Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao? - Chương 59
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?


Chương 59


Chu Kì Nghiêu tới gần nhà giam, xung quanh nhà giam đều dán đầy phong ấn, xung quanh lồng sắt đều quanh quẩn một loại ánh sáng màu vàng, như là bị cái gì đó trực tiếp phong ấn, hắn không thể vào được.

Hắn tuy rằng cầm pháp khí thuận lợi đi tới đây, nhưng khi đối mặt với phong ấn hắn cũng không biết dùng như thế nào.

Mà giờ phút này mắt thú của đại ngân long trước mặt hắn đã đỏ tươi còn đang ra sức vẫy đuôi, khiến cho cả đáy biển quay cuồng, Chu Kì Nghiêu không biết Tây Hải đã làm gì đại ngân long, ý thức của đối phương không rõ ràng, chỉ biết cố sức vùng vẫy, khiến cho dây xích dưới nước phát ra tiếng vang nặng nề.

Chu Kì Nghiêu không dám ngừng lại, hắn không biết công chúa Tây Hải sẽ tỉnh lại lúc nào, cũng không biết thái tử kia khi nào thì trở về,  hắn phải mau chóng cứu đại ngân long ra.

Chu Kì Nghiêu nhìn đại ngân long còn đang giãy giụa, cúi đầu nhìn pháp khí trong tay mình, khẽ cắn môi, đánh cuộc một phen.

Hắn nhìn pháp khí phát ra ánh sáng, lại nhìn đại ngân long trong lồng sắt, trực tiếp dùng pháp khí vẫy về phía những ánh sáng phong ấn kia, khi pháp khí đụng vào phong ấn, những xiềng xích và phong ấn đang khóa đại ngân long trong lồng sắt cũng dần dần vặn vẹo, trong phút chốc tan thành mây khói, chỉ là pháp khí trong tay hắn cũng biến mất không thấy bóng, cùng lúc đó, cửa lồng sắt cũng đột nhiên mở ra.

Chu Kì Nghiêu nhanh chóng đi vào, nhìn xiềng xích trên người đại ngân long rồi  nhìn chằm chằm vào mắt thú của nó: “Ta không biết vì sao ngươi bị nhốt ở đây, nhưng nếu ngươi không muốn A Liệt lo lắng, hoặc có thể nghe hiểu lời ta, vậy ngươi có thể biến nhỏ lại hoặc là khôi phục hình người, ngươi như vậy ta không thể cứu ngươi ra được. nếu ngươi nghe hiểu, hoặc là còn chút pháp lực, chỉ cần loại bỏ những thứ này, ta lập tức mang ngươi đi, không còn thời gian.”

Hắn là người phàm, có thể đi vào nơi này đã là may mắn, sợ là phong ấn kia vừa mới giải trừ thì thái tử kia cũng đã biết đang trên đường trở về, hắn phải mau chóng rời khỏi.

Chắc là Chu Kì Nghiêu là người phàm, trên người không có yêu khí nên đại ngân long không công kích hắn, không biết đại ngân long có nghe hiểu không, hay là bị giam trong này quá lâu nên đã không còn sức lực, đột nhiên liền ngừng giãy giụa, cặp mắt đỏ tươi kia cũng nhìn chằm chằm Chu Kì Nghiêu, đột nhiên vung đuôi, ngay sau đó, Chu Kì Nghiêu liền nhìn thấy đại ngân long lắc lư, liền nhỏ lại vô số lần.

Chu Kì Nghiêu cúi đầu, liền nhìn thấy đại ngân long lớn bằng bàn tay im lặng nằm ở nơi đó.

Chu Kì Nghiêu không dám ở lại lâu, túm lấy đại ngân long, bỏ vào trong cổ tay áo liền bước đi ra ngoài.

Mà ngay khi phong ấn bốn phía bị phá vỡ, lão long vương Tây Hải đang uống rượu với Bắc Hải long vương ở Bắc Hải, nhưng khi hắn nâng chén rượu lên chuẩn bị uống cạn dường như cảm nhận được cái gì, động tác đột nhiên cứng lại, sắc mặt cũng trầm xuống.

Bắc Hải long vương thấy cảm xúc của hắn không đúng: “Lão ca, làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là mới nhận được tin cầu cứu từ tiểu tử vô tích sự ở trong nhà kia, đứa nhỏ này đã lớn như vậy mà không để người khác bớt lo, cứ như vậy ta làm sao dám đem vị trí long vương giao cho hắn.” lão long vương lắc đầu, buông chén rượu ở trong tay xuống, vẻ mặt nặng nề lại bất đắc dĩ.

Bắc Hải long vương cũng cảm nhận được sự khó xử của hắn, chính là trong long cung của hắn cũng có một bảo bối long nữ đang dày vò hắn, dáng vẻ rõ ràng là người đẹp nhất Bắc Hải, nhưng không biết đường não nào của nàng bị chập, lại tự truyền ra tin tức diện mạo của mình rất xấu, còn khiến cho một hôn sự vốn đang tốt đẹp lại không cánh mà bay, hiện giờ cũng đang lăn lộn: “Nếu lão ca đã có việc vậy nhanh chóng trở về xem đi, đừng để cho chất nhi kia của ta chịu khổ.”

“Đâu có đâu có.” Lão long vương tuy rằng vẫy tay, nhưng cũng đã đứng lên, lại nói thêm mấy câu với Bắc Hải long vương, liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Đợi cho đi ra khỏi Bắc Hải, liền thay đổi bước chân bình tĩnh lúc trước, trực tiếp hóa hình, bay trở về Tây Hải.

Mà bên kia, trong cố tay áo Chu Kì Nghiêu cất giấu đại ngân long, hắn cứ như vậy đi về thiên điện của mình, chỉ là vừa mới đi vào, liền đi ra, bộ dạng của hắn tốt, đi tới chỗ nào đều sẽ có tiếng thì thầm khe khẽ phát ra, những cá thị này cũng biết được tâm tư của công chúa đối với hắn nên cũng không dám lén ngắm, chỉ dám cúi đầu, hành lễ với hắn.

“Công chúa đã tỉnh rượu chưa?” thanh âm của Chu Kì Nghiêu không nhanh không chậm, còn mang theo chút lo lắng.

Khuôn mặt của cá thị đỏ bừng, ấp a ấp úng nói: “Vẫn, vẫn chưa tỉnh.” giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như là sợ quấy nhiễu Chu Kì Nghiêu.

Chu Kì Nghiêu như là rất ảo não: “Là lỗi của ta, không nghĩ tới tửu lượng của công chúa lại không tốt như vậy, nếu cứ để vậy chờ tỉnh lại sẽ đau đầu, ta đi yêu thị mua cho nàng chút canh giải rượu trở về, chờ nàng tỉnh lại là có thể uống.”

Cá thị nào dám để cho hắn đi, nhanh chóng nhận việc: “Không, để cho nô tỳ đi là được rồi.”

Chu Kì Nghiêu cười cười, tiếng cười này còn khá hấp dẫn, “Không cần, đây là tấm lòng của ta, nếu đã là tấm lòng, vẫn là để ta tự làm, mới có thể mang tới niềm vui cho công chúa.”

Mặt cá thị càng đỏ, ahhhh, không nghĩ tới nhiều ngày nay nhìn công tử lạnh lùng như vậy, kỳ thật là một người rất ôn nhu, công chúa tỉnh lại nếu biết công tử đi mua canh giải rượu cho mình chắc chắn sẽ rất vui mừng, các nàng cũng sợ công chúa mất hứng, đương nhiên không dám ngăn cản, tự mình đưa Chu Kì Nghiêu ra hải vực, chờ nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đi về phía yêu thị, còn săn sóc hỏi muốn cùng đi chung không.

Chu Kì Nghiêu cong môi với nàng: “Không cần, ta rất nhanh sẽ trở về, chờ công chúa tỉnh lại, kêu công chúa chờ ta một lát.”

Cá thị lập tức đáp lời, vội vàng mang theo lính tôm tướng cua trở về, vừa vặn công chúa Tây Hải cũng tỉnh lại, nàng xoa xoa trán đau nhức, vừa định dùng yêu lực xua tan đi cơn đau đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt hồng hồng của cá thị kia trở về, nàng nhíu mày: “ngươi đi đâu vậy?” ngoại trừ gặp mặt Chu Kì Nghiêu thì sắc mặt của công chúa sẽ đỡ hơn, nhưng tính tình cũng không tốt hơn là bao.

Cá thị nhỏ giọng nói: “Nô tỳ đưa công tử ra biển…..”

“Ra biển sao?” thanh âm của công chúa Tây Hải trở nên chói tai hơn: “Ngươi điên rồi, ta cực khổ giữ công tử ở lại thế mà ngươi lại đưa hắn ra hải vực sao?”

Cá thị lập tức quỳ xuống, nhanh chóng giải thích nói: “Không, không phải như thế, công chúa ngươi nghe nô tỳ nói, là công tử….. công tử nói muốn tới yêu thị mua canh giải rượu cho ngài, đây là tấm lòng của công tử, nô tỳ nghĩ đây là công tử quan tâm công chúa, liền, liền…..”

Công chúa Tây Hải nghe xong sắc mặt mới tốt hơn một ít, không ngờ, công tử lại tự đi mua canh giải rượu cho nàng, thật sự là….. “Từ từ, không đúng, long tộc chúng ta căn bản không cần canh giải rượu gì đó, dùng yêu thuật không phải được rồi sao?”

Cá thị cũng ngơ ngác, “Chắc là công tử muốn dùng loại phương thức thuần tùy này quan tâm công chúa…..”

Công chúa Tây Hải vẫn cảm thấy không quá đúng, còn không đợi nàng suy nghĩ kỹ, chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng la hét: “Nô tỳ kiến quá long vương!”

Ánh mắt công chúa Tây Hải sáng lên: “Phụ vương đã trở lại?” nàng nhanh chóng đứng dậy, vừa mới đi ra liền gặp được lão long vương vội vàng trở về, vẻ mặt u ám, nhìn thấy công chúa Tây Hải lập tức nâng tay ném thứ gì đó vào người nàng: “huynh trưởng ngươi đâu? Hắn chết ở nơi nào rồi? còn nữa đây là chuyện gì? trước khi đi lão phu giao pháp khí cho hắn, sao lại biến thành thế này? Đây là thứ gì? pháp khí lão phu giao cho hắn đâu?”

Công chúa Tây Hải nhìn “pháp khí” trước mặt, cái này không phải sao? Chỉ là khi nhìn kỹ lại, sắc mặt tái nhợt, “Đây….. đây……”

Lão long vương cảm giác không đúng, nhanh chóng lao tới đáy biển.

Mà bên kia, Chu Kì Nghiêu đã mang theo ngân long đi theo một hướng khác, hắn không quen thuộc nơi này, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi thôi, vừa đi vừa cúi đầu nhìn ngân long trong tay áo, không biết có phải lúc trước bị tra tấn quá nặng hay không, giờ phút này ngân long cuộn mình thành một đoàn, nếu không phải còn thở, Chu Kì Nghiêu đã nghĩ…..

Vẻ mặt của Chu Kì Nghiêu cũng nghiêm trọng hơn, nếu giờ phút này đại ngân long như thế này, vậy hỗn đản Vân Bạch Liệt kia đâu?

Những lời lúc trước hắn nói có phải là do long tộc xảy ra chuyện hay không?

Cho nên là do hắn cố ý nói sao?

Chu Kì Nghiêu mím môi, khuôn mặt nghiêm nghị đáy lòng lại chán nản, hắn thầm mắng mình sao đến bây giờ mới tới xem, cũng đã lâu như vậy, nếu thật sự đã xảy ra chuyện…. đời này hắn sẽ không tha thứ cho mình.

Trước khi tìm được Vân Bạch Liệt, hiện giờ hắn chỉ có thể bảo vệ đại ngân long, ít nhất hắn tuyệt đối không để con rồng ở Tây Hải kia đoạt lấy đại ngân long được.

Mà bên kia ngay khi Chu Kì Nghiêu mang theo đại ngân long thoát khỏi Tây Hải, Vân Bạch Liệt và Chu Viêm bởi vì Vân Bạch Liệt cảm thấy không đúng, hai người từ Đông Hải trở về Tây Hải, vốn đi theo con đường đã định sẵn thì bọn họ đã sớm tới nơi.

Chỉ là trên đường không biết vì sao, ngay từ đầu Chu Viêm đã nhận thấy mặt tam điện hạ đã trắng bệch, sau đó đi đường rất chậm, như là không có sức lực thiếu chút nữa té xỉu, cuối cùng liền trực tiếp té xỉu, Chu Viêm đã nghĩ rất nhiều cách, Vân Bạch Liệt vẫn không tỉnh lại.

Hắn không dám dùng yêu lực sợ sẽ gọi long tộc Tây Hải tới đây, cuối cùng xem xét ngoại trừ té xỉu Vân Bạch Liệt đều như thường, hắn khé cắn môi, chỉ có thể cõng Vân Bạch Liệt trên lưng từ Đông Hải trở về, cũng bởi vì như vậy, mà tốn không ít thời gian.

Ngay khi sắp tới Tây Hải, Vân Bạch Liệt hôn mê hai ngày rốt cục đã tỉnh lại.

Thế nhưng hắn là bị đau tỉnh, hắn cảm thấy cả người mình giống như bị xé rách ra, đầu đau muốn nứt ra, thậm chí không thể duy trì được hình người, trực tiếp biến thành một tiểu ngân long.

Chu Viêm càng lo lắng, nhưng hắn không phải rồng, hắn là một trăm năm trước được chủ tử cứu về, cũng không biết rõ tình huống của long tộc, Chu Viêm chỉ có thể tìm một chỗ tạm trốn trước.

Hắn nhìn thấy Vân Bạch Liệt như vậy, hắn nghĩ hay là hắn dùng yêu lực thử xem, có lẽ cẩu long kia sẽ không để ý tới mình…..

Vân Bạch Liệt vừa mở mắt liền nhìn thấy Chu Viêm đang nhìn tay mình, trên mặt mang theo chần chờ, hắn mở miệng: “ngươi đừng dùng yêu lực, sẽ bị phát hiện. ta không sao….” Hắn chỉ là, chỉ là cảm thấy hai quả trứng kia không phải là muốn ra đó chứ?

Không phải còn hơn một tháng nửa hay sao?

“Nhưng sắc mặt của điện hạ không tốt cho lắm.” Chu Viêm lo lắng không thôi, cau mày, gần đây tam điện hạ cũng không thích hợp, hắn lo lắng còn chưa tìm được chủ tử mà tam điện hạ đã xảy ra chuyện vậy phải làm sao đây?

“Ta thực sự không có việc gì, nghỉ ngơi một lát là được rồi.” Vân Bạch Liệt cắn răng muốn đứng lên, nhưng đuôi lại run rẩy, nằm sấp ở nơi đó ngay cả móng vuốt cũng không nâng lên nổi.

Chu Viêm càng lo lắng, “Chủ tử ngươi như vậy không được, nếu không để cho ta dùng yêu lực thử xem.”

Vân Bạch Liệt lắc đầu, ngăn cản hắn, sau khi hắn hôn mê sợ Chu Viêm sẽ làm chuyện điên rồ, nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng nói: “Ta thực sự không có việc gì, chỉ là….. chỉ là yêu lực của ta và sức mạnh của long châu bị trứng hấp thụ.”

Chu Viêm nghe được nửa câu đầu trong lòng hơi hồi hộp, điện hạ quả nhiên đã xảy ra chuyện, chờ sau khi nghe được nửa câu sau vẻ mặt liền mờ mịt: “Trứng? trứng gì?”

Tiểu ngân long yên lặng nâng móng vuốt lên, che khuất hơn nửa khuôn mặt: “….. trứng rồng.”

Chu Viêm giống như là nghe không rõ, chỉ là nhìn tam điện hạ khó có khi lại cảm thấy kỳ quái, trong đầu không biết vì sao lại nhớ tới hình người của tam điện hạ trong thời gian này mượt mà không ít, trong đầu hắn giống như có một sợi dây nào đó bị đứt, đánh sâu vào nhận thức: “ý của điện hạ là người…. sẽ không phải….. phải…..”

“Ngươi đoán đúng rồi, không cho nói ra ngoài, đại ca cũng không cho nói, có nghe thấy không?” nếu để cho đại ca biết, sợ là sẽ không tha cho Chu Kì Nghiêu, ý định muốn giết người cũng sẽ có.

Chu Viêm hốt hoảng, mờ mịt gật đầu, “…. Thuộc hạ, không, không nói.” nhưng điện hạ sao lại có trứng được?

Không biết vì sao, hắn nhịn không được tưởng tượng nếu chủ tử cũng…. Ý tưởng này vừa xuất hiện, hắn liền có chút thất vọng, “Thuộc hạ đi tìm chút đồ cho điện hạ.” nếu không có yêu lực, lúc này không phải điện hạ cũng giống như những con thú bình thường sao? Vẫn là nên tìm chút đồ ăn để giữ thể lực vẫn tốt hơn.

Vẻ mặt Chu Viêm ngơ ngác đi ra ngoài, Vân Bạch Liệt biến thành tiểu ngân long nằm ở nơi đó càng ngày càng không có tinh thần.

Mà hắn không biết chính là nam tử bị phong ấn ở đáy biển cách hải vực Tây Hải không xa, ban đầu đang nhắm chặt hai mắt, giờ phút này lại yên lặng mở đôi mắt đỏ tươi ra, hắn đã nhận ra cái gì, tầm mắt nhìn vào một chỗ, đột nhiên từ từ đứng lên.

Khi hắn đứng lên, xiềng xích trên người hắn cũng rung động theo, cùng lúc đó khí đen xung quanh hắn càng ngày càng đậm hơn, khiến cho đáy biển bắt đầu rung động, tình cảnh như vậy mỗi ngày sẽ xảy ra rất nhiều lần, những người canh giữ ở nơi này cũng không đi vào xem xét.

Nhưng lúc này cũng không giống như vậy, nam tử đứng lên, hắn mở tay ra hai bên, khí đen trong lòng bàn tay bắt đầu dày đặc lên rồi phóng ra bên ngoài, lan tràn ra khắp nơi, hầu như khí đen nồng đậm đều bao phủ cả người của hắn.

Ngay lập tức, trong cặp mắt màu đỏ kia mơ hồ cũng hiện lên khí đen, hầu như không nhìn thấy tròng trắng, nhìn cực kỳ đáng sợ, cho tới khi khuôn mặt đẹp trai kia bị bao phủ hoàn toàn bởi khí đen, chỉ còn lại đôi mắt màu đỏ kia, theo động tác của nam tử kia, ngay lập tức xiềng xích đang quấn quanh trên người nam tử toàn bộ đều vỡ thành những đám khói đen.

Nam tử cứ như một màn sương đen đi về phía cái lồng đang giam giữ hắn, khi ngón tay hắn vươn về phía phong ấn, đầu ngón tay mang theo khí đen nồng đậm quét qua một chỗ, lập tức một vết nứt được mở ra, mà nam tử liền hóa thành một làn khói đen theo khe hở này chui ra ngoài, ra tới bên ngoài liền hóa thành hình người, chỉ tiếc khí đen bao phủ xung quanh không có biến mất.

Mà khi hắn rời đi, phong ấn này đột nhiên biến mất, như chưa bao giờ tồn tại.

Thế nhưng khi phong ấn này vừa bị hủy, người canh giữ phía trên liền cảm thấy không đúng, nhanh chóng lẻn vào dưới đáy biển kiểm tra, nhưng những ngư tộc này không phải là đối thủ của nam tử. nam tử sờ tới chỗ nào, liền không còn manh giáp.

Mà bên kia, sau khi lão long vương biết được đại ngân long đã trốn thoát, tức giận muốn chết nhưng không có thời gian tranh cãi với công chúa Tây Hải, vội vàng mang theo một nhóm binh tôm tướng cua ra bờ biển dựa vào hơi thở bắt đầu tìm.

Chỉ là hắn muốn tìm một là người phàm không có yêu khí gì, một người bởi vì bị thương mà biến thành tiểu ngân long, hơi thở mỏng manh, ngay lập tức đúng là rất khó tìm.

Nhưng lúc ban đầu, lão long vương đã dùng hơi thở của tiền long vương Đông Hải đã chết để dụ dỗ đại ngân long tới sau đó giam giữ nhưng cũng đã đề phòng hắn sẽ trốn, cho nên lúc ấy lão long vương đã để lại một chút hơi thở đặc biệt trên vảy rồng của hắn, bình thường sẽ không phát hiện được, nhưng chỉ cần từ từ tìm vẫn có thể tìm được dấu vết để lại.

Lão long vương quyết tâm, ngay khi hắn rốt cục dùng sức mạnh long châu của mình mở rộng ra bên ngoài cuối cùng nắm được một ít dấu vết để lại đang định đuổi theo, đột nhiên nơi giam giữ con rồng nhập ma kia phát ra tiếng rồng gầm…..

Lão long vương biến sắc: rốt cuộc là như thế nào? Mọi chuyện sao lại cùng lúc xảy ra như vậy?

Lão long vương nhìn về hướng Tây Hải, lại nhìn dấu vết tìm được của đại ngân long, khẽ cắn môi, nhìn về phía tâm phúc bên cạnh: “Không cần phải xen vào, tiếp tục đuổi theo.”

Con rồng yêu kia là phía trên phái người xuống giam giữ, còn có phong ấn, ngay lập tức sẽ không có vấn đề quá lớn, hơn nữa, cho dù để cho con rồng yêu kia chạy cũng không việc gì, phía trên có thể bắt được lần đầu vậy lần thứ hai cũng sẽ bắt được.

Nhưng nếu để cho Vân đại chạy, lỡ như nói ra chuyện năm đó, mạng rồng này của hắn cũng mất.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, hắn rất rõ ràng, cho dù lần này con rồng yêu kia chạy, Tây Hải long vương là hắn cũng chỉ bị trách không làm tròn trách nhiệm, nhưng nếu chuyện năm đó bị tiết lộ ra ngoài….. hắn chết cả trăm lần cũng không thể bồi thường cho tiền Đông Hải.

Lão long vương không để ý Tây Hải phát ra tiếng rồng gầm cầu cứu, lập tức theo dấu vết kia truy tìm.

Mà bên kia, Chu Viêm đi tìm đồ ăn cho Vân Bạch Liệt, Vân Bạch Liệt nằm đó cảm thấy vảy trên người giống như là bị tróc ra, cả người rất là thoải mái, lơ mơ cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn lo lắng, nhưng hắn chỉ có thể cuộn mình nằm ở đây, ánh sáng trên vảy cũng càng ngày càng mờ nhạt.

Mà đúng lúc này, một đám khí đen từ bên ngoài nhẹ nhàng tiến vào, tới chỗ Vân Bạch Liệt đang ẩn nấp liền rơi xuống đất hóa thành hình người, đúng là rồng yêu ở dưới đáy biến trốn ra.

Nam tử cúi đầu nhìn tiểu ngân long, lòng bàn tay di chuyển, một cố khí đen tràn ra, Vân Bạch Liệt nhận ra nguy hiểm, nhanh chóng mở mắt ra, trốn về một bên, thân rồng nhảy dựng lên, chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt của nam tử kia liền sửng sốt, “Là ngươi?”

Động tác của Vân Bạch Liệt chậm lại, khi nhận ra nguy hiểm sự cảnh giác vừa mới nâng lên cứ như vậy được thả lỏng, cho tới khi ngã xuống, được nam tử vươn tay ra đỡ, vừa vặn đón được tiểu ngân long.

Vân Bạch Liệt nằm sắp trên lòng bàn tay của nam tử, híp mắt thú nhìn hắn: “Sao ngươi lại ra trước vậy?”

Nam tử cúi đầu nở nụ cười, “Đương nhiên là phải hoàn thành việc ta nên hoàn thành. Hơn nữa, ngươi còn thiếu ta một điều kiện, ta sao có thể để ngươi chết ở chỗ này?”

“Ngươi có ý gì?” Vân Bạch Liệt nghĩ tới cảm giác lo lắng lúc trước, mở hồ cảm thấy bên ngoài chắc là đã xảy ra chuyện gì.

Nam tử lại không trả lời, tầm mắt từ trên người tiểu ngân long dời xuống bụng hắn, chiếc bụng cũng không phập phồng gì, trong ánh mắt màu đỏ tươi mơ hồ có ánh sáng.

Vân Bạch Liệt nhíu mày, vươn móng vuốt ôm lấy đuôi cản lại: “Còn một tháng nữa.”

Nam tử lắc đầu: “không, tu vi của ngươi đã cho bọn họ, bọn họ muốn ra trước.”

Vân Bạch Liệt: “…..”

Mà ngay khi Vân Bạch Liệt sững sờ, Chu Viêm đi mà quay trở về liền nhìn thấy tam điện hạ nhà hắn thế nhưng bị một nam tử bắt lấy, hắn lập tức cảnh giác chạy tới, muốn cướp lại tiểu ngân long từ trong tay nam tử.

Nam tử thậm chí không quay đầu lại, chỉ tùy ý vung tay lên, lập tức một đám khí đen liền hóa thành vô số khí đen, chúng nó giống như có sinh mệnh quấn quanh lấy chân tay Chu Viêm, làm cho hắn không thể nhúc nhích.

Vân Bạch Liệt nghe được tiếng động liền ngẩng đầu thấy một màn này, nhìn vẻ mặt chớ chọc ta của nam tử kia, yêu khí nồng đậm quanh thân Chu Viêm chứng tỏ Chu Viêm không phải là đối thủ của hắn, Vân Bạch Liệt vội vàng lên tiếng ngăn cản Chu Viêm: “Hắn chính là người bị oan uổng nhốt tại đáy nước kia….”

Vân Bạch Liệt nghĩ nghĩ, đem vài từ rồng yêu nhập ma nuốt trở về.

Chu Viêm sửng sốt, ngừng giãy giụa: “Chính là hắn? nhưng không phải một tháng nữa hắn mới ra hay sao?”

Vân Bạch Liệt cũng không biết, nhưng nam tử ra trước cũng không ảnh hưởng gì tới kế hoạch, chỉ có thể để cho nam tử buông hắn ra, hắn có thể biến trở về.

Nam tử lại không nhúc nhích, chỉ là híp mắt theo dõi hắn, tay kia cũng nâng lên, sương đen ở trong lòng bàn tay càng thêm dày đặc: “Hiện giờ cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, ta sẽ giúp ngươi lấy hai quả trứng này ra, nhưng mà tu vi của ngươi phải cần một tháng nữa mới khôi phục, nhưng ít nhất có thể lập tức khôi phục như bình thường; thứ hai, ngươi ở chỗ này, ta mang người phía sau ngươi đi cứu đại ca ngươi và một…. hình như là một người phàm, mà ngươi tiếp tục ở chỗ này thì không biết qua bao lâu thì hai quả trứng này mới sinh ra.”

Khi nam tử vừa nói xong những lời này, không chỉ có Chu Viêm mà ngay cả Vân Bạch Liệt cũng ngây ngẩn cả người: “Cứu đại ca? người phàm? Ngươi nói cái gì, có ý gì chứ?” nơi này là yêu tộc, sao có thể có người phàm ở đây?

Không biết vì sao, nghĩ tới nỗi lo lắng lúc trước, Vân Bạch Liệt nghĩ đến lúc trước long châu đột nhiên bị hấp thu toàn bộ sức mạnh, chẳng lẽ…. Chu Kì Nghiêu đến đây tìm hắn sao?

Tiểu ngân long giật mình đứng ở nơi đó, một lúc lâu cũng không lên tiếng, hắn lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Cứu đại ca ta? Ngươi có thể tìm được đại ca của ta?”

Nam tử cũng cười cười: “Ta đương nhiên…. Không biết. thế nhưng thật đúng dịp ta từ dưới đáy biển Tây Hải đi ra, vừa vặn nhìn thấy lão long vương Tây Hải vừa già vừa xấu kia, hắn nghe thấy tiếng rồng gầm cầu cứu mà không đi, còn mang binh đi đuổi theo cái gì, ta ngửi được máu rồng bị thương nặng còn có hơi thở của một người phàm, nghĩ tới có thể khiến cho lão ta gấp gáp như vây, hẳn là chỉ có đại ca ngươi. Về phần người phàm kia…. Cũng là người ngươi quen sao?”

Vân Biệt Liệt nóng lòng không thôi, “Có chuyện gì xảy ra nếu trứng này ra sớm hay không?”

Nam tử cười nhạo một tiếng, “Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Vân Bạch Liệt không hề chần chờ gì chọn điều thứ nhất, hắn không muốn chờ chết, hắn muốn nhìn thấy đại ca cũng muốn đi xác nhận có phải….  Chu Kì Nghiêu thật sự tới đây hay không?

Lòng bàn tay bao phủ khí đen của nam tử trực tiếp vung lên, lập tức tiểu ngân long bị sương đen bao lấy, trong nháy mắt, hai quả trứng được luồng sương đen bao phủ rơi vào trong lòng bàn tay nam tử, cùng lúc đó, Vân Bạch Liệt liền rơi xuống đất hòa thành hình người, ngoài trừ sắc mặt tái nhợt thì tất cả đều bình thường, mà hai quả trứng ở trong lòng bàn tay hắn so với tay hắn còn nhỏ hơn rất nhiều.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN