Quý Phi Giá Lâm
Chương 26
“Tiểu Phi, giúp mẹ lên sân thượng nhổ hai cây hành xuống đây.”
“Vâng.” Vạn Quý Phi miễn cưỡng đáp lời, bước lên lầu 4.
Tầng cao nhất trong căn nhà họ Vạn có hơn phân nửa diện tích chính là phòng thủy tinh, bên trong xếp tầng tầng giá gỗ, trên giá có rất nhiều loại thảo dược dùng trong Trung y.
Bên ngoài ban công còn xây một tầng hoa cỏ độ cao thấp khác nhau, nơi đó Xa Thục Mai dùng để chăm sóc các loại rau xanh theo mùa.
Vạn Quý Phi y theo lời phân phó nhổ hai cây hành, khi đứng dậy tầm mắt lơ đãng đảo qua, xa xa bên ngoài tường vây, chiếc Volvo màu đen kia phá lệ bắt mắt.
Ẩn đằng sau hàng rào, cách một khoảng xa xôi, cô tựa hồ nhìn thấy bên ghế điều khiển có đốm lửa lóe sáng.
Hắn ở đó cả buổi chiều?
Gập lưng ngồi xổm xuống khuất sau bụi cây xanh, Vạn Quý Phi từ từ ngẩng mặt nhìn lên bầu trời u ám. Có lẽ giữa trưa, lời của cô nói ra có chút quá đáng, thậm chí có thể nói cố tình gây sự.
Không biết sao, cô lúc ấy lại kích động như thế, trải qua mấy giờ bình tĩnh trở lại, sau khi tâm tình ổn định cô bắt đầu thanh tỉnh lại, kỳ thật chuyện này vốn cũng không phải lỗi của hắn.
Bất quá thương tổn đã tồn tại, quả thật là do mẹ hắn khiến cho bà nội chịu ủy khuất, việc này nếu muốn nói cùng hắn không có nửa điểm quan hệ đó là chuyện không có khả năng. Đời này cô để ý nhất chính là người nhà, cô gián tiếp để cho người nhà bị thương tổn, về sau rất khó có thể đối với hắn lại cười đùa vô tư hi hi ha ha.
Thời điểm dùng cơm chiều cô cảm xúc vẫn là dị thường khó chịu, nói chuyện cũng không nhiều.
“Vạn tiểu thư hôm nay là làm sao vậy?” Ba Vạn quan sát con gái thật lâu, trước kia khi cô ở nhà luôn loắt choắt cái miệng nói không ngừng, hôm nay bỗng dưng lại có điểm trầm tĩnh khác thường. Từ khi bắt đầu ăn cơm cho đến bây giờ, cô chỉ bới ba lượt cơm, chân gà bình thường thích nhất cũng không để ý.
“Ách? Không có gì đâu ạ.” Vạn Quý Phi lại múc mẫu cơm đưa vào miệng. Không biết hắn đã đi chưa, nhìn sang đồng hồ treo tường, hơn bảy giờ tối rồi, hắn có ăn cơm chưa nhỉ?
Ba Vạn buông bát đũa, hai tay nắm thành quyền giao nhau.”Có phải vì chuyện tình cảm mà buồn khổ… hay không?”
“Nào có? Ba ba đừng nói bậy!” Vạn Quý Phi phản ứng lại đây sau đó lớn tiếng kháng nghị.
Ba Vạn mỉm cười: “Cũng không còn nhỏ, vì chuyện tình cảm cũng là chuyện bình thường.”
“Không có chính là không có!” Vạn Quý Phi cao cổ họng cường điệu.
“Ai nha đừng chọc nó, tiểu Phi nói không phải là không phải.” Mẹ Vạn Trương Huệ Nghi nhìn chồng liếc mắt một cái, ám chỉ hắn đừng chọc tiểu bảo bối này nữa.
“Không phải vì chuyện tình cảm. Nha đầu kia, còn không phải là vì chuyện phát sinh hai ngày trước mà canh cánh trong lòng hay sao.” Xa Thục Mai một lời rõ ràng.
“Chuyện hai ngày trước? Là chuyện cái nữ nhân kia mời mẹ đi Pháp?”
“Đúng!” Xa Thục Mai vội vàng trả lời vấn đề của con. ”Mẹ đều nói qua với nó không việc gì, nhưng nó cho rằng người là do nó mang đến, cho nên phải có trách nhiệm. Ai, bà nội cũng không có bởi vậy mà mất hứng, trái lại ánh mắt nó hết hy vọng như vậy.”
“Cháu nào có ánh mắt hết hy vọng?” Vạn Quý Phi chọc chọc chén cơm.
“Còn nói không có? Chén đều sắp bị cháu phá hỏng! Ai, bà nội có cái sóng gió gì mà chưa trải qua đâu, đối với loại sự tình này đã sớm xem nhẹ, cháu cũng đừng đem chuyện này làm nghiêm trọng hóa quá như thế, cười cười lên đi nào!”
“Tốt lắm tiểu bảo bối, nghe lời bà, đừng ủ rũ nữa. Khó khi nào về nhà, ăn nhiều canh một chút đi.” Trương Huệ Nghi một bên phụ họa lời mẹ chồng, một bên múc một chén canh cho cô.
Vạn Quý Phi tiếp nhận chén canh, vừa vặn chống lại ánh nhìn của ba Vạn.
“Mẹ con lại mượn cơ hội tìm người hưởng dùng canh của bà.”
“Đúng, con trước khi ăn cơm đều đã uống hai chén.” Vạn Quý Phi bĩu cái miệng nhỏ giọng trả lời. Mỗi lần về nhà luôn không thể thiếu món canh, mẹ lo lắng cô không đủ dinh dưỡng, cơ hồ mỗi bữa cơm đều phải dung thật nhiều.
“Này này, hai cha con đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng!”
“Là nga, rất nhiều người muốn uống canh mẹ mình làm đều không có, cho nên ăn no cháu cũng phải uống hết.” Xa Thục Mai hoàn toàn ủng hộ con dâu.
“A, ngày mai bảo a Tuế cùng tiểu Dung trở về đi, cả nhà đã lâu cũng chưa cùng ăn bữa cơm .” Nói xong bà khẩn cấp đi gọi điện thoại.
Cứ như vậy, nhà họ Vạn lại khôi phục tranh cãi ầm ĩ.
Cơm chiều qua đi, Vạn Quý Phi nhìn tivi một lát liền trở về phòng tắm rửa. Hôm nay kỳ thật mệt chết đi, buổi sáng đi leo núi, lại chứng kiến màn thổ lộ của sư huynh, sau đó từ thành phố G trở lại thành phố M, lại không rõ ràng vì cớ gì phát giận, cả một ngày chịu hết kích thích mạnh mẽ.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vài lần, trong lòng bỗng nhớ tới một việc, cô đứng dậy chạy ra phòng, đến căn phòng ở lầu 3 mở cửa sổ ban công ra. Xuyên qua tầng cành lá thưa thớt trên cây lan trắng, cô nhìn thấy chiếc xe kia.
Ngu ngốc! Còn chưa đi!
Cô trở về phòng, ngồi ở trước bàn học, đầu óc rối loạn. Di động trên bàn thủy chung yên tĩnh, hôm nay nó bị khóa vài lần đi. Nghĩ vậy liền ấn phím mở nguồn điện thoại, qua vài giây, hồi chuông thông báo tin nhắn đến ‘tít tít tít tít’ không ngừng vang lên.
Cô mở tin nhắn hộp thư ra, ngoài ý muốn phát hiện đại bộ phận tin nhắn đều là của sư huynh gửi đến. Ánh mắt tự động xem nhẹ, ngón tay vẫn kéo đi xuống, rốt cục tìm được một cái của hắn.
“Kỳ thật tôi chỉ mong cô đừng nóng giận.”
Đứng ở bên ngoài không đi, liền vì cầu cô tha thứ? Trong lòng căng thẳng, nhớ lại những lời giữa trưa nói, cô nói cảm thấy thật thất vọng về hắn, hắn có thể cảm thấy thương tâm khổ sở hay không?
Nghĩ vậy, Vạn Quý Phi nhảy người lên lao ra khỏi phòng.
Đèn trong phòng khách đã tắt, xem ra người nhà đều tự trở về phòng mình. Cô xuyên qua khoảnh sân, mở cửa sắt ra, hướng tới Volvo mới đi vài bước, người trên xe liền tự động xuống dưới.
Cô trừng mắt hắn hướng chính mình đến gần, nổi giận đùng đùng nói: “Anh như thế nào còn không đi?”
“Tôi đang đợi cô.”
Hắn đứng dưới đèn đường, khuôn mặt bị màn đêm che dấu không rõ biểu tình, Vạn Quý Phi không thấy rõ bộ dáng của hắn, chỉ cảm thấy cặp mắt kia sau thấu kính lóe lên làm cho người ta tim đập rung động không thôi.
Vạn Quý Phi tránh đi cái nhìn chăm chú của hắn, quật cường nói: “Anh biết tôi nhất định sẽ đi ra?” Nếu cô không ra, hắn sẽ không đi?
“Đúng!” Hắn thực chắc chắc.
“Anh! Chán ghét chán ghét chán ghét!” Cô một lúc tuôn ra vài cái chán ghét, tay không ngừng đánh lên ngực của hắn.
Vì sao? Là cô rất dễ khi dễ, hay là hắn rất tự tin? Sai rõ ràng không phải là cô, nhưng hiện tại tình cảnh biến thành giống như cô thua thiệt hắn.
“Chán ghét chán ghét! Các người có thể nào khi dễ người như vậy?” Thanh âm đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Hoắc Duẫn Đình bị đánh trúng liền lui về phía sau, lại không cản. Hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc cô đối chính mình mức độ để ý. Kỳ thật hắn không có chút phần thắng nào, cả buổi chiều đều giống như đang chờ đợi hình phạt, khi màn đêm buông xuống, sắc trời càng ngày càng đen, hắn càng không dám nắm chắc.
May mắn, cuối cùng cô cũng ra.
Bởi vì hắn chịu được, Vạn Quý Phi lại cảm thấy chính mình giống như là cố tình gây sự. Cô cho tới bây giờ cũng không phải là người dã man như vậy đâu, nhưng khi đối mặt với hắn, cô liền trở nên không giống chính mình. Ủy khuất không biết từ đâu tới đây, giống như làm cái gì cũng đều sai, cô ‘Oa’ một tiếng, nước mắt liền như nước trút xuống.
Cô vừa khóc, Hoắc Duẫn Đình nhất thời cảm thấy cả người rối rắm, giơ tay lên vội vàng giúp cô lau nước mắt.
“Cô… Đừng khóc, nếu còn chưa có phát tiết đủ, có thể lại đánh tôi.”
Nghe hắn nói như vậy, Vạn Quý Phi càng không khống chế được. Trong lòng bởi vì hắn ẩn nhẫn mà khó chịu, loại cảm giác này tựa như có cái gì ngăn chặn trái tim, một loại tình cảm tỉnh tỉnh mê mê tuôn trào, chính là hai người ai cũng chưa nói rõ. Trên mặt nước mắt rối tinh rối mù, cô ngoảnh mặt qua một bên, không muốn bị hắn thấy.
Nước mắt càng lau càng nhiều, Hoắc Duẫn Đình cũng không thể để ý cô khóc mãi như vậy, tay vươn tới, kéo đầu cô đặt ở trước ngực, tùy ý cô khóc cho đủ.
“Thực xin lỗi… Tôi.. Thực xin lỗi.” Bởi vì nước mắt của cô, sự tự tin của hắn trong nháy mắt như đoàn quân tan rã. Trừ bỏ ba chữ này, đã không biết nói lời nào khác.
Dưới đèn đường mờ nhạt, hai thân ảnh gắt gao quấn quýt cùng một chỗ. Qua một lúc lâu, cô rốt cục cũng lấy lại bình tĩnh, chỉ còn lại có âm thanh nức nở nho nhỏ.
Áo sơmi trước ngực Hoắc Duẫn Đình đã ẩm ướt một mảng lớn, hắn đẩy cô ra, cúi người xuống dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, dùng hai ngón cái giúp cô đem nước mắt lau đi.
Cô cụp mi mắt xuống, quyệt miệng đáng thương hề hề. Hắn đột nhiên xoa bóp chóp mũi của cô, cười nói: “Khóc giống hệt như con chó nhỏ.”
“Anh mới là con chó nhỏ!” Cô mím môi nhìn hắn, ngẫm lại chính mình vừa rồi không khống chế được, nhịn không được bật cười.
“Xem đi, vừa khóc vừa cười, con chó nhỏ đi tiểu.”
“Tôi không phải không phải không phải là con chó nhỏ!”
Đầu cô hầu như sắp lắc rời khỏi cổ, Hoắc Duẫn Đình nội tâm một mảnh mềm mại, rốt cục, cô đã hết giận rồi. Hắn đem tóc mai hai bên dính ẩm ướt trên trán của cô vén ra sau, ngón tay yêu thương nhẹ vỗ về hai má ẩm ướt, nỉ non: “Vạn Quý Phi…” Hắn cúi đầu xuống, để sát vào cô.
Vạn Quý Phi mặt nhăn mày nhíu cái mũi hít hít: “Anh có phải hút rất nhiều thuốc hay không vậy?”
“Ách?” Động tác bỗng nhiên dừng lại.
“Thật hôi thật hôi!” Cô bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
Hoắc Duẫn Đình bị cô đả bại, không nói được gì chỉ biết nhìn trời, con nhóc này chỉ có mỗi bản lĩnh làm chút chuyện sát phong cảnh, hắn vừa rồi còn muốn hôn cô.
“Hoắc Duẫn Đình, anh không ăn cơm, liền hút thuốc là no sao!”
“Tôi đây về sau sẽ không hút nữa, được không?” Hắn nói xong từ trong túi quần hộp thuốc lá cùng cái bật lửa ra, quăng vào đống rác ven đường cách đó không xa.
‘Loảng xoảng lang’ một tiếng, trúng ngay giữa mục tiêu.
Vạn Quý Phi mu hai tay, đá đá chân. ”Không phải tôi bức anh nga.”
“Đúng! Là tôi tự nguyện , bởi vì hút thuốc có hại cho khỏe mạnh.” Hắn đảo mắt.
Cô bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Kia rõ ràng chính là…”
“Quên đi, tôi rất đói, theo giúp tôi đi ăn cái gì đi.” Giữa trưa thật vất vả còn chưa có ăn gì, hắn thật sự hút thuốc cả buổi chiều. Bàn tay to chụp tới, nắm cả cô khóa khai nện bước (???), đi hai bước, cô đột nhiên dừng lại.
“A! Không được!”
“Vì sao? Không muốn theo giúp tôi?”
Vạn Quý Phi cúi đầu nhìn chính mình, chán nản nói: “Tôi… Còn mặc áo ngủ.” Trên người mặc váy ngủ dài ngắn tay, trước ngực còn in hình con vịt Donald thật to. Vừa rồi vội chạy ra, ngay cả quần áo cũng chưa đổi. Thật 囧, cô làm sao cứ như vậy chạy tới gặp mặt hắn?
Hoắc Duẫn Đình đẩy cô ra đánh giá vài lần, cười nói: “Không có, mặc như vậy nhìn đẹp lắm, hồn nhiên đáng yêu giống như công chúa Bạch Tuyết.”
Thật giả dối, loại ca ngợi này từ trong miệng hắn nói ra, như thế nào nghe cũng không giống thật tình nói. ”Tôi không cần…”
Đứa nhỏ không được tự nhiên này, hắn thật sự thấy như vậy nhìn tốt lắm, diễm lệ khiến hắn muốn làm chuyện xấu. Bất đắc dĩ, hắn đành phải nói: “Vậy cô có thể ở trên xe chờ tôi, ta đóng gói là tốt rồi.”
Giống như thực ủy khuất, lại thôi đường liền không thể nào nói nổi, Vạn Quý Phi gật gật đầu.
Volvo đi rồi, ở góc đường một chiếc xe màu đenBMW lập tức lộ ra, một nam một nữ lúc này mới có động tĩnh.
“Thấy được đi?” Nam nhân nói.
Nữ nhân vuốt vuốt mái tóc dài màu nâu, không nói được lời nào.
“Đều đã nói trước với em đừng làm như vậy, còn không nghe. Nhìn thấy con trai của em chịu tội, em hối hận chưa?”
Nữ nhân hai tay ôm ngực dựa vào lưng ghế dựa, vừa rồi trong đầu tua lại một màn trình diễn ở góc đường này. Chưa bao lâu, tiểu tử kia như thế ăn nói khép nép đối một nữ hài tử? Ngay cả bà người mẹ này của nó nhìn đều phải ghen tị.
“Còn không cảm thấy chính mình có lỗi?” Không chiếm được đáp án, nam tử lại mở miệng.
Người phụ nữ cúi hạ vai, vô lực nói: “Đã biết.”
Nam tử cười cười, vươn thân qua hôn hôn cô. ”Vậy em biết nên làm như thế nào đi?”
“Được rồi!”
Chú Hà ơi, chú là ôn nhu phúc hắc siêu hạng sủng lão bà ~ ^^~ Là niềm mơ ước của Tiếu cháu đây!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!