tiếp xúc với cây gỗ, liền biết sự lưu động dịch nhựa bên trong cây là khô hay tươi tốt. Lục Tiệm bị cảm giác kỳ diệu đó làm cho ngồi nằm không yên, mỗi lần hỏi han Ninh Bất Không, Ninh Bất Không đều giả câm giả điếc, im lặng để đối phó.

Ngày hôm đó, cuối cùng đã đến thành Thanh Châu của Vĩ Trương, tường bao Thanh Châu thành thấp nhỏ, quy mô kém xa so với Tây quốc và Kinh Đô. Có không ít võ sĩ đang thao luyện ở bờ ruộng dưới thành, nhìn thấy đội xe, ai cũng kêu lên vui mừng vô cùng, ném thương mâu chạy đến. Đề Tả Vệ Môn vội lệnh cho tuỳ tùng vây chặt lấy hòm xiểng, để đề phòng đối phương trộm cướp.

Một tên Oa nhân trung niên đi lên phía trước, đưa ta vỗ Đề Tả Vệ Môn, ha ha cười nói: “Con chuột nước ngươi, một đi là một năm, cuối cùng đã trở về rồi, mọi người còn tưởng rằng ngươi chui qua chui lại, chui xuống đáy biển rồi chứ”.

Đề Tả Vệ Môn nhận ra người mới đến là Cửu Tá Gian Tín Thịnh gia thần của Chức Điền gia, liền vội hỏi thăm, lại nói: “Chủ công đâu?”.

Cửu Tá Gian chau mày nói: “Ngốc tử đó à, đem theo chim ưng đi săn rồi”.

Đề Tả Vệ Môn lại nói: “Sài Điền đại nhân có ở đây không? Ta đem hàng hoá bàn giao với y, để ở trong khố phòng trước, đợi chủ nhân về phân phối”.

Cửu Tá Gian chớp mắt nói: “Thắng gia thì ở đây. Có phần của ta không?”.

Đề Tả Vệ Môn cười nói: “Sao có thể quên được đại nhân, ngoại trừ châu bảo kim ngân, còn có Đường trừu và trà diệp thượng hảo, ngoài ra còn có vài món trà cụ tuyệt đẹp, đều là vật hiếm trong thiên hạ”.

Cửu Tá Gian ha ha cười lớn, vươn tay vỗ mạnh vào bả vai Đề Tả Vệ Môn. Gã là võ tướng khoẻ mạnh, Đề Tả Vệ Môn bị vỗ gần như ngã sấp xuống trên mặt đất.

Thì ra, Đề Tả Vệ Môn giỏi thuỷ tính nhất trong đám võ sĩ Vĩ Trương. Hắn thiện về hàng hải, lại hiểu rõ Hoa ngữ, do đó quý tộc gia thần của Vĩ Trương dồn dập bỏ vốn, uỷ thác y đi Trung quốc mua bán buôn lậu. Đề Tả Vệ Môn vất vả khổ sở một năm, cho đến hôm nay mới trở về.

Đám võ sĩ coi qua một vài món đồ quý, khai nhãn giới rồi, chốc lát thì tản ra. Đề Tả Vệ Môn hướng về Ninh Bất Không nói: “Tiên sinh cùng ta nhập thành, trước tiên ở tạm lữ xá, đợi ta nói với chủ công, lại mời tiên sinh”.

Ninh Bất Không lắc đầu nói: “Vô công bất thụ lộc, việc của hai người bọn ta, ngươi không cần phải nói cho lệnh chủ công, ngươi chỉ cần mua cho chúng ta một căn nhà ở trên phố trong thành là được”.

Đề Tả Vệ Môn cả kinh nói: “Mua nhà? Nhưng tiền mua nhà …”.

Ninh Bất Không nói: “Ngươi cùng với ngoại sinh của ta đánh cược, không phải là đã thua mất Đường trừu sao? Ta tính toán qua rồi, số tơ lụa đó đổi thành tiền, mua một căn nhà ở vẫn còn dư dật, tiền thừa sau khi mua nhà thuộc về ngươi, coi như tiền mối lái”.

Đề Tả Vệ Môn mặt mày sầu khổ, dạ dạ ứng tiếng, sau khi bàn giao hàng hoá xong, liền mua một gian nhà trên đường cho Ninh, Lục hai người. Ninh Bất Không yêu cầu bút đen bảng gỗ, viết lên bốn chữ “Bất Không Toán Quán”, treo ở trước cửa.

Quân dân trong thành nhìn thấy, đều cảm thấy kinh ngạc kỳ lạ, tới tấp đến xem, Ninh Bất Không tuyệt đỉnh thông minh, trên đường đến Oa thì lưu tâm học nói Oa ngữ, khi đến Thanh Châu đã hiểu biết chút ít, lúc này liền gieo quẻ xem số cho Oa dân. Y tinh thông dịch lý, lại xảo trá gian manh, trong Oa dân người ngu xuẩn trung thực nhiều, người thông minh giỏi tính toán ít, chỉ thấy Ninh Bất Không xem không cái nào không trúng, một đi hai đến, đã tôn sùng như thần minh, vì muốn cầu một quẻ, dồn dập đến dâng tiền nộp gạo.

oOo

Lục Tiệm ban ngày làm tạp dịch ở toán quán, đến đêm lại học chữ luyện công, Tam Viên Đế Mạch và hai mưới tám chi mạch không giống nhau, tiến cảnh chậm chạp, có nhiều kinh hiểm, may phúc có Ninh Bất Không hộ pháp mới có thể biến nguy thành an. Nửa tháng trôi qua, luyện xong Tử Vi mạch, cái cảm giác trống rỗng ngứa ngáy kỳ lạ so với ngày thường tăng lên, kể cả không luyện công, cũng có thể tuỳ lúc phát tác, không được Ninh Bất Không rót chân khí vào thì không được.

Ninh Bất Không thì lại không biết rắp tâm điều gì, không còn hữu cầu tất ứng nữa, khi Lục Tiệm khó chịu, cũng không cứu hộ, ngược lại còn dựa vào đó bắt chẹt, bức bách y học chữ, Lục Tiệm mỗi ngày nếu như không học đủ số lượng chữ, hoặc là không tuân thủ tâm ý của mình, Ninh Bất Không liền không cho y chân khí, bất luận Lục Tiệm đau khổ như thế nào đều làm ngơ như không biết.

Trải qua mấy lần như vậy, Lục Tiệm đối với Ninh Bất Không vừa hận vừa sợ, Ninh Bất Không có mệnh lệnh gì, đều dè dặt, dốc toàn lực, sợ đắc tội với y. Mặc dầu như vậy, nội công quái dị đó vẫn không cách gì không luyện, chỉ bởi vì đau khổ tăng dần lên, khoái cảm khi tu luyện cũng theo đó tăng lên, làm cho người ta khó có thể dứt bỏ.

Thời gian trôi nhanh vùn vụt, đã qua hơn tháng. Ngày hôm đó, Đề Tả Vệ Môn dắt một thiếu niên đến gặp Lục Tiệm, cúi đầu buồn rầu nói: “Đây là con trai của ta, trên thuyền thua cho ngươi đó”.

Lục Tiệm sớm đã quên việc này từ lâu rồi, không ngờ Đề Tả Vệ Môn việc cách đã lâu, lại nhắc lại, trong lòng rất kinh ngạc, chợt nghe Ninh Bất Không nói: “Lục Tiệm, ngươi đem số đổ ước đã lập cho y, coi như hai bên đã thanh toán xong”.

Lục Tiệm chỉ còn biết tìm khế ước đã lập, lúc này đã nhăn nhúm vô cùng. Đề Tả Vệ Môn nhận lấy khế ước, đầu cũng không ngoảnh lại, liền chuyển thân đi.

Lục Tiệm lấy làm lạ nói: “Ninh tiên sinh, người là do ngài cần đến phải không?”.

Ninh Bất Không gật đầu nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi có việc quan trọng khác, tạp vụ trong quán đều giao cho thiếu niên này làm”.

Lục Tiệm chỉ cảm thấy nộ khí trào lên, lớn tiếng nói: “Ngài như vậy không phải là chia lìa phụ tử người ta, thương thiên hại lý sao?”.

Ninh Bất Không bất chợt quay đầu, thâm trầm nói: “Ngươi nói cái gì?”.

Hai mắt của y đã bị máu độc làm thương, nhãn cầu teo lại, vùi sâu dưới gò mà, giống như hai miệng giếng sâu, đen thăm thẳm, làm cho người nhìn thập phần kinh sợ.

Lục Tiệm trong lòng run lên, không dám nói nữa, lại thấy thiếu niên đó thân hình gầy nhỏ, áo quần sơ sài, hai mắt oán độc đang nhìn chằm chằm vào mình.

Lục Tiệm nghĩ đến phụ tử gã ly tán, trong lòng thương hại. Y trong những ngày này cũng học được vài câu Oa ngữ, liền hỏi: “Ngươi tên gọi là gì?”.

Thiếu niên nghiến răng nói: “Thương Vệ Binh”.

Nói đến đây, gã giương cổ lên, lộc cà lộc cộc nói ra một tràng, khuôn mặt nhỏ gầy đét đỏ ửng lên. Lục Tiệm vội hỏi: “Ninh tiên sinh, gã nói cái gì?”.

Ninh Bất Không hừ lạnh một tiếng, nói: “Y nói ngươi không xứng đáng làm chủ của y, tương lai y sẽ giết ngươi, đi theo Chức Điền quốc chủ”.

Ninh Bất Không cười lạnh nói: “Lục Tiệm, tên tiểu súc sinh này tuyệt không phải loại hiền lành, ngươi đừng coi y là người là được”.

Lục Tiệm không tức giận nói: “Ông không nhìn thấy, làm sao biết gã là tốt là xấu? Y bị người bức phải ly khai phụ mẫu, nói vài câu tức giận cũng là lẽ tất nhiên”.

Ninh Bất Không cười lạnh một tiếng, nói: “Hai mắt của ta không nhìn thấy, nhưng tim lại nhìn thấy, ngươi không nghe lời của ta, tất phải chịu thiệt thòi lớn”.

Lập tức dùng Oa ngữ quát lệnh cho Thương Vệ Binh dọn dẹp gánh nước, đốt lửa chặt củi. Nói ra cũng kỳ lạ, Thương Vệ Binh đối với Lục Tiệm hung ác dữ tợn, nhưng đối với Ninh Bất Không thì lại kính sợ vô cùng, cúi đầu hạ mình, liên thanh đáp ứng. Lục Tiệm thấy vậy thì kinh ngạc, nhìn Thương Vệ Binh cầm chổi quét thì muốn giúp đỡ, lại nghe Ninh Bất Không quát: “Đừng có quản những việc không đâu, cút vào đây cho ta”.

Lục Tiệm không dám cưỡng lại, theo y vào phòng, chỉ thấy Ninh Bất Không ngồi nghiêm trang cạnh bàn, trên mặt bàn bày hai cái bàn toán mới làm. Ninh Bất Không nói: “Hôm nay ta dạy ngươi châu toán, ngươi cần phải dụng tâm học”.

Lục Tiệm từng nhìn qua Ninh Bất Không dùng châu bàn này làm phép tính, liền nói: “Ta học nó để làm gì? Ta lại không làm thủ quỹ”.

Ninh Bất Không cười lạnh nói: “Ngươi theo Ninh Bất Không ta, nếu như không hiểu tính toán, há không phải để người khác cười chê?”.

Lục Tiệm theo y đã lâu ngày, chỉ nghe ngữ khí, liền biết những lời này của Ninh Bất Không không phải là thật lòng, nhưng tính tình Lục Tiệm hiền hoà, gặp việc thì chỉ cầu được yên ổn, hơn nữa, nếu như kháng lại mệnh lệnh, Ninh Bất Không tất lại mượn cớ để không truyền chân khí cho.

Ninh Bất Không lập tức miệng nói tay làm ví dụ, truyền thụ toán pháp khẩu quyết. Lục Tiệm theo cách đó mà làm, không biết tại sao, một khi gẩy toán, lại cảm thấy hạt châu trên bàn tính như sinh ra trên đầu ngón tay vậy, khi gẩy lên thì thập phần như ý.

Hai người một dạy một học, thời gian như bây, đến tối mới dừng lại, khi hai người ra khỏi cửa, thì thấy Thương Vệ Binh tay cầm rìu, đang co quắp ngủ gật ở trước một đống củi. Ninh Bất Không nghe thấy tiếng ngáy, sắc diện trầm lại, nhấc một thanh củi lên, không hỏi đen trắng, nhẫn tâm quất cho Thương Vệ Binh một trận. Thương Vệ Binh bò lổm ngổm trên đất, hu hu khóc lớn, nhưng không dám động. Ninh Bất Không đánh đã xong, tự ý bỏ đi. Lục Tiệm tiến lên an ủi, nào ngờ Thương Vệ Binh mục quang hung hãn dữ tợn, hướng về Lục Tiệm la hét.

Lục Tiệm nghĩ gã xuất thân từ gia đình võ sĩ, chỉ bởi vì một tờ đổ ước của mình, rơi vào kiếp nô lện, không những không cho là ngang ngược, ngược lại càng thêm thương hại, chỉ hận ngôn ngữ không thông, không có cách gì biểu đạt thiện ý trong lòng, lập tức tìm đến Ninh Bất Không, học nói Oa ngữ. Ninh Bất Không hỏi rõ nguồn cơn, bất giác cười lạnh nói: “Ngươi đối với tiểu súc sinh đó tốt, còn không bằng để tâm tư lên người con chó”.

Tuy rằng nói vậy, nhưng y vẫn truyền Oa ngữ cho Lục Tiệm.

oOo

Cứ như vậy, trong một ngày của Lục Tiệm, ngoại từ luyện công học chữ, còn thêm vào học châu toán, học Oa ngữ. Đáng mừng là thiên phận châu toán của y cực cao, tinh tiến thần tốc, mười ngón tay như có thần giúp, thậm chí đến Lục Tiệm cũng cảm thấy nghi ngờ bàn tính này đã từng học qua trước đây. Ninh Bất Không thì không lấy làm kỳ lạ, Lục Tiệm tính toán xong một đề, y cũng không động thanh sắc, lại cho một đề.

Lại qua mấy ngày, Ninh Bất Không bắt đầu ra đề, cùng với Lục Tiệm thi tính toán, xem ai tính toán ra trước kết quả. Y toán đạo tinh thông, tự nhiên là chiếm thượng phong; cách tính của Lục Tiệm tuy không giản tiện bằng Ninh Bất Không, nhưng bởi vì nhanh tay, chuyết năng thắng xảo, thế nên cũng không rơi hạ phong.

Đêm đó, hai người thi toán, Lục Tiệm nhanh hơn nửa phần, may mắn thắng được. Trong lúc vui mừng, đột nhiên nghe Ninh Bất Không lành lạnh nói: “Thiên Thị Mạch của ngươi đã luyện xong rồi sao?”.

Thiên Thị mạch là mạch cuối cùng trong Tam Viên Đế Mạch, Lục Tiệm chìm đắm trong châu toán, mà quên cả tiến độ luyện công, nghe y nói như vậy, mới giật mình đáp: “Đúng vậy, vừa mới luyện xong ngày hôm qua”.

Ninh Bất Không nói: “Vậy thì đúng rồi, cái bàn tính này cũng không phải là uổng công gẩy”.

Lục Tiệm ngạc nhiên hỏi: “Luyện nội công và gẩy bàn tính có quan hệ gì?”.

Ninh Bất Không nói: “Quan hệ rất lớn, nội công của ngươi tinh tiến càng nhanh; ngược lại, ngươi gẫy bàn tính càng nhanh, song thủ của ngươi càng linh hoạt và khéo léo, mà nội công ngươi luyện, cũng sẽ tinh tiến càng nhanh. Cho nên mới nói, gẩy bàn tính chính là vì luyện song thủ của ngươi, luyện song thủ của ngươi lại là vì tốc thành nội công của ngươi. Bằng không, dựa vào châu toán mới học, ngươi làm sao có thể thắng được Ninh Bất Không ta?”.

Nói đến đây, y cười khan hai tiếng, âm hiểm nói: “Tiểu tử, chúc mừng, chúc mừng, ngươi cuối cùng đã luyện thành Hắc Thiên Thư rồi”.

Lục Tiệm chau mày hỏi: “Hắc Thiên Thư là cái gì?”.

Ninh Bất Không đáp: “Hắc Thiên Thư chính là nội công mà ngươi luyện. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là Kiếp Nô của Ninh Bất Không ta”.

Lục Tiệm càng nghe càng cảm thấy hồ đồ khó hỏi: “Hắc Thiên Thư? Kiếp Nô? Toàn là những cái ta không hiểu”.

Ninh Bất Không từ sau khi rời Trung quốc, trong lòng khó được sảng khoái như vậy, không kềm được ha hả cười nói: “Hắc Thiên Thư chính là một bộ võ kinh. Phám người nào tu luyện, cần phải có người dùng chân khí bản thân tương trợ mới có thể luyện thành. Nhưng một khi luyện thành, người cho chân khí sẽ là kiếp chủ, còn người tu luyện sẽ là kiếp nô. Nếu không có chân khí của kiếp chủ, kiếp nô sẽ không có cách gì kháng cự được Hắc Thiên Kiếp”.

Y cười cười, lại nói: “Ngươi có biết Hắc Thiên Kiếp là cái gì không? Đó chính là cái cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ trống rỗng, đau khổ mỗi khi ngươi tu luyện. Nếu như ngươi không muốn chịu đựng nổi khổ của Hắc Thiên Kiếp thì phải nghe lời ta, ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cái đó”.

Lục Tiệm đối với lời của Ninh Bất Không như hiểu mà cũng như không hiểu, nhưng lơ mơ cảm nhận được bản thân đã rơi vào một cái tròng cực lớn, không kềm được hoảng hốt, lắp bắp nói: “Ngươi kêu ta làm cái gì? Tại sao ta phải làm?”.

Ninh Bất Không thấy y mù mờ như vậy, sắc mặt trầm lại: “Nếu như ngươi không làm thì ta không cho ngươi chân khí, ngươi không sợ sao?”.

Lục Tiệm giống như trước ngực bị chịu một đấm, cứng họng líu lưỡi.

Ninh Bất Không cười lạnh nói: “Từ hôm nay về sau, nếu ta đi hướng về đông, thì ngươi không được hướng về tây, cho dù ngươi phải chết cũng phải bảo hộ ta. Chỉ bởi vì đau khổ của Hắc Thiên Kiếp, trên thế gian này chỉ có duy nhất chân khí của Ninh mỗ mới có thể giải trừ, những người khác, dù cho nội công của y có mạnh hơn, tu vi cao hơn, cũng không có tác dụng gì; đó chính là luật thứ nhất trong Hữu Vô Tứ Luật của Hắc Thiên Thư: Vô chủ vô nô. Ý tức là: nếu không có kiếp chủ, tất không có kiếp nô; kiếp chủ bị hại, kiếp nô tất phải chết không sai”.

Trong đầu Lục Tiệm tiếng ù ù vang lên, giống như có trăm ngàn con muỗi vỗ cánh cắn đốt, không kềm được ôm đầu kêu to: “Không đúng, không đúng, ngươi lừa người, ngươi lừa người ….”.

Ninh Bất Không cười lạnh nói: “Ta lừa ngươi để làm gì? Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngươi chính là cái bóng của Ninh Bất Không ta, đời này kiếp này cũng đừng mong phân khai với ta”.

Lục Tiệm nghe vậy toàn thân phát lãnh, nhưng lại không nói ra được câu nào. Y cũng không biết đã quay trở lại trên giường thế nào, càng không biết đã thiếp đi lúc nào, khi tỉnh lại, đã là gần tối ngày hôm sau, ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ, xanh trắng yếu ớt.

Đột nhiên nghe Ninh Bất Không lạnh lùng nói: “Đã nghĩ thông chưa? Ngươi cũng biết rõ uy lực của Hắc Thiên Kiếp, nếu như không có chân khí của Ninh mỗ, cho dù là ngươi chết, cũng cần phải trải qua sự giày vò đáng sợ nhất trên thế gian”.

Nộ khí trong lòng Lục Tiệm dâng lên, lớn giọng kêu: “Vậy thì ta tình nguyện chết”.

Ninh Bất Không chầm chậm nói: “Nhân sinh đều có một lần chết, chết có gì đáng sợ? Người chết thì dễ dàng, nhưng còn Tình tiểu thư? Ngươi nhẫn tâm cùng nàng thiên nhân vĩnh cách, không bao giờ gặp nhau sao?”.

Sát na đó, trong lòng Lục Tiệm lại hiện ra lúm đồng tiền yêu kiều động lòng người của Diêu Tình, nỗi nhớ đối với nàng mỗi ngày, cũng giống như Hắc Thiên Thư, đã cho khoái lạc vô cùng, cũng cho y đau khổ khó chịu được. Lục Tiệm ngây người hồi lâu, đột nhiên ý niệm chết biến mất, phủ phục xuống đầu giường, cất tiếng khóc đau khổ. Ninh Bất Không ngồi nghiêm như khúc gỗ, không khuyên giải an ủi, cũng không quát mắng.

Lục Tiệm khóc lớn một trận, âm thầm lập thệ sẽ không luyện Hắc Thiên Thư kia thêm nữa, nhưng kỳ công đó một khi lên người, thì giống như ma chú phụ thể, nếu như không luyện, phát tác càng liên tục, ngược lại nếu như tu tiếp tục tu luyện, Hắc Thiên Kiếp liền có thể đến chậm hơn rất nhiều, mười ngày nửa tháng mới phát tác một lần, chỉ là khi phát tác, so với lúc chưa luyện thành càng thêm phần mãnh liệt.

Lục Tiệm hiểu rõ đạo lý này, hùng tâm đầy bầy đều tan thành mây khói, đành phải nghe theo mệnh trời, ngầm thừa nhận thân phận kiếp nô này. Ninh Bất Không thấy Lục Tiệm chịu khuất phục, thì cũng đối xử với y ôn hoà hơn rất nhiều. Ninh Bất Không thấy Lục Tiệm thành thạo châu toán rồi, liền để cho y quản lý trương mục cho các hào môn phú hộ trong thành, thu lấy một số phí dụng, lúc này châu toán tuy rằng đã lưu nhập vào Nhật Bản, nhưng đang trên đà thịnh hành, người hiểu sơ sài cực ít, người tinh thông thì tuyệt không có, cái mà hậu thế gọi là “Hoà Toán” của Đông Dương lại chưa ra đời. Hơn nữa, chư hầu cát cứ Vĩ Trương là tiểu quốc phía đông, càng không có một người nào thấy qua toán cụ thần diệu đó. Lục Tiệm chỉnh lý qua trương mục của mấy nhà, danh tiếng vang lừng khắp nơi, nhưng trong lòng y có oán khí, toàn bộ đều phát tiết trên bàn tính, chưa đến mười ngày, thì làm hỏng ba cái bàn tính. Ninh Bất Không biết tâm ý của y, cười khà không để ý, mời một tượng nhân cao thủ đúc một bộ bàn tính bằng đồng vàng. Bàn tính bằng đồng này một khi gẩy đánh quá nhanh, các hạt châu bằng đồng ma sát với thanh đồng, thì sẽ nóng bỏng như lửa. Lục Tiệm bị bỏng thương mấy lầh, mới biết trí kế của bản thân so với Ninh Bất Không quả thật là cách xa như trời với đất.

oOo

Một hôm, Lục Tiệm ở trong phòng tính toán sổ sách, đột nhiên nghe thấy trong sân có tiếng “chà chà”, y đẩy cửa nhìn ra, đó là Thương Vệ Binh tay cầm trúc thương, luyện đến nổi khắp người đều là mồ hôi. Thương Vệ Binh nhìn thấy Lục Tiệm, trong mắt loé lên một tia hung ác, bất chợt giơ trúc thương, hướng vào diện môn của Lục Tiệm hung hãn đâm tới, Lục Tiệm không phòng bị gã đột nhiên hạ độc thủ, tâm niệm xoay chuyển không kịp, song thủ đã không làm chủ được, vươn ra nắm chặt lấy trúc thương, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, trúc thương đã bị bẻ thành hai đoạn.

Lục Tiệm cố nhiên không biết tại sao bắt chặt được trúc thương, cũng không biết tại sao bẻ gãy được cán thương. Thương Vệ Binh thì càng vạn phần kinh hãi, hắn vốn cho rằng lần tập kích này, Lục Tiệm không chết cũng trọng thương, không ngờ đối phương cao minh như vậy, vẫn còn chưa tỉnh ngộ, bóng trúc đã nhoáng qua trước mắt, trên mặt đã bị đánh một cái tàn nhẫn, làm cho nửa mặt của gã tê dại, trong miệng có vị tanh và mặn, ngã lùi lại hai bước, trừng mắt nhìn Lục Tiệm, nước mắt không ngăn được chảy xuống.

Lục Tiệm vứt nửa đoạn trúc thương đó đi, nhìn vào hai tay, thần sắc bối rối, đột nhiên thấy nửa mặt trái của Thương Vệ Binh giống như sưng lên, bất giác cảm thấy rất áy náy, nói: “Thương Vệ Binh, xin lỗi ngươi, đánh ngươi không phải là bản ý của ta, đều trách cái tay này không nghe sai khiến”.

Việc này quả thực hoang đường, đừng nói là Lục Tiệm không hiểu, Thương Vệ Binh càng không tin, đối với Lục Tiệm càng tăng thêm hận thù, ngoác miệng chửi lớn. Lục Tiệm đã nghe hiểu được không ít Oa ngữ, nghe gã chửi độc ác như vậy, trong lòng hơi chút tức giận: “Đều là do hai bàn tay này tác quái, ta vốn không cố ý đánh ngươi”. Không ngờ ý nghĩ mới vừa hiện ra, hai tay liền vung ra, đôm đốp đánh cho Thương Vệ Binh bốn cái bạt tai, Lục Tiệm thu tay lại không được, vừa kinh vừa nộ, liên tục quát: “Dừng lại, dừng lại ….”.

Nhưng khi dừng tay lại, Thương Vệ Binh đã bị đánh như cái chong chóng chuyển động loạn xạ, bưng lấy mặt oa oa khóc lớn, vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài, gã nghe Lục Tiệm kêu gọi, nhưng làm sao dám quay lại.

Lục Tiệm nhìn hai tay của mình, sửng sốt không dứt, đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn xộc vào mũi, mới phát giác ra cơm đã nấu xong, chỉ bởi vì đánh cho Thương Vệ Binh chạy mất rồi, không có người trông coi, lập tức lấy thức ăn trên lồng hấp xuống, bưng vào cho Ninh Bất Không.

oOo

Hôm đó toàn quán vắng vẻ vô cùng, hai người đã dùng cơm xong, đột nhiên thấy gió nổi, mây kéo ùn ùn, tiếng sấm nổ to, mưa như trút nước rào rào rơi xuống. Lục Tiệm nghĩ đến Thương Vệ Binh, lấy làm lo lắng, muốn ra ngoài tìm y, Ninh Bất Không hỏi rõ nguồn cơn, cười lạnh nói: “Không cần phải quan tâm đến gã, gã bị đánh đòn, tự nhiên là đi đến chỗ Đề Tả Vệ Môn cha gã khóc lóc kể lể rồi”.

Lục Tiệm biết y dự liệu như thần, chỉ còn biết bỏ qua, lại nghĩ đến việc hai tay tự phát tự động, không chịu sự khống chế, liền hỏi Ninh Bất Không. Ninh Bất Không nghe vậy, lạnh nhạt nói: “Đây là kình tại ý tiên, đó là cảnh giới mà các cao thủ võ học ước mong tha thiết, ngươi lại có thể dễ dàng đạt được, thật là đáng chúc mừng”.

Lục Tiệm còn muốn nói rõ ràng thì Ninh Bất Không nói: “Hôm nay mưa lớn, chắc không có người tới, ngươi đi đóng cửa, quay về phòng đi”.

Lục Tiệm nghe lời, định đóng cửa, bất chợt nghe thấy trong mưa truyền lại tiếng bước chân, hai đạo nhân ảnh như gió phóng đến, khoảnh khắc đã đến trước mắt.

Hai người đó đều cầm ô giấy tô hoa, đi đầu là một người thanh niên nam tử, lông mày dài nhỏ, mắt xếch phiêu dật có thần, vóc dáng nghiêm khắc, trên người mặc một chiếc áo ngắn tầm thường, ống quần kéo cao, bên eo đeo một hồ nước bằng sứ màu xanh, còn cầm một chiếc khăn tay vải trắng. Người thiếu niên đi sau y là một thiếu niên ước khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, dáng người gầy nhỏ, tuấn tú trắng trẻo, hai gò má đến cổ trắng bóng như sứ, quần áo mặc lại rất gò bó, ống quần bị ướt đẫm cũng không thèm kéo lên.

Người thanh niên đó cười khì khì nói: “Này anh bạn, mới sớm như vậy đã đóng cửa rồi sao?”.

Lục Tiệm gật đầu nói: “Mưa lớn, không có khách”.

Người thanh niên đó cười cười rồi nói: “Ai nói không có khách, chúng ta chính là khách đây”.

Lục Tiệm hơi do dự rồi để hai người vào, tên thiếu niên thấp nhỏ phía sau khi bước vào liếc y một cái, dẩu môi cười mỉm, Lục Tiệm cũng đáp lại một nụ cười, hai má tên thiếu niên đó đột nhiên phớt hồng, cúi thấp đầu xuống.

Người thanh niên kia ngang ngược ngồi xuống, mở nắp hồ nước, uống một ngụm lớn. Ninh Bất Không vẫn ngồi im ngay ngắn, thần sắc đờ đẫn. Người thanh niên đó uống đủ nước rồi, lau miệng một cái, đưa mắt quan sát Ninh Bất Không, đột nhiên cười nói: “Ngươi là một tên mù?”.

Lục Tiệm thấy người này ăn nói khiếm nhã, hơi chau mày. Còn Ninh Bất Không thì cười cười, nói: “Tuy ta là một người mù, nhưng không phải là kẻ ngốc”.

Người thanh niên đó biến sắc, đột nhiên ha hả cười lớn, chỉ vào Lục Tiệm nói: “Không sai, anh bạn này ngây ngây dại dại, mới giống một tên ngốc này”.

Lục Tiệm từ trước đến giờ chưa thấy một người khách nào vô lễ như vậy, bất giác trong mắt có ý giận.

Ninh Bất Không sắc diện vẫn thờ ơ, mỉm cười nói: “Có người ngốc ở bên ngoài, còn thông minh thì ở trong tim. Có người thì trước mắt tối đen, nhưng trong lòng thì lại rất sáng”.

Người thanh niên đó cười nói: “Chẳng lẽ ngươi chính là mắt loà mà tâm sáng?”.

Ninh Bất Không cũng cười nói: “Không dám nhận, các hạ có chút bên ngoài khờ khạo mà bên trong lại tinh tế, giống như Chức Điền quốc chủ vậy”.

“Xoảng” một tiếng, chiếc hồ nước vỡ tan thành những mảnh nhỏ. Người thanh niên đó hơi hoảng hốt, tròng mắt đột nhiên co thắt lại, mục quang sắc bén như chim ưng: “Ngươi không phải là người mù!”.

Ninh Bất Không nhàn nhã nói: “Túc hạ cho ta là người mù, thì ta chính là người mù. Túc hạ cho ta là người sáng mắt, thì ta chính là người sáng mắt”.

Người thanh niên đó lặng yên nghe, mục quang hoà hoãn lại, một nụ cười nở ra trên khoé môi như gió xuân tháng hai, ấm áp êm ả: “Ta chỉ là thấy kỳ lạ, tiên sinh làm sao có thể nhìn ra được?”.

Ninh Bất Không nói: “Sấm kêu, chớp giật, mưa to vần vũ khắp trời, đó chính là trời giận. Ông trời chấn nộ, là lúc phi thường. Người đến toán quán của tại hạ lúc phi thường, tất nhiên là để hỏi những việc phi thường. Người hỏi những việc phi thường, tất cũng phải là người phi thường. Người bình thường thấy cái uy của trời như lúc này, trong lòng đều run sợ, ẩn náu giấu mình còn sợ không kịp; mà khi thiên uy như vậy, những người vẫn được thần minh che chở, nhất định là những người có triển vọng lớn. Sử sách có ghi: ‘Thuấn đến chân núi lớn, mưa to gió lớn mà không bị mê hoặc, Nghiêu bèn biết Thuấn xứng đáng để nhận thiên hạ’. Túc hạ vượt gió đội mưa đến đây, mà vẫn khí định thần nhàn, trêu đùa mọi người, ở Oa di tiểu bang này, người có khí độ như vậy thật là rất hãn hữu”.

Người thanh niên đó khuôn mặt tái nhợt khi nghe những lời này, tựa như kinh ngạc, tựa như tức giận, nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng hoá thành sự khâm phục, than nói: “Tiên sinh quá khen rồi, nhưng trên thế gian này, người tài giỏi rất nhiều, ngài làm sao có thể đoán chắc rằng ta chính là Chức Điền”.

Ninh Bất Không nói: “Lúc trước thì tại hạ chỉ nắm chắc được bảy tám thành, nhưng nghe câu nói này của ngài thì đã lên được mười thành”.

Người thanh niên đó cười nói: “Xin nghe lời của tiên sinh”.

Ninh Bất Không nói: “Thứ nhất, năm đó ngài xuống đầm bắt rắn, đủ thấy ngài thiên tính tò mò, phàm là những việc không có cách gì lý giải, nhất định sẽ tìm hiểu rõ ràng ngọn nguồn; thứ hai, ngài ném hương vào mặt Phật, là bởi vì ngài đối với Phật pháp không lý giải, nhưng phàm là những việc không lý giải được, ngài càng không tin tưởng. Trên thế gian này, người tài giỏi quả thật không ít, nhưng nhân vật thự cho mình là đúng, tra cứu ngọn nguồn đến cùng như ngài thì thật là rất ít có. Chức Điền Tín Trưởng, ngài nói đúng hay không đúng?”.

Người thanh niên đó vẫn chưa trả lời thì thiếu niên thấp nhỏ kia đã quát nói: “Hay a, ngươi dám gọi tên của quốc chủ”.

Thanh âm mềm mại trong trẻo, đó là giọng nữ.

Ninh Bất Không mỉm cười nói: “Lệnh muội cũng đến sao?”.

Thiếu niên thấp bé kia đại kinh thất sắc, tiếp đó hai gò má ửng đỏ lên, diễm lệ như ráng chiều. Chức Điền Tín Trưởng cũng kinh ngạc nói: “Cho dù tiên sinh nghe ra y là nữ tử, nhưng làm sao lại đoán chắc đó là muội tử của ta, mà không phải là thê thiếp của ta?”.

Ninh Bất Không nói: “Nữ tử của quý quốc trước nay khép nép cẩn trọng, cử động hợp với phù tiết. Nếu như là thê thiếp theo túc hạ ra ngoài, tất rón rén dè dặt, như sợ xúc phạm đến Chức Điền quốc chủ ngài, há dám bừa bãi nói xen vào? Duy chỉ có người thân nhất, yêu thương nhất của quốc chủ, mới dám ăn nói bừa bãi như vậy. Từ lâu đã nghe quốc chủ có một vị muội tử tên gọi là A Thị, từ nhỏ được quốc chủ nuông chiều, liền đoán ra đó chính là vị này”.

Chức Điền Tín Trưởng cười khổ nói: “Xem ra huynh muội hai người bọn ta cải trang đến đây là hành động thừa thãi rồi, tiên sinh không thể nhìn thấy vật, ngược lại không bị y phục ngoại mạo mê hoặc, dùng tâm nhãn để quan sát người, xuyên qua biểu tượng, thẳng vào cái vốn có”.

Ninh Bất Không thờ ơ nói: “Quốc chủ quá khen, quả thực không dám. Không biết quốc chủ đến đây có điều gì chỉ giáo?”.

Chức Điền Tín Trưởng cười nói: “Đã là toán quán, tự nhiên là đến xem số rồi”.

Ninh Bất Không “ồ” một tiếng, hỏi: “Ngài muốn xem cái gì?”.

Mục quang của Chức Điền Tín Trưởng bỗng nhiên ngưng đọng, miệng thì nhàn nhã nói: “Thì xem thử xem quốc vận của nước Vĩ Trương ta!”.

Ninh Bất Không bật cười khành khạch, vê nhẹ tiền đồng trong tay, nhưng không lên tiếng.

Chức Điền Tín Trưởng thấy tình hình như vậy, đứng dậy cúi người, chỉnh sắc nói: “Lúc nãy Tín Trưởng thử tiên sinh, thật là đắc tội. Đề Tả Vệ Môn sớm đã nhắc qua tiên sinh. Trong lòng Tín Trưởng đây biết tiên sinh nhất định là cao sĩ nhà Đường, chỉ là không dám tuỳ tiện bái phỏng. Một là, Tín Trưởng đối với tài năng tiên sinh vẫn còn hoài nghi; hai là, nội ngoại của Tín Trưởng đều nguy khốn, trong thành đầy rẫy tai mắt của kẻ địch, chỉ sợ làm liên luỵ đến tiên sinh. Đợi đến trận mưa lớn này, toán quán không có người hỏi han, mới dám đến đây thỉnh giáo, mong tiên sinh bỏ qua, chỉ điểm cho ta”.

Ninh Bất Không cười lãnh đạm, đặt đồng tiền đồng trên tay xuống, hỏi: “Chí hướng của ngài là gì? Là Vĩ Trương sao?”.

Chức Điền Tín Trưởng bất giác bối rối, đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra có người hỏi y vấn đề này, bất giác trầm ngâm nói: “Không phải!”.

Ninh Bất Không nói: “Là vùng đất phía đông sao?”.

Chức Điền Tín Trưởng lắc đầu nói: “Không phải”.

Ninh Bất Không lại hỏi: “Thêm cả vùng đất phía bắc?”.

Chức Điền Tín Trưởng vẫn lắc đầu. Ninh Bất Không tiếp tục hỏi: “Tây quốc, Kinh đô?”.

Chức Điền Tín Trưởng vẫn lắc đầu.

Ninh Bất Không bất giác mỉm cười: “Dã tâm lớn a! Chí hướng của ngài là toàn Nhật Bản?”.

Chức Điền Tín Trưởng cười cười, không nói một lời.

Ninh Bất Không than nói: “Tự cổ, anh hùng lấy được thiên hạ cũng không ngoài thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Vĩ Trương là vùng đất bốn phía đều có chiến tranh, không có chổ hiểm nào để chiếm cứ, có thể nói là không có địa lợi; ngoài ra người dân thưa thớt, binh lực mỏng manh, hơn nữa trong nội bộ Chức Điền gia đấu đá không ngừng, nhân hoà cũng bị giảm đi nhiều”.

Chức Điền Tín Trưởng gật đầu nói: “Không sai”.

Ninh Bất Không nói: “Thế nhưng trong tam tài thì địa lợi, nhân hoà đều thuộc thứ yếu. Có cách dùng binh, thì có thể tranh đoạt được đất đai, có phương pháp trị nước, nhân tâm cũng có thể thu phục được; chỉ có thiên đạo, là không dự đoán trước được, cũng không thể nắm bắt được, mà người giành thiên hạ, trước tiên phải có thiên thời. Mạnh Tử từng nói: ‘Thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hoà’, chẳng qua chỉ là cách nói vu vơ của nho sinh mà thôi”.

Chức Điền Tín Trưởng chấn động trong lòng, nhỏm người nói: “Mong tiên sinh chỉ điểm cho”.

Ninh Bất Không nói: “Ta lại hỏi ngài, nếu như luận về quốc thổ, binh lực, chiến công, danh vọng, ngài so với Bắc Điều Khang Thị, Thượng Sam Khiêm Tín, Mao Lợi Huy Nguyên thì như thế nào?”.

Chức Điền Tín Trưởng nói: “Tín Trưởng so ra thì còn kém xa”.

“Nhưng có một việc, bọn họ so ra không bằng ngài”. Giọng nói của Ninh Bất Không trầm lại: “Đó chính là nước Vĩ Trương gần với kinh kỳ, uy bức Kinh đô. Vĩ Trương tiểu quốc, nếu như muốn thống nhất Nhật Bản, nhất định phải mượn thiên thời ở Kinh đô”.

Chức Điền Tín Trưởng lẩm bẩm nói: “Mượn thiên thời ở Kinh đô?”.

Ninh Bất Không gật đầu nói: “Người Đường có hai câu nói. Câu nói thứ nhất gọi là ‘Tôn vương nhương di’, câu thứ hai càng trực tiếp hơn một chút, gọi là ‘Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu’. Theo tình thế hiện nay, trước tiên cần phải trừ nội loạn, an định Vĩ Trương, sau đó kết giao xa đánh gần, thông gia với dòng họ Võ Điền của Giáp Phỉ, đông tây giáp kích dòng họ Kim Xuyên, cùng phân kỳ quốc, sau đó phía bắc liên kết với Triều Thương, tây liên kết với Thiển Tỉnh, phía nam phá Tề Đằng. Đợi đến khi cương thổ mở rộng, uy danh dần dần lớn lên, nhất định truyền đến Kinh đô. Túc Lợi mạc phủ ngu muội yếu đuối, lại bị đảng Lục Giác, Tam Hảo khống chế, không lúc nào không muốn tách ra để tự lập. Dẫu rằng các chư hầu khác binh đông tướng mạnh, nhưng cách xa Kinh đô, không có cách gì tăng viện. Ngài có thể yên tâm bồi dưỡng mạc phủ, bảo vệ cờ hiệu của Thiên Hoàng, đanh ta đảng Tam Hảo, đánh vào Kinh đô, lại mượn danh nghĩa của Thiên Hoàng, chinh phạt bốn phương”.

Chức Điền Tín Trưởng vốn có nhiều dã tâm và hùng tài, nghe thấy những lời này, tâm lĩnh thần hội, định bày tỏ cám ơn, nhưng lại nghe Ninh Bất Không lạnh lùng nói: “Không phải vội vàng, đây chẳng qua chỉ là một điều của thiên thời”.

Chức Điền Tín Trưởng động dung nói: “Còn điều thứ hai sao?”.

Ninh Bất Không nói: “Đối thủ của ngài đều có sở trường. Vũ Điền, Thượng Sam giỏi về mã chiến, dòng tộc Mao Lợi tinh thông thuỷ chiến, dòng họ Chức Điền của ngài tinh thông về loại chiến pháp nào?”.

Chức Điền Tín Trưởng ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta có một trăm khẩu súng Điểu, không biết có được coi là một loại chiến pháp?”.

Ninh Bất Không lắc đầu nói: “Một trăm khẩu thì quá ít, nếu muốn thống nhất Nhật Bản, không có năm nghìn khẩu súng Điểu thì không được”.

Y nói đến đây, than dài một tiếng, rồi thong thả nói: “Ngũ hành luân chuyển. Thời đại của Kim sắp sửa kết thúc rồi, thời đại của Hoả lại sắp đến, ai dùng Hoả tốt, thì người đó có thể tung hoành thiên hạ. Do đó điều thiên thời thứ hai đó chính là hoả khí. Hắc hắc, minh giả hoả dã, triều đình Đại Minh lấy Hoả làm hiệu, nhưng lại không trọng hoả khí, thật là đáng cười. Nghe nói hoả khí của các nước Tây phương như Phật Lang Kỵ, Anh Cát Lợi sắc bén, nếu như có cơ hội, tại hạ cũng muốn mở mang kiến thức”.

Chức Điền Tín Trưởng nghe xong, ngây người một lúc lâu, đột nhiên chỉnh lại thần sắc, trầm giọng nói: “Bất Không tiên sinh, Tín Trưởng dùng một nửa bổng lộc để mời ngài làm quân sư cho ta”.

Ninh Bất Không thờ ơ nói: “Ta vốn là người Đường, không thể làm quan của Oa nhân các ngài. Hơn nữa hôm nay chẳng qua chỉ là việc binh trên giấy. Tương lai nếu thật sự cần nhất thống thiên hạ, con tạo biến hoá vô cùng, nếu như có chút chần chừ do dự, chỉ sợ rằng tráng chí của ngài đều hoá thành bọt nước ảo ảnh”.

Chức Điền Tín Trưởng cười nói: “Người chỉ có thể sống năm mươi năm, cho dù có sống đến ngàn năm thì cũng như mộng ảo mà thôi, sống có gì đáng vui, chết có gì đáng buồn”.

Ninh Bất Không bất giác cũng động dung: “Ngài niên kỷ còn nhỏ mà đã coi nhẹ sinh tử như vậy, tuyệt không phải là điềm đại cát. Coi nhẹ sự sống tức là không sợ, không sợ tức là ít có phòng bị, do đó có thể phá được cường địch, nhưng khó phòng tiểu nhân vậy”.

Chức Điền Tín Trưởng cười xoay mình đi, đột nhiên lại quay lại nói: “Bất Không tiên sinh, Tín Trưởng còn có một điều muốn hỏi”.

Ninh Bất Không nói: “Xin cứ hỏi, đừng ngại”.

Chức Điền Tín Trưởng hỏi: “Dám hỏi trong người Đường của ngài, tiên sinh có phải là đệ nhất trí giả?”.

Hai hàng lông mày của Ninh Bất Không dựng đứng, cười lạnh nói: “Hoa Hạ vạn dặm ngang dọc, nhân dân trăm ngàn vạn, chút tài mọn của Ninh mỗ có đáng là gì?”.

Chức Điền Tín Trưởng lấy làm lạ hỏi: “Chẳng lẽ còn có người thông minh hơn tiên sinh sao?”.

Ninh Bất Không thần sắc ủ rũ nói: “Nếu như luận về trí mưu, thực là có một người hơn Ninh mỗ, nếu như không phải y, Ninh mỗ cũng không lưu lạc đến dị bang rồi”.

Lục Tiệm nghe mà thất kinh, trong lòng nghĩ không ngờ có người mưu trí lại hơn Ninh Bất Không, nhưng không biết hình dáng của người đó, chẳng lẽ có tới hai cái đầu?.

Chức Điền Tín Trưởng ngẫm nghĩ rồi nói: “Y có thể đến Nhật Bản chăng?”.

Ninh Bất Không lắc đầu nói: “Vậy thì không thể, y đời này kiếp này, cũng không thể đến Nhật Bản”.

Khuôn mặt Chức Điền Tín Trưởng lộ ra vẻ thanh thản nói: “Đêm nay ta phái người đến đón tiên sinh vào phủ, tiên sinh nên chuẩn bị một chút”.

Ninh Bất Không bật cười nói: “Ngài muốn cưỡng bức ta làm quân sư?”.

Chức Điền Tín Trưởng mỉm cười nói: “Kỳ thực thiên thời không chỉ có hai, mà là có tới ba, một là Kinh đô, hai là hoả khí, ba chính là tiên sinh. Người có được tiên sinh thì được thiên hạ, Tín Trường há dám sơ xuất”.

Nói xong lại khom người vái một cái, dắt theo A Thị, mở ô giấy ra, thong thả bước đi.

Hai người vừa mới đi khỏi, liền có võ sĩ đội mưa mà đến, canh giữ cửa lớn. Lục Tiệm nhìn thấy trong lòng kinh ngạc, hỏi: “Ninh tiên sinh, chúng ta thật là phải đi Chức Điền phủ sao?”.

Ninh Bất Không gật đầu nói: “Tay Tín Trưởng này rất lợi hại, nếu ta không thể để y dùng, y nhất định giết chúng ta”.

Lục Tiệm tức giận nói: “Y ngang ngược như vậy sao? Ninh tiên sinh ngài cũng không phải dễ chọc, cùng lắm là chúng ta đi đến Phiên quốc khác”.

Ninh Bất Không bất chợt mỉm cười nói: “Lục Tiệm! Ngươi không cảm thấy Chức Điền Tín Trưởng này rất là thú vị sao?”.

Lục Tiệm nói: “Hung dữ ngang ngược, có gì mà thú vị?”.

Ninh Bất Không than dài nói: “Ngươi thì hiểu cái gì? Đó gọi là khí độ của bá giả. Không phải ta đã từng nói qua sao, Loạn thế chi pháp là theo kẻ mạnh thì sống, mà theo kẻ yếu thì chết, cái toán quán này chẳng qua chỉ là mồi câu cá của Ninh mỗ, mà vật câu chính là Chức Điền Tín Trưởng – con cá lớn có thể nuốt trọng Nhật Bản a!”.

Y nói đến đây, bất chợt cảm thấy bên ngoài cửa đã tạnh mưa, gió mát ẩm xộc qua cửa thổi vào, mái tranh tích đầy nước rớt xuống trên thềm đá như tơ, tí tách vang lên, nhỏ nhặt mà kỳ ảo.

oOo

Đêm đó, Ninh Bất Không và Lục Tiệm và dinh thự của Chức Điền, Thương Vệ Binh lúc tối quay lại, nghe nói việc này, vui mừng đến nỗi vò đầu bứt tai. Chỉ có Lục Tiệm là buồn bã không vui, cứ cảm thấy không ổn, nhưng lại không có cách gì làm rõ được nguyên nhân.

Chức Điền Tín Trưởng được Ninh Bất Không phụ tá, hoặc là dùng trí, hoặc dùng lực chiến, liên tục đánh bại thúc bá huynh đệ, thiết lập thương đội, tiến hành mua bán lớn, lại thi hành “Nhất tiền pháp”, người trộm tiền của bá tánh thì chém, chỉnh đốn lại phong khí của Vĩ Trương. Ninh Bất Không còn đích thân cải thiện hoả khí và binh giáp, tăng độ dài của súng Điểu lên hơn sáu thước, xạ trình so với súng Điểu tầm thường tăng lên bội phần, có thể đạt tới hai trăm bước chân, xưng hùng ở Nhật Bản.

Lục Tiệm bị Ninh Bất Không phân phối làm thủ quỹ, giúp Ninh Bất Không tính toán sự xuất nhập tài vật toàn quốc Vĩ Trương. Y thấy Ninh Bất Không giúp nhà Chức Điền trị quốc, chỉnh đốn vũ trang, lại nghĩ đến thuyết chân Oa, giả Oa, bất giác lo lắng ái ngại: “Nói như thế nào thì nhà Chức Điền cũng là chân Oa, Ninh Bất Không giúp đỡ chân Oa, há không phải thành giả Oa sao?”. Y tuy rằng biết rõ hành vi như vậy của Ninh Bất Không tai hoạ sâu xa, nhưng bởi vì tu luyện Hắc Thiên Thư đã lâu, chìm đắm lại quá sâu, tuy rằng trong lòng lo buồn, nhưng không dám nhiều lời, sợ rằng Ninh Bất Không tức giận không truyền chân khí cho.

oOo

Hoà đào nở rồi rụng, chim hải âu đến rồi đi, chớp mắt đã qua hai năm. Năm nay, lại là lúc hoa đào nở rộ, cuối cùng thì Chức Điền Tín Trưởng thống nhất Vĩ Trương, tiến vào Kinh đô triều kiến Nghĩa Huy tướng quân, ngầm xem xét tình thế trong kinh. Ninh Bất Không tuy rằn bày mưu cho Tín Trưởng nhưng từ đầu đến cuối vẫn cự tuyệt làm gia thần cho Chức Điền, hai năm nay chỉ đứng sau trướng, do đó lưu lại Vĩ Trương, không cùng Tín Trưởng nhập kinh, suốt ngày đóng cửa không ra ngoài.

Ngày hôm ấy, Lục Tiệm lấy từ nhà bếp ra một con cá để cho Bắc Lạp Sư Môn. Vào đến trong phòng, chỉ thấy Bắc Lạp Sư Môn uể oải nằm trên mặt đất, không biết từ lúc nào bên cạnh có thêm mấy con mèo nhỏ, vây xung quanh nó tranh giành yêu thương. Lục Tiệm thấy vậy tức cười, vừa chửi vừa cười nói: “Thổ hoàng đế này, thật là biết hưởng lạc”.

Lập tức để cá lên đãi, đặt tới trước mặt của Bắc Lạp Sư Môn. Bắc Lạp Sư Môn lay động móng vuốt, thị ý cho đám mèo dùng trước, sau đó đứng dậy đi thong thả ra ngoài cửa, ngẩng đầu ngưng thần nhìn về bốn phía, thân hình bé nhỏ dưới bầu trời rộng lớn thật là lạc lõng.

Lục Tiệm trong lòng bất giác thương hại, ôm lấy nó nói: “Bắc Lạp Sư Môn, ngươi lại nhớ Tiên Bích tỷ tỷ sao? Đều trách ta vô dụng, không thể đưa ngươi quay trở lại”.

Bắc Lạp Sư Môn vẫn uể oải, không thèm để ý đến y.

Đột nhiên nghe thấy từ phía xa truyền lại một thanh âm của con gái: “Ngươi đừng sốt ruột, Tiểu Mi nhất định là còn trong phủ. Chúng ta lại tìm lần nữa xem”.

Một người con gái khác giận dữ trách móc nói: “Đều tại ngươi không cẩn thận, vừa mới quay người thì để mất Tiểu Mi rồi”.

Nói đến gần cuối thì đã nức nở, người con gái nói lúc trước vội vàng thấp giọng an ủi.

Lục Tiệm trong lòng lấy làm lạ, những người con gái trong Chức Điền phủ xưa nay đều ở trong nội điện, ngoại trừ ra ngoài lễ Phật thì không bao giờ xuất hiện ở ngoại trạch. Trong lúc bối rối, đột nhiên thấy hai người con gái rẽ hoa phất liễu chui ra ngoài, một người niên kỷ hơi lớn, ăn mặc theo kiểu thị nữ, hơi chút đẫy đà, hàng lông mày nhỏ dài trên khuôn mặt bầu bĩnh; người kia thì niên kỷ còn nhỏ, Hoà phục rộng lớn đẹp đẽ cũng không che lấp được thân hình thon thả kiều diễm của nàng, vệt nước mắt vẫn còn chưa không trên hai gò má trắng tuyết, khuôn mặt thì xinh đẹp vô cùng, không chỉ là hiếm có trong Oa nhân, mà cho dù là cả Hoa Hạ, cũng là mỹ nhân tuyệt sắc.

Hai người đột nhiên nhìn thấy Lục Tiệm, đều ngớ người ra, thị nữ đó liền mở miệng chửi: “Tên đàn ông này, từ đâu đến hả, cặp mắt đê hèn của ngươi không được nhìn lung tung”.

Lục Tiệm trong lòng nghĩ: “Tự bọn ngươi đột nhiên xuất hiện, lại còn hỏi ta, lại nói không nhìn thì không nhìn, ai thèm chứ”. Nghĩ vậy lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Nàng thiếu nữ xinh đẹp kia thì lại nhìn y không chớp mắt, đột nhiên cười nói: “Tín Tử, ngươi đừng mắng nữa, ta nhận ra y”.

Nàng thấy Lục Tiệm hoang mang bối rối, liền cười nói: “Ngươi chính là anh chàng ngây ngây dại dại ở Bất Không Toán Quán đúng không?”.

Lục Tiệm nghe nàng nói vậy bất chợt hiểu ra: “Ngươi, ngươi chính là, là ….”. Y nhất thời không nhớ ra được tên nàng.

Nàng thiếu nữ đó thấy vậy rất là không vui, nói: “Ta tên là A Thị, ngươi không nhớ sao?”.

Lục Tiệm cười nói: “Đúng rồi, A Thị, đã lâu không gặp, ngươi đã lớn như vậy rồi”.

Tín Tử thấy y nói năng thô lỗ, đang định quở trách, thì A Thị lại mỉm cười nói: “Ngươi cũng cao lên rồi, so với ca ca còn cao hơn”.

Lục Tiệm tuy rằng to lớn hơn rất nhiều, nhưng tự mình lại không biết, nghe A Thị nói vậy, bất giác cảm thấy nghi hoặc, cúi đầu nhìn lại mình.

Tín Tử đứng ngoài nhìn một cách thờ ơ, bất chợt nói: “Công chúa, người xem con mèo nhỏ kỳ lạ đẹp đẽ trong lòng tên ngốc này, nếu đã không tìm thấy Tiểu Mi, có thể lấy con mèo này thay thế?”.

A Thị nhìn Bắc Lạp Sư Môn một cái, nói: “Loại mèo này ta đã nghe nói qua, đó là dị chủng của Ba Tư phía tây. Kỳ quái, y làm sao có con mèo quý giá như vậy”.

Tín Tử cười nói: “Không cần biết có quý giá hay không, cứ lấy của y là được, y dám không đưa, tôi liền kêu Kiều Bổn Quân đòk, còn sợ y không đưa sao?”.

A Thị lắc đầu nói: “Như vậy không được thoả đáng, hơn nữa, ta chỉ cần Tiểu Mi của ta thôi”.

Tín Tử như đụng phải đinh, hờn dỗi cười. A Thị lại nhẹ giọng kêu: “Tiểu Mi, Tiểu Mi”.

Gọi được hai tiếng, đột nhiên nghe thấy “meo” một tiếng, từ trong phòng nhảy ra một con mèo cái sắc lông vàng và trắng.

A Thị vui mừng nói: “Tiểu Mi”.

Nói xong liền ôm chặt lấy con mèo đó, thương yêu vuốt ve.

Đột nhiên Bắc Lạp Sư Môn kêu nhẹ một tiếng, Tiểu Mi nghe vậy, giãy giụa mạnh rồi thoát khỏi lòng A Thị, nhảy đến bên cạnh chân của Lục Tiệm, đi đi lại lại. Lục Tiệm đột nhiên hiểu ra: “Thì ra con mèo nhỏ này là do Bắc Lạp Sư Môn dụ dỗ đến”. Vội nói: “Bắc Lạp Sư Môn, ngươi lại nghịch ngợm rồi”.

A Thị cũng cảm thấy kinh ngạc, hỏi: “Tín Tử, Tiểu Mi làm sao rồi?”.

Tín Tử “phì” một tiếng, nói: “Tiểu súc sinh này tơ tưởng yêu đương rồi, thật là thứ đồ không nên giữ lại”.

A Thị vươn tay ra ôm lấy Tiểu Mi, thì Tiểu Mi cố sức giãy giụa, hướng về Bắc Lạp Sư Môn thê lương kêu lên. A Thị sốt ruột vô cùng, nói với Lục Tiệm: “Anh chàng này, con mèo của ta thích con mèo của ngươi, ngươi tặng ta con mèo của ngươi được không?”.

Nếu như mà con mèo tầm thường, Lục Tiệm có thể tặng cho người khác không sao, nhưng Bắc Lạp Sư Môn này quả thực có quan hệ trọng đại, chị biết lắc đầu nói: “Không được, con mèo này không thể tặng ngươi được”.

Tín Tử quát lớn: “To gan! Lời của công chúa, ngươi cũng không nghe sao?”.

Lục Tiệm lúng túng khó xử nói: “Con mèo này ta không thể tặng cho người khác được”.

A Thị từ nhỏ xinh đẹp, được cha và ca ca vô cùng nuông chiều yêu thương, phàm là muốn gì được nấy, chưa từng bị người khác cự tuyệt. Lúc này bị Lục Tiệm từ chối, khuôn mặt nàng thoạt trắng thoạt hồng, đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, quay mình bước đi. Tín Tử vội vàng đi theo, đi được hai bước, quay người lại, tức giận nói với Lục Tiệm: “Ngươi chết chắc rồi, tên tiểu tử không biết thời vụ kia”.

Lục Tiệm vô cớ bị nhạo báng, trong lòng cảm thấy không vui, vừa quay đầu lại thì đã thấy Thương Vệ Binh lặng yên đứng ở phía sau, đang nhìn theo bóng dáng của A Thị, ngơ ngác xuất thần. Y liền hỏi: “Thương Vệ Binh, hôm nay ngươi không đi luyện kiếm sao?”.

Thì ra sau khi vào phủ, Thương Vệ Binh muốn cùng với võ sĩ trong phủ luyện kiếm. Ninh Bất Không lúc đầu không cho phép, về sau Lục Tiệm nói giúp hắn, Ninh Bất Không mới đồng ý.

Thương Vệ Binh giật mình run lên một cái, tức giận nói: “Luyện xong rồi”.

Vừa nói vừa nhìn Bắc Lạp Sư Môn một cái, thần sắc âm trầm. Lục Tiệm còn muốn nói với y vài câu thì Thương Vệ Binh đã quay đầu đi mất.

Lục Tiệm ngây ra một lúc, mới thả Bắc Lạp Sư Môn xuống, chỉ cảm thấy cô tịch gấp bội. Ninh Bất Không hoặc là bận việc quân chính, hoặc là đóng cửa tĩnh toạ, còn Thương Vệ Binh thì rất ít nói chuyện với y, cho đến võ sĩ trong Chức Điền phủ cũng phân chia các phe riêng, tụ thành từng nhóm, do đó không có người để kết bạn nói chuyện.

Lục Tiệm thở dài một tiếng, quay trở lại phòng xử lý trướng vụ, cho đến tận tối mới rảnh rang, tìm lấy một con cá, gọi Bắc Lạp Sư Môn. Gọi được một hồi, cũng không nghe thấy trả lời, y liền tìm khắp nơi, cũng không tìm thấy. Trong lúc khẩn trương, đột nhiên thấy Thương Vệ Binh mặt mày hớn hở đi đến, liền bước vội lên phía trước hỏi: “Thương Vệ Binh, ngươi có thấy Bắc Lạp Sư Môn không?”.

Thương Vệ Binh nói: “Không nhìn thấy, ai mà biết được? Nói không chừng đã đi vào ruộng bắt chuột rồi”.

Lục Tiệm nói: “Không đúng, Bắc Lạp Sư Môn trước nay không bắt chuột. Nó chỉ ăn cá thôi”.

Thương Vệ Binh nói: “Mèo mà không bắt chuột thì là mèo gì? Mất đi cũng là đáng kiếp”.

Lục Tiệm nghe vậy chau mày lại, chớp mắt cái, đột nhiên nhìn thấy trên cánh tay của Thương Vệ Binh có năm vết máu, giống như bị móng thú cào qua, khuôn mặt bất giác biến sắc, tóm chặt lấy tay hắn, quát: “Đây là cái gì? Có phải là do Bắc Lạp Sư Môn cào? Ngươi đem nó đi đâu rồi?”.

Khi Lục Tiệm nói, trong tay liền cảm thấy nhịp tim của Thương Vệ Binh tăng nhanh, máu chảy cũng nhanh lên, rõ ràng trong lòng hoảng hốt khẩn trương, nhưng trên mặt của Thương Vệ Binh vẫn trấn định. Liền quát lớn: “Ngươi trả Bắc Lạp Sư Môn lại cho ta, ta, ta …”.

Y nhất thời không nghĩ ra cách gì hữu hiệu để bức Thương Vệ Binh nói ra.

Thương Vệ Binh thấy tình hình như vậy, đảm khí càng lớn, ưỡn ngực lên, nói to: “Đằng nào thì ta cũng là bộc nhân của ngươi, ngươi có tài giỏi thì đánh chết ta đi, đánh chết ta, ta cũng không sợ”.

Lục Tiệm khóc cười không được, nói: “Ta đánh ngươi làm gì? Ngươi trả Bắc Lạp Sư Môn lại cho ta …”.

Đột nhiên nghe thấy có người cười lạnh nói: “Anh chàng này, ta biết ngươi nhỏ nhen mà”.

Lục Tiệm đưa mắt nhìn đi, chỉ thấy A Thị đang đứng ở phía xa, sắc mặt lạnh nhạt thờ ơ, trong lòng ôm một con mèo Ba Tư, đó chính là Bắc Lạp Sư Môn. Thần sắc của Thương Vệ Binh đại biến, nằm bò xuống đất, run rẩy nói: “Công chúa điện hạ an hảo”.

Lục Tiệm vừa kinh vừa mừng, lao lên phía trước, vươn tay để đoạt lại Bắc Lạp Sư Môn, không ngờ Bắc Lạp Sư Môn vươn móng ra, bất chợt cào lấy, nếu như không phải Lục Tiệm nhanh tay thì đã bị cào trúng, bất giác kinh ngạc nói: “Bắc Lạp Sư Môn, ngươi làm sao rồi?”.

Con mèo vẫn uể oải, không thèm nhìn y. A Thị thấy khuôn mặt ngây dại của Lục Tiệm, không kềm được “phì” một tiếng, bật cười.

Lục Tiệm đang cảm thấy không hiểu, đột nhiên nghe Ninh Bất Không than nói: “Lục Tiệm, để cho nó đi đi, con mèo này nổi tiếng là thế lợi, một khi có nữ chủ chân rồi, sẽ không quan tâm đến ngươi đâu”.

Lục Tiệm quay đầu lại, chỉ thấy Ninh Bất Không hơi cúi người xuống, đứng lặng lẽ dưới mái tranh. Y nhịn không được hỏi: “Tại sao?”.

Ninh Bất Không nói: “Chủ nhân thứ nhất của nó là con gái, có lẽ do đã lâu ngày mà nó đã quen như vậy. Trước nay chưa có người con trai nào làm chủ nhân của nó, Lục Tiệm ngươi cũng không ngoại lệ”.

A Thị nghe thấy vậy mặt mày hớn hở, trong lòng thầm nghĩ: “Thiên hạ lại có con mèo ngoan như vậy, chỉ nhận con gái, không nhận con trai làm chủ nhân”. Vừ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN