Thương Hải
Chương 24: Huynh Muội
Cây cối mây mù dày đặc, đá lạ đủ màu, suối trong tới đáy róc rách như tiếng đàn rơi vào tai Cốc Chẩn khiến hắn đầu óc tỉnh táo, chỉ cảm thấy chỗ bị huých trúng ở ngực hơi đau. Vừa mở mắt thì hơi nước nóng bừng bừng tạt vào mặt làm mắt Cốc Chẩn cay xè phải nhắm lại một lúc rồi mới mở ra được, chỉ thấy không xa là một suối nước nóng hơi nóng nghi ngút, khói tỏa mịt mờ.
Một cô gái áo đen ngồi bên suối, trong lòng ôm một con mèo Ba Tư, tóc mây bới cao giống hình ốc biển, mặt phủ một làn sa xanh, lộ ra hai mắt có đồng tử đen sáng có thần, chớp chớp đầy vẻ quyến rũ câu hồn đoạt phách.
Cốc Chẩn hừ một tiếng, lại nhắm chặt hai mắt. Cô gái che mặt đó cười khanh khách rồi bỗng hỏi:
– Anh không ngạc nhiên sao?
Cốc Chẩn nói:
– Không ngạc nhiên.
Cô gái che mặt chớp mắt, lại nói:
– Người ta cứu tính mạng anh, anh cũng không cảm ơn một tiếng.
Cốc Chẩn nói:
– Cảm ơn.
Cô gái che mặt như ngẩn ra rồi lắc đầu nói:
– Con người của anh đó, từ lúc nào lại biết nghe lời như vậy?
Cốc Chẩn nói:
– Ta xưa nay đã biết nghe lời rồi.
Cô gái che mặt cười duyên:
– Cốc đại thiếu gia nhà anh mà biết nghe lời thì trên đời đã chẳng có kẻ nào không biết nghe lời rồi.
Cốc Chẩn nói:
– Cô nói đúng lắm.
Hắn vẫn luôn nhắm mắt, cô gái che mặt nói một câu thì hắn đáp một câu, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình, không mặn mà cũng chẳng hờ hững. Cô gái che mặt đó mất cả hứng thú, trầm mặc hồi lâu rồi mới thở dài nói:
– Em cũng biết, trong lòng anh oán hận em mà.
Cốc Chẩn tiếp lời nói:
– Cô nói đúng lắm.
Cô gái che mặt mắt đỏ lên, nghiêng người đi hướng về dòng suối, bờ vai rung lên, lúc đầu thì không có tiếng động, rồi dần dần khóc tấm tức lên. Cốc Chẩn nghe tiếng khóc thì trong lòng mềm ra, mở mắt thở dài nói:
– Có gì mà phải khóc? Rơi vào tay cô thì ta đây con mẹ nó mới phải khóc lớn lên ấy chứ.
Cô gái che mặt bỗng quay người lại, tức giận phập phù nói:
– Ai khóc chứ, ai khóc chứ…
Tấm sa che mặt lại bị nước mắt làm ướt dính vào da mặt, bỗng hiện ra gò má đầy đặn, mắt sáng môi son. Cốc Chẩn ngắm nghía một lúc rồi bỗng cười nói:
– Cốc Bình Nhi, cô đeo cái của nợ đó làm gì? Bộ dạng xấu xí của cô chẳng lẽ ta lại chưa thấy quá?
Cô gái che mặt liền đỏ mặt lên, lườm hắn một cái rồi nâng tấm sa xanh, lô ra một khuôn mặt vui vẻ dễ thương. Cốc Chẩn gật đầu nói:
– Người cũng biến thành xinh đẹp rồi, đứng dậy cho ta xem nào.
Cốc Bình Nhi lại cũng nghe lời, ứng tiếng đứng dậy. Cốc Chẩn lại gật đầu nói:
– Người cũng cao lớn rồi, chỉ không biết lòng dạ có thay đổi không hay vẫn ác độc như vậy.
Cốc Bình Nhi được hắn khen ngợi thì vốn đầy lòng vui sướng, chỉ là nghe đến câu cuối cùng thì hai mắt lại đỏ lên. Cốc Chẩn bất lực nói:
– Nếu lại khóc thì xin miễn cho. Huyệt đạo của ta ngươi có giải hay không, đừng có dựa vào võ công ngươi mạnh mà bắt nạt anh trai.
Cốc Bình Nhi bất giác bật cười, đi đến gần Cốc Chẩn ngồi xuống, dịu giọng nói:
– Em làm sao bắt nạt anh được chứ? Em chỉ sợ thôi.
Cốc Chẩn nhíu mày nói:
– Sợ cái gì?
Cốc Bình Nhi ngả đầu lên vai hắn, yếu ớt nói:
– Em sợ một khi giải huyệt đạo rồi, anh sẽ lại bỏ em mà đi. Nếu không giải huyệt thì anh phải khó chịu một chút, nhưng, nhưng em có thể lúc nào cũng được nhìn anh, nghe anh nói.
– Nói lăng nhăng! – Cốc Chẩn tức giận gào lên – Nếu không giải huyệt thì từ giờ ta sẽ không mở mắt, cũng không nói chuyện với cô nữa.
Rồi lập tức giận dỗi nhắm mắt, một chữ cũng không nói.
Cốc Bình Nhi lộ vẻ thất vọng, ngẩn ra một lúc rồi bỗng hừ khẽ, nói:
– Được lắm, muốn không nói là không nói ư?
Cô đứng dậy đi đến bên bờ suối nước nóng, thả con mèo xuống rồi bỗng dịu giọng cười nói:
– Người ta vác anh đến đây toát hết mồ hôi rồi, người cứ dính nhơm nhớp, phải tắm rửa mới được.
Cốc Chẩn tim đập đánh thịch một cái: “Tiểu yêu tinh này giả ngốc cả ngày, bây giờ hiện nguyên hình rồi.” Vừa định nói không được thì lại hận trước đó đã có lời nên không tiện lên tiếng. Lại nghe tiếng cởi áo soàn soạt, không bao lâu liền nghe Cốc Bình Nhi cười khanh khách nói:
– Hảo ca ca, sao anh không mở to mắt ra mà nhìn, cứ phải hé mắt nhìn trộm như thế thật chẳng hay đâu nhé.
Tuy là vu cáo nhưng tiếng cười quyến rũ, giọng nói câu hồn, chữ chữ đoạt phách, Cốc Chẩn nghe mà trong lòng ngứa ngáy, định chửi mấy tiếng “Nói láo”, nhưng lại nghĩ đến lời hứa nên đành phải khổ cực nhẫn nhịn.
Bỗng lại nghe Cốc Bình Nhi cười khẽ nói:
– Hảo ca ca, anh xưa nay dám làm dám chịu, chẳng coi trời đất phép tắc ra gì, tại sao đột nhiên biến thành một vị tiên sinh lễ giáo như vậy? Nói ra thì thân thể của Bình Nhi chẳng phải anh cũng đã nhìn thấy rồi ư? Hôm đó, hôm đó anh uống rượu say, càn rỡ biết bao, Bình Nhi trong lòng vừa sợ hãi vừa vui mừng…
Cốc Chẩn chỉ cảm thấy một luồng khí giận hừng hực bốc lên, buột miệng nói:
– Nói nhăng nói càn, không biết hổ thẹn…
– Ái chà. – Cốc Bình Nhi cười nói – Anh biết nói rồi ư?
Cốc Chẩn ngẩn ra, bất giác trong lòng tức giận: “Chỉ trách ta quá để ý đến việc đó, cuối cùng vẫn mắc bẫy.” Lại nghe Cốc Bình Nhi cười nói:
– Hảo ca ca, em còn có thể khiến anh phải mở mắt ra, anh có tin không?
Cốc Chẩn nói:
– Đánh rắm của Bạch Tương Dao.
Bạch Tương Dao là mẹ đẻ của Cốc Bình Nhi, cũng là mẹ kế của Cốc Chẩn nên Cốc Chẩn mới chửi như vậy. Cốc Bình Nhi lại không tức giận, chỉ khẽ cười rồi bỗng nghe tiếng nước vang lên, chắc là cô đã nhảy xuống nước. Nước suối chảy qua, da thịt Cốc Bình Nhi được mơn man, không tự kìm được rên rỉ lên. Cô ta trời sinh quyến rũ, lại được mẹ dạy dỗ nên lớn lên trở thành một vưu vật tuyệt thế, cười nói hít thở đều quyến rũ vô song. Cốc Chẩn cho dù định lực có cao cũng bị quấy nhiễu đến bực mình, không nhịn được nói:
– Tiểu quỷ cô cái gì tốt không học, lại đi học mẹ cô quyến rũ nam nhân, thật không biết hổ thẹn.
Cốc Bình Nhi cười nói:
– Người ta học cách quyến rũ thì sao nào, trên đời này em chỉ quyến rũ một mình anh, còn nam nhân khác ấy à, em không thèm để ý…
Cốc Chẩn nghe vậy thì nuốt không được mà mắng cũng không xong. Nhưng phàm là nam tử thì ít nhiều đều có chút hư vinh, Cốc Chẩn cũng không thể ngoại lệ, tuy biết rõ những lời đó rất bất thường nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có ba phần sung sướng. Còn đang trầm mặc thì bỗng nghe Cốc Bình Nhi kêu thét lên giống như gặp điều gì rất đáng sợ.
Cốc Chẩn trong lòng chấn động, không tự kiềm chế được mở mắt nhìn qua, nhưng chỉ thấy Cốc Bình Nhi ôm con mèo kia ngồi bên bờ suối, đang cười hi hi nhìn mình, quần áo vẫn nghiêm chỉnh chưa cởi, chỉ có hai chân trần lộ ra bắp chân trắng nõn đang nhè nhẹ nghịch nước.
“Trúng kế rồi”. Cốc Chẩn tức giận hổ thẹn không chịu được, không khỏi trợn mắt tức giận.
– Hảo ca ca. – Cốc Bình Nhi hi hi cười nói. – Em biết anh có lòng xót em thích em, sợ em gặp phải nguy hiểm, có đúng không?
Cốc Chẩn trừng mắt nói:
– Đúng cái con mẹ Bạch Tương Dao [người dịch: cái này là câu chửi riêng trong tiếng Trung, không dịch nguyên văn được, các bạn thông cảm.]
Cốc Bình Nhi cười cười, kéo ống quần sạch sẽ xuống, đi lại tú hài rồi đến gần nhìn Cốc Chẩn một lúc, bỗng hôn một cái lên mặt Cốc Chẩn. Cốc Chẩn bị khống chế huyệt đạo không tránh né được, bất giác tức giận nói:
– Cô làm cái gì thế?
Cốc Bình Nhi cười nói:
– Người ta, người ta trong lòng thích ánh mà.
Cốc Chẩn nói:
– Quệt nước bọt lên mặt ta mà cũng coi là thích à?
Cốc Bình Nhi thu lại nét cười, nghiêng người ngồi xuống chầm chầm nói:
– Anh chẳng phải cũng quệt nước bọt lên mặt Diệu Diệu tỷ tỷ, chẳng lẽ anh không thích cô ấy?
Cốc Chẩn nói:
– Cô ấy không giống như cô.
Cốc Bình Nhi vành mắt đỏ hoe, bỗng kêu lên:
– Không giống chỗ nào chứ? Em có chỗ nào không bằng cô ta?
Cốc Chẩn nói:
– Cô là em gái ta, cô ấy thì không phải. Hơn nữa cô ấy cũng không vu cáo ta, hãm hại ta.
Cốc Bình Nhi chăm chú nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ đau buồn, trầm mặc hồi lâu rồi chợt nói:
– Có một hôm em thấy anh ngồi với cô ta ở bậc đá ngầm, anh ôm cô ta, hôn lên mặt cô ta…
Cốc Chẩn ngắt lời nói:
– Cái đó có quan hệ gì với cô?
Cốc Bình Nhi cười chua xót, nhìn hơi nước biến ảo bất thường trên mặt suối nước nóng, yếu ớt thở dài nói:
– Nếu không nhìn thấy thì chẳng sao, chỉ là em lại cứ phải nhìn thấy, lúc đó trong lòng em thật sự rất khó chịu, hận không thể móc tim mình ra, hận không thể nhảy luôn xuống biển kết liễu mọi khổ đau. Sau đó em lại nghĩ, cho dù thế nào em cũng không làm em gái của anh, em muốn làm vợ anh, để anh cả đời hôn em ôm em như thế…
Cốc Chẩn hậm hực nói:
– Vì vậy mà cô hãm hại ta, đúng không?
Cốc Bình Nhi khẽ cười, nói:
– Anh muốn lừa em nói ra, em lại không nói. Em mà nói rồi thì anh chẳng còn tính mạng đâu…
Cốc Chẩn ngẩn ra, nói:
– Cái đó liên quan gì đến ta?
Cốc Bình Nhi nhìn hắn sâu nặng, nói:
– Anh còn sống đến giờ quả thật vô cùng may mắn. Ở Nam Kinh, Từ Hải chết, anh vì sao vẫn còn sống? Ở chỗ nhà nông đó, anh vốn cũng không sống sót được…
Cốc Chẩn bừng tỉnh ra, trừng mắt nhìn cô nói:
– Chẳng lẽ là cô…
Cốc Bình Nhi nói:
– Đó là một lời ước hẹn, nếu em không nói ra thì người ta cũng không giết anh…
Cốc Chẩn trong lòng sáng tỏ, gật đầu nói:
– Chắc là cô đã nói, nếu hắn giết ta thì cô sẽ tố cáo hắn với cha ta, có đúng không?
Cốc Bình Nhi ôm con mèo đó chăm chú nhìn nước bốc hơi, chầm chậm nói:
– Em không biết anh đang nói gì, em cũng sẽ không trả lời anh.
Cốc Chẩn như không nghe thấy, tự mình nói:
– Đã không thể tự mình đuổi ta giết ta, hắn liền hạ chiến thư. Hắn biết tính cách của ta, tất sẽ đến Huy Châu để nghênh chiến, vì vậy hắn liền để lộ ra ngoài, dẫn dụ Diệp Phạm đến Huy Châu. Ta trốn khỏi Ngục đảo thì trong Ngũ tôn tính ra “Bất Lậu Hải Nhãn” là muốn bắt ta về nhất. Với võ công của hắn, ta cũng không có cách nào chạy thoát. Hừ, chiêu mượn đao giết người này dùng cũng hay lắm đấy…
Cốc Chẩn vừa nói vừa theo dõi sắc mặt, nhưng Cốc Bình Nhi lại chỉ cúi đầu đùa nghịch với con mèo, cười cười không nói. Cốc Chẩn nhìn hồi lâu vẫn không thấy manh mối thì không kìm được thở dài một tiếng rồi nói:
– Bình Nhi, ta đối đãi với cô thế nào?
Cốc Bình Nhi nghiêng người qua, tay chống cằm nhìn hắn cười nói:
– Anh đó, thật là hung dữ, còn giả bộ anh trai nữa, thật ra trong lòng thì lại rất yêu thích em. Lúc còn nhỏ ăn cam Phúc Kiến, quả cam nhỏ, trẻ con lại nhiều, mọi người đều giành giật mà ăn nhưng anh lại lấy phần của mình nhường cho em. Sau này anh quay về Đông Đảo, thấy cái khoen tai của em sứt mẻ liền làm một đôi cực đẹp cho em. Còn nữa, năm đó em bị hàn tật, phải có năm loại vị thuốc quý hiếm, anh không quản gian khổ kiếm thuốc cho em, lại nghe nói da cáo trắng có thể trị bệnh đó liền đi hẳn tới cực bắc mua da cáo trắng cho em… anh đối xử với em tốt thế nào, em đều ghi nhớ cả trong lòng…
Cốc Chẩn nhắc lại nghĩa cũ vốn là muốn kích động tình cảm để xúi giục Cốc Bình Nhi, nhưng không ngờ Cốc Bình Nhi nói đến việc xưa lại khiến hắn phải nghìn vạn tơ lòng, trầm mặc hồi lâu rồi thở dài nói:
– Bình Nhi, cô không giống như Bạch Tương Dao. Ta tuy hận bầ ấy nhưng đối với em gái trong nhà như cô…
Cốc Bình Nhi mặt hoa hơi nhăn lại, bỗng quay đầu đi lạnh nhạt nói:
– Anh nói như thế, em không thích đâu…
Cốc Chẩn nói:
– Cô không thích thì cũng chẳng có cách nào. Đời này nếu ta muốn cưới vợ thì cũng sẽ chỉ cưới một mình Diệu Diệu mà thôi.
Cốc Bình Nhi quay đầu lại, phút chốc lệ tràn đôi mắt, người khẽ run lên. Cốc Chẩn lòng dạ kiên cường, đối mặt với cô. Cốc Bình Nhi mím môi, run giọng nói:
– Cho dù, cho dù xảy ra việc kia mà anh cũng muốn cưới cô ta ư?
Cốc Chẩn lắc đầu nói:
– Quá lắm thì ta không cưới cô ấy cũng sẽ không cưới cô, sống cô đơn cả đời.
Cốc Bình Nhi hậm hực nói:
– Hừ, anh cũng thật nhẫn tâm.
Cốc Chẩn nói:
– Cô biết rồi thì tốt.
Cốc Bình Nhi ánh mắt thoáng sắc lạnh, thản nhiên nói:
– Nếu vậy, Diệu Diệu chết rồi thì sao?
Cốc Chẩn trong lòng trầm xuống, rít giọng nói:
– Bình Nhi, cô điên rồi ư?
Cốc Bình Nhi lắc đầu nói:
– Anh yên tâm, em sẽ không giết cô ta, nhưng người khác muốn giết cô ta thì em cũng chẳng có cách nào.
Cốc Chẩn nói:
– Ai muốn giết cô ấy?
Cốc Bình Nhi nói:
– Người muốn giết cô ta nhiều lắm, nào là Phong Quân Hầu ư, Lôi Đế Tử ư, Thiên Toán ư, Địa Mẫu ư. Cho dù không có nhân họa thì cũng có thiên tai, có khi thuyền cô ta ngồi không cẩn thận tiến vào xoáy nước trên biển, hay lúc ngủ không cẩn thận để lửa cháy thiêu chết, hoặc lúc lên núi không may bị rắn độc cắn chết, bao nhiêu cách chết như vậy, ai mà nói rõ được?
Dáng vẻ cô thản nhiên, nói ra tuy là việc đáng sợ mà chẳng khác gì nói chuyện vui cười cả.
Cốc Chẩn nhìn cô một lúc rồi chợt ha ha cười lớn:
– Hay lắm, hay lắm, không thẹn là con gái của Bach Tương Dao?
Cốc Bình Nhi nhìn hắn, thở dài nói:
– Trong lòng anh oán hận em phải không? Em đã sớm nghĩ kỹ rồi, nếu không thể khiến anh yêu thương em thì cũng phải khiến anh hận em, oán em, nói tóm lại muốn anh cả đời này phải nhớ tới em, ngay cả lúc nằm mơ cũng không quên được.
Cốc Chẩn bỗng trợn tròn hai mắt, quát lên:
– Nếu không phải là em gái ta thì ta nhất định sẽ nhổ nước bọt vào mặt cô.
Cốc Bình Nhi nghiêng nửa khuôn mặt yêu kiều ra, cười rúc rích nói:
– Anh hôn em là được, nhổ thì miễn cho.
Cốc Chẩn trừng mắt nhìn cô hồi lâu rồi bỗng cười cười nói:
– Cô điểm huyệt đạo của ta rồi, ta làm sao có thể hôn cô được.
Cốc Bình Nhi nghoẹo đầu nhìn hắn giây lát rồi khẽ cười nói:
– Em biết rồi, anh ngoài mặt cười hi hi nhưng trong lòng lại có ý đồ xấu xa. Nhưng em không sợ, ba năm nay võ công của em đã giỏi hơn nhiều, anh đó, thì vẫn như cũ. Em chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể đánh ngã được anh.
Nói rồi dí dí ngón tay vào trán hắn, lại hôn hắn một cái rồi mới giải khai huyệt đạo của Cốc Chẩn.
Cốc Chẩn đứng dậy nhìn xung quanh rồi bỗng ngồi xuống một tảng đá, cười nói:
– Bình Nhi, năm xưa võ công của cô còn không bằng ta, mới chỉ hai năm tại sao đã thành cao thủ rồi?
Cốc Bình Nhi nói:
– Em cũng giống như anh ghét luyện võ, chỉ là hai năm nay em vì luyện võ công mà phải chịu nhiều khổ sở…
Cốc Chẩn nói:
– Tại sao lại muốn khổ sở chứ, mọi người võ công ngang nhau là tốt, cô lại cậy mạnh hiếp yếu thế này thật quá bất công.
Cốc Bình Nhi hơi lộ vẻ đau buồn, thở dài nói:
– Anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Em khổ luyện võ công toàn là để đến Ngục đảo cứu anh…
Cốc Chẩn thấy cô vừa nói mắt vừa đỏ lên thì không khỏi nảy lòng thương tiếc, nhưng lại tự cảnh tỉnh chính mình, cô gái này có phong cách của bà mẹ, giỏi che đậy dèm pha, sở trường đóng kịch, nếu như cứ mềm lòng thế này thì cơ hội sẽ qua mất, liền cười nói:
– Nói như vậy thì ta chẳng phải rất có công trạng ư?
Cốc Bình Nhi nhìn hắn một chút rồi khe khẽ thở dài nói:
– Em biết mà, anh sẽ không tin đâu.
– Trước hết đừng nói chuyện đó nữa. – Cốc Chẩn nói – Hiện giờ ta lạc vào tay cô, cô muốn đối xử với ta thế nào?
Cốc Bình Nhi nói:
– Anh không thể đứng chân ở Trung Nguyên, chúng ta chi bằng trốn tới Nam Hải hay Man Hoang hay tới Cửu Dịch tuyệt vực [người dịch: chín chỗ xa xôi hoang vắng???] tránh đời mà sống, anh nói có được không?
Cô chăm chú nhìn Cốc Chẩn đầy vẻ mong đợi.
– Không được! – Cốc Chẩn lắc đầu nói – Nếu ta bỏ chạy thì chẳng phải có lợi cho đám muốn hại ta sao?
Cốc Bình Nhi nói:
– Nếu anh không chạy thì hoặc là chỉ có một con đường chết, hoặc là lại bị nhốt vào Ngục đảo.
Cốc Chẩn nói:
– Việc có liên quan đến Bạch Tương Dao, cô trước sau đều gặp khó, nếu không chịu nói ra sự thật thì ta cũng không trách cô. Nhưng ta muốn rửa sạch oan khuất, sao cô lại ngăn cản ta? Thế này đi, cô và ta đánh cuộc một phen được chứ?
Cốc Bình Nhi nói:
– Đánh cuộc thế nào?
Cốc Chẩn nói:
– Võ công cô tiến mạnh, ta còn thua xa, vậy chúng ta đấu võ. Nếu ta thắng thì cô để ta đi bắt Uông Trực, nếu cô thắng thì ta cùng cô tới Cửu Dịch tuyệt vực.
Cốc Bình Nhi giật mình, trong lòng nổi lên một trận mừng vui điên cuồng, vỗ tay nói:
– Ối chà, anh nói thật đấy chứ?
Cốc Chẩn nói:
– Tuyệt không đùa cợt.
Cốc Bình Nhi nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói:
– Anh nhất định có quỷ kế, nếu thực sự đấu võ thì anh nhất định sẽ thua.
Cốc Chẩn cười nói:
– Ta có quỷ kế gì? Chỉ có điều chúng ta xuất thân từ gia đình có tiếng tăm về võ học, nếu như quyền qua cước lại, đao đâm kiếm chém thì chẳng khác gì kẻ mãi võ bên đường, làm mất thể diện của tổ tông.
Cốc Bình Nhi khẽ cười, nói:
– Em biết anh định nói gì rồi. Cha thường nói người học võ thì loại hàng đầu thắng ở khí độ lòng dạ. Loại hạng hai thắng ở nội công chân khí, còn loại thấp kém nhất mới đấu quyền cước chiêu thức. Chẳng lẽ anh muốn đấu lòng dạ khí độ với em ư?
Cốc Chẩn cười nói:
– Lòng dạ khí độ cho dù muốn đấu cũng không biết phải đấu thế nào. Chúng ta đành phải đấu kiểu hạng hai, đấu nội công chân khí thôi.
Cốc Bình Nhi nghe vậy bỗng gập người cười khanh khách. Cốc Chẩn nói:
– Cô cười gì vậy?
Cốc Bình Nhi khó khăn lắm mới nén được cười, nói:
– Nếu nói đấu quyền cước thì em còn tin được vài phần, nhưng nói đến nội công chân khí thì thật buồn cười quá. Ca ca anh từ nhỏ tính đã như con khỉ, muốn anh ngồi xếp bằng luyện công còn khó hơn là lên trời. Cha đã đánh anh vô số lần mà anh vẫn không nghiêm túc, lại còn nói những gì: “Võ công chỉ là trò vặt. Gia Cát Lượng không biết võ nhưng vẫn cầm quân thắng trận như thường. Người là đảo vương của Đông Đảo cũng chưa chắc đã lợi hại bằng Gia Cát Lượng đâu.” làm cha tức giận đến mức tát anh ngay tại chỗ khiến mặt anh sưng vù cả lên.
Cốc Chẩn bị cô nói đến việc xấu hồi nhỏ thì bất giác xoa xoa mũi, lúng túng cười nói:
– Đó là việc đã qua rồi, ta bị nhốt hai năm ở Ngục đảo, không có gì để làm nên luyện hai năm nội công, có khi không thua cô đâu.
Cốc Bình Nhi nhìn hắn nửa tin nửa ngờ, nói:
– Vậy đấu như thế nào?
Cốc Chẩn nói:
– Đấu nội công rất nguy hiểm, chúng ta là anh em việc gì phải đánh nhau sống chết, tất nhiên là đấu văn rồi.
Cốc Bình Nhi gật đầu nói:
– Là đấu nội kình phá đá hay là ngắt lá phi hoa?
Cốc Chẩn trong lòng kinh hãi nghi ngờ, thầm nghĩ: “Con bé này chắc là ăn được loại linh dược cấp tốc nào rồi, chứ nếu không làm sao trong thời gian ba năm có thể luyện đến mức nội kình phá đá, ngắt lá phi hoa được?” Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt không tỏ vẻ gì, lại lắc đầu cười nói:
– Như thế thì tầm thường quá, chúng ta đấu ngâm mình trong nước nóng được chứ?
– Ngâm mình trong nước nóng?
Cốc Bình Nhi lộ vẻ nghi ngờ, lòng thầm nghĩ nội kình phá đá, ngắt lá phi hoa là tầm thường thì chẳng lẽ ý tưởng ngâm mình trong nước nóng đó lại không tầm thường sao?
Cốc Chẩn nhìn ra lòng ngờ vực của cô, liền cười rồi nói:
– Ngâm mình này tuyệt không phải là tắm rửa, mà là đem toàn thân chìm vào trong nước nóng, không được nhô đầu lên để hít thở, ai ngâm càng lâu thì người đó thắng.
Cốc Bình Nhi hai má hơi đỏ lên, mím môi rồi mỉm cười nói:
– Ý tưởng đó của anh… chẳng thành thật gì cả.
Cốc Chẩn biết cô nói là mình muốn thừa cơ để xem cô tắm, nhưng cũng không giải thích mà chỉ cười cười, cầm lên một cành cây cắm xuống mặt đất, sau đó vẽ các vạch giờ xung quanh, nói:
– Lấy cái này để đo bóng mặt trời tính thời gian, bây giờ là giờ Mão một khắc, ai xuống nước trước?
Cốc Bình Nhi thầm nghĩ: “Nếu mình xuống nước trước thì không dám đảm bảo ca ca không thừa cơ làm trò, lấy mất quần áo của mình, lúc đó thì thật là hỏng bét. Nhưng nếu ca ca xuống nước trước, mình ở trên bờ xem trước xem ca ca có thật có nội công cao minh không, nếu nội công chỉ bình thường thì mình điểm huyệt đạo của anh ấy rồi lại xuống, như thế có thể tránh được sơ xuất. Còn nếu ca ca quả thật nội công cao mình thì mình cũng có thể phòng bị.” Nghĩ mấy lần rồi liền cười nói:
– Anh xuống trước đi.
Cốc Chẩn nói:
– Được, vậy cô quay người đi.
Cốc Bình Nhi nghi ngờ nói:
– Để làm gì?
Cốc Chẩn nói:
– Cởi quần áo chứ gì, cô muốn xem mông đít nam nhân sao?
Cốc Bình Nhi hừ khẽ, nói:
– Ai biết anh có thừa cơ muốn chạy trốn không?
Cốc Chẩn nói:
– Bản lĩnh ta thế này còn chạy đi đâu được nữa? Cô nghe tiếng nước vang lên thì lập tức quay người lại, chắc thời gian cũng không lâu đâu.
Cốc Bình Nhi tuy cảm thấy nghi ngờ nhưng nhất thời vẫn chưa tìm ra chỗ nào sơ hở, chỉ đành quay người đi. Cốc Chẩn một mặt nhìn cô, một mặt nhanh chóng cởi quần áo, lấy một ống quần buộc vào thắt lưng, rồi lấy đầu kia thắt lưng buộc vào một ống tay áo thắt nút lại, như vậy quần áo dính liền vào nhau đã dài hơn một trượng, lại đặt đầu ống quần còn lại xuống bờ suối, dùng một khối đá lớn nặng trăm cân giữ chặt, dưới khối đá trăm cân lại chèn thêm một khối đá nhỏ để khối đá lớn lắc lư sắp rơi xuống nước. Bố trí xong cơ quan, Cốc Chẩn lại nắm chặt ống tay áo còn lại, rón rén chuồn vào rừng tùng bên suối, vừa lùi vừa cười nói:
– Ta muốn xuống nước đây, không được nhìn trộm nhé.
Cốc Bình Nhi hừ một tiếng, nói:
– Câu đó chút nữa sẽ y nguyên nói lại với anh…
Cốc Chẩn cẩn thận chui vào rừng tùng, sau khi nín thở thì bỗng cầm ống tay áo ra sức kéo mạnh. Nút thắt tuột ra, áo, quần cũng tách rời, nhưng đủ để chuyện động tảng đá lớn cách một trượng. Bõm một tiếng, tảng đá lớn lăn xuống nước làm hoa nước bắn lên tung tóe. Cốc Bình Nhi sợ hắn giở trò nên lập tức quay người, mắt thấy quần áo giày mũ tán loạn khắp nơi thì lập tức bật cười, thầm nghĩ: “Nam nhân đều lôi thôi nhếch nhác thế này cả.”
Cô tuyệt không ngờ tới Cốc Chẩn lại có thể đứng trong rừng tùng cách hơn trượng đẩy khối đá trăm cân nên cẩn thận thu dọn quần áo gấp lại cẩn thận rồi đến bên bờ suối nước nóng định thần nhìn xuống, nhưng chỉ thấy khí nóng phủ đầy mặt nước lúc tụ lúc tán, trong suối có vật gì cũng mờ mờ chẳng rõ, ẩn hiện thấy trong đám đá vụn có một cái bóng đen to lớn thì đoán là Cốc Chẩn, liền thầm nghĩ: “Anh tất nhiên không chịu được lâu rồi.” Liền ngồi xuống bên suối, vân vê tóc mai nựng nịu con mèo, đôi má trắng như tuyết khẽ mỉm cười, chìm trong hơi nước của suối nước nóng, bóng dáng lúc ẩn lúc hiện như tiên nữ trong rừng.
Cốc Chẩn trần như nhộng cuộn tròn trong rừng tùng, nín thở nhìn Cốc Bình Nhi, trong lòng phập phồng lo lắng. Không ngờ trong núi lạnh lẽo, từng trận gió lạnh đổ tới thổi khiến y cả người run lên bần bật, mấy lần muốn nhẩy cẫng lên, chỉ hận Cốc Bình Nhi đang ngồi cách một trượng, nếu có động tĩnh tất sẽ bị phát hiện nên phải cuộn thành một cục nghiến răng chịu khổ. Bỗng thấy con mèo ba tư trong lòng Cốc Bình Nhi lười nhác mở mắt, đôi mắt xanh lè chuyển động nhìn sang phía này. Cốc Chẩn bị nó nhìn vào thì thân thể như bị kim châm, trong lòng rất không thoải mái, thầm nghi ngờ nghĩ: “Con súc sinh này chẳng lẽ đã nhìn thấy mình rồi?”
Cốc Bình Nhi thì tập trung vào suối nước nóng, hoàn toàn không ngờ Cốc Chẩn lại nấp trong rừng tùng sau lưng. Ngồi được một lúc, cô nhìn cái đồng hồ mặt trời bỗng cảm thấy có chút không hợp lý, liền đứng dậy đánh ra mấy chưởng xua tan hơi nóng trên mặt nước, định thần nhìn kỹ thì dưới đáy nước chỉ thấy đá to đá nhỏ chứ chẳng thấy người đâu. Cốc Bình Nhi thân mình run lên kêu không hay rồi đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy dòng suối nước nóng đó từ cái hồ sâu này chảy ra, chảy qua một đoạn suối nhỏ rồi xuyên qua vô số đám cây uốn lượn chảy ra xa.
– Ối chà, ta quên mất cái này rồi.
Cốc Bình Nhi giậm chân rồi chạy vội mấy bước, bỗng nghĩ ra điều gì liền quay trở lại nhặt đống quần áo trên mặt đất lên, hấp tấp triển khai thân pháp chạy dọc theo con suối nhỏ đó đi mất.
Cốc Chẩn nghĩ rằng Cốc Bình Nhi thông minh có thừa nhưng không đủ tinh tế nên cố ý bày ra bộ dạng như vậy để khiến cô cho là mình đã theo dòng nước chạy trốn. Cốc Bình Nhi trong lúc vội vã tất sẽ men theo suối đuổi theo, lúc đó hắn sẽ có thể ra khỏi rừng tùng chỉnh lại quần áo rồi nhẹ nhàng bỏ đi. Nhưng không ngờ tâm tư Cốc Bình Nhi đều dồn lên người hắn, sợ Cốc Chẩn sau khi ra khỏi mặt nước bị rét nên nhất thời nhiều chuyện lại ôm theo cả quần áo chạy đi.
Cốc Chẩn cả người trần truồng đỏ ửng lên, kêu khổ không ngớt, nhưng cũng không dám chờ lâu, đành phải hai tay ôm ngực chui vào một cánh rừng. Gió núi tạt thẳng vào mặt, sương lạnh thấu vào da thịt rét đến mức cả người hắn run lên cầm cập, trong lòng chỉ biết nói: “Con… con bà nó chứ, nếu… nếu lúc này mà có một con… con hổ nhảy ra thì… thì thật là tiện lợi, lão… lão tử cả người nhẵn nhụi, có… có thể làm con gà dứt lông bỏ chạy luôn…” Chạy quá vội vàng nên hơi không để ý liền dẫm phải một cái gai, lòng bàn chân đau nhói lên đành phải ngồi phệt xuống, đưa tay lần mò nhổ gai, còn đang nghĩ làm thế nào kiếm ít lá cây che mấy chỗ kín thì bỗng nghe tiếng cười rúc rích yêu kiều rồi từ trên trời rơi xuống một đống quần áo giày mũ.
Cốc Chẩn ngẩn ra, nhíu nhíu mày rồi chầm chậm mặc lại quần áo, đưa mắt nhìn lên thì chỉ thấy Cốc Bình Nhi ôm con mèo Ba Tư đứng trên một cây cổ thụ chọc trời, giẫm lên một nhánh cây nhỏ nhún lên nhún xuống chơi đùa. Cô thấy hắn nhìn đến thì cười hi hi nói:
– Hảo ca ca, lần này tính là ai thắng đây?
Cốc Chẩn nói:
– Tất nhiên là ta thắng rồi. Cô không đợi ta từ suối nước nóng trồi lên đã tự bỏ đi, rõ ràng là thấy công phu nín thở của ta ghê gớm, tự biết không thắng được nên lâm trận bỏ chạy.
Cốc Bình Nhi nhẹ nhàng nhảy xuống, đưa ngón tay phết phết vào mặt, nói:
– Không biết xấu hổ. Anh còn chưa xuống nước mà chỉ làm trò linh tinh.
Da mặt cô nõn nà, đầu ngón tay lướt qua liền lưu lại mấy vết hồng hồng. Cốc Chẩn thì lại hoàn toàn ngược lại, hơn ở chỗ da mặt dầy cui, chỉ cười khà khà nói:
– Cô không nhận thua thì ta còn có cách nào nữa đây?
Cốc Bình Nhi nói:
– Đã như vậy thì đấu lại được không?
Cốc Chẩn đảo mắt, cười nhạt nói:
– Có đấu nữa cô cũng chỉ thua chứ không thắng được. Thế này vậy, chúng ta lại đấu khing công được chứ?
Cốc Bình Nhi cười nói:
– Anh lại có quỷ kế gì vậy?
Cốc Chẩn nói:
– Ta tự có thần thông, việc gì phải dùng quỷ kế. Cô nhìn thấy ngọn cây tùng nghiêng nghiên đằng xa kia không? Ai đến dưới cái cây đó trước thì coi như người đó thắng.
Cốc Bình Nhi nói:
– Được rồi, đấu lại một lần, anh không được giở trò nữa đấy.
– Ai giở trò chứ. – Cốc Chẩn phì một tiếng, nói – Ta đếm đến ba, hai người chúng ta đồng thời cất bước. Một, hai, ba…
Cốc Bình Nhi tung mình lên liền trôi đi như làn khói nhạt, nhẹ nhàng như chim hồng, chốc lát đã lướt đi mười trượng rồi ghé mắt nhìn lại thì thấy Cốc Chẩn mới chạy được hai trượng, bất giác cười thầm rồi lại phi thân thêm mấy trượng nữa, quay đầy lại nhìn thì bỗng không thấy bóng dáng Cốc Chẩn đâu nữa. Cốc Bình Nhi trong lòng trầm xuống nhưng tuyệt không lập tức đuổi theo mà lại tung mình nhảy lên ngọn một cây đại thụ, như một con chim lớn đen xì lăng không tìm kiếm, phạm vi mấy dặm đều thu vào tầm mắt. Chỉ thấy Cốc Chẩn đang rón rén chui vào trong một lùm cây tùng.
Cốc Bình Nhi khẽ cười, triển khai khinh công điểm nhẹ mũi chân, rơi xuống một cây đại thụ khác, chỉ mấy lần tung mình như vậy đã đến trên đầu Cốc Chẩn, nhẹ nhàng như tiên nữ giáng trần rơi xuống trước mặt Cốc Chẩn.
Cốc Chẩn bỗng bị giật mình thì không tự chủ được đánh ra một quyền. Cốc Bình Nhi cười nói:
– Hay lắm, vẫn là muốn đấu quyền cước ư?
Rồi một tay ôm mèo, một tay dùng “Tuyết Hồng trảo” chặn quyền của Cốc Chẩn, chân quét nửa vòng định khiến hắn vấp ngã, chỉ là vừa xuất cước thì lại không nỡ, lập tức thu chân lại dùng ra “Thiên Lãng Thiên Điệp thủ” chuyển đến sau lưng Cốc Chẩn, trong chớp mắt đã đưa tay đập khẽ lên đầu vai và lưng hắn mười cái.
Cốc Chẩn như chưa nhận ra, lại quay người lại vung quyền đánh. Cốc Bình Nhi lắc đầu nói:
– Ca ca, điểm đến là dừng, anh đã thua rồi.
Cốc Chẩn nghe mà như không nghe, vẫn tay đấm chân đá chẳng thành phương pháp nào.
Cốc Bình Nhi trong lòng hơi tức giận, dùng một chiêu “Vô Định cước” làm Cốc Chẩn lộn một cái ngã lăn, sống mũi đập vào một hòn đá máu tươi chảy ra. Cốc Bình Nhi thấy vậy thì trong lòng hoảng loạn, cúi người đỡ dậy nhưng bị Cốc Chẩn xoay tay đánh một quyền mạnh vào thắt lưng, tuy có nội kình hộ thể, không đau đớn nhiều nhưng trong lòng Cốc Bình Nhi như bị dao cắt vô cùng khó chịu. Đang định mở lời thì bỗng thấy Cốc Chẩn bò dậy, trợn mắt nghiến răng mặt đầy máu, hoa tay múa chân như điên như cuồng.
Cốc Bình Nhi thấy vậy phần thì sợ hãi, phần thì buồn rầu, cố gắng đỡ mười mấy chiêu, mỗi lần định nặng tay thì lại cảm thấy mềm lòng, chợt nhảy lùi lại hơn trượng kêu lên:
– Em, em không đánh với anh nữa…
Rồi đưa tay ôm mặt ngồi phệt xuống đất khóc òa lên.
Cốc Chẩn ngẩn người rồi bỗng ngã lăn ra, trừng mắt thở hồng hộc mắng chửi:
– Nha đầu thối, bảo người đánh với ta, bảo nha đấu thối ngươi đánh ta…
Chợt cảm thấy mắt mũi cay xè liền dụi dụi mắt đến lúc nước mắt tràn ra.
Cốc Bình Nhi khóc một lúc rồi lau nước mắt, đứng dậy kêu lên:
– Được, anh nhất định muốn tẩy hết oan khuất gì gì, em sẽ để anh làm.
Liền không nói không rằng dắt Cốc Chẩn dậy chạy vào trong núi. Cốc Chẩn tức giận nói:
– Cô làm gì thế?
Vừa định vùng vẫy thì lại bị Cốc Bình Nhi nhắm chặt “Khúc Trì huyệt” không cách nào dùng lực. Đưa mắt nhìn thì Cốc Bình Nhi sắc mặt trắng bệch, vệt nước mắt vẫn còn ướt, miệng mím chặt chỉ cố chạy tới trước.
Chạy được một lúc, bỗng nghe Cốc Bình Nhi nói:
– Đến rồi!
Cốc Chẩn định thần nhìn thì phía trước cây tùng tảng đá chen lẫn, ôm lấy một một tòa thạch thất do thiên nhiên tạo thành, trên thạch thất có chữ “Hiên Viên động”. Thì ra nơi này là đỉnh Quang Minh trong Hoàng Sơn, tương truyền đỉnh Quang Minh là nơi Hiên Viên hoàng đế đắc đạo bay lên trời nên cái thạch thất này cũng được tiếng lây, coi là nơi hoàng đế tu tiên.
Cốc Bình Nhi lại nói:
– Uông Trực chắc là ở chỗ này.
Cốc Chẩn nửa tin nửa ngờ, liếc cô một cái. Cốc Bình Nhi quay đầu đi, không chịu nhìn mặt hắn.
Cốc Chẩn biết cô tâm tình phức tạp, bất giác khẽ than. Cốc Bình Nhi bỗng đẩy hắn đến gần cửa thạch thất thăm dò bên trong. Tình cảnh đập vào mắt khiến hai người đều cả kinh, chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang có khoảng mười cái thi thể, đống lửa bên trong đã cháy hết, than bụi tung tóe, một cái nồi lớn lật úp, thịt dê trong nồi đổ đầy mặt đất.
Cốc Chẩn thấy trong thạch thất không còn người sống thì lập tức kiểm tra thi thể, chỉ thấy mặt người nào cũng xanh đen, vẻ mặt nhăn nhó, khóe miệng chảy ra những dòng máu đen, dựa vào vũ khí mặt mũi thì chính là Oa khấu không sai. Cốc Chẩn trong lòng chấn động, thầm nghĩ: “Đây rõ ràng là hiện tượng trúng độc, nhưng là ai hạ độc thủ chứ?” Lại nghĩ đến việc mất trộm thủy ngân mà Trình Công Trịch đã nói đến, trạng thái chết này đúng là ăn phải thủy ngân mà ra, hai việc này tất có liên quan. Lại nhìn mặt mũi đám Oa khấu nhưng không có Uông Trực trong đó.
Cốc Chẩn đầy lòng nghi hoặc, quay người ngồi xuống một tảng đá lớn trầm tư. Cốc Bình Nhi lại không lên tiếng mà ôm con mèo Ba Tư lặng lẽ đứng ở cửa. Không bao lâu, bỗng thấy Cốc Chẩn đứng dậy, cầm một thanh Oa đao ra khỏi cửa, đến đằng xa đào một cái hố to rộng hơn trượng, đào xong thì đã mồ hôi đầm đìa. Cốc Bình Nhi ngạc nhiên nói:
– Anh làm gì vậy?
Cốc Chẩn nói:
– Không thể để người Oa làm vấy bẩn thắng cảnh của tổ tiên ta để lại được.
Nói rồi đem thi thể của người Oa nhất nhất kéo ra ném xuống hố rồi chôn lại. Cốc Bình Nhi im lặng trông hắn, ánh mắt lấp lóe như có điều gì nghĩ ngợi.
Cốc Chẩn chôn xong thi thể thì chợt hỏi:
– Cô làm sao biết bọn chúng trốn ở đây?
Cốc Bình Nhi nói:
– Em nghe nói vậy.
Cốc Chẩn nói:
– Nghe ai nói?
Cốc Bình Nhi lắc đầu nói:
– Cái đó, em không thể nói được, nhưng bọn chúng mất mạng chẳng liên quan gì đến em đâu.
Cốc Chẩn hừ một tiếng, trừng mắt nhìn cô đầy vẻ tức giận. Cốc Bình Nhi thấy vẻ mặt của hắn thì trong lòng chua xót, mấy lần muốn nói thật ra nhưng lời nói ra đến cửa miệng lại nuốt vào.
Cốc Chẩn còn đang cảm thấy mù mờ thì bỗng nghe một nữ tử nói:
– Chắc là ở quanh đây thôi.
Rồi một nữ tử khác tiếp lời nói:
– Phu nhân có nắm chắc không?
Hai người đồng thời biến sắc, còn chưa kịp tránh đi thì hai nữ tử đã từ trong rừng đi ra. Vừa gặp mặt, những người kia cũng rất kinh hãi, trong đó một người là “Ngân Lý” Thi Diệu Diệu, người còn lại là một phụ nữ xinh đẹp mặc toàn đồ trắng, diêm dúa đẹp đẽ, cử động đều lộ vẻ quyến rũ.
Cốc Bình Nhi đến gần Cốc Chẩn, kéo tay áo hắn rồi cười hi hi nói:
– Chị Diệu Diệu, mẹ, các vị sao lại đến đây?
Thi Diệu Diệu trừng mắt nhìn hai người, mặt trắng nhợt như người chết. Còn người phụ nữ xinh đẹp kia thì lại nửa giận nửa cười:
– Còn không phải là vì con quỷ nhỏ bướng bỉnh ngươi sao, không nói tiếng nào đã chạy loạn khắp chỗ, hại ta và Thần Thông lo lắng hết mức.
Người phụ nữ xinh đẹp này chính là mẹ kế của Cốc Chẩn, Bạch Tương Dao.
Cốc Bình Nhi cười nói:
– Con cũng lớn rồi, mẹ còn lo cái gì? Hơn nữa, có Chẩn ca ca cùng đi với con, ngày đêm bảo vệ thì trong thiên hạ chỗ nào mà không đến được chứ?
Cốc Chẩn thấy cô ra vẻ thân mật, ngôn từ ẩn giấu tình tứ thì trong lòng rất tức giận, lại thấy Thi Diệu Diệu mắt hạnh trừng lên có vẻ cực kỳ oán hận thì Cốc Chẩn thầm kêu khổ trong lòng: “Con bé ngốc nghếch này suốt ngày làm ra những việc tuyệt tình, nói những lời tuyệt tình rồi bây giờ lại đòi hận ta. Ta cũng việc gì phải ra sức tình nguyện tốt đẹp với cô ta?” Nghĩ đến đó thì vẻ mặt lạnh nhạt, đã không giải thích cũng không nhìn Thi Diệu Diệu thêm lấy một cái.
Bạch Tương Dao thấy vẻ mặt Cốc Chẩn thì ánh mắt lộ ra nghi ngờ, lại nghe Cốc Bình Nhi nói:
– Mẹ, sao mẹ lại đi cùng chị Diệu Diệu vậy?
Bạch Tương Dao nói:
– Vốn là đi cùng với Thần Thông, đâu ngờ trên đường gặp phải một việc nên ông ấy phải đi lo trước, lại sợ con một mình đơn độc, gặp chuyện không may nên bảo Diệu Diệu cùng ta đi tìm con.
– Thần Thông? Thần Thông! – Cốc Chẩn hừ một tiếng, nói – Bà làm thế nào tìm đến được nơi này?
Bạch Tương Dao cười nói:
– Mẹ con chúng ta tất nhiên tự có những dấu hiệu bí mật để thông báo tin tức. Bình Nhi trên đường đã để lại dấu hiệu, ta theo đó tìm tới cũng không được sao?
Cốc Chẩn cho dù không tin nhưng liên quan đến việc riêng của mẹ con người ta thì cũng không tiện hỏi nhiều. Cốc Bình Nhi lại nói:
– Cha gặp phải việc gì vậy?
Bạch Tương Dao nói:
– Cao thủ Tây Thành đả thương chú Doanh Vạn Thành của con, Thần Thông là đảo vương nên không thể ngồi im được.
Cốc Bình Nhi cười nói:
– Lâu rồi không được thấy cha ra tay, đáng tiếc lần này không được may mắn chứng kiến rồi.
Thi Diệu Diệu thấy Cốc Chẩn không thèm nhìn mình thì mắt tối sầm, cổ họng đắng ngắt, bỗng loạng choạng thân mình phải dựa vào thân cây bên cạnh, mắt cơ hồ rơi lệ, chỉ không ngừng nhắc nhở chính mình: “Đừng khóc, đừng khóc, nếu mình mà khóc thì sẽ chỉ khiến hắn chê cười…” Cho dù như vậy nhưng mắt vẫn nhòe đi.
Cốc Chẩn tuy cố ý ra vẻ nhưng khóe mắt thì vẫn không ngừng liếc Thi Diệu Diệu, thấy cô dáng vẻ hoảng hốt, người run run thì trong lòng mềm ra đến bảy phần, liền định tiến tới thì không ngờ eo lưng tê đi, đã bị Cốc Bình Nhi khống chế huyệt Khí Hộ, không thể động đậy được. Cốc Chẩn vô cùng tức giận, liếc mắt qua thì thấy Cốc Bình Nhi vẻ mặt buồn bã, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
Bạch Tương Dao nhìn thấy rõ ràng, liền đảo mắt một cái rồi dịu dàng nói:
– Diệu Diệu, cô không khỏe ư?
Thi Diệu Diệu được hỏi thì cố gắng trấn tĩnh tâm tình, lắc đầu nói:
– Tôi không sao mà.
Bạch Tương Dao cười nói:
– Không sao thì tốt, đúng rồi, cô là một trong Ngũ tôn của Đông Đảo, địa vị cao hơn ta và Bình Nhi, mọi việc nơi này nhờ cô quyết định vậy.
Thi Diệu Diệu nói:
– Phu nhân quá lời rồi, Diệu Diệu còn nhỏ tuổi, kiến thức ít ỏi, liệt vào trong Ngũ tôn cũng đã miễn cưỡng rồi, Mọi việc nên do phu nhân quyết định mới được.
Bạch Tương Dao cười nói:
– Diệu Diệu à, cô muốn làm khó ta phải không? Ta và tiểu tử này xưa nay bất hòa, nếu ta bắt hắn thì người khác sẽ nghi ngờ ta có lòng riêng. Bình Nhi lại không hiểu chuyện. Xử trí Chẩn nhi thế nào ta còn chưa tìm ra cách…
Cốc Chẩn vô cùng tức giận, thầm nghĩ: “Lão bà xảo trá ngươi khá lắm, miệng lưỡi quanh co để bức bách Diệu Diệu bắt ta.” Liền lập tức cười nhạt, lớn tiếng nói:
– Bạch Tương Dao, bà bớt nói dối lăng nhăng đi. Hôm nay rơi vào tay mẹ con bà thì coi như ta xúi quẩy. Thi cô nương, cô cũng không cần phải lịch sự, muốn đánh muốn giết Cốc mỗ quyết không nhíu mày đâu.
Thi Diệu Diệu nghe vậy thì trái tim đau nhói, trong lòng bi thương vô cùng: “Hắn lại gọi ta là Thi cô nương, lại gọi ta là Thi cô nương rồi ư?” Vành mắt liền đỏ hoe, lại hiện ra ánh lệ trong vắt.
Cốc Bình Nhi nghe thế thì nóng vội kêu toáng lên:
– Như vậy không được, Chẩn ca ca nói thế nào cũng là kẻ phạm tội nặng, phải do cha tự mình xét hỏi thì mới có thể quyết định được. Chị Diệu Diệu, chị nói có đúng không?
Thi Diệu Diệu hít vào một hơi, thở dài nói:
– Bình Nhi nói đúng lắm, cho dù hắn phạm phải loại tội ác nào thì cũng phải do đảo vương quyết định.
Bạch Tương Dao lắc lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm cúi đầu xuống. Thi Diệu Diệu không nhịn được hỏi:
– Phu nhân sao vậy?
Bạch Tương Dao cười khổ nói:
– Ta chỉ khó chịu thay cho Thần Thông. Ông ấy chỉ có một đứa con trai, tuy xấu xa nhưng nếu ông ta phải tự tay xử tội thì chịu sao nổi?
Thi Diệu Diệu còn chưa kịp đáp lời thì Cốc Bình Nhi đã cười nói:
– Mẹ, sao mẹ lại nói vậy? Phải nói mấy câu tốt đẹp giúp Chẩn ca ca, để cha không phạt nặng anh ấy chứ.
Bạch Tương Dao bỗng ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua vẻ sắc lạnh rồi chợt chầm chậm cười nói:
– Ta chỉ là một người đàn bà, làm sao tham dự công việc trong đảo được? Thần Thông tài trí hơn người, sẽ tự có quyết định.
Cốc Bình Nhi cười nói:
– Cha đã tự có quyết định, vậy thì đi gặp cha rồi nói cũng không muộn.
Hai mẹ con mỉm cười nhìn nhau, Bạch Tương Dao bỗng mềm giọng nói:
– Bình Nhi, mấy ngày không gặp, miệng lưỡi con ngày càng linh hoạt đấy.
Cốc Bình Nhi cười nói:
– Đúng mà, con tốt xấu gì cũng là con gái của mẹ, nếu không có mấy phần miệng lưỡi thì chẳng phải tốn công mẹ nuôi con rồi.
Bạch Tương Dao như ngẩn ra rồi đưa tay che miệng cười khanh khách cả người rung lên. Cốc Bình Nhi cũng cười, hai mẹ con đối diện với nhau như muốn tranh xinh đua đẹp vậy. Cốc Chẩn bất giác thầm chửi: “Đúng là rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng, hồ ly tinh sinh ra hồ ly tinh.”
Bạch Tương Dao cười một lúc má đào ửng đỏ, ánh mắt lưu chuyển có vẻ không nén được tình cảm, liên tục xua tay nói:
– Ối chà chà, không đùa nghịch với con nha đầu này nữa. Chúng ta nghỉ một lúc rồi lại đi tìm cha con thôi.
Nói rồi tìm một tảng đá lớn nhẹ nhàng ngồi xuống. Ba người còn lại cũng có tâm sự riêng, đều ngồi cả xuống.
Cốc Bình Nhi lại hỏi:
– Cha đi đâu rồi?
Bạch Tương Dao nói:
– Ta cũng không biết, ông ấy đuổi theo cao thủ Tây Thành đi mất, có thể hướng tây mà cũng có thể hướng nam, nhưng vẫn lưu lại dấu hiệu để giúp chúng ta tìm kiếm.
Cốc Bình Nhi nói:
– Cha xưa nay lười biếng, chắc gì đã cẩn thận như vậy.
Bạch Tương Dao nói:
– Ông ấy nói rồi, nếu không tìm được ông ấy thì về Đông Đảo trước.
Hai mẹ con trò chuyện với nhau, còn Cốc Chẩn và Thi Diệu Diệu thì lại im lặng khác thường, ánh mắt đều lay động, ngẫu nhiên bốn mắt gặp nhau là lập tức phân ra. Cốc Chẩn bình tĩnh lại, có lòng muốn giải thích nhưng thấy Thi Diệu Diệu vẻ mặt lạnh nhạt thì trong lòng cũng nguội lạnh quá nửa, chỉ biết thầm than: “Cô bé ngốc trong lòng đúng là hận ta đến chết rồi. Ôi, cũng tại ta quá coi thường thế tục, cử chỉ không bình thường nên hay bị chê trách. Ông già Thi Hạo Nhiên thì lại quá đứng đắn, dạy con như dạy tiên sinh học đạo vậy. Hừ, chắc là Nguyệt lão uống rượu say rồi buộc nhầm dây tơ hồng rồi. Nếu không thì sao ta lại thích cái con bé ngốc nghếch này chứ?”
Trong lòng hắn yêu giận giao nhau, không kìm được hậm hực trừng mắt nhìn Thi Diệu Diệu. Thi Diệu Diệu nhìn thấy thì vô cùng tức giận, thầm nghĩ: “Cái tên xấu xa không biết tự trọng này, còn dám trừng mắt nhìn ta như thế ư? Hừ, ta lại không thể trừng mắt với ngươi chắc?” Liền cũng trừng mắt nhìn lại, ánh mắt hai người đối chọi với nhau, tranh giành một lúc. Cốc Chẩn đối mặt với cô gái mình yêu thì khí giận liền như nước chảy mây trôi, không cách nào giữ được. Khí giận vừa biến mất thì lại bất giác lòng yêu thương lại bùng lên, chốc lát liền lé mắt méo miệng, liên tục làm ra bộ dạng quái đản buồn cười. Thi Diệu Diệu vừa bực mình vừa buồn cười, không nhịn được mắng vài câu khiến mẹ con Bạch Tương Dao liếc mắt nhìn qua. Thi Diệu Diệu vội nghiêm sắc mặt, cố gắng ra vẻ thận trọng. Cốc Bình Nhi lại đoán ra được những việc bên trong thì thầm buồn bực, hừ khẽ một tiếng.
Bạch Tương Dao cười cười rồi chợt nói:
– Bình Nhi, con nuôi mèo từ lúc nào thế?
Cốc Bình Nhi nói:
– Đây vốn là một thuộc hạ của Diệp thúc thúc, nhưng nó vừa thấy con thì liền rất thân thiết. Diệp thúc thúc nói con có duyên với nó nên liền cho con luôn.
Bạch Tương Dao ồ lên một tiếng, nói:
– Nghe nói Địa Mẫu của Tây Thành nuôi một con mèo Ba Tư gọi là Bắc Lạp Sư Môn, tuổi thọ cực cao, thần kỳ vô cùng, con mèo này xem ra có mấy phần giống như vậy.
Cốc Bình Nhi cười yêu kiều một hồi rồi nói:
– Đó là bảo bối của Địa Mẫu nương nương, làm sao lạc đến chỗ con được? Con đặt tên cho nó là Phấn Sư Tử, mẹ bảo có được không?
Bạch Tương Dao nói:
– Nếu nó là mèo thường thì cái tên đó cũng hợp lắm.
Cốc Bình Nhi nhoẻn miệng cười, vuốt ve lông con mèo nhỏ đầy vẻ yêu thương.
Bạch Tương Dao lại cười cười, nói:
– Ôm qua đây cho mẹ xem nào.
Cốc Bình Nhi định đi qua, nhưng nhìn Cốc Chẩn lại sinh ra do dự. Bạch Tương Dao cười nói:
– Con sợ hắn chạy ư? Đừng sợ, hắn có chạy thoát được hai mẹ con ta cũng không chạy thoát được “Thiên Lân” đâu. Diệu Diệu, ta nói có đúng không?
Nói xong liền dòm ngó Thi Diệu Diệu. Thi Diệu Diệu nhìn nhìn Cốc Chẩn, hơi chút do dự rồi gật đầu nói:
– Cái đó là đương nhiên.
Cốc Chẩn biết rõ Bạch Tương Dao lúc nào cũng khiêu khích để khiến Thi Diệu Diệu và mình chia rẽ tương tàn. Trông bà ta chỉ ngồi đó cười nói nhưng có thể nói lòng người độc ác trong thiên hạ đến thế này là cùng. Hắn tuy hận đến nghiến răng nhưng không dám thật sự vọng động, chỉ sợ Thi Diệu Diệu nhất thời kích động thì thật sự sẽ bắn cho mình thủng ra lỗ chỗ.
Cốc Bình Nhi cũng biết vậy nên cười hinh hích ôm con mèo qua. Bạch Tương Dao đón lấy, nhẹ nhàng đùa giớn một lúc rồi bỗng đứng dậy cười nói:
– Đi thôi!
Cũng không hề có ý định trả lại con mèo.
Cốc Bình Nhi hơi biến sắc mặt, kêu lên:
– Mẹ, mẹ…
Bạch Tương Dao cười nói:
– Ta sao nào? Còn không đưa Chẩn ca của con lên đường đi?
Cốc Bình Nhi giậm chân nói:
– Mẹ…
Bạch Tương Dao sắc mặt hơi trầm xuống, thản nhiên nói:
– Con không nghe lời ta sao?
Nói rồi ngón cái, ngón trỏ ấn trên cổ con mèo. Thì ra hiểu con không ai bằng mẹ, Cốc Bình Nhi từ nhỏ đã yêu thích mèo con chó con, nếu chó mèo mà không may chết đi thì sẽ khóc đến chết đi sống lại. Bạch Tương Dao thấy cô thích con mèo Ba Tư này liền cô ý lừa lấy để khống chế cô, bức bách cô không dám dễ dàng buông tha Cốc Chẩn.
Cốc Bình Nhi biết rõ tính tình của mẹ ruột nên trong lòng rất khó chịu, một bên là con vật yêu thích, một bên là người đàn ông mình yêu, lúc này chẳng khác gì nem công tay gấu, không thể cùng lúc có được, bất giác ngẩn ra đó vành mắt đỏ lên. Bỗng nghe Cốc Chẩn ha ha cười, đứng dậy nói:
– Lên đường thì lên đường, bà già thối tha, sợ bà thì ta sẽ làm con bà đẻ ra.
Nói rồi phất tay áo rảo bước đi trước, miệng lớn giọng ca hát:
Đại giang đông khứ lãng thiên điệp, dẫn trứ giá sổ thập nhân, giá giá tiểu chu nhất diệp. Hựu bất bỉ cửu trọng long phượng khuyết, khả chánh thị thiên trượng hổ lang huyệt. Đại trượng phu tâm biệt, ngã thứ giá đan đao hội tự tái thôn xã…
[Tạm dịch: Trường Giang ngàn đợt sóng cuộn về đông, dẫn theo mấy chục người lên con thuyền nhỏ. Chẳng phải lầu rồng gác ngọc nơi Cửu Trùng mà chính là hang hổ sói ngàn trượng. Đại trượng phu lòng đã quyết, ta cầm cây đơn đao này báo đáp xóm làng…]
Lời này lấy từ “Quan đại vương một người một đao dự hội” chuyên kể về việc Quan Vân Trường một đao tới hội. Cốc Chẩn hát lên bổng xuống trầm như tình huống lúc đó, không coi nguy hiểm trước mắt vào đâu. Bạch Tương Dao trong lòng thầm tức hận, ngoài miệng vẫn cười nói:
– Quan Vân Trường nghĩa khí cao hơn mây trời, coi chị dâu như mẹ, đâu có giống người ta cưỡng bức em gái, giết mẹ, đại nghịch bất đạo.
Cốc Chẩn liếc bà ta, thản nhiên nói:
– Ai là mẹ ta chư? Mẹ ta họ Thương, không phải họ Bạch. Bà muốn làm mẹ ta thì phải tu thêm mười đời rồi hẵng nói.
Bạch Tương Dao nghe hắn nói vậy đã quen tai nên cười rồi bỏ qua, nhưng Thi Diệu Diệu thì lại tức tối bất bình, hét lên:
– Cốc Chẩn, anh, anh thật quá vô lễ…
Cốc Chẩn cười nói:
– Cô thử nói xem, ta vô lễ thế nào?
Thi Diệu Diệu nói:
– Có câu rằng: “con đê ngàn dặm tất có lỗ thủng”, lúc bình thường anh không rèn việc nhỏ, không kính trọng người trên, chỉ thích miệng lưỡi chiếm lấy tiện nghi, về sau lại càng ương bướng khó bảo, làm điều lầm lỗi lớn lao…
Trong lúc nói lại nghĩ đến chỗ đau lòng, mắt liền đỏ hoe, cổ họng cũng nghẹn lại. Cốc Chẩn nhíu mày nhìn cô, lòng thầm chửi mắng: “Con bé ngốc nghếch này, tương lai rơi vào tay ta thì trước hết sẽ phết vào mông một trận.” Lại thấy Bạch Tương Dao mỉm cười nhìn ngó thì hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Bốn người đi bộ ra khỏi núi đã thấy đằng xa có người ngựa, hai đệ tử Đông Đảo tiến đến đón tiếp, thấy không chỉ tìm được Cốc Bình Nhi mà còn bắt được Cốc Chẩn thì hai người lại càng mừng rỡ. Cốc Bình Nhi nói:
– Mọi người đều ngồi xe ư? Chẩn ca ca thì thế nào?
Bạch Tương Dao cười nói:
– Hắn cũng ngồi xe, nhưng phải có chút phòng bị.
Nói rồi lấy từ trong tay áo ra một cuộn dây thừng trong suốt nhỏ bé bằng ngón tay, nói:
– Tiểu tử này giỏi mở khóa, các loại dây khóa bình thường không giữ được hắn. Sợi “Ngọc Giao tác” này tương truyền là dùng gân giao long chế thành, bảo đao cũng không thể cắt được. Diệu Diệu, cô xem có nên trói hắn hay không?
Thi Diệu Diệu nếu trả lời là không thì chắc chắn sẽ tự thừa nhận tình cảm với Cốc Chẩn còn chưa dứt, nhưng nếu trả lời là có thì lại không nỡ lòng. Còn đang chần chừ thì Cốc Bình Nhi đã cười nói:
– Vậy thì để con trói nhé.
– Không được! – Bạch Tương Dao kiên quyết nói – Người này giảo hoạt ác độc, con thì lại lòng dạ mềm yếu, dễ bị lừa dối, tốt nhất là tránh xa hắn ra.
Cốc Bình Nhi vừa định nhõng nhẽo thì bỗng thấy Bạch Tương Dao ánh mắt lạnh lẽo, lại mân mê cổ con “Phấn Sư Tử” kia thì lập tức khí thế xìu xuống, bĩu môi không hài lòng.
Thi Diệu Diệu hơi do dự một chút rồi đón lấy sợi gân giao. Cốc Chẩn nhìn mà bực tức, đưa tay ra cười hi hi nói:
– Thi đại tiểu thư, xin mời.
Thi Diệu Diệu thấy bộ dạng hắn châm chọc thì lòng như dao cắt, nghiến răng trói hai tay hắn lại, bỗng lại nghe Cốc Chẩn hậm hực nói bên tai:
– Trói hay lắm, dựa vào bản lĩnh trói người này có thể làm phu nhân đảo chủ của Ngục đảo được rồi.
Thi Diệu Diệu vốn trong lòng lo lắng không yên, nhưng nghe câu đó thì lo lắng đầy ruột đều hóa thành tức giận, hung dữ xiết chặt sợi gân giao đó rồi buộc lại khiến Cốc Chẩn đau đến há miệng, hít vào một hơi khí lạnh.
Trên đường đi, Cốc Bình Nhi cười khúc khích nói chuyện với Cốc Chẩn. Cốc Chẩn cũng từng câu từng câu tùy theo trả lời. Thi Diệu Diệu thì co lại một góc khoang xe, hai tay ôm gối tơ lòng rối loạn, không dám nhìn thẳng vào Cốc Chẩn, nhìn trộm hắn bị trói chân trói tay thì bất giác vừa buồn vừa lo, thầm nghĩ: “Vừa rồi có lẽ mình làm hắn bị đau rồi, trói như vậy lâu chẳng phải sẽ bị thương chân tay ư?” Liền thấp thỏm không yên, rồi dần bắt đầu hối hận.
Cứ đi như vậy một lúc, Bạch Tương Dao bỗng bảo dừng lại, nói:
– Trời tối dần rồi, nghỉ lại thị trấn này một đêm rồi nói tiếp.
Mọi người xuống xe, Cốc Chẩn tay chân bị trói hành động khó khăn, toàn dựa vào hai tên đệ tử Đông Đảo đó, liền cười nói:
– Hay quá, hay quá, “Ngồi kiệu nhàn nhã, khênh kiệu khổ”, phải phiền hai vị sư huynh rồi.
Đến lúc này mà hắn vẫn còn không quên uốn lưỡi chiến tiện nghi, lại còn cố ý lắc lư khuỵu xuống để tăng sức nặng của mình.
Trong khách sạn có không ít người, liếc thấy ba nữ tử xinh đẹp ung dung tiến vào thì đều sáng mắt lên, lại thấy một người tiến vào thì càng ngạc nhiên. Tiểu nhị trong khách sạn lưu tâm chăm chỉ, liền dọn ra một cái bàn trống. Cốc Chẩn ngồi xuống liền lớn giọng nói:
– Đầu bếp ra gọi món ăn.
Bạch Tương Dao biết hắn lại có trò gì liền khẽ mỉm cười, tuyệt không ngăn lại. Tiểu nhị thấy hắn thân phận tù nhân thì giả như không nghe thấy, khom mình gật đầu chào ba nữ tử. Cốc Chẩn tức giận nói:
– Ngươi cắt tai tên tiểu nhị chó chết đó ngâm rượu cho ta, ông đây gọi hắn mà không nghe ư?
Tiểu nhị vô cùng tức giận, vừa định chửi lại thì Cốc Bình Nhi đã cười nói:
– Bỏ đi, anh ấy đã muốn gọi món ăn thì ngươi cứ làm theo là được…
Tiểu nhị không còn cách nào, đành phả
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!