Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục) - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)


Chương 18


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Mạc Điềm

– ——————————

“Cung trong cung điện.”

“Nghe nói nhà hắn làm về hóa chất.”

“Người nhà của anh họ, đã qua đời từ khi anh ấy còn rất nhỏ.”

“Tôi ghét lửa.”

Lúc Nhậm Diệc lên mạng tra vụ án nổ nhà máy hóa chất Bảo Thăng, trong đầu không ngừng nhấp nhô những lời đã từng nghe này.

Năm đó Internet còn chưa phát triển, những nội dung có thể tra được không nhiều lắm, nhưng cũng đủ phơi bày sự cố chấn động và đáng sợ này, thực ra Nhậm Diệc vốn không cần lên mạng tra, trước đây anh từng tự thân trải nghiệm tại hiện trường, về sau lúc lên đại học cũng từng làm phân tích các vụ án cũ, nhưng bây giờ anh cần phải đi giải thích một khía cạnh mà trước đây bản thân chưa từng quan tâm.

Sau khi xác định được một vài thông tin, Nhậm Diệc gọi điện bảo Phó Khải giúp đỡ điều tra một ít thông tin hộ tịch.

Hồi âm của Phó Khải đã chứng thực phỏng đoán của Nhậm Diệc.

18 năm trước, chủ tịch tập đoàn sở hữu nhà máy hóa chất Bảo Thăng bị nổ – Cung Minh Vũ, chính là cha của Cung Ứng Huyền.

Nhất thời, trong đầu Nhậm Diệc vang vọng một âm thanh, mỗi một lần đều nói câu “Tôi ghét lửa.” kia, đó là giọng nói lãnh đạm mà hoa lệ của Cung Ứng Huyền. Lúc đó anh còn tưởng rằng Cung Ứng Huyền đang cố ý chọc giận anh, thì ra phía sau ba chữ đơn giản ấy lại cất giấu một bi kịch như thế.

Một đứa trẻ mới 6,7 tuổi, qua một đêm liền mất đi nhà và người thân, còn là lấy cách thức thảm thiết vậy, biến cố như này có mấy người có thể thừa nhận? Hắn biến thành dáng vẻ hiện giờ, tất cả cũng là điều dễ hiểu.

Trong lòng Nhậm Diệc rất khó chịu, anh từng gặp rất nhiều vụ hỏa hoạn, biết ngọn lửa sẽ để lại cho người ta những thương tổn tàn khốc thế nào, bất kể là tổn thương sinh lý hay tâm lý, tựa như dấu vết ngọn lửa thiêu đốt hoàn toàn không thể xóa nhòa, thương tổn của nó cũng sẽ theo bạn cả đời.

Cung Ứng Huyền đã làm cảnh sát với loại tâm tình gì, hơn nữa còn đi điều tra vụ án hỏa hoạn? Khi hăn tiến vào đống phế tích hoang tàn sau khi bị ngọn lửa thiêu hủy, trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì? Có phải…hắn bị ép nhớ về quá khứ một lần lại một lần hay không?

Nhậm Diệc có phần không dám nghĩ tiếp, lòng anh càng thêm phiền muộn, chân mày nhíu chặt.

Từ khi cha anh bị mắc kẹt 8 ngày 7 đêm trong lần cứu viện ở nhà máy hóa chất, đến sau này khi cha anh tự tay cứu Cung Ứng Huyền từ trong đám cháy ra, rồi đến khi hai người gặp nhau, hợp tác, không thể kiểm soát, có lẽ bàn tay số phận ấy đã đưa bọn họ dây dưa cùng một chỗ.

Là một người từ nhỏ đã lập chí trở thành lính cứu hỏa, Nhậm Diệc trời sinh đã mang một loại sứ mệnh “Cứu người”, đối với Cung Ứng Huyền mà nói, có lẽ tham gia điều tra vụ án hoả hoạn là để cứu chuộc chính mình, số phận gắt kết bọn họ tất lẽ là có ý nghĩa, ví dụ như vụ án Góc Nhìn Thứ Tư chính là ý nghĩa.

Nhậm Diệc lấy điện thoại ra, lặng lẽ nhìn tin nhắn Cung Ứng Huyền đã gửi cho anh.

Cảm ơn.

Anh gọi điện thoại cho Cung Ứng Huyền.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Nhậm Diệc khẽ nói: “Cậu đang ở đâu?”

“Phân cục, sao thế.”

“Tôi có việc phải nói trước mặt cậu.”

“Tôi sắp phải về nhà ngay rồi.”

“Cậu chờ tôi một lát, bây giờ tôi sẽ tới đó, gần lắm.”

Cung Ứng Huyền hơi do dự: “Gặp nhau ở bãi đậu xe đi.”

Nhậm Diệc lên tiếng chào cha anh liền xuống lầu, lái xe đến phân cục Hồng Vũ.

Vào bãi đậu xe dưới đất, Nhậm Diệc rất nhanh thì nhìn thấy chiếc Wrangler kia, cửa xe mở ra, Cung Ứng Huyền đang ngồi trong xe xem tài liệu.

Nhậm Diệc xuống xe.

Cung Ứng Huyền ngẩng đầu nhìn anh một cái, đặt tài liệu xuống, cũng ra khỏi xe: “Có chuyện gì sao?”

Nhậm Diệc hít sâu một hơi: “Tiến sĩ Cung, chúng ta vẫn không thể buông tha được.”

Cung Ứng Huyền nhíu nhíu mày, trong con ngươi lóe lên tâm tư khó hiểu.

“Vụ án Góc Nhìn Thứ Tư, trừ khi có thể chứng minh Thái Uyển thật sự không phải đồng phạm, bằng không chúng ta không thể cứ vậy mà buông tha, không thể bỏ qua cho bất kỳ một tên tội phạm nào có khả năng phóng hỏa thiêu chết nhiều người như thế.” Lồng ngực Nhậm Diệc ra sức phập phồng, “Điều này chẳng lẽ không phải là ý nghĩa của việc cậu làm cảnh sát sao?”

Cung Ứng Huyền nheo mắt lại: “Anh đang nói cái gì?”

“Tôi từng hỏi cậu vì sao lại làm cảnh sát, cậu không trả lời, nhưng làm một người cảnh sát không phải là vì trừ hại cho dân sao.” Nhậm Diệc ngưng mắt nhìn Cung Ứng Huyền thật lâu, “Trực giác và suy đoán không thể làm pháp luật, nhưng có thể làm lý do để chúng ta tiếp tục điều tra vụ án.”

Cung Ứng Huyền mím môi: “Nhiệm vụ của anh đã kết thúc, việc còn lại không cần anh phải bận tâm.”

“Cậu thực sự cứ thế mà bỏ qua sao? Cho dù đã kết án, chỉ cần chúng ta tìm được bằng chứng mới thì vẫn có thể khởi tố cô ta, cậu cũng không muốn bỏ qua một tên tội phạm phóng hỏa chứ!”

“Không liên quan đến anh, quay về đi.” Cung Ứng Huyền xoay người trở lại xe.

Nhậm Diệc bước nhanh về phía trước, bắt lấy bả vai của Cung Ứng Huyền.

Trong mắt Cung Ứng Huyền lóe lên ánh sáng, hắn đột nhiên khom lưng, xoay người, đồng thời một tay bắt lấy cổ tay của Nhậm Diệc, trong nháy mắt đã vòng ra phía sau Nhậm Diệc, một cái cẩm nã thủ* liền đem cánh tay của Nhậm Diệc vặn ngược ra sau lưng, đè người lên cửa xe. (Một động tác võ thuật, xem tham khảo video tui đính cuối bài nhé.)

Nhậm Diệc đau đớn gào một tiếng, dùng sức vùng vẫy, nhưng sức lực của Cung Ứng Huyền lớn đến dọa người, cái tay kia chế trụ anh không nhúc nhích tí nào, anh thực sự tưởng tượng không nổi mặt mũi Cung Ứng Huyền nhã nhặn quý khí như thế sao lại có sức mạnh dã man thế này, anh mắng, “Mẹ kiếp, cậu buông ra cho tôi.”

Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói bên tai Nhậm Diệc: “Tôi nói rồi, đừng tùy tiện chạm vào tôi.” Hắn buông lỏng tay, lui về sau một bước, cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình.

Nhậm Diệc vẫy cổ tay đau nhức, vừa định bùng cháy thì nhớ tới thân thế của Cung Ứng Huyền, lại mềm lòng, anh hừ lạnh một tiếng: “Tôi không thèm chấp nhặt với cậu, thấy cậu… Tóm lại, rốt cuộc cậu có điều tra nữa không.”

Cung Ứng Huyền cầm lấy tài liệu trên ghế lái đưa cho Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc tiện tay lật một cái, là kết quả điều tra về cha con Thái Uyển và những người có liên quan mà Cung Ứng Huyền đã làm, ngay cả những thông tin của rất nhiều năm trước cũng có, anh vui vẻ: “Tôi biết cậu sẽ không buông tha mà.”

Cung Ứng Huyền nói: “Anh không phải cảnh sát, nhiệm vụ của anh đã kết thúc rồi, không cần thiết tham dự vào nữa.”

“Đùa gì thế, tôi đã tham dự nhiều thế này, có thể nói buông là buông được sao. Lửa là do tôi dập, rất nhiều người là do tôi cứu, tôi chỉ muốn cho người bị hại và người thân của họ một câu trả lời hoàn chỉnh, để kẻ làm việc ác phải trả một cái giá thích đáng. Hơn nữa, vụ án đã kết thúc, phân cục cũng sẽ không chi viện lực lượng cảnh sát cho cậu nữa, cậu không cần người giúp đỡ sao?”

Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc chằm chằm: “Anh thực sự nguyện ý giúp đỡ?”

“Bằng không thì nửa đêm nửa hôm tôi đến tìm cậu để làm gì, tôi cũng sẵn lòng hy sinh ngày nghỉ cá nhân của tôi đến giúp cậu rồi, cậu còn không cảm kích hử?” Nhậm Diệc lắc lắc cổ tay, “Cái này coi như tai nạn lao động ha.”

Cung Ứng Huyền im lặng một lúc: “Được, nếu cần tôi sẽ tìm anh.”

Nhậm Diệc kéo kéo khóa miệng: “Bây giờ cậu nên nói gì nhỉ?”

“Nói gì?”

Nhậm Diệc quơ quơ điện thoại: “Hai chữ này ế, gửi tin nhắn không đủ thành ý, trước mặt nói thì tốt hơn.”

Cung Ứng Huyền cười lạnh một tiếng: “Tránh ra.”

“Không phải là hai chữ này.”

Cung Ứng Huyền trực tiếp lên xe, đóng cửa lại.

Nhậm Diệc bắt được gương xe, sau đó gõ gõ lên cửa kính.

Cung Ứng Huyền đành phải hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu liếc nhìn anh.

Nhậm Diệc toét miệng cười: “Không có gì.”

Cung Ứng Huyền khẽ run, nhìn đôi mắt sáng rực như sao của Nhậm Diệc không chớp mắt, nhất thời có chút ngẩn ngơ. (á á á, thínhhhhh)

“Nhưng tai nạn lao động thì cậu phải bồi thường, mời tôi ăn bữa cơm đi.”

“Trí nhớ của anh kém thế sao, tôi không ăn cơm cùng người khác.”

“Gìa mồm cãi láo cái gì đấy, cậu đã cùng tôi ăn hai bữa cơm rồi, một lần ở trên xe của cậu, một lần ở nhà cậu.” Nhậm Diệc nói, “Cậu ngại cám ơn trước mặt tôi, mời tôi ăn bữa cơm là lễ nghĩ xã giao bình thường thôi. Tôi biết cậu không ăn, xem tôi ăn là được rồi chứ.”

Cung Ứng Huyền nhìn đồng hồ một chút, do dự.

“Đúng lúc nói cho tôi biết cậu đã điều tra được những gì đi.” Nhậm Diệc cười nói, “Gần nơi này có quán bán tôm hùm đất, ngon cực, chỉ là rất đắt, bình thường không đành lòng ăn, cậu trả tiền là tôi có thể ăn thỏa thích rồi.”

Cung Ứng Huyền nâng cửa sổ xe lên, quăng xuống một câu nói: “Gửi tên quán vào điện thoại của tôi.”

– —-

Cung Ứng Huyền đến quán ăn sớm hơn so với Nhậm Diệc, hắn đứng trước mặt tiền một cửa hàng trang trí bằng đèn neon tầm thường, sắc mặt tái xanh, chân như mọc rễ, vẫn không nhúc nhích.

Nhậm Diệc xuống xe liền thấy Cung Ứng Huyền đang nhìn chòng chọc cửa quán ăn: “Sao không đi vào? Bên trong có điều hòa.”

“Thật bẩn.” Cung Ứng Huyền trừng mắt nhìn Nhậm Diệc, “Anh nhất định phải ăn cơm ở chỗ này à?”

“Ăn ngon mà. Tôi nói thiếu gia à, cậu dính chút hơi khói lửa nhân gian đi, lẽ nào cậu chưa bao giờ ăn cơm ở nhà hàng sao?” Nhậm Diệc hít hà từng trận mùi thơm bay ra từ bên trong, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

“Tôi chưa bao giờ ăn ở cái nhà hàng bẩn như này.”

“Cũng được mà, dù sao cậu cũng không ăn, cậu đi vào ngồi với tôi cũng được.”

Cung Ứng Huyền cắn răng, dường như hạ quyết tâm rất lớn, xoay người đi về phía xe của mình.

“Cậu muốn đi thật à.” Nhậm Diệc bĩu môi, “Cảm ơn người ta mà một chút thành ý cũng không có.”

Nhưng Cung Ứng Huyền không có mở cửa xe mà là mở cốp sau ra, lấy ra khăn ăn và nước khử trùng.

Nhậm Diệc nén cười: “Lúc cậu điều tra vụ án cũng không thấy kiêng dè nhiều như thế nha.”

“Đó là bị buộc phải thế thôi.” Cung Ứng Huyền lại trừng mắt nhìn Nhậm Diệc một cái, sau đó hít vào một hơi thật sâu, bước vào quán ăn.

Thời gian bọn họ đến vừa đúng lúc, chính là lúc bữa tối đã kết thúc mà bữa khuya còn chưa bắt đầu, người không quá nhiều, nếu là thời gian trong bữa thi sẽ phải xếp hàng.

Nhậm Diệc yêu cầu một phòng bao.

Vào phòng bao, nhân viên phục vụ còn chưa bắt đầu nói chuyện đã thấy Cung Ứng Huyền đi quanh bàn một vòng, chọn một vị trí sát cửa sổ, lấy nước khử trùng ra bắt đầu xịt, thoáng cái đã xịt hết gần nửa lọ.

Nhân viên phục vụ nhìn đến ngây người.

Nhậm Diệc nói, “Đừng để ý đến hắn, để tôi gọi món.”

Xịt nước khử trùng xong, Cung Ứng Huyền cầm chiếc khăn ăn duy nhất chia ra lót trên bàn và ghế, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống.”

“Ấy chà, cậu không ăn thật hả, thật sự rất ngon đấy.” Nhậm Diệc hỏi.

Cung Ứng Huyền tức giận nói: “Không ăn.”

“Vậy lên những món này trước.” Nhậm Diệc ngồi bên cạnh Cung Ứng Huyền, nhìn Cung Ứng Huyền ngồi ngay ngắn, liên tục trừng hai mắt quan sát bốn phía, vừa đáng thương vừa thú vị.

“Này, nói một chút về vụ án đi.”

Cung Ứng Huyền đem thông tin hiện nay anh đã tra được chia sẻ một ít với Nhậm Diệc, chủ yếu là mối quan hệ xã hội phức tạp của hai cha con Thái Uyển và hướng đi sắp tới, trong đó có lẽ có manh mối có thể giúp bọn họ tìm được khoản tiền có lẽ có có lẽ không tồn tại kia, hoặc là bằng chứng khác.

Hai người trò chuyện một lúc, nhân viên phục vụ bắt đầu dọn món, lập tức mang lên bốn khay tôm hùm đất to gồm bốn mùi vị.

Cung Ứng Huyền nhíu mày lại: “Anh ăn hết không?”

“Cái này tính là gì.” Nhậm Diệc liếm liếm môi, đeo bao tay lên, bắt đầu bóc tôm, vừa bóc vừa xuýt xoa, “Oé, nóng quá.”

Bóc ra một con vô cùng hoàn chỉnh xinh đẹp, Nhậm Diệc cầm lấy quơ quơ trước mắt Cung Ứng Huyền: “Không ăn thật?”

Cung Ứng Huyền quay mặt đi: “Ăn đi.”

Nhậm Diệc đưa nó vào trong miệng mình, tấm tắc khen ngợi, “Ngon quá.”

Cung Ứng Huyền lẳng lặng nhìn Nhậm Diệc, nghĩ thầm, sao anh ta lại ăn ngon lành như thế được vậy?

“Tiến sĩ Cung, cậu nói xem cậu vừa không ăn đồ ăn ngoài, vừa không ăn đồ ăn nóng, những thứ cậu có thể ăn chẳng phải là ít lắm sao?” Nhậm Diệc nói, “Cậu nhất định cảm thấy tôi ăn những thứ này không tốt cho sức khỏe đi, tôi thấy đồ cậu ăn mới không tốt cho sức khỏe ấy, suốt ngày ăn món lạnh ngắt.”

“Tôi chỉ không ăn đồ ăn quá nóng, tôi có thể ăn món ấm, ăn uống của tôi cần cân đối dinh dưỡng.” Cung Ứng Huyền hừ lạnh một tiếng, “Mà còn sạch sẽ.”

Nhậm Diệc cười cười: “Cậu sống không thấy mệt mỏi sao?”

“Thoải mái không phải là ý nghĩa lớn nhất của việc còn sống.”

“Được thôi được thôi.” Nhậm Diệc nâng đồ uống của mình lên, “Nào, cụng một cái không? Cậu vẫn uống được nước chứ.” Anh chỉ chỉ chai nước suối trước mặt Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền do dự một chút, vặn mở nắp bình, cụng ly với Nhậm Diệc.

“Một cốc này, chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ, lại cầu chúc chuyện sau đó thành công.”

Hai chiếc cốc nhựa cụng vào nhau, không phát ra âm thanh vang dội, nhưng trong lòng hai người đều có chút xúc động. “Hợp tác” của bọn họ liên quan đến trừng phạt cái ác đề cao cái thiệt, là tư pháp chính nghĩa, bọn họ nhất định phải thành công.

Một người ăn, một người nhìn, một bữa cơm kỳ lạ như thế, không ngờ lại rất hòa hợp.

– —–Hết quyển 1—–

– ——————————

P/s: Vậy là đã hết quyển 1 rồi mà tình cảm của đôi bạn trẻ vẫn chưa đến đâu, hy vọng sang quyển 2 sẽ có tiến triển vượt bậc, các cô nhớ chú ý theo dõi và ủng hộ tui nhé!!!

Chú thích:

*Cầm nã thủ:

https://youtu.be/QNS1QEBbbUw

*Tôm hùm đất: chuyên mục ăn hàng hân hạnh phục vụ bà con….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN