Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu - Chương 67: Chuẩn bị đi làm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu


Chương 67: Chuẩn bị đi làm


Từ chỗ hẹn của Hải Đồ và Cát Thiên Tường đến khu công nghiệp, nến không bị tắc đường thì sẽ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Hải Đồ rời chỗ hẹn lúc 11 giờ, khi đến khu công nghiệp, đã sắp 11 rưỡi.

Trợ lý không quen đường ở đây, cả đường đi phải nhờ vào thiết bị định vị. Hải Đồ nhìn cảnh tượng lướt qua bên cửa sổ, cảm thấy hơi quen mắt, như là trước kia đã đi qua rồi.

Cậu nghiêng người về phía trước hỏi trợ lý: “Chúng ta vừa đi qua đường này rồi à?”

“Không mà.” Trợ lý nhìn bản đồ: “Đang đi đúng đường rồi đấy ạ, cứ đi thẳng rẽ phải là đến nơi.”

“Được rồi.” Hải Đồ dựa về phía sau, lại quay đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ, thấy cứ băn khoăn về cảnh tượng quen thuộc lúc nãy.

“Chắc chắn là không đi nhầm đó hả?”

“Anh cứ yên tâm đi, em đi chuẩn không sai đâu ạ.” Trợ lý đi thẳng rồi rẽ phải, cậu lại liếc nhìn định vị, nói với Hải Đồ: “Đi thêm 500m nữa, là đến nơi rồi.”

Cậu vừa dứt lời, Hải Đồ đã thấy đầu đường phía trước đứng một người, là hình dáng cậu quen thuộc.

“Đúng rồi, đúng là chỗ này!” Hải Đồ ngồi trong xe cứ thấy đứng ngồi không yên, sợ trợ lý đi quá mất, lại cảm thấy cậu ta đi chậm quá.

Cậu nói với trợ lý: “Cậu dừng xe ở bên đường đi.”

Xe vừa dừng ở bên đường, Hải Đồ đã gấp gáp đẩy cửa xuống xe, vừa xuống xe đã chạy như bay đến bên Kỳ Khiêm.

Hiện tại đang ở bên ngoài, cả hai phải chú ý hình tượng, cho nên Hải Đồ rất kiềm chế mà phanh lại trước mặt Kỳ Khiêm, không có giang hai tay đòi ôm một cái.

Quá là giỏi rồi.

Kỳ Khiêm gảy gảy tóc mái trên trán cậu, dùng ngón tay cái ấn một phát vào giữa trán, cứ như đang đóng dấu vậy.

“Có phải đói bụng lắm rồi không?”

Hải Đồ kéo tay hắn xuống nắm lấy, trọng lực cơ thể rất tự nhiên mà dồn lên người hắn: “Đúng vậy, đói muốn chết rồi.”

Đây là lần đầu tiên cậu đến đây, khá là hiếu kỳ với cảnh tượng bên trong, nhưng liếc mắt thấy cả cái nhà xưởng chỉ có một màu trắng toát, không khỏi thấy hơi thất vọng.

“Chúng ta ăn cơm ở đây hả?”

“Ừ.” Kỳ Khiêm từ tay khác lấy ra một cái khẩu trang, cẩn thận đeo lên cho Hải Đồ: “Em đeo vào đi, lát nữa đến chỗ ăn cơm thì bỏ xuống.”

Hải Đồ gật gật đầu, tóc mái trên trán đã dài đến lông mi, cậu khó chịu mà lắc lắc đầu.

Kỳ Khiêm lấy tay gảy ra cho cậu, nhưng không có tác dụng gì, tóc cậu quá trơn, cứ dạt ra rồi lại rơi xuống.

“Chiều nay đi cắt tóc đi thôi.”

“Được rồi.” Hải Đồ gật gật đầu, dạo này tóc cậu dài ra rất nhanh, chỉ một tuần không cắt là đã che khuất lông mày rồi, hôm qua lúc trang điểm trước khi chụp ảnh, chuyên gia trang điểm còn phải hớt hết tóc mái của cậu lên.

Nghĩ đến hớt tóc máy, Hải Đồ lại nhớ ra, sáng nay cậu ra ngoài có cầm theo một cái dây nịt. Cậu kéo Kỳ Khiêm dừng lại, trong ánh mắt khó hiểu của người kia, lấy trong túi quần ra một cái dây nhỏ, một tay quơ bừa đám tóc trên đầu, một tay vụng về mà cột chúng lại.

Tóc mái không nhiều lắm, dây nịt phải buộc rất nhiều vòng, dựng thẳng lên thành một cái ống nhỏ.

Buộc tóc xong xuôi Hải Đồ còn lắc lắc vào cái, cảm thấy trước mắt thông thoáng thoải mái hơn rất nhiều, cậu nhảy đến trước mặt Kỳ Khiêm, ôm eo hắn: “Đẹp không nè?”

Kỳ Khiêm sửa lại chút tóc ở hai bên của cậu, cười cười búng trán cậu: “Trông như đứa ngốc ấy!”

“Anh mới ngốc đó!”

Kỳ Khiêm không cãi nhau với cậu, cười cười lắc đầu một cái, kéo tay cậu, mười ngón đan xen, đi tiếp vào trong.

Hai người ăn luôn trong nhà ăn, đương nhiên đồ ăn không phải do đầu bếp của nhà ăn làm, mà là đầu bếp chuyên nghiệp mời bên ngoài về, nghe nói là tài nghệ nấu ăn cực đỉnh.

Nhưng tấm lòng này của giám đốc nhà máy nào được ông chủ nhìn thấu, hắn không những bỏ bữa ăn này, còn một mình ra ngoài cửa, đứng giữa gió lạnh chờ người khác.

Nói là có việc riêng, không cho bọn họ hỏi nhiều.

Dù là cấp dưới đi cùng hay quản lý cao cấp, rồi cả lãnh đạo nhà máy, cũng vô cùng hiếu kỳ về cái việc tư này.

Nhưng mà thái độ cự tuyệt của ông chủ quá là rõ ràng, mấy người đành phải đi ăn cơm trước, cơm nước xong thì mời đầu bếp ở lại, để lát nữa bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ.

Giám đốc nhà máy dùng rất nhiều tiền để mời đầu bếp của nhà hàng cao cấp đến làm món ăn Hồ Nam, gia vị kết hợp với vị cay một cách hoàn hảo.

Nhưng trên bàn ăn hai người không bàn gì món ăn cả, Hải Đồ múc thịt trong nồi, hỏi Kỳ Khiêm chuyện liên quan tới đạo diễn Cát.

“Anh không nói trước với em gì cả.” Mò ra miếng thịt cuối cùng trong nồi, Hải Đồ ăn xong thoải mái mà thở dài, nửa thật nửa giả giận dỗi hỏi.

Ở bên ngoài nên Kỳ Khiêm không mang theo khăn lụa, bèn rút giấy ăn lau khô miệng cho cậu: “Lúc trước anh chưa chắc chắn, sợ nói trước sẽ làm em mừng hụt, cuối cùng lại thành công thật.”

Hắn bỏ giấy ăn xuống, cười cười nhéo mũi Hải Đồ: “Hôm đó anh thông báo cho em rồi còn gì?”

Hải Đồ không phục: “Anh bảo đó là thông báo á? Em còn tưởng anh đang an ủi em cơ!”

“Vậy hả?” Kỳ Khiêm nhíu nhíu mày: “Thế thì coi như tiện thể an ủi em đi.”

Hắn đè lại Hải Đồ còn đang muốn ăn vạ: “Vị đạo diễn kia không gây khó khăn gì cho em chứ?”

“Không có.” Hải Đồ lắc lắc đầu: “Ông ấy kể cho em chuyện của chú ông ấy.”

Hải Đồ thở dài: “Em cảm thấy chú của ông ấy đúng là không phải dạng vừa, nếu bắt em một năm không được ăn thịt, chắc em chết nhăn răng luôn.”

Kỳ Khiêm cũng không để ý cậu ăn nói linh tinh, gắp một miếng thịt mang cá, đặt vào trong bát Hải Đồ.

Hải Đồ vẫn đắm chìm trong viễn tưởng một năm không được ăn thịt, đầu tiên là cầm bát lên ăn sạch thịt trong đó, rồi mới đổi đề tài: “Nhưng mà đạo diễn Cát muốn em giảm béo, còn muốn em đen đi nữa.”

Cậu tội nghiệp mà kề sát đầu vào hắn: “Anh thấy em béo lắm hả?”

Kỳ Khiêm véo má cậu một chút, vẫn có thể xoa bóp được thịt mềm nhũn, hắn có chút không nỡ làm đống thịt này biến mất.

Cho nên hắn trái lương tâm mà trả lời: “Không béo chút nào.”

“Haizzz, em cũng thấy vậy đó.” Hải Đồ buồn rầu ăn thịt, nhai xong nói tiếp: “Mới cả em còn phải đen đi nữa, em có phơi nắng cũng vô dụng mà.”

Hải Đồ là yêu tinh, nhóc yêu tinh cậu ăn không mập lên, muốn gầy đi cũng không biết phải làm thế nào.

Tương tự như vậy, làn da này của cậu từ khi biến thành người thì đã như thế này rồi, một năm trôi qua cũng không thay đổi chút xíu nào. Lần này bị đạo diễn ra lệnh, Hải Đồ hơi phiền muộn trong lòng, không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Đi hỏi người nhân viên quản lý kia xem sao.” Kỳ Khiêm đề nghị.

Nghe Kỳ Khiêm nói vậy Hải Đồ mới nhớ ra, mặt cậu như bừng nắng hạ: “Đúng rồi, nhân viên quản lý cao siêu như thế, chắc chắn sẽ có cách.”

Nhắc đến nhân viên quản lý, Hải Đồ không ngậm được miệng lại, cậu thao thao bất tuyệt kể cho Kỳ Khiêm nghe những truyền thuyết hoặc thật hoặc giả của vị nhân viên quản lý kia.

Kỳ Khiêm không có hứng thú với chuyện của người khác, càng không muốn Hải Đồ để ý tới người ngoài nhiều như vậy, hắn im lặng xắn một miếng bánh gato, đưa đến bên miệng Hải Đồ.

Đồ ăn dâng đến tận mép đương nhiên là Hải Đồ không từ chối, cậu há miệng ăn miếng bánh, nuốt xong chuẩn bị nói tiếp, thì một miếng khác lại xuất hiện.

Nửa sau của bữa cơm, bởi vì hành vi đút người ta ăn của ai đó, mà bàn ăn trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Cơm nước xong xuôi, Kỳ Khiêm còn phải mở họp với cấp trên của nhà máy, Hải Đồ đi về một mình, tìm đến nhân viên quản lý để xin phương pháp trở nên vừa đen vừa gầy.

Nhân viên quản lý vẫn ở trong gian nhà xập xệ đó, thấy Hải Đồ đến còn tưởng là cậu muốn giải trừ khế ước, sau khi biết là không phải vậy, bà có vẻ hơi thât vọng.

“Yêu tinh muốn biến hình thì chỉ cần dùng ít linh lực là được, rất đơn giản.” Nhân viên quản lý nhướng lông mày: “Còn thành phần không có tí linh lực nào như cậu thì…”

Bà kéo dài giọng, đến khi thấy vẻ mặt căng thẳng của Hải Đồ, mới đưa ra một lá bùa: “Đây là bùa biến hình, một tấm có tác dụng trong vòng một tháng, đeo ở trên người rồi tưởng tượng thật chi tiết dáng vẻ mà mình muốn biến thành, ngày hôm sau sẽ trở thành như vậy.”

Hải Đồ cẩn thận từng li từng tí mà nhận lấy thứ này, liên mồm nói cảm ơn, rồi lấy di động ra: “Cái này bao nhiêu tiền một tấm ạ?”

Nhân viên quản lý rất là hài lòng với thái độ biết điều của cậu, miệng nói ra một con số.

Sau khi nhận được tiền, bà lập tức nói là mình có việc bận, bảo Hải Đồ đi nhanh một chút.

Trước khi Hải Đồ ra về, nhân viên quản lý nói với cậu: “Nếu cậu với tên nhân loại kia mà chia tay, tới tìm tôi giải trừ khế ước, tôi sẽ không thu phí đâu.”

“Cháu và người yêu cháu hòa thuận lắm ạ, trước mắt không có ý định chia tay đâu ạ.” Hải Đồ dừng bước, nghiêng đầu cười nói với bà: “Đợi đến khi nào chúng cháu đến ký khế ước, chắc chắn sẽ tặng ngài một bao lì xì thật dày.”

Nhân viên quản lý chẳng thích mấy tiểu yêu tinh ngu ngốc này tí gì, sắc mặt bà khó chịu thấy rõ: “Nhanh nhanh biến đi.”

Nói xong bà phất tay áo một cái, một lực rất mạnh đẩy Hải Đô đi ra ngoài, ngay lúc cậu bước chân ra khỏi cửa, cánh cửa của trung tâm quản lý đóng sập lại trước mặt cậu.

Hải Đồ:…

Sau khi lấy được bùa biến hình, tối hôm đó Hải Đồ thử ngay, hôm sau cậu soi gương, suýt thì bị gương mặt xấu lạ trong gương dọa cho sợ mất mật.

Tạm thời Hải Đồ không thể chấp nhận được dáng vẻ này, cậu cuống quít giật lá bùa từ trên người xuống bỏ vào túi gấm, tiu nghỉu với cái bộ dạng vừa đen vừa gầy kia mà ru rú trong biệt thự cả ngày.

Hôm sau Hải Đồ dậy cực kì sớm, đi thẳng đến cái gương đặt trên mặt đất, nhìn thấy gương mặt trắng mịn trong gương thì mới yên lòng.

Giải quyết xong xuôi vấn đề ngoại hình, Hải Đồ lập tức tham gia vào công tác chuẩn bị trước khi quay phim đầy căng thẳng.

Việc diễn tập và biểu diễn trên sân khấu kịch vẫn phải tham gia, diễn viên chính vừa trải qua một cuộc tiểu phẫu, phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng, vậy nên hai vở diễn ban đầu, chỉ có thể do diễn viên dự bị là cậu đảm nhiệm.

Ban ngày cậu phải ở đoàn kịch diễn tập, tối về nhà lại phải nghiên cứu kịch bản.

Cậu mua cuốn tiểu thuyết gốc về đọc, đọc từ đầu đến cuối 3, 4 lần, rồi còn lên mạng đọc bình luận của mọi người, cuối cùng là tìm rất nhiều các tác phẩm viết về cùng thời kỳ đó, để cố gắng tìm hiểu về giai đoạn đó nhiều nhất có thể.

Chờ đến khi cậu thấy mình đã hiểu kha khá về thời kỳ lịch sử đó, Hải Đồ mới tìm phương thức liên hệ với tác giả, thảo luận với bà về những nhân vật chủ chốt trong tác phẩm.

Hải Đồ rất quý trọng cơ hội lần này, khi đến lúc cần thiết thì sẵn sàng bỏ qua tất cả những việc khác, chỉ cầm vở chăm chú thảo luận cùng tác và ghi ghi chép chép.

Dáng vẻ chuyên tâm quá mức này của cậu làm cho Kỳ Khiêm thấy hơi ghen tỵ, không khỏi nghi ngờ rằng có phải trước đó mình đã quyết định sai lầm rồi không.

Ba tháng sau, vở kịch của Hải Đồ lên sóng, dù đây là lần đầu tiên Hải Đồ đứng trên sân khấu kịch, nhưng cũng không quá căng thẳng, suốt hai tiếng đồng hồ biểu diễn, cậu đã đắp nặn nhân vật một cách cực kỳ điệu nghệ, đến khi cậu cúi chào cảm ơn khán giả, tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên rất lâu.

Hải Đồ không có hoạt động tuyên truyền cho việc mình tham gia sân khấu kịch, đoàn kịch cũng không dùng đến mấy mánh lới kiểu này.

Thế nhưng khi đến xem kịch vẫn có người hâm mộ của cậu, ban đầu mọi người chỉ ngờ ngợ, nhưng đến khi về tra trên mạng thì đã khẳng định được đúng là Hải Đồ.

Vì vậy Hải Đồ lại lên hot search.

Hai tháng qua cậu quay gameshow cũng đã hút thêm không ít fan, nên đây chính là thời điểm fan hoạt động mạnh nhất, nên việc cậu tham gia diễn kịch nói để lại tiếng vang không nhỏ trên mạng.

Dĩ nhiên đại đa số là khen ngợi cậu, nói rằng minh tinh còn trẻ tuổi mà đã có thể từ chối sức cám dỗ của tiền catxe cao mà chuyên tâm nghiên cứu kỹ năng diễn xuất như cậu là cực kỳ hiếm thấy, so sánh với diễn viên XXX với cả XX đúng là một trời một vực.

Chủ đề này kéo dài một thời gian thì biến thành đại chiến giữa fan và anti-fan, vào lúc trên mạng đang sục sôi vì cậu, Hải Đồ kết thúc buổi diễn kịch cuối cùng của mình.

Thì ra là nam chính đã xuất viện rồi.

Sau khi kết thúc công tác đóng kịch, thì đoàn quay gameshow cũng xong xuôi, Hải Đồ dồn hết tâm sức vào việc chuẩn bị cho “Nộ giang nhi thượng”.

Cậu xem những địa phương được nhắc đến trong cuốn tiểu thuyết, đi đến những nơi đó để gặp người già ở đó, nghe người ta nói về những chuyện xảy ra cách đây mấy chục năm, chỉ riêng việc dùng notebook để ghi lại, cũng đã tốn mất hai quyển.

Cậu chơi ở bên ngoài đến là vui vẻ, người nào đó phòng không chiếc gối cũng chẳng hỏi han gì, chỉ có điều chờ đến khi cậu chơi cho đã rồi, thì nhốt người ở nhà một tuần mà thôi.

Đương nhiên, chính hắn cũng xin nghỉ một tuần.

Công tác tiền kỳ cho “Nộ giang nhi thượng” phải mất đến nửa năm, sang năm vào lúc thời tiết nóng nhất, tổ dàn dựng đã chuẩn bị xong xuôi, official weibo được lập, tuyên bố đội hình làm phim.

Xếp ở vị trí đầu tiên là đạo diễn, sau đó là tổng biên tập, và người thứ ba, chính là vai nam chính Hải Đồ.

Internet sôi trào ngay lập tức.

Hết chương 67.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN