Lăng Uyên Cầu Mặc
Chương 12: Nơi đó
Đã năm ngày Tiêu Mặc Hàm chưa gặp qua Túc Lăng Uyên. Nguyên bản y cho rằng bản thân mình đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho rằng chính mình có thể tiếp thu các thê thiếp khác của Túc Lăng Uyên, có thể tiếp thu việc chính mình cùng những nữ nhân và nam nhân khác biết được sự thật về Túc Lăng Uyên. Nhưng mà từ ngày chính y chủ động đẩy Túc Lăng Uyên cho người khác, trong lòng của Tiêu Mặc Hàm càng ngày càng đau, đau đến ăn không biết mùi vị, đau đến trằn trọc mất ngủ. Y thừa nhận bản thân mình hối hận, thì ra là y vô pháp tiếp thu việc Túc Lăng Uyên ôm ấp người khác, vô pháp nhìn hắn nói lời ngon tiếng ngọt với người khác. Khi y vô tình nghe được hạ nhân nhỏ giọng nghị luận, y liền biết, Túc Lăng Uyên cự tuyệt cho y một danh phận.
Cũng đúng, trừ bỏ ngày ấy ở Vương phủ, sau y cùng hắn vẫn luôn không có hành động thân mật nào khác, một tháng gần đây, quan hệ giữa hai người cũng không tiến thêm bước nào. Là hắn chán ghét y rồi sao? Hay là từ lúc bắt đầu đã không thật tâm? Thì ra cả đời của hắn lại ngắn như vậy?
Tiêu Mặc Hàm chỉ cảm thấy tâm mình bị nhéo một cái, khiến y đau đến khó thở…. Cả người lạnh lẽo, một loại thất vọng không biết tên dần tràn khắp cơ thể.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, cảm giác có người ở sau lưng ôm chặt lấy mình, cảm giác ấm áp, nhịp tim hữu lực khiến y an tâm, giãy giụa mở mắt, Tiêu Mặc Hàm nghi hoặc quay đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tràn đầy đau lòng cùng lo lắng nhìn y.
“Đã nhiều ngày….. Ngươi điều ngủ không an ổn như vậy sao?”
Hôm nay là ngày nghỉ của Túc Lăng Uyên, tối qua xử lý công văn đến tận khuya, cho nên không hồi tẩm viện. Sáng nay vì không yên lòng, nên không cho hạ nhân thông truyền đã lặng lẽ bước vào phòng ngủ, vừa bước vào liền trông thấy cả người Tiêu Mặc Hàm cuộn tròn, mày cau chặt, bàn tay giữ góc chăn không buông, toàn thân run lên bần bật. Lập tức làm Túc Lăng Uyên đau lòng không thôi, tự trách bản thân nhiều ngày cố ý vô tình với y. Liền bước nhanh đến cởi bỏ giày vớ, lên giường ôm người vào lòng.
Tiêu Mặc Hàm nhất thời sửng sốt, ánh mắt chậm rãi ướt át.
Túc Lăng Uyên thở dài, nhẹ nhàng xoay đối phương đối mặt với mình. Sau đó, để đầu y đặt lên ngực mình, một tay ôm eo, một tay ở phía sau khẽ vuốt.
“Là ta không đúng, mấy ngày trước có chút tức giận…. Giận ngươi đẩy ta ra ngoài…. Sau, lại có chút việc quấn thân, vẫn luôn ở tại thư phòng…..” Thanh âm ôn nhu. Cảm giác vạt áo của bản thân có chút ướt, Túc Lăng Uyên càng thêm nóng vội: “Được, được, Mặc Hàm, về sau sẽ không…. Đừng khóc…..”
Tiêu Mặc Hàm cũng không biết vì sao, vừa trông thấy Túc Lăng Uyên y liền cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhất thời không thể ức chế được, liền khóc lên, nghe xong lời Túc Lăng Uyên nói, trong lòng mới thoáng dễ chịu đôi chút, nhưng vẫn cảm thấy bản thân mất mặt, ngượng ngùng không nói, như rùa đen rút đầu nắm chặt vạt áo trước ngực của Túc Lăng Uyên.
Túc Lăng Uyên thấy Tiêu Mặc Hàm như cũ im lặng, bèn giả vờ ủy khuất: “Hay là ngươi không muốn thấy ta….. Trách ta không nghe lời ngươi đi tìm Vương phi? Vậy….Ta đây liền đi?”
Giả vờ buông tay, hơi đứng dậy.
“Không…..” Tiêu Mặc Hàm cho rằng Túc Lăng Uyên thật sự muốn rời đi, liền vội vàng duỗi tay ôm eo đối phương, tình thế cấp bách mới mở miệng.
“Có chuyện gì thì hãy nói với ta….. Bằng không ta sẽ nghĩ là ngươi hi vọng ta ôm người khác.” Khóe môi khẽ gợn lên, tiếp tục giả vờ ủy khuất.
“Ta…..Ta không nghĩ…..Ta không thể tiếp thu người khác!” Tiêu Mặc Hàm càng ôm chặt Túc Lăng Uyên hơn, sốt ruột đến nỗi đem lời trong lòng nói hết ra: “Ta không tiếp thu được việc ngươi có người khác, không tiếp thu được việc ngươi đối tốt với người khác….. Chỉ là….. Ta đã đáp ứng phụ thân, phải giúp đỡ Vương phi…. Hơn nữa, Vương phi nói đúng….. Ngươi không thể không có trưởng tử….. Ta cho rằng ta có thể áp chế chính mình tiếp thu…..Chính là….. Chính là ta phát hiện ta làm không được…..Lăng Uyên….Tâm ta duyệt ngươi, đừng rời khỏi ta…..” Bởi vì kích động mà lời nói bị đứt quãng.
Đối với việc Tiêu Mặc Hàm đột nhiên thổ lộ, Túc Lăng Uyên vô cùng kích động, nhẹ nhàng từng chút từng chút vỗ nhẹ vào đầu Tiêu Mặc Hàm an ủi.
Chờ cảm xúc của y bình phục, Túc Lăng Uyên thoáng đem đầu Tiêu Mặc Hàm kéo ra, trán kề trán cùng y: “Tiểu ngốc tử, nói sớm với ta không phải sẽ tốt hơn sao, thế nào cũng phải làm chính mình chịu ủy khuất.” Hôn hôn khóe mắt: “Đêm đó ta đi qua bên Vương phi xong liền trở về thư phòng, lúc sau cũng ở tại thư phòng….. Ta không chạm vào nàng…..”
“Ngươi…..”
“Ta biết ngươi không muốn nuốt lời với Tiêu tướng quân, cũng đoán được Tiêu Doanh Doanh dùng thủ đoạn gì áp bức ngươi, ngươi yên tâm, phía Tiêu tướng quân ta sẽ có cách. Ta đã nói rồi, ta chỉ cần mỗi ngươi…..” Giúp y lau nước mắt.
Tiêu Mặc Hàm lẳng lặng nhìn vào mắt Túc Lăng Uyên, lỗ tai ửng đỏ.
Túc Lăng Uyên cũng nhìn Tiêu Mặc Hàm, cuối cùng không nhịn được, hôn lên.
Môi dán môi, triền miên ướt át, đầu lưỡi mở ra khớp hàm, vội vàng lại ôn nhu. Hô hấp hai người dần dần thô nặng, hôn nhau hồi lâu, mới tách ra.
“Mặc Hàm…..Sinh hài tử cho ta đi….. Hài tử của ngươi sẽ là trưởng tử của ta….” Thanh âm khàn khàn, chậm rãi bình phục hô hấp
Tiêu Mặc Hàm kinh ngạc nhìn Túc Lăng Uyên.
Túc Lăng Uyên cười khẽ nói: “Thế nào? Không muốn?” Lại giả vờ ủy khuất.
Khuôn mặt Tiêu Mặc Hàm dần dần đỏ ửng, không biết nói gì chỉ đành gật đầu.
“Mặc Hàm…. Tốt quá…..Ngươi đáp ứng rồi…..” Kích động.
“Ừm…..” Thẹn thùng.
“Chỉ là…..Tạm thời phải ủy khuất ngươi, hiện tại ta không thể cho ngươi thân phận Vương phi.” Túc Lăng Uyên có chút đau lòng nhìn Tiêu Mặc Hàm, ánh mắt mang theo áy náy.
“Ta không sợ ủy khuất…..Chỉ cần…..Lòng ngươi có ta…..” Tiêu Mặc Hàm dựa vào lồng ngực Túc Lăng Uyên.
“Ta sẽ không phụ ngươi….” Đem người ôm chặt: “Muốn ngủ tiếp hay không? Một hồi sẽ mang ngươi đến một nơi.” Điểm điểm cái mũi tinh xảo.
“Đi đâu?” Tò mò.
“Một hồi sẽ biết.”
“Được.” Nín khóc mỉm cười.
Hai người dùng xong bữa sáng, liền ra khỏi phủ. Chỉ có hai người Ánh Đường cùng An Sinh đi theo. Một chiếc xe ngựa bình thường lặng lẽ ngừng ở phố hoa, cửa sau của Liễu Hương Uyển.
Túc Lăng Uyên:……
Tiêu Mặc Hàm:……..
“Ảnh Bát.”
“Có thuộc hạ.”
“Nơi mới chính là chỗ này?”
“Vâng.”
……….
Cùng với cái nơi được chọn trước kia là cùng một người chọn đi?! Sớm biết vậy sẽ không mamg theo Ánh Đường.
Vì thế, Ánh Đường cùng An Sinh lưu lại bên ngoài trông xe ngựa.
Ánh Đường: “Ngươi nói xem Vương gia vì sao mới sáng sớm đã mang theo Tiêu công tử….Đến kỹ viện vậy?”
An Sinh:…..
Ánh Đường: “Còn đi từ cửa sau nữa?”
An Sinh:……
Ánh Đường: “Ngươi mau nói gì đi a!”
An Sinh:…….
………
Túc Lăng Uyên đen mặt nắm tay Tiêu Mặc Hàm đi vào. Sáng sớm tú bà bị đánh thức nên vô cùng bất mãn, vừa định mở miệng đuổi người. Thì nhìn thấy người đến, giật mình cung kính hành lễ: “Vương gia.”
“Ừm.”
Theo sau đoàn người đến một gian phòng ở tầng cao nhất. Đẩy cửa tiến vào, đã sớm có người chờ ở nơi đó. Người này là Cung Cửu, là người phụ trách làm việc trong tối, đồng thời cũng là thủ lĩnh ảnh vệ.
“Vương gia.” Sau khi hành lễ liền nhìn về phía Tiêu Mặc Hàm đang đứng phía sau Túc Lăng Uyên, ánh mắt dò hỏi.
“Không sao, Tiêu công tử là người một nhà, sau này lời của y cũng chính là lời của ta.”
“Vâng. Thuộc hạ Cung Cửu tham kiến Tiêu công tử.”
“Không cần đa lễ.”
Từ khi trông thấy thái độ cung kính của tú bà đối với Túc Lăng Uyên, Tiêu Mặc Hàm liền biết kỹ viện này không phải là một nơi bình thường, sau khi nhìn thấy Cung Cửu, y càng khẳng định suy đoán của mình. Nhưng khi nghe đến lời phân phó của Túc Lăng Uyên, vẫn lắp bắp kinh hãi, trong lòng không khỏi xuất hiện một chút ngọt ngào.
“Chuyện lần trước ta phân phó trông chừng Dương thị cùng Trương thái y ngươi làm thế nào rồi?” Túc Lăng Uyên nhấp một ngụm trà.
“Hồi vương gia, Ảnh Thập truyền đến tin tức, Dương thị là người ở Dương Châu, mười ba tuổi được đưa vào cung. Sau khi tiến cung từng ở Chiêu Nghi cung của Tiêu quý phi một thời gian, sau đó bị Tiêu quý phi đưa qua Thừa Càn cung phụng dưỡng ba năm, nhưng Hoàng thượng tựa như…. Chưa từng lâm hạnh…..Lúc sau lại được ban thưởng vào Vương phủ.”
“Hửm? Từng ở trong cung Tiêu quý phi?”
“Vâng. Ước chừng ba tháng.”
“Nhà nàng còn có những ai?”
“Phụ thân Dương thị là một quan huyện lệnh, trong nhà còn có mẫu thân cùng muội muội.”
Túc Lăng Uyên trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Có manh mối nào về Trương thái y không?”
Cung Cửu đáp: “Trương thái y cứ cách một ngày lại đến bắt mạch bình an cho Tiêu quý phi. Theo như thuộc hạ điều tra, bắt đầu từ hai năm trước, Tiêu quý phi vẫn luôn chỉ định Trương thái y.”
Tiêu Mặc Hàm suy tư chốc lát, mở miệng khẩn trương hỏi: “Vương gia…..Dương thị cùng Trương thái y đều là người cùa Tiêu quý phi? Hơn nữa….. Việc Vương gia…… Trúng độc lần trước…..Cũng là kế hoạch của bọn họ?”
Túc Lăng Uyên nghe trong giọng nói của Tiêu Mặc Hàm lộ ra lo lắng cùng bất an, vội vàng nắm lấy tay y, vỗ nhẹ lên mu bàn tay, trấn an: “Không có việc gì….. Đều đã qua….. Bọn họ không thể lại thương tổn ta nữa.”
Cung Cửu nhìn thấy hình thức ở chung của hai người, lại nghe đến việc Vương gia trúng độc trước đây liền biết, Vương gia đối với vị công tử này tín nhiệm mười phần, cũng không tiếp tục giữ lại liền nói: “Công tử, việc trước đây Vương gia trúng độc chỉ sợ là Tiêu quý phi cùng Trương thái y làm, quan hệ đến Dương thị không nhiều.”
Tiêu Mặc Hàm khó hiểu: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Theo như Ảnh Cửu, Ảnh Thập điều tra được, tuy rằng Dương thị từng ở trong cung của Tiêu quý phi, nhưng sau khi ra cung thì không có bất cứ liên hệ nào với Tiêu quý phi. Chỉ sau khi Vương gia trúng độc, nha hoàn, gia đinh bên người Dương thị mới truyền báo tin tức vào trong cung, từ đó mới có hiềm nghi liên lạc với Trương thái y.” Cung Cửu nhìn vào mắt Túc Lăng Uyên, thấy hắn gật đầu, nói tiếp: “Hơn nữa, sau khi Vương gia bị trúng độc, phụ thân Dương thị đột nhiên từ quan, người một nhà chuyển đến Liễu Châu.”
“Nguyên quán Tiêu thị là ở Liễu Châu…..” Tiêu Mặc Hàm minh bạch.
“Vâng.”
Túc Lăng Uyên thấy thần sắc của Tiêu Mặc Hàm không đúng, vẻ mặt mang theo khiếp sợ cùng bất an. Liền nhanh chóng nhẹ nhàng ôm lấy y: “Nếu ngươi không muốn nghe, về sau ta sẽ tự mình đi xử lý…..Ta…..Ta sẽ không bức ngươi.”
“Chuyện của ngươi cùng Đại hoàng tử…..Trước đây ta có biết một ít, chỉ là, không nghĩ đến….. Biểu cô mẫu các nàng…..lại như vậy……” Thân thể Tiêu Mặc Hàm có chút run rẩy: “Là do ta quá ngây thơ rồi…. Hoàng gia tranh đoạt nào có chuyện không đổ máu……” Cho dù Tiêu Mặc Hàm từ nhỏ thông tuệ, nhưng mà y vẫn chỉ là một hài tử mười lăm tuổi, quen biết cũng chỉ là đám văn nhân nhã khách, rất ít tiếp xúc tới việc triều đình tranh đấu, lại không giống như Túc Lăng Uyên trọng sinh một đời nhìn rõ lòng người hiểm ác.
Túc Lăng Uyên biết muốn cho Tiêu Mặc Hàm sớm tiếp nhận sự tranh đấu tàn nhẫn cùng huyết tinh, lại để cho y sớm đưa ra lựa chọn là có chút hấp tấp, cho nên hắn không thể sốt ruột, chỉ tận lực ở bên cạnh trấn an y.
Lát sau, Tiêu Mặc Hàm hạ quyết tâm, ngẩng đầu kiên định nhìn Túc Lăng Uyên: “Lăng Uyên….. Ta sẽ cùng ngươi đối mặt tất cả, có được không…..Bọn họ là bọn họ, ta là ta, ta chỉ biết hướng về phía ngươi….Ngươi phải tin ta!”
Trong lòng Túc Lăng Uyên thở phào một hơi, tay xoa xoa gương mặt Tiêu Mặc Hàm, ở trên trán y in xuống một nụ hôn.
“Được.”
P/s: Chương sau có thịt mọi người mong chờ không=))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!